Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Đến giờ tan ca, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc và tài liệu làm việc của mình để đi chợ, cô nhìn vào cuốn sổ của mình, cuốn sổ đó giúp cô sắp xếp lại mọi thứ trong cuộc sống của chính mình. Cô nhìn vào những dòng chữ mà mình đã ghi từ đêm hôm qua, rồi cô quyết định bản thân sẽ mua những gì cho cô với chồng cô tối nay.

Cô cất cuốn sổ đó cẩn thận, một vài trang giấy của cuốn sổ đã vô tình cắt trúng ngón tay của cô, cô nhìn vào vết thương và dùng một chút cồn sát khuẩn trong tủ đựng đồ y tế ở chỗ làm. Cô nhìn vào cuốn sổ trong túi, cô đã quen với những vết cắt mà nó đem lại cho cô. Chữ cô nhỏ và gọn, vì thế cuốn sổ của cô lúc nào cũng đầy chữ một cách nhô nhít nhưng mới chỉ qua hơn phân nữa số trang.

Cuốn sổ này là của người thanh niên đó đã mua tặng cho cô vào cái ngày ấy, cái ngày sẽ ăn sâu nhất vào cuộc đời cô. Khi đang chờ người thanh niên ấy đang được cấp cứu trên bệnh viện, cuốn sổ đó là thứ duy nhất giúp cô giữ vững vào cái niềm hy vọng mong manh của chính mình. Gia đình của anh cũng đã đến đó, họ nhìn cô và họ căm ghét cô vì cho rằng nếu như không có cô thì ngày hôm ấy con trai của họ đã không phải đang trong phòng cấp cứu bây giờ.

Mà có bao giờ họ đã thích cô, cô nhìn vào những hình ảnh phản chiếu trên miếng cửa kính của văn phòng. Họ nhìn vào lối sống của cô, họ nhìn vào cái cách mà cô ứng xử, và tất nhiên họ nhìn vào khuôn mặt cô. Cô có mái tóc giống như những người bạn trang lứa của mình của mình nhưng đôi mắt của cô lại cho thấy một khiếm khuyết ở cô. Cô không mong đợi mình được sinh ra như thế nhưng cô cũng không xem nó thật sự là một khiếm khuyết.

Đôi mắt ấy là nguyên nhân khiến cho cô luôn bị thu hút bởi những người con trai quanh mình và có lẽ người thanh niên kia cũng không ngoại lệ, nhưng cô chưa bao giờ xem nó như là điểm mạnh của chính mình cả, mặc dù tình trạng vẫn chưa đến thời điểm biểu hiện nhưng cô đoán đến một lúc nào đó nó sẽ đến.

Cô nhớ lại vào cái thời điểm mà cô đến dự đám tang của anh vào ba năm trước, cô đến đó như một người xa lạ chỉ để ngồi lắng nghe người nhà của anh nói chuyện. Cô mang đến cho anh một bó hoa hồng màu xanh như cái cách mà cô muốn chí ít một phần nào cô được ở cạnh bên anh. Cô không biết liệu những người đó có thật sự chôn bó hoa đó bên anh hay không và cô cũng không biết rằng liệu những người đó có còn căm ghét cô hay không. Cô chỉ biết là họ vẫn phải giữ lấy phép tắc cũng như sự lịch sự đối với cô khi đó.

Cô thở dài một lúc và rồi tiếp tục đi trên con đường từ chỗ làm việc thường ngày của mình đến khu chợ ở gần đó như mọi hôm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro