Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đến chỗ làm của mình cũng như mọi ngày đầu tuần, cô nhìn vào kim đồng hồ, vẫn còn sớm hơn nửa tiếng, cô nhìn vào chỗ bàn của đồng nghiệp, mới chỉ có vài người đến, một số đang vừa trò chuyện vừa ăn sáng. Cô cũng muốn đến nói chuyện với họ lắm nhưng lại sợ làm phiền họ, vậy nên cô cứ ngồi vào bàn, lấy trong tủ những cái tài liệu của mấy ngày trước mà cô vẫn còn chưa xử lý xong và bắt đầu làm việc.

Công việc này đến với cô khi cô mới chỉ là một sinh viên năm ba sau một vài buổi trò chuyện với nhiều doanh nghiệp trong mùa tuyển dụng tại trường cô, cô chỉ tham gia vì cảm thấy bản thân mình muốn tìm kiếm một cái gì đó ổn định sau khi ra trường, và sau vài lần nói chuyện, họ đã thử mời cô làm việc sau khi mà cô tốt nghiệp. Đây là một niềm vui lớn đối với cô, nhất là khi cô khi đó vẫn chưa biết mình sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp như những sinh viên khác.

Cô còn nhớ rõ khoảng thời gian khi đó cô đã hào hứng như thế nào khi kể với gia đình cô, với bạn bè cô và tất nhiên với người thanh niên kia. Dù không biết rõ liệu bản thân có thật sự sẽ thích làm công việc này trong tương lai không nhưng cô vẫn vui vì chí ít cô đã có một chỗ dự phòng cho bản thân mình trong tương lai, hoặc chí ít là vậy.

Trong mấy ngày thực tập, cô lúc nào cũng cần mẫn với công việc được giao, chỗ cô chọn thực tập chính là doanh nghiệp đã mời cô khi đó. Cô học cách bù đắp sự thiếu kinh nghiệm của mình bằng sự cẩn thận và dĩ nhiên là thói quen đi sâu vào mọi thứ. Đó là lý do mà cô luôn có được những lợi thế trước những bạn học của mình.

Đối với cô, những khoảng thời gian trước đây là những sự phun trào của cái dòng cảm xúc của một người cô gái mới chuẩn bị bước vào đời với những hy vọng vào những cơ hội trong cuộc sống. Bây giờ vẫn vậy, cô vẫn giữ lấy cái cách làm việc như cái lúc mà cô vẫn còn là thực tập, chỉ có điều bây giờ thứ đang di chuyển trong cơ thể không phải là những dòng chảy của cảm xúc tuổi trẻ mà là cái gì đó khác, một cái gì đó thô cứng hơn chăng.

Cô không biết từ khi nào? Cô chỉ biết nó bắt đầu vào ngày ấy, cái ngày mà cô tốt nghiệp, khi đó cô với bạn trai mình đang tận hưởng niềm vui trong một buổi hội chợ. Đó là ngày trời mưa, đường xã khi đó khá là trơn trượt và hội chợ khá là đông người.

Cô nhớ ngày hôm đó cô đã vui ra sao, khi đó cả hai người đã vui vẻ ở bên nhau như thế nào, và đó cũng là ngày mà niềm hạnh phúc đang ở trước mắt cô bỗng nhiên biến mất. Khi đó do đường xã trơn trượt, một chiếc xe buýt đã vô tình mất lái và phóng thảng vào phía hội chợ, mọi thứ đã diễn ra quá nhanh chóng, cô vẫn còn sống sót, còn anh thì đang nằm một chỗ, anh đã đẩy cô ra khỏi hướng của chiếc xe đó.

Cô nhắm mắt lại và thở dài, một bên mắt của cô ửng đỏ, và cô vội lau đi những giọt nước chảy trên má.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro