Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Cô đang ở chỗ bệnh viện, chồng cô thì vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu, mọi thứ diễn ra quá đột ngột khiến cô không thể nào ngờ tới được, cô chưa từng nghĩ rằng cô lại đến bệnh viện cũng vì cùng một cái lý do mà trước đây cô phải đến, cô cảm thấy căm ghét chính bản thân mình vì điều đã xảy ra dù đó là chuyện nằm ngoài ý muốn của cô, cô tự hỏi tại sao chồng cô cũng như người thanh niên đó đều cùng rơi vào cũng một tình cảnh này kia chứ.

Cô nhìn vào ánh đèn trước cửa phòng, Tim cô đập thình thịch, trí óc cô đang quay lại với những khung cảnh đã diễn ra vào cách đây 3 năm trước, cô đang nhìn vào những gì mà cô đã chối bỏ với chính mình, quá khứ của cô. Cô cảm thấy căng thẳng và mệt mỏi trước những gì đang diễn ra trước mắt của cô bây giờ, mắt cô đỏ, và xung quanh cô chỉ toàn là những người xa lạ mà cô không biết liệu mình đã từng gặp hay chưa?

Họ nói với cô một cách tóm gọn về vụ tai nạn xe của chồng cô, nó diễn ra gần vào tầm khoảng một giờ sáng khi mà cô vẫn còn đang nhìn đồng hồ của mình trên giường, cô đoán có lẽ nếu như khi đó cô học cách lơ đi nhungwxx dòng suy nghĩ, những cái cảm xúc mâu thuẫn bên trong cô những ngày khi đó thì phải chăng mọi chuyện đã khác đi bây giờ.

Cô nhìn vào những người xung quanh, cô xoa nhẹ vào bụng mình, nó mới có chỉ tầm hơn một tháng, cô nghĩ thầm trong đầu mình như vậy. Cô chờ đợi và chỉ chờ đợi, cô đoán mình chỉ còn mỗi điều đó là điều cô có thể thực hiện được bây giờ. Trí óc cô đang quay lại vào buổi chiều ngày hôm đó, khi cô đang ngồi đợi bên ngoài phòng cấp cứu, điều gì nhất mà cô có thể làm đó là ôm chặt lấy cuốn sổ mà anh đã tặng vào lòng, và bây giờ cô cũng đang làm vậy, với mối gắn kết giữa cô với chồng cô trong bụng mình.

Cô giữ chặt áo khoác và túi xách của cô, hơi lạnh và mùi thuốc trong bệnh viện khiến cho sự đơn độc của cô đang ngày càng trở nên rõ nét hơn trước mặt mọi người xung quanh, họ muốn giúp đỡ cô, nhưng cái cô cần bây giờ không phải là sự giúp đỡ của những người xung quanh, hay những lời nói an ủi động viên mà cô đã quá chán nản khi nghe chúng vào ngày hôm đó, cái cô cần bây giờ là một kết quả, một thông báo là chồng cô vẫn bình an, cô chỉ mong đợi điều đó thôi, để chí ít cô có thể xin lỗi anh vì những gì đã diễn ra.

Đã tầm một tiếng trôi qua, ánh đèn bên ngoài phòng cấp cứu đã tắt, những bác sĩ phẫu thuật nói với cô là chồng cô đã ổn nhưng vẫn chưa thể tỉnh dậy ngay được, chí ít lần này cô đã có một chút hi vọng trong tâm trí mình, cô đứng bên rìa nhìn chồng cô đang được đưa đi sang phòng hồi sức, điều gì nhất mà cô có thể làm bây giờ là nằm trên cái ghế trong phòng và chờ đợi anh tỉnh dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro