Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Cô mở mắt mình ra, cô dậy trước báo thức thì phải, cô liếc nhìn sang bên của chiếc bàn cạnh giường, đồng hồ điện tử ghi rõ năm giờ rưỡi sáng, cô dậy sớm hơn 15 hay 30 phút gì đó, đằng nào thì cô cũng phải dậy thôi. Cô nhìn sang bên cạnh, chồng cô đang ngủ say, có vẻ như ngày hôm qua cả hai người đã có một khoảng thời gian vui vẻ với nhau. Nó khiến hai người nhớ lại lúc cả hai người mới bắt đầu thật sự quen biết nhau.

Khi đó người đàn ông này, với tư cách là một trong số những khách hàng của công ty cô, đã đến dự buổi tiệc kỉ niệm bảy năm thành lập mà công ty tổ chức. Hình như khi đó là một chiều tháng ba thì phải, cô đến đó tham dự với tư cách là thành viên của công ty, một mặt nhằm duy trì mối quan hệ hiện tại giữa cô với những khách hàng của mình, mặt khác nhằm mở rộng phạm vi khách hàng tiềm năng của cô.

Cô mời chào anh ta cũng như cái cách mà cô sẽ phải mời chào mọi khách hàng của mình, một cách thân mật nhưng vẫn thể hiện được sự tôn trọng cần thiết đối với công việc. Cô chưa bao giờ có dịp chuẩn bị đi chơi ngoại trừ những dịp lễ quan trọng, vậy nên khi ấy, cô mặc bộ đồ mà cô thường mặc để đi làm, trông nó có vẻ quá nghiêm túc so với buổi tiệc, bây giờ nhớ lại cô cảm thấy có gì đó buồn cười về chính cô.

Buổi tiệc bắt đầu tầm lúc bốn giờ chiều, khi đó mọi thứ trông có vẻ náo nhiệt bởi tiếng nhạc một chút, hình như mãi đến tận 11 giờ đêm thì buổi tiệc mới kết thúc. Mọi thứ mở đầu một cách nhẹ nhàng, cô không biết bản thân mình nên làm gì trong buổi tiệc này nữa, cô đến chỗ quầy rượu và chỉ gọi đúng một ly duy nhất. Cô đã từng có cơ hội uống một vài loại rượu lúc mới bắt đầu đi làm nhưng cô chưa bao giờ dám đi quá xa.

Khi đến giờ kết thúc tiệc, khi ban quản lý đang bắt đầu chuẩn bị kêu gọi nhân viên dọn dẹp, phần lớn tất cả mọi người đã về hết ngoại trừ nhân viên của công ty cũng như một vài người, những người đã bị men rượu ru ngủ từ khi nào. Một trong số những người đang xay xỉn ở đó là chủ cửa hàng nội thất, khách hàng của cô. Cô không thể để anh ta nằm lại đó vì điều đó sẽ khiến khách hàng của mình có cảm giác mất mặt nhưng cũng không thể đem anh ta về nhà được, cô chỉ biết mỗi cửa hàng của anh ta, nơi mà anh ta có mang theo chìa khóa thì cô không biết chìa nào để mở.

Cô gọi taxi, tính đưa anh ta đến một khách sạn nào đó nhưng lại sợ rằng liệu để anh ta một mình thì không biết mọi chuyện có ổn không. Và thế là cô quyết định đưa anh ta về nhà mình, trước khi lên xe, anh ta kêu cô tránh xa một chút rồi bắt đầu nôn thóc nôn tháo, rồi nhắm mắt ngủ say như chết. Cô không biết nếu như có một lựa chọn nào khác thì đó sẽ là gì, trong khi đang cố gắng giữ anh ta không phải ngã lộn nhào.

Sáng hôm đó, anh ta thức dậy trên chiếc ghế sofa của phòng khách nhà cô, cô đã mang cho anh ta một ly trà nóng và cả hai người đã có một vài cuộc trò chuyện ngắn, và có lẽ họ đã bắt đầu làm quen với nhau từ đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro