Chương 21 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 21

Sắc trời tối dần, ánh sáng trong phòng khách loang lổ, mờ mịt, ảm đạm.

Nghiên Thời Thất đứng trước cửa sổ sát đất ở Dương Lâu, trong tay vẫn cầm iPad thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bình luận.

Bởi vì có sự tham gia của [Bình An Lệ Thành V] bên phía chính phủ, tình hình đã được khống chế, nhưng vẫn có không ít ý kiến cực đoan lan tràn trên Weibo.

Đầu ngón tay xanh nhạt của Nghiên Thời Thất lướt trên màn hình, đôi mắt như sương mù phủ kín một tầng sáng lạnh.

Trên Weibo, rõ ràng có ai đó mua chuộc anti fan khống chế bình luận.

Lúc này, chị Lâm đeo tạp dề đi tới cửa phòng khách, hiền hòa đứng sau lưng cô nói: “Cô Nghiên, có thể ăn cơm rồi.”

Cô nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ.

Tần Bách Duật vẫn chưa về.

Chiều nay sau khi đưa cô về, anh đã vội tới công ty.

Trong phòng ăn, trên bàn đã bày bốn món ăn một món canh, chay mặn đầy đủ, khiến người ta muốn ăn hết sạch.

Chị Lâm cười híp mắt, lau tay vào tạp dề rồi đưa đũa cho cô nói: “Cô Nghiên, cô thử xem có hợp khẩu vị không, nếu không thích, tôi sẽ làm món khác cho cô.”

“Không cần, những món này được rồi, cảm ơn chị Lâm.”

“Không cần khách sáo.” Chị Lâm xoay người bắt đầu dọn dẹp kệ bếp, lại ra vẻ thông thạo nói: “Gần đây cậu chủ rất bận, nhưng tôi thấy được, cậu ấy rất tốt đối với cô Nghiên. Bình thường cậu ấy bận bịu cả ngày, đến cả thời gian ăn cơm cũng không có, hôm nay còn cố ý bảo tôi đến đây sớm chút để nấu cơm cho cô.”

Tay cầm đũa của Nghiên Thời Thất khẽ dừng lại, tâm trạng phức tạp. Suy nghĩ rối loạn quẩn quanh trong lòng, có chút tê dại, nhất thời khiến cô không nói nên lời.

Lúc ăn cơm, bầu không khí yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng chị Lâm dọn dẹp bát đũa.

Hơn tám giờ tối, bên ngoài Dương Lâu vang lên tiếng xe.

Tần Bách Duật vắt âu phục và cà vạt trên khuỷu tay, cổ áo cởi nửa, sau khi xuống xe thì dặn dò Trác Hàn mấy câu rồi ngẩng đầu sải bước mở cửa vào phòng.

Bóng đèn đêm trước cửa đã sáng, anh bỏ âu phục xuống, đảo mắt qua phòng khách, nhìn thấy Nghiên Thời Thất nằm trên ghế xô pha, ôm gối trong lòng ngủ say sưa.

Mái tóc đen quăn của cô xõa ra, mặt mày buông lỏng, chóp mũ hơi vểnh lên, vẻ mặt trầm tĩnh khi ngủ lộ ra nét xinh đẹp dịu dàng. Dưới ánh đèn u tối, vài tia sáng nhẹ chiếu lên mặt cô, ít đi linh hoạt lúc tỉnh táo, nhiều thêm mấy phần ngây thơ hiếm thấy.

Anh dừng chân, ánh mắt sâu xa kín đáo. Có lẽ vì anh nhìn quá chăm chú nên lông mi dày của cô gái run lên mấy lần rồi từ từ mở mắt.

Đôi mắt mang ánh nước của cô hiện lên sự mơ màng nửa mê nửa tỉnh. Chạm tới bóng người cao lớn đứng cách đó không xa, ánh mắt cô dừng lại giây lát.

Ngốc nghếch đáng yêu, ngây thơ, mềm mại.

Trong chốc lát, dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông, cô vén làn tóc rối loạn, ngồi dậy khàn giọng nói: “Anh về rồi à!”

Giọng Nghiên Thời Thất còn giữ lại sự lười biếng sau khi tỉnh, mềm mại êm tai, như gảy âm điệu lả lướt trong lòng.

Tần Bách Duật đứng im tại chỗ không nói tiếng nào. Phòng khách mờ tối, bầu không khí yên tĩnh. Cô gái ngồi trên ghế xô pha dưới ánh sáng ấm áp, khuôn mặt hồng hào mềm mại, một câu “anh về rồi à”, giống như cuối cùng cũng chờ được người yêu về nhà khiến trong đầu Tần Bách Duật bỗng sinh ra cảm giác tháng năm thật yên bình.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Sao em không về phòng ngủ?”

Giọng nói âm trầm, yết hầu lên xuống tạo ra đường cong gợi cảm. Anh đè nén rung động trong lòng rồi rót một ly nước, đặt lên bàn trà cẩm thạch trước mặt Nghiên Thời Thất.

“À…” Nghiên Thời Thất dụi mắt, bàn tay mềm mại cầm ly nước lên, uống một ngụm nhuận họng rồi nói: “Em nằm một lúc, không ngờ lại ngủ quên mất. À đúng rồi, chị Lâm để phần cơm cho anh, em đi lấy giúp anh.”

Đây là lúc chị Lâm gần đi sau khi dọn dẹp xong phòng đã cố ý dặn cô.

Trong nhà ăn, dưới ánh đèn sáng choang, Nghiên Thời Thất sắp xếp đồ ăn được giữ nóng lên bàn một cách thuần thục.

Cô ngước mắt nhìn anh đã thay một bộ đồ mặc ở nhà giản dị ngồi xuống.

“Đồ ăn còn nóng, anh mau ăn đi.”

Thu dọn xong tất cả, lúc Nghiên Thời Thất quay người muốn đi thì anh cầm đũa dừng lại, ánh mắt rét lạnh, giọng nói hùng hậu bỗng truyền tới: “Còn em? Ăn rồi à?”

Nghiên Thời Thất dừng bước, khẽ gật đầu: “Vâng, buổi chiều em đã ăn rồi, em về phòng trước, anh ăn đi nhé.”

Nhìn chằm chằm hành động rời đi của cô gái, khóe mắt chân mày Tần Bách Duật hiện lên ý cười nhẹ nhàng.

Cô... rất bối rối!

Nghiên Thời Thất trở về phòng, dựa vào cánh cửa, ôm lấy trái tim nhảy nhót dồn dập loạn nhịp trong ngực.

CHƯƠNG 22

Đêm đó, Weibo chính thức [Bình An Lệ Thành V] của chính phủ thông báo một tin tức: Căn cứ vào manh mối mà dân mạng cung cấp, tối hôm qua, trên đường Xuân Dương xảy ra một vụ tai nạn giao thông, chủ xe gây ra sự cố đã bỏ trốn tại chỗ. Qua nhiều lần điều tra, hiện đã bắt được chủ xe gây tai nạn họ Âu. Người họ Âu này đã thú nhận việc gây ra tai nạn rồi bỏ trốn, sau đó, đã chuyển giao cho cơ quan điều tra xử lý.

Trước đây, có dân mạng chỉ ra, người gây tai nạn họ Nghiên, nhưng sau đó cảnh sát đã điều tra, đây không phải tin tức thật. Người bị hại họ Kiều rất hài lòng với kết quả điều tra này. Giữ gìn trị an xã hội là nghĩa vụ của mỗi công dân, cảm ơn dân mạng đã giám sát, kịp thời ngăn chặn lời đồn phát tán, lời đồn là tin tức giả. [hình ảnh] [hình ảnh]

Sau khi Weibo này tuyên bố, trong thời gian ngắn tin tức này đã được chia sẻ hơn nghìn lần. Cái tên Nghiên Thời Thất lại lên hot search lần nữa.

Lúc Nghiên Thời Thất nhìn thấy tin tức này đã là mười giờ tối. Phía dưới còn có hai tấm ảnh, lần lượt là người họ Âu lái xe và chiếc xe gây tai nạn.

Nhìn thấy những tin tức này, tâm trạng buồn bực tích tụ trong lòng cô lúc trước cũng dần tiêu tan.

Cô dùng iPad đăng nhập tài khoản Weibo của mình, cũng chia sẻ tin tức của [Bình An Lệ Thành V].

Sau đó, cô ra khỏi phòng, đêm khuya ở tòa nhà kiểu Tây an tĩnh đến mức khiến lòng người phát hoảng.

Dưới lầu là một vùng mờ mịt, chỉ có ánh sáng le lói của mấy ngọn đèn đường.

Cô đứng trước cửa phòng sách của Tần Bách Duật, bồi hồi một lúc, thỉnh thoảng đầu ngón tay gõ nhẹ lên môi, trên gương mặt trắng nõn hiện lên vẻ bối rối.

Lúc cô còn đang do dự, thì “Cạch” một tiếng, cửa phòng sách mở ra.

Tần Bách Duật cầm ly trà mở cửa, ngước mắt nhìn thấy Nghiên Thời Thất thì trong mắt lập tức lóe lên sự kinh ngạc rõ ràng.

“Có việc gì à?”

Giọng nói trầm thấp vang lên trong hành lang, Nghiên Thời Thất vô thức gật đầu, “Ừ, có thể mượn điện thoại của anh dùng chút được không? Điện thoại của tôi vẫn ở chỗ người đại diện.”

“Được, em vào đi.”

Anh không trả lời không hề nghĩ ngợi, xoay người đi vào phòng sách.

Nghiên Thời Thất đứng trước cửa, vỗ vỗ trái tim đang đập loạn nhịp của mình, giữa chân mày hiện lên vẻ bực bội…

Lần đầu tiên vào phòng sách của Tần Bách Duật, cách trang trí đơn giản lại không mất phong cách bên trong khiến mắt cô sáng lên.

Trên tường xếp nhiều loại sách phong phú, trên bàn trưng bày một bộ tách trà cổ và một cái gạt tàn thuốc.

Ánh mắt cô âm thầm chuyển qua người anh. Anh mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ màu xám, cổ áo hé mở, lộ ra cơ bắp và đường cong khỏe khoắn.

Nghiên Thời Thất cúi đầu, trong chớp mắt khuôn mặt hơi nóng lên. WebTru yenOn linez . com

“Mật khẩu, 0601.”

Trong lúc cô đang mơ màng, Tần Bách Duật đã đưa điện thoại đến trước mặt cô, nhân tiện nói mật khẩu mở máy.

Nghiên Thời Thất nhận điện thoại, lúc mở màn hình mới vô thức phát hiện, mật khẩu mở máy của anh, lại là ngày sinh của cô.

Kỳ lạ!

Anh ngồi xuống ghế ông chủ, hai chân bắt tréo, cánh tay để tùy ý lên thành ghế, ánh mắt sâu thẳm khóa trên người Nghiên Thời Thất đang ngồi trên ghế xô pha, tự nhiên gọi điện thoại.

Hình như, cô đã dần dần quen thuộc với sự tồn tại của anh.

Nghiên Thời Thất ngồi ở góc ghế xô pha gọi điện thoại cho Thành Nghiệp Nam. Lúc nói chuyện cô còn vô thức chọc chọc đệm ghế.

“Mười giờ sáng mai anh đến đón tôi. Nhân tiện mua giúp tôi một bó hoa bách hợp trắng mang đến bệnh viện một chuyến!”

“…”

“Vậy cũng được, ngày mai anh mang tới cùng đi.”

“…”

“Không, tôi không ở nhà.”

Lúc này, gương mặt nhỏ nhắn của Nghiên Thời Thất khẽ nhíu lại. Cô cầm điện thoại liếc qua Tần Bách Duật, che ống nghe điện thoại tựa như sợ người nghe được, khẽ hỏi, “Địa chỉ cụ thể ở đây là gì vậy?”

Tần Bách Duật nói địa chỉ cụ thể, Nghiên Thời Thất khẽ cười, sau đó dặn Thành Nghiệp Nam lần nữa rồi vội vàng cúp điện thoại.

CHƯƠNG 23

Lúc nhận được điện thoại của Nghiên Thời Thất, Thành Nghiệp Nam đang họp với đoàn đội PR. Sau khi để điện thoại xuống, anh ta sững sờ nhìn màn hình điện thoại.

“Thành tổng, vừa rồi Thập Thất đã đăng thông báo của cảnh sát lên Weibo, dư luận đã nghiêng về một phía, tình thế bây giờ rất có lợi với chúng ta.”

Người phụ trách PR nói xong mới phát hiện, Thành Nghiệp Nam căn bản không hề lắng nghe.

Hai mươi phút sau, Thành Nghiệp Nam cho tan họp sớm. Trước khi đi anh còn nhắc nhở bọn họ, liên hệ với vài phóng viên có quan hệ tốt, ngày mai đến bệnh viện Lệ Trạch lấy thông tin.

***

Trong căn hộ Duplex kiểu Tây.

Nghiên Thời Thất đưa điện thoại cho Tần Bách Duật, nói cảm ơn rồi chuẩn bị trở về phòng, nhưng giọng nói âm trầm của anh lại vang lên, khiến cô dừng bước.

“Chuyện hôm nay, em định kết thúc như thế nào?”

Nghiên Thời Thất ngoái đầu nhìn anh, hơi mất tự nhiên vuốt mấy sợi tóc trên trán, “Là Kiều Phỉ Bạch lừa dối phóng viên và dân mạng, vậy tôi sẽ khiến chính cô ta phải thu hồi lời nói dối này.”

“Em cần hỗ trợ không?”

Giọng anh thản nhiên giống như đang nói “Thời tiết rất đẹp”, Nghiên Thời Thất và anh bốn mắt nhìn nhau, sau đó vội dời mắt đi.

“Tạm thời tôi không cần. Giết gà không cần dùng dao mổ trâu!”

Lúc hất cằm lên, dáng vẻ Nghiên Thời Thất có chút quật cường, nhưng ở trong mắt anh lại linh hoạt đáng yêu.

Dưới ánh đèn, ánh mắt anh trầm xuống, càng thêm thâm thúy sâu sắc. Ánh sáng nhu hòa lơ đãng hiện lên trong khóe mắt đốt cháy gương mặt và đáy lòng của Nghiên Thời Thất.

Cô chạy trối chết.

Người đàn ông này thật sự có vốn liếng khiến người ta trầm luân…

Hôm sau, mười giờ sáng, ở bệnh viện Lệ Trạch.

Nghiên Thời Thất mặc một chiếc váy bó sát màu lam đậm dài qua gối và đi giày cao gót, tóc dài gợn sóng buông sau lưng, dáng người cao gầy xinh đẹp lung linh.

Đến bệnh viện, bên trong cửa xe xuất hiện một đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp trước tiên, sau đó là bắp chân tuyệt đẹp đi trên giày cao gót, cô nghiêng người đi ra, động tác vô cùng ưu nhã.

Sau khi đeo kính râm lên, Thành Nghiệp Nam đứng bên cạnh cô, đánh giá xung quanh rồi nói: “Phòng bệnh tầng bảy.”

Bờ môi Nghiên Thời Thất hiện lên nụ cười lạnh: “Đi thôi.”

Trong hành lang bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Nghiên Thời Thất và Thành Nghiệp Nam đi cạnh nhau.

Mái tóc dài gợn sóng đung đưa theo bước chân cô, phong thái diễm lệ đến rung động lòng người.

Ngoài cửa phòng bệnh, cô còn chưa đi vào đã nghe thấy giọng nói mềm mại của Kiều Phỉ Bạch: “Bùi, vất vả cho anh quá, đêm qua anh chăm sóc em lâu như vậy.”

“Nói gì ngốc thế, em bị thương như vậy, anh không yên tâm để người khác chăm sóc em.”

Bùi Đường quả là cao thủ tình trường.

“Anh không cần lo lắng cho em đâu, chiều nay còn hai tạp chí mời anh chụp đấy, anh đừng chậm trễ nữa.”

Bùi Đường đang muốn mở miệng thì cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.

“Ngại quá, quấy rầy rồi!” Nghiên Thời Thất đứng ở cửa, tay nhỏ khẽ chỉ: “Cửa không khóa, hai vị không để ý tôi không mời mà đến chứ?”

Kiều Phỉ Bạch và Bùi Đường cùng nhìn Nghiên Thời Thất, trong nháy mắt, bầu không khí như ngưng đọng.

Người đầu tiên lấy lại tinh thần là Kiều Phỉ Bạch mặc quần áo bệnh nhân nửa ngồi nửa nằm trên giường. Một cái chân còn chật vật treo giữa không trung, cô ta khẽ nở nụ cười chào hỏi cô, “Thập Thất, cô đến rồi à! Sao lại để ý chứ, mau vào đi.”

Nhìn đi, cô ta không làm diễn viên thì thật đáng tiếc.

Nghiên Thời Thất đi giày cao gót bước vào, Thành Nghiệp Nam cầm một bó hoa bách hợp trắng cũng xuất hiện.

Hương hoa rất nồng, chỉ trong chốc lát đã hòa tan không ít mùi nước khử trùng trong phòng bệnh.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Bùi Đường vẫn dừng trên người Nghiên Thời Thất, trên mặt còn loáng thoáng hiện lên vẻ tức giận.

Nghiên Thời Thất làm như không thấy.

Phòng bệnh cao cấp trang bị đầy đủ mọi thiết bị dụng cụ.

Sắc mặt Kiều Phỉ Bạch trắng bệch sau khi bị thương, lúc đối mặt với Nghiên Thời Thất, trong mắt cô ta lóe lên tia sáng.

CHƯƠNG 24

Nghiên Thời Thất nhận bó hoa bách hợp từ tay Thành Nghiệp Nam rồi đi đến bên giường bệnh, đưa cho Kiều Phỉ Bạch, giọng nói đầy châm chọc: “Cô Kiều, nhất định lần sau sang đường phải cẩn thận đấy, cũng may lần này chỉ bị thương ở chân thôi, nếu không là hối hận không kịp rồi.”

Hương hoa bách hợp bao phủ Kiều Phỉ Bạch, khiến mí mắt cô ta giật thình thịch.

Lời này nghe thế nào cũng không có ý tốt.

Mặc dù trong mắt có vẻ không vui, nhưng Kiều Phỉ Bạch vẫn nhận hoa, đặt ở bên giường, giả vờ gật đầu nói: “Thập Thất nói đúng, lần này thật sự là tôi không cẩn thận. Tôi không ngờ vừa mới về nước chưa được một tuần đã xảy ra chuyện như vậy. Xem ra, tôi và Bùi không thích hợp ở trong nước rồi, cô nói đúng không?”

Lời nói của hai người đều chứa mùi thuốc súng, Bùi Đường và Thành Nghiệp Nam cũng nghe thấy rõ ràng.

Bùi Đường ngồi trên chiếc ghế cạnh giường nhíu mày, dáng vẻ không tán đồng nhìn Nghiên Thời Thất. Anh ta vừa muốn mở miệng chỉ trích nhưng bả vai lại chùng xuống, liếc mắt thì thấy Thành Nghiệp Nam mở miệng nói, “Ra ngoài một lúc không?”

Bùi Đường im lặng, vừa định từ chối thì giọng nói yếu ớt của Kiều Phỉ Bạch truyền đến, “Bùi, anh và anh Thành ra ngoài đi. Em và Thập Thất cần nói chuyện với nhau, hai người đàn ông các anh ở lại đây cũng không tiện.”

“Cũng được, vậy em phải chú ý hơn đấy.”

Bùi Đường liếc Nghiên Thời Thất như muốn cảnh cáo, giống như cô là bà ngoại sói độc ác vậy, còn Kiều Phỉ Bạch thì yếu đuối giống như cô bé quàng khăn đỏ.

Nghiên Thời Thất bĩu môi mỉa mai, nhìn hai người họ rời đi. Cửa phòng nửa mở nay khép hờ, sau khe hở không rõ ràng, cô có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang.

Trong phòng bệnh, sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Kiều Phỉ Bạch phá vỡ sự yên tĩnh, “Thập Thất, tôi đã nghe Bùi Đường nói chuyện ở trên mạng hôm qua rồi. Tôi thật xin lỗi, không ngờ tôi xảy ra chuyện, dân mạng lại hiểu lầm cô.”

Nghiên Thời Thất cong môi cười, vuốt cánh hoa bách hợp, giọng điệu lạnh lùng nói: “Nếu không có người cố ý lừa dối, dù dân mạng có bản lĩnh thông thiên thì cũng sẽ không đổ trách nhiệm lên người tôi, cô nói có đúng không?”

Sắc mặt Kiều Phỉ Bạch cứng đờ, trắng đi vài phần, mất hẳn sự đoan trang, còn lóe lên vẻ chột dạ: “Thập Thất, không phải cô cho rằng tôi cố ý nói gì chứ? Tôi thật sự… hự…”

Cô ta còn chưa nói hết câu, nhưng vì nóng lòng muốn chứng minh, người cử động kéo đến vết thương trên đùi.

Trong nháy mắt, khuôn mặt cô ta trắng bệch, trên trán túa ra mồ hôi lạnh.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Thấy vậy, Nghiên Thời Thất khẽ thở dài, đưa cho cô ta một tờ khăn giấy, “Cô đừng kích động, vẫn còn bị thương đấy. Bây giờ phòng bệnh chỉ còn có hai ta, nhỡ cô xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ bị thiên hạ tấn công bằng ngòi bút lần nữa đấy!”

“Thập Thất, thật ra tôi biết cô luôn hiểu lầm tôi. Năm đó, chuyện của cô và Bùi Đường, tôi chỉ có thể nói xin lỗi. Dù sao chuyện tình cảm cũng không có chuyện đến trước đến sau, chỉ có hai người chấp nhận lẫn nhau mà thôi.”

Ý cô ta là, Bùi Đường chấp nhận cô ta, cho nên đáng đời Nghiên Thời Thất bị biến thành trò hề?!

Nghiên Thời Thất buồn cười liếc Kiều Phỉ Bạch, đợi cô ta nói xong, mới khẽ cười một tiếng, “Cô nói xem, ở đây không có người ngoài, cô đóng vai nữ chính khổ vì tình trước mặt tôi, có ý nghĩa không?”

“Cô… Có ý gì?”

Kiều Phỉ Bạch yên lặng nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.

“Kiều Phỉ Bạch, cô còn nhớ năm đó lúc cô dẫn Bùi Đường đi đã nhắn tin khoe khoang với tôi không? Lúc đó cô thông minh và kiêu ngạo hơn bây giờ nhiều!”

“Cô muốn nói gì?”

Có lẽ đã phát hiện Nghiên Thời Thất không muốn đóng kịch với mình, sắc mặt Kiều Phỉ Bạch lập tức thay đổi, thu hồi dáng vẻ hư tình giả ý vừa rồi, nghiêm mặt hỏi lại.

CHƯƠNG 25  CHUYỆN TAI NẠN CÔ TỰ BIÊN TỰ DIỄN NÀY, CÓ PHẢI QUÁ ĐÁNG RỒI KHÔNG?

Nghiên Thời Thất dựa vào ghế, hai chân bắt tréo, da dẻ trắng ngần càng thêm trơn bóng. Cô quấn lọn tóc rủ xuống trước trong tay, vuốt ve thưởng thức, “Tại sao lại nghiêm túc vậy? Cô cảm thấy tôi muốn nói gì? Cô diễn trò quá giả, biết không? Hôm qua cô cố ý lừa gạt phóng viên, để bọn họ cho rằng chiếc xe gây tai nạn là chiếc xe mà tôi đã bước lên sau khi tôi và cô tách ra. Chẳng lẽ điều này không phải là do cô làm sao?”

Kiều Phỉ Bạch bối rối trong chốc lát rồi phục hồi vẻ bình tĩnh. Cô ta nhếch môi, giọng nói cứng ngắc: “Tôi chỉ cung cấp manh mối mà tôi nghĩ rằng có thể trở thành chứng cớ thôi, cái này cũng sai sao?”

“Đương nhiên không sai!” Nghiên Thời Thất chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng dạo bước trong phòng, “Nhưng sự cố này do cô tự biên tự diễn vì chỉ muốn giội nước bẩn lên người tôi. Có phải cô quá đáng lắm không?”

“Nghiên Thời Thất, cô đang nói bậy bạ gì đó?”

Kiều Phỉ Bạch đột nhiên cất cao giọng, nhưng sắc mặt vốn đã tái nhợt của cô ta khiến sự tức giận này lại có vẻ như có lòng mà không đủ sức.

“Tôi nói bậy sao?” Nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của Nghiên Thời Thất dần in đậm, “Mặc dù chủ xe họ Âu kia không tiết lộ tên thật, nhưng muốn tra thông tin của anh ta cũng không khó.”

Giờ phút này, trên trán Kiều Phỉ Bạch lại túa ra mồ hôi lần nữa, vẻ mặt cô ta đau đớn, chật vật ngồi trên giường bệnh muốn ấn chuông trên đầu giường.

Nhưng lúc này, Nghiên Thời Thất lại bắt lấy cổ tay cô ta.

“Được rồi, đừng giả vờ nữa. Cô bị thương là thật, nhưng gãy xương… thì không đến mức đâu. Tôi có một đoạn video, cô có muốn xem không? Là hình ảnh tối hôm qua cô bị chủ xe họ Âu kia đâm phải. A, đúng rồi, còn có một tấm ảnh chụp lúc hai người đi ra từ một quán hàng trên đường Xuân Dương nữa.”

“Cô!”

Con ngươi Kiều Phi Bạch co rút lại, cô ta ngưng giãy giụa vì lời nói của Nghiên Thời Thất. Mái tóc rối loạn xõa ra gối, mặt cô ta đã không còn vẻ đau đớn mà lộ ra sự hoảng sợ.

“Rất tò mò tại sao tôi lại biết ư? Cô đi một vòng như thế, là muốn thông qua chiếc xe kia vu oan cho tôi chứ gì? Sao nào? Bây giờ không dám thừa nhận hả? Cô nói xem, nếu tôi giao đoạn video này cho cảnh sát, họ sẽ xử lý thế nào đây?”

Lần này, đôi mắt của Kiều Phỉ Bạch đã đỏ bừng, lưng cứng ngắc, đôi môi khẽ run để lộ tâm trạng khẩn trương của cô ta.

Cô ta thật sự sợ hãi.

“Tại sao cô có thể…”

Lời của Kiều Phỉ Bạch như nghẹn trong cổ, hai tay bên cạnh người nắm chặt, lộ ra vẻ bất lực.

“Cô đã làm, chẳng lẽ còn sợ người khác biết sao? Tốn tâm cơ thủ đoạn hãm hại tôi, thật vất vả cho cô quá!”

Lúc này, Nghiên Thời Thất đứng trước giường bệnh, ánh mắt khinh miệt nhìn Kiều Phỉ Bạch trên giường bệnh.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Kiều Phỉ Bạch cắn môi, một lát sau mới quật cường mở miệng, “Nghiên Thời Thất, tôi căm ghét cô, cô biết không? Tôi vô cùng căm ghét cô!”
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Vậy tôi phải cảm ơn rồi, chúng ta đều như nhau thôi.”

Nhìn thái độ ung dung của Nghiên Thời Thất, Kiều Phỉ Bạch cắn răng nói tiếp, “Lúc đầu tôi không muốn làm những chuyện này, nhưng tại sao cô lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Bùi? Cô biết rõ chúng tôi đã ở bên nhau rồi, lại còn tiếp cận anh ấy, cô thật sự không biết xấu hổ!”

Nghiên Thời Thất có chút buồn bực, cô cảm thấy đầu óc Kiều Phỉ Bạch có vấn đề, mắt nhìn người cũng không tốt.

Cô tiếp cận Bùi Đường lúc nào chứ?

“Tôi tiếp cận anh ta? Kiều Phỉ Bạch, cô mắt mù tâm mù, nhưng tôi thì không! Không phải hôm qua các người đã biết chuyện tôi có vị hôn phu rồi sao? Vị hôn phu của tôi xuất sắc hơn, giàu có hơn anh ta. Trong mắt tôi, ngay cả mặt trời, vầng trăng và vì tinh tú còn không rạng rỡ bằng anh ấy! Hơn nữa, rác đã vứt đi rồi thì làm gì có chuyện sẽ nhặt về?”

Lúc Nghiên Thời Thất và Kiều Phỉ Bạch đối chọi gay gắt trong phòng bệnh, trên mạng đột nhiên xuất hiện một đoạn ghi âm. Trải qua sự phóng to của giới giải trí, đoạn ghi âm này đã khiến cho Weibo bùng nổ lần nữa.

Nội dung ghi âm chính là cuộc đối thoại của hai người họ trong phòng bệnh.

[Bạn là trư]: Không phải chứ? Năm đó Bùi Đường và Thập Thất chia tay, là do Kiều Phỉ Bạch chen chân vào ư?

[Bé yêu của Thập Thất]: Đã nói Thập Thất của chúng tôi oan uổng mà, anh hùng bàn phím có thấy đau mặt không? [mỉm cười]

[SHYRH]: Đoạn ghi âm này từ đâu mà có? Có tin được không?

[Thiên Thừa Entertainment V]: Trích dẫn Weibo.

Nhất thời, đoạn ghi âm này đã kích thích nghìn cơn sóng, bình luận đã nghiêng về một bên, bắt đầu lên án Kiều Phỉ Bạch.

CHƯƠNG 26

Hôm nay, trong top mười hot search thì đã có ba cái liên quan đến Nghiên Thời Thất.

#Nghiên Thời Thất/Vị hôn phu# nhảy lên vị trí đầu.

Dường như đã làm rúng động toàn bộ mạng xã hội.

Không ít kẻ cười trên nỗi đau của người khác, điên cuồng tag @[Bình An Lệ Thành V]

Tên của Kiều Phỉ Bạch đã biến thành đề tài buôn chuyện vào lúc rảnh rỗi của mọi người.

Lúc lướt đến vài tài khoản Weibo này thì Nghiên Thời Thất đã ngồi trên xe chuyên dụng.

Xe lướt nhanh khỏi bãi đỗ xe của bệnh viện, Nghiên Thời Thất vắt chân, mái tóc dài buông xõa, ánh mắt cô trong veo như làn nước. “Anh tìm người tung bản ghi âm ra à?”

Nét mặt Thành Nghiệp Nam lúc này rất phức tạp, đôi mắt hiện lên vẻ u oán, một lát sau mới bực bội vuốt mặt. “Anh cũng muốn lắm chứ! Anh vừa mới kéo Bùi Đường lại, còn chưa có thời gian sắp xếp hoạt động PR, chờ đến lúc em ra thì trên mạng đã biến thành như vậy rồi! Liệu có phải đám phóng viên anh tìm đến thấy chuyện bất bình nên ra tay giúp đỡ không?”

Ngẫm lại thì thấy không đúng lắm.

Thật ra hôm nay bọn họ tới bệnh viện thì đã sớm sắp xếp xong paparazzi, lúc anh ra khỏi phòng bệnh còn cố tình hé cửa. Nhưng tài khoản tung đoạn ghi âm kia ra không phải Weibo của bất cứ paparazzi nào mà tài khoản mới được đăng ký.

Sự trầm tư hiện lên trong đôi mắt hoa đào của Nghiên Thời Thất, cô cúi xuống nhìn điện thoại, dáng vẻ rất tự nhiên.

“Haiz, em thật sự có ảnh ăn cơm chung của Kiều Phỉ Bạch và người gây tại nạn à? Video trên đoạn đường xảy ra vụ việc cũng nằm trong tay em? Làm thế nào em có được chúng?”

Thành Nghiệp Nam hạ cửa kính xuống, châm một điếc thuốc, rít vào một hơi thật mạnh. Anh ta cảm thấy nghi ngờ sâu sắc với thủ đoạn của một quản lý xuất sắc như mình.

Nghiên Thời Thất đang lướt màn hình chợt ngừng lại, ho khan, “Tần Bách Duật đưa cho em đấy.”

Sáng nay, trước khi cô ra khỏi căn hộ, Tần Bách Duật đã gửi những thứ này vào trong iPad.

Cô rất tò mò, nhưng không hỏi nhiều.

Dù sao ở Lệ Thành, chẳng ai có thể ngăn cản được việc mà người nhà họ Tần muốn làm.

Hơi thuốc sặc lên trong cổ Thành Nghiệp Nam, khiến mắt anh ta đỏ lên vì cay xè.

Nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, anh ta bỗng xúc động nói: “Vị hôn phu của em giỏi thật!”

Anh vừa dứt lời thì đúng lúc đó ánh mắt của Nghiên Thời Thất nhìn thấy hot search kia, cô mấp máy môi, hỏi: “Có thể xóa hot search được không?”

“Phải để cho nguội bớt thì mới được! Bây giờ đang nổi đình nổi đám như vậy, còn ở vị trí số một, nếu xóa đi thì không tốt lắm.”

***

Tại tòa nhà cao tầng của Tần thị, trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc.

Tần Bách Duật vừa kết thúc cuộc họp công tác trong quý thì nhận được điện thoại của anh Cả Tần Bách Ngạn, người đang nắm quyền hiện nay ở nhà họ Tần.

“Anh Cả?”

Nếu không có việc thì rất hiếm khi Tần Bách Ngạn gọi điện cho anh.

“Mấy ngày gần đây, chú có đọc được tin tức trên mạng không?”

Tần Bách Duật kéo cà vạt, đặt tài liệu lên bàn, “Có, làm sao?”

Tần Bách Ngạn đột nhiên thở dài trong điện thoại, “Chú thật sự đã suy nghĩ kĩ càng về việc muốn kết thông gia với nhà họ Nghiên à?”

“Lòng em tự có tính toán, anh Cả không cần lo.” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Tần Bách Ngạn: “...”

Khắp nhà họ Tần, cũng chỉ có chú Tư mới dám nói chuyện với anh như vậy.

“Nếu đã vậy thì cuộc gặp vào tối hôm đó...”

Thái độ của Tần Bách Duật cứng rắn, giọng nói cương quyết, “Vẫn diễn ra như thường, nếu anh không đến thì em sẽ tự quyết định!”

Tút tút tút...

Cuộc gọi bị ngắt, Tần Bách Ngạn lúc này đang ngồi ở nhà cũ giận đến mức suýt chút nữa đã đập vỡ di động.

“Chú Tư đúng là càng ngày càng vô lý! Tự ý quyết định chuyện hôn nhân của mình, ngày nào cũng trườn mặt lên báo. Tại sao chú ấy lại vừa ý mấy diễn viên trong giới giải trí cơ chứ?”

Vợ anh - Dung Khanh - bà chủ nhà họ Tần ngồi bên cạnh mỉm cười đoan trang, nhã nhặn, “Lúc chú Tư không muốn tìm thì ngày nào các anh cũng giục. Bây giờ chú ấy vất vả lắm mới tìm thấy người mình thích thì anh lại soi mói.”

Tần Bách Ngạn đã qua tuổi trung niên thở dài bất đắc dĩ, nhìn lướt qua tư liệu mà quản gia tổng hợp lại, “Ngoại hình của cô gái này không có chỗ nào để chê, có điều gia đình...”

“Anh cứ để chú Tư tự cân nhắc đi. Với thủ đoạn và năng lực của chú ấy, chẳng lẽ còn bị nhà họ Nghiên chèn ép hay sao?”

Tần Bách Ngạn nhìn cô vợ xinh đẹp, đoan trang của mình rồi đặt tài liệu sang bên cạnh. “Thôi, để xem vận may của chú ấy vậy.”

***

Trong văn phòng, Tần Bách Duật cúp máy xong thì nhanh chóng mở Weibo, nụ cười bỗng dưng hiện lên trên môi.

WeChat gửi thông báo đến, anh quay lại giao diện thì thấy Mặc Lương Vũ gửi một đoạn thư thoại trong nhóm.

[Lông Vũ]: “Vị hôn phu của tôi xuất sắc hơn, giàu có hơn anh ta. Trong mắt tôi, ngay cả mặt trời, vầng trăng và vì tinh tú còn không rạng rỡ bằng anh ấy! Hơn nữa, rác đã vứt đi rồi thì làm gì có chuyện sẽ nhặt về?” Ôi chao, chua chết mất thôi. Cô gái nhà ai thế này, có thể trông chừng thật kĩ được không! [dao phay]

CHƯƠNG 27

Sẩm tối, tại Tụy Cung

Khu kiến trúc giả cổ nằm bên trong Lệ Thành, nơi đây tràn ngập những làn điệu dân gian cổ xưa. Mặt đường được lát đá xanh, cổ thụ hai bên đường mọc san sát như rừng rậm. Gió đêm thổi hiu hiu, bao phủ vạn vật trong ánh hoàng hôn tĩnh lặng.

Trong lầu các sang trọng, ông Nghiên ngồi bên cạnh vị trí chính, Liên Bích Tú ngồi bên tay trái ông.

Tần Bách Ngạn hiện đang nắm quyền ở nhà họ Tần ngồi ở trung tâm, bên phải anh ta là vợ mình - Dung Khanh.

Bên ngoài có hơn hai mươi vệ sĩ và trợ lý cùng bảo vệ nơi này thật cẩn thận.

Đối diện bốn bậc bề trên là Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật đang kề sát bên nhau.

Buổi tiệc theo phong cách mới như vậy giữa hai nhà vô cùng trịnh trọng và ổn thỏa.

“Ông Nghiên, lần đầu gặp mặt, ngưỡng mộ đã lâu.”

Tần Bách Ngạn mặc một chiếc áo Tôn Trung Sơn màu xám, mặc dù gò má hằn dấu vết nhọc nhằn nhưng khí chất vẫn điềm tĩnh như cũ, toát lên vẻ nho nhã.

Anh nâng chén kính Nghiên Quân, đôi mắt sáng thấm nhuần khôn khéo sau khi trải qua rèn giũa của cuộc đời.

Nghiên Quân được nể mà lo, dùng hai tay cầm chén, liên tục lấy lòng, “Cậu Tần khách sáo rồi, xưa nay vẫn nghe danh cậu sáng suốt hơn người, quản lý nhà họ Tần vô cùng chu đáo. Hôm nay được gặp, quả thực rất hân hạnh!”

Cùng lúc đó, Liên Bích Tú cũng kính Dung Khanh một chén, không khí khá hài hòa.

Nghiên Thời Thất ngồi đối diện nhìn hai vị chủ nhân của gia đình chúc rượu nhau, khóe môi cô hơi nhếch lên, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.

Cô cảm thấy mình giống như một món hàng được trả giá, mà nguời đặt cô lên quầy hàng chính là ba mẹ ruột của cô.

Nỗi xót xa không thể giãi bày lan tràn trong tim, cô rủ mắt xuống để che đi sự cô độc.

Tiếng va chạm trên bàn ăn vang lên bên tai, cô đưa mắt nhìn thì trông thấy một chiếc đũa màu đen đang thu về trước mặt mình.

Trong chiếc bát trên bàn có thêm vài miếng cá hồi tươi ngon. w๖ebtruy๖enonlin๖ez

Nghiên Thời Thất chậm rãi nhìn lên. Khi chạm phải ánh mắt của Tần Bách Duật thì cô như bị hút sâu vào đấy, đỏ mặt quay đi.

Các bậc phụ huynh đang khách sáo hàn huyên, chứng kiến cảnh này thì thoáng yên lặng. Sau đó Tần Bách Ngạn khẽ mỉm cười, bùi ngùi nói: “Trước nay chú Tư nhà tôi luôn cao ngạo, không ngờ bây giờ cũng biết chăm sóc người khác.”

Tần Bách Duật giương mắt lên, liếc về phía anh Cả của mình như cảnh cáo, sau đó cầm chén rượu lên nhấp một ngụm.

Liên Bích Tú cũng nhân cơ hội này mà góp vui: “Hai đứa nó đều là người trẻ tuổi, khó tránh khỏi việc đã quen tự do. Có điều phải kể đến chuyện sau khi Tiểu Thất nhà tôi nhận được tin kết thông gia với cậu Tư thì cũng vui liền mấy tối đấy.”

Nghiên Thời Thất: “!”

Ánh mắt của Tần Bách Duật tối lại, lặng lẽ nhìn cô gái đang cúi đầu vặn tay ở bên cạnh, đôi môi mỏng khẽ cong lên.

Bữa cơm ăn được quá nửa, nhờ có những lời phóng đại của Liên Bích Tú mà không khí trên bàn trở nên vô cùng vui vẻ.

Một lúc sau, Dung Khanh nhận lấy một hộp gấm được chuẩn bị kỹ càng từ tay trợ lý, đặt trước mặt Nghiên Quân và vợ ông, nói: “Ông Nghiên, bà Nghiên, đôi trẻ đều đã hài lòng với cuộc hôn nhân này, đây là sính lễ của nhà họ Tần chúng tôi, hai người xem qua đi?”

Gương mặt ngà ngà say của Nghiên Quân rõ ràng khẽ giật một cái, bất giác nhìn về phía Liên Bích Tú, câu hỏi bồi hồi trong miệng, muốn nói lại thôi.

Ông cho rằng vốn đầu tư lần trước là sính lễ, nhưng khi nhìn xuống chiếc hộp gấm trên bàn thì ông lại nảy sinh nghi ngờ. Chẳng lẽ... Vẫn còn?!

Ở dưới mặt bàn, Liên Bích Tú véo ông một cái, nhỏ giọng giục giã: “Mau mở ra đi.”

Nghiên Quân mang theo lòng nghi ngờ mở hộp gấm lớn ra, bên trong là một xấp giấy Tuyên Thành màu đỏ.

Tầm mắt càng đi xuống thì nếp nhăn trên khóe mắt ông càng hiện ra nhiều vì vui mừng.

Quả nhiên là người trong thế gia vọng tộc, sính lễ đưa ra còn nhiều hơn cả giá trị một nửa nhà họ Nghiên.

CHƯƠNG 28

Liên Bích Tú muốn duy trì dáng vẻ đoan trang, lại không kìm được mà nhìn trộm danh sách sính lễ. Mãi đến khi bà ta nhìn thấy tổng số tiền ở trang cuối thì đôi mắt tràn ngập toan tính kia đã cười tít lên rồi.

Chứng kiến cảnh tượng này, cảm xúc trong lòng Nghiên Thời Thất rất phức tạp.

Cô cảm nhận được sự khó chịu trước nay chưa từng có, thậm chí còn muốn cười lạnh rồi hỏi một câu: Việc họ cuối cùng cũng bán được cô với giá hời đáng mừng đến thế hay sao?

Đầu ngón tay cô lạnh ngắt, sự lạnh lẽo tỏa ra từ đáy lòng làm cô khẽ run rẩy.

Bỗng có hơi ấm truyền từ lòng bàn tay đến, ánh mắt trống rỗng của cô dần dần tập trung lại. Cô đưa mắt dõi theo nguồn nhiệt thì trông thấy người kia đang nắm đầu ngón tay của mình. Anh khẽ vuốt ve như muốn xua tan hơi lạnh không thể diễn tả này.

Cô cắn môi, nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh bằng ánh mắt khó hiểu.

Cô nghĩ, nhất định là vì đèn quá sáng nên mới tạo ra ảo giác, nếu không thì sao cô lại thấy được tình cảm son sắt hiện lên trong mắt Tần Bách Duật.

Bàn tay dưới mặt bàn được anh nắm chặt, nét mặt Nghiên Thời Thất vẫn bình tĩnh như thường, sự bối rối dần dần thay thế nỗi khó chịu trong lòng.

Cô muốn rút tay về nhưng sức anh rất mạnh, không hề cho cô bất cứ cơ hội chạy thoát nào.

Lúc này, Nghiên Quân từ từ tỉnh táo lại sau khi khiếp sợ vì đống sính lễ, ông cảm thấy hơi khó hiểu, có ý ướm hỏi: “Cậu Tần, sính lễ này...”

Ông muốn nói có phải món tiền này quá lớn rồi không.

Ông tự biết rằng, trong mắt danh gia vọng tộc như họ Tần thì dòng dõi của nhà họ Nghiên vốn dĩ không hề sánh bằng.

Quan hệ thông gia này cũng là do nhà họ Nghiên cậy nhờ bọn họ.

Thế nhưng nhà họ Tần lại vô cùng có thành ý.

Lần đầu tiên ông nghe được chuyện có tiền sính lễ lên đến một tỷ.

Tần Bách Ngạn kín đáo liếc qua Tần Bách Duật, thấy anh không có ý định nói chuyện thì bèn mỉm cười trả lời: “Ông Nghiên thấy vẫn ít à?” 

“Sao có thể, sao có thể chứ!” Nghiên Quân xoa mò hôi trên trán, biết mình biết ta mà nói: “Tiểu Thất nhà tôi có tài đức gì mà lại được nhà họ Tần đối xử như vậy.”

Tần Bách Ngạn và Dung Khanh nhìn nhau mỉm cười. Dáng vẻ xinh đẹp, đoan trang của Dung Khanh rất có phong thái của bà chủ gia đình, giọng nói của cô vang lên lanh lảnh: “Ha ha, ông Nghiên nói quá lời rồi. Tài đức gì chứ, chỉ cần đôi vợ chồng son này hạnh phúc là được. Chúng tôi còn lo món sính lễ này bạc đãi Tiểu Thất ấy chứ.”

“Không bạc đãi, không bạc đãi, thông gia khách sáo quá. Vậy chi bằng chúng ta quyết định thời gian thôi? Nên đính hôn trước hay là kết hôn luôn?”

Giọng điệu vội vàng của Liên Bích Tú đã để lộ sự tinh khôn. Bà ta chỉ sợ chuyện nằm trong tầm tay rồi còn xôi hỏng bỏng không.

“Không cần đính hôn, đăng ký kết hôn luôn đi.”

Lời này là Nghiên Thời Thất nói.

Tần Bách Ngạn và Dung Khanh đồng loạt nhìn về phía Tần Bách Duật. Nghiên Quân mím môi không nói, Liên Bích Tú giận tái mặt, “Tiểu Thất, con nói lung tung gì thế!”

Đôi mắt Nghiên Thời Thất sáng ngời, máy móc nói: “Ba mẹ, anh chị Tần, nếu con và Tần Bách Duật kết hôn thì con mong quá trình sẽ ngắn gọn. Dù sao hiện nay sự nghiệp của con cũng đang trên đà phát triển, có rất nhiều công việc. Nếu kết hôn chỉ để phô trương thì chi bằng cứ đăng ký luôn cho tiện.”

“Con nói năng kiểu gì thế hả!” Mặt Liên Bích Tú tràn ngập giận dữ. Nếu không phải nơi này không tiện thì rất có thể bà ta sẽ nhào đến tát cho cô một cái.

Có thể kết thông gia với nhà họ Tần, toàn bộ Lệ Thành này sẽ phải chấn động, bà ta chỉ mong sao tiệc cưới càng hoành tráng càng tốt, thế mà con nhóc này lại đối đầu với bà ta hết lần này đến lần khác!

Đôi mắt Tần Bách Ngạn lóe lên nét hứng thú, anh nhìn sang Tần Bách Duật, nụ cười nho nhã càng rõ nét. “Chú Tư, ý của chú thì sao?”

Lời vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên Tần Bách Duật.

Liên Bích Tú nói chen vào: “Cậu Tần chớ nghe con bé này nói bừa. Nó được chiều hư từ nhỏ nên chẳng biết lễ phép là gì.”

Nói rồi bà ta còn trợn mắt lườm Nghiên Thời Thất, thái độ vô cùng cay nghiệt, chua ngoa.

Tần Bách Duật vẫn phong độ như cũ, liếc nhìn cô gái bên cạnh, nắm chặt bàn tay mềm mại của cô. Gương mặt cương nghị dần trở nên dịu dàng, môi mỏng hơi hé, nói một câu khiến người khác phải kinh ngạc. “Tôi tán thành với cô ấy.”

CHƯƠNG 29

Sau khi buổi gặp mặt kết thúc, Nghiên Thời Thất lên xe cùng ông Nghiên.

Bên ngoài Tụy Cung, đám vệ sĩ đứng cách đó không xa, Tần Bách Ngạn mặc áo Tôn Trung Sơn dừng lại, cười nói: “Chú Tư à, cô bé kia thú vị thật!”

Bọn họ đều không ngờ được rằng, một cô gái có thể kết thông gia với nhà họ Tần lại không cần hôn lễ.

Tần Bách Duật nhìn người anh cả có chiều cao xấp xỉ với mình, đôi môi mỏng khẽ mỉm cười, “Tiền sính lễ một tỉ, quá ít!”

Tần Bách Ngạn: “...”

Chú coi sính lễ là củ cải trắng hả!

Tần Bách Ngạn giận dữ lườm anh, đang muốn trả đũa thì Dung Khanh ở bên cạnh mỉm cười vỗ tay anh, xoa dịu tâm trang của anh, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Thật ra chị thấy cô bé kia cũng được lắm. Nếu chú Tư thấy ít thì sau khi cưới cô ấy về, em muốn tặng gì thì chị dâu cũng đồng ý với em.”

Lúc này, vẻ mặt lạnh lẽo của Tần Bách Duật dịu đi phần nào, khẽ gật đầu, “Cảm ơn chị dâu!”

“Anh chị về nhà cũ trước nhé.”

“Vâng, chị dâu đi cẩn thận!”

Tần Bách Ngạn: “...”

Người anh cả như anh đây đúng là thừa thãi quá mà!

***

Từ lúc lên xe của ông Nghiên, Nghiên Thời Thất liền cảm thấy chiếc xe rộng rãi thoải mái này lại mang đến áp lực khiến người ta sợ hãi.

Cô vẫn luôn im lặng, ánh mắt nhìn đăm đăm phố xá rực rỡ bên ngoài. Cảnh vật lướt nhanh qua trước mặt, nhưng thứ đọng lại trong đáy mắt, trong trái tim chỉ có màn đêm lạnh lẽo.

Trên đường về nhà, cả ba người đều im lặng.

Lúc mở cửa, Nghiên Thời Thất cảm thấy có thứ gì đó lướt qua trước mắt cô. Liên Bích Tú đi đằng trước đột nhiên quay lại tát thẳng lên mặt cô.

“Nghiên Thời Thất, kiếp trước đúng là tao mắc nợ mày rồi!”

“Bà làm mẹ mà cư xử kiểu gì thế?!”

Nghiên Quân hoảng hốt, ông phẫn nộ quát lên, gương mặt tràn ngập sự khó chịu, vội vàng kéo Nghiên Thời Thất về phía sau.

Liên Bích Tú chỉ vào Nghiên Thời Thất đang ôm mặt phía sau ông, giọng nói run lên vì giận, “Nghiên Quân, ông gào lên với tôi làm gì? Ông không nhìn lại con gái ngoan của ông xem, nó đã nói những lời vô liêm sỉ gì trước mặt người nhà họ Tần!”

Tiếng Liên Bích Tú rít lên the thé, búi tóc của bà ta rũ rượi vì quá tức giận.

Đám người giúp việc đứng ở góc khuất trong và ngoài căn phòng vô cùng bối rối, bầu không khí trở nên khác thường.

Nghiên Quân quay lại ôm lấy vai Nghiên Thời Thất, hơi dùng sức như muốn an ủi. Ông thở dài nặng nề, giọng nói tràn ngập mệt mỏi: “Bà là mẹ con bé, đừng làm rối tung lên nữa. Con gái đã đồng ý cuộc hôn nhân này rồi, chẳng lẽ nó không thể có ý kiến riêng hay sao?”

Liên Bích Tú mặc sườn xám vứt túi xách lên tủ giày, cười lạnh cay nghiệt, “Nó còn dám có ý kiến à? Có thể lấy được người nhà họ Tần thì nó nên thắp nhang đi, thế mà còn mở mồm ra bảo không đính hôn mà đăng ký kết hôn luôn chứ. Tao nghĩ chắc chắn mày muốn nhà họ Nghiên này trở thành trò hề cho toàn bộ Lệ Thành đây mà. Có phải mày muốn tất cả mọi người đều biết, mày bước chân vào cửa nhà họ Tần nhưng ngay cả hôn lễ cũng không có hay không?”

Lúc này, Nghiên Thời Thất luôn được Nghiên Quân bảo vệ phía sau bỗng nhìn thẳng vào bà Liên bằng ánh mắt quật cường. Má đau bỏng rát nhưng không bằng một phần vạn nỗi xót xa trong tim.

Cái tát này làm cô rất bất ngờ.

Từ trước đến nay cô vẫn luôn cho rằng, dù bà Liên không thích nhưng vẫn có lòng thương yêu cô.

Nhưng sau cuộc gặp mặt này, cô nhận ra mình sai rồi, sai cực kỳ nghiêm trọng.

Quý bà ăn mặc sang trọng trước mắt này chỉ là một thương nhân hám hư vinh muốn bán con gái với mức giá hời mà thôi.

“Ba, con ra ngoài một lát!”

Nghiên Thời Thất nghẹn ngào nói sau lưng Nghiên Quân rồi đờ đẫn quay đi, chỉ lát sau nước mắt đã tràn khóe mi.

“Con ranh chết tiệt kia, mày đứng lại cho tao!”

Tiếng Liên Bích Tú mắng chửi phía sau xé tan sự tĩnh lặng của màn đêm, chỉ để lại đau thương tràn ngập.

Nghiên Thời Thất mặc chiếc váy dài trong như nước, lá rơi nhiều màu điểm xuyến bên trong, đèn đường lu mờ kéo dài chiếc bóng của cô. Trên đường cây vắng lặng này, chỉ có bóng dáng lẻ loi cô độc cất bước.

CHƯƠNG 30

(*) Chanh tinh: chỉ những người hay đố kỵ, không muốn người khác tài giỏi hơn mình lại tự cho bản thân thanh cao nhất.

Cánh môi của Nghiên Thời Thất khẽ run, nước mắt rơi lã chã. Cô bị ép chấp nhận cuộc hôn nhân này, bị ép phải gánh chịu sự hưng thịnh và suy vong của gia tộc, thế nhưng mẹ cô vẫn chèn ép cô đến cùng. Dường như có một tảng đá to đang chặn ngang lồng ngực cô, khiến cho cô chẳng thể nào thở nổi.

Hình bóng Tần Bách Duật bỗng hiện lên trong tâm trí, tầm mắt mờ dần, cô cắn môi như muốn xua tan nỗi tủi thân này.

“Két...”

Tiếng phanh gấp vang lên, Nghiên Thời Thất kéo váy dừng bước, dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt rồi mới nhìn về nơi có tiếng động...

Con đường này chỉ dẫn đến nhà họ Nghiên.

“Tiểu Thất!”

Ưng Phi Phi bước ra từ trong xe. Cô vẫn còn mặc sơ mi trắng và váy ngắn màu đen công sở, hiển nhiên là tới rất vội vàng. Gương mặt cô tràn ngập lo lắng, chạy về phía Nghiên Thời Thất.

“Sao cậu lại đến đây?”

Mắt Nghiên Thời Thất long lanh nước, lấp lánh dưới ánh đèn đường đêm khuya.

Ưng Phi Phi ôm lấy cô rồi mới ấp úng đáp: “Là cậu Tư nhà họ Tần sai người gọi điện cho tớ đấy.”

“Để làm gì?”

Bỗng nhiên một ý nghĩ khó tin nảy ra trong đầu Nghiên Thời Thất.

Chẳng lẽ anh ấy biết mình sẽ bị bà Liên quở trách, nên mới...

Nhưng mà, liệu có thể sao?

Ưng Phi Phi đứng tại chỗ, di mũi chân, xúc động nói: “Trợ lý của anh ấy chỉ bảo tớ dành thời gian đến thăm cậu chứ không nói để làm gì. Nhưng mà... Bây giờ tớ cảm thấy, tớ đến đây là điều đúng đắn!”

Dứt lời, cô nhìn vào đôi mắt đang sưng húp của Nghiên Thời Thất.

Đêm nay, cô ở lại nhà Ưng Phi Phi.

Ba ngày sau, tâm trạng Nghiên Thời Thất đã thoải mái lại, buổi sáng rảnh rỗi thì tập yoga trong căn hộ của Ưng Phi Phi.

Còn chưa đến nửa tháng nữa là tuần lễ thời trang Milan diễn ra, lần đầu tiên cô bước đi trên sàn chữ T như vậy nên sẽ cố gắng hết mình.

Trong ba ngày này, ngoại trừ ông Nghiên gọi đến an ủi cô đôi câu thì bà Liên vẫn thờ ơ với cô.

Tuy rằng đã quen với sự lạnh lùng của bà nhưng vết thương đã kết vảy thỉnh thoảng vẫn sẽ đau.

Sự quan tâm trên Weibo giảm dần, thanh danh của Kiều Phỉ Bạch bị nghi ngờ trước nay chưa từng có.

Thậm chí có fan hâm mộ của Bùi Đường còn mở một topic tiếp ứng, yêu cầu đổi người quản lý.

Về hot search #Nghiên Thời Thất/ Vị hôn phu# kia đã bị xóa từ lâu. Thành Nghiệp Nam thuê seeder để khống chế bình luận, nội dung trên trang web chỉ còn lại những bức ảnh đẹp của cô và thông báo hoạt động xoay quanh tuần lễ thời trang.

Tập yoga xong, Nghiên Thời Thất ngồi trong phòng khách của căn hộ, lần đầu tiên nghĩ đến việc mua một căn nhà cho riêng mình.

Lúc này là hơn hai giờ chiều, cô bật TV, tiện tay cầm di động lên, bất ngờ trông thấy có một lời mời kết bạn trên WeChat.

Cô mở ra, tài khoản có nickname Lông Vũ muốn kết bạn với cô, còn nhắn thêm rằng: “Chị dâu út nhà họ Tần ơi, đồng ý nhé!”

Nghiên Thời Thất: “...”

Chị dâu út nhà họ Tần?

Nghiên Thời Thất lập tức nhớ đến Tần Bách Duật, đây là bạn của anh ấy sao?

Dưới sự tác động của lòng hiếu kỳ, Nghiên Thời Thất chấp nhận lời mời.

Chưa đến một giây sau, WeChat hiện ra khung chat của một group có tên là “Chanh tinh nổi bật nhất”, ngoài ra còn có người tag cô nữa.

Lông Vũ @Thập Thất: “Chị dâu ơi, xem qua đi!”

Nghiên Thời Thất mở danh sách trò chuyện, phát hiện ngoài mình ra thì còn có năm người khác nữa.

Lông Vũ @Duật: Anh Duật ơi, em thêm chị dâu vào rồi này!

Nghiên Thời Thất hoang mang nhìn [Lông Vũ] nhõng nhẽo trong group. Cô mở ảnh đại diện của cậu ta thì nhận ra đây chính là cậu trai cả độc nhất của nhà họ Mặc ở Lệ Thành - Mặc Lương Vũ.

Hình như trước kia cô đã từng gặp một lần ở công ty của Tần Bách Duật. Có điều, lúc đó tâm trạng cô khá tệ nên không chú ý lắm.

Đối với cậu Cả đào hoa thường xuyên xuất hiện trên tin tức giải trí này, cô đã được nghe và tận mắt chứng kiến.

Duật, chắc chắn chính là Tần Bách Duật.

[Mục Dã]: Chào em dâu!

[Vân Đình]: Chào em dâu!

Nghiên Thời Thất hơi hoảng, nhìn những câu chị dâu, em dâu bay đầy trong màn hình mà loạn cả nhịp tim. WebTru yenOn linez . com

Tần Bách Duật vẫn giữ im lặng. Trong lúc cô cầm điện thoại bối rối không biết phải làm gì, sau khi tập trung nhìn kĩ thì trong group chat yên tĩnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

Đúng lúc đó, Mặc Lương Vũ gửi tin nhắn WeChat cho cô: Chị dâu ơi, anh Duật đá bọn em ra ngoài hết rồi. [khóc òa] [khóc òa]

Nghiên Thời Thất: “...”

[Duật]: Em đang ở đâu?

Nghiên Thời Thất lưỡng lự vài giây rồi mới đáp: Ở nhà bạn.

[Duật]: Quốc tế Thanh Khoa?

[Thập Thất]: Sao anh biết?

Hai mươi phút sau, Duật gửi yêu cầu kết bạn đến, kèm theo lời nhắn: [Xuống tầng!]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro