chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35:  Tử vong bắt đầu

Mưa đổ xuống như trút nước.

Mặt sông bị sương mù bao phủ, cây cầu treo ở trong làn mưa càng lắc lư, bất định

Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi đã qua cầu

Phía trước là một khu rừng rậm rạp. Tiếng mưa che lấp mọi tiếng động, cũng làm mờ đi tầm nhìn của mọi người.

Quần áo Cẩm Hi đều đã ướt, chân dính đầy bùn đất, ướt dính khó đi.

Hàn Trầm đi bên cạnh cô, trên mặt không còn thấy vết máu, nhưng để lại miệng vết thương mờ mờ. Cảm giác như bọn họ vẫn đang bị T giám sát, nhất định phải tuân theo quy tắc trò chơi, nếu không lúc nào T cũng có thể giết người.

Mà để ngăn cản hắn họ chỉ có hai cách

Một là tìm ra hắn

Hai là nhanh chóng kết thúc trận đấu này, tập trung tất cả mọi người lại, hắn sẽ không thể ra tay.

Nhưng, địa hình nơi này quá phức tạp, mưa quá lớn đã xóa sạch dấu chân của mọi người, muốn tập trung mọi người lại? nói dễ hơn làm. Hai người họ chạy về phía trước chừng hơn nửa canh giờ thì nghe thấy tiếng súng lẫn trong tiếng mưa rơi.

Hàn Trầm thủ thế, ra hiệu Cẩm Hi đi cùng anh từ sườn núi vòng ra sau lưng. Mới đi về phía trước mấy bước đã nghe thấy tiếng Anh phát ra từ phía trên. Hai người đột ngột dừng bước ngẩng đầu, thì thấy 1 ngiời đứng trên sườn núi chĩa súng về phía họ. Nói thì chậm nhưng việc diễn ra cực nhanh, Hàn Trầm phút chốc nâng súng lên, kéo chốt, bắn. Một loạt động tác này so với đối phương nhanh hơn "Bang bang phanh" một chuỗi súng liên hồi.

Người này bị làm cho ngây ngốc, để súng xuống. trong làn mưa, Cẩm Hi cũng thấy mặt hắn, là chàng trai như ánh mặt trời của đội xanh, Nhan Nhĩ.

“Cắt” một tiếng, hắn đem súng ném xuống đất, đồng thời tháo cảm ứng khí xuống. Hàn Trầm và Cẩm Hi cũng trèo lên sườn núi.

“Anh nhanh thật đấy!” Nhan Nhĩ dường như cũng mệt mỏi, đặt mông ngồi trên đất bùn, lấy tay lau nước trên mặt “Sớm biết như vậy rôi đã bắn lén sau lưng”

Hàn Trầm không oán hận, đứng trên giống nhìn bốn phía, thấp giọng hỏi “Những người khác đâu?”

Nhan Nhĩ ngẩng đầu nhìn anh một cái, lờ đờ uể oải đáp: "Không biết. Mưa quá lớn, phân tán đi hết rồi, tôi ở đây chờ nửa ngày mới thấy hai người”

Hàn Trầm và Cẩm Hi nhìn nhau.

Nhan Nhĩ là người đầu tiên bọn họ gặp sau khi qua cầu, mà viên đạn của T lúc nãy bắn họ cũng phát ra từ hướng này.

Cẩm Hi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, cười hì hì nói: "Nhan Nhĩ, dù sao cậu cũng “chết” rồi, đội nào thắng đối với cậu cũng như nhau. Cậu nói cho chúng tôi chỗ bọn họ đi”

Nhan Nhĩ lườm cô một cái: "Nói với hai người, tôi có lợi lộc gì?”

Cẩm Hi nghĩ nghĩ, đáp: "Nếu bọn tôi lấy được tiền thưởng, sẽ chia cho cậu một phần?”

Hắn lập tức ngồi thẳng , tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: "Bao nhiêu? Cô sẽ giữ lời sao”

Thấy ngữ khí của hắn nghiêm túc, giống như thật rất tham tiền. Cẩm Hi cười cười đáp: "1 vạn." Nhiều quá hắn sẽ không tin.

Quả nhiên, hắn nhìn cô, lại ngẩng đầu nhìn Hàn Trầm: "Cô ta ấy sẽ giữ lời chứ?”

Hàn Trầm đáp: "Nhất định."

Nhan Nhĩ cười cười: "Tôi biết anh sẽ nghe lời bạn gái mà” nhìn Cẩm Hi: "Thành giao." Hắn chỉ một hướng vào rừng rậm “Tôi cùng đội xanh bị lạc nhau, nhưng đội đỏ vừa đi vào đó”

Cẩm Hi đứng dậy, nhìn Hàn Trầm. Hàn Trầm nói: "Cậu cũng đi cùng bọn tôi đi”

Nhan Nhĩ lại không động đậy, từ bên cạnh vặt xuống một cái lá, che mặt, nằm xuống nói “Tôi mệt muốn chết rồi, dù sao cũng thua, đi theo làm gì”

Cẩm Hi khuyên hắn mấy câu, hắn vẫn là không chịu đi, đem tai nghe đeo vào, không chịu nghe họ nói nữa. phía trước có 7 người bọn họ cũng không thể dừng ở đây. Thế là Hàn Trầm nói: "Cậu đi theo đường này ra cầu, hoặc là ở yên chỗ này cũng được, nhưng chú ý xung quanh một chút”

Nhan Nhĩ khoát tay: "Yên tâm, bắn súng anh có thể tốt hơn tôi, nhưng kỹ năng sinh tồn dã ngoại nhất định không bằng tôi đâu”

——

Hai người bọn họ đi lên phía trước hơn mười phút, quả nhiên trong rừng cây trước mặt, thấy mấy bóng người. Hàn Trầm theo ước định lúc trước cùng Trương Mộ Hàm nhẹ nhàng huýt sáo vài tiếng.

Rất nhanh liền được đáp lại.

Năm người tập trung lại

Hàn Trầm đến bên cạnh Trương Mộ Hàm

"Chuyện gì?" Hắn hỏi.

Trương Mộ Hàm đáp: "Phương Tự lạc đội, bọn tôi cùng cậu ta đến đây, cậu ta đi ra sau núi nửa ngày còn chưa thấy ra. Đợi cậu ta ra liền xử đẹp cậu ta” Nghiêng đầu xem xem Hàn Trầm: "Tình hình của hai người sao rồi?”

Hàn Trầm cũng nhìn về sườn núi phía trước, nhẹ giọng đáp: "Tôi vừa xử Nhan Nhĩ."

Hà Tử nhẹ nhàng "wow" một tiếng, đẩy Trương Mộ Hàm: "Anh xem, vẫn là người ta lợi hại hơn”

Trương Mộ Hàm không vui , lãnh đạm đáp: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”

Cẩm Hi nhìn những người khác, đến gần tai anh nói “Làm sao đây?”

Hàn Trầm nâng tay vỗ nhẹ vai cô, nhỏ tiếng nói "Tìm Phương Tự, nghĩ cách đưa mấy người này qua bên kia cầu trước”

Cẩm Hi gật đầu.

Lại chờ một lúc vẫn không thấy người ra

Hàn Trầm nâng súng: "Tôi đi xem sao."

Cẩm Hi: "Em cũng đi."

Bọn hắn chịu mạo hiểm, Trương Mộ Hàm đương nhiên không có ý kiến.

Hai người chậm rãi lách qua đến sau sườn núi, phát hiện ở đây không có một bóng người, Phương Tự sớm đi mất .

Hàn Trầm đứng thẳng lên, định ra hiệu cho Trương Mộ Hàm, đột nhiên nghe từ xa xa truyền tới tiếng thét chói tai của nữ "A ——" xuyên qua màn mưa dày đặc tới tai của từng người.

Hàn Trầm và Cẩm Hi cùng ngẩng đầu, đều thấy chấn động trong mắt đối phương. Mà ba người Trương Mộ Hàm cũng quay đầu nhìn lại.

Một giây sau, Hàn Trầm và Cẩm Hi đã một trước một sau, chạy về nơi tiếng thét phát ra

——

Máu

Máu đầy mặt đất

Trên mặt đất hiện ra vết màu uốn lượn, lan rộng, hòa vào cùng nước mưa và bùn đất. nguồn gốc của vũng máu là từ một nam nhân trẻ tuổi nằm trên mặt đất.

Nhan Nhĩ.

Mắt hắn trừng lớn, nằm trên đất không hề nhúc nhích, lồng ngực nhuộm đầy máu, phủ cả khuôn mặt hắn. Mà trên cổ, có dấu dao bị người cắt rất dài và sâu còn có thể nhìn thấy xương trắng bên trong.

Máu đỏ vẫn không ngừng chảy mãnh liệt.

Kha Phàm, Tiểu Du, Phương Tự đứng cách hắn vài thước, giống như bị dọa cho chết đứng. mà tiếng kêu thảm thiết vừa rồi chình là của Lý Minh Nguyệt, cả người cô ta xụi lơ dựa vào thân cây bên cạnh, nhìn Nhan Nhĩ, hơi hơi run rẩy.

Hàn Trầm và Cẩm Hi thấy một màn, trong lòng chấn động. Hàn Trầm là người đầu tiên vọt tới cạnh Nhan Nhĩ, nghĩ muốn đè gĩ cổ hắn. sau khi chạm tay vào, liền nhận ra hắn đã tắt thở, chỉ là máu vẫn không ngừng chảy.

Từ lúc bọn họ chia ra còn chưa tới nửa tiếng đồng hồ.

Lúc này ba người Trương Mộ Hàm cũng đã tới, thấy thi thể nằm trên đất, Hà Tử trongnháy mắt thét lên, so với tiếng kêu của Lý Minh Nguyệt lúc nãy càng thê lương hoảng loạn

"Có chuyện gì vậy? sao cậu ta lại chết ? Ai giết ?" Trương Mộ Hàm run giọng hỏi, nhìn từng người.

"Bên kia có chữ viết!" Kha Phàm đột nhiên mở miệng, chỉ một thân cây bên cạnh thi thể. Mọi người ngẩng đầu nhìn, Hàn Trầm và Cẩm Hi lại gần nhất, rõ ràng là có người dùng dao găm dính máu khắc lên thân cây ba chữ…

Thứ nhất

" Người đầu tiên…” Phương Tự thì thào ba chữ kia.

"Ý gì? Cái gì ý tứ? Cái gì thứ nhất?" Hà Tử nhào vào ngực Trương Mộ Hàm nức nở khóc.

vào lúc này, Lý Minh Nguyệt đang xụi lơ, đột nhiên quay đầu, dùng ánh mắt khó nói lên lời nhìn từng người. Cô ta lập tức từ trên mặt đất đứng lên, từ giày của mình rút ra con dao găm xoay người chạy về phía cầu treo.

Cô ta vừa chạy, những người khác cũng kịp phản ứng, liên tiếp chạy theo, muốn lập tức rời khỏi đây.

Hàn Trầm và Cẩm Hi nhìn thi thể trên mặt đất một lần nữa rồi theo sát phía sau, từ sau lưng giám sát hành động của từng người, phòng ngừa T một lần nữa động thủ.

Nhưng mà nửa tiếng sau

Bọn họ chạy đến giữa hai vách núi đứng thẳng, hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

Cầu treo chắc chắn trước đó, lúc này chẳng biết đã bị ai cắt đứt, trên mặt sông cuồn cuộn nước, chỉ có xác cây cầu treo trôi lềnh bềnh một đầu vẫn còn treo bên kia vách núi.

"A ——" lần này, là Hà Tử thét

Mưa ngày càng lớn

Mỗi người đều đứng sững như tượng, Hà Tử trong ngực bạn trai run lẩy bẩy. Lý Minh Nguyệt đã triệt để an tĩnh lại, trên mặt một mảnh tĩnh mịch.

Cẩm Hi nhìn nước sông cuồn cuộn, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, Hàn Trầm cầm nàng cô.

Cô cũng duỗi tay nắm lại tay anh

Vào lúc này, Kha Phàm đứng phía trước, bỗng nhiên quay đầu, nhìn hai người bọn họ.

Hắn từ giày rút dao găm ra, chỉ vào bọn họ. Du Xuyên, Phương Tự, Lý Minh Nguyệt thấy động tác của hắn, sửng sốt, sau đó tất cả rút dao găm ra,cũng nhắm vào bọn họ. Mà Trương Mộ Hàm cùng Hà Tử từ phía sau lưng nhìn hai người bọn họ, lùi một bước, sau đó Trương Mộ Hàm nhìn bạn gái, cũng rút ra dao găm. Tôn giáo sư không rút dao, nhưng cũng lui về sau mấy bước.

"Chỉ có hai người các ngươi là người mới." giọng nói của Kha Phàm có chút khàn khàn run rẩy, "Có phải là các ngươi làm không, vì sao chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro