Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37: Thích tâm

Giọng nơi của Hàn Trầm vô cùng êm tai.

Trầm thấp, tinh khiết, không mang một chút điểm tạp chất, không có một chút thô thiểu nào. Âm cuối lại tản ra vẻ nhiệt tình, rất dễ lấy lòng người nghe.

Giờ phút này, anh cúi đầu bên cạnh gò má của Bạch Cẩm Hi mà nói, hơi thở phả vào tai cô. Cẩm Hi không kiềm được mà tai tê tê, nhưng không để anh nhìn thấy, gật gật đầu “Vâng”

Cô nhìn anh, tay anh đặt lên đầu gối không nhìn cô mà nhìn về phía trước, khuôn mặt trong bóng chiều tà càng thêm mơ hồ.

Bất cứ nơi nào, nhất cử nhất động của người đàn ông này đều hấp dẫn mọi người.

Ít nhất là rất hấp dẫn đối với cô.

Từ lần đầu gặp mặt đã rút kiếm giương cung, càng về sau lại như gần như xa, đến bây giờ, quan hệ của hai người là chiến hữu thân thiết.

Cẩm Hi lặng im một chút, ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt anh.

Giữa đám người, Tiểu Du dựa vào vách đá, bên cạnh là Kha Phàm. Từ khi trận đấu bắt đầu đến giờ, Tiểu Du luôn trung thành với Kha Phàm, nói không nhiều, nhưng rất ăn ý với Kha Phàm, bất kì mệnh lệnh gì cậu ta đều không oán hận mà hoàn thành. Cứ như cái bóng của Kha Phàm.

Giờ quan sát kĩ, Tiểu Du có ngoại hình khá tốt, cao chừng 175 cm, màu da không quá đen cũng không trắng, ngũ quan rõ ràng. Là một thanh niên thanh tú nhưng cũng quật cường, cường tráng. Lúc cậu ta nhìn người khác, hai mắt vẫn luôn an tĩnh.

Cách đó không xa, Phương Tự ngồi một mình, khí chất khác hoàn toàn với Tiểu Du. Khuôn mặt cũng bình thường, nhìn qua không để lại ấn tượng. ở cùng nhau lâu, chỉ cảm thấy trên người cậu ta cảm giác âm trầm nhưng cũng bất định.

Còn vì sao hai người bọn họ bị cho vào diện tình nghi thì đã rất rõ ràng.

Đầu tiên, ngày hôm qua sau khi loại ra Trương Mộ Hàm, còn lại Du Xuyên, Phương Tự, Kha Phàm, Tôn giáo sư, Nhan Nhĩ. Nhan Nhĩ chết, giờ chỉ còn lại bốn người.

Hôm nay lúc bắn nhau, cô, Hàn Trầm đội đỏ, là bị đội xanh dẫn vào ngọn núi này. Sau đó T cắt đứt cầu treo. Tôn giáo sư là người đội đỏ, từ đầu tới cuối chưa từng nói với bất cứ ai về việc đến ngon núi này. Hơn nữa lúc Nhan Nhĩ bị hại, hắn ta cũng cùng ở một chỗ với đội đỏ. Cho nên Tôn giáo sư sẽ không phải là T.

Chỉ còn Du Xuyên, Phương Tự và Kha Phàm.

Kha Phàm là người lãnh đạo mạnh mẽ, tính cách cũng lõi đời. từ điểm này có thể loại ra bởi không phù hợp với chân dung của T. điểm mấu chốt là lúc Lý Minh Nguyệt nói “Chuyện của các người năm trước”, từ biểu cảm và đối thoại của hai người họ, Kha Phàm rõ ràng là một trong những người tham gia vào “Sự kiện này”

Nói cách khác, hắn là một trong những mục tiêu T muốn trừng phạt. Mà Du Xuyên và Phương Tự, lúc ấy vẫn giữ im lặng.

Cho nên, T chỉ có thể là Du Xuyên hoặc Phương Tự.

...

"Phách! Phách!" Kha Phàm đứng lên, vỗ tay hai cái, Du Xuyên cũng cùng hắn đứng lên.

Hắn nhìn quanh một vòng, thần sắc ngưng trọng: "Hiện tại tình huống tương đối nghiêm trọng, ba lô của chúng ta hoàn toàn bị thấm nước, tất cả đều đã bị ướt, đồ ăn cũng không còn, nhất định trước khi trời tối chúng ta phải tìm được nơi để qua đêm. Dù là hang động cũng được.”

“Đúng vậy Trương Mộ Hàm và Hà Tử phụ hoạ, người khác không nói gì.

"Đã không có dị nghị, vậy đi luôn đi”

Hàn Trầm và Cẩm Hi như cũ vẫn đi cuối cùng.

Súng đã không dùng, ba lô cũng ném tại chỗ, chỉ mang theo bình nước còn chút ít, đồ ăn, dao và đèn pin. Có lẽ do tinh thần và thân thể cũng đều mệt mỏi, nên mọi người đi cũng không còn nhanh như trước.

Mắt nhìn thấy trời sắp tối, bầu trời lại bắt đầu đổ mưa. Rất nhanh mưa đã chuyển lớn, mưa nặng hạt đập bôm bốp xuống người, trong núi lại đặc biệt lanh, đã có người chịu không được mà hắt xì.

Thân thể Cẩm Hi vốn rất tốt, động tác nhanh nhẹn, ngẫn nhiên Hàn Trầm cũng dìu đỡ cô một lúc, nên trong cơn mưa mặt đất lầy lội cô cũng không cần cố sức quá. Tôn giáo sư lại theo không kịp, Hàn Trầm có lúc kéo hắn ta đi. Hà Tử tuy rằng yếu nhưng có bạn trai chăm sóc nen vẫn theo kịp đoàn. Chỉ có Lý Minh Nguyệt. Cô ta vốn mặc ít quần áo, ngoài đồ ngụy trang cũng chỉ có đồ lót, vẫn luôn hắt xì hơi, nước cũng đã uống hết. Mà Kha Phàm vì việc vừa rồi cũng không quay lại đỡ cô ta. Nên cô ta tuột lại cuối cùng, đi cùng Hàn Trầm và Cẩm Hi. Nhưng rõ ràng cô ta cảnh giác hai người nên vẫn giữ khoảng cách, cũng không nhờ cậy bọn họ.

Đến một sườn núi, phía trước cũng không còn đường để đi, trời cũng đen thui, trong rừng cũng là một màu đen ghê sợ, mà bọn họ đang bị dìm sâu vào nó. Mọi người nhao nhao mở đèn pin, cả thế giới như chỉ có chỗ bọn họ mới có chút ánh sáng.

Cẩm Hi vẫn cùng Hàn Trầm đi phía sau, Lý Minh Nguyệt đi phía trên bên tay phải Hàn Trầm. Lúc này, Cẩm Hi bỗng nhiên cảm giác tay bị anh nắm.

Không nói nhiều, tay cô cũng cử động, phát hiện anh buông lỏng bàn tay rồi biến thành mười ngón tay đan vào nhau.

Trong lòng Cẩm Hi bỗng nhiên dâng lên một chút phiền muộn.

Là như chiến hữu nắm tay sao?

"A ——"Lý Minh Nguyệt bên cạnh đột nhiên hét lên một tiếng, người liền lao xuống sườn núi.

Hàn Trầm cách cô ta gần nhất, phản ứng nhanh nhẹn, buông tay Cẩm Hi, bắt lấy cánh tay cô ta. Không ngờ chỗ cô ta đứng là phần đất đã lơi lỏng tác ra khỏi núi, Hàn Trầm vừa bước tới chỉ nghe “rầm” một tiếng cả hai người đồng loạt rơi xuống.

"Hàn Trầm!"

Bạch Cẩm Hi đứng ở trên sườn núi, mắt mở lớn, giơ đèn pin đang mở ở chế độ sáng nhất, chiếu vào bên dưới. người khác thấy vậy cũng vây tới “Sao vậy? Ai ngã?” tất cả đều chiếu đèn pin qua.

Trong ánh sáng của đèn pin, rất nhanh đã phát hiện hai người kia. Sườn núi này có độ dốc không cao, bọn họ trượt tới một lùm cỏ. Lý Minh Nguyệt giãy dụa đứng lên, bên cạnh đỡ Hàn Trầm.

Cẩm Hi tâm căng thẳng: "Sao rồi?"

Chỉ thấy Hàn Trầm tay vịn chân trái, chậm rãi đứng thẳng , ngẩng đầu nhìn qua. giọng Lý Minh Nguyệt nôn nóng: "Lúc nãy anh ta kéo tôi, hình như giẫm phải bẫy động vật rồi, trên đùi chảy rất nhiều máu”

"Không sao, đi lên." Giọng nói Hàn Trầm rất bình thản, thấu quá tiếng mưa rơi nặng trĩu truyền tới. anh ra hiệu cho Lý Minh Nguyệt buông tay, bắt đầu bò lên sườn núi, thân hình anh mạnh mẽ, động tác cũng không có chút chậm chạp.

Cẩm Hi cầm đèn pin bỏ vào trong túi áo, nửa bò nửa chạy đi xuống.

Lúc này liền nghe thấy tiếng từ phía sau truyền tới là tiếng vui vẻ của Trương Mộ Hàm: "A, có bẫy động vật, vậy nhất định quanh đây có người ở! Chúng ta thật may mắn! đi mòn cả giày cũng không thấy, giờ không tốn sức lại thấy!”

Hai cánh tay và mặt Cẩm Hi bị lùm cây hai bên quét vào, từng trận đau đớn truyền tới.

Rất nhanh đã trượt đến bên cạnh hai người kia.

Hàn Trầm liếc nhìn cô một cái: "Em xuống đây làm cái gì?"

"Đứng vững." Cẩm Hi ngồi xổm xuống cạnh anh, vừa muốn kéo ống quần của anh thì tay bị anh giữ lại.

"Chỉ là Vết thương nhỏ.Tiếng anh nhẹ nhàng “Đi lên”

Cẩm Hi ngược lại cười : "Ô, anh còn rất cậy mạnh." Hàn Trầm cũng không nghĩ cô còn có thể trêu chọc anh, nhất thời không biết nói gì. Cẩm Hi hất tay anh ra, cẩn thận dè dặt kéo ống quần anh lên. Lúc này cô cảm thấy mắt anh vẫn đang nhìn cô.

Cô chiếu đèn pin vào. Liền hít vào một hơi, Lý Minh Nguyệt ở một bên cũng vậy.

Lúc này, trên sườn núi có người hô: "Xong chưa? Nhanh một chút!!"

Cẩm Hi giương giọng: "Đợi lát nữa!" Cho Lý Minh Nguyệt giữ đèn pin, lấy bình nước ấm ra, dùng chút nước còn lại  lau sạch miệng vết thương.

"Cũng chưa đến mức cắt bỏ." tiếng Hàn Trầm từ đỉnh đầu vang lên.

Cẩm Hi cũng không ngẩng đầu lên: "Coi chừng phải cắt."

Hàn Trầm liền không nói.

Bên cạnh bọn họ không có thuốc, bẫy động vật trong núi này không biết bẩn đến mức nào, vết thương lại sâu như vậy, nếu anh bị sưng, cảm, uốn ván thì lớn chuyện.

Lau chùi một chút, Cẩm Hi lại gặp vấn đề, lấy cái gì băng bó? Quần áo mọi người đều bị ướt, dính toàn bùn, làm gì có cái gì sạch sẽ.

Hàn Trầm kéo cô từ mặt đất lên "Không cần. Lát nữa đến gia đình nông dân rồi lại làm”

"Không được!” Cẩm Hi và Lý Minh Nguyệt đồng thời mở miệng.

Lý Minh Nguyệt nhìn một cái Hàn Trầm, ngược lại đem Cẩm Hi kéo qua bên cạnh: "Cô che giúp tôi, tôi cởi áo lót cho bạn trai cô băng bó” vừa nói xong liền cởi áo khoác ngụy trang, đưa cho Cẩm Hi.

Cẩm Hi lặng đi một chút, buột miệng nói ra: "Để tôi"

Chỉ là cống hiến quần áo, cô cũng làm được!

Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu cô có chút ngại ngùng, nhìn Hàn Trầm. Trong bóng tối, nhìn không rõ dáng người anh, chỉ là ánh mắt anh làm cho người ta không biết đường nào mà lần.

Cẩm Hi giả vờ không thấy, xoay người sang chỗ khác, cởi ra áo nguỵ trang. Lý Minh Nguyệt đón lấy, thay cô che chắn. Trong áo ngụy trang Cẩm Hi còn mặc một áo thun tay dài, không quá ướt, cởi ra rồi nhanh chóng mặc áo ngụy trang vào.

Quay người lại, thấy Hàn Trầm nghiêng đầu nhìn nơi khác.

Rõ ràng một người lạnh lùng bướng bỉnh như vậy, lúc này so với bất kỳ người đàn ông nào đều tuân thủ lễ nghi hơn.

Lý Minh Nguyệt bỗng nhiên cười , Cẩm Hi nhìn bộ dáng anh, cũng có điểm buồn cười.

"Hai người cứ như mới yêu nhau vậy, thật là khó chịu” Lý Minh Nguyệt mỉm cười mở miệng.

Cẩm Hi giật mình, cười cười không đáp. Hàn Trầm cũng không nói. Cô ngồi xổm xuống, băng bó đùi anh, chí ít máu không còn chảy nhiều như lúc nãy.

Lúc này liền nghe thấy anh nhẹ nói: "Cô ấy vẫn khó chịu như vậy, có yêu nhau hay không cũng chẳng khác chút nào!”

Lý Minh Nguyệt hì hì cười , Cẩm Hi duỗi tay đánh một cái vào eo anh “Anh cút đi” cô tay bị anh thuận thế mà bắt lấy, khôn cho cô đánh tiếp, vài giây sau liền buông ra. Cẩm Hi thần sắc tự nhiên để tay xuống, tiếp tục băng bó.

"Cái người có thể nhanh lên một chút được không?” trên kia lại là tiếng Trương Mộ Hàm thúc giục.

Cẩm Hi còn không đáp, tiếng Kha Phàm đã vang lên: "Chúng tôi đi trước, các người ráng theo kịp."

Ba người ở dưới dốc ngẩng đầu, nhìn cả đám người bọn họ bỏ đi, bước chân còn nhanh hơn lúc nãy. Cẩm Hi đứng lên, thấp giọng chửi một câu.

Hàn Trầm đạm mạc nói : "Không thể để bọn họ đi một mình, nhanh theo”

——

Bò lên tới đỉnh dôc đã thấy đám người kia đi xa hơn trăm mét. Lý Minh Nguyệt có chút gấp , tựa hồ muốn tăng tốc nhưng lại không thể bỏ lại người cứu mạng mình.

Cẩm Hi nhìn ra ý của cô ta nói “Cô đi trước đi, chúng tôi sẽ lập tức theo sau. Dù sao anh ấy cũng không cần người đỡ, cô cũng không cần ở lại đây”

Lý Minh Nguyệt do dự một chút, gật đầu: "Được, có gì kêu tôi” nhìn Hàn Trầm: "Vừa rồi cám ơn anh."

"Chuyện nhỏ." Hàn Trầm đáp.

Lý Minh Nguyệt nhanh đuỏi theo mọi người, một sườn núi gập ghềnh, chỉ còn lại Hàn Trầm và Cẩm Hi. Cẩm Hi đem đèn pin nhét vào trong tay anh, nắm một tay anh khoát lên vai mình, sau đó duỗi tay ôm eo anh. Sau đó mới ngẩng đầu nhìn phí trước “Đi nào, thương binh”

Hàn Trầm không động, nâng mắt nhìn cô: "Bạch Cẩm Hi, cô muốn đùi tôi bị cắt đúng không?”

Cẩm Hi hì hì cười , miệng đáp: "Được rồi, tôi biết anh rất đau, chỉ là thủ thân như ngọc nên không muốn nữ nhân đỡ. Anh cứ coi tôi như cây gậy, như vậy đi đường sẽ không đau. Máu cũng chảy ít hơn, được chứ?”

Rõ ràng là lời nói nhẹ nhàng lại nghịch ngợm, nhưng lại phảng phất tiếng thở dài.

Hàn Trầm lặng im trong khoảng khắc, bỗng nhiên thân thể nghiêng qua, cơ hồ đặt toàn bộ trọng lượng thân thể lên người cô.

"Cảm ơn ."

Cẩm Hi dở khóc dở cười, duỗi tay đẩy ngực anh: "Đừng quá đáng vậy chứ!"

——

Chỉ đi bộ trong đêm cũng tính là việc nhẹ nhàng. Bọn họ rất nhanh đuổi kịp đoàn người. nhưng tâm tình Cẩm Hi chẳng hề nhẹ nhõm.

Súng báo hiệu đã hư, bây giờ Hàn Trầm còn bị thương, thân thủ ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. T lại có vũ khí, thân thủ khẳng định không tồi. Nếu như hắn thật sự ra tay, Cẩm Hi chắc có thể thuận lợi chế phục hắn.

Cho nên, lựa chọn tốt nhất của bọn họ bây giờ là quan sát kỹ nhóm người kia, an toàn sống đến tám giờ sáng mai, chờ cảnh sát vào núi.

Đi hơn nửa giờ, mưa cũng tạnh. Rốt cục ở bên cạnh rừng cây đứng sừng sững 5 căn nhà gạch thô sơ. Nhưng chỉ có một căn có ánh sáng. Trước cửa căn nhà còn buộc một con chó đen lớn, nghe tiếng động, nó sủa nhặng xị.

Bọn họ đi đến căn nhà bên cạnh, liền thấy một ông cụ chừng 50-60 tuổi, cúi người lấy đèn pin, đẩy cửa ra. Thấy bọn họ, ông ta giật nảy mình, lui về sau mấy bước. Mọi người thở phào một hơi, nhốn nháo tươi cườ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro