chương 47-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 47: ngươi ta ước định ( nhất )

Cam Túc, Lan châu.

Trong tầm mắt là vùng đô thị rộng lớn, thấp thoáng ở xa là dãy núi nhấp nhô, dáng vẻ vừa phồn hoa lại đượm hơi thở tang thương

Hàn Trầm hẹn Triệu Tử Húc tại một quán coffee ở góc đường

Giống như hình chụp lúc tốt nghiệp của khóa 56, Triệu Tử Húc là một người đàn ông cao to tuấn lãng, mặt mày sáng sủa, chính trực. anh ta mặt một áo sơ mi và quần tây đơn giản, nhìn Hàn Trầm, lộ ra nụ cười bình thản “Xin chào, anh là đồng nghiệp của Tiểu Hi sao?”

Hàn Trầm gật đầu: "Để ý tôi hút thuốc chứ?"

"Không sao. Tôi cũng hút thuốc."

Hàn Trầm lấy điếu thuốc, lại đưa cho Triệu Tử Húc một điếu. Lưỡng người hút thuốc, nhất thời đều không nói.

Trước đó Hàn Trầm gọi điện cho anh ta nói lí do rất đơn giản “tôi là đồng nghiệp của Bạch Cẩm Hi, đi ngang qua lan châu nên muốn ghé qua gặp cậu một chút”

Triệu Tử Húc tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đồng ý .

Yên tĩnh một hồi, Triệu Tử Húc hỏi: "Bây giờ cô ấy thế nào?”

"Rất tốt." Hàn Trầm đáp “cô ấy đã thăng chức, rời khỏi tỉnh K rồi”

Triệu Tử Húc cười : "Thật tốt quá. Thay tôi chúc mừng cô ấy” nhìn Hàn Trầm một cái “Anh là bạn trai hiện tại của cô ấy à?”

Hàn Trầm hít một hơi thuốc lá, gật đầu.

Giữa những người đàn ông có những lúc không cần nói quá rõ ràng, nhìn bộ dạng của Triệu Tử Húc xem ra cũng là người hiểu chuyện. anh ta nhìn Hàn Trầm, đánh giá một lượt, nói “Tôi học đại học cùng cô ấy hơn một năm, sau đó cảm thấy tính cách không hợp nhau, người nha tôi lại muốn tôi trở về thi tuyển nhân viên công vụ. nên chia tay. Cô ấy là một cô gái tốt” anh ta bưng ly coffee lên: "Chúc hai người hạnh phúc”

Hàn Trầm bưng chén lên cùng hắn nhẹ nhàng khẽ đụng.

Ngồi một hồi, Hàn Trầm đứng dậy: "Quấy rầy ."

Vừa đi ra quán cà phê, điện thoại di động vang .

Là mặt lạnh phát tới tin ngắn: "Tiểu Bạch ngày mai ra viện."

——

Hàn Trầm đến thành phố lam đã hơn 10 giờ đêm. Bệnh viện đã hết giờ thăm bệnh nên anh chạy thẳng về cục tỉnh

Ký túc xá đã tắt đèn không còn ai thức. anh đến bàn bỏ ra những tư liệu vừa thu thập được

Sau đó đốt một điếu thuốc lẳng lặng hút

Bạch Cẩm Hi từ khi sinh ra đều được xác minh rõ ràng, cũng có nhiều bằng chứng chứng minh thực sự cô sinh ra tại huyện hồng sơn, học trường cảnh sát sa giang chưa từng đến bắc kinh nên không thể tham gia vào vụ án kia

Một cô gái như vậy không thể có mối quan hệ gì với Hàn Trầm

Trước đó anh nghĩ, là do Bạch Cẩm Hi quên anh, mà như anh cảm nhận thì có một thế lực nào đó đang ra tay che lấp mọi thứ

Nhưng bây giờ anh lại nghĩ khác

Nhìn ngoài mặt thì không có bất kỳ một sơ hở nào nhưng điều tra sâu, tìm kiếm tư liệu thì cái gì cũng không có

Hoặc đã bị phá bỏ, hoặc chuyển đi nơi khác, hồ sơ thì bị mất bị cháy. Là vô tình hay cố tình?

Mà bây giờ  với kết quả anh thu được, thì tính tình của Bạch Cẩm Hi những năm trước rất mơ hồ (ruột để ngoài da). Bạch Cẩm Hi bây giờ lại rất tinh tế, tỉ mỉ

Cũng có rất nhiều thói quen sinh hoạt không giống nhau

Hàn Trầm nâng tay, nhẹ hít một ngụm khói.

Thế gian có người giống người cũng có thể thay đổi diện mạo

Nếu Bạch Cẩm Hi bây giờ không phải là Bạch Cẩm Hi thì sao?

Nếu cố không phải là Bạch Cẩm Hi mà là vị hôn thê của anh…

Nghĩ tới là lồng ngực anh lại có chút tê rần

Là ai đã thay xà đổi cột giấu cô ở chỗ này?

Là ai làm cho cô mất đi trí nhớ, sống với một thân phận khác, còn cho rằng cha mẹ mình đều đã mất, mình chính là một cô nhi. Quên anh, cũng quên luôn tình yêu khắc cốt ghi tâm của họ?

Trong lòng lan ra từng trận hàn ý. Trong đầu anh lại hiện ra nụ cười yếu ớt nhẹ nhàng của cô, làm lồng ngực của anh đau nhói. Hút một hơi dài, dúi tàn thuốc rồi đứng dậy rời đi

——

Đêm này Cẩm Hi lăn qua lộn lại không ngủ được

Trước khi đi Tiểu Triện có nói ngày mai cậu ta và lải nhải sẽ đến đón cô ra viện

Nhìn trần nhà lại nghĩ tới Hàn Trầm

Đã năm ngày rồi, cô cũng sắp ra viện, anh ta đi đâu? làm gì? khi nào thì về?

Loại nhớ nhung này làm cô có chút thẹn quá hóa giận, vì mình không thể kiềm chế tình cảm

Càng nghĩ càng buồn bực, cuối cùng lấy ra điện thoại di động, xem xem thời gian, đã 12 giờ .

Biết rõ không nên, nhưng vẫn không kiềm được mà gửi đi một tin nhắn, cho Hàn Trầm

“Anh ở đâu? Khi nào thì về? chúng ta gặp mặt nói rõ ràng”

“Anh ở dưới lầu”

Cẩm Hi sửng sốt. Duỗi tay mở đèn lên, lăn xuống giường đứng dậy, đứng bên cửa sổ

Bóng đêm tối tăm, trời không trăng cũng chẳng sao. Trong sân có vài ánh đèn, rất yên tĩnh. Xe anh dừng dưới một cây đèn đường

Anh đứng cạnh xe, tay cầm thuốc ngẩng đầu nhìn cô

Ánh đèn phác họa thân hình anh, cũng chiếu rõ mặt anh. Anh cứ thế mà nhìn cô không chớp mắt, điếu thuốc trên tay đang cháy dần

Cảnh an tĩnh như vậy. Cẩm Hi nhìn anh từ xa dưới ánh sáng nhạt, hốc mắt lại có chút xót

Anh tới lúc nào? Sao lại ở đó?

Cô cần điện thoại, gửi tin nhắn cho anh

“Anh ở đó làm gì?”

Anh cúi đầu xem điện thoại, ngón tay động vài cái

Sau đó để điện thoại di động xuống ngẩng đầu, tiếp tục nhìn cô

"Chờ em xuất viện."

Bốn từ rõ ràng đơn giản lại giống như mạch nước ngần nháy mắt phun đầy lòng cô. Cẩm Hi im lặng một chút, xoay người ngồi chồm hổm xuống

Nhìn mặt đất, trong đầu hiện lên bộ dạng vừa rồi của anh. Cô duỗi tay vuốt tóc, đột nhiên cảm thấy thật nhớ anh

Nhớ người chỉ cách cô có 1 tầng lầu

——

Hàn Trầm thấy người bên cửa đột nhiên biến mất, đèn không tắt. nghĩ cô đang lăn lộn trên giường xoắn xuýt khó chịu thì khẽ mỉm cười

Đêm còn dài, anh khoát tay lên xe nhìn trời

Đợi bình minh, đợi cô xuống, đến bên cạnh anh. Có thể cô sẽ mắng anh “Bệnh thần kinh” hay “Tên khốn”

Nhưng Bạch Cẩm Hi đâu biết Hàn Trầm cũng vì cô mà đau khổ không thể ngủ

Yên tĩnh một hồi thì nghe tiếng bước chân từ cửa truyền tới

Anh quay đầu nhìn lại, ta đang định giơ lên hút thuốc thì dừng giữa không trung

Bạch Cẩm Hi.

Cô khoác áo khoác bên trong mặc đồng phục bệnh nhân, cũng không đi giày, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ bừng nhìn anh

Hàn Trầm lập tức đứng thẳng , tay cầm thuốc cũng buông xuống. Nhìn cô từng bước đến gần

“Tên điên này” cô mắng, nhưng tiếng lại mang lệ ý “Nửa đêm nửa hôm chạy đến đây làm gì?”

Hàn Trầm lẳng lặng nhìn cô nửa ngày. Quăng điếu thuốc trong tay đi, ôm cô vào ngực

Mặt Cẩm Hi sát ngực anh, nước mắt không thể kiềm được.  muốn đẩy anh ra nhưng căn bản là đẩy không nổi. Nháy mắt hơi thở anh bao trùm cô, mang theo khí tức làm người ta trầm luân mê hoặc

Tâm Cẩm Hi càng khó chịu : "Anh tên khốn này!"

"Anh là tên khốn." anh nhẹ giọng dỗ dành nói.

"Buông tôi ra!”

Vừa dứt lời, hơi thở anh tới gần hơn, cúi đầu hôn cô

Toàn thân Cẩm Hi cứng đờ, cũng quên giãy dụa. chỉ có thể cảm thấy tay anh bên eo cô siết chặt hơn, môi miệng anh so với đêm kia còn hung ác mãnh liệt hơn. Trong miệng anh cũng có mùi thuốc lá, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, truy đuổi, khiêu khích, dây dưa. Toàn thân Cẩm Hi run nhẹ, không giống lần đầu ngây ngô, khuôn mặt, thân hình anh gần thế này làm cô mẫn cảm hơn. Cô nhìn mắt anh, cảm thấy tay anh cách áo cô mà vuốt ve eo cô. Rõ ràng chỉ là một cái hôn, hai người lại như muốn sáp thành một thể. Hơi thở của anh trong nháy mắt chiếm đoạt một tấc một tấc da cô, làm cô không có cách nào chống cự

Qua rất lâu, mặt anh mới dời đi.

Bốn mắt chăm chú nhìn nhau, ánh mắt anh trong trẻo, hai mắt cô cũng ngẫn lệ

"Lên phòng đi, anh ở đây chờ em”

Giọng nói ấm áp trầm thấp làm mũi cô có chút xót xa, nước mắt lại rớt xuống

“Anh làm gì mà hôn tôi? Anh muốn hôn thì hôn chắc?” cô ấnh vào ngực anh một quyền

Hàn Trầm bắt được tay cô, đem cô kéo vào trong ngực, ôm chặt, cúi đầu nhìn cô nói “Đúng, sau này anh muốn hôn thì hôn”

Lòng Cẩm Hi run lên, nắm lấy áo anh, hung hăng lắc.

Cẩm Hi nhất thời không trả lời được

Một giây sau, anh đã nắm tay cô, mở cửa sau xe, ôm cô ngồi vào

Ghế sau xe nhỏ hẹp lại mờ tối, anh đặt cô ngồi lên đùi mình, cách cô rất gần

"Mấy ngày này có nhớ anh không?” anh hỏi

Cẩm Hi quay đầu: "Không có!"

Đầu vai lại bỗng nhiên trầm xuống, là jacket của anh bao lấy cô, mang theo hơi ấm của anh. Anh chỉ mặc một cái áo sơ mi, đem cô kéo vào lồng ngực

Sau đó cúi đầu, dùng mặt nhẹ nhàng chà vào tóc dài của cô

"Bây giờ anh hôn em có cảm giác gì không?”

Cẩm Hi bị anh hỏi làm trái tim co rút, dựa vào lồng ngực anh, nhẹ giọng nói “Có, cảm giác của em trước giờ chưa từng mãnh liệt như vậy”

Còn chưa dứt đã cảm thấy tay ôm eo mình càng chặt hơn. Anh duỗi tay nâng mặt cô lên, nhắm mắt lại, lần nữa cúi đầu hôn cô… 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro