CHƯƠNG 12: GẶP LẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6 tháng sau.

Tâm Di vội vã ra khỏi tòa nhà, hôm nay cô phải đi đón 1 vị khách người nước ngoài sang Việt Nam làm việc. Thực ra công ty đã sắp xếp việc này cho một nhân viên khác, nhưng vì cô ấy có việc gia đình nên cuối cùng Tâm Di lại là người phải nhận lại, cô vừa ngồi trên xe taxi vừa xem hồ sơ của vị khách sắp gặp mặt. Rất may, đây là vị khách người Hàn, vốn tiếng Hàn của cô đã được tôi luyện rất tốt sau hơn 2 năm du học ở đó, vì vậy cô không lo lắng nhiều. Tuy nhiên vừa nhìn thấy bức ảnh và tên của khách hàng, Tâm Di chợt giật mình, không phải chứ, sao có thể là hắn được: Lee Yoo Chun, 35 tuổi – CEO tập đoàn LS...

Bất chợt trái tim cô hồi hộp, thật là ông trời đùa cợt cô mà, trong lòng cảm thấy khá lo lắng, vì cũng có chút quen biết, nhưng tính cách hắn cô là người rõ nhất.

Cách đây 6 tháng, trước ngày về nước, hắn có đến tìm cô, nhưng Tâm Di tránh mặt, phải mất nửa ngày hắn chờ cô dưới nhà, thiếu chút nữa thì Lee Yoo Chun lên phòng cô, rất may chú chủ nhà đã giúp cô nói với hắn rằng Tâm Di đã về nước. Nhìn bộ dạng tức tối của hắn khiến Tâm Di có chút lo lắng, tuy nhiên cô yên tâm nghĩ rằng đời này có lẽ chẳng bao giờ bọn họ có thể gặp nhau nữa, vậy mà cuối cùng thì...

Nhưng rõ ràng hắn nói Tiếng Việt khá trôi chảy, vậy tại sao còn cần một công ty phiên dịch của cô, tại sao chứ.

Chiếc xe Taxi dừng ở sân bay, Tâm Di lưỡng lự bước xuống xe, cô cầm bảng tên đứng ở phía sảnh.

***

Người đàn ông mặc bộ vest đen kéo theo chiếc vali bước xuống khỏi cầu thang cuốn, lần thứ 3 đến đất nước này nhưng lại với mục đích hoàn toàn khác khiến hắn có chút phấn khích khó tả. Hắn rảo bước ra phía sảnh, nhìn 1 lượt, chợt dừng lại khi thấy bảng tên mình phía trước.

Hắn tiến lại gần chậm rãi, cô gái cầm bảng tên vẫn đang loay hoay nhìn xung quanh.

- Tôi hẳn là người cô đang tìm.

Giọng nam trầm ấm cất lên bằng tiếng Hàn khiến Tâm Di giật mình, cô quay người lại, khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông đứng đối diện khiến cô hồi hộp, một nửa khuôn mặt hắn bị che bởi cặp kính màu đen.

Lee Yoo Chun thoáng chút kinh ngạc, người con gái trước mắt không phải là Tâm Di đó sao, mặc dù hắn cố tình tìm chính công ty du lịch mà cô làm việc để đặt hàng nhưng không ngờ cuối cùng lại chính là cô nhận hợp đồng này.

- Oh, Tâm Di?

Tâm Di chỉ có thể nhận ra chắc chắn đó là Lee Yoo Chun mà cô biết khi hắn tháo cặp kính ra, vẫn đôi mắt luôn phủ 1 lớp sương mù ấy, vẫn khuôn mặt không chút cười ấy.

- Vâng, ... rất bất ngờ khi được gặp lại anh.

- Lâu quá rồi, thật ngạc nhiên.

Lee Yoo Chun nheo mắt nhìn cô gái trước mặt, lần cuối cùng được gặp cô ấy là cách đây cả nửa năm, quả thực có chút thay đổi, bộ đồng phục khiến cô già dặn hơn rất nhiều. Lần cuối cùng hắn đề nghị gặp cô nhưng Tâm Di từ chối, sau ngày hôm đó hắn thực sự buồn phiền, không thể tập trung làm bất cứ việc gì, cũng chẳng thiết tha điều gì khác. Chưa bao giờ hắn có cảm giác hụt hẫng như vậy, nhưng vốn dĩ con người hắn luôn biết điều gì quan trọng nhất để gạt bỏ những điều chẳng liên quan đi, nên rất nhanh sau đó cuộc sống của hắn trở lại bình thường. Cũng không hiểu sao khi có lịch sang Việt Nam cho dự án mới hắn lại tìm kiếm thông tin nơi Tâm Di làm và cho dù vốn tiếng Việt đủ để hắn sử dụng khi ở Việt Nam nhưng hắn lại mặc kệ, hên xui trong việc gặp được Tâm Di. Không ngờ...

- Tôi cũng rất ngạc nhiên khi đó là anh, hợp đồng này vốn dĩ không phải tôi chịu trách nhiệm.

- Ah, hóa ra là vậy.

- Nhưng công việc là công việc, tôi có thể đưa anh đến khách sạn đã đặt.

- Uhm. Công việc ư?....Vậy em hãy kéo vali cho tôi.

Lee Yoo Chun đặt lên tay Tâm Di chiếc Vali nặng trịnh, hắn quay người sải bước thật nhanh ra khỏi sảnh. Chiếc xe mescedes màu đen đỗ ngay phía trước, hắn mở cửa bước vào, mặc kệ Tâm Di vẫn khệ nệ phía sau, rất khó nhọc để kéo chiếc vali to đùng, thật may anh tài xế đã chạy lại giúp cô cho vali vào cốp xe.

Tâm Di khá ngạc nhiên, hắn có xe riêng đón ư, vậy tại sao cô không biết trước điều này nhỉ, cô mở cửa bước vào, khuôn mặt lạnh lùng của hắn vẫn không hề chú ý đến, Tâm Di ném cái nhìn bực bội về phía hắn, nhưng không nói gì, dù sao đó cũng là khách hàng của cô, nên chuyện này đương nhiên hắn có quyền.

Chiếc xe dừng ở khách sạn DW, đây là khách sạn 5 sao lớn nhất Hà Nội, Tâm Di cũng đã đón vài vị khách ở đây, thực ra đây là công việc trái ngành tình cờ đến với cô. Sau khi về nước cô loay hoay tìm việc, nhưng thật khó cho một cô gái không có vị thế như cô trong ngành thiết kế này. Sau 1 thời gian thử việc ở vài nơi, cuối cùng cô cảm thấy chán nản với ngành học tưởng chừng là đam mê của mình, sau đó vô tình đọc được thông báo tuyển dụng của công ty HX, vậy là cô làm hồ sơ. Thật may vốn tiếng Hàn và tiếng Anh của cô khá tốt, vậy là công việc này cũng gắn bó được với Tâm Di 3 tháng nay.

- Vậy tôi đưa anh đến đây thôi.

- Tôi có việc cần em giúp, đi theo tôi.

Lee Yoo Chun vẫn sử dụng tiếng Hàn khiến Tâm Di có chút khó hiểu, nhưng công việc này cô biết phải làm gì, vì thế sau đó cũng miễn cưỡng theo hắn lên phòng.

Căn phòng mà Lee Yoo Chun ở trong thời gian công tác tại Việt Nam nằm trên tầng 15 của tòa nhà, đó là một căn phòng rất đẹp, Tâm Di thực sự kinh ngạc khi bước vào, thực tình vài lần đưa khách đến nhận phòng ở đây nhưng chưa lần nào cô thấy bài trí như căn phòng này.

Bộ bàn ghế xa hoa được thiết kế theo phong cách cung đình, căn phòng rất rộng, tất cả những vật dụng màu sắc đều hết sức sang trọng. Hắn mở tủ lạnh lấy 1 chai nước suối rồi thả mình xuống ghế, cởi bỏ áo vest và cavart ra.

- Em ngồi đi.

Lần này Lee Yoo Chun mới nói tiếng Việt.

Tâm Di lưỡng lự ngồi xuống, không khí im lặng, bất chợt cô có cảm giác tim mình đập mạnh hơn bình thường, khuôn mặt điển trai, hắn mặc chiếc áo sơ mi kẻ xanh nhỏ cổ màu trắng sang trọng, nước da trắng cùng đôi môi đỏ như con gái, tất cả khiến Tâm Di đỏ mặt.

- Uhm... tôi có chút thắc mắc

- Em hỏi đi.

- Tiếng Việt của anh rất tốt, vậy tại sao còn cần đến công ty tôi?

- Uhm. Từ từ em sẽ hiểu, bỗng dưng 1 CEO của 1 tập đoàn Hàn Quốc nói tiếng Việt trôi chảy vậy không phải sẽ khiến mọi người thắc mắc sao?

- Ah.

Tâm Di gật gù, quả thực điều này cô không nghĩ ra, suốt đoạn đường cứ đoán đủ thứ.

- Đây là lịch làm việc của tôi, em về xem và làm đúng như vậy. Thời gian làm việc, công việc của em gồm những gì, tất cả đều đầy đủ trong đó.

- Vậy tôi sẽ thường xuyên đi cùng anh?

- Đúng vậy.

Tâm Di cắn môi, thực tình ở bên Lee Yoo Chun luôn khiến cô không thoải mái, cô thoáng nhìn xuống tay hắn, chiếc nhẫn được đeo ở ngón áp út sáng lấp lánh. 6 tháng rồi, hẳn là hắn đã kết hôn, trong lòng có chút nhói đau, nhưng không phải vậy sẽ tốt hơn sao, vậy sẽ dễ cư xử hơn.

- Em có thắc mắc sao?

- Dạ không, vậy bắt đầu từ mai đúng không ạ?

- Uhm, em ghi địa chỉ ra tờ giấy này, tôi đi làm đều có xe riêng nên sẽ có tài xế qua đón em.

- Không cần đâu, tôi sẽ đi xe đến văn phòng của anh luôn.

- Vậy tùy em.

- Vâng, ... Vậy tôi có thể đi chưa

Lee Yoo Chun gật đầu, Tâm Di vội vàng đứng dậy, ra khỏi căn phòng đó rồi mà trái tim cô vẫn đập loạn nhịp, không hiểu vì sao, trước người đàn ông đó, luôn có 1 uy lực khó hiểu khiến cô không giữ được bình tĩnh, hắn luôn có thể điều khiển cảm xúc của cô. Nhưng thật nực cười, hắn giờ hẳn là người đã có gia đình, vậy sao cô phải lo lắng chứ, mặc kệ đi, Tâm Di tự cười ra khỏi thang máy.

Chỉ còn lại 1 mình trong căn phòng rộng, Lee Yoo Chun mệt mỏi dựa người lên ghế, tiếng chuông điện thoại cắt đứt không khí im ắng.

- Thưa anh, chúng tôi bên công ty Thám tử VT. Chúng tôi đã có thông tin về người anh cần tìm, địa chỉ và số điện thoại tôi sẽ gửi qua tin nhắn.

- Ok. Tìm hiểu cho tôi xem giờ người đó có cuộc sống như thế nào và gửi mail cho tôi.

- Vâng thưa anh!

Lee Yoo Chun đứng trước cửa sổ, hắn nhìn xuống dòng người phía dưới, lần về Việt Nam này, ngoài công việc ra hắn rất muốn tìm lại người mẹ đã sinh ra mình, sau một thời gian hắn cuối cùng cũng có chút ít thông tin. Điều này không khiến hắn cảm thấy vui mà ngược lại nó khiến hắn bất an, liệu quyết định tìm lại người đàn bà đã bỏ rơi mình hắn làm có đúng hay không, mọi chuyện sẽ đến đâu đây? Cuộc sống của hắn không phải đang rất tốt đó sao, vậy mà, tại sao bản thân lại tự khuấy lên hắn cũng không hiểu nổi.

***

Tuần đầu tiên công việc chưa bắt đầu nên chủ yếu Tâm Di đến để làm việc về giấy tờ cho Lee Yoo Chun ở ngoại thành Hà Nội. Đây là công trình rất lớn với vốn đầu tư lên hàng trăm tỷ đồng phục vụ cho kỳ SeaGame sắp tới. Văn phòng đại diện của Tập Đoàn được xây dựng ngay trên khu thể thao sẽ được xây dựng vì thế Tâm Di phải đi khá xa, từ nhà đến đó cô mất hơn 1h đồng hồ, có ngày mưa ngày nắng rất vất vả, tuy nhiên điều này Lee Yoo Chun không hề hay biết, mỗi ngày tài xế đến đón hắn thì cả đoạn đường hắn chỉ cắm đầu vào xem xét giấy tờ, không hề biết nó lại xa như thế. Suốt 1 tuần ngoài công việc ra Tâm Di và hắn không hề nói chuyện gì khác, con người hắn khi đã vào công việc luôn tập trung cao độ, điều này ở hắn khiến Tâm Di rất ngưỡng mộ. Tất cả mọi việc được hắn giải quyết và sắp xếp đâu ra đó, chỉ chờ ngày động thổ và bắt đầu xây dựng, toàn bộ nhân viên trong văn phòng đều có chút kính sợ hắn.

Ngày thứ 7 cuối tuần.

Tâm Di sắp xếp giấy tờ vừa định ra khỏi phòng.

- Em ở lại tôi có chút việc.

- Dạ, có chuyện gì ạ?

- Uhm, tối nay có 1 bữa tiệc với đối tác trước khi công trình bắt đầu vào tuần sau, tôi muốn em đi cùng tôi.

- ...

- Đương nhiên làm ngoài giờ tôi sẽ trả thêm cho em. Chuyện này sẽ được báo về công ty em.

Vì hắn có chút khẩn thiết trong lời nói nên Tâm Di giao động, công việc này đôi khi không tránh khỏi việc làm ngoài giờ, cô là người hiểu rất rõ điều đó

- Vậy là mấy giờ?

- 8h, em cho địa chỉ tôi sẽ cho tài xế qua đón.

Tâm Di gật đầu, cô lấy bút ghi địa chỉ vào 1 tờ giấy rồi đưa hắn.

- Cảm ơn em!

- Không có gì, công việc của tôi mà.

***

7h30p tài xế đến đón vừa lúc Tâm Di chuẩn bị xong, sau khi về nước và tìm được cho mình 1 công việc, Tâm Di xin ba cho mình ra ngoài ở riêng, cô ở 1 căn chung cư nhỏ ở Mỹ Đình, đây là căn chung cư mà ba cô mua trong thời điểm giá bất động sản xuống cực điểm, vừa để cho thuê và cũng là một phần muốn dành cho Tâm Di sau này. Vì vậy khi cô đề nghị được ra ngoài ở cả ba và dì đều đồng ý, bọn họ cũng muốn cô sống thoải mái, mỗi cuối tuần Tâm Di lại dành thời gian chia ra về thăm mẹ và ba, cuộc sống vì thế cũng có chút tẻ nhạt.

Lee Yoo Chun đã ngồi trong xe, ngay khi Tâm Di mở cửa bước vào hắn có chút kinh ngạc, cô mặc chiếc váy liền đơn giản màu xanh cổ vịt, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ thu hút, lần đầu tiên hắn thấy cô mặc váy, cũng là lần đầu tiên thấy Tâm Di trang điểm, quả thực trông cô rất xinh đẹp.

Phải khi tài xế quay xe thì hắn mới chợt giật mình, Tâm Di biết rằng Lee Yoo Chun nhìn mình nhưng cô lờ đi, mặc kệ ánh mắt có phần ngạc nhiên của hắn.

Lee Yoo Chun hắng giọng.

- Em rất hợp với bộ váy này.

- Cảm ơn anh!

- Chút nữa em chỉ cần phiên dịch cho tôi khi nói chuyện cùng đối tác Việt Nam.

- Vâng.

***

Xe dừng ở 1 nhà hàng Hàn Quốc, Tâm Di bước xuống xe, cô đi bên cạnh Lee Yoo Chun, có rất nhiều tiếng trầm trồ ngay khi 2 người bọn họ bước vào, một số nhân viên nữ đứng tụm lại bàn tán. Lee Yoo Chun thực sự thu hút sự chú ý của rất nhiều người, hắn nổi bật với chiều cao của mình và phong cách lịch lãm, bữa tiệc được dễn ra trên tầng 2 của nhà hàng, cả tầng đã được bao trọn toàn bộ.

Tâm Di nhận thấy một vài gương mặt quen thuộc, có cả những vị quan chức cấp cao của thành phố, rõ ràng bởi đây là công trình cực kỳ quan trọng.

Lee Yoo Chun lần lượt bắt tay chào hỏi từng người, Tâm Di đi ngay cạnh đó để phiên dịch cho hắn, chỉ những khách hàng nước ngoài sử dụng tiếng Anh thì cô không cần nói gì thêm.

Được 1 lúc để chuẩn bị cho bữa tiệc, chương trình ca nhạc được diễn ra, một số ca sĩ nổi tiếng cũng có mặt. Lee Yoo Chun cầm 2 ly rượu vang, hắn đưa Tâm Di 1 ly.

- Em làm rất tốt

- Cảm ơn anh!

Lee Yoo Chun mỉm cười cụng ly với cô, Tâm Di có chút chấn động, rất hiếm khi cô thấy hắn vui vẻ như vậy, hơn nữa ánh mắt ấm áp đó lần đầu tiên cô thấy hắn dành cho mình. Trái tim bất chợt đập loạn nhịp.

- Tâm Di?

- ...

Một giọng nói quen thuộc cất lên, Tâm Di quay lại phía người gọi mình. Ánh mắt chợt dừng lại ở người đàn ông đẹp trai phía sau, Nhật Minh... anh ấy làm gì ở đây, toàn thân cô như đông cứng, chiếc ly trong tay rơi xuống, "Choang" tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô, rượu bắn làm ướt 1 góc váy của cô loang lổ.

Nhật Minh ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng nhận thấy người bị bất ngờ hơn cả là Tâm Di, anh vừa định lại giúp cô thì thấy Lee Yoo Chun đứng ngay cạnh đó liền vội dừng lại. Lúc này Tâm Di vẫn cứng đờ người, cô lúc nào cũng là những hành động ngớ ngẩn nhất trước mặt anh.

Lee Yoo Chun nhíu mày nhìn về phía Nhật Minh, tất cả mọi biến đổi trên khuôn mặt của Tâm Di đều lọt vào mắt hắn, đó không phải là Nhật Minh ư? Vậy ra đó là người đàn ông trong lòng cô ấy sao

- Em định làm trò cười cho mọi người ở đây hả.

- Tôi... tôi...

Hắn nhanh chóng kéo tay Tâm Di về phía ban công, trước sự kinh ngạc của rất nhiều người, nhưng lúc này toàn thân Tâm Di đã run rẩy, bàn tay lạnh ngắt. Ngoài ban công có 1 bộ bàn ghế, hắn ấn cô ngồi xuống, lấy khăn trong túi lau phần rượu vang trên váy cô, lúc này ánh mắt Tâm Di vẫn hướng về phía Nhật Minh, anh đang nói chuyện với vài người. Ánh mắt thất thần của Tâm Di dành cho Nhật Minh khiến Lee Yoo Chun bất chợt đau lòng, hắn đã từng thắc mắc rất nhiều về người đàn ông của cô, đã từng ghen tỵ với người đàn ông đó, từng rất muốn biết... hóa ra là Nhật Minh, một trong những đối tác với công ty hắn trong công trình này

- Đó là người đàn ông trong lòng em ư?

- Tôi...

- Nếu muốn người khác chú ý đến mình, em nên làm chủ cảm xúc của mình. Đừng tỏ ra ngốc nghếch trước mặt người đó. Em đi theo tôi.

Lee Yoo Chun lại kéo lay Tâm Di đứng dậy sau khi đã lau khô vết rượu trên váy cô.

- Nhật Minh, rất vui được gặp lại anh!

Hắn đưa Tâm Di đứng trước mặt Nhật Minh từ lúc nào cô cũng không hay, đối mặt với anh cô vẫn run rẩy, nhưng chợt nhật thấy bàn tay Lee Yoo Chun nắm chặt khiến cô bình tĩnh lại, cất giọng phiên dịch cho lời hắn nói.

Nhật Minh kinh ngạc, nhưng như chợt hiểu ra chuyện gì, anh cúi đầu.

- Vâng, rất hân hạnh được đón tiếp anh, thật xin lỗi những ngày vừa qua chưa đến gặp anh Lee được vì tôi có chuyến công tác nước ngoài.

- Ah, không sao. Trợ lý bên anh làm việc rất tốt.

- Vâng, hy vọng chúng ta hợp tác suôn sẻ.

- Chắc chắn rồi.

Nhật Minh liếc nhìn Tâm Di, cô tránh ánh mắt của anh, cố gắng rút khỏi tay Lee Yoo Chun, tại sao hắn lại hành động lạ lùng vậy, không sợ người khác để ý hay sao, nhưng cũng thật may vì hắn đã khiến cô bình tâm hơn.

Tâm Di vẫn tiếp tục phiên dịch cho câu chuyện giữa 2 người đàn ông, nhưng tuyệt nhiên cô không nhìn Nhật Minh, cho dù biết rằng anh đang có rất nhiều thắc mắc nhưng từ ngày nhìn thấy những bức hình đó, trái tim cô đã chết, quả thực muốn thoát khỏi mớ tình cảm rối rắm này.

***

10h hơn, bữa tiệc chưa kết thúc nhưng Lee Yoo Chun cáo từ trước với vài lời hẹn gặp cho những ngày sắp tới. Tâm Di bỗng nhiên trở thành thư ký của hắn, cô ghi chép giúp hắn toàn bộ nhưng lịch hẹn vào 1 quyển sổ nhỏ.

Ngồi trên xe đưa Tâm Di về nhà, Lee Yoo Chun tháo bỏ carvat, hôm nay hắn uống khá nhiều do gặp gỡ nhiều người. Bình thường sẽ có trợ lý đi cùng và tiếp rượu cho hắn nếu như ở Hàn, nhưng tại Việt Nam lại không có tục lệ đó, hơn nữa chuyến đi này hắn không cho Trợ lý đi theo.

- Tôi nghỉ 1 chút, anh cứ lái xe đưa Tâm Di về trước rồi đưa tôi về khách sạn,

- Vâng.

Hắn dựa đầu vào thành ghế, nhắm mắt lại, mặc kệ Tâm Di vẫn ngồi bên với chút khó tin, lần đầu tiên cô cảm thấy hắn có vẻ mệt mỏi này, có vẻ như công việc của hắn rất bận. Làm việc cùng Lee Yoo Chun 1 tuần qua, cô thực sự kinh ngạc trước cường độ công việc của hắn, nếu như không được chứng kiến tận mắt có lẽ cô sẽ không tin một kẻ như hắn lại làm nhiều việc đến vậy. Tưởng rằng 1 CEO, con trai của 1 tập đoàn lớn sẽ chẳng phải làm gì nhiều, chỉ ngồi ký và ra lệnh, nhưng hóa ra không phải.

Tâm Di liếc nhìn hắn, hơi thở đều đều bình ổn, đôi lông mày vẫn nhíu lại, mùi nước hoa đặc trưng của hắn tỏa ra cả bầu không khí trong xe, trái tim cô đập liên hồi, một chút hồi hộp len lỏi trong tim cô, hơn nữa hành động của hắn vừa rồi ở bữa tiệc quả thực khiến Tâm Di xúc động. Những gì hắn làm đều là giúp cô, hành động đó thực khiến bất cứ cô gái nào cũng rung động. Nếu như hắn không nhanh chóng kéo cô đi, không nắm chặt tay khi cô run rẩy chỉ để bình ổn lại cảm xúc cho cô thì không biết trước mặt Nhật Minh, trước mặt những người đó Tâm Di có thể làm gì.

Cơn mưa tháng 10 chợt ào xuống bất ngờ, ánh đèn đường hắt 2 bên đường đi, Tâm Di nhìn qua cửa sổ, mưa táp vào kính, tháng 10 lại đến rồi, tháng với đầy ắp kỷ niệm của cô.

Tiếng nhạc không lời nhẹ nhàng vang lên, không khí trong xe hơi lành lạnh, người đàn ông ngồi bên cạnh cô vẫn nhắm mắt thở nhè nhẹ, bỗng dưng trong lòng Tâm Di có chút bình yên rất lạ.

Mưa mùa thu thật khiến tâm trạng người ta có cảm giác nao nao!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro