Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồn ma?

Một thứ gì đó màu trắng vụt qua trong tầm nhìn đã mờ của anh. Hizen từ từ mở đôi mi nặng trĩu. Anh cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong một giấc mơ.

Không khí lạnh lẽo chạm vào da thịt anh. Một làn gió mát thổi nhẹ qua cửa sổ, vuốt ve lên má anh và làm mái tóc vàng hoe của anh đung đưa như nhảy múa trên vầng trán.

'Chắc là quên đóng cánh cửa sổ.'

Anh đã nghĩ vậy khi chớp đôi mắt một cách yếu ớt. Đó chẳng phải là một vấn đề quá lớn. Anh có thể đã quên nó vì cuối cùng anh đã có giấc ngủ ngon đầu tiên trong ba ngày. Đó là bởi vì gần đây anh đã quá bận rộn với công việc.

Hizen là người hoàn hảo về mọi mặt, và rất có năng lực. Gương mặt anh tuấn. Bá tước Dratius, vị gia chủ của một trong ba gia tộc lớn, vị chỉ huy của Hiệp Sĩ Tinh Hoa Hoàng Gia, người giỏi nhất về mặt lý thuyết lẫn trên thực tế, có một vẻ đẹp đến kinh ngạc.

Vẫn luôn có dòng người liên tục khao khát được anh. Đặc biệt, Gia đình Hoàng tộc hào phóng không để người tài ra đi. Đôi vai rộng của anh ấy còn phải gánh vác những công việc khác ngoài lãnh đạo các Hiệp sĩ. Tất cả khối lượng công việc giống như địa ngục trần gian.

Bác sĩ đã khuyên anh nên cẩn thận khi làm việc quá sức, nhưng anh đã không nghe. Sự thật mà anh đã nhận ra, và anh hiểu rõ hơn ai hết rằng cơ thể mình đang đạt đến giới hạn. 

Tuy nhiên, anh buộc chính mình phải chịu đựng điều đó vì anh là một hiệp sĩ tận trong xương cốt, luôn đặt đất nước lên trên hết. Gia đình Hoàng Gia từng tràn ngập bởi những con kền kền nắm quyền theo những cách không chính đáng, và anh đã tự mình giải quyết mọi vấn đề thay vì phó mặc cho lũ bọn kền kền. Và anh chưa bao giờ hối hận về quyết định đó.

'Nếu bây giờ mình không chớp mắt, ngày mai sẽ là vấn đề.'

Đôi mắt xanh của anh khép lại từ từ. Dù mệt mỏi, với anh công việc luôn được ưu tiên lên hàng đầu. Anh chính là người đàn ông như vậy.

Tap tap.

Tiếng ồn gì vậy? Hizen, người mà thính giác rất tốt, đã ngay lập tức phản ứng lại với âm thanh. Khi anh mở mắt ra, tấm vải trắng lơ lửng như nhảy múa trước mặt anh.

Shaaa.

Nó khá ngắn so với cái màn. Anh nhận thấy đó là dáng con người khi nheo đôi mắt lại. Một cô gái tóc đỏ với chiếc tạp dề trắng đang đứng cạnh giường anh. Khuôn mặt lờ mờ của cô ấy trông còn khá trẻ, nhưng chiều cao khá hơn so với hầu hết những người đàn ông trưởng thành.

"...Người phụ nữ?"

Cùng lúc khi anh bật ra câu nói, bàn tay to lớn của anh ta di chuyển nhanh nhẹn. Những ngón tay trắng thon dài của anh như thức dậy sau một cơn ngủ say.

Clank!

Cô gái ngăn chiếc thanh kiếm nhẹ nhàng bằng một tay như thể cô ấy đang cầm một chiếc cây lau nhà. Cô ấy vừa chặn thanh kiếm của anh? Có thứ gì đó đã lóe lên trước mắt Hizen vốn đang hoang mang. Đó là đôi mắt đỏ như viên hồng ngọc, lấp lánh như những vì sao trong màn đêm.

Anh nhận thấy một linh cảm xấu khi nhìn vào đôi mắt ấy. Loại người mà anh chưa bao giờ muốn chạm mắt luôn lộ ra vẻ mặt như vậy trước mặt anh.

Khi đã chắc chắn ổn, cô gái nói với anh bằng giọng điệu đầy phấn khích.

"Ngài đã dậy?"

'Đúng vậy, nhưng...' Hizen thầm trả lời trong khi cô gái cười toe toét.

"Ngài khá là trầm đấy, Bá tước Dratius-nim." [1]

"...Cô biết tôi?"

"Đương nhiên!"

Hizen chút lúng túng trước câu trả lời đầy phấn khởi của cô. Anh nhìn cô với đôi mắt sắc lẹm. Người con gái trước mặt anh khoảng tầm 19 tuổi. Trông cô ấy khá ra dáng người phụ nữ tháo vát trong mọi việc: mái tóc đỏ được buộc gọn mà không một sợi tóc nào rơi lòa xòa xuống, và cả chiếc váy đen dài sát sàn cũng được xếp nếp rất đẹp.

Cô ấy có một chiếc tạp dề khá lớn  khiến anh lầm tưởng rằng cô là một hồn ma cách đây ít lâu. Nó màu trắng và ôm chặt quanh chiếc váy và vòng eo nhỏ của cô. Chiếc dây đeo buộc chiếc tạp dề cũng được thắt một cách lạ mắt mà anh chưa từng thấy trước đây.

Điều khiến anh để ý hơn là những hình trang trí ngộ nghĩnh ở cuối chiếc tạp dề. Chiếc ren màu hồng bự điểm xuyến càng thêm chắc chắn rằng cô có mắt nhìn rất tệ.

Không, lúc này đây không phải là vấn đề. Người phụ nữ này là ai? Nhìn chung, cô ấy dường như biết anh. Và có thể hơn cả thế nữa, anh thậm chí cảm nhận được niềm vui qua giọng nói của cô, kể cả khi đang mơ màng. 

Hizen nhìn lên người cô lần nữa. Tuy nhiên, cô không phải là người anh quen dù nhìn thế nào đi chăng nữa. Cô lại khá giống mà anh từng biết trong quá khứ, nhưng cô ấy là người phụ nữ mà anh chưa bao giờ thấy trước đây.

Cô ấy là cái quái gì vậy? Hizen thở dài, nắm lấy cái trán đang đau nhức của mình. Bóng tối và sự mệt mỏi khiến anh mất đi sự bình tĩnh trong việc phán doán kĩ càng.

Dù trong tình huống này cô gái vẫn lén nhìn trộm anh. Wow, wow. Sự thán phục của cô vẫn tiếp diễn. Hizen đẹp trai đến kinh ngạc, ngay cả khi bị cô làm phiền. Trái tim cuống cuồng của cô dường như đang tan chảy như kẹo bông gòn. Không hổ danh là hiệp sĩ giỏi nhất thế giới!

Hizen rõ ràng được Chúa ưu ái, cô cảm nhận được rõ điều đó. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt anh trở nên mờ ảo đến không chân thực, và cả mái tóc vàng óng phủ lên xương quai xanh của anh cũng lấp lánh như sợi chỉ bằng vàng. Vầng trán cao, chiếc mũi thanh tú, và đôi lông mày sắc lẹm như một tác phẩm điêu khắc.

Trong đó, đôi mắt của anh là đặc biệt nhất. Đôi đồng tử xanh lam đầy niềm kiêu hãnh của anh ấy đẹp hơn bất cứ thứ gì khác. Và cô gái trẻ rất chắc chắn một điều: sẽ không có viên ngọc nào đẹp hơn đôi mắt anh ta, ngay cả nếu cô ấy trông thấy được chiếc hộp ngọc quý của Hoàng hậu.

Cô gái, người mà chưa bao giờ cảm nhận cái say trước đây, lại như chìm trong sự kích thích của cồn. Nhưng cô không thể đánh mất bản thân trước cảm giác này, dù đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy anh. Cô cố gắng mím chặt khóe miệng. Cô đau đớn, cố gắng kiểm soát nét mặt của mình. Cô đã sẵn sàng làm mọi việc cho Hizen vốn đang ngái ngủ.

Đôi mắt đỏ đầy phiền toài của cô ấy cong lên một cách tinh xảo. Một giọng nói hung dữ vốn là bình thường khi được nghe trong khu chợ lại vang lên khắp căn phòng.

"Bá tước-nim, cơn bão bụi đã nghiêm trọng từ lúc bình minh. Ngài nên uống nước thường xuyên vào những lúc như này! Ngài có cần tôi mang một cốc nước cho ngài không?"

Hizen trở nên lúng túng trước thái độ đột ngột cùng những câu hỏi dồn dập từ cô. Hiện tại anh chỉ mặc một chiếc áo choàng trắng để lộ làn da trần ngay trước mặt người phụ nữ mà anh thậm chí chưa từng thấy bao giờ. Có lẽ anh đang nằm mơ. Anh cảm thấy dường như mình đã đánh mất một thứ gì đó.

"Ngài Bá tước-nim?"

"Hửm? Ừm..."

Khi Hizen trả lời cách đại khái, cô gái hơi cúi mặt xuống. Thanh kiếm của anh vẫn nhắm thẳng vào cô, và cô đã chặn nó bằng một tay. Cô cúi đầu và hướng cằm thẳng về trái tim mình.

"Ngài Bá tước-nim, xin ngài hãy rút thanh kiếm lại. Nếu ngài cần tôi đem lên cốc nước, xin ngài hãy rút thanh kiếm về."

Nhưng Hizen không trả lời. Anh thậm chí còn không nghe thấy tiếng của cô khi chìm vào trong đống suy nghĩ. Anh lơ đễnh trước tình hình thanh kiếm của mình.

Thường những quan chức cấp cao hay có những vị khách không mời vào ban đêm, và Hizen cũng không là ngoại lệ. Anh thường bị đe dọa ám sát, và thậm chí được dùng như bìa đỡ đạn. Anh còn vừa mới tấn công một kẻ đột nhập vào phòng mình với mục đích chỉ để dọn dẹp.

Nhưng có một điều anh không thể hiểu được. Ngay cả khi nếu cô là sát thủ, cô vẫn có thể ngăn được đòn tấn công của anh, người được mệnh danh là kiếm sĩ mạnh nhất lục địa. Nếu những người khác chứng kiến được cảnh tượng này, hẳn là họ sẽ ngã nhào ra đằng sau. Nhưng anh không thể cười một cách trơ trẽn như vậy được khi thấy thanh kiếm của mình bị chặn như này.

'Liệu đây có phải một loại kỹ thuật ám sát mới nhằm làm cho đối phương mất cảnh giác và tìm ra sơ hở? Rốt cuộc sát thủ này đến từ đâu? Không, làm thế nào mà cô vào đây được?'

Một bài toán khó khiến anh nhíu mày. Cô gái trở nên bối rối trước ánh mắt của anh. Hẳn là ai cũng sẽ cảm thấy tức giận nếu bị đánh thức dậy khỏi giấc ngủ ngon.

"Tôi thật lòng xin lỗi vì đã đánh thức ngài dậy giữa đêm khuya như vậy. Tôi đã cố gắng yên tĩnh hết sức, nhưng có lẽ tôi đã tạo vài tiếng động nhỏ."

"...Tôi mừng là cô biết điều để mà xin lỗi."

"Xin lỗi ngài. Thật lòng xin lỗi ngài."

Cô gái cầm chiếc cây lau trên tay và cụp mắt xuống. Trông cô thật dễ thương như một chú cún con biết lỗi. Tuy nhiên, sự không hài long trong mắt Hizen vẫn chưa biến mất. Phòng ngủ của anh ấy không có giới hạn cho bất kỳ ai. Anh có thể sẽ không tha thứ cho sự vô lễ của cô khi đột nhập vào phòng anh và cướp đi giấc ngủ quý giá của anh.

Hơn cả thế nữa...

"Cô. Đã làm gì trong phòng ngủ của tôi?"

"Ừm. Thì là..."

Cô lẩm bẩm câu nói trong miệng, bối rối nghịch ngợm bên má. Cô không thể nói dối, nhưng cũng rất khó cho cô để nói ra sự thật. Hizen nói với giọng điệu mệt mỏi khi thấy đối phương ngập ngừng.

"Thành thật đi."

Giọng của Hizen cũng thật hoàn hảo. Giọng nói đầy gợi cảm của anh khi ngái ngủ thật tuyệt vời khi nghe. Cô gái bị cuốn hút bởi nó và quên mất câu trả lời.

Thời gian càng trôi, sự nghi ngờ càng sâu. Hizen nhìn chằm chằm vào cô. Định thần lại, cô hằng giọng giải thích tất cả lại từ đầu.

"Tôi vốn định nói với ngài một việc. Tôi vốn định đợi khi ngài tỉnh giấc vì ngài đang ngủ rất ngon...nhưng mà căn phòng của Bá tước-nim quá bẩn nên tôi đã bắt đầu dọn dẹp."

Bẩn?

Hizen trở nên nghi ngờ đôi tai của mình. Đôi mắt cô gái quẹt qua khắp căn phòng. Từ cửa sổ đến trần nhà, giường ngủ, sàn nhà, và cả cửa ra vào.

"Có bụi trên cửa sổ và rất nhiều cọng tóc trên sàn nhà. Và còn rất nhiều mạng nhện ở mọi góc căn phòng. Phù. Xin ngài hãy nhìn, bụi bẩn bay xung quanh đây! Nó vẫn như vậy dù cho tôi đã thông gió cho căn phòng."

Cô dùng một tay lắc mạnh lớp bụi trong không khí. Cô ấy không hề nói dối, và nó thật sự bẩn thỉu không chối cãi được.

Tuy nhiên, anh vẫn thấy một chút gì đó khó chịu. Thật không dễ chịu chút nào khi anh bị đánh thức khỏi giấc ngủ của mình bởi người phụ nữ lần đầu gặp mặt.

Trước hết, cô ấy dường như không phải là sát thủ, vậy nên anh đã rút thanh kiếm của mình về. Không thể nào có một tên sát thủ ồn ào mà chui vào phòng anh như vậy được. Trừ khi mục tiêu thật sự của cô là tự sát.

Anh cau mày nhìn cô. Cô có chiếc móc treo nhỏ trong chiếc túi phía trước tạp dề màu trắng, và trên tay là một chiếc giẻ lau. Có vẻ như cô ấy thật sự đã đỡ kiếm trong lúc dọn dẹp.

Không thể nào, Hizen nghi ngờ có khi nào anh vẫn đang mơ không. Được mệnh danh là hiệp sĩ giỏi nhất còn sống, nhưng anh vừa tìm ra một người có thể tránh hoặc thậm chí ngăn đòn của mình. Bất kỳ hiệp sĩ hàng đầu nào đều không có lựa chọn ngoài đầu hàng trước anh.

'Vậy mà người phụ nữ gầy gò này đã chặn đứng kiếm của mình? Cái quái gì thế...'

Trong lúc Hizen đang vật lộn với chính mình, thì cô lại đập vào tay mình.

Tack.

"Oh, đây là lần đầu tôi được gặp ngài, nhưng tôi vẫn chưa chào đón ngài một cách chu đáo."

Chào đón? Đây là trước khi Hizen hiểu ra vấn đề cô đang muốn nói đến. Cô cười thật rạng rỡ và cúi đầu chào.

"Chào buổi sáng, thưa ngài."

"...Tôi không thể."

"Vâng?"

"Tôi không thể nói lời chào buổi sáng."

Dù sao đi nữa, đây là ấn tượng đầu tiên tồi tệ nhất.

Dù cho có nói hàng trăm lần bốn chữ "vị khách không mời" vẫn chưa đủ.

----------------------------------------

Sự im lặng lạnh đến thấu xương bao trùm lên không khí. Toàn bộ nơi này như một cánh đồng tuyết ở Đế chế Kessen.

Anh đã quá mệt rồi. Max ngáp một cái, khóa vài chiếc cúc áo đồng phục nửa người. Anh ta thậm chí còn không đeo Huân chương Chim bạc của mình, niềm tự hào của các Hiệp sĩ Ưu tú của Hoàng gia.

Max, người mà đang ngồi trên chiếc ghế sofa trong văn phòng của Chỉ Huy, dụi đôi mắt đang ngái ngủ để cố gắng tỉnh táo lại. Anh hối hận vì đã rửa mặt. Mái tóc nâu thường ngày gọn gàng của anh đã xõa xuống lung tung, và đôi mắt vốn dịu dàng ấm áp trở nên đỏ hoe và nặng trĩu. Một số nút trên đồng phục đen của anh đã bị cài sai tứ tung.

Ai cũng có thể thấy rằng anh ấy đang buồn ngủ. Cô gái tóc đỏ ngồi trước mặt anh lo lắng hỏi.

"Tôi nghĩ rằng ngài hẳn vừa mới thức dậy. Ngài ổn chứ?"

"Oh,mọi thứ đều ổn. Tôi nghĩ mình nên chớp mắt một ít vào buổi trưa."

"Thật may mắn làm sao."

Cô gái thật sự cảm thấy nhẹ nhõm, mặc dù cô chỉ hỏi một cách lịch sự. Trái tim cô ấm áp đến nỗi Max đã vơi đi bớt sự mệt mỏi lúc ban đầu của mình.

Ánh nắng mặt trời chói chang xuyên qua khung cửa sổ giống như làn sóng lướt nhẹ trên khuôn mặt trắng nõn của cô. Cô là một thiếu nữ chưa đến tuổi trưởng thành. Mái tóc dài ngang vai, lông mi dài, và đôi môi chúm chím của cô đã lọt vào tầm mắt của anh.

Cô lo lắng chống tay lên đầu gối, nhưng không vì thế mà mất đi nụ cười. Dáng ngồi sạch sẽ của cô ân cần và tinh tế hơn bất kỳ quý tộc nào khác.

Một chiếc hành lý màu xám được đặt lên trên ghế ngay bên cạnh cô. Nó cũng đã được sắp xếp rất gọn gàng và cẩn thận. Nếu được đánh giá, anh chắc chắn sẽ cho 200 điểm trên 100.

"Những cô gái như quý cô ngày nay thật sự rất hiếm. Tôi không biết quý cô sẽ về bên ai, nhưng anh ấy sẽ là một người đàn ông may mắn."

Max cười trong sự vỡ mộng. Đúng lúc đó, đôi mắt xanh lam lóe lên.

"Max, cậu đến đây để chơi?"

"Tôi xin lỗi."

Hizen trông có vẻ rất không hài lòng. Anh ngồi trên chiếc ghế sofa, mặc một bộ đồng phục hoàn hảo với từng chiếc cúc được khóa chặt. Mười huy chương Chim bạc được gắn lấp lánh bên ngực trái của anh. Cô gái không thể nào mà rời mắt mình khỏi những món đồ trang trí đẹp mắt rất hợp với anh.

'Làm việc của mình đi', dường như là lời nói của Hizen với Max qua ánh mắt đầy sắc lạnh của anh. Max nói, lau mồ hôi lạnh.

"Vậy là...Ý tôi là. Quý cô này...Không, cô hầu gái này đã ở trong phòng ngủ của Chỉ huy từ lúc bình minh?"

Hizen: "Tôi phải còn nói bao nhiêu lần với cậu nữa!"

Cô gái: "Vâng. Đúng vậy."

Cả hai người đều trả lời câu hỏi của Max cùng một lúc. Tuy nhiên, sắc thái cảm nhận trong từng lời nói của họ hoàn toàn trái ngược nhau. Max lúng túng mỉm cười khi nhìn lần lượt hai người.

Cô gái: "Hai tuyên bố nhất quán... Tôi nghĩ đó là điều hiển nhiên rồi."

Hizen: "Này, tôi không có hỏi cô. Chỉ cần trả lời đúng trọng tâm câu hỏi."

Cô gái: "Tôi-i xin lỗi."

Một cái nhìn hung dữ lạnh như băng nhìn thẳng vào người cô. Bực bội trong lòng, cô chỉ biết vò nát chiếc tạp dề của mình một cách hết sức trẻ con.

Hãy nhẹ nhàng. Max tặc lưỡi. Trái với tưởng tượng của mọi người, Hizen không phải là một người tốt bụng.

----------------------------------------

Ghi chú:
[1] nim: là 님. Đây là một hậu tố được sử dụng trong những trường hợp xưng hô vô cùng trang trọng.






















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro