Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hizen luôn được ca ngợi hết lời bởi những đoàn người hát rong, đến cả Hoàng đế cũng phải lo lắng từ bỏ việc gả con gái mình cho anh, người mà trình độ học vấn cũng vì thế trở nên tồi tệ. Max muốn gào hét lên với tất cả bọn họ rằng "Tất cả đều là dối trá!"

Chúa thật công bằng với tất cả mọi người. Người đã cho Hizen hoàn hảo về thể chất như cũng không mang lại bất cứ điều gì khác cho anh ấy. Anh ấy có một tính cách mạnh mẽ đến nỗi khiến cho một đứa trẻ phải khóc lên càng lúc càng to hơn, ngay cả những hiệp sĩ cũng phải run rẩy trước mặt anh.

Tuy nhiên, Chỉ huy chưa từng mắng nhiếc hay chửi rủa. Max liếc nhìn anh ta, người hiếm khi chửi thề. Hizen vò nát lá thư trong tay, một tay ôm lấy trán. Đó là một thói quen thường thấy của anh ấy khi tâm trạng của anh trở nên không tốt. Max hiểu anh ta rất rõ, vì tình hình thực sự quá nực cười. Điều cô gái tóc đỏ này muốn là một chuyện và đây lại là chuyện khác. Max cảm thấy bối rối khi nhìn thấy bức thư mà cô đưa ra, và cảm xúc của Hizen gần như càng tức giận hơn.

Người duy nhất đi ngược lại mọi tính toán của Hizen là Neren Den Armada, một thành viên cũ của Hiệp sĩ Tinh hoa Hoàng gia. Anh là con trai cả của một trong ba gia tộc lớn trong Đế quốc, và là người thừa kế dinh thự của Công tước nơi cô gái này từng làm việc.

Neren nổi tiếng đến nỗi anh ta được biết đến trên toàn bộ Đế chế. Anh ta là một kẻ rắc rối mơ mộng việc được cầm trên tay chiếc thanh kiếm từ Cựu Công quốc Armada, một thiên tài không có tài năng về kiếm thuật, một chiến thuật gia lập dị nhưng xuất chúng. Anh từng là bạn thân của Hizen, giờ lại trở thành một kẻ bất hạnh nhắm mắt xuôi tay.

Thack.

Hizen ném lá thư xuống sàn như thể nó là rác. Đó là một phản ứng cực đoan vô cùng. Quá ngạc nhiên, Max chỉ thì thầm vào tai anh rằng nên bình tĩnh hơn.

Đôi mắt cô gái tóc đỏ tối sầm lại khi cô nhặt lên lá thư trên sàn. Cô nhẹ nhàng cầm lấy nó.

Hizen trừng mắt nhìn cô, chính xác hơn là vào bức thư trong tay cô. Con dấu bạc trên đó thuộc về Công tước Armada. Anh đã nhận ra chữ viết tay độc đáo của Neren và một số mật mã cũng từng được sử dụng trong thời chiến.

Bức thư chứa đầy những điều khó mà tin. Anh ta viết về cô gái có thiên bẩm về kiếm thuật. Anh ta còn nói kỹ năng kiếm thuật của cô ấy có thể so sánh cả với Hizen.

Ngoài ra, anh ta còn viết rằng cô ấy đã tự  mình học cách đọc và nói tất cả các ngôn ngữ trên toàn bộ đế quốc, và gọi cô ấy là tài sản quý giá cho sự thịnh vượng của Đế chế, vì cô xuất sắc trong mọi thứ, bao gồm cả về kiến ​​thức chiến đấu và cả lẽ thông thường.

Phản ứng của Hizen đã quá rõ ràng. Anh nói một cách mỉa mai.

"Tôi tin rằng Neren, người đã chết năm ngoái, đã để lại bức thư này?"

"Đúng."

Câu trả lời của cô rất kiên quyết và mạnh mẽ, khiến anh càng cảm thấy tồi tệ hơn. Một ánh nhìn khó chịu cũng làm cô buồn rầu. Cô ấy có một sống lưng thẳng tắp, một khuôn mặt đẹp và một giọng nói đầy chân thành. Nó thẳng thắn đến mức có cảm giác gì đó khá giả tạo.

"Haaa. Tôi không thể tin rằng tôi được để cử một người hầu gái để gia nhập vào Hiệp sĩ Tinh hoa Hoàng gia. "

Neren từng viết một cuốn sách, thế nên có lẽ anh ta đã sử dụng rất nhiều lý lẽ quá mức hoa mỹ để lừa bịp anh. Về mặt giả thuyết hợp lý nhất, anh chỉ nhìn chằm chằm và khịt mũi với cô gái.

Đôi mắt anh lạnh lại. Cô đang nhìn chằm chằm vào anh, xen lẫn niềm mong đợi, lòng kính trọng và chút gì đó trìu mến. Đó là một cảm giác rất rõ ràng và trung thực.

Việc này đã đẩy tâm trạng anh xuống tận cùng. Hizen vẫn luôn xem mình như con người bình thường. Anh vốn chỉ là một trong vô số hiệp sĩ cống hiến hết mình cho đất nước của họ. Anh miễn cưỡng đối xử với những hiệp sĩ khác một cách đặc biệt để họ có được mơ tưởng về những gì mà họ thậm chí còn không đủ khả năng để làm, anh đã phát ốm và quá mệt mỏi khi dần tước đi những ước mơ của họ.

Rõ ràng là cô ấy cũng giống như họ. Nếu xem xét kĩ càng hơn có thể Neren đã bị lừa, thậm chí tệ hơn khi trong trường hợp của cô gái này. Anh ta nói với giọng điệu đầy đe dọa.

"Thật là một lối suy nghĩ thông minh. Cô đã không đến để gặp tôi theo đúng trình tự thủ tục. Mà lẻn vào phòng tôi lúc rạng sáng qua lối đi tuyệt mật của Hoàng cung? "

"Tôi thành thật xin lỗi."

Cô gái hạ thấp đôi vai. Cô lắc đầu, xin lỗi thay vì bao biện cho sai lầm của mình. Nó nằm ngoài tầm mong đợi của cô. Cô đã nhiều lần yêu cầu các cận vệ hoàng gia cho cô được gặp Hizen, nhưng họ không thèm nghe cô nói, huống chi để cho cô vào.

"Cô nghĩ rằng điều đó đã đủ chỉ bằng câu xin lỗi?"

"Tôi thật lòng xin lỗi."

Nhưng điều cô không ngờ nhất là thấy anh tức giận đến mức này.

Chiếc váy đen của cô trông đặc biệt tối khi cô cụp mắt xuống.

Mỗi người đều có ít nhất một niềm tin tuyệt đối vào cuộc sống. Giống như người ta tin rằng mặt trời mọc và lặn trong cùng ngày, nhưng với cô niềm tin tuyệt đối là Hizen. Trong thế giới của cô, Hizen là một vị anh hùng, một người đàn ông tốt bụng và thân thiện. Ít nhất đó là anh cách đây không lâu. Vấn đề bây giờ là tâm trí của cô đã tan vỡ cùng với niềm tin đó.

Hizen không hề biết được những suy nghĩ của cô lúc này. Cô cúi đầu xuống đến cả giọng nói của cô cũng trở nên phản cảm đến ghê tởm. Thật không đáng để nghe nó lần nào nữa. Nó chỉ được chấp thuận khi được thông qua các thủ tục thông thường.

"Tôi sẽ tịch thu bản đồ bí mật của đế quốc. Max."

"Vâng, thưa ngài Chỉ huy-nim."

Kính cẩn trả lời xong, Max tịch thu tấm bản đồ từ tay cô gái. Hai bàn tay của cô lúc này trông trống rỗng một cách lạ thường.

"Neren đã sai."

"..."

"Ngay cả một nhà chiến thuật, được gọi là Ngôi sao của Đế chế, cũng phải bác bỏ các quan niệm của mình trước khi chết."

"Ngài Bá tước Dratius-nim."

Đôi bàn tay cô đặt ngay ngắn trên đầu gối trắng bệch vì tức giận. Cô không thể chịu được bất cứ ai xúc phạm đến Neren. Điều này cũng đúng khi trong trường hợp này có là Hizen, người mà cô vô cùng kính trọng trong thâm tâm.

"Xin ngài đừng xúc phạm ngài Neren-nim nữa. Ngài ấy không có lý do gì để phải nghe những điều đó."

Neren đã dạy cô biết thế nào là niềm vui trong cuộc sống và chắp lên đôi cánh cho những ước mơ của cô. Cô nhìn chằm chằm vào bức thư đã bị nhàu nát và siết chặt lấy cổ .

"Nếu ngài muốn trừng phạt tôi, tôi sẵn sàng nhận điều đó. Nhưng xin ngài hãy cho tôi thêm một cơ hội khi hình phạt kết thúc."

Giọng nói đầy can đảm của cô run lên. Nhưng những gì cô nghe thấy sau đó còn lạnh hơn cả cơn gió mùa đông.

"Quay về đi."

Thình thịch.

Cửa văn phòng Tư lệnh đóng lại. Không khí âm u như lẻn qua cánh cửa màu đồng, sặc sỡ.

Đứng trước nó, Max và cô gái cùng lúc thở dài. Mọi thứ đều rõ ràng thậm chí không cần nhìn vào bên trong. Hizen có lẽ đang có anh mắt giết người với dáng khoanh tay lại.

Cô gái tóc đỏ dường như không thể rời mắt khỏi cánh cửa đồng đang đóng chặt. Cô đã yêu cầu được kiểm tra kỹ năng kiếm của mình nhiều lần, nhưng đều vô ích.

Với giọng đầy nghiêm nghị, anh ta đã nói, "Không công bằng." Anh đã lặp lại lời nói vô số lần. Cô không nên phí phạm thời gian và nỗ lực của các thành viên khác của Hiệp sĩ Tinh hoa Hoàng gia.

Cuối cùng, trên hành lang trống trải chỉ còn hai người. Đôi mắt đỏ hoe của cô gái đầy bất lực và tội lỗi. Đây là một tình huống cô chưa từng mong chờ. Cô dường như đã tự đánh lừa chính mình khi kỳ vọng quá cao khi được gặp Hizen. Tất cả là lỗi tại cô.

Max, người vốn quan sát từ đầu tới giờ, trông có vẻ rất buồn. Anh là người đàn ông ấm áp nhất trong Hoàng cung. Một lời xin lỗi không hợp lý được thốt ra khi mà đó cũng chẳng phải là lỗi của anh ta.

"Xin lỗi."

"Tôi mới là người nên xin lỗi! Và không sao đâu."

Cô lắc đầu. Cô không cần ai phải thương cảm cho mình. Cô cố gắng cười như thể mọi thứ vẫn ổn.

Max, người có con mắt nhìn người rất tốt, không thể tránh khỏi việc đọc được suy nghĩ của cô. Anh hỏi một cách khéo léo, như để làm cho cô cảm thấy thoải mái hơn.

"Nó đáng sợ chứ? Trông cô hơi ngây ra một chút."

"Không, nó không đáng sợ, chỉ là tôi hơi..."

"Hơi?"

Max không vội vàng mà chờ đợi cô nói xong. Cô gái cảm động trước sự quan tâm nồng nhiệt của anh. Anh là người đầu tiên đối xử với cô như một con người kể từ cái chết của Neren.

Cô ngứa ngáy. Cô cố gắng kìm nèn nói ra câu hoàn chỉnh. Cô vô thức nghịch ngón tay.

"Hơi một chút. . .tôi cảm thấy hơi thất vọng một chút."

Nói dối. Max nhanh chóng nhận ra lời nói dối của cô. Đúng như anh suy đoán, cô gái đang dằn vặt trong nỗi hối hận.

Cô muốn làm bạn với Hizen, để học kiếm thuật của anh và giúp ích được cho anh, nhưng cô không có ý xúc phạm anh, cô chỉ đơn giản muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh mà thôi... Thật khó để bắt gặp vẻ ngoài tức giận của anh. Hizen vẫn tỏa sáng ngay cả khi không làm gì, nhưng khuôn mặt tươi cười của anh dường như trở nên lạnh lùng hơn. Đó là một  trong số những điều mà cô cảm thấy hối hận nhất.

Cô bất lực thở dài, nhìn vào Max. Trước khi cô kịp nhận ra, đôi mắt nâu như nai con của anh đã ướt nhòe đi. Max thấy thương cảm cho cô. Cô vô cùng ngạc nhiên.

"Ngài không cần phải biểu hiện ra như vậy đâu. Không sao mà. Tôi thực sự rất ổn!"

"Huh..."

Dường như anh chỉ đang lo lắng vô cớ. Rõ ràng, cô đã từ bỏ công việc hầu gái của mình, nhưng liệu cô có thể trở lại kinh thành của Công tước một lần nữa không? Ngay cả khi nếu cô ấy quay trở lại, sẽ ra sao nếu ngài Công tước không chấp nhận cô một lần nữa thì sao?

"Cô còn nơi nào khác để đi không?"

"Tất nhiên rồi!"

Lại là một lời nói dối. Anh cảm thấy thật tệ trước câu trả lời này. Anh thấy khó chịu với chính mình khi đối diện trước một đứa trẻ vốn cần sự giúp .

"Ngài hẳn là là Max-nim, phải không? Cảm ơn vì sự quan tâm của ngài. Nhưng tôi thực sự ổn. Thật sự, thật sự luôn ấy."

"...Tôi hiểu rồi."

Chỉ huy của họ mới đáng bị trừng phạt. Anh ấy sẽ không thể tin được chính mình lại đuổi đi một cô gái tốt nhường này. Lúc này anh đang cảm thấy vô cùng tội lỗi khi biết rằng mình đã vô tình trở thành đồng phạm.

Max, người đang dằn vặt chính mình trong đống suy nghĩ đó, đã quyết định. Anh là một người đàn ông ấm áp nhưng cũng đầy quyết tâm. Ngay cả khi nếu bị Hizen trách phạt, anh cũng muốn thể hiện tấm lòng tốt nhất của mình.

"Vậy tôi có thể dẫn đường cho quý cô được không?"

Cô gái há to miệng với vẻ mặt vui sướng, nhưng không trả lời. Cô lần lượt nhìn vào cánh cửa màu nâu đến Max. Cô có vẻ rất lo lắng liệu Max có bị mắng chỉ vì cô.

Cô do dự cắn môi.

"Như thế có ổn không?"

"Tất nhiên."

Max gật đầu không chút do dự. Cô gái cúi đầu thở phào nhẹ nhõm.

"Cảm ơn ngài."

"Không có gì. Bây giờ, theo lối này. "

Đôi chân dài của Max băng qua hành lang. Cô gái im lặng đi theo.

Cô thấy mình như bước đi giữa thiên đàng. Trần nhà bằng kính, trong suốt đến nỗi có thể trông thấy cảnh bầu trời quang đãng chỉ trong nháy mắt, và cả cung điện, được gắn lên bằng những viên đá ma thuật trắng, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.

Những bông hoa ma thuật ở cuối hành lang đang nở rộ rực rỡ dưới ánh đèn mờ ảo, như thể chúng không đến từ thế giới này.

Trước cánh cổng khổng lồ của lâu đài, có một cây cầu lớn nối giữa Hoàng cung và thành phố. Các cây cột trụ được chạm khắc lên những chi tiết tinh xảo đến độ khó có thể tin được do bàn tay con người làm nên. Dưới chân cầu hùng vĩ là măth hộ ngọc bích trong veo lấp lánh dưới tia mặt trời.

"Nhưng cô đến Hoàng cung bằng cách nào vậy? Và cô cũng là người được Neren giới thiệu đến, vị chiến lược gia vĩ đại nhất châu lục. "

"Thật ra tôi vốn là một người hầu."

"Một người hầu?"

"Đúng vậy, tôi đã được thăng chức từ một đầy tớ thành người hầu riêng cho ngài Neren, vào năm ngài ấy trở về biệt thự."

Đối với cô những kí ức về ngày tháng đó như một giấc mơ ngọt ngào. Đó là những ngày tươi sáng nhất trong cuộc đời cô. Đôi mắt đỏ của cô tràn đầy sức sống mãnh liệt.

"Ngài ấy là một người rất tốt. Tôi đã được giúp đỡ rất nhiều từ khi phục vụ ngài Neren."

'Cho dù cô ấy có tốt đến đâu, để một người hầu cấp thấp phục vụ con trai cả của một trong ba gia tộc lớn...Cô ấy đã làm gì?'

Max nhìn cô với ánh mắt đầy tò mò. Cô là người rất chú tâm đến ngoại hình của mình. Cô cao và xinh xắn, nhưng không phải dạng quá xinh đẹp để vào mắt anh. Chẳng phải Công chúa Ashley, người luôn ngưỡng mộ Neren, xinh đẹp như đóa hoa hồng sớm mai sao?

Phụ nữ trưởng thành mới là gu của Neren, hay anh ta mê đắm vẻ đẹp con thuần khiết của cô gái này? Max, nhìn vào cô, nhẹ nhàng hỏi.

"Thứ lỗi cho tôi, nhưng hai người là người yêu của nhau?"

"Không, ngài ấy là một người bạn."

Max, vẫn không rời mắt khỏi cô, tự hỏi liệu đây có phải là trò đùa về câu chuyện tình bạn giữa một cô hầu gái và một nhà quý tộc từ một gia tộc lớn hay không. Cô là một con người bí ẩn nhưng càng tìm hiểu thì càng trở nên đa nghi.

Đôi mắt đỏ của cô càng sâu hơn mỗi lần cô nghĩ về Neren. Họ đã có một mối quan hệ sâu sắc vượt lên trên cả địa vị của họ.

Thật khó để định nghĩa mối quan hệ đó bằng hai từ đơn giản như 'bạn bè'.

"Ngài ấy là một người thầy và vị ân nhân."

"Nếu cậu ấy là một người thầy..."

"Chúng ta đã đến rồi."

Trước khi anh định hỏi thêm, cô gái tóc đỏ đã dừng bước. Cô cúi đầu lễ phép.

"Cám ơn ngài rất nhiều."

"À ... Ừm."

Cô đi về phía cây cầu dài ngiữa Hoàng cung và thủ đô. Khi hình bóng của cô dần biến mất, Max cảm nhận được trong lòng một chút tiếc nuối.

"Đến cuối cùng, mình thậm chí còn chưa hỏi được tên của cô ấy... Chà, có lẽ mình sẽ không bao giờ gặp cô ấy lần nữa, vì vậy cô sẽ ổn thôi, cô gái ."

Max nhún đôi vai của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro