Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lura, một trong những thương gia trẻ tuổi ở Vienna, là một nhà thiết kế thực thụ khác hẳn với những nhà thiết kế khác. Thay vì những bộ trang phúc được mặc lên những người có thân hình ốm gầy như dáng người mẫu giả, thì những bộ được cô thiết kế để bù đắp cho những thiếu sót trên con người thật.

Cách nói chuyện khéo léo của cô ấy đã chiếm được cảm tình của rất nhiều khách hàng ở mọi lứa tuổi, từ nam đến nữ và nhờ vậy mà quán không bao giờ vắng khách. Grien cũng được xem là vị khách hàng thân thiết của Vienna.

Đứng trước Vienna, Leasis khẽ mở miệng mà ngưỡng mộ trong lòng. Như mọi cửa hàng quần áo nổi tiếng khác, đầy những bộ váy sặc sỡ được bày ra bên những ô cửa kính trong suốt. Váy hồng phấn cùng chiếc khăn choàng đủ dày và dài để có thể quấn quanh cẳng tay, cũng như những chiếc váy phẳng thu hút mọi ánh mắt với những trang trí nhiều màu sắc rực rỡ. Tất cả đều là những tác phẩm phù hợp để có thể bù đắp cho những thiếu sót hay che đi những khuyết điểm trên cơ thể.

"Xinh đẹp quá... Ôi chao."

Leasis, đôi mắt bị lấp đầy bởi những chiếc váy trong một thời gian, đã tỉnh lại. Cô mở cửa cẩn thận bằng cả hai tay, một tiếng cười trầm ấm vang lên bên tai.

"Đó là lý do tại sao tôi rất nghiêm khắc với anh chàng này."

"Ồ, đó là việc tốt, việc tốt."

Không khí xung quanh thật hài hòa. Có rất nhiều phụ nữ đang ngồi bên chiếc bàn gỗ tròn ở góc quán.

Cuộc trò chuyện đã diễn ra một lúc rồi, vì những tách cà phê thậm chí không còn bốc hơi nữa. Họ cầm những chiếc bánh quy trên bàn và mỉm cười. Leasis đã cẩn thận để không làm phiền họ.

"Rất xin lỗi mọi người."

"Ôi trời! Ai đây? Cô không phải là nhân viên của Liduré sao?"

"Buổi sáng tốt lành."

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Lura, người đang ngồi ở giữa cửa hàng, đứng lên niềm nở. Leasis cho cô ấy xem gói trứng trên tay.

"Tôi đến đây để làm chút việc vặt."

"Huh? Việc vặt? "

"Grien-nim yêu cầu tôi đưa cho cô những quả trứng vàng, đặc sản của tỉnh Dratius, và cho tôi một số bộ quần áo như một khoản thanh toán... "

"Ôi Chúa ơi. Ôi trời ơi!"

Lura thích thú, vỗ tay.

Cô nhờ khách lấy hộ trứng.

Đồ ăn miễn phí luôn khiến họ cảm thấy hào hứng. Các vị khách cười đùa với Leasis.

"Thật tốt khi có được tài năng như thế. Quý cô đã tự mình đem tất cả những thứ này sao?"

"Làm thế nào mà chúng tôi có thể nhận được một món quà quý giá như vậy?"

"Chúng tôi mừng vì cô thích chúng. Tôi sẽ rất biết ơn nếu cô muốn đến thăm Liduré sau này."

Các vị khách rất hài lòng với lời nói duyên dáng dễ nghe của cô. Họ nhìn Leasis với ánh mắt tò mò. Cô bé ấy ăn mặc xộc xệch nhưng trông vẫn khá ổn. Cách tết tóc khéo léo hay cách thắt nút dây tạp dề trông lạ mắt và độc đáo.

"Hoho, cô có một khuôn mặt rất xinh đẹp, hãy trò chuyện tự nhiên nào. Quý cô đã có người yêu chưa?"

"Ôi trời. Bây giờ nhìn cô bé ấy, làm tôi nhớ đến thân hình bản thân tôi những ngày còn trẻ."

"Ay, bà Sugart. Đó không phải sự thật! Tôi đã trông thấy bà gần một nửa cuộc đời mình, bà chưa bao giờ có được thon gọn như thế này."

"Sao bà lại nói ra sự thật như này."

"Hohohoho!"

Họ gần như quá khích. Leasis ngượng ngùng cười vì cuộc nói chuyện phiếm gần như không dứt. Cô có cảm giác như đang bị bao vây bởi những người buôn giữa cái chợ.

Sau đó, Lura, người đã chia sẻ tất cả số trứng cho mọi người, nắm lấy tay cô. Cô ấy nắm lấy vai Leasis và nói với giọng tự hào.

"Mọi người có biết cô bé này là ai không? Cô ấy là Leasis người mà Grien yêu thích."

"Ah! Nhân viên tóc đỏ đó à! Tôi đã nghe về cô gái ấy từ Grien."

"Wow, cô là bé nhân viên đó sao? Tôi còn được nghe nói cô bé ấy rất nhanh nhẹn đến nỗi có thế sánh đươc với tốc độ của con ngựa ấy."

"Chà... tôi nghĩ đó chỉ là lời phóng đại thôi."

Câu trả lời thật thà khiến quan khách bật cười thích thú. Họ hỏi với đôi mắt đã nhắm nghiền vì cười.

"Thật là một cô gái ngọt ngào. Họ nói cô vốn là hầu gái của Công tước, làm sao mà cô lại đến được đây?"

"Tôi từng là hầu gái. Chính xác hơn, một người giúp việc cấp thấp."

Lúc này, một phụ nữ trung niên đang gói trứng vào túi thở dài.

"Cô làm giúp việc à? Phew. Đó thực sự là điều mà mọi người không thể làm được."

"Vâng? Đó là... "

Không. Leasis nuốt lại lời nói của mình. Cô không bao giờ có cơ hội để sửa sai. Điều này là do người phụ nữ trung niên trông có vẻ rất tức giận. Bà ấy gần như rất túc giận.

"Không, nghe này. Con gái của anh họ tôi đã đến làm việc cho các hiệp sĩ của Hoàng cung với tư cách là một người hầu gái. Ba lần một ngày cô bé ấy phải lo cả núi đồ giặt ướt đẫm mồ hôi, hành lang lấm lem bùn đất... Dọn dẹp cũng không xong. Rồi khi các hiệp sĩ muốn ăn thêm bữa? Cô ấy phải đóng gói đồ ăn nhẹ cho họ, đồ uống của họ, cô ấy không nghỉ ngơi trong ba ngày ba đêm."

"Ôi chúa ơi. Ôi trời. Đó là gì vậy?"

"Đó là địa ngục. Vậy có phải cô ấy đã nghỉ việc không?"

"Cô ấy không thể bỏ được! Họ đe dọa cô ấy thậm chí không được mơ ra đi cho đến khi có người đến để thay thế."

Bà ấy lắc đầu khi buộc dây của một cái túi đầy trứng.

"Dù sao, vấn đề là không ai muốn vào đó. Ai lại muốn vào làm công việc quái quỷ đó? Trừ khi bị sét đánh hay đầu bị đập xuống mặt đất... "

"Vậy, bạn yêu. Họ là những hiệp sĩ nào? Sư đoàn 1? Hay sư đoàn 2?"

Bà lắc đầu trước những câu hỏi của người phụ nữ kia. Bà đặt ngón trỏ lên môi.

"Suỵt. Đây là một bí mật... Họ là những Hiệp sĩ Tinh hoa của Hoàng gia."

"Gì? Không đời nào!"

"Ôi trời. Đừng đùa với tôi chứ. Họ là người được quản lý dưới quyền Bá tước Dratius mà."

"Nghe như bà đang nói dối ấy!"

"Không, tôi đang nói sự thật. Hãy tin tôi."

Bà ấy dùng tay đấm vào ngực mình một cách bực bội. Sau đó, bà ấy nâng chiếc túi đầy trứng của mình lên.

"Nếu bà mà có hỏi những người làm việc ở đó: 'Bạn có muốn được ăn những quả trứng miễn phí này, một đặc sản của tỉnh Dratius?' Họ sẽ trả lời: 'Nếu tôi phải làm việc cho các Hiệp sĩ Tinh hoa của Đế quốc, tôi thà đến một hòn đảo hoang và tự trang trại'!"

"Ôi trời..."

"Ôi chúa ơi..."

Các vị khách rùng mình, xì xầm. Leasis là người duy nhất còn im lặng.

Các Hiệp sĩ Tinh hoa của Hoàng gia. Cô chỉ từng nghe thấy tên này thôi. Các Hiệp sĩ của Hizen, và cũng là mục tiêu của cô. Nghe qua, tưởng như cơ hội từ trên trời rơi xuống.

Đôi mắt đỏ của cô lấp lánh tràn đầy hy vọng.

"Vậy, thưa bà!"

"Huh?"

"Công việc tồi tệ đó. Liệu quý bà có thể giới thiệu nó cho tôi không?"

----------------------------------------

Số lượng trứng đã vỡ rõ rệt vào buổi chiều nay. Các nhân viên của Liduré cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Họ đi vào bếp để dùng bữa trưa muộn. Cần ai đó để đón tiếp khách hàng, vì vậy Grien và Leasis đã ở lại quầy.

Nhưng Leasis đã đưa đến những tin tức khá không được hoan nghênh. Khuôn mặt của Grien trở nên đen hơn cả khi doanh số bán hàng giảm đi một nửa.

"Nếu cô đột ngột bỏ việc như thế này..."

"Tôi rất xin lỗi."

Leasis cúi đầu với khuôn mặt giống như một tội nhân. Cô xin lỗi như thể cô không biết gì ngoài việc nói lời xin lỗi.

Grien thở dài đặt tay lên trán đã đau nhói. Đứa trẻ mà bà ấy muốn giao cửa hàng đã bỏ đi. Bà cảm thấy chua xót.

Hơn nữa, bà không thể hiểu tại sao cô lại nghỉ việc. Bà thậm chí không thể tin rằng cô lại muốn làm người giúp việc cho các Hiệp sĩ Tinh hoa Hoàng gia, những người mà ai nghe cũng đều sợ hãi.

"Có phải cô đã nhận được lời đề nghị tốt hơn ở một nơi khác? Hay chúng tôi đã khiến cho cô cảm thấy không thoải mái..."

"Không! Tuyệt đối không phải...Mọi người đã rất tốt với tôi."

Liduré đầy những người tử tế như Neren. Họ đối xử với Leasis như một 'con người'.

Khi cô làm việc chăm chỉ, họ thực sự lo lắng và cố gắng giúp đỡ. Họ rất tức giận khi biết cô làm việc trong khi bị ốm. Nếu cô chỉ ăn nhẹ, họ sẽ cho cô nhiều thứ hơn. Cơ thể cô mệt mỏi, nhưng trái tim lại rất ấm áp. Những người luôn mỉm cười và chào đón cô, những món ăn ngon, và là nơi cô có thể ngủ ngon yên giấc.

Nó không quá xa xỉ nhưng đối với cô như vậy là đủ. Nếu không phải vì lời hứa với Neren, có lẽ cô đã ở lại đây cả đời.

Đôi mắt của Leasis đỏ lên vì hối hận. Cô dồn sức vào cái cổ cứng ngắc của mình.

"Cám ơn rất nhiều. Đây sẽ là những kỷ niệm mà tôi không bao giờ quên."

"Phew... Leasis."

"Cô không định trả lời tôi sao?"

"Vâng."

Grien chắc hẳn đang rất tức giận. Bỏ việc như thế này, quả thực là thách thức thêm nhiều phiền phức. Leasis nhắm chặt mắt.

Một giọng nói ấm áp bất ngờ vang lên.

"Đồ ngốc, tại sao cô không lấy quần áo cho mình?"

"...Vâng?"

Cô ngẩng đầu, hỏi ngược lại như một kẻ ngốc. Grien đang mỉm cười với vẻ mặt nhăn nhó đăm chiêu.

"Nếu cô đặt mua quần áo ngay bây giờ, sẽ phải mất thêm một vài ngày để có. Tôi sẽ đóng gói chúng, vì vậy hãy nhớ đến thăm tôi lần sau. Ôi Chúa ơi. Setchen sẽ khóc và la hét nếu nó biết mất."

"..."

"Tại sao cô không trả lời? Cô sẽ quay lại chứ? "

"Tôi sẽ... tôi sẽ đến. Tôi nhất định... tôi sẽ quay lại. "

Cuối cùng, Leasis đã bật khóc. Grien đã dành cho cô một cái ôm thân thiện, nói rằng bà hy vọng mọi thứ sẽ diễn ra thật tốt đẹp.

----------------------------------------

Kasha, trưởng hầu gái được được ví như con quỷ của Hoàng cung. Trái ngược với xuất thân tầm thường, tính cách đáng sợ của cô ấy đã giúp cho cô giữ chức này trong nhiều năm qua.

Kasha nhìn cô gái tóc đỏ trước mắt. Nó sẽ đáng sợ nếu đối diện chỉ là một người bình thường, nhưng cô gái ấy vẫn bình tĩnh đối diện. Cô thậm chí còn không chớp mắt, tư thế ngồi thẳng lưng trên ghế. Cô không có dấu hiệu của co rút hay sợ hãi.

'Được rồi, sự xuất thân của cô gái này đã đạt. Đây là ấn tượng đầu tiên tốt nhất mà tôi từng có cho một người hầu gái.'

Kasha đã cho điểm một cách hào phóng và kiểm tra cô một lần nữa thật cẩn thận. Không giống với khuôn mặt, chiều cao và bàn tay của cô to hơn hầu hết những người đàn ông. Đánh giá từ những vết chai trên lòng bàn tay và ngón tay, rõ ràng là cô ấy đã sống một cuộc đời khó khăn.

Chiếc váy đen khá xộc xệch, nhưng không hề bị lòi chỉ hay rách. Mái tóc buộc gọn gàng và dây đeo được thắt nút hợp lý.

Chỉ một người hầu xuất sắc mới có thể nhận ra một người hầu xuất sắc khác. Kasha, một hầu gái xuất chúng, hỏi với giọng nhẹ nhàng hơn.

"Cô đã nói Leasis?"

"Vâng."

"Trước đây cô đã từng làm gì? Cô đã từng làm người giúp việc chưa?"

"Chà, tôi có vài thứ muốn cho bà xem thay vì một câu trả lời."

Leasis lấy một tờ giấy ra khỏi hành lý màu xám của mình. Kasha nghiêng đầu khi nhận tờ giấy.

"Đây là gì?"

"Đây là sơ yếu lý lịch của tôi."

"Ôi trời."

Cô không thể tin rằng cô đã chuẩn bị trước điều này. Chuẩn bị kỹ lưỡng. Kasha vừa nhìn tờ giấy vừa mỉm cười.

Leasis đến từ Công quốc Armada. Cô đã được thăng chức từ một người giúp việc lên thành hầu gái và có thành tích phục vụ con trai cả của Công tước. Kasha cũng thích những trải nghiệm khác của cô ấy.

Nhưng có một cái gì đó kỳ lạ. Cô hỏi bằng một giọng nói sắc bén.

"Cô là người viết cái này?"

"Chính tôi đã viết nó."

"Cô? Cô là một thường dân, cô đã học cách viết? "

"Vâng."

Cô mở to đôi mắt. Chín trong số mười thường dân ở Đế quốc không thể đọc.

"Có lẽ cô cũng biết đọc? Phần đọc hiểu của cô thế nào?"

"Tôi đã từng đọc qua rất nhiều loại sách."

Một cô hầu gái bình dân hẳn đã phải nỗ lực rất nhiều để học được cách đọc. Kasha rất thích Leasis.

"Với loại kinh nghiệm này... Cô có thể được đưa vào một khu vực tốt hơn nhiều so với các Hiệp sĩ Tinh hoa Hoàng gia. Nếu muốn, cô có thể làm hầu gái cho các phi tần."

"Chà, thưa trưởng hầu gái-nim. Tôi sẽ rất cảm kích nếu bà có thể chỉ định tôi vào Đội Hiệp sĩ Tinh hoa Hoàng gia."

"Gì cơ?"

Leasis nói rõ ràng với Kasha vốn đang ngượng ngùng.

"Tôi không quan tâm đến cường độ hay thời gian làm việc. Tôi chỉ cần dọn dẹp bãi tập của các Hiệp sĩ Tinh hoa Hoàng gia và ăn ngủ ở gần đó là được."

Kasha tặc lưỡi. Trong quá khứ, đã từng có rất nhiều người phụ nữ như thế này. Họ mơ ước bằng cách nào đó được các Hiệp sĩ Tinh hoa của Hoàng gia để ý, những người giỏi nhất trong Đế chế.

Tất nhiên, tất cả chỉ là một giấc mơ viển vông. Các Hiệp sĩ Tinh hoa Hoàng gia, do Bá tước Dratius quản lý, cũng có một sự riêng tư chặt chẽ. Đúng hơn, những phụ nữ đó dần cảm thấy mệt mỏi với đống đồ giặt lớn và dần rời đi.

"Leasis, tôi muốn nói điều này bởi vì cô giống như một đứa em gái nhỏ của tôi. Các Hiệp sĩ Tinh hoa của Hoàng gia không bao giờ để ý đến những người hầu hay người giúp việc như chúng ta. Vì cô đã quyết định làm việc ở Hoàng cung, nên làm việc ở một nơi tốt sẽ tốt hơn, đúng không?"

"Tưởng hầu gái-nim, tôi xin lỗi, nhưng xin hãy chỉ định tôi làm người giúp việc cho Hiệp sĩ Tinh hoa Hoàng gia."

Tại sao chứ. Leasis nhẹ nhàng trả lời với ánh mắt chút nghi hoặc.

"Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng nơi tôi sẽ ở cùng các đồng nghiệp khác trong tương lai phải sạch sẽ."

Cô ấy đang nói về những người hầu gái khác? Cô cho biết mình đã từng được thăng chức từ giúp việc lên hầu gái nhưng cô có sự chuyên nghiệp với nghề. Kasha, hiểu đại khái, nhún vai.

Kasha ghét lãng phí thời gian. Cô ấy không cần phải tiếp tục khuyến nhủ cô gái này, nhưng cô lại muốn. Cô đang cố gắng hiểu thì nghe thấy một giọng nói yếu ớt.

"Và Bá tước Dratius-nim khá ở bẩn."

"......Gì cơ?"

Phản ứng của Kasha đã cứu rỗi cô khỏi tình huống một cách khéo léo.

"Căn phòng. Tôi nghe nói phòng của ngài ấy khá bẩn."

"Chà... đó là sự thật."

Hai người nhìn nhau cười đầy ẩn ý.

Đã muộn rồi. Kasha cau mày như thường lệ, không nhìn đồng hồ. Cuộc trò chuyện với đứa trẻ này thật dễ chịu đến nỗi cô đã quên mất thời gian.

Kasha gấp lại bản lý lịch của cô. Không cần phải nói gì thêm. Nếu ai đó như Leasis muốn làm việc, họ sẽ được chào đón với vòng tay rộng mở.

"Khi nào cô có thể bắt đầu làm việc?"

"Có thể kể từ hôm nay."

Kasha nhếch mép trước câu trả lời dũng cảm. Cô ấy nói, nâng người lên.

"Thật tốt khi nghe điều đó. Của cô đây. Vậy cô sẽ đi theo tôi chứ? "

"Chà, chờ một chút."

"Hmm?"

Leasis bật dậy khỏi chỗ ngồi, cúi xuống.

"Trưởng hầu gái-nim, trước khi nhận tôi làm, làm ơn hãy đánh giá khả năng của tôi."

"Gì cơ?"

"Làm ơn."

Đùa tôi à? Kasha há hốc miệng. Leasis vẫn cúi gằm mặt xuống.

"Dù là giặt giũ hay dọn dẹp, tôi nên được đánh giá. Xin hãy cho tôi một cơ hội để được đánh giá trước khi gia nhập Hiệp sĩ Tinh hoa Hoàng gia với tư cách là một hầu gái. "

"Tại sao cô lại làm điều này?"

"Tôi cần một quy trình công bằng."

Leasis nắm chặt bàn tay.

Đã đễn lúc phản công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro