Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kẻ thù lớn nhất của Hizen người được mệnh danh không biết sợ gì là mùi máu. Nằm trên giường sau khi tắm xong, anh cau mày.

Nhiệm vụ lần này còn thảm khốc hơn bao giờ hết... Dù anh có tắm rửa bao nhiêu đi nữa, mùi máu tanh vẫn còn đọng lại nơi đầu mũi anh. Biện pháp đối phó tốt nhất là bánh macarons của tiệm Liduré, nhưng tình hình lúc này không ổn.

Max, rất lưu tâm đến vấn đề này, anh luôn chuẩn bị trước một số bánh macaron của Liduré. Tuy nhiên, lần này, sự chậm trễ bất ngờ trong việc trở lại của anh ấy đã dẫn đến sự cố bánh với macarons.

Anh nâng khăn trải giường lên đầu giường và nhắm mắt lại. Những chiếc bánh macaron đầy màu sắc như bay lơ lửng trước mặt anh. Phần nhân có phần dai được kẹp trong chiếc bánh quy giòn là một sự kết hợp hài hòa tuyệt vời. Các đầu bếp hoàng gia hẳn sẽ rất thất vọng nếu họ biết, rằng anh thích bánh macarons hơn bất kì món ăn nào của hoàng gia.

'Mình có thể ăn nó vào lần sau. Ngay cả khi mình có chờ đợi thêm, chúng vẫn sẽ có hương vị như nhau. Ngoài ra, kiểm soát cân nặng là một vấn đề rất quan trọng đối với các hiệp sĩ. Mình nên là tấm gương lý tưởng với tư cách là Chỉ huy của họ.'

Tất nhiên, nó chẳng có ích gì. Sau nhiều lần cố ép mình ngủ, anh bật dậy. Anh nhìn vào khung cửa sổ đã tối om và khổ sở vì nó. Đã quá muộn để nhờ ai đó. Cuối cùng, anh quyết định tự mình đến đó. Điểm đến của anh là tiệm bánh, Liduré. Anh khoác toàn thân bằng một chiếc áo choàng đen để che giấu đi thân phận của mình. Anh trông giống một tên tội phạm hơn là một hiệp sĩ.

Mọi con đường dẫn đến thủ đô đều tối om, vẻ mặt của Hizen càng thêm u ám.

'Nó đã đóng cửa chưa? Không, mình không nghĩ vậy. Không thể như thế được.'

Đôi mắt xanh của anh run lên một cách tuyệt vọng như thể đang có một trận động đất.

Đến tầm lúc nào đó, anh dừng bước. Đúng như dự đoán, anh đã đến Liduré, tiệm bánh ở trung tâm thủ đô. Hizen ngơ ngác nhìn lên tấm biển xanh.

"...Đóng cửa rồi."

Nó không chỉ đóng rồi, mà nó đã hoàn toàn đóng. Đèn trên tấm biển, vốn lấp lánh bằng những viên đá ma thuật, đã tắt. Như đang giễu cợt anh, chỉ còn gió đêm rít qua.

Không còn bánh macaron nào sót lại trên giá bên cửa kính. Khóe mắt như được vẽ bằng bút lông, hơi cụp xuống. Không thể nào. Chúng phải ở đó.

Sau đó, có ai đó vỗ vào lưng anh.

"Này..."

Ngay lập tức, tấm lưng rộng của anh cứng lại. Anh chưa phạm phải bất kỳ tội ác nào, nhưng anh cảm thấy tội lỗi không một lý do. Khi còn nhỏ, nỗi đau bị chỉ tay chê cười vì thích đồ ngọt vẫn hằn sâu trong tâm trí anh.

Sự căng thẳng lan nhanh. Tầm nhìn của anh rung lên rất nhiều và bụng anh ta trở nên quặn đau. Trên thế giới này chỉ có hai người biết được bí mật của anh. Nhưng nếu có ai đó phát hiện ra...

Anh ấy không thể làm thế được. Mặt anh đỏ bừng vì xấu hổ.

"Anh có phải là khách hàng?"

Hizen cố gắng bình tĩnh nhất có thể. Anh gật đầu và dùng ngón tay làm biểu tượng chữ O. Tất nhiên, đó là một cử chỉ rất khó xử khi nhìn từ đằng sau.

"Tôi nên làm sao đây? Cửa hàng đã đóng cửa từ lâu. Đãng lí anh nên có mặt ở đây trước nửa đêm."

"Không... không sao đâu."

Lời nói và hành động của anh lại hoàn toàn trái ngược nhau. Bờ vai rộng của anh rũ xuống. Leasis buồn bã nhìn theo bóng lưng anh. Anh ấy dường như là một khách hàng thực sự yêu thích bánh macaron khi đến vào thời điểm này. Hoặc có thể đây là một món quà cho người vợ đang mang thai của anh ấy chăng.

Sau khi gặp Neren, Leasis đã quen đối phó với mọi tình huống. Khi đến gần cửa cửa hàng, cô lo lắng suy nghĩ rất nhiều.

Click.

"Chờ một chút đã, để tôi đi xem có thể tìm được một ít cho anh không. Có lẽ còn một số bánh macaron còn sót lại trong nhà bếp."

"Nhưng..."

Việc đó thật không công bằng. Anh không thể bắt cô làm điều này.

Hizen do dự, nhìn theo bóng lưng của cô. Leasis, người đang mở khóa cửa, cười rạng rỡ.

"Không sao đâu. Dù sao thì sau này chúng cũng sẽ phải được xử lý."

"Nhưng mà..."

"Tôi sẽ đưa cho anh miễn phí. Anh đã phải đi suốt tận vào đêm khuya mà."

Khi Hizen còn đang do dự, cô cảm thấy chút hoa mắt. Nghĩ lại, có lẽ anh ấy đã thấy kinh hãi khi nghe tin rằng chúng sẽ bị bỏ đi. Cô không muốn anh lo lắng, vì vậy cô nói.

"Chúng đã được lên lịch để xử lý, nhưng nếu anh ăn chúng càng sớm càng tốt thì sẽ không có vấn đề gì. Tôi có thể cam đoan với anh."

Hizen có thể thề rằng anh chưa bao giờ thấy một nhân viên nào tốt bụng như vậy trong đời. Đôi cánh trắng dường như đang tung bay trên vai cô, vì chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng cô.

Hizen là một người đàn ông trung thành. Dù có hay không có bánh macaron, anh thề sẽ là vị khách thường xuyên ở Liduré cho đến khi từ giã cõi đời. Cùng lúc đó, Leasis xuất hiện với vài túi bánh macaron trên tay.

"Tôi mừng vì chúng tôi còn lại đủ cho anh!"

"Cảm ơn."

Khóe miệng anh khẽ cong lên. Hizen hạ giọng hết mức có thể và cúi đầu. Anh đang mặc một chiếc áo choàng, nhưng anh vẫn sợ mình có thể bị phát hiện.

Tất nhiên, Leasis không có cách nào biết được những suy nghĩ này của anh. Cô luôn đối xử tử tế với khách hàng như thường lệ.

"Khách hàng, nếu anh muốn thử những chiếc bánh macaron mới nướng giòn và dai, có thể đến vào sáng sớm. Chúng tôi mở cửa hàng trước mặt trời mọc."

Cô ấy đang nói gì vậy? Anh không thể nghe rõ vì anh xấu hổ. Cho nên anh đại khái giải thích.

"Tôi hiểu rồi."

'Anh ấy thậm chí còn không thể giao tiếp bằng mắt. Anh ấy có phải là một khách hàng có tính nhút nhát?'

Leasis tự hỏi, khi anh cầm những chiếc bánh macaron trên cả hai tay.

"Vậy tạm biệt!"

----------------------------------------

Hôn người yêu có ngọt ngào như vậy không? Tất nhiên, anh chưa từng trải qua sự ngọt ngào của những nụ hôn. Vẻ mặt của Hizen với chiếc bánh macaron trên đôi tay đã nới lỏng. Vị ngọt râm ran trên đầu lưỡi như thể đưa tiễn anh đến miền cực lạc. Một thiên đường trên Trái đất.

Sau khi ăn hết macaron, anh ngã xuống giường. Anh cảm thấy mình như đang lơ lửng trên mây. Giờ đây, anh hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác trên thế giới và sự tôn trọng cựu hoàng hậu Freya, người đã làm ra món ăn nhẹ nhã nhặn này.

Và cuối cùng...

"Thật là một người tốt. Cô ấy là một người tuyệt vời, người sẽ là bước đệm cho tương lai của Đế chế Harknon. Những người như vậy nên được ban phước."

Anh chân thành cảm ơn nhân viên của Liduré. Anh duỗi tay ra khi ngả người xuống.

Click, click.

Đèn trong phòng ngủ vụt tắt và bóng tối lan dần ra.

Anh mệt mỏi, nhưng anh vẫn tiếp tục không tự chủ mà nói chuyện một mình.

"Mà này, tôi không thể bỏ qua vì tôi đã mắc nợ cô quá nhiều. Tôi sẽ phải trả lại cho cô vào ngày mai thông qua Max. Nhưng... tôi nên cho cô ấy cái gì? "

Sự lo lắng nghiêm trọng đã không rời khỏi anh ta suốt đêm đó.

----------------------------------------

Ding.

Khách hàng đầu tiên bước vào sau khi mở cửa vào lúc bình minh. Leasis, người đang thu dọn xung quanh, ngẩng đầu lên.

"Chào mừng... Hả? Max-nim? "

"Xin chào, cô Leasis."

Max, người nắm chặt tay phải của anh, đang mỉm cười nhẹ nhàng. Cô vội vàng lau tay trên chiếc tạp dề xanh của mình.

"Ngài đang làm gì vào lúc này? Hôm nay ngài không có tên trong danh sách giao hàng."

"Tôi đã nợ cô rất nhiều. Tôi muốn tặng cho cô một món quà nhỏ để đáp lại những chiếc bánh macaron ngon lành đó."

"Quà tặng?"

"Cô sẽ biết khi bạn nhìn thấy nó. Được rồi, mọi người, vào đi!"

Trước tiếng gọi của Max, cánh cửa xanh của Liduré mở tung. Giữa hai người họ là một đám đông nhân viên với thứ gì đó trên tay. Nhìn kỹ thêm, đó là những quả trứng vàng. Cô thốt lên với giọng nói đã run rẩy từ lúc nào.

"Cái này, cái gì đây..."

"Ahaha. Bánh macaron tốt cần có trứng tốt. Đặc sản từ tỉnh Dratius! Chúng là những quả trứng vàng."

"Gì? Đến từ tỉnh Dratius?"

Bá tước Dratius có sản xuất trứng với số lượng lớn? Vùng đất có vẻ lạnh lẽo như Hizen vào tháng trước. Leasis không thể tưởng tượng rằng có bất kỳ loại chất dinh dưỡng nào trong những quả trứng này.

Mặt khác, Max đang như sắp chết cố kìm lại cái ngáp của mình. Anh thở dài trong lòng, dụi dụi đôi mắt nâu như chú thỏ con.

'Mệnh lệnh của Chỉ huy-nim là không được nói ngay cả nếu có bị kề dao vào cổ.'

Không lâu sau, toàn bộ sàn của Liduré đã bị bao phủ hoàn toàn. Thậm chí không có một lối đi nào thích hợp để bước qua. Trứng vốn rất dễ vỡ, vì vậy nó giống như một bãi mìn hơn.

Max mỉm cười với Leasis, người đang xấu hổ. Anh cũng là cấp dưới của Hizen, và cũng có bộ mặt khá dày và trơ trẽn.

"Bây giờ, tôi sẽ trở về."

"Ah...C-cảm ơn ngài."

"Trong tương lai, ngài ấy sẽ hỗ trợ cho cửa hàng Liduré bằng cách cung cấp trứng, vì vậy hãy ghi nhớ điều đó. Hãy nói với Grien-nim rằng nếu bạn cần bất cứ điều gì, bà ấy có thể nói trực tiếp với tôi."

Grien là mẹ của Setchen và là chủ nhân cửa hàng này. Nhưng khi cô ấy nghe nó, có điều gì đó rất lạ. Cô hỏi một cách sắc bén.

"Ngài ấy sẽ làm vậy? Không phải Max-nim là người cung cấp những quả trứng này sao?"

"... E hèm. Tôi đã lỡ lời. Được rồi, tạm biệt!"

Max vội vã rời đi về phía cửa trong khi ho.

Anh trông giống như kẻ bị truy nã thì hơn.

----------------------------------------

"Tôi đã sống nửa trăm năm, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì như thế này trước đây."

"Ôi Chúa ơi, tôi sẽ bị trứng đè chết mất."

"Cái gì vậy? Phó Tư lệnh có phải là người nóng tính như vậy không?"

Nhân viên ở Liduré há hốc mồm khi nhìn thấy đống trứng có thể thấy từ bên ngoài. Tất cả những quả trứng trên thế giới dường như đã tập hợp với nhau.

Leasis, người đang đứng giữa cánh đồng trứng mà bất lực, lo lắng.

 "Nhà bếp khá ổn, nên hôm nay tôi đã làm xong tất cả bánh macaron để bán... Còn những quả trứng này thì sao? Tôi không nghĩ rằng khách hàng có thể vào được."

"Trời ơi, phải làm sao đây? Tôi không nghĩ rằng nhân viên chúng tôi, chứ đừng nói đến khách hàng chúng tôi, có thể vào. Tôi không thể dùng tất cả những quả trứng này cùng lúc. Tôi sẽ gói chúng lại và vứt đi."

"Cố lên nào. Đừng có vứt chúng đi, sẽ rất lãng phí. Chúng ta chỉ cần chia sẻ với các nhà bên cạnh là được."

"Khi nào chúng ta sẽ phân chia chúng ra? Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng khuấy động rắc rối đến các khu vực lân cận?"

"Noona, em vào đây! Em cũng muốn xem những quả trứng từ tỉnh Dratius!"

"Setchen, chị xin lỗi nhưng em không thể. Không còn chỗ để vào."

Bất chấp sự can ngăn của Leasis, Setchen cố vào trong cửa hàng. Cậu không thể chờ đợi để được bên Leasis.

Vào lúc đó, một người phụ nữ đẹp với mái tóc vàng đang tiến đến trước Liduré ngước mắt lên.

"Setchen, con đang làm gì vậy trong khi cửa hàng đang lộn xộn? Con không thấy rằng Leasis đang rất bận rộn sao?"

"Hừ! Chị ấy là một nhân viên tốt, không như người khác."

"Ái chà. Setchen. Con đã học xong bài học về Đế chế Kessen sáng nay chưa?"

"Con không biết. Con không muốn biết!"

Setchen, người đã bịt tai lại, chạy vào cửa hàng như chú sóc bay. May mắn thay, có đủ không gian cho một đứa trẻ vào.

"Setchen, con không được vào đấy!"

"Blep!"

Setchen vội nấp sau lưng Leasis. Cô vỗ nhẹ lên đầu cậu thay vì mắng mỏ. Cậu cảm thấy mình giống như cậu em trai dễ thương.

"Grien-nim, không sao đâu."

"Dẫu sao thì. Tôi chỉ hy vọng Setchen có thể giống Leasis ít nhất một nửa."

"Xin cô đừng lo lắng. Setchen sẽ là một người tuyệt vời trong tương lai."

Mẹ của Setchen, Grien, mỉm cười với Leasis. Cô bé đã nói rằng cô ấy từng là người giúp việc cho một công tước danh giá, nhưng không có việc gì mà cô gái ấy không thể làm được.

Bà ấy thích mọi thứ về cô. Trước hết, cô bé hành động rất nhanh nhẹn và tính toán các con số rất nhanh. Cô thông thạo nhiều ngôn ngữ hoàng gia khác nhau, vì vậy cô bé không gặp bất cứ khó khăn gì khi giao dịch với những vị khách nước ngoài đến thăm cửa hàng. Ngoài ra, điều tuyệt vời nhất ở cô là tư duy. Bất kể cô gái đó đang làm gì, cô không bao giờ đánh mất nụ cười và luôn cố gắng hết sức để giúp đỡ người khác.

Trong mắt Grien, thấy được rõ tính cách thẳng thắn của Leasis. Grien đã tự mình xây dựng tài sản của mình. Bà đến đây bằng chính sức lực của mình nên con mắt nhìn người của bà chính xác hơn ai khác.

Khi Setchen trưởng thành hơn một chút, bà đã nghĩ đến việc cho cô làm con dâu của mình. Cậu đã 11 tuổi, Leasis cũng có khả năng rồi. Bà nghĩ rằng khoảng cách tuổi tác 8 năm không phải là nhiều. Grien, mỉm cười, không thể ngăn được ảo tưởng của mình.

Thế nên, mình có nên tặng một chiếc váy cho con dâu tương lai không? Grien nói với giọng thân thiện.

"Leasis, đủ rồi. Đưa Setchen ra ngoài đi."

"Gì cơ? Nhưng..."

"Sáng nay, tôi dự định sẽ chia sẻ một nửa số trứng này với các tiệm mua sắm xung quanh. Mọi người nên chuẩn bị cho một bữa tiệc trứng."

Cuối cùng, Leasis và Setchen bước ra ngoài cùng nhau. Đó là một con đường hẹp, nhưng không có vấn đề gì với cơ thể linh hoạt này của cô để đi qua.

Grien nhặt hai túi trứng ở lối vào và đặt chúng vào tay Leasis.

"Hãy đưa chúng đến cửa hàng quần áo. Cô biết đường phải không? "

"Vâng, tôi sẽ quay lại ngay."

"Ồ không, đừng. Nhà đó đang mắc nợ nhà tôi, nên hãy lấy cho mình chiếc váy."

"Đó có phải là quần áo cho Setchen không?"

"Không, đó là quần áo của cô."

"Quần áo của tôi?"

"Đúng, đó là một món quà dành cho bạn."

Quà tặng. Đó là một lời nói dịu dàng, nhưng Leasis không thể dễ dàng chấp nhận. Cả đời này cô chỉ mặc một chiếc áo khoác rẻ tiền, và việc đó trở nên lẽ tự nhiên đối với cô.

Tất nhiên, cô cũng là phụ nữ, nên cô cũng thích làm đẹp cho bản thân. Tuy nhiên, cô không có tiền, và trên hết, một chiếc váy không thiết thực để thực hiện công việc của cô. Nhưng cô không thể tin rằng mình đang nhận được một chiếc váy của một nhà thiết kế nổi tiếng như một món quà. Thật quá sốc cho một món quà. Rõ ràng nó có giá ít nhất ba tháng lương của cô, thậm chí một chiếc áo khoác cô cũng không dám lấy.

Cô nhanh chóng tỉnh táo lại. Dù họ giàu có đến đâu, cô cũng không thể chấp nhận được món quà này. Leasis đáp lại tự nhiên.

"Tôi ổn."

"Huh? Cô đang ngó lơ trước sự chân thành của tôi à?"

"Đó không phải..."

"Đó chỉ là một món quà, một món quà. Đừng cảm thấy áp lực và hãy mặc thật đẹp."

Grien vỗ vai Leasis trìu mến. Sự đụng chạm ấy dường như lan tỏa hơi ấm vào tận trái tim cô.

----------------------------------------

"Chỉ huy-nim, nhiệm vụ đã được hoàn thành."

"Làm tốt lắm."

Hizen cười nhạt trước câu nói của Max. Anh sắp xếp từng cái chồng tài liệu lên nhau nhẹ nhàng hơn.

'Anh ấy trông hạnh phúc sau một thời gian dài. Nhưng tại sao anh ấy lại bảo mình mang trứng vào lúc bình minh?'

Max tự hỏi, nhưng anh vội lắc đầu một chút. Dù không được công khai danh tính nhưng Hizen vốn là một người rất hào phóng. Nó cũng sẽ không phải là một vấn đề quá lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro