Chapter 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi đã đoán đúng. Vừa mới lắp cuộn dây xe tôi vào, động cơ lập tức khởi động ngay. 'Không còn vấn đề gì nữa! Giờ bác cháu ta tới cửa hàng nằm cuối đường này. Cháu sẽ mua cuộn dây mới, rồi lên đường.'

Khi chúng tôi đến cửa hàng, người thanh niên hành động thật lạ lùng. Anh ta đậu xe ở một góc khuất phía sau cửa hàng và nhất định không chịu xuống xe. Anh đưa tôi tờ 10 đô la rồi nói: 'Người cháu đang ướt và lạnh lắm! Bác hãy giúp cháu mua cuộn dây!'

Sau khi mua xong, chúng tôi quay về nhà để thay sợi dây. Bên ngoài trời vẫn mưa rả rích. Chúng tôi mời anh ta ở lại dùng cơm tối.

- Không được! - Anh ta quay sang tôi từ chối. - Cháu không thể vào ăn cơm nhà bác được. Cháu phải đi ngay. Không ở lại được!

- Đừng nói vớ vẩn! - Tôi bảo - Ăn bữa cơm đâu mất bao nhiêu thời gian mà cháu lo lắng thế? Với lại, xưa nay không có ai tới nhà chúng tôi vào giờ cơm mà chúng tôi để ra về với bụng đói cả!

Cuối cùng anh cũng đành theo tôi vào nhà, nhưng hình như anh từ chối ăn cơm vì điều gì khác chứ không phải ngại ngùng. Suốt bữa ăn, anh luôn tỏ vẻ sốt ruột, nôn nóng, hầu như chẳng chạm đũa vào món gì trên bàn. Vợ tôi cảm thấy không thoải mái về chuyện này, vì từ trước đến giờ bà vốn nổi tiếng là người nấu ăn ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro