chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tỉ vừa nghe liền khẩn cấp phủ nhận: "Nương, ngươi ngàn vạn lần không thể nói bậy! Cha, xin người tin tưởng hài nhi, không phải như thế." Nó hoảng loạn huơ tay, trong mắt nó không có một chút bộ dạng đang nói dối.

"Còn phủ nhận, nếu không ngươi nói những thứ này rốt cuộc lấy từ đâu ra đi?"

"Ta....." Thiên Tỉ một bộ muốn nói lại thôi.

Bộ dáng ngần ngại của nó càng gia tăng thêm sự kiêu ngạo của Dịch nhị nương.

"Sao rồi? Nói không ra vậy là đúng vậy rồi!" Dịch nhị nương cười lạnh một tiếng xong, liến quay người sang Dịch lão gia tiếp tục khích tướng: "Gia chủ a, trong lòng A Dịch nhất định là có quỷ, cho nên mới nói không ra lý do, ta thấy ngươi vẫn là phải hỏi cho rõ mới được, nếu không để người ta biết nhà ta có đạo tặc, đến lúc đó thật sự không biết sẽ đồn thổi thế nào......."

Lời của Dịch nhị nương quả nhiên tạo nên hiệu quả cực lớn, bà còn chưa kịp nói xong, Dịch lão gia đã đột ngột gầm lên.

"Súc sinh! Dịch gia chúng ta tuy nghèo khổ, nhưng đời đời đều thanh bạch tự hào, cho dù ta không thể cho ngươi đi học sách hiểu nghĩa, nhưng ít nhất ta cũng chỉ dạy ngươi, không phải thứ chúng ta nên lấy, nên có, chúng ta tuyệt không chạm, tuyệt không vơ. Hiện tại xem ngươi làm ra chuyện tốt gì đây, ngươi thế nhưng bỏ qua phương châm của gia đình để đi làm đạo tặc sao, ngươi nói, ngươi làm sao dám đối mặc với liệt tổ liệt tông của Dịch gia!"

Dịch lão gia tức đến toàn thân phát run, dựng râu trừng mắt. Ông lại nắm quyền không nói hai lời đánh lên mặt Thiên Tỉ. Quyền này thật sự dụng hết sức lực toàn thân Dịch lão gia, ông thở phì phì lắc lư thân thể.

Theo tổng quan, Thiên Tỉ nhất định bị đánh không nhẹ.

Quả nhiên, mắt trái của nó hiện lên vết xam bầm, điều này cũng khiến nó không thể mở mắt trái.

Thiên Tỉ bịch một tiếng quỳ xuống đất, "Cha, chuyện không phải như người tưởng tượng đâu, hài nhi không dám sỉ nhục lời giáo huấn của người đâu!"

Nó ai oán khẩn cầu Dịch lão gia, còn ôm chặt chân ông.

"Được, ngươi nói đi, những thứ này từ đâu mà có? Làm sao mà đạt được? Nói rõ ràng!"

Dịch lão gia chỉ sọt trúc xong, lại dùng ánh mắt lạnh băng cúi nhìn Thiên Tỉ.

Thái độ của ông là thứ mà người là cha nên có sao? Sự bất công của ông tại đây khiến con tim khô héo của Thiên Tỉ càng như hóa thành tro tàn.

"Cha, hài nhi là từ chỗ hai vị tiên nhân mà có được, còn về những thứ khác, ta đã bảo đảm với họ tuyệt đối không lộ ra với bất kỳ ai, ta nhất định phải thủ tín, cho nên xin tha thứ hài nhi không thể nói."

"Tiên nhân?" Dịch nhị nương chế nhạo hừ mũi, "Ha! Ngươi cho rằng lời nói dối như vậy có thể lừa được chúng ta sao? Tiên nhân nếu như có thể dễ dàng bị ngươi nhìn thấy như vậy, thì còn gọi là tiên nhân sao?"

"Cha, hài nhi thật sự không nói dối, hài ngươi bảo chứng với người, ta tuyệt đối không có làm ra chuyện gì khiến người và Doãn gia phải hổ thẹn...... A!" Thiên Tỉ còn chưa nói xong, đã phát ra một tiếng kêu a bi thảm.

Dịch lão gia không chút lưu tình nhấc chân lên hung hăng đá mạnh vào bụng nó.

"Bảo chứng suông bằng lời, chứng cứ đâu? Muốn chứng thực ngươi không làm chuyện xấu xa, thì một năm một mười đem hết ra đây cho ta."

Thiên Tỉ ôm bụng, đau đến tê liệt không động đậy nổi. "Cha, hài nhi thật sự không thể nói."

Dịch lão gia tức giận công tâm, lại nhấc chân đá Thiên Tỉ mấy cước, "Không thể nói, không thể nói, ngươi chỉ có mấy từ đó để nói thôi sao?"

"Cha." Dịch Tiểu Hổ và Dịch Tiểu Hùng không nhìn nổi nữa xông tới trước ôm cái chân lại nhấc lên của Dịch lão gia, "Thiên ca không nói dối, không nói dối a! Người đừng đánh Thiên ca nữa."

Dịch Tiểu Hổ và Dịch Tiểu Hùng liều mạng cầu khẩn, lúc này mới khiến Dịch lão gia nguôi bớt một chút.

"Nói! Nói ra thì ta không đánh ngươi nữa."

"Xin lỗi, ta vẫn không thể nói."

"Ngươi!"

Thấy Dịch lão gia đã nộ hỏa cuộn trào, Dịch nhị nương âm thầm kéo mạnh Dịch Tiểu Hổ và Dịch Tiểu Hùng về.

"Nương, bỏ chúng ta ra, cha lại đánh Thiên ca kìa!" Dịch Tiểu Hổ đưa tay liều mạng giãy dụa.

"Nương, cầu xin ngươi, bảo cha đừng đánh Thiên ca nữa." Dịch Tiểu Hùng vừa khóc vừa kêu với Dịch nhị nương.

Nhưng mà Dịch nhị nương lại nắm chặt hai đứa, lặng lẽ chờ coi kịch hay.

Liên tiếp cự tuyệt không nói ra sự tình, thực sự là có nỗi khổ bất đắc dĩ, không thể thấu hiếu dụng tâm khổ sở của hài từ, chỉ nghe lời dèm pha, đây cũng xứng là một người phụ thân sao?

Lần này không phải chỉ quyền đánh cước đá nữa, Dịch lão gia cầm cây gỗ trong tay hung hăng đánh lên người Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ chỉ có thể nhịn, đau đớn từ trên người truyền tới không phải là nguyên nhân khiến nó rơi lệ mà là nỗi đau từ trong tim, nó cắn chặt răng, chịu đựng sự đau lòng vô tận này.

Đột nhiên, cơn lốc tiếng gầm thét điên cuồng tàn bạo phẫn nộ vang vọng tứ phía của họ.

Dịch lão gia ngừng động tác trong tay, sợ hãi nhìn quanh khắp nơi, ông cho rằng là ông nghe lầm rồi, nhưng trong chớp mắt, trước mặt ông đột nhiên xuất hiện một vị nam tử anh tuấn cao lớn, mà bên cạnh ông lại có một con ngân hôi cự báo giống như tùy thời có thể lao tới cắn ông.

"Lão bá, ngươi vì sao phải đánh nó?" Vương Nguyên lạnh mắt nhìn Dịch lão gia.

Vương Tuấn Khải bên cạnh ông gầm lên một tiếng.

"Đây là chuyện nhà của ta, người ngoài không thể quản." Dịch lão gia có chút lớn gan chăm chú nhìn một người một báo trước mặt.

"Không thể quản? Vương Nguyên cười lạnh một tiếng lại gần Dịch lão gia, vì hắn cao hơn Dịch lão gia rất nhiều, cho nên Vương Nguyên đơn giản kéo cổ áo Dịch lão gia, nhấc ông lên ngang bằng với hắn.

"Tiểu Thiên là thân sinh nhi tử của ông, không phải sao? Ông là đồ lang tâm cẩu phế sao? Nó nhỏ như vậy, ông sao có thể nhẫn tâm ra tay nặng như thế?" Vương Nguyên nắm Dịch lão gia, tức giận tràn ngập lắc lắc ông.

Vương Nguyên thật sự là nổi giận rồi, nếu là bình thường hắn tuyệt đối sẽ không có hành động thất thường như vậy, trước giờ luôn ôn nhu văn nhã như hắn tuyệt không làm khó lão nhân gia, càng không cần nói đến nắm lấy người ta mà lay lắt mãnh liệt, một bộ như muốn lóc xương của ông ra.

Vương Tuấn Khải thì đau lòng đi đến cạnh Thiên Tỉ, hắn đang hóa thành thú hình nên chỉ có thể vươn lưỡi ra nhẹ nhàng liếm láp miệng vết thương rách thịt trên mặt Thiên Tỉ.

"Nguyên ca ca, cầu ngươi đừng tổn thương cha ta......" Thiên Tỉ cố gắng mở con mắt gần như đã không thể mở được của mình khẩn cầu Vương Nguyên.

Hàm răng của Thiên Tỉ tuy không bị đánh gẫy, nhưng cái miệng bị đánh của nó sưng bự gần như không nói ra tiếng, nhưng nó vẫn miễn cưỡng mở miệng nói.

Bộ dáng thảm thương không chịu nổi của Thiên Tỉ đã đủ để Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đau lòng, lại thấy nó cố gắng chống đỡ như thế, trái tim họ càng thương nó càng đau xót a!

"Ngươi!"Vương Nguyên dự tính không để ý tới khẩn cầu của Thiên Tỉ chuẩn bị giáo huấn Dịch lão gia một trận.

Lúc này, Thiên Tỉ dường như biết rõ ý tứ của hắn, lại nhẹ gọi một tiếng: "Nguyên ca ca!"

Vương Nguyên vì thế đột ngột buông Dịch lão gia ra, để mặc ông ngã ngồi dưới đất, hắn lạnh mắt ngưng trọng nhìn Dịch lão gia ngồi đó, sau đó nặng nề than một tiếng.

Hắn không phải Vương Tuấn Khải, sớm biết vậy thì để Vương Tuấn Khải hóa thành nhân hình__

"Nguyên, vì sao không trừng trị hắn?" Thanh âm bất mãn của Vương Tuấn Khải vang lên trong lòng Khác Lượng.

"Vì ta không phải là ngươi!" Vương Nguyên lấy làm bất đắc dĩ trả lời trong lòng.

Hắn quay sang nói với Dịch lão gia: "Tiểu Thiên vì các ngươi lo nghĩ nhiều như thế, ngươi có biết? Nó mong nhớ các ngươi thế nào, các ngươi có biết? Các ngươi không biết, một chút cũng không biết nó đã dụng tâm khổ cực thế nào. Vì các ngươi, mệnh may mắn nó cũng có thể không cần, chỉ cầu cho các ngươi đạt được ấm no." Vương Nguyên đột ngột quay nhìn Dịch nhị nương.

Con mắt thâm lạnh của hắn khiến Dịch nhị nương bất giác lạnh run, trong một thoáng chốc khi bà còn chưa kịp chớp mắt, Vương Nguyên đã tức giận bừng bừng đứng ngay trước mặt bà.

"Hừ! Các ngươi một chút cũng không hiểu, nhưng cũng không cần hiểu nữa." Vương Nguyên dương tay hung hăng đánh Dịch nhị nương hai tát.

Dịch nhị nương sợ đến không nói ra lời, càng không cần nói tới dám ra tay phản đòn. Bà thật ra là ác nhân không có gan!

Vương Nguyên bức gần Dịch nhị nương, cong lưng mắt đối mắt với Dịch nhị nương.

"Nữ nhân, Tiểu Thiên chỗ nào làm bà ngứa mắt? Bà cần phải điên đảo thị phi hãm hại nó đến thế sao?" Vương Nguyên lạnh lùng chất vấn Doãn nhị nương, khí tức phẫn nộ của hắn phả lên trên mặt bà.

"Ta..... ta....." Dịch nhị nương mở miệng muốn biện giải.

"Ta cảnh cáo bà, đừng để ta nghe được bất cứ thanh âm nào từ trong miệng của bà."

Lời đe dọa của Vương Nguyên lập tức đạt được hiệu quả, Doãn nhị nương sợ hãi ngậm chặt miệng.

"Rất tốt, coi như ngươi biết điều!" Vương Nguyên thỏa lòng câu lên một nụ cười nhạt, "Ngươi có biết trước giờ ta xử lý những kẻ điên đảo thị phi như thế nào không?"

Dịch nhị nương chỉ là ngây ngốc lắc đầu, một chút cũng không biết bà đã rơi vào nguy hiểm.

Vương Nguyên đột ngột nhét hai ngón tay vào trong miệng của Dịch nhị nương, nhanh chóng kéo chiếc lưỡi của bà ra khỏi miệng, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Dịch nhị nương.

"Ta sẽ cắt lưỡi của kẻ đó."

Hắn thô lỗ xé rách lưỡi của Dịch nhị nương, biểu rõ hắn không phải chỉ nói suông.

Đau đớn đầu lưỡi bị xé rách, khiến Dịch nhị nương thống khổ không chịu nổi kêu ô ô, nước bọt càng không thể không chế mà chảy dài, thật sự là xấu xí cực điểm.

Vương Nguyên bỏ lưỡi của bà ra, "Ta lần nữa cảnh cáo ngươi, đừng tiếp tục điên đảo thị phi, không thì ta sẽ khiến ngươi không thể thấy được mặt trời ngày mai." Hắn lạnh giọng xuất ngôn răn đe Dịch nhị nương.

"Khải, chúng ta đi!"

Vương Nguyên nhẹ nhàng ôm Thiên Tỉ đặt lên lưng Vương Tuấn Khải, quay người rời đi, không nhìn đến Dịch lão gia và Dịch nhị nương đang ngồi trên đất, bộ mặt hoảng loạn, duy chỉ có Thiên Tỉ vẫn không nỡ chốc chốc quay đầu.

Khi Thiên Tỉ thấy bộ mặt thương tâm của Dịch Tiểu Hổ và Dịch Tiểu Hùng, muốn kêu chúng nhưng lại không dám kêu, nhất thời cảm thấy đau lòng. Nó nghĩ, chúng nhất định bị dọa không nhẹ đi!

"Tiểu Hùng, Tiểu Hổ, đừng khóc, đừng thương tâm, Thiên ca sẽ trở lại thăm các ngươi."

Sự bảo chứng của Thiên Tỉ nhất thời khiến gương mặt nhỏ bé của Dịch Tiểu Hổ và Dịch Tiểu Hùng vốn đang khóc lóc liền sáng lên, chúng vui sướng hỏi: "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật rồi."

Bộ mặt tươi cười đáng yêu của chúng, khiến Thiên Tỉ không tự chủ mỉm cười, nhưng cái cười này lại kéo động vết thương trên mặt nó, nên, mỉm cười nhất thời chuyển thành cười khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro