Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch Dương Thiên Tỉ lau mồ hôi trên mặt, tháng mười một hơi mát, ánh mặt trời vẫn rất nóng rực.


Nó ngồi trên tảng đá uống miếng nước, tâm tình nó đang hỗn loạn giữa thấp thỏm và vui sướng. Vui sướng vì nó cuối cùng cũng có thể gặp được người thân xa cách đã lâu, thấp thỏm vì nghĩ cha nương nó khi nhìn thấy nó bình an trở lại, sẽ cao hứng sao? Hay là tiếc hận?


Nó biết Tiểu Hổ và Tiểu Hùng thấy nó trở về, nhất định sẽ cao hứng nhảy nhót kêu réo.



Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu, than nhẹ một tiếng. Nghĩ nhiều cũng không giúp ít gì a!


Nó đứng lên, lại vác giỏ trúc lớn lên vai, giỏ trúc này là lúc đầu nó đã đeo khi vào khu rừng. Khi đến bên trong trống rỗng không có thứ gì, mà hiện tại trong đó nhét đầy trái cây tươi ngon trĩu nặng, đầy măng và trên tay nó còn cầm theo hai con gà còn sống giãy đành đạch.


Nó muốn cho người nhà sớm được ăn thức ăn mỹ vị, bất giác càng thêm tăng nhanh cước bộ.


Cái miệng nhỏ của Dịch Dương Thiên Tỉ vui vẻ mỉm cười, một lòng chỉ nghĩ tới biểu tình vui sướng sau khi người nhà nhìn thấy những thức ăn này, phiền não trước đó sớm đã bị nó vứt ra sau đầu.



Thân thể nhỏ bé đeo một đồ vật quá nặng, nhưng nó một chút cũng không cho là khổ cực. Tràn đầy trong đầu nó chỉ là ý niệm cố nhanh về nhà, hoàn toàn chưa phát giác sau lưng nó có hai con ngân hôi cự báo đang đi theo.


Khi Dịch Dương Thiên Tỉ men theo con đường cũ đi về căn nhà đã rất lâu không thấy đó, khói bếp đang tỏa nghi ngút.


Nhìn cảnh tượng quen thuộc đó, Dịch Dương Thiên Tỉ nhất thời cảm thấy nghẹn lòng, cổ họng nó chợt căng thẳng, nó đi nhanh lại gần, đầu tiên ánh vào trong mắt là thân ảnh bận rộn của Dịch Dương Thiên Hổ và Dịch Dương Thiên Hùng. Chúng đang vội nhặt nhạnh và bó củi đun lại.


Dịch Dương Thiên Tỉ nhịn không được gọi tên của chúng: "Tiểu Hổ, Tiểu Hùng."


Nghe thấy có người kêu tên của mình, Dịch Dương Thiên Hổ và Dịch Dương Thiên Hùng không hẹn mà cùng quay đầu nhìn sang hướng âm thanh phát ra. Khi chúng nhìn thấy rõ là ai, bất giác đều mở to mắt.



Lập tức, hai đứa vứt củi trong tay ra chạy về hướng Dịch Dương Thiên Tỉ.


"Thiênca____"



Dịch Dương Thiên Tỉ bỏ giỏ trúc và hai con gà trong tay xuống, khom người xuống mở rộng vòng tay ra nghênh đón hai đệ đệ đang chạy tới.


Tuy chúng không tính là tráng kiện, nhưng với lực xông tới trực tiếp như vậy vẫn khiến nó lảo đảo một chút.


"Thiên ca, ngươi đi đâu lận vậy? Tiểu Hổ rất nhớ ngươi."


"Tiểu Hùng......Tiểu Hùng cũng vậy." Tiểu Hùng niên kỷ nhỏ hơn sớm đã nước mắt đầy mặt.


"Thiên ca cũng rất nhớ các ngươi!" Dịch Dương Thiên Tỉ ôm chúng khóc thành một đám, "Rời xa các ngươi không phải là mong muốn của ta a! Tiểu Hổ, Tiểu Hùng, các ngươi tha thứ cho Thiên ca được không?"


Dịch Dương Thiên Tỉ đau lòng nâng tay chùi nước mắt cho tụi nhỏ, mà trên mặt nó cũng bất tri bất giác phủ đầy nước mắt.


Nhưng bản thân Dịch Dương Thiên Tỉ hoàn toàn không phát giác, cho đến khi đám đệ đệ thương yêu của nó nâng cánh tay nhỏ bé đen đen liều mạng thay nó lau đi nước mắt, nó mới phát giác ra bộ dạng quẫn bách của mình.



"Thiên ca, đừng khóc, đừng khóc, chúng ta tha thứ cho ngươi là được, nhưng mà ngươi không thể lại rời xa chúng ta nữa nga!"


"Đúng a đúng a!" Dịch Dương Thiên Hùng sống chết gật đầu phụ họa lời của Tiểu Hổ, "Thiên ca, Tiểu Hùng không muốn lại xa ngươi."


"Điểm này Thiên ca sợ là không thể đáp ứng các ngươi."


"Tại sao? Ta không muốn, ta muốn Thiên ca____"


"Ta không muốn ngươi rời xa ta!"


Dịch Dương Thiên Tỉ nói còn chưa xong đã bị tiếng kháng nghị bất mãn của Dịch Dương Thiên Hổ và Dịch Dương Thiên Hùng cắt đứt, một đứa thì đưa tay ra ôm chặt cổ của Dịch Dương Thiên Tỉ, một đứa thì ôm chặt thắt lưng của nó, một bộ chết cũng không nguyện thả nó đi.


Dịch Dương Thiên Tỉ nhẹ vỗ lên đầu chúng, than thở nói: "Tiểu Hổ, Tiểu Hùng, Thiên ca tuy vẫn nhất định phải rời xa các ngươi, nhưng ta bảo đảm nhất định sẽ thường quay về thăm các ngươi."



Nó dịu dàng kéo cánh tay đang ôm chặt cổ và thắt lưng nó ra, rồi nhẹ nhằng đẩy chúng cách ra một chút, nở một nụ cười dịu hòa nói. "Các ngươi xem ta mang về những gì cho các ngươi này? Là gà và trái cây rau quả tươi ngon đó!"



Dịch Dương Thiên Tỉ vốn cho rằng đệ đệ của nó sẽ mặt mày tươi rói, nhưng ngoài dự đoán của nó, chúng không có, phản ứng vẫn là gương mặt muốn khóc, một bộ trời sắp sập xuống đáng thương vô cùng.



Trong lòng nó lại than thở, nó không phải không hiểu sự thất vọng của chúng, nhưng nó đã thề hẹn rồi, thì sao có thể nuốt lời chứ?


Nó miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt, giả như vui vẻ lắc lư con gà trong tay, "Các ngươi xem con gà này còn sống đó, hôm nay có thịt gà để ăn nga! Đi, Thiên ca hiện tại đi nấu cho các ngươi, đợi lát nữa các ngươi có thể ăn rồi."


Thời đại động loạn vừa kết thúc này, muốn có một miếng thịt để ăn, còn khó hơn lên trời, nhưng Dịch Dương Thiên Hổ và Dịch Dương Thiên Hùng lại một chút không cũng vui sướng, chúng kéo chặt lấy góc áo của Dịch Dương Thiên Tỉ, một lòng chỉ muốn Thiên ca của chúng không còn rời xa chúng mà đi nữa.



Dịch Dương Thiên Tỉkhông còn cười nữa, biểu tình bất đắc dĩ và không nỡ ôm chặt Dịch Dương Thiên Hổ và Dịch Dương Thiên Hùng.


"Đừng lộ ra biểu tình như thế mà! Thiên ca sẽ đau lòng đó, ta cũng không nỡ xa các ngươi a, nhưng mà Thiên ca đã hẹn với người khác rồi, cho nên ta nhất định phải trở về bên cạnh họ, các ngươi hiểu không?"


Dịch Dương Thiên Hổ và Dịch Dương Thiên Hùng mang bộ dáng nửa hiểu nửa không.


Dịch Dương Thiên Tỉ ôm chặt chúng, cảm thương thấp giọng nói: "Tha thứ cho ta! Nhưng mà, đợi khi ta trở về thăm các ngươi lần nữa, ta sẽ mang càng nhiều càng nhiều đồ ăn ngon trở về, được không?"


"Chúng ta thà là có Thiên ca!"



"Đừng như vậy mà!" Dịch Dương Thiên Tỉ trêu chọc nhéo nhéo cái má phồng của chúng. "Nào, cười một cái cho Thiên ca xem đi, Dao ca đã rất lâu không thấy nụ cười khả ái của các ngươi rồi."



Dịch Dương Thiên Hổ, Dịch Dương Thiên Hùng cười lộ răng.



Vì tiếng huyên náo bên ngoài, Dịch nhị nương tự nhiên từ trong nhà bếp đi ra, muốn xem thử chuyện gì, nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt dọa đứng.


Bà mở trừng mắt, không dám tin nhu nhu con mắt của mình, khi xác định bản thân không có hoa mắt, càng không có nhìn lầm người, mới thất thanh kêu lên_____


"Thiên Tỉ? Thật sự là ngươi sao?"



Nó không phải sớm nên chết rồi sao? Hay nó là quỷ?


"Nương, ngươi xem. Thiên ca trở về rồi, còn mang rất nhiều thứ về!"


"Đúng a, nương, ngươi không nhận ra Thiên ca sao? Thật sự là Thiên ca nga!"


Dịch Dương Thiên Hổ và Dịch Dương Thiên Hùng vừa thấy Dịch nhị nương, liền cao hứng chạy tới trước mặt bà, vui vẻ nói sự thậtThiên ca yêu thích nhất của chúng đã trở về.


"Nương, ta trở lại thăm các ngươi." Dịch Dương Thiên Tỉ chậm rãi đến trước mặt Dịch nhị nương.


Tuy nhìn ra được bộ dáng bị dọa của kế nương khi nhìn thấy nó trở về, Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn lễ phép chào hỏi bà. Nhưng mà, thái độ của bà lại thật sự thương tổn Dịch Dương Thiên Tỉ.


Dù sao Dịch Dương Thiên Tỉkhông phải là tên ngốc, nó nhìn ra được sự trở về của mình không nhận được hoan nghênh, mà thứ nhận được rõ ràng là căm ghét.


"Ngươi còn sống sao? Ngươi tại sao vẫn còn sống? Ngươi không phải sớm nên bị quái vật trong khu rừng đó ăn mất rồi chứ?" Dịch nhị nương ngữ khí kịch liệt chất vấn Dịch Dương Thiên Tỉ, giống như không chết là lỗi của nó!


Dịch Dương Thiên Tỉ hít sâu một hơi, thanh ẩm run rẩy đáp lời: "Nương, rất xin lỗi, không được như nguyện của ngươi."


Dịch Dương Thiên Tỉ gần như nói không ra tiếng, bi ai nhất phủ kín gương mặt thống khổ của nó.



Có lẽ, nó thật sự không nên trở về nhỉ! Cũng có lẽ, nếu như nó không trở về, nhị nương bọn họ có thể sẽ vui vẻ hơn đi!


"Ngươi hiểu rõ thì tốt, ngươi còn trở về làm gì nữa? Trong nhà này không có dư cơm gạo cho ngươi ăn đâu!"


"Nhị nương." Dịch Dương Thiên Tỉ bi thương cắt đứt lời mắng nhiếc chửi rửa của Dịch nhị nương. "Ta không phải trở về để ăn "cơm chùa" đâu. Ta lần này đặc biệt trở về để đưa một chút đồ ăn cho các ngươi, lát nữa sẽ đi liền."


Dịch Dương Thiên Tỉ đem giỏ trúc đầy rau quả và măng tre đặt trước mặt Dịch nhị nương.


Dịch nhị nương vừa nhìn có gà lại có rau, còn có một sọt lớn, nhất thời ánh mắt sáng lóe, bà không nói một lời đi vào trong nhà.


Dịch Dương Thiên Tỉ và Dịch Dương Thiên Hổ, Dịch Dương Thiên Hùng đều không hiểu gì đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng của Dịch nhị nương rời đi.


Không biết qua bao lâu. Dịch nhị nương cuối cùng đi ra khỏi nhà, nhưng ngoài dự liệu chính là sau lưng bà là Dịch lão gia, chỉ thấy bộ mặt ông tức giận, trên tay còn cầm một cây gỗ thô cứng bự như cánh tay.


Khi Dịch Dương Thiên Tỉ còn chưa kip hiểu rõ Doãn lão gia tại sao lại tức giận, Dịch lão gia đã nặng nệ vung tay tát nó một cái, lực đạo hung hãn khiếnDịch Dương Thiên Tỉ ngã ra đất.


Khóe môi Dịch Dương Thiên Tỉ chảy ra một chút máu tươi, trong lúc nó đang choáng váng đầu óc, Dịch Dương Thiên Hổ và Dịch Dương Thiên Hùng đã khóc chạy tới bên cạnh nó.


"Thiên ca, có đau hay không?"


"Ngốc nghếch, nhất dịnh rất đau. Cha, tại sao ngươi lại đánh Thiên ca? Thiên ca không dễ gì mới trở lại____"


Dịch Dương Thiên Hổ và Dịch Dương ThiênHùng hét lớn với Dịch lão gia, chúng không dám tin phụ thân luôn đối với chúng hòa nhã dễ gần, vậy mà lại tàn bạo như thế.


Dịch Dương Thiên Tỉkhông để ý đến đau đớn trên mặt, duỗi tay an ủi hai đứa. "Tiểu Hổ, Tiểu Hùng, ngoan, đừng khóc nha! Thiên ca không sao đâu."


Dịch Dương Thiên Tỉcố gắng đứng lên, đối diện với phụ thân không giải thích gì mà đánh nó, nó vẫn không thể hạ quyết tâm quay đầu đi.


Cá tính này của nó không biết đã khiến nó chịu thiệt bao nhiêu lần, cũng không biết đã khiến tấm lòng nó bị tổn thương bao nhiêu lần, nhưng mà cá tính thiện lương của nó vẫn chung quy không đổi!



"Cha, những ngày qua hài nhi không ở bên cạnh người, người sống có tốt không? Thân thể vẫn khỏe mạnh chứ?"



Dịch lão gia không nghĩ tới Dịch Dương Thiên Tỉ đã bị một cái tát, vừa mở miệng lại là thăm hỏi tình hình gần đây của ông, thân thể già nua của ông bất giác chấn động.



"Gia chủ a, tiểu quỷ này cũng thật biết hư tình giả ý, nó cố ý muốn làm ông vui, nịnh bợ ông, ông ngàn vạn lần đừng bị nó lừa gạt đó."



Dịch nhị nương ở bên tai Dịch lão gia thêm mắm dặm muối, đảo điên mà trong lòng thì hung tợn thầm nghĩ, không dễ gì mới trừ khử được cái đinh trong mắt, nào có thể để nó tiếp tục ở lại cái nhà này nữa? Không thì để nó tự động cút đi, còn không nữa thì cho nó dứt khoát biến mất trên thế giới này càng tốt.


Ai! Thật sự là độc nhất lòng dạ đàn bà!



Dịch lão gia nghe vậy, chân mày muối tiêu nhăn chặt lại, nhưng ông không nói gì cả, chỉ lặng lẽ ngưng trọng nhìn bộ mặt sưng đỏ của Dịch Dương Thiên Tỉ.



Dịch nhị nương hiểu rõ không hạ trúng trọng điểm, Dịch lão gia khó có bất cứ hành động gì. Ác độc như bà, liền đã nghĩ được âm mưu độc kế để hại chết người không đền mạng.



"Gia chủ a, ngươi xem, Thiên Tỉ lâu như vậy mới trở về, vừa về đã mang theo nhiều thức ăn phong phú như thế cho chúng ta, ngươi nghĩ đi, trong thời buổi loạn động này, nó làm cách nào có thể dễ dàng có được những thứ này chứ? Theo ta thấy tám phần là nó trộm cắp cướp giật!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro