chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Singapore.
Hạ đang đứng ở Công viên sư tử biển ngay trung tâm thành phố, nơi có biểu tượng của đất nước Singapore Merlion (đầu sư tử, mình cá). Cô hướng dẫn viên đang giới thiệu về biểu tượng này nhưng không hiểu sao trong đầu Hạ lại văng vẳng tiếng của Bảo Linh:
" Thường lần đầu đi Sing, người ta hay đến Công viên Sư tử biển đầu tiên, Đây là địa điểm mà không du khách nào bỏ qua khi đến quốc đảo Singapore. Tượng Merlion phun nước ra từ miệng này được đúc bằng xi măng Fondue, những chiếc vảy bên ngoài được tạo thành từ những chiếc đĩa sứ, còn đôi mắt được tạo thành từ 2 tách trà nhỏ màu đỏ. Từ đây mình có thể ngắm nhìn các kiến trúc nổi tiếng của đất nước như Maria Bay Sands, ArtScience Museum...
Nhìn cái tượng con Merlio, ai nói đẹp chỗ nào chứ em thấy nó quái dị sao sao đó Đầu sư tử mà mình con cá cứ như con quái vật."
Môi Bảo Linh trề ra, mặt cô nàng nhăn lại, trông rất đáng yêu.
Ngắm cái tượng Hạ cũng bật cười một mình. Con nhỏ đi cùng đoàn, ở cùng phòng, làm cùng công ty với Vinh mà Hạ vừa mới quen, đứng bên cạnh cũng cười nói:
- Cái con này nhìn quái quái sao đó chị ha?
- Ùa. Hạ trả lời và đưa mắt nhìn ra phía đối diện.
Tiếng Bảo Linh lại vang lên:
" Ngay đối diện tượng Merlion là khách sạn Marina Bay Sands nổi tiếng thế giới về sự đắt giá cũng như thiết kế vô cùng độc đáo. Khách sạn được thiết kế như ba cây gậy đánh golf và được đặt ở trên là cả một chiếc tàu. Được thả mình giữa làn nước trong mát của bể bơi lưng chừng trời, ngắm toàn cảnh đảo quốc xinh đẹp là một trải nghiệm tuyệt vời vô cùng."
Hình ảnh Bảo Linh khi nói đến đây, mắt nàng ta nhắm lại hai tay giang ra như đang thưởng thức giấc mơ của mình làm Hạ cũng vô thức làm theo. Con nhỏ bên cạnh lại đập tay Hạ hỏi:
- Chị đang làm gì vậy?
- Tưởng tượng mình đang ở trên kia. Cô trả lời và chỉ tay về phía khách sạn.
- Dạ, được ở trên đó tuyệt quá chị ha. Mắt nó cũng mơ màng theo.
Hình ảnh bộc phát của Hạ vô tình lọt vào mắt của một người.
Người ta nói " Có duyên sẽ gặp lại, có nợ sẽ tìm về." Hạ và Bảo Linh có nợ hay không thì chưa biết nhưng duyên thì rõ ràng rồi.
Tại một đất nước xa xôi này, ở một địa điểm du lịch đông đúc và giữa hàng vạn con người chen chúc nhau mà Bảo Linh lại nhận ra Hạ. Có lẽ trong mắt Bảo Linh cô là một hình ảnh đặc biệt, là ...người lập dị nên hay làm chuyện khác người, và nhờ cái hình ảnh khác người ngộ nghĩnh đó mà cho dù ở đâu Bảo Linh cũng nhận ra, không lẫn vào đâu được.
Bảo Linh đứng lặng yên ngắm Hạ và vô thức nở nụ cười ngây ngô. " Chị ấy thật dễ thương." Đây là lần thứ bao nhiêu rồi Bảo Linh thốt lên câu này mỗi khi gặp Hạ. Tim cô nàng đập mạnh, ánh mắt long lanh, niềm vui thể hiện rõ trên gương mặt không cần phải giấu diếm.
Bảo Linh định tiến đến gặp Hạ nhưng cô khựng lại, lời Vân Anh vang lên " Mày với cô cơ bản là không được. Dựa vào đâu mà mày đòi thích phụ nữ, hãy để cho cô ấy được yên...". Nụ cười vừa chớn nở chợp vụt tắt, đôi mắt long lanh trong suốt như mặt hồ giờ như có đàn cá quẫy đạp mạnh, trong thoáng chốc bị vẩn đục, hai giọt nước mắt vô tình lăn xuống " Em với chị thật sự không được sao?". Bảo Linh cứ lặng nhìn cho đến khi bóng Hạ và đoàn người khuất dạng.
Có tiếng gọi, Bảo Linh đưa tay lên lau vội nước mắt, một người phụ nữ sang trọng đến gần:
- Em ở đây mà chị tìm nãy giờ.
- Dạ, có gì không chị?
- Ờ,.. không , chị muốn nhờ em chụp hình. Giọng chị ta ấp úng.
Có nhiều người trong đoàn sao không nhờ lại nhờ mình, với lại vẫn còn một hướng dẫn viên nữa mà, Bảo Linh thắc mắc nhưng không nói. Vì Bảo Linh là hướng dẫn viên, khách nhờ thì phải làm thôi. Mắc công lại bị phê bình.
Chị ta là Mai Lan, giám đốc một công ty xuất nhập khẩu. Lần này Bảo Linh phụ trách dẫn đoàn nhân viên của công ty chị ta đi du lịch đầu năm. Mai Lan lần đầu nhìn thấy B. Linh, chị ta như bị hút hồn, vẻ đẹp trời phú của cô cuốn hút chị ta. Và tự nhiên cứ muốn thân thiện với cô. Suốt chuyến đi chị ta cứ tìm cách ở bên Bảo Linh, ánh mắt lúc nào cũng dõi theo cô. Mặc dù chị ta đi cùng chồng và hai đứa con.
Bảo Linh đang trong tâm trạng bất ổn nên cô cũng không để ý nhiều lắm đến mọi chuyện xung quanh. Chỉ làm tròn trách nhiệm của một hướng dẫn viên, tránh để ra sự cố gì đáng tiếc xảy ra là coi như một chuyến đi thành công.
Được nghỉ hai tiếng để nghỉ ngơi trước khi tham quan nơi khác. Bảo Linh nằm ở khách sạn, gương mặt u buồn mệt mỏi, cô nhắm mắt lại mơ màng. Hình ảnh Hạ mắt nhắm nghiền, miệng mỉm cười, hai tay giang ra, hiện lên tronng tâm trí cô. Tim Bảo Linh ngừng đập đến mấy nhịp. Bảo Linh lại cười ngây ngô, cô thấy nhớ Hạ. Nếu không gặp lại có lẽ Bảo Linh sẽ cố quên, nhưng sự tình cờ sáng nay làm cô nhớ, nhớ không chịu nổi.
Bảo Linh ngồi bật dậy " Ai cấm mình không được gặp chị ấy, mình chỉ nói chuyện thôi mà, mình có làm gì đâu mà không được. Mình rất nhớ giọng nói của chị ấy, nhớ lắm. Vân Anh à, tao không làm được." Bảo Linh khổ sở kêu lên.
Bảo Linh lấy điện thoại định gọi xem Hạ đang ở K.Sạn nào. " Để cho cô ấy yên đi" lời Vân Anh lại vang lên trong đầu. Phân vân một hồi lâu, Bảo Linh thở dài quyết định thôi vậy." Mình đã chịu được một thời gian rồi. Gặp rồi lại nhớ thêm thôi."

Đảo Sentosa.
Đảo Sentosa là hòn đảo lớn nhất tại Singapore, Vừa tới cổng chào mọi người đều thốt lên thích thú trước sự xinh đẹp của hòn đảo này, nó giống như một thiên đường. Ở đoàn chỉ có vài người là đã đến đây một lần, còn lại đều là lần đầu giống Hạ nên ai cũng trầm trồ, thán phục về sự hoành tráng đến choáng ngộp của nó.
"Đây là nơi tập trung các khu vui chơi, giải trí lớn của Singapore, các anh chị có thể trải nghiệm cả ngày mà không thấy chán như Universal, một trong 4 trường quay lớn nhất thế giới, thủy cung S.E.A Aquarium - thủy cung lớn nhất thế giới, hay đắm chìm trong các trò chơi cảm giác mạnh... các anh chị nhìn tượng Merlion kìa, cô ấy chỉ tay về con sư tử, nó cao nhất tại Singapore với chiều cao 37 m, mình có thể lên đỉnh bức tượng và ngắm nhìn toàn cảnh hòn đảo Sentosa xinh đẹp. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu tham quan từng địa điểm một."
Tiếng cô hướng dẫn cất lên làm mọi người đang ồn ào chợt im lặng.
Đi cả buổi tham quan mà cũng chưa hết được nơi này, Hạ thấm mệt. mấy đứa thanh niên trẻ tuổi đúng là khỏe thiệt, không đua lại tụi nó được. Cô không đi tiếp, những chỗ cần đi đã đi rồi, còn mấy cái trò chơi thì thôi, cô không dám chơi. Cô ngồi ở bãi biển ngắm cảnh và để nghỉ mệt.
Biển ở đây hơi lạ, nó có hình những vòng cung nhỏ chứ không như nơi khác. Cảm giác bị nhân tạo hơi nhiều nên cũng không có gì lạ khi có người nói, nó không đẹp bằng biển Nha Trang. Hạ cũng thấy vậy, có lẽ cô thích cảnh tự nhiên hơn .
Bảo Linh sau khi làm xong nhiệm vụ của mình, cô nàng cũng từ từ tiến ra biển. Bảo Linh đứng bất động khi nhìn thấy Hạ.
Mới mấy tiếng trước, Bảo Linh đã quyết tâm từ bỏ, không muốn gặp lại nhưng lần này có lẽ ông trời muốn trêu đùa cô, thử thách lòng kiên nhẫn của cô hay là nhân duyên? Bảo Linh nhắm mắt lại lắng nghe tim mình thổn thức. Lần này cô quyết định làm theo tiếng gọi con tim, bỏ qua sự gầm gừ của lý trí. Bảo Linh từ từ tiến đến bên Hạ.
Cơn gió mát lạnh từ biển thổi vào làm tăng thêm vài con sóng vỗ bờ, làm tóc Hạ bay bay, đùa giỡn trên gương mặt cô, Hạ phải lấy cả hai tay giữ lại. Bất chợt giọng ai đó nhẹ nhàng cất lên như cơn gió đang vờn con sóng :
- Sóng bắt đầu từ gió.
Gió bắt đầu từ đâu?
Anh cũng không biết nữa
Khi nào... anh yêu em.
Bốn câu thơ giống như tâm sự hay là lời tỏ tỉnh với người trước mắt. Hạ giật mình ngước lên. Nhìn thấy Bảo Linh cô ngỡ ngàng rồi chuyển sang mừng rỡ đứng bật dậy, nắm lấy tay Bảo Linh thốt lên như gặp lại người thân sau bao ngày xa cách:
- Em đó hả Bảo Linh. Không tin được là gặp em ở đây.
Đúng là không thể tin được, ở một nơi xa không phải quê mình mà tình cờ gặp được người quen, thì đúng là người ta không thể không ngạc nhiên và mừng rỡ. Đó là tâm trạng của Hạ lúc này. Cô cứ nắm lấy tay Bảo Linh mỉm cười, lần này tiến bộ hơn, nụ cười được đến nửa miệng luôn đó. Mắt Hạ long lanh nhìn Bảo Linh thể hiện sự vui mừng cực độ.
Bảo Linh đứng hình vì thái độ quá thân thiện của Hạ mà cô không ngờ sẽ được đón nhận, đứa trẻ tăng động bên ngực trái bắt đầu quấy nhiễu. Người Bảo Linh như có một dư chấn nhỏ của trận động đất vừa càn quét qua. Môi run run không biết nói gì cứ đứng yên nhìn Hạ không chớp mắt.
- Em bị sao vậy? cơn xúc động vui mừng qua đi, Hạ chợt nhận ra sự bất thường của Bảo Linh, hỏi nhỏ.
Khó khăn lắm nàng ta mới rặng ra được một câu trong hơi thở dồn dập:
- Gặp chị , em em mừng quá.
- Trời, vậy mà em làm người ta hết hồn à. Cô đánh nhẹ tay bảo Linh rồi kéo ngồi xuống bên cạnh. Cảm giác rất là thân quen, không có gì là xa cách hết.
Con người ta kì thiệt, sao tự nhiên đứng trước người mình thích, người ta tự nhiên trở thành một người khác, bao nhiêu là sự lanh lẹ, hoạt bát, tự tin biến đâu mất, Bảo Linh cứ lúng ta lúng túng, miệng im thin thít như ngậm hột thị. Rồi bao nhiêu là lời muốn nói cứ nghẹn lại trong cổ không thốt ra được. Mắt cô nàng cứ lén lén nhìn Hạ rồi cười vu vơ.
Mất một thời gian sau ổn định tinh thần Bảo Linh hỏi nhỏ, mắt vẫn nhìn ra biển.
- Chị đã từng nghe chuyện tình của biển chưa?
- Chưa, có nữa sao? Hạ ngạc nhiên nhìn Bảo Linh.
- "Ngày xưa, biển không có cát như bây giờ. Ngày xưa, biển không có sóng vỗ bờ ... "
Giọng B.Linh nho nhỏ hát, nhẹ nhàng, sâu lắng.
- "Và gió, gió hát thật êm.Và mây, mây trôi thật hiền
Biển ngây thơ, và biển không như bây giờ ...

Rồi một ngày em vắng, làn gió nhớ tóc ai, bờ cát nhớ chân ai, để sóng hát ru miệt mài.
Rồi một ngày em vắng, biển nhớ mong em, biển thức đã bao đêm, biển thấy trong mình có một trái tim...

Ôi tình yêu tình yêu, tình yêu lỗi tại tình yêu!
Nếu em không biết gì về chuyện tình của biển.
Nếu thật em không biết gì, tôi sẽ kể em nghe.

- Lần đầu tiên tôi được nghe đó. Hạ thốt lên.
- Nghe bài thơ em tự chế hay nghe chuyện tình của biển?
- Cả hai. Hay thiệt.
'Không biết là cái gì hay, khen cũng kiệm lời nữa" Bảo Linh nghĩ rồi cười cười. Không gian trở lại im lặng, cả hai đang nhìn ra biển.

Lại một cơn gió nữa thổi qua, lần này mạnh hơn lần trước, càng về chiều gió càng to và nhiều, sóng biển cũng dồn dập hơn. Tóc cả hai bị gió thổi tung bay quyện vào nhau, cả Hạ và Bảo Linh cứ để yên cho chúng tự do đùa giỡn. Hạ lập lại nguyên tác câu thơ Bảo Linh vừa đọc:
- Sóng bắt đầu từ gió.
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau.
Rồi cô cười thành tiếng: " Em cũng lãng mạn thiệt đó chứ."
Tim Bảo Linh như tan chảy, cô cảm giác đó là câu đáp lại lời tỏ tình lúc nãy của mình, mặc dù cô thừa biết rằng đó chỉ là lời của bài thơ thôi. Nhưng mặc kệ Bảo Linh cứ tin là vậy đi, mặt cô nàng đỏ dần lên, Bảo Linh nhìn Hạ đắm đuối.
Hình ảnh của cuốn phim từ từ hiện về, Bảo Linh di chuyển ánh mắt xuống dưới. Cái hình ảnh phát họa cánh cung của thần tình ái đang cười cười trong mắt cô. Mùi nước hoa victoria's secret lại thoang thoảng, người Bảo Linh từ từ nóng lên, cảm xúc lạ lại xuất hiện. Bảo Linh như muốn ôm lấy Hạ hôn ngấu nghiến vào đôi môi đó. Vị ngọt ngào, mền mại đang lan tỏa trong cơ thể, và nàng ta cứ để tâm hồn mình bay bổng...
Không thấy Bảo Linh trả lời, Hạ quay qua nhìn, bắt gặp ánh mắt ai đó, một thoáng sững sờ. Ánh mắt rất trong trẻo như phản chíếu tất cả tâm tư của chủ nhân thay lời muốn nói đến đối phương, Hạ bị chìm đắm vào đó.
Đã nhiều lần gặp nhau nhưng chưa bao giờ Hạ bị ánh mắt đó chi phối, vậy mà đúng lúc này lại bị đắm vào đó, " Hồn lỡ sa vào đôi mắt em" quả là không sai, làm sao mà thoát ra được. Mà cũng lạ, người bị đuối nước lại không muốn thoát ra cứ muốn mình chìm mãi trong bể nước ấy...
Tiếng điện thoại của Bảo Linh vang lên, cả hai giật mình, Bảo Linh chớp chớp mắt lấy lại tự chủ. Hạ bối rối quay đi, tim đập mạnh hơn bình thường.
Là Mai Lan tìm Bảo Linh, chị ta sau khi cho con chơi mấy trò chơi xong quay lại không thấy Bảo Linh, chị ta vội tìm cô." Dạ em đến liền."
- Em phải quay lại làm việc, khi nào chị về nhà?
- Mai còn tham quan vài chỗ nữa, mốt về rồi. Hạ nói với giọng tiếc nuối, không biết là tiếc cho chuyến du lịch sắp kết thúc hay tiếc ánh mắt của ai kia.
- Chị đang ở K.Sạn nào?
Hạ đưa cho Bảo Linh cái card, Bảo Linh nhìn rồi thở dài, không cùng thành phố rồi. Nhưng vẫn còn hy vọng gặp lại Hạ nên hỏi:
- Mai đoàn chị đi đâu?
- Hình như là Vườn thực vật Garden by the Bay – Sau đó ghé thăm cửa hàng socola nổi tiếng của Singapore. Chiều, tối đoàn tự do mua sắm tại khu Orchard Road.
Bảo Linh lại thở dài lần nữa,
- Không cùng lịch trình rồi. Mai em đi chỗ khác. Chị có mang điện thoại theo không? Lúc nào thuận tiện em gọi nhe.
- Có .
- Thôi em phải đi đây, tạm biệt chị.
- Ừa, em đi đi. Gặp lại sau nhen.
- Dạ, chào chị. Bảo Linh luyến tiếc rời khỏi Hạ nhưng lòng vẫn còn bồi hồi xúc động. Nàng ta cứ cười cười suốt đường đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro