chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vừa gặp Bảo Linh, Mai Lan vồ vập hỏi:
- Em đi đâu mà chị tìm không thấy?
- Em ngồi nghỉ ở kia, miệng cô nàng vẫn cười cười, mắt vẫn long lanh vì niềm vui bất chợp vừa rồi.
Mai Lan nhìn Bảo Linh, khẽ nhíu mày, "sao tự nhiên vui vậy, từ hôm qua giờ từ lúc gặp em chưa thấy em vui như vậy?"
- Em gặp ai mà vui vậy?
- Dạ, một người quen.
Giọng Bảo Linh bỗng ngọt ngào, miệng nở nụ cười duyên, mắt nhìn về phía đó giống như người đó đang ở đâu đây.
Nhìn nụ cười đó, tim Mai Lan đập mạnh, rồi nhanh chóng cảm thấy khó chịu, hụt hẫng. Tự nhiên thấy ghét cái người quen nào đó bỗng nhiên làm cho cô vui.
" Người quen nào mà làm em vui dữ vậy, chị cũng muốn biết. Ánh mắt đó, nụ cười đó là em dành cho người ta đó hả?" chị ta hằn học nghĩ trong đầu.
Bảo Linh nằm trằn trọc không ngủ được, cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Hạ làm Bảo Linh bồi hồi xúc động, tim lại đập rộn ràng. Ánh mắt Hạ lúc nhìn Bảo Linh như chứa đựng điều gì đó làm cô cảm thấy ấm áp, yêu thương.
"Mình yêu chị ấy mất rồi, yêu nhiều lắm, làm sao đây?"
Bảo Linh ngồi bật dậy, dựa vào tường, hai tay ôm lấy cái gối, cô suy nghĩ nghiêm túc:
" Chuyện này không thể tùy tiện được, Yêu thì rõ ràng là yêu đó, nhưng có nên cho chị ấy biết không. Chị ấy hình như cũng thích mình, nhưng mà chị ấy là giáo viên, là cô gíao của Vân Anh".
Bảo Linh lại nhốt mình trong suy nghĩ "Cứ cho là chị và mình yêu nhau đi, rồi nếu lỡ ai đó biết được thì sao, rồi đồng nghiệp nhìn chị như thế nào, học sinh sẽ còn nghe lời chị nữa không hay là chỉ trỏ xì xầm sau lưng. Rồi còn phụ huynh, gia đình chị nữa, có chấp nhận được chuyện này không, hay lại sẽ dằn vặt chị". Nghĩ đến đây Bảo Linh khẽ rùng mình, "cách nào chị ấy cũng là người chịu khổ". Bảo Linh thấy thương cho Hạ.
Bảo Linh không gia đình lại làm việc trong môi trường rất thoáng nên cô không phải bận tâm chuyện tình cảm khác thường này như Hạ. Ở công ty của Bảo Linh cũng có mấy cặp như vậy, trong mấy đoàn khách du lịch Bảo Linh cũng gặp nhiều rồi nên cô thấy bình thường.
Nhưng khi chuyện xảy ra với mình thì Bảo Linh lại phân vân. " Vân Anh nói đúng, mình chỉ làm khổ chị ấy thôi. Dừng lại thôi, để chị ấy được yên. Mình sẽ yêu trong lặng lẽ vậy, chị ấy đáng được yêu mà. Đâu có lý do gì để ngừng yêu chị ấy."
Bảo Linh mỉm cười buồn bã rồi nằm xuống cố kéo giấc ngủ.
Ở một nơi khác có một người cũng đang thao thức. Ánh mắt Bảo Linh cứ chập chờn trong tâm trí cô. " Hình như Bảo Linh thích mày" lời của Loan vang lên nho nhỏ. Bây giờ thì chính xác rồi, ánh mắt đó đã nói lên rôi. "Ánh mắt rất trong, tôi đọc được em muốn gì luôn đó. Sao lại thích tôi, em xinh đẹp như vậy đi thích tôi làm gì, sẽ khổ lắm đó."
" Mà sao với người khác mình luôn đề phòng vậy mà với con bé này mình không muốn đề phòng chút nào hết. Kì vậy ta?"

*****


Tâm trạng Mai Lan không vui cho đến ngày hôm sau, nụ cười duyên dáng của Bảo Linh không dành cho chị ta mà dành cho người quen nào đó làm chị ta bực bội. Cả buổi sáng chị ta không rời Bảo Linh nửa bước hy vọng được nhận nụ cười đó cho riêng mình, nhưng không hề có. Bảo Linh vẫn làm nhiệm vụ như bình thường. Chị ta tức giận đùng đùng, không có hứng đi tham quan gì nữa, chị ta thay đổi lịch trình buổi chiều sẽ đi mua sắm.
Mấy người giàu có thường hay có chung tâm trạng, lúc buồn bực lại rất thích đi shopping. Có lẽ việc mua sắm sẽ làm cho họ cảm thấy vui hơn, thời trang sẽ chi phối bớt thời gian rảnh của họ để họ đỡ phải bận tâm đến chuyện khác, tâm trạng vì vậy hy vọng sẽ được cải thiện hơn chăng?
Thay đổi thì thay đổi, Bảo Linh báo cho bên điều hành về thay đổi, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kế hoạch, mọi người trong đoàn còn thích thú hửng ứng. Chắc công ty chị ta làm ăn rất tốt nên thấy nhân viên ai cũng giàu có. Đi đến đâu họ cũng chăm chăm vào việc mua sắm. Họ sài tiền mà Bảo Linh thấy chóng cả mặt.
Đại lộ Orchard là khu mua sắm nổi tiếng tại Singapore với hàng loạt các trung tâm thương mại lớn hai bên đường. Đây là nơi tập trung hầu hết các nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới. Ngoài các trung tâm ở hai bên đại lộ, khi bước xuống dưới các tòa nhà, du khách cũng lạc trong mê cung các cửa hàng thời trang nổi tiếng thế giới được xây dựng ngầm dưới lòng đất.
Vừa đi Bảo Linh vừa nghĩ, "chiều nay đoàn chị cũng mua sắm ở đây có khi nào lại gặp nhau." Cô lại cảm thấy bồi hồi, nhưng mà Đại lộ này rộng lớn như vậy, lại có rất nhiều cửa hàng làm sao mà gặp được.
Bất giác, một ý nghĩ thoáng qua " mình chơi trò may rủi với duyên phận vậy. Nếu hôm nay mà tình cờ gặp lạị chị, mình sẽ không từ bỏ, coi như là định mệnh của đời mình". Mọi băn khoăn lo lắng trước đây tan biến, Bảo Linh mỉm cười ngây ngô với ý nghĩ vừa thoáng qua.
Nếu thật sự họ mà gặp nhau thì đúng là duyên trời định cho họ vì ở đây mà nói chuyện gặp nhau là điều không tưởng như mò kim đáy biển. Cửa hàng ở trên rồi ở dưới nữa, cả trăm cửa hàng. Mấy người trong đoàn, có điện thoại mà còn lạc nhau không gặp được huống chi là không hẹn.
Bảo Linh vô tình dừng chân trước cửa hàng bán nước hoa, dòng chữ Victoria's Secret đập vào mắt. Đây là hiệu nước hoa Hạ hay dùng, Bảo Linh chăm chú nhìn một chai nước hoa giống như loại mà cô đã thấy ở phòng Hạ.
- Em thích nước hoa hiệu này hả? giọng Mai Lan reo lên mừng rỡ giống như vừa khám phá điều gì đó bí mật lắm.
- Dạ. Bảo Linh vô thức trả lời.
- Em thích loại nào?
Bảo Linh ngập ngừng vì thực sự cô không muốn cho chị ta biết. Cô nhân viên tinh mắt đưa đúng loại mà Bảo Linh vừa nhìn. Cô cầm lên thử, mùi hương quen thuộc đây rồi, Bảo Linh hít sâu vào, đúng nó rồi. Cô nàng buộc miệng kêu lên :
- Là nó, đúng là nó.
Chị ta cũng ngửi thử rồi nói: Em cũng khéo chọn mùi quá, rất ngọt ngào.
Giọng chị ta thỏ thẻ như rót mật vào tai làm Bảo Linh rùng mình nổi hết da gà. Bảo Linh không muốn ở lại riêng với chị ta nên nói với cô nhân viên:
- I'm sorry. Rồi vội bỏ đi.
Bảo Linh vừa đi vừa ngơ ngác cố tình tìm kiếm hình bóng Hạ, biết rằng tìm để mà tìm chứ làm sao mà gặp được.
Mai Lan chạy đuổi theo Bảo Linh.
- Em nè, đi đâu mà nhanh dữ vậy?
Bảo Linh dừng lại. Mai Lan đưa cho cô cái hộp có chai nước hoa ban nãy.
- Chị tặng em coi như quà làm quen.
- Dạ không, em không nhận đâu.
- Em nhận đi cho chị vui, coi như cảm ơn em đã vất vả mấy ngày nay.
Bảo Linh không biết từ chối sao đành nhận:
- Cảm ơn chị.
- Không có gì, em thích là chị vui rồi. Chị ta cười hết cỡ vì đã có lý do để thân thiện với cô hơn.
Bảo Linh thì lại đang nghĩ đến việc khác, quà này sẽ có chủ mới. Tự nhiên cô mỉm cười. Còn chị ta thì tưởng Bảo Linh cười với mình nên vui sướng trong lòng.
Bảo Linh cứ cố tình đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, nhưng mà càng đi càng thất vọng. Bảo Linh chơi trò may rủi nhưng lại cố tình tạo cái may cho mình. Nhưng mà đâu phải cứ muốn là được. Ở đời có rất nhiều chuyện khó hiểu mà chỉ có ông trời mới biết trước được.
Mặt trời tắt nắng, trời tối dần, cũng mang hy vọng mong manh của Bảo Linh theo đi, cô buồn bã thở dài. Đã xác định rõ ràng rồi nhưng vẫn luyến tiếc, cô cứ cố tìm kiếm lần nữa trong vô vọng.
- Em tìm ai vậy?
- Dạ không.
- Mình về đi, cũng tối rồi.
- Dạ.
Buổi tối là thời gian tự do.
- Em có đi chơi đâu không? Mai Lan thăm dò.
- Dạ không, chắc em ở khách sạn thôi, hôm nay em hơi mệt. Bảo Linh hiểu là chị ta muốn gì nên từ chối trước.
- Ừ, tiếc quá, định rủ em đi café.
- Dạ chị đi với gia đình đi, ở gần đây có nhiều quán ăn đêm và café đẹp lắm.
- Thôi em nghỉ ngơi đi nhen.
- Dạ.
Bảo Linh nhìn chai nước hoa thấy nhớ Hạ vô cùng. "Khi nào mày mới có chủ đây?" cô lại ngây ngô cười rồi bỏ vào túi áo khoác, đứng lên đi ra khỏi khách sạn. Có một chỗ mà mỗi lần đến đây Bảo Linh đền muốn đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro