chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bảo Linh lại rong ruổi với những chuyến đi với niềm tin mà Hạ truyền cho mình "Em hãy tin rằng chị luôn yêu em."
Bà Thanh vẫn chưa yên tâm về lời hứa của con gái. Bà lên thành phố đột xuất để kiểm tra. May là lúc này Bảo Linh đang đi làm không có nhà.
- Vinh, con biết chuyện của chị con với con bé Bảo Linh đúng không?
- Dạ có.
- Sao con không ngăn lại.
- Chuyện đó có gì mà ngăn cản hả mẹ. Lâu lắm mới thấy chị mở lòng với ai đó. Chuyện này đáng lẽ mẹ phải vui chứ sao mẹ lại cản. Chẳng lẽ mẹ muốn chị hai đau buồn cả đời hay sao?
- Mẹ biết con thương chị con nhưng chuyện này không đươc, nó yêu ai mẹ cũng chấp nhận nhưng là yêu một người đàn ông bình thường như người ta, còn đây là con gái thì làm sao mà đồng ý được.
Vinh thở dài vì biết có tranh cãi cũng không thay đổi được quan điểm của mẹ, lại sợ còn ảnh hưởng đến sức khỏe của bà nên anh im lặng.
- Con cho mẹ biết bữa giờ chị hai con và con bé đó có còn gặp nhau không?
- Dạ không. Bảo Linh đi xa rồi. Họ không gặp nhau nữa. Anh che giấu cho chị mình.
- Mẹ hy vọng là con không nói dối. Mẹ sẽ nói chuyện với thằng Khang. Mẹ muốn tụi nó cưới nhau càng sớm càng tốt.
- Mẹ....!!!
Anh thất vọng kêu lên. Anh đau lòng thay cho chị mình, nếu là anh trong hoàn cảnh như vậy anh cũng không biết phải giải quyết ra sao nũa. Chữ tình chữ hiếu muôn đời không phân định được bên nào hơn.
Nhưng "Tội lỗi lớn nhất của đời người là bất hiếu." Nếu phải lựa chọn thì đương nhiên là chữ hiếu rồi.
Bi kịch tình yêu luôn nằm ở sự lựa chọn.
Mỗi gia đình có một nề nếp gia phong riêng, đối với những người lớn tuổi như ông bà Thanh thì danh tiếng rất quan trọng. Điều đáng nói ở đây là hai thế hệ không cùng quan điểm. Điều mà Hạ phạm phải theo bà, thì cũng giống như là những tội xấu khác khiến danh tiếng cha mẹ bị tổn hại, thì đó chắc chắn không phải người con có đạo hiếu.
Sống trên đời, danh dự là quan trọng mà con cái nỡ chà đạp lên... thì bố mẹ làm sao còn mặt mũi ngẩng đầu với thiên hạ.
Bi kịch gia đình lại nằm ở sự bất đồng quan điểm!
Cả Hạ và Bảo Linh đều cảm nhận được tình yêu của họ đã bắt đầu có sóng gió vì vậy họ rất quý trọng những giây phút ở bên nhau. Hạ không còn ngại ngùng hay nhìn trước ngó sau khi ở ngoài nữa, cô để mặc cho Bảo Linh thể hiện tình cảm với mình. Bảo Linh có linh cảm thời gian bên Hạ không còn nhiều nên cô dồn hết yêu thương cho Hạ. Bảo Linh không đi xa nữa, xin chuyển hẳn vào làm ở văn phòng Nha Trang, chấp nhận thu nhập ít lại. Giờ cô chỉ đi những chuyến nội địa ngắn ngày hoặc chỉ trong nội thành để có cơ hội được ở bên người yêu nhiều hơn.
- Nè, hai người bớt tình cảm lại chút đi, nhìn ghen tỵ quá. Loan la lên khi thấy Bảo Linh đang mân mê bàn tay của Hạ.
Hạ chỉ mỉm cười nhìn Bảo Linh âu yếm, còn Bảo Linh thì lại được dịp cầm tay Hạ lên hôn nhẹ vào đó.
- Ơi trời ơi, cái con nhỏ này. Không ai thèm giành của em đâu, bỏ ra dùm cái đi. Hai người thiệt tình, nổi hết da gà. Đang ở nơi công cộng đó.
Quán café buổi sáng đông đúc ồn ào. Nếu là trước kia chắc Hạ không cho phép Bảo Linh làm vậy. Nhưng giờ cô không quan tâm nữa. Cô muốn Bảo Linh tin tưởng mình. Cô không muốn Bảo Linh bị tổn thương thêm nữa.

*****


Hạ và Bảo Linh chở cu Pin đi chơi về. Xe vừa ngừng ngay trước nhà nội cu Pin. Một cô gái vừa kêu lên vừa tiến về phía họ:
- Chị.
Hạ quay lại mở to mắt ngạc nhiên. Là mẹ cu Pin, cô gái Hàn Quốc.
- Con trai, con lớn quá. Cô ta nói tự nhiên như người quen trong gia đình.
Cô ta đưa tay ra định ôm lấy nó, cu Pin thấy người lạ sợ hãi ôm chầm lấy Bảo Linh. Hạ vội ngăn cô ta lại.
- Bảo Linh, en dẫn cu Pin vào nhà trước đi.
Hạ tức giận nói với cô ta:
- Cô làm cái gì vậy? Cô bỏ đi 5,6 năm nay giờ cô quay lại đây nhận con. Cô không xứng đáng làm mẹ thằng bé.
- Nhưng nó vẫn là con của em mà.
- Cô ngoài sinh nó ra thì làm được gì cho nó? Bây giờ cô về đây để làm gì, nếu cô vì nó, sẽ chăm sóc nó, sống với nó thì cô hãy nhận làm mẹ nó, còn không thì thôi đừng để nó bị tổn thương thêm nữa.
- Em về đây là vì chị!
- Cô nói gì?
- Em đã nói rồi, có ngày em sẽ quay lại vì chị mà.
- Cô có bị điên không. Cô nói linh tinh gì vậy. Con mình thì không lo .
- Mấy năm nay em chỉ nhớ đến chị thôi, em đã rất cố gắng để sớm gặp lại chị. Cô ta nói xong định ôm lấy Hạ. Hạ lùi lại.
- Nè, đừng có đụng vào người tôi.
Vừa lúc Bảo Linh đi ra. Bảo Linh vội chạy lại đứng chen vào giữa hai người, che Hạ lại nhìn cô ta hỏi:
- Chị định làm gì vậy?
- Cô là ai mà đòi chen vào chuyện riêng của chúng tôi?
- Là người yêu của tôi. Hạ nói.
- Hai ...người....
Cô ta lắp bắp không biết nói gì nữa vì bất ngờ hay vì thất vọng cũng không biết.
- Mình đi đi chị. Bảo Linh nói.
Chiếc xe chạy xa rồi mà cô ta vẫn đứng nhìn theo, khóe mắt ươn ướt ' Em chậm rồi sao chị?"
- Thật là vô lý mà.
Về đến nhà rồi mà Hạ vẫn còn bực bội lầm bầm.
- Không biết chị ta có nói cho cu Pin biết không nữa, nếu chị ta lại bỏ nó đi nữa thì tội nghiệp thằng bé quá. Bảo Linh nói.
- Chị cũng không nghĩ là cô ta lại làm vậy. Không có người mẹ nào mà như cô ta hết.
- Chị ta còn ở đây, em không yên tâm chút nào hết.
- Chắc hai bác sẽ có cách đối phó với cô ta.
- Em không nói Cu Pin, em đang nói chị. Em không muốn ai dòm ngó đến người yêu của em hết. Bảo Linh ôm Hạ lại giọng nũng nịu.
- Gì chứ? Hạ bật cười. Cô ta đó hả, kệ cô ta đi. Lúc nãy mình nói rõ ràng rồi . Chắc cô ta cũng hiểu.
Lúc nãy Hạ thản nhiên nói với chị ta Bảo Linh là người yêu của cô làm Bảo Linh thật sung sướng. Chưa bao giờ Hạ giới thiệu Bảo Linh với người ngoài là người yêu hết, chỉ nói là em gái hay học trò vậy thôi. Bảo Linh hiểu là Hạ rất sợ người khác biết mối quan hệ của hai người, một phần vì sự phản đối của mẹ cô, một phần cô vẫn chưa vượt qua được tâm lý sợ bị kì thị.
Tình yêu của Bảo Linh lại khác, cô không có gì phải sợ, nếu Hạ không ngại cô sẵn sàng cho mọi người biết cô yêu Hạ.
- Mai em đi lại rồi, không yên lòng chút nào hết. Bảo Linh buồn bã.
- Trời, em không tin chị hả. Yên tâm đi, chị giải quyết được mà. Đừng có buồn nữa mà. Cô hôn vào môi người yêu để tạo niềm tin.
Chuyện này chưa giải quyết xong lại chuyện khác xảy ra, đúng là mệt thiệt. Hạ thở dài.

*****


Vừa từ trường về nhà Hạ thấy bà Thanh ngồi ở phòng khách đang chờ cô. Nét mặt giận dữ rất khó coi.
- Mẹ, mẹ lên lúc nào sao không gọi con.
- Gọi để tụi bây bao che cho nhau hả? Bà nói giọng nghiêm nghị.
Cô thoáng chột dạ " Không biết có chuyện gì mà mẹ như vậy, thường có chuyện nghiêm trọng lắm mẹ mới có thái độ như vậy."
- Trả lời mẹ, Con với con bé đó còn gặp nhau không?
- Dạ không mà mẹ, em ấy đi làm xa rồi.
- Tụi bây tưởng mẹ không biết hả, đừng có rủ nhau giấu tao.
Vinh cũng từ nhà dưới lên:
- Giấu đâu mà giấu, tụi con nói thật mà.
- Chiều qua ở nhà hàng ABC, hai đứa ngồi ăn với ai vậy?
Cả hai giật mình nhìn nhau. Hôm qua hai cặp chị em họ ăn tối ở nhà hàng đó, chẳng lẽ mẹ thấy?
- Tụi con chỉ gặp như chị em thôi mà mẹ. Mẹ cũng phải cho con thời gian chứ làm sao nói chia tay là chia tay liền được. Hạ nói .
- Con còn nói dối mẹ nữa hả? Từ nhỏ mẹ đã dạy hai đứa không được nói dối người lớn vậy mà vì con bé đó cả hai chị em lại nói dối mẹ.
Tối qua hai ông bà đi ăn đám cưới con một người bạn, vì nhà hàng đó quá rộng nên hai bà đi nhầm sang khu vực khác và tình cờ bà Thanh nhìn thấy bốn người đang ngồi ăn tối. Nhìn Hạ và Bảo Linh vẫn rất thân thiết. Bà định đến để bắt tại trận xem mấy chị em nó còn nói dối bà nữa không, nhưng vì sợ trễ nên ông Thanh đã kéo bà đi.
Rồi ông bà bạn mời ở lại nhà họ ngủ, ông Thanh ham vui cũng đồng ý ở lại nên bà cũng đành nghe theo. Hôm nay mặc dù ông Thanh đòi về nhưng bà không chịu. Hôm nay bà phải nói chuyện với tụi nó cho rõ ràng mới được.
- Con xin lỗi. Hạ nói
- Con không bỏ nó được phải không?
- Dạ không, tụi con yêu nhau, mẹ đừng có ép con. Mẹ bắt con làm bất cứ việc gì cũng được, nhưng bỏ em ấy con không làm được. Hạ khóc quỳ xuống năn nỉ bà Thanh.
Nuôi con ba mươi mấy năm, bà chưa thấy Hạ như vậy bao giờ, bây giờ vì một cô gái, con gái bà sẵn sàng làm tất cả để cãi lại bà. Bà càng tức giận.
- Đừng nói nữa, Con không làm được thì để mẹ làm. Mẹ đã nói chuyện với thằng Khang rồi. Nó nói nếu con đồng ý thì sẽ cưới. Vậy mai mẹ đi coi ngày, cưới càng sớm càng tốt.
- Mẹ ơi, mẹ giết con đi cho rồi. Hạ khóc nấc lên.
- Nếu con không nghe thì coi như con không có mẹ nữa.
Bà Thanh tuy rất đau lòng nhưng vẫn cương quyết. Nói xong rồi đứng lên lảo đảo đi lên lầu. Vinh vội chạy theo đỡ bà, ngoái nhìn chị hai mình đang đau đớn mà cũng không biết nói gì.
Có tiếng điện thoại, là Loan gọi.
- Alo,
- Giọng mày sao vậy?
- Không có gì.
- Hồi sáng bác gái gọi tao xin số điện thoại của Khang, giọng bác lạ lắm. Bác biết rồi hả?
- Ùa. Mẹ bắt tao cưới khang.
- Trời, rồi tính sao.
- Tao cũng không biết nữa, để tao gặp Khang đã, giờ tao cũng rối lắm.
- Ừa, cố lên nhen.
- ừa. Cảm ơn.
Nói chuyện với Loan xong, Hạ mệt mỏi gục đầu xuống bàn. Cô mong rằng đây chỉ là một cơn ác mộng, để khi tỉnh giấc thì mọi thứ vẫn tốt đẹp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro