chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ông Thanh vừa đi công chuyện về nhìn thấy nét mặt mệt mỏi của con gái, ông ngồi xuống bên cạnh. Tối qua ông cũng nhìn thấy họ ở nhà hàng nên cố tình kéo bà Thanh đi, không cho bà gặp. Hôm nay ông cũng cố kêu bà về luôn để để bà khỏi phải la rày mấy đứa con, ông biết tính bà sẽ không bỏ qua chuyện tối qua, nhưng bà không chịu ông đành phải nghe theo.
- Ba đã cố khuyên mẹ con rồi mà không được, sợ bà ấy lại lên huyết áp.
- Ba biết chuyện tụi con rồi hả?
- Biết từ lúc con dẫn con bé đó về nhà. Nhìn mắt hai đứa là biết rồi.
- Ba không phải đối giống mẹ sao?
- Ba không phản đối nhưng cũng không thể đồng ý được vì mẹ con rất cương quyết. Hai đứa nên coi lại, hay là hai đứa hãy cho nhau cơ hội đi ... Ông ngập ngừng.
- Dạ, ba nói đi, con nghe ạ.
- Cả con và con bé đó đều chưa lập gia đình. Nếu ai yêu thương mình thì con cứ lập gia đình với người đó. Nếu mà vẫn không quên được nhau thì sau này đến với nhau cũng không muộn mà. Biết đâu đây chỉ là cảm xúc nhất thời của cả hai. Có gia đình, có con cái rồi hai đứa sẽ trở laị bình thường. Ba chỉ gợi ý vậy thôi, còn tùy con quyết định. Thực lòng ba thấy con bé Bảo Linh còn rất trẻ lại xinh đẹp nữa, con nên để cho con bé có cơ hội với người khác. Con lớn hơn, con chịu hy sinh một chút đi. Chứ còn con cứ tiếp tục như thế này, ba thấy cả hai đều không có tương lai. Mà với tình trạng mẹ con hiện nay thì rất khó thuyết phục, con không thể cứ bắt người ta chờ đợi mình, mà cũng không biết đợi đến bao giờ. Rất thiệt thòi cho con bé quá.
- Dạ, con sẽ suy nghĩ.
Nói là nói vậy nhưng Hạ làm sao mà làm theo lời ông được. Cả hai rất yêu nhau nên chuyện mà bỏ nhau là không thể. Hạ đang suy tính một cách giải quyết khác ổn thỏa hơn.
Ông Thanh nhìn con gái rồi thở dài, nét mặt trầm ngâm. Ông rất thương con gái mình. Từ nhỏ ông đã rất yên tâm về cô con gái này, Hạ chưa bao giờ làm ông phiền lòng. Mọi lựa chọn của cô ông đều ủng hộ. Khi thấy Hạ dẫn Bảo Linh về nhà ông đã rất ngạc nhiên. Các con ông chưa bao giờ dẫn bạn bè về nhà chỉ trừ người yêu của mình. Ông đã thầm quan sát và hiểu ra vấn đề. Ông định sẽ tìm cơ hội thuyết phục bà Thanh, nhưng không ngờ là bà Thanh đã phát hiện ra trước. Ông cũng đành phải theo bà. Khuyên con nhưng ông biết chắc là Hạ không bỏ cô bé đó, Ông đọc được tình yêu trong mắt Hạ. Ông cũng hy vọng Hạ sẽ có cách giải quyết hợp tình hợp lý hơn là chia tay với cô gái đó.
Làm cha làm mẹ ai cũng yêu thương con mình và mong muốn chúng được hạnh phúc. Chẳng qua là cách thương yêu và thể hiện của mỗi người lại theo một kiểu khác nhau. Mà điều đó lại vô tình làm khổ thế hệ f1 của mình.

*****


Gần một tuần trôi qua, vừa hoàn thành chuyến đi Hội an - Bà Nà xong. Bảo Linh vội quay về nhà. Cô cứ bất an lo lắng trong lòng, chuyện bà Thanh yêu cầu rồi chuyện cô gái Hàn Quốc làn cho cô không yên.
Tình yêu của họ vừa mới chỉ bắt đầu, chưa đủ thời gian thử thách, nó như sợi chỉ rất mong manh. ..
Bảo Linh rất sợ Hạ không chịu được áp lực từ nhiều phía, cô sẽ bỏ cuộc. Nếu lần này mà bị bỏ rơi, chắc Bảo Linh không sống nổi. Mối tình này Bảo Linh đã khắt cốt ghi tâm. Cả cuộc đời không thay đổi.
Cô gái Hàn Quốc đã nghe Hạ nói rõ ràng nhưng cô ta không chấp nhận, năm năm cô ta chờ đợi, cố gắng phấn đấu để gặp lại người mà cô ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Trước khi quay trở lại VN, cô ta xác định nếu Hạ có gia đình, có chồng con thì cô ta sẽ từ bỏ, sẽ mang Cu Pin đi. Còn nếu Hạ chưa có gia đình thì cô ta sẽ chinh phục cho bằng được. Cô ta rất mừng rỡ vì biết Hạ vẫn còn độc thân. Cho dù biết Hạ đã có người yêu, nhưng dựa vào Cu Pin cô ta nghĩ mình vẫn còn hy vọng.
Sáng chủ nhật, Cô gái Hàn Quốc tìm đến nhà Hạ.
- Chị nghe em nói đi, một lần thôi. Cô ta năn nỉ Hạ.
- Tôi với cô không có chuyện gì để nói hết.
- Em đã cố gắn rất nhiều vì chị, 5 năm qua em đã có tất cả, một công việc rất tốt, có nhà, có tài sản chỉ mong được sống cùng chị và cu Pin. Chị hãy qua Hàn Quốc với em đi.
- Tôi nói cô không hiểu hả, tôi và cô không liên quan gì nhau, cô đừng có làm phiền tôi.
- Em và chị đều là mẹ cu Pin, chúng ta vẫn có liên hệ với nhau mà. Nếu chị không đồng ý em sẽ mang cu Pin đi.
- Đừng có dọa tôi. Cu Pin là con cô, cô muốn làm gì thì làm, không liên quan gì đến tôi hết.
- Nhưng em yêu chị. Đi với em đi chị.
- Cô không bình thường hay cô có vấn đề gì về thần kinh. Cô không có lòng tự trọng hả? Cô đi khỏi nhà tôi và mang cái tình yêu biến thái của cô đi đi. Tôi không yêu những người như cô.
- Chị nói em không bình thường, em biến thái vậy cô gái hôm bữa thì sao, sao chị lại yêu cô ấy hả? Cô ấy cũng giống như em cũng là con gái mà.
Hạ bị cô ta bám theo mấy bữa nay lại thêm áp lực từ mẹ, công việc dạy dỗ ở trường gần cuối năm học càng nhiều việc, khiến cô rất mệt mỏi. Nghe cô ta nói vậy Hạ không giữ được bình tĩnh nữa tức giận la lớn.
- Tôi không có yêu ai hết, không có phụ nữ, con gái gì hết. Cô đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa, tôi mệt mỏi lắm rồi!
Thấy thái độ tức giận của Hạ, cô ta sợ nên vội quay lưng bước ra, gặp Bảo Linh đứng ngay cửa, cô ta nhìn Bảo Linh cười giễu cợt nói:
- Cô nghe chưa, chị ấy cũng không có yêu cô.
Bảo Linh đã nghe hết câu chuyện, một phút hụt hẫng vì lời nói của Hạ, Bảo Linh cũng lên xe bỏ đi.
Hạ giật mình vì tiếng xe nổ, cô vội chạy ra thấy bóng Bảo Linh, cô kêu theo:
- Bảo Linh, Bảo Linh!
Nhưng người và xe đã khuất dạng trong dòng xe cộ tấp nập.
Hạ mệt mỏi ngồi rũ xuống ghế. Hôm nay là ngày gì mà gặp bao nhiêu là chuyện. Đúng là một ngày không may mắn.
Lúc sáng Vân Anh tìm gặp Hạ ngập ngừng nói :
- Hôm bữa cô Vy hỏi em về mối quan hệ của cô và Bảo Linh, em nói hai người chỉ là chị em thôi, nhưng cô ấy không tin, cô ấy nói là thấy không phải, nghi ngờ lắm. Cô cẩn thận. Sợ đến tai bác lại có chuyện.
Vy, Vân Anh và Hạ cùng dạy thêm ở trung tâm dạy học do chồng Vy mở. Bảo Linh thỉnh thoảng vẫn đưa đón cô ở đó, mà hai người đang yêu thì khó che giấu cảm xúc lắm, chắc vậy nên Vy để ý.
Vy là người bạn thứ 5 trong nhóm. Dạy cùng trường với Vân Anh. Tính tình cũng tốt chỉ có điều hay nhiều chuyện, không kín đáo và thông cảm như Loan. Chỉ cần Vy mà biết chuyện của hai người thì chắc cả thành phố biết quá.
Hạ thở dài, bao nhiêu là chuyện ập xuống một lúc. Người ta nói " Họa vô đơn chí" mà. Khi đã gặp hạn rồi thì chuyện không may cứ đến tấp nập không kịp trở tay.
"Sao yêu một người khổ vậy không biết. Mình và Bảo Linh có tội gì đâu sao phải khổ sở mệt mỏi thế này".
Yêu mà phải sợ sệt, che giấu, giống như tội phạm. Áp lực đè nặng lên người Hạ đến ngẹt thở.
Hạ có cảm giác mình sắp chết đến nơi, không thở nổi nữa.
"Khi nào mới giải quyết xong chuyện này đây?"
Cô lấy điện thoại gọi cho Bảo Linh, chắc lúc nãy giận lắm nên mới vậy. Không thấy bắt máy, cô thở dài, lắc đầu " Em đang ở đâu vậy, em có hiểu cho chị không, chị rất mệt mỏi đó, em còn giận nữa."
Có tiếng điện thoại, cô tưởng Bảo Linh gọi lại nên không kịp nhìn vội bắt máy:
- Em ở đâu vậy, sao lại bỏ đi ?
- Là mình nè, cậu nói chuyện với ai vậy.
Giờ mới nhận ra giọng Khang.
- Xin lỗi, tại mình tưởng nhầm.
- Giọng sao kì vậy? Có chuyện gì sao?
- Ừa, đang mệt mỏi.
- Ra ngoài đi, hít thở không khí trong lành sẽ đỡ hơn là ngồi ở nhà than vãn.
- Thôi không có hứng đi đâu hết.
- Đi đi, mình có chuyện này muốn nói với cậu.
Sực nhớ lại lời bà Thanh. Cô đồng ý.
- Cậu đang ở đâu, chờ chút mình đến.
Quán nước dọc bờ biển.
- Mệt lắm hả? Nhìn cậu bơ phờ quá.
- Ừ rất mệt mỏi.
- Cho cậu mượn tạm bờ vai nè. Không tính tiền đâu.
Hạ dựa đầu vào vai Khang, mắt nhắm lại. Thấy nhẹ nhõm hẳn hơn, tâm trạng cũng đỡ đi nhiều.
Người bạn này luôn là chỗ dựa cho cô lúc mệt mỏi trước đây và bây giờ cũng vậy. Ở bên anh, Hạ cảm thấy rất bình yên, nhẹ nhàng có thể tự do nói hết nỗi lòng của mình.
Đôi lúc người ta chỉ cần một điều rất đơn giản: Khi mệt mỏi có một bờ vai để tựa vào. Như vậy là đủ lắm rồi.
Bảo Linh đứng như trời trồng nhìn cảnh Hạ đang tựa vào người đàn ông lạ. Cơn giận dỗi lúc nãy chưa tan giờ thêm bùng cháy.
Giữa cảnh trời mây nước hữu tình, hình ảnh một cặp trai gái tựa vào nhau tình tứ, như một bức tranh đẹp làm ngập ngừng bao ánh mắt của du khách. Những người xung quanh nhìn họ mỉm cười ngưỡng mộ.
Bảo Linh chợt suy nghĩ " Nếu thay chàng trai kia bằng mình thì những người kia có còn nhìn họ với ánh mắt như vậy không?"
"Đẹp lắm, hình ảnh đẹp lắm" Nước mắt chảy ngược vô trong mặn chát. Rồi cô lặng lẽ quay đi mặc cho mấy đứa bạn đang réo gọi.

- Hôm bữa bác gái có gọi điện cho mình. Khang từ từ nói.
Hạ ngồi ngay ngắn lại.
- Mình không yêu cậu. Tụi mình không thể làm đám cưới được, cậu biết mà sao còn nhận lời với mẹ mình chi vậy để bà hy vọng?
- Cậu và bác có chuyện gì phải không? Sao tự nhiên bác lại dàn xếp chuyện cưới xin vậy?
- Mình yêu một người mà mẹ mình không đồng ý.
- Thời này là thời nào rồi mà mẹ cậu lại vậy. Mình tưởng cậu yêu được ai chỉ cần người bình thường thôi là bác bằng lòng liền chứ.
- Vấn đề là ở chỗ đó, người đó không bình thường và cả mình cũng không bình thường.
- ???
- Người ấy là con gái.
- À. Thì ra vậy. Chuyện này đúng là người lớn khó chấp nhận được.
- Mình rất yêu em ấy nên không thể nghe theo lời mẹ được. Mình đang điên đầu đây nè.
- Từ từ rồi cũng có cách giải quyết thôi. Chắc cô ấy rất đặc biệt mới làm cậu điên đảo như vậy? Khang nói mà lòng cũng đang điên đảo theo.
- Ừa rất đặc biệt.
Nhắc đến người yêu, mệt mỏi dường như tan biến, Hạ mỉm cười.
Từ lúc gặp nhau đên giờ mới thấy Hạ cười, mà nụ cười này chắc là dành cho người đó. Khang khẽ thở dài, chắc là yêu lắm đây. Hết lần này rồi đến lần khác, thậm chí là một cô gái nào đó lại giữ trái tim của Hạ. Còn anh thì mãi không có chỗ trong tim cô.
Như chợt nhớ ra điều quan trọng Hạ hỏi:
- Cậu là đàn ông cậu cho mình biết nếu lỡ làm cho một cô gái giận thì cậu giải quyết sao?
- Thì tìm cô ấy mà dỗ dành, năn nỉ chứ sao. Cậu cũng là phụ nữ mà, cậu muốn gì thì người ta cũng vậy.
- Ừa, biết rồi, cảm ơn cậu. Thôi mình đi đây.
Nhìn thái độ cuống quýt của Hạ, anh cười buồn. Yêu đến vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro