chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạ không gọi cho Bảo Linh được cô nhờ Vân Anh tìm dùm.
- Mày đang ở đâu vậy? Vân Anh hỏi Bảo Linh.
- Đang ở nhà.
- Ở đó đi nhen. Đừng có đi đâu đó.
Vân Anh chạy qua nhà Bảo Linh.
Vừa ngồi xuống Vân Anh đã nói không kịp thở.
- Mày sao vậy, sao cô gọi không nghe máy?
- ....
Bảo Linh không trả lời chỉ có nước mắt lăn xuống.
- Sao tự nhiên khóc?
- Tao sợ chị ấy bỏ rơi tao.
- Có chuyện gì kể tao nghe coi.
Bảo Linh kể chuyện nghe Hạ nói với cô gái Hàn Quốc rồi chuyện nhìn thấy Hạ gục đầu vào vai người đàn ông lạ.
Vân Anh la lên:
- Mày khùng quá. Có vậy không mà cũng sợ. Phải gặp cô nói chuyện cho rõ ràng chứ.
- Mắt thấy tai nghe rồi còn nói gì nữa.
- Mày yêu bằng măt, bằng tai hả. Vậy móc trái tim ra quăng đi cho rồi.
- ....
- Nhắm mắt, bịt tai lại cảm nhận thử cô có yêu mày không. Mày có biết là mấy bữa nay cô khổ sở như thế nào không? Bác gái biết là hai người vẫn còn qua lại nên bắt cô phải cưới chồng còn không là từ mặt đó. Rồi mọi người, bạn bè cô bắt đầu xì xào chuyện của hai người. Cuối năm học rồi, chuyện thi cử của học sinh đè nặng lên đầu nè, chất lượng không đạt là bị phê bình cả năm sau cũng không ngóc đầu lên được. Còn mẹ cu Pin đòi đem nó đi nữa kìa. Nhiêu đó chưa đủ mệt với cô hay sao mày còn ngồi đó ghen tuông.
- Ùa thì tao ghen đó, nếu mày thấy người yêu mày ở bên người khác mày có ghen không? Tao sợ mất chị ấy, tao thấy bất lực. Tao không làm gì được cho chị ấy, chỉ mang lại đau khổ thôi.
- Ngay từ đầu tao đã nói rồi, mà mày không nghe, cứ lao vào, giờ thì phải chịu trách nhiệm chứ sao lại bỏ trốn.
- Tao không bỏ trốn, tao không biết phải làm gì để giúp chị ấy hết.
Bảo Linh phản đối yếu ớt vì Vân Anh nói đâu có sai. Tất cả là do cô mà ra, cứ sống chết đòi yêu cho bằng được, giờ gặp khó khăn trắc trở mà không biết phải làm sao.
- Vậy thì phải ở bên cạnh người yêu để cùng nhau vượt qua sóng gió chứ để một mình cô chịu đựng sao mà chịu nổi. Lúc này là lúc mà cô cần mày nhất. Đi tìm cô đi.
Vân Anh về rồi mà Bảo Linh vẫn còn ngồi thẫn thờ.
" Chị mệt mỏi lắm hả, em xin lỗi đã không tin tưởng chị." Bảo Linh đứng dậy định đi tìm Hạ.
- Em có ở nhà không. Tiếng Hạ gọi cửa.
Vừa mở cửa Bảo Linh ôm lấy Hạ :
- Em xin lỗi. Nước mắt còn vương trên khóe mắt .
Hạ lau nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của người yêu rồi thì thầm:
- Sao vậy, sao lại khóc?
- Em đã không làm được gì lại làm cho chị thêm lo lắng.
- Được rồi, chị ở đây rồi, đừng khóc nữa, là lỗi của chị. Chị xin lỗi.
- Chị, nếu chị mệt mỏi thì hãy dựa vào em nè. Đừng dựa vào người khác nhen chị.
Hạ hơi giật mình.
- Ừa chị sẽ không dựa vào ai khác nữa đâu.
Bảo Linh ôm Hạ trong vòng tay của mình, hôn nhẹ vào tóc cô. Cảm giác bình yên ấm áp bao phủ. Cô nhắm mắt lại ngủ ngon lành.
Nằm trong vòng tay người yêu, Hạ cảm thấy bao mệt mỏi bỗng chốc tiêu tan. Những lo lắng buồn bực của mấy ngày trước không tồn tại nữa. Cô cũng từ từ chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng.
Có lẽ đây là giấc ngủ ngon lành nhất của họ từ ngày bị bà Thanh phản đối.

*****


Hết tiết dạy, Hạ lấy điện thoại ra xem, thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Vinh, Cô gọi lại:
- Mẹ đang ở bệnh viện..., chị đến liền nhen.
- Mẹ sao vậy?
- Bị tim nên ba đưa vào cấp cứu.
- Bây giờ sao rồi?
- Đã tỉnh rồi nhưng chờ kết quả của bác sĩ xem sao.
- Sao lại bị tim, hồi giờ mẹ đâu có bệnh đó.
- Em không biết. chị đến liền nhen.
Bác sĩ cho biết, bà bị hở van tim do thoái hóa. Nếu không mổ kịp sẽ dẫn đến suy tim. Bác sĩ còn dặn, trong thời gian chờ mổ, không để bà bị xúc động sẽ làm cho tình trạng bệnh nặng thêm.
- Mẹ thấy trong người thế nào rồi? Hạ hỏi bà Thanh.
- Bình thường rồi, không sao đâu. Mẹ còn phải khỏe mạnh để làm đám cưới cho con nữa chứ.
- Được rồi, mẹ cứ lo sức khỏe của mình đi, con chừng nào cưới cũng được, mẹ vội làm gì.
- Hay thôi để con cưới trước đi nhen. Con muốn có vợ lắm rồi. Vinh xen vào cứu Hạ.
- Đứa nào cưới trước cũng được. Bà cứ khỏe mạnh là được. Ông Thanh nói.
- Gọi thằng Khang vào đây cho mẹ. Mẹ muốn nói chuyện với nó.
Hạ bối rối trong lòng, cô biết là bà muốn nói gì với Khang nên cô muốn kéo dài thêm thời gian. Cô nhẹ nhàng nói:
- Để mẹ mổ xong đã rồi nói chuyện cũng được.
- Thì con cứ gọi nó vào đây.
Sợ lại ảnh hưởng đến sức khỏe của bà. Không ai dám cãi nữa.
- Dạ, để con gọi. Hạ miễn cưỡng trả lời.
Nghe tin bà Thanh vào bệnh viện, Vân Anh rủ Bảo Linh vào thăm. Bảo Linh ngại gặp bà Thanh, cô sợ bà nghi ngờ sẽ thêm khó chịu.
- Thôi tao không đi đâu, lỡ bác thấy tao tức giận, bệnh lại nặng thêm.
- Chuyện nào ra chuyện đó. Mà mày cũng tập quen dần đi. Trước sau cũng phải đối mặt, trốn tránh hoài cũng không phải cách tốt.
- Nhưng lúc này không tiện lắm.
- Tiện hay không là do mình thôi. Cứ đến thăm như con cháu, có gì mà sợ.
Nghe Vân Anh nói cũng xuôi tai, Bảo Linh đồng ý đi.
Hai người vừa bước vào phòng đã thấy Hạ và Khang ở đó. Bảo Linh khựng lại, định đi ra. Nhưng bà Thanh đã nhìn thấy gọi lại:
- Hai đứa vào đây.
Cả hai bước vào chào mọi người.
Bảo Linh nhận ra người đàn ông này là người cùng với Hạ bữa trước cô nhìn thấy. Lồng ngực chợt nhói, linh cảm chuyện không may sẽ xảy đến.
Vân Anh trò chuyện với bà Thanh, Bảo Linh không nói gì, chỉ khẽ đưa mắt nhìn Hạ. Hạ cũng nhìn lại cô mỉm cười.
Khang nhìn biểu hiện của hai người, anh ngờ ngợ cô gái này là người mà Hạ yêu. Anh thầm quan sát. " Cô ấy đúng là xinh đẹp ."
- Hình như các con chưa biết nhau thì phải, Hạ con giới thiệu mọi người với nhau đi. Bà Thanh vui vẻ nói .
- Đây là anh Khang bạn của tôi, còn đây là Vân Anh bạn gái Vinh, còn đây là Bảo Linh. Hạ ngập ngừng liếc nhìn bà Thanh rồi nói tiếp: .....bạn...Vân Anh.
- Dạ chào anh. Bảo Linh và Vân Anh cùng nói.
- Chào hai em. Rất vui làm quen với hai em. Khang vui vẻ lên tiếng.
- Anh Khang là bạn trai của Hạ, vừa từ nước ngoài về. Bác định mổ xong sẽ tổ chức đám cưới cho anh chị. Bà Thanh cố tình thông báo.
Cả Hạ và Bảo Linh cảm giác như giông bão đang nổi lên trong người. Phòng bệnh trắng toát càng tăng thêm sự buốt giá trong lòng họ. Bảo Linh đứng không vững nữa. Vân Anh phải nắm chặt tay bạn mình để giữ lại cho khỏi té.
Nhìn sắc mặt Bảo Linh thay đổi. Hạ lo lắng nói với bà Thanh.
- Chuyện đám cưới chưa gì mà mẹ.
- Mẹ muốn hai đứa hứa với mẹ là sau khi mẹ mổ xong sẽ làm đám cưới ngay được không?
Một khoảng im lặng đủ để những người trong cuộc cảm thấy nặng nề. Không khí đông đặc lại, thời gian vẫn cứ chậm chậm trôi...
Hạ đưa ánh mắt nhìn qua gương mặt đang dần dần tái đi của Bảo Linh, tim như có ai bóp chặt, rồi nhìn qua gương mặt chờ đợi của bà Thanh, cuối cùng cô nhìn Khang như cầu cứu, nhưng anh lại gật đầu nói:
- Dạ được, con hứa.
- Vậy còn con, Hạ?
- Dạ. Cô trả lời nho nhỏ, kèm theo tiếng thở dài.
- Vậy là được rồi. Bảo Linh con nên chúc mừng cho chị Hạ. Phụ nữ cho dù có mạnh mẽ đến đâu cũng cần phải có một người đàn ông bên mình để dựa dẫm, phải có gia đình, chồng con thì mới hạnh phúc. Bác coi con cũng như con gái bác, bác muốn con cũng vậy nhen.
Bảo Linh nuốt nước mắt vào trong mấp máy môi, ngực trái đau buốt:
- Dạ, cảm ơn bác, chúc anh chị hạnh phúc.
Hạ không muốn không khí gượng gạo, bi thương này kéo dài nên nói:
- Thôi mẹ nghỉ ngơi đi, tụi con ra ngoài.
Tất cả chào bà Thanh rồi đi ra ngoài. Bảo Linh bước thật nhanh, cô cố chạy đi tìm một chỗ để dựa vào, cô cảm thấy mình sắp quỵ ngã.
- Bảo Linh , Bảo Linh, chờ chị với. Hạ cố gọi theo.
Bảo Linh dừng lại, dựa vào bức tường phía trước. Vân Anh bước tới nói nhỏ:
- Tao chờ ở chỗ để xe nhen.
Hạ cũng bước đến:
- Em không sao chứ?
- Dạ không sao.
- Em về nhà chờ chị nhen, chị sẽ giải thích chuyện đám cưới. Đừng có lo lắng nhen.
- Dạ em biết mà. Chị cứ yên tâm lo cho bác đi.
Hạ nhìn Bảo Linh, ánh mắt vừa lo lắng vừa đau đớn.
Bảo Linh không dám nhìn vào mắt Hạ, cô sợ nếu nhìn vào đó mình sẽ không đủ tự tin thực hiện quyết định vừa hình thành trong đầu. Cô đưa tay định sờ lên mặt Hạ, nhưng Hạ tránh ra, vì ở đây có đông người, còn có Khang đứng ở sau. Bảo Linh cười buồn rồi nói:
- Chị giữ sức khỏe nhen.
- Em nhớ chờ chị đó. Hạ lặp lại.
Bảo Linh rất muốn nắm lấy tay Hạ lần cuối nhưng lại sợ cô ngại nên thôi. Bảo Linh nhìn cô lần nữa rồi bước đi.
- Là cô ấy đó hả? Khang hỏi.
Mắt Hạ vẫn dõi theo cái dáng cao gầy của Bảo Linh cho đến khi bóng người khuất xa sau dãy nhà của bệnh viện, cô mới lên tiếng:
- Ừa, là em ấy.
- Mình nói chuyện đám cưới nhen. Khang nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro