chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tàn tiệc cưới, mọi người chuẩn bị về nhà, thấy Hạ không về cùng Khang mà theo bà lên xe, bà Thanh hỏi:
- Sao con không về nhà cùng thằng Khang?
- Dạ con qua nhà lấy đồ rồi chút nữa qua sau, để Khang về nhà nghỉ ngơi trước đi, hôm nay chắc mệt lắm rồi.
- Bây giờ là chồng rồi mà con gọi gì kì vậy.
- Dạ con quen rồi, từ từ rồi con đổi.
Bước vào phòng, ngồi xuống bàn trang điểm, Hạ hoảng hốt, là chìa khóa của Bảo Linh. Lúc đưa chìa khóa nhà cho Bảo Linh, cô gắn cái neo thuyền vào nói đùa:
" Con thuyền được giữ lại bến bởi cái neo này nè, em như con thuyền cứ đi hoài nên tôi muốn giữ chân em lại."
Hạ vội vàng lấy điện thoại ra thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ của Bảo Linh, từ sáng đến giờ cô chưa đụng vào cái điện thoại. Cô vội gọi lại nhưng máy đã khóa. "Em hứa là không khóa máy cho dù có chuyện gì rồi mà." Cô bật khóc.
"Em đã về sao không đợi tôi, sao không gặp tôi, sao không nghe tôi giải thích?"
Hạ nhìn chùm chìa khóa, mân mê nó trên tay: Trả chìa khóa lại có nghĩa là lời nói chia tay.
Cô nấc lên không thành tiếng, chẳng lẽ chúng ta không gặp nhau nữa hay sao? Hạ có cảm giác sẽ mất Bảo Linh mãi mãi. "Nếu biết trước sẽ mất em, tôi đóng vở kịch này làm gì? Tôi chỉ muốn đảm bảo cho tương lai của hai đứa mình thôi mà, Sao em không chờ tôi?"
Tiếng bà Thanh gọi bên ngoài.
- Con nhanh lên rồi qua bên đó đi, hôm nay là đêm tân hôn mà để chồng một mình là không được đâu con.
- Dạ, con biết rồi. Cô cố nói giọng bình thường.
Trải qua nhiều sóng gió rồi con người ta mới thấm nhuần cái cảm giác đau nhưng không thể nói thành lời, muốn khóc đó nhưng từng dòng nước chảy ngược vào trong, muốn cào xé tim gan nhưng mỉm cười thật êm ái.
Tâm trạng của Hạ lúc này thật khó diễn tả, khóc cũng không được mà cười cũng không xong. Bên ngoài kia bà Thanh đang cười nói vui vẻ hạnh phúc vì đã toại nguyện về những gì mà mình sắp xếp. Mà cô cũng không còn nước mắt mà khóc nữa, cô đã khóc suốt mấy tháng nay vì thương nhớ người kia.
Từ ngày yêu Bảo Linh, Hạ đã trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc. Từ phân vân ngại ngùng đón nhận cảm giác lạ đầu tiên cho đến những phút giây hạnh phúc tột đỉnh của tình yêu và giờ đây là đau đớn vô biên.
Có lẽ tất cả mùi vị tình yêu Hạ đều nếm đủ trong mối tình của họ. Hạnh phúc, chờ đợi và đau khổ!
Vòng tuần hoàn lại lập lại. Với Lâm cũng là hạnh phúc, chờ đợi và đau khổ, nhưng cái đau đó không là gì với cái đau đớn hiện nay cô đang trải qua. Đau mà không biết phải thổ lộ cùng ai, không biết phải thể hiện như thế nào, không có ai để chia sẻ nên nó thấm ngược vào trong âm ỉ đến lặng người.
Chắc có lẽ từ giờ cô phải cười chứ biết làm gì nữa, cười cho mẹ cô vui lòng. Cười để mọi người thấy cô hạnh phúc. Cười vì tận cùng của nỗi đau rồi, không còn đau được nữa, tự nhiên con người ta lại mỉm cười.
Hạ nằm dài trên giường ôm con chuột bông vào lòng chìm vào giấc ngủ mê man nhưng miệng lại cười, nụ cười của sự đau khổ. Nó méo mó đến tội nghiệp.
Sáng hôm sau bà Thanh bước xuống lầu, đi qua phòng Hạ, thấy cửa vẫn mở, bà nhìn vào, bà giật mình vì cô vẫn còn ở đó, không về nhà Khang. Bà bước vào nhìn con gái. Vẫn còn y nguyên trang phục hôm qua, gương mặt nhòa son phấn vì nước mắt, bà nắm tay Hạ định lay cô dậy thì nghe tiếng Hạ nói trong cơn mê:
- Bảo Linh, Bảo Linh,.. đừng đi mà em, tôi nhớ em lắm, ...tôi yêu em, cả đời này chỉ yêu mình em thôi.
Một thoáng sững sờ trong đôi mắt bà. Bà đứng yên nhìn con gái ngủ mà gương mặt nhăn nhúm, nước mắt vẫn còn chảy ra nơi khóe mắt.
Thời gian qua thấy Hạ vui vẻ đồng ý lấy Khang, bà tưởng cô đã chia tay với Bảo Linh và chắc là đã quên mối tình đó rồi. Vậy mà giờ đây nhìn con bà đau khổ, bà cũng thấy đau trong lòng, thì ra là nó chưa quên. Nó vẫn còn yêu con bé đó. Nhưng đã cưới chồng rồi. Bà thở dài lắc đầu" không biết mình làm vậy có đúng không nữa? ". Bà lặng lẽ đi ra ngoài, khép cửa lại.

*****



Bảo Linh không còn thấy tha thiết với điều gìnữa, có lẽ cô đã dồn hết sức lực cho mối tình này nên giờ cảm thấy trống rỗng.Bảo Linh từ bỏ tất cả đi ở ẩn, cắt đứt liên lạc với mọi người.
Đầu tiên Bảo Linh tìm đến cô nhi viện ở vùngnúi, nơi mà cô đã ở lúc nhỏ. Nhưng ở đây người ta đã giải tỏa vì sau trận lũquét năm đó, mọi thứ đã bị phá hủy. Người ta dời cô Nhi Viện đi một nơi khác antoàn hơn. Nơi đây giờ chỉ là miếng đất hoang. Bảo Linh ngồi thơ thẩn bên consuối, phía sau là mộ sơ Thúy.
Trong kí ức của Bảo Linh. Sơ Thúy là người mẹthứ hai của mình, tuy Sơ rất nghiêm khắt nhưng lại dạy cho cô rất nhiều thứ, Sơdạy cho cô đàn, dạy cô hát, Sơ phát hiện ra năng khiếu của Bảo Linh nên đã chocô tập đàn từ khi còn bé. Lên mười tuổi Bảo Linh đã chơi piano thành thạo, cóthể đàn cho dàn đồng ca của nhà thờ trong các buổi lễ.
- Bảo Linh à, sau này con thích làm gì?
- Dạ con thích làm hòang tử.
- Con là con gái mà sao làm hoàng tử được, conphải làm một công chúa xinh đẹp để chờ hoàng tử đến đón đi chứ.
- Giống như trong chuyện hả sơ.
- Ừa. Con xinh đẹp lắm con biết không, sơ mongcon sau này sẽ được hạnh phúc bên người con thương yêu.
- Sơ à, sơ có mơ ước gì không sơ?
- Sơ muốn đến nước Anh. Nơi mà có một người đangở đó. Ánh mắt sơ thật buồn.
- Sau naỳ lớn con sẽ đưa sơ đi tìm người đó. BảoLinh tuyên bố hùng hồn.
Năm ngoái trong chuyến đi Châu Âu đầu tiên, BảoLinh đã theo địa chỉ trong tấm hình còn sót lại của sơ đi tìm cô gái tronghình, nhưng người ta nói cô ấy đã qua đời cách đây 10 năm, trong một vụ tainạn.
- Con đã đến nước Anh rồi sơ nhưng con đã khôngtìm được người Sơ cần tìm. Cô ấy cũng đã về với Chúa. Sơ có gặp cô ấy chưa?
Chỉ có tiếng gió, tiếng chim rừng, tiếng nướcchảy róc rách dưới khe trả lời câu hỏi của cô.
Trời bỗng nhiên sụp tối.
Gió rít lên từng cơn.
Mưa tuôn xối xả ...
Lạnh! Buốt cả trong lẫn ngoài.
Cô đơn!
Cảm giác cô đơn lại xâm chiếm, cuối cùng cũngcòn lại một mình.
Bảo Linh nhớ Hạ..."Chị à. Là lỗi của em, em sẽ cốquên."
*****
Bảo Linh thay số điện thoại và bắt đầu cuộc sốngmới. Cô lên phòng giám đốc.
- Anh, em nghe nói công ty mình mở văn phòng ởNga hả anh? Bảo Linh hỏi Giám đốc của mình.
- Ừa, mấy năm nay lượng khách Nga cũng tăng lên.Công ty có kết hoạch nhưng chưa đủ nhân viên sang đó. Người biết tiếng Nga quáít, anh muốn cử nhân viên nam đi cho thuận tiện, mà ai cũng không muốn xa giađình mình quá lâu như vậy.
- Cho em đi được không?
- Em không được đâu, người biết nhiều thứ tiếng,lại có kinh nghiệm như em mà đày ở bên đó 1,2 năm uổng lắm.
- Đi mà anh, em không có gia đình, đâu có ngườithân nên cũng không vướng bận gì, ở bao lâu cũng được.
- Vậy cũng được. Em chuẩn bị đi, tuần sau sẽ điđó. Nếu suy nghĩ lại thì nói anh biết nhe.
- Dạ, nếu... ai có hỏi em, anh đừng cho biết emsang đó nhen. Bảo Linh ngập ngừng nói.
- Sao vậy? trốn nợ hả?
- Nếu ai đòi nợ, anh cứ lấy lương của em trả. Côcười nói.
- Nợ tiền dễ trả, nợ tình khó trả. Nếu nợ tìnhthì em có trốn ở đâu người ta cũng sẽ tìm thấy mà đòi đó. GĐ chọc cô.
- Dạ, em trả hết rồi, chắc không có ai đòi nữađâu.
Bảo Linh quay đi cố giấu giọt nước mắt sắp tràora.
Tình yêu là điểm tựa để con người vượt qua sónggió. Thế nhưng không phải lúc nào nó cũng chiến thắng. Trong cuộc tình của họ,hắn ta là một kẻ bại trận.
Mặc dù hai người rất yêu nhau nhưng trong hoàncảnh này thì đành phải bất lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro