chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lại một cái tết nữa sắp đến. Bảo Linh cứ tưởng tết này được ở bên Hạ được hưởng một mùa xuân hạnh phúc bên người mình yêu vậy mà...
- Có mấy chuyến du lịch đầu năm về Việt Nam nè. Bảo Linh có muốn về nhà ăn tết không, anh sắp xếp cho. Sếp văn phòng của Bảo Linh ở bên Nga nói.
- Dạ thôi. Em không muốn về nhà. Về cũng có ai đâu. Giọng cô buồn bã.
Anh thở dài thương cảm cho cô. Những ngày giáp tết Việt, những người Việt lại nôn nao nhớ nhà, ai cũng muốn về nhà để được ăn tết với gia đình, để đoàn tụ với người thân, còn cô lại không muốn. Anh cũng biết Bảo Linh không có gia đình. Nhưng ít nhất cũng có ai đó để nhớ. Thỉnh thoảng thấy Bảo Linh buồn buồn cứ tưởng cô ấy nhớ nhà nên định sắp xếp cho cô về nhà .
Cái văn phòng đại diện của công ty Bảo Linh bên Nga chỉ có 3 người Việt, còn lại là người Nga. Bảo Linh đã ở đây được gần 4 tháng. Môi trường làm việc mới, cảnh vật mới ít nhiều đã làm cho cô nguôi ngoai mối tình ngang trái mà cô cố tình trốn tránh.
Thời gian cũng là liều thuốc chữa bệnh cho trái tim. Tim Bảo Linh có vẻ đã lành, giờ cô không còn đau nữa mà chuyển sang căn bệnh khác: Bệnh hờ hững. Từ một người vui vẻ yêu đời, hay cười hay nói giờ trầm tính hẳn. Ngoài công việc ra, Bảo Linh rất kiệm lời, cô hờ hững với mọi thứ giống như trên đời này không có gì là quan trọng.
Bảo Linh chuyển sang thích nghe nhạc Trịnh và chơi những bài Piano buồn. Thú vui duy nhất của cô là mỗi tối cuối tuần biểu diễn ở một quán café của người Việt, những người Việt xa quê lại rất mê những bài nhạc buồn của Bảo Linh. Có vài anh chàng người Việt lẫn người nước ngoài theo đuổi cô, nhưng cái họ nhận được chỉ là sự thờ ơ, lạnh nhạt .
Mọi người ở đây thấy vậy thường đùa gọi Bảo Linh là ma- nơ- canh: Đẹp nhưng vô cảm!

*****


Những ngày giáp tết Hạ càng thẫn thờ. Hạ và Bảo Linh đã hẹn nhau mỗi một năm sẽ đi du lịch một nước để thỏa ước mơ du mục của Bảo Linh. Mỗi khi hè đến sẽ lên DaLat để ngắm hoa, để cùng nhau bước đi trong tiết trời lành lạnh. Vậy mà giấc mơ chưa thành, giờ chỉ còn mình cô với những kỉ niệm.
- Thằng Khang có nói khi nào nó trở lại không? Bà Thanh hỏi Hạ khi cô và Vinh về quê ăn tết cùng ông bà.
- Dạ không, cậu ấy còn công việc nữa nên chưa sắp xếp được.
- Hai đứa là vợ chồng mà sao kì vậy?
- ....
Hạ không trả lời bà đứng lên đi ra ngoài vườn, cô ngồi dưới cây bưởi mà lúc trước hai người đã cùng ngồi nói về những mơ ước, về tương lai của cả hai.
Hạ thẩn thờ nhìn xa xăm, cô cứ ngồi ở đó cho đến khi hoàng hôn buông xuống...
Hạ nhớ Bảo Linh vô cùng. "Em đang ở đâu. Tôi phải làm sao em mới chịu trở về?"
Bà Thanh đứng nhìn bóng con gái cô đơn trong ánh chiều tà, bà thở dài thấy hối hận cho quyết định của mình. Cuộc hôn nhân gượng ép, không tình yêu đã giết chết tâm hồn con gái bà.
Lần nào cũng vậy, mỗi khi về nhà, Hạ đều ra đó ngồi. Thỉnh thoảng nhớ lại kỉ niệm của hai người cô cười một mình.

*****


Một năm sau, có người sang thay Bảo Linh từ Nga trở về.
Tại Sân bay Tân sơn Nhất.
Bảo Linh về cùng với một đoàn khách Nga, sau khi chuyển khách lại cho một hướng dẫn viên nội địa ra đón ở sân bay, cô thư thả kéo hành lý của mình ra ngoài chờ taxi cũng tranh thủ quan sát xung quanh.
Đã một năm rồi mới trở lại nơi này, Bảo Linh cảm thấy bồi hồi. Trước kia cô đến sân bay như cơm bữa, không bay thì cũng đón khách, Bảo Linh thấy rất bình thường nhưng giờ lại thấy bồi hồi xao xuyến. Cái gì đã gắn bó lâu dài sau một thời gian xa cách giờ gặp lại, đều làm cho người ta xúc động.
Bảo Linh như bất động khi ánh mắt vô tình nhìn thấy Hạ, cô Loan và cu Pin đang đi cùng Khang và một người phụ nữ đang dắt tay một bé gái, hình như Khang vừa xuống máy bay, hành lý rất nhiều. Họ đứng cách Bảo Linh rất gần nhưng vì người đưa đón đông đúc nên họ không thấy Bảo Linh.
Hạ vẫn vậy, nét mặt đượm buồn, có vẻ gầy hơn trước. Bảo Linh lặng lẽ quan sát Hạ. Tim đập mạnh trong lồng ngực. Có lẽ ông trời không thương cô, ngày đầu tiên về Việt Nam sau một năm trốn tình thì lại gặp cảnh đau lòng này. Bảo Linh tưởng mình đã quên được chút nào, nhưng giờ thì hình như tình cảm vẫn còn nguyên vẹn, cả yêu thương lẫn đau đớn.
Loan và người phụ nữ với đứa bé kia đi đâu đó, chỉ còn Khang, Hạ và cu Pin đang đứng ở sân trò truyện, nhìn họ như một gia đình hạnh phúc. Bảo Linh thấy chạnh lòng. Người yêu ở ngay trước mắt mà không dám gọi, không dám gặp mặt. Không còn gì buồn bằng.
Có lẽ đó là cái số, trước kia họ luôn tình cờ gặp nhau nhưng đó lại là nhân duyên cho một tình yêu đẹp. Sau đó sự tình cờ làm họ xa cách và giờ đây họ cũng tình cờ gặp nhau nhưng sự gặp gỡ này chỉ diễn ra trong âm thầm, lặng lẽ. ..
Cu Pin đứng lâu hình như không chịu được, bắt đầu nhìn xung quanh. Thằng bé thấy Bảo Linh nhưng chưa nhận ra, nó chăm chú nhìn lại lần nữa rồi bỏ tay mẹ nó ra, chạy lại chỗ Bảo Linh đang ngồi định kêu lên, Bảo Linh ôm lấy thằng bé, bịt nhẹ miệng nó lại.
- Đừng có kêu to nhen con. Rồi bỏ tay ra hôn lên má nó, thằng bé giờ đây đã lớn, nó cao lên rất nhiều, chắc phải học lơp hai rồi.
- Cô Bảo Linh đi đâu lâu quá con không gặp, ngày nào con cũng nhớ cô. Nó ôm Bảo Linh và dụi dụi đầu vào người cô.
Ôm thằng bé trong tay, Bảo Linh thấy bồi hồi xúc động. Người thằng bé có mùi hương của mẹ nó. Không kiềm được cảm xúc, nước mắt cô chảy ra.
- Cô ơi, sao cô khóc vậy?
- À... tại gặp lại con cô vui quá.
- Mẹ Hạ cũng hay khóc giống cô. Ba Khang nói đàn ông không được làm cho phụ nữ khóc. Cô Linh nín đi, đừng khóc nữa. Chút nữa cô đi chơi Đầm Sen với con nhen.
" Ba Khang, mẹ Hạ" Bảo Linh thì thầm. " Một gia đình hoàn hảo, mình chỉ là người thừa." Cô cười buồn.
- Mẹ cũng hay khóc lắm hả, con có biết vì sao không?
- Dạ con không biết, con thấy mẹ hay ôm con chuột nói chuyện một mình. Cậu Vinh nói mẹ nhớ người yêu.
Bảo Linh đưa mắt nhìn Hạ nhói đau trong lòng. " Biết làm sao được, đành chấp nhận hoàn cảnh vậy."
Vừa lúc Hạ không thấy cu Pin đâu nên nhìn xung quanh tìm.
- Thôi mẹ tìm kìa, con qua với mẹ đi.
- Cô không đi chơi với con hả cô? Thằng bé xịu mặt xuống hỏi.
- À cô còn bận việc. Cô không đi được.
- Khi nào cô về nhà?
- Chắc lâu lắm. Con qua với mẹ đi, đừng nói là thấy cô nhen. Coi như bí mật của cô cháu mình, móc tay nè. Trước kia hai cô cháu có chuyện gì giấu mẹ cũng hay làm vậy.
- Dạ.
Thằng bé cười móc tay với Bảo Linh rồi đưa một ngón tay lên miệng làm dấu bí mật.
Bảo Linh cũng làm lại giống nó. Rồi thả nó ra.
- Đi đi con. Cô đưa tay lên tạm biệt nó.
Thằng bé chạy lại, Hạ thấy cu Pin liền kêu lên:
- Pin ơi, Pin ơi. Con đi đâu vậy?
Bảo Linh cười nhẹ " Sao trông chị buồn vậy? Chị phải vui thì em mới vui được chứ. Dù sao cũng đã được nhìn thấy chị rồi, tạm biệt chị, tình yêu của em." Bảo Linh kéo vali rời đi.
Cu Pin không trả lời mẹ mà đưa mắt nhìn lại chỗ của Bảo Linh nhưng không thấy, Hạ cũng khó hiểu nhìn theo.
- Con nhìn ai vậy?
- Dạ cô đi đâu mất rồi.
- Con nói ai đi mất?
- Dạ không có ai.
- Con không được đi lung tung nhen, coi chừng bị lạc đó.
Mai Lan cũng đi đón người nhà tình cờ đi lướt qua Hạ, chị ta dừng lại nghĩ ngợi. " Người này rất quen, mình gặp ở đâu rồi. Như chợt nhớ ra cô ta mừng rỡ quay lại đến bên Hạ.
- Chào cô, cô còn nhớ tôi không?
Hạ nhận ra chị ta ngay lập tức, làm sao mà quên được.
- Chào chị, tôi vẫn nhớ chị.
Chị ta vồ vập hỏi:
- Cô có gặp Bảo Linh không ? Tôi không liên lạc được với em ấy.
- Tôi cũng như chị. Lâu rồi không có liên lạc.
- Chị nói thật chứ, Hai người chẳng lẽ ... Chị ta nghi ngờ hỏi lại.
Cu Pin Thấy Loan trở ra nên kêu lên:
- Mẹ ơi, cô Loan đến rồi.
- Mình đi đi Hạ. Khang lên tiếng.
- Đây là chồng con cô à?
- Uh. Chào chị. Hạ trả lời định cùng mọi người rời đi.
Mai Lan kéo tay Hạ lại :
- Bảo Linh thật sự chỉ yêu một mình cô thôi, cô không biết điều đó à?
- Tôi biết.
- Biết mà vẫn để em ấy ra đi? Chị ta ngạc nhiên hỏi lại.
- Yêu không có nghĩa là phải ở cạnh nhau. Chào chị. Hạ rời đi.
Nhìn theo bóng Hạ xa dần Mai Lan lắc đầu khó hiểu.
Chắc cô ta nói thật, hay tại vì cô ta có gia đình rồi nên em mới đau khổ rồi bỏ đi. Thời gian qua em ở đâu? Tôi thật sự là nhớ em đó, em có biết không?

****


Bảo Linh đến công ty vào phòng gặp giám đốc.
- Một năm không gặp ra dáng gái Tây hẳn nhen.Giám đốc đùa với cô.
Bảo Linh vốn đã xinh đẹp giờ càng xinh hơn, ở xứlạnh nên da dẻ trắng hồng, tóc nhuộm nâu đen xõa dài, uốn cong gợn sóng. Nétmặt đượm vẻ u buồn, ánh mắt thoáng chút hững hờ làm cho thần sắc càng quyến rũ.
- Dạ, cũng nhờ công của anh. Thời gian qua có aitìm em không anh?
Bảo Linh cũng muốn biết thử sự mất tích của mìnhcó làm ai chú ý không.
- Có nhiều người hỏi lắm nhưng có một người đặcbiệt, đích thân đến đây cố tìm...
Anh ta bỏ lửng rồi chăm chú nhìn Bảo Linh.
- Dạ đặc biệt như thế nào hả anh? Bảo Linh hồihộp, căng thẳng chờ đợi.
- Người mà em cố tình chạy trốn. Anh ta nháynháy mắt nhìn cô.
Bảo Linh đổi sắc mặt chuyển sang hồng hồng.
- Em có trốn ai đâu. Bảo Linh nói nhỏ.
Anh ta lục trong học tủ lấy ra một mẫu giấy nhỏmà cả năm nay nó vẫn còn năm im ở đó đưa cho Bảo Linh.
- Người này nè. Lúc đầu anh định gọi điện cho emnhưng nghĩ là em cần thời gian. Giờ về đây rồi em nên liên lạc với người ta đi,cô ấy rất lo lắng cho em.
Bảo Linh nhìn tờ giấy là số điện thoại của Hạ.Cô đứng yên bất động, chị đến tận đây để tìm mình.
- Chị ấy có nói gì không anh?
- Nói là .... Người yêu của em. Anh ta ngập ngừngvẫn nhìn sắc mặt của Bảo Linh.
- Người yêu, người yêu...cũ. Bảo Linh thì thầm.Hai giọt nước mắt sắp trào ra.
- Em có sao không?
Lấy laị bình tĩnh Bảo Linh lắc lắc đầu nói:
- Chuyện qua rồi, không có gì, em nghỉ mấy ngàynhen anh?
- Ừa cho em nghĩ một tuần luôn đó.
- Cảm ơn anh, Chào anh.
Nói rồi Bảo Linh quay người định đi ra, anh tanói theo.
- Tình yêu không có lỗi, nếu em còn tình cảm hãytìm gặp người ta đi. Theo anh thấy thì cô ấy rất yêu em.
"Mọi chuyện có vẻ đang yên ổn, không nên làm xáotrộn cuộc sống của chị ấy."
Nếu không gặp Hạ ở sân bay chắc Bảo Linh cũng sẽvề gặp Hạ một lần. Thật sự rất nhớ cô ấy. Nhưng nhìn hình ảnh ở sân bay, nghelời thằng bé nói, Bảo Linh hiểu rằng không nên gặp lại. Mọi chuyện cứ để trôiđi...
Khi lớn thêm một chút người ta suy nghĩ khác đi,nhìn mọi việc đơn giản hơn, học cách chấp nhận hiện tại một cách nhẹ nhàng hơn.Tình yêu không còn làm người ta đau đớn nữa mà biến thành những kỉ niệm đẹp...
Có lẽ số phận đã an bài. Bảo Linh sắp xếp cuộcsống cho riêng mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro