chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước khi lại ra đi Bảo Linh trở về Nha Trang, nơi có quá nhiều kỉ niệm của tình yêu dang dở...
Trời mùa này bắt đầu lạnh. Cái lạnh ở đây chẳng thấm gì với cái lạnh ở Nga nhưng Bảo Linh cảm thấy rất lạnh, có lẽ đó là cái lạnh từ sâu thẳm trong tâm hồn. Khi cô đơn người ta lại càng lạnh hơn.
Bảo Linh ngồi trên bờ biển nhìn những con sóng vỗ vào bờ chìm đắm trong những kỉ niệm, những giây phút hạnh phúc mà cô đã từng có.
Biển muôn đời vẫn vậy, lúc nào cũng có vẻ bình yên cho dù chất chứa trong lòng những con sóng ngầm hay ngoài khơi xa kia là bão tố.
Cuộc sống của Bảo Linh giờ chỉ là những hoài niệm.
Tiếng Hạ thủ thỉ :
" - Tôi rất thích lên Đalạt, ở đó có nhiều hoa nhìn đã mắt lắm, thời tiết lành lạnh ngủ cũng sướng nữa.
- Ngủ với người yêu mới sướng, ngủ một mình mà sướng gì?
- Nè, đầu óc đen tối quá nhen.
- Em nói ngủ bình thường mà, tại chị nghĩ đen tối nên giờ ...cho đen tối luôn nhe.
Bảo Linh ôm lấy cô hôn ngấu nghiến rồi thì thầm " mình ngủ nhen". Hạ đẩy nhẹ người bên cạnh ra "Đầu óc em đúng là đen tối mà."
Một chút ấp áp len lỏi qua tim. Bảo Linh lại ngây ngô cười một mình.
Bảo Linh lang thang khắp nơi trên thành phố Đalạt để tìm dấu chân Hạ qua những câu chuyện rời rạc cô kể, những nơi nào Hạ đã đi qua Bảo Linh đều muốn đến. Bảo Linh sống với hoài niệm về cô, về tình yêu vĩnh cửu mà mình theo đuổi..
" Chị à, người ta không tin có tình yêu vĩnh cửu, như em tin là có: Em yêu chị, hết kiếp này, kiếp sau em vẫn còn yêu, mãi mãi không bao giờ hết yêu. Chị có tin em không?"
An café buổi chiều vắng vẻ. Vài vị du khách ngồi trầm ngâm nhìn phố xá qua cơn mưa nhẹ hạt vừa đổ xuống. Trong căn phòng có cây đàn để sẵn. Bảo Linh buông từng tiếng piano buồn, thì thầm hát theo bài " Dòng sông lơ đãng – việt Anh":
Từng ngón tay khép như nụ hoa trắng,
Bỏ lại hàng cây ngơ ngác sau lưng.
Và nỗi đau rơi trong lòng đêm vắng,
Nỗi đau ta nhận riêng mình.

Rồi chúng ta sẽ đôi lần nuối tiếc.
Để một dòng sông, lơ đãng trôi qua.
Một sớm kia xuôi theo dòng tôi đến,
Cớ sao... em chẳng đứng chờ ?
...
Phím đàn cuối cùng buông xuống ngân xa. Bài hát đã kết thúc nhưng cô vẫn ngồi yên bất động, hai giọt nước mắt long lanh ra trên khóe mắt. Bảo Linh nhớ Hạ vô bờ bến. Không có lý do gì để hờn trách người khác, lỗi là ở mình, nhưng đúng là " nỗi đau này cô nhận cho riêng mình."
Vài tiếng vỗ tay vang lên làm Bảo Linh giật mình. Cô chớp chớp mắt, cố nuốt nước mắt vào trong. Rời khỏi quán lang thang trên đường phố.
Trong cơn mưa bay bay Bảo Linh cứ cắm cúi bước dọc theo bờ Hồ Xuân Hương, cơn gió nhẹ thổi qua mang theo hơi nước làm lạnh buốt da thịt. Cô khẽ rùng mình run rẩy. Trời tối tự bao giờ.
Bảo Linh nhìn ly sữa đậu nành bốc khói, hai tay xoa xoa vào nhau cho đỡ lạnh, định hút một hơi, chợt dừng lại. Tiếng Hạ văng vẳng:
" - Buổi tối ở Đà lạt lạnh lắm nhen, thích nhất là uống sữa đậu nành nóng. Nhưng mà em phải cẩn thận, đừng uống bằng ống hút, vô tình hút một hơi là phỏng miệng liền đó.
- Chắc chị bị rồi nên mới kinh nghiệm đúng không?
- Chỉ có người ham ăn ham uống như em mới bị thôi, chứ người ta cẩn thận sao bị được."
Bảo Linh mỉm cười. Cô lấy muỗng múc từng muỗng một, cảm nhận vị ngọt, vị thơm của sữa như cảm nhận vị ngọt thơm của môi người yêu. Cô nhắm mắt tưởng tượng gương mặt ai kia trước mắt.
Lại thêm một ánh mắt của người đối diện nhìn bảo Linh khó hiểu? Người ta không hiểu là cô gái này đang làm gì?
Chưa từng một lần cùng Hạ dạo bước ở đây, nhưng đi đến đâu Bảo Linh cũng cảm giác như người đang ở bên cạnh. Có lúc cô vừa đi vừa nói chuyện một mình như đang nói với Hạ. Nhiều người nhìn Bảo Linh tưởng cô có vấn đề gì đó ở đầu. Cô cũng chỉ mỉm cười.
" - Hàn Quốc có rừng lá phong đẹp lắm, hôm nào em với chị đi qua đó chụp hình nhe, nhìn như ở Châu Âu.
- Cần gì đi đâu cho xa, bữa nào rảnh tôi dẫn em đến chỗ này cũng có lá phong đỏ cho em tha hồ chụp hình, chẳng khác nào Châu Âu đâu.
- Ở đâu vậy? chị làm em tò mò quá, chắc phải vào sâu trong rừng mới có phải không chị?
- Ở ngay phố Đalạt thôi.
- Em biết rồi, lá phong giả chứ gì, cái đó em thấy đầy.
- Giả gì mà giả. Có em giả thì có. Hạ nựng yêu hai má người đối diện. Ngoan đi rồi hè tôi dẫn đi."
Zen garden café hiện ra trước mắt như một vườn zen thu nhỏ, khung cảnh bình yên đến tĩnh lặng. Đúng ra là quán này mang phong cách Nhật Bản nhưng từ trong phòng kính nhìn ra, Bảo Linh thấy nó giống Châu Âu hơn, có lẽ nó bị ảnh hưởng bởi lời Hạ nói.
Cây phong lớn nhỏ được trồng khắp vườn xen kẽ với các loài cây khác rất hài hòa, Lá phong mùa này đang chuyển từ vàng sang đỏ, rụng đầy sân, Bảo Linh ngơ ngẩn nhìn. Thầm nghĩ "Chị hay thiệt đó, ở đâu cũng lần mò ra được. Em là dân du lịch mà còn chưa biết quán này."
- Xin hỏi chị dùng gì ạ? Một em nhân viên hỏi.
Tiếng cô văng vẳng " Capuchino ở Zen ngon lắm, khi nào đến đó nên thưởng thức thử nhen".
- Capuchino. Bảo Linh buộc miệng.
- Dạ, chị chờ một chút sẽ có ngay.
Nhìn tách capuchino có hình lá phong đang chao nhẹ trước mặt, Bảo Linh mỉm cười thì thầm " Em đến quán lá phong của chị rồi nha, em cũng thưởng thức capuchino của chị luôn rồi nha. Chị còn đi đâu nữa không vậy?"
Hai đứa nhân viên nhìn cô rồi thì thầm với nhau, chắc tụi nó lại nghĩ vị khách này có vấn đề chứ gì, Bảo Linh quen với phản ứng của những người xung quanh khi thấy biểu hiện không bình thường của cô, Bảo Linh cười nhẹ rồi tiếp tục thì thầm trò chuyện với tách cafe. Nhắm mắt thả hồn theo bài " Yesterday once more". " Ở đây không có nhạc Trịnh cho chị nghe rồi" cô lại thì thầm.
Sau khi lang thang khắp nơi ở thành phố này Bảo Linh bỗng thấy yêu nơi này cũng giống như yêu từng kỉ niệm mà Hạ đã kể cho cô nghe. Và Bảo Linh nghiệm ra một điều:
Yêu thương ai đó không có nghĩa là phải ở cạnh bên người đó, mà chỉ cần lúc nào cũng nghĩ về nhau, trân trọng những kỷ niệm bên nhau là quá hạnh phúc rồi.

*****


- Vợ chồng Khang mời mai ăn trưa mày nhớ không?
Loan hỏi Hạ.
- Nhớ nhưng chắc không đi được quá, mẹ bị bệnh chắc mai tao phải về quê xem sao.
- Bác bị sao, hay biết chuyện mày với Khang làm đám cưới giả nên bệnh tim trở lại?
- Không phải đâu, chỉ bị cảm thôi, đâu có ai nói đâu mà mẹ tao biết.
Lần đó vì để cho bà Thanh yên lòng tránh bị xúc động ảnh hưởng đến tim, nên Hạ và Khang đã bàn với nhau làm đám cưới giả che mắt bà và che mắt thiên hạ, cũng là để đảm bảo cho Hạ và Bảo Linh sau này dễ dàng đi lại với nhau, không phải sợ người ta dị nghị dòm ngó vì dù sao, Hạ cũng đã có chồng.
Khang còn nặng tình cảm với Hạ nên anh luôn nghĩ cho cô, nhìn thấy sự đau khổ của cô anh cũng không cầm được lòng mình. Tình yêu anh dành cho cô không phải là tình yêu ích kỉ. Anh luôn làm mọi điều tốt nhất để mong Hạ được hạnh phúc.
Hôm Hạ vào Sài Gòn tìm Bảo Linh, cô định nói cho cô ấy biết kế hoạch của mình. Muốn Bảo Linh chờ đợi Hạ thêm một thời gian nữa để cô thuyết phục bà Thanh. Hạ biết rất rõ tính mẹ mình, không nên cãi lại bà lúc này, chỉ để bà tự cảm nhận được tình cảm chân thành của cô và Bảo Linh rồi từ từ nhận thấy và chấp nhận, chứ không ai khuyên bà được.
Nhưng những gì Hạ chứng kiến làm cô suy nghĩ lại. Bên cạnh sự yêu thương lại xen một chút thất vọng, một chút đau đớn, một chút ghen tuông nên cô thấy không cần phải cho Bảo Linh biết. Chỉ không ngờ là Bảo Linh chưa kịp hiểu chuyện đã biến mất. Hạ hối hận vô cùng, nếu biết trước Bảo Linh phản ứng vậy, cô đã nói rõ ràng cho Bảo Linh biết rồi.
Cuộc đời có nhiều chuyện mà ta không lường trước được, cứ nghĩ mình giải quyến như vậy là đã ổn thỏa lắm rồi đâu biết rằng lại dẫn đến những sai lầm mà cả đời phải ân hận.
Hạ lại ngồi dưới gốc cây bưởi nhìn xa xăm...
" Không biết ở nơi nào đó em có còn nhớ tôi không?"
Bà Thanh đứng nhìn theo Hạ rồi lắc đầu thở dài.
- Thằng Khang hè này không về hả Vinh?
- Dạ có về nhưng về cùng với vợ ảnh.
- Là sao mẹ không hiểu.
- Thì mẹ biểu cưới thì chị Hai cưới chứ có yêu ảnh đâu.
- Nhưng sao lại về với vợ?
- Mẹ cũng biết là chị hai yêu ai mà. Chỉ không yêu anh Khang nhưng vợ ảnh yêu ảnh, họ còn con nhỏ nữa nên họ quay lạị với nhau. Chuyện cũng bình thường mà. Vinh nói sẵn giọng, có vẻ trách móc mẹ mình.
Bà Thanh lại thở dài, Bà biết là Hạ chỉ yêu Bảo Linh thôi nhưng bà cứ cố ép. Bà nghĩ tụi nó cứ lấy nhau đi rồi sẽ có cuộc sống gia đình bình thường như người ta, nhưng giờ thành ra cũng chẳng được gì.
- Lâu nay con có gặp con bé Bảo Linh không?
- Dạ không, cô ấy bỏ đi biệt tích rồi không ai tìm được.
- Hả? Đi biệt tích là sao? Còn gia đình con bé ở đâu? Chẳng lẽ họ cũng không biết.
- Bảo Linh không có gia đình, cô ấy là trẻ mồ côi.
- Hả? Mồ côi hả?
Bà Thanh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
- Vậy Không đứa nào đi tìm con bé sao? Bao lâu rồi? Giọng bà hết sức lo lắng.
- Hơn một năm rồi, từ cái đêm mà chị hai đám cưới.
Bà nhớ lại đêm tân hôn, hình ảnh Hạ ngủ mê gọi tên Bảo Linh vẫn còn nguyên trong đầu bà. Bà thở dài, bây giờ bà mới thật sự cảm nhận được là mình đã sai lầm, sai lầm nghiêm trọng.
- Chẳng lẽ không có cách nào để tìm con bé sao? Hay con đăng lên ti vi, đăng báo tìm đi. Cũng phải có cách nào đó chứ?
Vinh ngạc nhiên nhìn bà.
- Dạ ,tìm để làm gì hả mẹ? Rồi họ có được ở bên nhau đâu?
- Hai đứa còn yêu nhau thì về ở với nhau chứ còn gì nữa.
Vinh nhìn bà lần nữa rồi thở dài lắc đầu.
- Giờ cũng muộn rồi. Tụi con đã tìm khắp nơi, đăng tin hết các mạng xã hội... nhưng cơ bản là cô ấy cố tình không về vì nghĩ rằng chị Hai đã có gia đình, và cũng vì... sợ bệnh của mẹ ...Vinh ngập ngừng nói.
- Con cố tìm con bé Bảo Linh về cho chị con đi, tội nghiệp con bé quá. Mẹ sai rồi, mẹ không ngăn cản nữa đâu.
Gần đất xa trời rồi mà đến giờ bà mới hiểu rằng: Không phải cái gì cũng gượng ép được. Cái gì cũng có duyên phận của nó. Không phải cứ lấy người này gán ghép với người kia là ra một cặp được. Cũng giống chuyện tình "đôi dép" vậy, mất một chiếc thì bỏ luôn chiếc kia, không ai lại đi mua một chiếc khác, mà có như vậy người ta cũng biết đó không phải một đôi. Bảo Linh đi rồi Hạ giống như chiếc dép bỏ đi. Có đẹp, có tốt cũng chẳng để làm gì!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro