chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiếc Toyota Yaris màu nâu của Hạ chạy thẳng vào dừng lại ngay trong sân của quán cafe Lập Dị. Vân Anh nhờ anh giữ xe kêu dùm cô chủ quán, anh ta ngập ngừng nói:
- Dạ nhưng giờ này cô ấy đang đàn. Sợ cô ấy không ra được.
- Anh cứ nói là có bà chủ Lập dị thứ hai tìm là được.
Vinh nhìn Vân Anh cười rồi mở cốp sau lấy hành lý ra ngoài.
Bảo Linh nghe lời nhắn cũng tò mò đi ra. Cô ngạc nhiên khi thấy vợ chồng Vân Anh.
- Em chào anh, hôm nay đâu phải là ngày nghỉ mà hai người lại lên đây? không làm việc sao?
- Ra nhận hàng kí gửi nè. Vân Anh nói.
Hạ từ từ mở cửa xe bước ra. Bảo Linh há hốc miệng nhìn ba người khó hiểu. Cô chỉ thốt lên được một tiếng.
- Chị!!!
Hạ tiến lại trước mặt Bảo Linh nhón chân quàng tay qua cổ nàng ta nói:
- Em cho tôi ở ké nhen, hai đứa kia giành nhà rồi, tôi giờ không có chỗ ở.
Bảo Linh rất bất ngờ với hành động của Hạ nhưng cũng ôm lấy người cô, sau đó mỉm cười sung sướng.
- Em biết chị sẽ quay lại mà.
- Em giỏi lắm, dám ra điều kiện cho tôi luôn.
Bảo Linh nhìn thấy đến mấy cái vali to trên sân nên ngạc nhiên hỏi.
- Chị tính định cư ở đây luôn hay sao mà đem nhiều đồ vậy?
- Em không cho tôi ở thì tôi ra khách sạn vậy.
Hạ giả vờ giận dỗi định bỏ tay ra, Bảo Linh vội ôm siết lấy Hạ, hôn vào môi cô.
Lúc này quán có mấy vị khách đang đi vào, họ vô tình nhìn thấy cảnh phim tình cảm của hai người đang diễn ra gữa thanh thiên bạch nhật nên dừng lại nhìn, rồi vỗ tay.
- Thôi thôi, hai người diễn sâu quá đi. Vinh la lên.
Thực ra công khai cũng không phải là điều khó khăn, quan trọng là tự bản thân mình có dũng cảm để đối đầu với hoàn cảnh hay không thôi. Tất cả tùy thuộc ở bản thân mình, nếu mình cho là dễ thì mọi chuyện sẽ dễ, còn mình cứ nghĩ là quá khó không dám đối mặt, thì mãi mãi sẽ là chướng ngại vật không bao giờ vượt qua được.
Hạ đã chiến thắng được bản thân mình, hay nói cách khác : Tình yêu chân thành đã chiến thắng.
Bảo Linh rời môi Hạ mỉm cười hỏi:
- Chị ở đây luôn với em hả? Còn công việc của chị thì sao?
- Tôi bị thất nghiệp rồi, em nuôi tôi nhen.
Bảo Linh nghe những lời nói của cái người đang đu trên cổ cô mà không tin vào tai mình nữa.
- Chị từ bỏ tất cả sự nghiệp vì em sao?
- Gia đình và em là tất cả đối với tôi. Ngoài ra không có gì là quan trọng hết.
Bảo Linh có cảm giác bồng bềnh như mình đang được trôi trên sông Ngân Hà. Đưa ánh mắt đắm đuối nhìn người yêu, Bảo Linh mỉm cười sung sướng thì thầm.
- Chị sẽ không bao giờ hối hận vì yêu em đâu. Em sẽ làm cho chị luôn luôn hạnh phúc .
- Cảnh 1 màn 1, kết thúc ở đây đi. Chút nữa vào trong kia đóng tiếp. Giờ chỉ chỗ cho tui mang đồ vào nè . Vinh lên tiếng.
Mọi người cùng cười.

*****


Đêm " Tân hôn".
Họ trước kia đã ở bên nhau, nhưng những gì quý giá nhất lại để dành cho đêm tân hôn. Hạ thuộc túyp người truyền thống còn Bảo Linh lại Tây hóa, nhưng cho dù cô nàng có dụ dỗ Hạ bao nhiêu lần cũng chưa được phép vượt rào.
Sau bao khó khăn chờ đợi, giờ đây họ đã có được một đêm "tân hôn" trọn vẹn và tràn đầy hạnh phúc.
Bảo Linh nhìn người yêu bên cạnh với ánh mắt khao khát yêu thương nhưng tự nhiên lại thấy hồi hộp như lần đầu.
Mỗi khi ở chỗ riêng tư Hạ như biến thành người khác, luôn e thẹn, ngại ngùng khi bị Bảo Linh câu dẫn. Cô tránh ánh mắt của Bảo Linh giấu mặt vào người nàng ta.
- Đừng có nhìn nữa, kì quá. Hạ thì thầm yêu cầu.
- Hạ, em muốn...
- Muốn gì?
Biết người ta muốn gì rồi mà còn cố tình hỏi.
Bảo Linh bao trùm cơ thể người bên dưới bằng ánh mắt ma mị của mình.
- Chị ...sợ ..đau! Hạ nhìn người bên trên với gương mặt lo lắng.
Thực sự là cô rất sợ đau, chỉ một vết thương nhỏ hay trầy nhẹ là cô đã la làng lên rồi.
- Nhẹ thôi, không đau đâu. Bảo Linh nhẹ nhàng dỗ dành.
Nhìn cái mặt " thả thính'' kia đúng là không thể từ chối được.
- Á...Hạ la lên khe khẽ cố gắng kiềm chế âm thanh, hai tay bám chặt cái drap giường, nước mắt ứa ra.
Bảo Linh nhẹ nhàng hôn lên mặt Hạ, biết là cô đau lắm, Bảo Linh thấy hối hận. "Biết chị đau vậy, em không làm đâu".
- Em xin lỗi, em dừng nhen, không làm nữa đâu.
- Nè, Dương Bảo Linh, em muốn chết hả???
Có cái kiểu gì mà trong lúc "ấy ấy" lại kêu cả họ và tên người ta ra không trời, nghe có vẻ giống như cái tên được xướng lên trong ngày nhận bằng tốt nghiệp vậy.
Mà cũng không sai, sau đêm nay cấp cho nàng ta mấy cái bằng luôn vì môn này có học đâu mà cũng làm bài sát hạch một cách vô cùng xuất sắc.
Bảo Linh nhìn người yêu ngủ ngon lành trong vòng tay mình. Thật sự không thể tin được đây là sự thật.
Bảo Linh không thể tưởng tượng được có một ngày, Hạ lại ngoan ngoãn bỏ tất cả sự nghiệp, bỏ tất cả các mối quan hệ quen thuộc bao năm nay để theo cô. Có lẽ ông trời vẫn còn công bằng đối với cô, bù đắp lại quãng đời bất hạnh mà cô đã trải qua.
Bảo Linh ôm chặt người bên cạnh vào lòng. Gương mặt Hạ khi ngủ rất bình yên, không còn vẻ đăm chiêu, nhíu mày như trước nữa. Bảo Linh hôn nhẹ vào mắt Hạ" Có lẽ mình là người may mắn nhất trên thế gian này". Cô mỉm cười hạnh phúc.

*****


Lại một năm học mới bắt đầu. Trường THCS Nguyễn Du năm học này vắng một cô giáo dạy toán. Có một sự luyến tiếc không hề nhẹ của đồng nghiệp và học sinh. Một số học sinh cá biệt lại vui mừng nhưng chúng nó đâu biết rằng không có sát thủ này thì có sát thủ khác. Nghe nói mới có một cô giáo dạy toán mới về thay Hạ và mức độ lập dị cũng không kém!
Còn ở thành phố mộng mơ đầy hoa kia đang có hai con người đang chìm vào hạnh phúc.
- Chị dậy đi. Hôm nay chị không đi dạy sao?
- Sáng nay không có tiết. Hạ vừa nói vừa rút sâu vào người Bảo Linh.
- Lạnh quá, cho chị ngủ chút nữa đi.
- Dậy đi, chút nữa em phải đi làm nữa. Hôm nay khách đi Lăngpiang tối khuya em mới về. Dậy ăn sáng cafe với em đi.
Bảo Linh dựng người Hạ lên nhưng cô vẫn ôm chặt lấy Bảo Linh, mắt nhắm tít lại không có dấu hiệu thức dậy.
Ở với nhau rồi Bảo Linh mới phát hiện ra Hạ rất thích ngủ nướng, sáng nào mà kêu được cô dậy cũng vất vả đủ kiểu. Cuối cùng Bảo Linh phải dùng đến cái chiêu cuối cùng.
- Chị mà không dậy là em sẽ đánh dấu lãnh thổ đó. Vừa nói cô nàng vừa cúi xuống nhằm cổ Hạ định cắn vào đó.
Hạ bật dậy như cái lò xo.
- Nè nè không được nhen, chị dậy rồi không chơi trò đó nhen.
Bảo Linh bật cười, nàng ta biết Hạ rất sợ các dấu vết để lại sau các cuộc ân ái quá mức của người yêu. Vì vậy muốn kéo con sâu ngủ ra khỏi kén chỉ có cách đó thôi.
Cuộc sống của hai người đã ổn định. Hạ xin dạy hợp đồng ở một trường THPT dân lập. Lúc đầu Bảo Linh không cho Hạ đi làm, vì sợ Hạ lại bị áp lực giống như trước kia. Nhưng mỗi khi nhìn thấy ánh mắt của cô nhìn theo mấy em học sinh đi học, Bảo Linh biết là Hạ nhớ nghề. Cô nàng càng thấy thương Hạ và đã xuôi lòng với một điều kiện " Nếu chị thấy khó khăn quá thì nghỉ nhen. Em không muốn vì những chuyện bên ngoài mà ảnh hưởng đến cuộc sống của mình."
Bảo Linh tiếp tục làm hướng dẫn viên cho chi nhánh của công ty cũ của mình, cô rất ít đi xa, chỉ làm các tour trong thành phố. Cô không nỡ để người phụ nữ cuả mình ở nhà một mình.
Quán cafe vẫn hoạt động bình thường, khách ngày một đông. Chỉ có điều cô chủ không những hát những bài tình ca buồn mà còn hát những bản nhạc vui. Gương mặt lúc nào cũng cười hạnh phúc.
Bây giờ thì nhân viên của quán biết "người lập dị" thực sự của quán này là ai rồi.
Cuộc sống êm đềm nhưng không có nghĩa là không có sóng gió.
Hạ rất thích mỗi buổi sáng được Bảo Linh chở đi dạy. Rất nhiều người biết mối quan hệ của hai người nhưng không ai bàn tán gì, họ chỉ trầm trồ trước sự xinh đẹp của Bảo Linh. Không những giáo viên mà mấy đứa học sinh cũng vậy, bữa nào mà Bảo Linh chở Hạ đến trường là tụi nó kéo nhau lại để ngắm nhìn "người mẫu xinh đẹp", làm Hạ cũng phải bật cười.
Dạy xong tiết 4 đang chờ Bảo Linh đến đón, Hạ đứng nói chuyện với một thầy giáo cùng trường, hai người nói chuyện rất vui vẻ. Anh ta có vẻ thích cô nên thường hay bắt chuyện, và cử chỉ đôi lúc cũng rất tự nhiên.
Bảo Linh đến đón, đây không phải là lần đầu cô thấy hai người nói chuyện, nhưng lần này có vẻ thân mật, Nhìn Hạ cười đùa vui vẻ với anh ta cô thấy khó chịu trong người.
Không hiểu sao, Bảo Linh không thích đàn ông thân thiện với Hạ, có một nỗi lo sợ mơ hồ nào đó cứ lẩn quẩn bên cạnh, có lẽ dấu ấn của cái đám cưới lần trước ám ảnh cô. Vì vậy bất cứ người đàn ông nào mà tỏ ra thân thiện với Hạ là cô tìm cách ngăn cản ngay lập tức.
Hạ đang ở thời điểm đẹp nhất của người phụ nữ. Những gì mà những người phụ nữ bình thường có thì cô cũng nhận được: một gia đình sung túc, một người bên cạnh hết mực thương yêu mình, một đứa con trai ngoan ngoãn, một công việc theo sở thích của mình để làm niềm vui chứ không phải vì mưu sinh. Một cuộc sống bình yên và hạnh phúc còn gì mơ ước bằng.
Cuộc sống đong đầy hạnh phúc đã biến Hạ trở nên dịu dàng, đằm thắm. Bởi vậy nên từ con người cô, toát ra một sự thành đạt làm người khác phải ngưỡng mộ và ganh tỵ. Sự hấp dẫn đó đã vô tình làm thu hút những người đàn ông trung niên. Mà ở môi trường làm việc của cô, đàn ông trung niên chưa lập gia đình hoặc đang độc thân không phải là ít.
Bảo Linh đúng là có xinh có đẹp, nhưng mà thời buổi này, những cô gái xinh đẹp như Bảo Linh không phải là hiếm, còn người chính chắn như Hạ thì lại khó tìm.
Đàn ông, họ rất tinh mắt.
Bảo Linh cũng nhận thấy điều đó, cho nên cô càng ngày càng giữ chặt người phụ nữ này bên cạnh mình. Ngoài công việc ra, cô không bao giờ để Hạ rời khỏi tầm mắt mình dù chỉ một chút.
Để lấy lòng giáo viên ở trường Hạ, vào những ngày lễ, Bảo Linh nhờ công ty tài trợ các chuyến du lịch miễn phí trong thành phố cho các thầy cô. Còn những chuyến du lịch xa, đều được giảm giá. Ngoài ra, các hoạt động văn nghệ hay ngoại khóa Bảo Linh đều tham gia nhiệt tình như thành viên của trường. Tất nhiên, ai cũng hiểu mục đích sâu xa của nàng ta là muốn quản lý chặt chẽ người kia thôi. Nhưng cho dù với mục đích gì thì mọi người cũng ngầm chấp nhận Bảo Linh như một trong những "chàng rể" của trường vì xét về nhiều mặt, họ có lợi quá mà. Cũng có lẽ vì vậy mà Hạ không còn tên lập dị nữa, mà được đặt một cái tên khác đó là "Người bị chăn dắt".
Bảo Linh bước xuống xe đi thẳng vào trường, chào anh giáo viên rồi nắm lấy tay Hạ kéo đi. Mặt hầm hầm tỏ vẻ khó chịu.
Xe chạy rồi mà nàng ta vẫn không nói tiếng nào chỉ chăm chú lái. Hạ ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- .....
- Em sao vậy? Sao tự nhiên lại vậy?
- Hai người thân mật quá ha! Bảo Linh nói giọng châm chọc.
- Thân gì đâu, bình thường mà.
" Đó mà bình thường, lúc nãy anh ta còn vén tóc trên mặt chị nữa mà bình thường" Nàng ta nghĩ thầm rồi máu ghen nổi lên, Bảo Linh thắng gấp xe dừng lại.
- Em làm gì vậy? Hạ ngạc nhiên hỏi
Bảo Linh chồm qua giữ chặt lấy hai bên mặt Hạ kéo sát vào mặt mình.
- Em đã nói là không được để ai khác tùy tiện đụng vào người chị mà, sao chị không nghe?
Biết là cô nàng đang ghen, Hạ nói nhẹ nhàng:
- Chỉ là tình cờ gió thổi thôi mà, chị phản ứng không kịp.
Bảo Linh kéo mạnh mặt Hạ vào mặt mình hôn thật mạnh vào môi cô đến khi Hạ không thở nổi đẩy nàng ta ra, thở hỗn hễnh.
- Đang ở ngoài đường mà em, có gì về nhà nói đi.
- Hứa với em không có lần sau. Nói nhanh đi! Bảo Linh vừa nói vừa định tiếp tục .
- Hứa , hứa. Được rồi đừng có làm vậy nữa, chị thở không được nè.
- Nhớ đó. Nàng ta hôn một cái nhẹ lên môi đối phương rồi thả ra, tiếp tục lái xe về.
Hạ nhìn qua người bên cạnh " ghen gì kì vậy?"
Đây không phải là lần đầu Bảo Linh ghen, nhưng mỗi lần nàng ta ghen mỗi kiểu Hạ thật sự không biết đâu mà đề phòng hết. Cô lắc đầu cười.
Người ta nói có yêu thì mới có ghen. Ghen tuông là gia vị của cuộc sống mà , nhưng đừng làm quá sẽ không hay đâu.
-------------------------------

" Em ngược đường ngược nắng để yêu anh.
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi.
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm.
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng...
Em ngược đường... ngược tất cả... để bên anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro