chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay Hạ và Bảo Linh về lại căn nhà của Bảo Linh để làm giỗ mẹ cô. Tuy là họ đã định cư ở thành phố khác, nhưng Bảo Linh muốn giữ lại ngôi nhà này để làm kỉ niệm và hàng năm cô vẫn muốn làm giỗ mẹ tại ngôi nhà này.
Hiện nay, nhà này được Bảo Linh cho mấy đứa em ở cô nhi viện ở để đi học cho gần và cũng nhờ tụi nó coi nhà dùm luôn.
Giờ này chắc mấy đứa nhỏ đi học hết rồi. Vừa mở cửa vào nhà, nhìn quanh căn nhà, Hạ lầm bầm:
- Mấy đứa này ăn ở gì mà bầy hầy quá, không dọn dẹp gì hết.
- Chắc tại tụi nó bận học nên không có thời gian dọn dẹp. Bảo Linh lên tiếng.
- Dọn dẹp có chút xíu làm gì mà không có thời gian, giống nhau quá nên bênh nhau chứ gì? Hạ nhìn Bảo Linh cười cười.
Cô nhớ lại trước kia, lần nào qua nhà Bảo Linh, cô với Vân Anh cũng phải don dẹp nhà cửa hết. Bảo Linh chẳng bao giờ dọn, nhà lúc nào cũng bề bộn, mọi thứ cứ vứt lung tung, lộn xộn nhìn ngứa mắt kinh khủng, không dọn không chịu được. Mỗi lần Hạ ý kiến là Bảo Linh luôn lặp lại như cái máy.
- Ai thấy ngứa mắt thì dọn đi chứ em thấy... vẫn gọn gàng chán!
- Đúng là giọng điệu của những kẻ lười biếng! Hạ phán một câu.
Còn nàng ta thì vẫn cứ vô tư nhe răng ra cười.
Thấy Bảo Linh về, Bác hàng xóm chạy qua nhìn Bảo Linh rồi thông báo một chuyện với giọng rất quan trọng:
- Lâu quá mới thấy con về. Hôm bữa có hai ông bà già đến đây tìm con, họ hỏi thăm tin tức về con, họ nói là ông bà ngoại của con. Nhìn họ rất sang trọng nên bác cũng không dám cho biết thông tin gì nhiều. Họ có để lại số điện thoại và còn nói với bác là con về gọi cho họ biết liền, để họ cần gặp con có chuyện quan trọng. Chưa hỏi ý con nên bác không có gọi họ.
Nói xong bác ấy đưa cho Bảo Linh một mẩu giấy có số điện thoại rồi bác nói thêm:
- Nhưng mà con cũng cẩn thận, đừng quá tin người, bây giờ người ta rất khó lường. Cẩn thận vẫn tốt hơn.
- Dạ con cảm ơn bác.
Bác hàng xóm đi về, Bảo Linh khó hiểu nhìn Hạ rồi nhìn vào số điện thoại nói:
- Kì vậy ta, em đâu có ông bà nào đâu.
- Em nhớ lại coi lúc còn sống, mẹ em có nhắc đến ông bà ngoại không?
- Bác Năm nói ông bà ngoại mất khi mẹ em hai mươi mấy tuổi, mẹ em cũng chỉ có một mình, không có ai thân thích hết. Chỉ có bác Năm là bà con duy nhất thôi.
- Hay là ông bà ngoại kia. Hạ buột mịêng.
- Ông bà ngoại nào?
Hạ nhìn Bảo Linh ngập ngừng, không biết có nên kể hết mọi chuyện cho Bảo Linh nghe không, cô nhìn lên tấm hình mẹ Bảo Linh phân vân. Từ trước giờ Bảo Linh vẫn coi bác ấy là mẹ, giờ nói ra không biết Bảo Linh phản ứng như thế nào.
- Có chuyện gì sao chị? Chị giấu em chuyện gì hả? Bảo Linh nhìn Hạ chăm chú hỏi.
- Chị định không nói, vì thật ra đến bây giờ cũng không quan trọng lắm, nhưng người ta đã tìm đến đây rồi nên ... Em... không phải con ruột của mẹ em.
Bảo Linh nhìn lên hình mẹ mình rồi nhìn Hạ khó hiểu hỏi:
- Sao chị biết, chuyện là sao hả chị?
- Những người lớn ở đây ai cũng biết, mấy sơ cũng biết nên chị và Loan cũng biết. Nhưng vì ai cũng thương mẹ con em nên không ai nói.
Rồi Hạ kể cho bảo Linh nghe bí mật tuổi thơ của Bảo Linh. Bảo Linh bàng hoàng nhìn lên hình mẹ mình rồi khóc.
- Em thương mẹ em quá. Em chỉ có một người mẹ này thôi.
Hạ nắm tay Bảo Linh nói:
- Ừa, mọi người đều biết tình cảm của em với mẹ. Em chỉ có một người mẹ thôi. Nhưng còn ông bà kia tính sao đây?
- Kệ họ đi. Em không biết họ.
Nói rồi cô xé tờ giấy ghi số điện thoại. Hạ nói:
- Ừa, thôi bỏ qua chuyện đó đi, bây giờ có hai vịêc: Một là don dẹp nhà cửa hai là đi chợ. Cho em chọn?
- Em đi chợ.
Bảo Linh nói không cần suy nghĩ. Nét mặt trở lại tươi tỉnh.
- Biết ngay mà. Làm biếng thấy ớn. Nhưng đi chợ là phải nấu cúng luôn nhen. Chị không nấu đâu đó.
- Khỏi lo, em mua đồ nấu sẵn.
- Mẹ em cũng có phước ghê lắm mới có con gái như em. Hạ nói giọng châm chọc.
- Heeheeee. Vậy là ngoan lắm rồi.
Bảo Linh lấy xe đi chợ. Hạ bắt đầu don dẹp.
- Cho hỏi có ai ở nhà không?
Tiếng một người lớn tuổi gọi cửa. Hạ đi lên .
Trước mặt họ là hai ông bà chắc độ tuổi cũng ngoài 70 nhưng có vẻ khỏe mạnh và sang trọng. Hạ linh cảm họ là ông bà ngoại của bảo Linh.
- Dạ, ông bà hỏi ai ạ?
- Cho ta hỏi đây có phải là nhà của cháu Bảo Linh không?
- Dạ đúng rồi ạ.
- Cháu là....
- Dạ là vợ của Bảo Linh.
- Bảo Linh là con gái mà, hay là chúng ta nhầm người? ông cụ ngạc nhiên nhìn bà cụ hỏi lại.
- Dạ đúng Bảo Linh là con gái ạ.
- Nhưng sao lại....
- Dạ, tụi cháu là một gia đình.
Đoán được sự bất ngờ của ông bà, Hạ giải thích.
Từ ngày hai người sống với nhau, Bảo Linh luôn giới thiệu họ với mọi người như vậy. Lúc đầu Hạ không đồng ý, nhưng có tranh cãi đến mấy, nàng kia vẫn không thay đổi, vì thực ra Hạ cũng không biết dùng từ nào để giới thiệu về mối quan hệ của hai người. Nói bạn gái thì không được mà nói là người yêu thì cũng đã qua giai đoạn đó rồi. Bảo Linh nói " nếu chị tìm được từ nào hay hơn từ vợ chồng thì thay vào, còn không thì cứ vậy đi nhe!" nên dần dần, rồi Hạ cũng quen và cũng giới thiệu mình như vậy.
Hình như cũng bắt đầu hiểu ra nên hai ông bà nhìn nhau rồi nhìn Hạ im lặng, chắc là đang đánh giá tổng thể về cô.
- Dạ cháu có thể giúp gì cho ông bà?
Thấy họ có vẻ ngại ngùng nên Hạ hỏi.
- Chúng ta là ông bà ngoại của Bảo Linh, không biết cháu có biết rõ hoàn cảnh, nguồn gốc của Bảo Linh không?
- Dạ cháu biết.
- Bảo Linh không có nhà hả cháu?
- Dạ em ấy đi chợ. Hôm nay là ngày giỗ mẹ Bảo Linh.
Hai ông bà nhìn lên tấm hình cuả mẹ Bảo Linh, rồi bà cụ đến bên thắp một cây nhang và thì thầm điều gì đó. Còn ông cụ thì im lặng lắc đầu thở dài.

*****


Từ ngày biết là mình còn có một gia đình ruột thịt, Bảo Linh cứ bồn chồn, khó chịu trong người. Lời đề nghị của ông bà cô làm cho mọi suy nghĩ và cuộc sống của cô đã bị đảo lộn. Lúc đầu Bảo Linh đã quyết định là không quan tâm đến họ, nhưng cũng không thể được.
Một người cứ tưởng mình là trẻ bị bỏ rơi không nguồn cội, tự nhiên lại có một gia đình ruột thịt, một nguồn gốc rất rõ ràng thì làm sao mà không suy nghĩ, băn khoăn được.
Ngày mai là ngày ông bà ngoại của Bảo Linh bay về Úc. Cả ngày hôm nay Bảo Linh bồn chồn lo nghĩ. Cô không làm được việc gì, lúc nào người cũng bần thần.
Hạ không nói gì, cô rất hiểu tâm trạng của Bảo Linh, cô không muốn gây áp lực với cô ấy " Em quyết định thế nào chị cũng ủng hộ. Chị đã chờ đợi em rồi, giờ có đợi thêm nữa cũng không sao."
Đêm Đà Lạt thời tiết rất lạnh. Tiếng côn trùng kêu rả rích làm cho không gian càng não nề. Đã qua nửa đêm rồi mà Bảo Linh vẫn không ngủ được. Đến lúc này rồi mà trong đầu cô vẫn chưa có quyết định gì rõ ràng.
Lời nói của ông ngoại cô vẫn còn văng vẳng bên tai cô :
"Mẹ ruột con lúc đó còn quá trẻ, nó suy nghĩ chưa chính chắn. Khi mang bầu con, nó đã giấu không cho mọi người biết. Lúc đó gia đình ta ở dưới quê, còn nó lên thành phố học nên cũng không ai biết chuyện nó sinh và bỏ con. Một trong nhiều lý do mẹ con bỏ con là nó được học bổng sang Úc du học đúng ngay vào thời điểm đó. Chắc nó hoảng loạn lắm nên mới làm vậy, nếu nó cho chúng ta biết thì chúng ta đã không cho phép nó làm vậy đâu.
Rồi nó lập gia đình với một người Úc và định cư luôn ở bên đó, sau này nó bảo lãnh chúng ta sang . Cách đây 10 năm nó có quay lại đây tìm con, nhưng người ta nói mẹ nuôi con đã mất và con đang ở cô nhi viện, nhưng hàng xóm không biết địa chỉ nên cũng không tìm được.
Cách đây 3 năm, mẹ con bị bệnh nặng và qua đời, trước khi mất nó mới tiết lộ chuyện của con và nhờ chúng ta đi tìm con dùm, nó rất ân hận vì đã bỏ rơi con. Năm nào về nước, chúng ta cũng ghé đến đây để tìm con nhưng không gặp. Ta có xin số điện thoại con nhưng hàng xóm không biết.
Có lẽ trời phạt mẹ con, nó không có một đứa con nào nữa.
Con rất giống mẹ con, mẹ con cũng rất xinh đẹp nhưng " hồng nhan lại bạc phận".
Con hãy tha thứ cho mẹ con nhen con."
Bảo Linh không hiểu tâm trạng mình lúc đó là thế nào nữa, một chút thông cảm hay tức giận cũng không có. Cô nghe câu chuyện của chính mình nhưng cảm thấy xa lạ như câu chuyện của thiên hạ, không liên quan gì đến mình. Không chút cảm xúc.
" - Còn... ba con? Bảo Linh ngập ngừng hỏi?
- Mẹ con không nói nên chúng ta cũng không biết. Hai ông bà thở dài.
- Chúng ta chỉ có thể bảo Lãnh được cho một mình con đi qua bên đó thôi. Ga đình mình bên đó rất khá giả, ông bà cũng chỉ có hai người cháu là con và con gái con của dì con, nên mọi tài sản sẽ để lại cho hai đứa. Con qua bên đó định cư với ông bà, chúng ta sẽ bù đắp lại khoảng thời gian đã qua của con.
- Con và chị ấy đã là một gia đình rồi. Nếu ông bà không chấp nhận chị ấy thì cũng như không chấp nhận con. Bảo Linh cương quyết nói với họ.
- Không phải là chúng ta không chấp nhận bạn con, nhưng lúc này thì không được. Con qua trước một thời gian rồi tìm cách bảo lãnh cô ấy qua sau. Con qua với chúng ta tương lai của con sẽ tốt hơn ở đây.
Ba ngày nữa chúng ta quay lại bên đó rồi, thời gian bay là 15h chuyến bay...Nếu con chấp nhận thì đến sân bay tiễn chúng ta, còn không đến được thì gọi điện cho chúng ta để biết quyết định của con.
- Nếu con không đến hoặc không gọi điện, con nghĩ là ông bà đã biết quyết định của con.
Theo cách nói và thái độ khi nhắc đến Hạ của ông bà thì Bảo Linh hiểu, họ không chấp nhận Hạ, không chấp nhận gia đình nhỏ của cô.
Họ chỉ chăm chăm tìm lại đứa cháu bị thất lạc của mình mà không cần biết những mối quan hệ xung quanh Bảo Linh là gì, họ cũng không cần biết nhờ đâu mà cô lớn lên, giỏi giang trưởng thành như hôm nay, họ cũng không cần biết tâm tư, tình cảm hiện nay của cô là gì...Tất cả đối với họ đơn giản là một đứa cháu xinh đẹp có sẵn, họ chỉ việc mang về để thừa hưởng cái gia tài mà họ đã dày công tích cóp, để khi về với tổ tiên, họ khỏi phải ray rức vì đã chưa làm tròn bổn phận của mình, thế thôi.
Con người ta thật lạ, cả đời làm điều sai trái nhưng khi nhắm mắt xuôi tay lại mong người khác tha thứ cho mình. Bởi vậy nên ông bà ta thường dạy con cháu: "sống làm sao thì sống, đừng làm điều gì để đến cuối đời phải ân hận". Ai cũng biết điều đó nhưng mấy ai thực hiện được.
Nhưng "nghĩa tử là nghĩa tận", Bảo Linh chưa bao giờ oán trách người sinh ra mình nên chuyện tha thứ cũng không có gì là quá khó. Chỉ có điều, Bảo Linh chưa cảm nhận được ở họ sự thương yêu và tấm chân tình, điều đó cứ làm cô suy nghĩ mãi.
Bảo Linh nhìn Hạ đang nằm ngủ bên cạnh mình, cô giật mình, gương mặt Hạ lúc này giống như gương mặt mà lần đầu tiên khi cô nhìn thấy Hạ ngủ. Nét mặt đăm chiêu, hai hàng lông mày nhíu lại. Lâu lắm rồi Hạ mới có nét mặt này.
Từ khi về cùng một nhà, gương mặt Hạ đã thay đổi, nét mặt lúc nào cũng bình thản, ngời ngời hạnh phúc. Vậy mà lúc này sao lại...
Bảo Linh lấy tay vuốt nhẹ hai hàng lông mày của cô rồi hôn nhẹ lên đó thì thầm " Chắc mấy hôm nay vì em mà chị lo lắng lắm. Em xin lỗi. Mình đã tự hứa là không bao giờ rời xa chị dù chỉ một chút thôi, vậy mà giờ đây lại phân vân. Mình đúng là xấu xa mà."
Bảo Linh đứng lên đi ra ngoài lang cang, cô nhìn sâu vào đêm tối và lại chìm vào suy nghĩ. "Cứ tưởng mình là trẻ mồ côi không gia đình, giờ hóa ra vẫn có gia đình đàng hoàng, lại còn là một gia đình giàu có. Tuy họ còn quá xa lạ với mình nhưng trong người mình vẫn chảy dòng máu của họ. Không thể chối bỏ được. Nhưng mà..."
Cô xoay xoay cái card trong tay, nhìn nó lần nữa rồi xé nó ra nhiều mảnh quăng xuống đất.
Cô thì thầm " Con xin lỗi ông bà, con thuộc về nơi này, về người phụ nữ trong kia. Đây là gia đình hiện tại của con."
Hạ đứng ngay cửa quan sát toàn bộ thái độ của Bảo Linh, thấy hành động của Bảo Linh, cô thở phào nhẹ nhõm rồi quay vào nằm xuống tiếp tục giả vờ ngủ.
Bảo Linh trở vào, cô đứng im lặng ngắm nhìn Hạ, thấy yêu người này vô cùng." Mình phải ràng buộc chị ấy lại để không có gì có thể chia cắt được."
Bảo Linh mở tủ lấy hộp nhẫn có hai chiếc mà lúc ở Nga, cô mua định sẽ đeo luôn cả hai chiếc để thể hiện sự chung thủy của mình.
Sau khi gặp lại nhau, Bảo Linh đang tìm cơ hội thuận tiện, nhân một dịp nào đó thật lãng mạn sẽ cầu hôn Hạ, theo phong cách Pháp mà cô đã từng mơ ước. Nhưng rồi bao nhiêu việc xảy ra, công việc cứ cuốn họ vào, chưa có dịp thuận lợi nào để bảo Linh thực hiện ý định của mình.
" Ngay bây giờ, phải làm ngay không đợi nữa." Bảo Linh quyết định dứt khoát. Cô đến bên Hạ, đeo một chiếc nhẫn vào tay mình, chiếc còn lại đeo vào tay Hạ, rồi cô nâng tay Hạ lên thì thầm " Chị làm vợ em nhen, cả đời ở bên em nhe chị."
- Không, không lãng mạn gì hết.!
Tiếng Hạ thình lình cất lên làm Bảo Linh giật mình.
- Chị ,... chị vẫn còn thức hả? Nàng ta ngạc nhiên lúng túng giống như bị bắt quả tang làm điều gì bậy bạ lắm.
- Có ngủ đâu mà thức. Ủa ... chớ không phải cầu hôn theo kiểu Pháp hả?
Hạ nhìn chiếc nhẫn trong tay mình rồi nhìn lên người kia cố tình châm chọc .
- Thôi, kiểu này cho nó nhanh, gọn, lẹ!
Nói rồi cô nàng quỳ ngay ngắn trên giường, nét mặt nghiêm trang. Thấy vậy, Hạ cũng ngồi dậy quỳ đối diện nàng ta.
Bảo Linh nắm lấy tay Hạ tằng hắng vài tiếng rồi cất giọng trầm trầm nói:
Tôi Dương Bảo Linh nhận chị Trần Nguyễn Trang Hạ làm vợ và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với em, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương em và tôn trọng em vô điều kiện mọi phút giây và trong suốt cuộc đời tôi.
Hạ cũng bắt chước nàng ta tằng hắng mấy tiếng rồi lặp lại:
Tôi Trần Nguyễn Trang Hạ nhận em Dương Bảo Linh làm chồng, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với Linh, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng Linh mọi ngày và suốt cuộc đời tôi.
Bảo Linh nghe Hạ đọc xong lời thề hôn ước rồi đảo mắt nhìn xung quanh hỏi:
- Có ai phản đối không? Ai dám là tui giết chết.
Rồi nàng ta trịnh trọng tuyên bố:
- Ta chính thức tuyên bố với bàn dân thiên hạ: hai đứa ta chính thức là vợ chồng từ lâu rồi!
Hạ không thể nào nhịn cười được nữa, cô phá lên cười rồi ngã vào người Bảo Linh.
- Nè đang làm lễ mà chị không nghiêm túc gì hết.
Nhìn cái mặt đầy trịnh trọng của nàng ta nhưng lời nói, cử chỉ lại hài hài, Hạ nhịn cười không được nên vừa cười vừa nói.
- Lễ xong rồi mà. Chị mắc cười quá chịu hết nổi rồi nè.
Bảo Linh nhìn Hạ với ánh mắt âu yếm và nở nụ cười gian gian, rồi nàng ta ôm " cô vợ mới cưới" của mình lại nói với gọng thì thầm:
- Lễ xong rồi, nhẫn cũng trao rồi, giờ đến ... động phòng nhen chị.
- Nè, không, không được....
Tiếng đùa giỡn của họ vang lên trong đêm vắng. Âm thanh của sự yêu thương và hạnh phúc lấn át cả tiếng côn trùng và tiếng mưa đêm đang bắt đầu rơi lộp độp xuống nền đất.
Hai người này đúng là "Lập dị" mà! Họ đang mắc chung một căn bệnh: bệnh quá yêu nhau.
Đã một lần tưởng như lạc mất nhau rồi, giờ đây không lý do gì lại phải chia xa.
Tình yêu là điểm tựa để con người vượt qua sóng gió. Lần này nó đã hoàn toàn chiến thắng.

Sân bay Tân Sơn Nhất.

Hạ phải thuyết phục rất lâu Bảo Linh mới chịu đến sân bay để tiễn ông bà mình. Nhìn thấy Hạ và Bảo Linh đến hai người rất mừng, họ cứ tưởng là Bảo Linh đã quyết định theo họ đi Úc nên hai ông bà vồn vã cười nói.
- Con đồng ý rồi hả, chúng ta về nước sẽ làm giấy tờ nhanh nhất để con qua bên đó.
- Con xin lỗi. Đây là vợ con. Tụi con đã kết hôn với nhau rồi. Tụi con chỉ đến đây để tiễn ông bà thôi. Con vẫn sẽ ở lại đây, ở lại bên gia đình con.
Bảo Linh nhìn ông bà nói giọng nhẹ nhàng.
Cả hai người lớn cùng nhìn hai bàn tay đang nắm chặt có hai chiếc nhẫn giống nhau, họ hiểu là Bảo Linh đã quyết định cho tương lai của mình rồi. Họ thở dài nhưng cũng nhanh chóng cười nói:
- Chúng ta hiểu rồi, chúc các con hạnh phúc, chúng ta sẽ quay lại thăm các con sau.
Sự chon lựa nào rồi cũng sẽ dẫn đến một kết quả nào đó, không hẳn là nó hoàn toàn tốt đẹp như ta vẫn mong muốn, nhưng đã lựa chọn rồi thì không hề hối tiếc.
Bảo Linh tay thì vẫy chào tạm biệt ông bà mình, nhưng mắt lại nhìn người bên cạnh đầy yêu thương. " Chị là sự lựa chọn duy nhất của em." cô mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro