chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mai Lan cùng gia đình chị ta trốn cái nóng của mùa hè oi bức bằng một chuyến du lịch Đalạt. Xét về khía cạnh phụ huynh thì hai vợ chồng họ là những người cha người mẹ tốt, luôn làm tròn trách nhiệm với con cái của mình.
Đà lạt về đêm cũng không nhiều thú tiêu khiển ngoài việc dạo phố và đắm chìm trong những quán cà phê nhạc trữ tình.
Theo lời giới thiệu của lễ tân khách sạn. Gia đình họ cũng tìm đến quán café Lập Dị.
Mai Lan sững sờ khi người ở trên kia là Bảo Linh. Đã một thời gian dài không liên lạc được. Mai Lan đã thay rất nhiều "Bảo Linh" với phiên bản sao, nhưng cũng không ai bằng bản gốc. Hình ảnh Bảo Linh vẫn luôn ở trong tâm trí chị ta.
Sau khi Bảo Linh hát xong, cô rời sân khấu và đi ra ngoài. Mai Lan cũng đứng lên nói nhỏ với chồng " em đi vệ sinh chút." rồi vội vã ra ngoài tìm Bảo Linh. Cô hỏi một nhân viên:
- Em cho chị hỏi, em có biết cô ca sĩ vừa hát lúc nãy đi đâu không?
- Dạ, vợ chồng cô chủ quán ở ngoài kia kìa chị, bên góc quán đó.
- Cảm ơn em.
" Vợ chồng" Mai Lan lầm bầm, "em có chồng rồi sao?"
Mỗi tối thứ bảy khi Bảo Linh hát bên trong, Hạ luôn ngồi ngoài này nhìn ra khoảng sân vườn phía trước, lắng nghe giọng hát quen thuộc của người bạn đời mà cô càng ngày càng say mê. Thỉnh thoảng hát lẩm nhẩm theo hoặc mỉm cười một mình.
Cuộc sống đời thường của họ là vậy, rất nhẹ nhàng, bình yên ...
Bảo Linh đến phiá sau ôm lấy cổ Hạ thì thầm :
- Lại không chịu mặc áo khoác, lạnh sẽ bệnh cho coi.
- Quên!
Hạ mỉm cười trả lời rồi nhìn lên "anh phi công trẻ" của mình .
Bảo Linh di chuyển sang ngồi trên thành ghế, ôm trọn " cô vợ" của mình trong tay, cười âu yếm:
- Lúc nào cũng quên.
- Có cái áo 37 độ rồi, nhớ làm gì?
Họ lại cười đùa.
Từ ngày đeo được chiếc nhẫn vào tay người kia, trong những lúc riêng tư, Bảo Linh tự cho phép mình nói trổng không với Hạ. Mà cái người khó chịu, khó tính kia cũng tự nhiên chấp nhận không ý kiến gì.
Mai Lan lại một lần nữa sững sờ nhìn hai " vợ chồng chủ quán" đang tình cảm với nhau.
"Thì ra là cô ấy, bắt đầu cũng là người quen đó, kết thúc cũng là người quen đó."
Khung cảnh mờ mờ ảo ảo của những ánh điện màu đang bao phủ cả không gian quán, nhưng vẫn không đủ che giấu được ánh mắt long lanh, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt họ.
"Nhìn hai người thật là hạnh phúc." Chị ta lầm bầm.
Lần đầu tiên trong đời chị ta mới biết cái câu " Có tiền mua tiên cũng được" không phải lúc nào cũng luôn luôn đúng, ít nhất là đối với Bảo Linh. Chị ta đã bỏ cả công, cả của để đầu tư vào người với hy vọng độc chiếm cho riêng mình, nhưng giờ thì chị ta đã hiểu: Người ấy không bao giờ thuộc về mình.
"Không có người đẹp này thì có người đẹp khác. Mình là đại gia mà." Với cái ý nghĩ đó, chị ta cố tình lừa gạt lòng mình, quay lại tiếp tục thưởng thức chương trình ca nhạc bên chồng con, nhưng cảm giác... thật là vô vị.

*****


Một cái Tết nữa sắp đến. Thời tiết ở đây rất lạnh. Hôm qua Bảo Linh đi làm đến sáng nay mới về đến nhà. Bây giờ đã là 9 g sáng mà con sâu ngủ mang tên Hạ vẫn chưa chịu rời kén .
Bảo Linh lùa hai tay lạnh ngắt vào người Hạ. Cô rùng mình mở mắt ra nhìn cái người ở cùng nhà, ngủ cùng giường với mình. Mặt Hạ ửng hồng, gương mặt còn ngáy ngủ của Hạ làm Bảo Linh không kiềm lòng được, nàng ta cúi xuống hôn vào môi cô một cái, rồi cảm thấy rạo rực trong lòng giống như lần đầu được hôn người yêu, nụ hôn cứ kéo dài xuống dưới...
- Mẹ ơi, mẹ ơi. Tiếng cu Pin kêu ở bên ngoài làm hai người giật mình.
- Chết rồi, chị quên mất hôm qua mẹ nói cả nhà lên đây chơi. Hạ đẩy nhẹ bảo Linh ra.
- Vậy mà cũng quên được. Chị dậy nhanh đi, thằng Pin sắp vào rồi kìa.
Bảo Linh đứng lên ra mở cửa phòng vừa lúc thằng Pin lao vào như tên bắn. Nó ôm chầm lấy Bảo Linh.
- Cô Linh ơi. Mẹ con đâu rồi cô?
Bảo Linh bồng nó đến bên giường.
Hạ chưa kịp ngồi dậy thì thằng cu Pin chui vào mền ôm lấy Hạ. Cái mùi con nít làm cô thấy dễ chịu nên hôn vào hai má nó.
- Mẹ, ở đây lạnh quá.
- Uh, ông bà đâu rồi con.
- Dạ ông bà ở ngoài kia, cậu Vinh nói mẹ là con gấu ngủ đông, còn cô Bảo Linh là cái hang. Cậu kêu con vô kêu con gấu ngủ đông dậy. Rồi nó bò ra chui vào lòng Bảo Linh
- Con cũng muốn nằm trong hang nữa.
Cả Hạ và Bảo Linh cùng cười lớn.
- Cái thằng Vinh này bày cháu nói bậy bạ không à.
Hạ nhìn hai "cục cưng" của mình đang đùa giỡn với nhau, lòng chợt ấm áp. Năm sau, cu Pin lên đây ở luôn với hai người, thằng bé không thể xa mẹ được.
- Con ở lại với mẹ . Để cô ra gặp ông bà. Em ra trước nhe.
Bảo Linh nói xong đi ra ngoài.
Từ ngày Hạ lên ở với Bảo Linh, đây là lần đầu Ông bà Thanh lên thăm họ. Chỉ có hai người họ tháng nào cũng về thăm ông bà.
Bà Thanh từ ngày gặp lại Bảo Linh, nhìn thấy con gái mình tươi tỉnh như cây khô gặp nước, bà càng ngày càng thương Bảo Linh hơn, chắc là bà muốn bù đắp lại khoảng thời gian chia cắt họ. Bà thường hay nói với mọi người " Nhà có thêm con gái cũng tốt". Nhiều lúc Hạ và Vân Anh cũng phải ghen tỵ với Bảo Linh vì sự thiên vị đó.
Bảo Linh chào mọi người.
- Chào em. Bảo Linh chọc Vân Anh.
- Chào chị dâu. Vân anh cũng đùa lại.
- Hai cái đứa này. Ở đây lạnh quá con ha. Bà Thanh cười nói với bọn họ.
- Dạ mùa này lạnh lắm mẹ.
- Con Hạ đâu rồi con. Ông Thanh hỏi.
- Dạ chị đang chơi với Cu Pin.
- Chắc đang ngủ nướng chứ gì. Em ở với chị hai chắc khổ lắm ha. Nhìn vậy thôi chứ người đó nhiều tật xấu lắm nhen. Vinh tranh thủ nói xấu chị mình.
- Nè nè, tui nghe hết à nhen. Không biết ai nhiều tật hơn ai đó. Hạ và cu Pin vừa đi ra.
- Ba mẹ đi đường có mệt không? Hạ hỏi thăm ông bà Thanh
- Không. Cái xe mới của thằng Vinh đi êm lắm. Ông Thanh nói.
- Cha! Sắp lên chức nên vội sắm xe mới cho con trai chứ gì. Nhìn thấy bụng rồi, mấy tháng rồi vậy em?
- Dạ hơn ba tháng, em vẫn chưa biết trai hay gái. Vân Anh trả lời.
- Nó mà là con gái giống Bảo Linh lúc nhỏ thì mệt lắm đây, mà con trai giống cha càng mệt hơn nữa. Hồi nhỏ Thằng Vinh nghịch hơn quỷ. Hạ nói.
- Chị cũng đâu có vừa. Nhìn vậy chứ khi nổi khùng lên khó lường lắm nhen. Vinh trả đũa lại chị mình.
- Gì chứ? Hạ trợn mắt lên phản đối lại lời cậu em trai.
- Bảo Linh, em nếm mùi chưa chứ anh nếm nhiều rồi đó.
Bảo Linh nhìn Hạ cười cười, đã biết mùi rồi.
Bảo Linh nhớ lại cái "mùi" mà cô đã "nếm" cả đời chắc không muốn nếm lại.
Hôm đó đúng ra chở Hạ đi dậy nhưng công ty có việc gấp nên cô đi sớm để Hạ tự đi sau. Trời mưa lất phất, cô cũng biết trời mưa là Hạ không thích lái xe một mình. Mà trên cái đất Đà Lạt này thì mưa nhiều hơn nắng, nên hầu như Bảo Linh đều phải làm tài xế riêng cho " vợ".
Khi đến công ty thì công việc không cần nữa nên Bảo Linh về nhà sớm.
Hôm ấy có một đồng nghiệp ở Nga qua Việt nam công tác đến thăm Bảo Linh. Cô ấy và Bảo Linh lâu ngày gặp nhau nên nói cười rất vui vẻ.
Hạ về, trời vẫn còn mưa lất phất. Cô ngồi im trong xe nhìn thấy cảnh hai người nói chuyện cười đùa, cô lầm bầm" Nói bận việc mà lại ở nhà tiếp khách" Cô đang bực mình vì phải lái xe dưới trời mưa, nên tâm trạng đang khó chịu.
Khi chia tay nhau, cô gái đó còn ôm Bảo Linh và hôn vào má cô. Đã nhiều lần thấy Bảo Linh tiếp khách nước ngoài nhưng lần này, nhìn cử chỉ thân mật của họ, Hạ tự nhiên bực bội. Có lẽ cô gái ngoại quốc kia khá xinh đẹp, cô ta và Bảo Linh tạo thành một cặp nhìn rất xứng đôi, họ khiến cho những vị khách trong quán phải trầm trồ, ngưỡng mộ.
Chiếc taxi vừa đến, cô ta đi ra . Lúc này Bảo Linh nhìn thấy Hạ vội lấy cây dù, định chạy ra che cho cô, nhưng Hạ đùng đùng nổi giận, cô đi thẳng vào quán mặc cho mưa ướt.
Hạ không phải là người hay ghen nhưng cũng không để cho nàng kia tự nhiên một cách quá đáng như vậy được.
Nhà của hai người ở phía sau quán, có một lối đi riêng, nhưng hôm nay Hạ không thích đi lối đó, cô đi thẳng xuyên qua quán để vào nhà, Bảo Linh thấy thái độ lạ lùng của Hạ vội chạy theo, mấy nhân viên trong quán xì xầm,
" Chết rồi, nữ hoàng nổi giận rồi. Tội chết được miễn nhưng tội sống khó tha đây!".
Mấy đứa nhân viên ở quán này hình như cũng bị lây bệnh " sợ vợ"của chủ nó hay sao ấy, mỗi khi tụi nó mà thấy Hạ nhíu mày là đứa nào đứa nấy mất hồn dạt hết ra, không dám hó hé.
Vào Phòng, Bảo Linh lấy khăn đưa Hạ, nhưng cô hất ra không cầm lấy, mặt lạnh lùng. Từ trước giờ Hạ chưa bao giờ có thái độ như vậy, Bảo Linh thấy sợ sợ hỏi:
- Chị, sao giận em?
- Em nói công ty bận không chở tôi đi để ở nhà tiếp khách chứ gì?
Mỗi lần Hạ đổi xưng hô từ chị thành tôi là có chuyện.
- Không phải vậy, công ty xong việc nên em về sớm. Cô ấy chỉ là đồng nghiệp với em thôi.
Bảo Linh nói nhưng lại cười cười cố làm dịu không khí căng thẳng, nhưng cái cười đó lại làm Hạ càng điên lên.
Cô bước đến đứng trước mặt Bảo Linh. Nhìn thẳng vào mắt nàng ta.
- Em thích người ta ôm hôn lắm hả?
- Chỉ là cách chào hỏi, tạm biệt của người nước ngoài thôi mà, có gì quan trọng đâu.
- Nhưng đây là Việt Nam, mà em là người Việt Nam không phải người nước ngoài!
Nghĩ là Hạ ghen nên nàng ta muốn đùa một chút.
- Được người khác ôm cũng thích mà.
Câu đùa không đúng lúc làm thổi bùng ngọn lửa giận dữ của người đối diện. Mặt hạ từ từ đỏ bừng lên, cô tiến lên mấy bước, Bảo Linh lùi lại mấy bước, bắt đầu cảm nhận sức nóng đang tỏa ra từ Hạ, giờ mới thấy sợ và thấy mình đùa thật là dại.
- Thích lắm phải không? Hạ lặp lại.
- Dạ không..,không... phải vậy, ý em không... phải vậy? Nàng ta bắt đầu lắp bắp.
Bảo Linh của ngày xưa nhập về, luôn luôn bị khiếp khi đứng trước cái người Lập dị đó. Cô nàng sợ sệt nhìn người đối diện.
Không hiểu sức mạnh từ đâu, Hạ chỉ đẩy một cài nhẹ, Bảo Linh đã ngã ngữa ra giường. Hạ cũng ngã theo nằm bên trên, chống hai tay hai bên cổ nàng ta.
- Thích ôm, thích hôn lắm phải không? Gằn giọng, mắt nhìn thẳng vào người bên dưới.
- Dạ ...không có, không ...có. Giọng vẫn run run.
Hạ từ từ cúi xuống hôn rất nhẹ nhàng vào môi nàng ta, Bảo Linh đang gồng mình để chuẩn bị đón trận lôi đình của Hạ, bỗng nhiên nhận được nụ hôn nhẹ nhàng của đối phương, nàng ta thả lỏng mình đón nhận.
Chờ có vậy, "Cao thủ võ lâm" cắn cho một cái thật đau đến bật máu.
- Á !!! Bảo Linh la lên.
- Cấm la! Còn muốn ôm nữa không?
- Dạ không, không dám.
Cô cắn thêm cái nữa, đau đến ứa nước mắt, nhưng người kia không dám rên lên một tiếng. Máu ứa ra mặn mặn, tanh tanh nhưng người ở trên vẫn không buông ra.
- Còn muốn hôn nữa không?
- Em không dám, không dám.
- Em nói không ai được đụng vào người tôi, còn em thì để cho người ta ôm hôn được hả?
- Em sai rồi, em xin lỗi, lần sau không dám nữa đâu.
- Có lần sau nữa hả?
- Dạ không, không bao giờ. Nàng ta trả lời như cái máy.
- Nhớ đó. Có lần sau là biết tay tôi. Nét mặt vẫn còn giận dữ.
Cho dù có là Thiên thần mà khi nổi giận rồi thì cũng biến thành... Thiên lôi thôi!
Hạ lau vết máu trên môi nàng ta rồi ngồi dậy khỏi người Bảo Linh. Bảo Linh cười thầm." thì ra cũng biết ghen vậy mà hồi giờ tưởng không biết ghen", tuy đau nhưng nàng ta lại cảm thấy lâng lâng trong lòng.
Bảo Linh của hiện tại nhập vào. Nàng ta ngồi bật dây, ôm lấy cái người vừa hành hạ mình, kéo ngược trở lại. Hạ không chuẩn bị nên bị ngã xuống giường, tư thế giống hệt lúc nãy nhưng bây giờ vị trí đã bị thay đổi, người nằm trên là Bảo Linh. Hạ đã qua cơn giận nên không còn sức chống lại nữa, ngạc nhiên nhìn bảo Linh.
- Nè, em muốn làm gì?
- Làm chuyện cần làm thôi.
- Á.. đùng đừng....
- Chị khơi ra thì phải chịu trách nhiệm chứ, đâu có bỏ nửa chừng được. Nàng ta nhìn người ở dưới với ánh mắt như thiêu như đốt.
- Chị có ý kiến. Hạ nói nho nhỏ
- Để sau nhen, giờ đói bụng quá.
Vừa lúc bụng cô kêu rột rột.
Bảo Linh cười hôn nhẹ cô rồi nói:
- Tha cho đó.
Bảo Linh nếm mùi một lần sợ đến già, chắc đến chết cũng không dám chọc Hạ nổi giận.
Đúng là có người nhìn nhu mì vậy thôi nhưng khi nổi giận lên, khó đỡ thiệt!
- Con thích em gái đẹp như cô Bảo Linh.
Tiếng thằng cu Pin xen vào làm Bảo Linh nhập hồn trở về hiện tại. Cô nhìn qua " vợ yêu" bên cạnh mỉm mỉm cười.
- Uh trời ơi . Được, được, thằng này đích thị là con cháu nhà này nè, rất có mắt nhìn người. Ông Thanh chọc nó.
Hạ và Bảo Linh đang mắc cỡ đỏ mặt, còn cả nhà thì cười to vui vẻ.
Bà Thanh nhìn quanh quán bất chợt ánh mắt bà dừng lại ở hai chữ "Lập dị" được khắc bằng gỗ đính nghiêng ngã trên tường, bà hỏi.
- Bảo Linh sao nhiều tên hay không đặt lại đặt tên quán là Lập Dị vậy con. Mà trong hai đứa, đứa nào là lập dị vậy? Bà thắc mắc nhìn hai người họ hỏi.
- Chắc cả hai đó mẹ. Hai người đều lập dị như nhau.
Vinh vừa cười vừa nháy nháy mắt trả lời.
- Con nữa, con cũng lập dị giống mẹ. Thằng cu Pin lại xen vào.
- Uh trời ơi, mâm nào cũng có nó hết. Thằng này được. Ông Thanh cũng vừa cười vừa nói.
Cả nhà lại được dịp cười to. Tiếng cười đùa vui vẻ của họ vang vang cả một góc quán, làm xua tan cái lạnh giá đang bao phủ xung quanh.
Ngoài kia không khí xuân đang rộn ràng. Mấy chậu hoa son môi nhờ có đủ nắng bắt đầu ra hoa đỏ cả cành, đung đưa trong gió, nhìn rất đẹp mắt.
Bà Thanh nhìn các con, cháu của mình với ánh mắt yêu thương. Trong mắt ai cũng long lanh niền hạnh phúc ngập tràn.
Không quan trọng là giới tính gì, chỉ cần các con được hạnh phúc là cha mẹ thấy vui lòng rồi.
"Đủ nắng hoa sẽ nở. Đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy."

- Hết -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro