chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bây giờ Bảo Linh trở lại như trước kia.
Một mình!
Nhưng lạ là Bảo Linh cứ tưởng cuộc chia tay này sẽ đau buồn kéo dài nhưng lại nhanh phai đến vậy. Quá nhẹ nhàng không chút vướn bận, không chút suy nghĩ. Chỉ như con sóng biển, vỗ vào bờ rồi vỡ tan, cả bọt sóng cũng chẳng còn. Người nhẹ nhõm. Chỉ là đã quen có anh bên cạnh, giờ thì hơi trống trải.
Lúc cảm thấy trống trải, cô đơn ta hay tìm về nhà, nhà của Bảo Linh là nhà thờ.
Lâu lắm rồi Bảo Linh mới được đi lễ ở nhà thờ này. Từ ngày đi học rồi đi làm rong rủi khắp nơi, thỉnh thoảng mới ghé về. Bảo Linh lớn lên ở xứ đạo nhưng không phải là con chiên ngoan đạo, đôi lúc quên mất mình là người có đạo. Chắc Chúa cũng thông cảm và tha tội cho cô thôi.
Sau buổi lễ chiều Bảo Linh đi lang thang trong nhà thờ. Sơ Hiền thấy cô hỏi:
- Dạo này công việc con thế nào?
- Dạ bình thường thôi sơ à.
- Chúa sẽ phù hộ cho con.
- Con cảm ơn sơ.
Sơ Hiền nhìn Bảo Linh mỉm cười. "Mong cho con được an lành". Bảo Linh là đứa trẻ mà sơ thương yêu nhất. Cho dù là người tu hành nhưng sơ cũng có chút thiên vị. Lúc nhỏ Bảo Linh rất nghịch ngợm nhưng hình phạt dành cho cô vẫn nhẹ hơn những đứa trẻ khác.
Đi qua dãy lớp học. Bảo Linh dừng lại, Hạ đang giảng bài.
Cô ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt Hạ, một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng chạy khắp cơ thể. " Vân Anh thật may mắn, mình rất tiếc đã không được học chị ấy" Bảo Linh mỉm cười với cái ý nghĩ ganh tỵ vừa lóe lên trong đầu.
Rồi như vô thức, mỗi khi trở về, Bảo Linh lại canh đúng những buổi dạy của Hạ để đến và cũng chỉ nhìn ngắm cô giảng bài, Bảo Linh rất thích nhìn cô lúc này. Vì chỉ có những lúc này, Hạ như là con người khác, thoát ra khỏi cái lập dị của mình: vui vẻ, nhiệt tình, đôi khi lại hài hước trông rất đáng yêu. Khác xa với những gì mà Bảo Linh đã từng thấy.
Bảo Linh cứ lặng lẽ ngắm nhìn rồi cười ngu ngơ một mình. Vậy thôi.
Sơ Hiền mấy lần bắt gặp ánh mắt lạ của Bảo Linh khi nhìn Hạ. Sơ thở dài lắc đầu.

*****


Biển sóng biển sóng đừng xô tôi
Đừng xô tôi ngã dưới chân người
Biển sóng biển sóng đừng xô nhau
Ta xô biển lại sóng về đâu ?

Sóng bạc đầu và núi chìm sâu
Ta về đâu đó
Về chốn nào mây phủ chiêm bao
Cạn suối nguồn bốn bề nương dâu
Ta tìm em nơi đâu ?

Mày vẫn còn thích nghe nhạc Trịnh hả? buồn quá. Loan nói khi bài hát "Sóng về đâu" vang lên.
- Ừa, không chỉ là giải trí mà còn đầy triết lý sống.
- Ta tìm anh nơi đâu? Loan cất tiếng hát theo.
Cả hai cùng cười.
Chiếc xe chậm chậm bò từng chút một theo dòng xe cộ đông đúc. Tuy hôm nay là thứ bảy nhưng giờ này vẫn là giờ cao điểm. Hạ đang lái xe chở Loan, cả hai đi dự đám cưới con của một người quen thân. Cô dâu cũng là học sinh cũ.
Đến nhà hàng, hai cô ngồi vào bàn, chưa kịp ổn định thì mấy đứa học sinh kéo lại chào hỏi râm ran cả một góc phòng.
- Em chào hai cô, cho phép tụi em ngồi đây được không ạ?
Nghe tiếng nói, Hạ nhìn qua thì ra đó là Vân Anh và Bảo Linh, tụi nó cũng đến dự đám cưới.
- Ừa, hai đứa ngồi đây luôn cho vui. Loan vui vẻ nói.
Bảo Linh ngồi xuống cạnh Hạ mỉm cười nói nhỏ " Em chào chị." Cô gật đầu chào lại, không nói gì.
"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ."Lại tình cờ gặp nhau, có những cái tình cờ là do con người cố tình sắp đặt vì mục đích riêng, nhưng cũng có những cái tình cờ là do ông trời sắp đặt chăng.
Dù là gì thì gặp được nhau đã là duyên rồi, còn đó là duyên gì thì có lẽ thời gian mới trả lời được!
Bảo Linh liếc nhìn qua Hạ, không dám nhìn thẳng "Chị ấy dễ thương thật."
Đám cưới, đám tiệc là dịp để người ta khoe cái đẹp mà. Không những làm đẹp cho bản thân mà còn thể hiện sự tôn trọng chủ nhân buổi tiệc và những người xung quanh. Vì vậy mọi người xuất hiện ở đây đều xinh đẹp, sang trọng. Mỗi người mỗi kiểu nhưng có thể ví như một vườn hoa xuân đang khoe sắc.
- Hình như mấy đứa lớp mình nó ngồi đằng kia kìa. Vân Anh vừa nói vừa chỉ tay về phía đó.
- Ừ, à... Bảo Linh thờ ơ trả lời.
Có rất nhiều những chàng trai đẹp, quyến rũ lượn lờ quanh đây, nhưng lần này không hiểu sao Bảo Linh lại không có hứng nhìn ngắm họ để bình luận như mọi khi mà cô cứ thích liếc nhìn người bên cạnh.
Hôm nay Hạ diện một chiếc váy màu xanh nhạt dịu dàng như bầu trời thu, gương mặt hài hòa được trang điểm nhẹ nhàng không giấu được sự nghiêm túc. Cái cổ trắng ngần được trang trí thêm sợi dây chuyền bạch kim lấp lánh.
Bảo Linh thầm tiếc là sao mình không ngồi đối diện với Hạ để được ngắm cô kĩ hơn. " Chị ấy cũng như mình thôi, đâu phải trai đẹp đâu mà ngắm." Bảo Linh tự cười cho cái ý nghĩ vu vơ, ngớ ngẩn của mình.
Suốt tiệc cưới mọi người nói chuyện rôm rả. Bảo Linh huyên thuyên kể về những đất nước mà cô đã đi qua, nước mà cô đi nhiều nhất là Singapore. Bảo Linh hình như bị nghề nghiệp nhập, khi cô nàng kể chuyện thì mắt, mũi, tay chân và cả hình thể cũng hoạt động theo câu chuyện.
Người ta thì thường hay thích câu like, còn Bảo Linh thì hình như đang câu... listen thì phải, chuyện nào cô nàng kể, mọi người trong bàn cũng há miệng, tròn mắt say sưa nghe, quên cả ăn uống.
- Giống như mặc định vậy cứ hễ đi Sing là đến phiên em dẫn đi, mấy khu du lịch ở đó em nhắm mắt lại, ngửi mùi cũng biết là đang ở đâu.
- Mũi mày thính như mũi dog rồi, khỏi phải khoe. Vân Anh chọc cô.
Mọi người cười vui vẻ.
Hạ cũng như mọi hôm, rất kiệm lời với người lạ ở chỗ đông người. Gặp người quen, chào hỏi vài câu, mỉm cười khi người này người nọ gợi chuyện. Mấy đứa học trò cũ, hết nhóm này đến nhóm khác đến mời hai cô cụng ly nên các cô uống cũng hơi nhiều, nhưng cũng không thể từ chối được, ngày vui mà. Cô đặc biệt đùa giỡn, vui vẻ với học trò cũ làm Bảo Linh tự nhiên có cảm giác ganh tỵ với họ.
Mọi người đang cười đùa vui vẻ thì bỗng lời giớ thiệu của cô MC trên sân khấu vọng xuống:
- Theo lời yêu cầu của cô dâu và chú rể và các bạn trẻ, mời cô Bảo Linh lên góp vui cho tiệc cưới hôm nay một vài bài hát ạ. Xin trân trọng mời cô Bảo Linh.
Mọi người vỗ tay rào rào.
Ỏ một góc khán phòng, tiếng vỗ tay cùng nhịp với tiếng kêu vang lên:
- Bảo Linh, Bảo Linh, Bảo Linh!
Cứ y như là các fan hâm mộ đang cổ vũ cho ca sĩ nổi tiếng vậy.
- Lên nhanh đi, không thoát được đâu. Vân Anh nói với Bảo Linh.
Bảo Linh đã cố tình ngồi ở đây không nhập chung với đám bạn, vậy mà tụi nó cũng không tha. Cô đành đi lên.
"Tình yêu như tiếng hát bỗng cất cánh trong tim tình cờ.
Tình yêu như tiếng sét bỗng giáng xuống nào ai có ngờ.
Phút trao vai kề vai,
Phút trao tay cầm tay,
Tình yêu như thế cứ đến cứ đến như đã hẹn bao giờ."
Giọng hát của Bảo Linh cất lên làm cả khán phòng chợt im lặng. Trầm ấm, ngọt ngào rất hợp với không khí của tiệc cưới.
- Con bé này hát hay quá ha! Hạ thốt lên.
- Dạ nó là ca sĩ mà cô.
- Ca sĩ???
- Hồi sinh viên nó đạt giải nhất cuộc thi tiếng hát sinh viên học sinh đó cô. Nó còn là ca sĩ độc quyền cuả phòng trà A&B. Sau này nó thích đi tour hơn nên bỏ hát rồi. Ai cũng tiếc.
- Hồi học cấp 3, nó đã nổi tiếng là hát hay rồi, chương trình văn nghệ nào cũng phải có nó học sinh mới đi coi. Loan thêm vào.
" Cô bé này cũng có nhiều tài đấy chứ" Hạ nghĩ.
Quả thực đây là lần đầu Hạ nghe Bảo Linh hát. Nhớ lại lần đầu tiên gặp nàng ta, phong cách ăn mặc, dáng đi tự tin, rồi cách cư xử tự nhiên như mọi người đều là người thân quen làm Hạ mỉm cười.
" Đã từng là ca sĩ hèn gì ...".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro