chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



ON AUGUST 12, 2019 BY INSOMNIA

20.

Quy Tốc ngây ngốc tại chỗ, đầu óc nhất thời trống rỗng không phản ứng được gì, người phụ nữ ấy dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt sau đó nhào tới.

“Cậu! —­­ Cậu trả lại con trai cho tôi!”

Quy Tốc sợ hãi lùi về sau, “Cháu, cháu không quen cô!”

“Cậu không quen tôi! Đúng, cậu chính là không quen tôi!” Người phụ nữ giống như phát điên, “Vậy chắc cậu quen Tạ Lam rồi! Đứa nhỏ như cậu sao lại có thể ác độc như vậy chứ! Làm sao cậu lại bảo Tạ Lam đi chết được vậy?! Cậu muốn đi là đi, tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu có chạy đến đằng trời tôi cũng phải kiếm cho ra được cậu, tôi phải đòi lại công bằng cho con tôi!”

Người phụ nữ gào khóc, khóc đến tê tâm liệt phế.

21.

Đột nhiên xung quanh đều ngừng lại, động tác của người phụ nữ cũng dừng lại, miệng như đóng băng mà mở ra, dường như thời gian đã ngưng đọng vậy, Quy Tốc cảm thấy bên trong mình khó chịu, không thở nổi.

Tiếp đến sau lưng truyền đến tiếng bước chân.

“Cạch, cạch— ­­”

Đôi tay lạnh buốt từ phía sau ôm lấy Quy Tốc, trong tích tắc trọng lực biến mất, thân thể Quy Tốc lập tức mềm nhũn ngã xuống, nhưng người đứng sau đã dùng lực đỡ lấy cậu, thế là cậu trở thành là người tự do duy nhất trong quãng thời gian ngưng đọng này, Quy Tốc nhỏ giọng thăm dò hỏi: “Tạ Lam…?”

Giọng nam khàn khàn đáp lại: “Là tớ.”

22.

Quy Tốc không biết mình về nhà bằng cách nào, chỉ biết là người phụ nữ ấy đã rời đi. Trong phòng ngủ, Quy Tốc ngồi trên giường, nhìn Tạ Lam.

“Đã dọa cậu rồi.” Tạ Lam cúi người xuống, như an ủi mà sờ lên gương mặt cậu: “Đừng sợ.”

“…Cô ấy là mẹ cậu.” Quy Tốc nhìn vào đôi mắt của Tạ Lam, đột nhiên cảm thấy trong lòng tràn ra một loại khổ sở, thất vọng và bi thương, cậu hỏi, “Rốt cuộc cậu là ai?”

Tạ Lam đáp: “Cậu hy vọng tớ là ai?”

23.

Đột nhiên toàn thân Quy Tốc phát run, giọng nói trở nên nghẹn ngào: “Tôi… tôi bảo cậu đi chết sao?”

Cậu lại nghĩ tới việc lần trước Tạ Lam đùa nói cậu ta là người yêu của cậu .

Quy Tốc cảm thấy nửa năm trước bị bệnh nặng, cậu không chỉ vứt bỏ đi một bộ phận mà còn vứt bỏ rất nhiều thứ, nhưng đến cùng cậu cũng không thể nhớ rõ.

“Thật xin lỗi, xin lỗi.” Quy Tốc khóc lên, đưa hai tay che mắt, “Thật sự tôi không nhớ cậu, xin lỗi…”

24.

Tạ Lam nghĩ Quy Tốc rất đáng yêu.

Lúc học lớp mười, Tạ Lam không cẩn thận ném quả bóng rổ vô tình trúng Quy Tốc, khiến cậu ngồi sập xuống đất, lúc Tạ Lam đi qua đối diện với ánh mắt mờ mịt của Quy Tốc, bất chợt hốc mắt cậu đỏ lên, Tạ Lam còn chưa kịp nói lời xin lỗi thì Quy Tốc đã cầm sách, không nói một lời đã trực tiếp bỏ đi.

Cho đến lúc Tạ Lam thổ lộ tình cảm với Quy Tốc, cậu ấy cũng giống như lúc đó, đuôi mắt như điểm thêm son phấn (ý nói Quy Tốc cảm động khóc nên mắt ửng đỏ), không nói nên lời miệng cứ mấp máy, tự nhiên tiếp đó hung hăng đánh Tạ Lam một cái, trong giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: “Cậu bị bệnh hả.”

Sau đó, chuyện tình cảm của bọn họ ngoài ý muốn bị cha mẹ biết được, Quy Tốc bị nhốt ở trong nhà, không thể ra ngoài, thế là Tạ Lam chạy đến dưới lầu nhà cậu —­ Quy Tốc ở lầu hai.

“Cậu nhảy xuống đi, có tớ đỡ rồi nè.” Tạ Lam hô.

Ấy vậy mà Quy Tốc nhảy xuống, hai người cùng nhau lăn trên mặt đất, Quy Tốc khóc đánh Tạ Lam: “Sao bây giờ cậu mới đến!.”

Lúc Quy Tốc khóc lên thật sự rất đẹp, giờ phút này Tạ Lam nửa muốn trêu trọc cho cậu khóc nửa lại không nỡ nhìn cậu rơi nước mắt — Tạ Lam bất đắc dĩ ôm lấy Quy Tốc sau đó gọn gàng linh hoạt chặn lại miệng của cậu ấy.

25.

Không khí khô nóng lại thêm cái lạnh buốt từ Tạ Lam, Tạ Lam để Quy Tốc dựa lên tường trắng, lộn xộn làm tình. Quần áo của Quy Tốc mở rộng, lộ ra lồng ngực trắng nõn, xương quai xanh lõm sâu được phủ đầy bởi những dấu hôn, hết như sắc chu sa rơi trên mảnh giấy Tuyên.

“Ha…” Quy Tốc híp nửa mắt, thở dốc.

“Bé yêu.” Đầu ngón tay Tạ Lam đi vào trong thân thể của cậu, bên trong vừa chặt lại vừa ấm nóng, vừa nộn vừa hồng, “Thật là muốn trực tiếp làm chết cậu ở chỗ này.”

Quy Tốc nghẹn ngào hệt như nai con bị bắt nạt.

Thở gấp, cao trào, lưng Quy Tốc cong lên thành một đường đẹp mắt.

Sau cùng, gương mặt Quy Tốc áp vào tường, đưa lưng về phía Tạ Lam, bên dưới được Tạ Lam tiến vào, cậu hồ ngôn loạn ngữ.

26.

Trong lòng Tạ Lam có một chút an ủi.

“Cho dù không hề nhớ rõ Tạ Lam nhưng đến cuối cùng trong tiềm thức cậu ấy vẫn tiếp nhận Tạ Lam, thân thể cũng là của Tạ Lam.”

27.

Lần ân ái này Quy Tốc rất khẩn trương, cậu chênh lệch không nhiều không ít 7cm với Tạ Lam, Quy Tốc chỉ có thể nhón chân, lung la lung lay mà tiếp nhận khoái cảm, xém tí nữa là chuột rút.

Lúc Tạ Lam ôm cậu đi vào nhà tắm nghe Quy Tốc thì thào nói nhỏ.

“Cậu là người yêu tôi…Vậy vì sao tôi lại muốn cậu chết?”

Tạ Lam dịu dàng hôn cậu, nói: “Cậu không có.”

Một đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ Tạ Lam, Quy Tốc tự nhủ một câu ở trong lòng.

28.

Tôi muốn chuộc tội.

29.

Quy Tốc đến trường, thực sự rất kỳ quái, mọi người trong trường dường như không ai nhớ rõ chuyện kia, người phụ nữ ấy cũng không đến trường học, Tạ Lam vẫn không một chút kiêng kỵ như cũ ­­— Vô luận là trong trường hợp nào, Tạ Lam muốn ân ái là lập tức ân ái, Tạ Lam thích cảm giác ân ái với cậu, không ngừng gọi cậu là “Bé yêu.”

Có lần Quy Tốc hỏi: “Lúc trước tôi gọi cậu là gì?”

“Ừm.” Tạ Lam nghiêm túc nghĩ, “… Ông xã?”

Quy Tốc mãnh liệt ho khan


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ