Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

Sáng hôm sau, khi ta thức dậy, Phất Minh vẫn còn ngủ say trong vòng tay ta.

Ta cẩn thận rút cánh tay ra, vẫn đánh thức y.

Người mù nhỏ đeo lụa trắng xong, mơ hồ đỡ cánh tay ta vội vã đứng dậy: "Khi nào? Ta đi nấu cơm cho ngươi."

Ta đè y vào lại trong chăn, vuốt ve gò má của y: "Ngủ tiếp đi, ta nấu cơm."

Người mù nhỏ không biết vì sao sửng sốt, hoảng hốt: "Ta nấu không ngon sao?"

Y nhíu mày: "Ngươi thích ăn gì? Ta có thể học?"

Bản năng sát thủ, làm cho ta nhận thấy được một cái gì đó không thích hợp.

Ta xoa xoa vành tai hắn, chậm lại âm thanh hỏi y: "Ngươi đang sợ cái gì?"

Phất Minh cứng đờ, y vươn tay bám lấy cánh tay của ta, một lúc lâu y mới bất an mở miệng: "Ta sợ hầu hạ không tốt, ngươi sẽ không cần ta nữa."

Ta nhíu mày không rõ lắm: "Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?"

"Mười ba tuổi, ta sốt cao nóng hỏng mắt, cha mẹ đem ta bán cho người, bởi vì nhìn không thấy ta bị nhiều lần qua tay..."

Đôi vai của Phất Minh dưới lòng bàn tay rất nhỏ mà run rẩy: "Bởi vì hầu hạ không tốt, bọn họ đánh ta, vứt bỏ ta đi."

Trái tim khó chịu như bị thứ gì đó chặn lại, ta vớt người mù nhỏ lên ôm vào trong ngực: "Ta không chê, nguoi không biết cái gì ta cũng không chê."

Đi theo ta một tên liều mạng, vốn là ủy khuất y, ta làm sao cam lòng để y làm việc?

Ta ôm y, lau đi nước mắt trên mặt của y: "Sau đó thì sao? Sao ngươi lại tới sơn trang?"

Phất Minh tựa vào trong lòng ta, hít hít mũi: "Sư phụ đem ta nhặt về, dạy ta y thuật, dạy ta giặt quần áo nấu cơm, dạy ta như thế nào một người hảo hảo sống sót."

"Vậy sư phụ ngươi hiện tại đang ở đâu?"

Ta phải xách hai lạng rượu ngon đi bái kiến sư phụ tốt bụng của Phất Minh một chút.

Phất Minh nhẹ giọng nói: "Năm năm trước sư phụ đã qua đời, chôn ở sau núi, sơn trang chính là sư phụ để lại cho ta."

Ta đỡ bả vai y, thay cho y một dải lụa trắng mới, hôn lên trán y nói: "Đừng khóc nữa, sau này mọi chuyện đều có ta, lát nữa ngươi dẫn ta đến mộ phần của sư phụ ngươi, ta dâng hương dập đầu cho hắn."

Người mù nhỏ ngơ ngác, còn chưa xoay người lại.

Ta nghiêm túc nói: "Hắn cứu ngươi, ta mới có thể gặp ngươi, hắn không chỉ là ân nhân của ngươi, cũng là của ta."

Người mù nhỏ lại muốn khóc, ta vội nói: "Tổ tông, khóc nữa sẽ không có lạu trắng thay đổi."

Phất Hiểu kéo lụa trắng xuống, nhào vào trong lòng ta: "Trước kia ta không thích khóc, bọn họ đánh ta thế nào, ta cũng không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng sau khi gặp ngươi, nước mắt dường như chảy không hết."

Ta ôm chặt người vào lòng: "Khóc hết những ngày khổ cực đã qua, chúng ta sẽ không khóc nữa, sau này chúng ta vui vẻ mà sống."

Phất Minh cúi xuống trong vòng tay ta và gật đầu.

Chờ y khá hơn một chút, ta suy nghĩ một chút lại nói: "Nhưng mà..."

Phất Minh hơi nghiêng tai.

"Ngươi có thể khóc trên giường cho ta xem như tối qua."

Phất Minh "Vụt" một cái từ cổ đỏ đến chóp tai, y nắm chặt vạt áo ta, xấu hổ đến không ngẩng đầu lên được.

Người mù nhỏ da mặt mỏng, ta thấy tốt thì thôi, không trêu chọc y nữa.

Kết quả, y dùng âm thanh yếu ớt của ruồi muỗi nói một câu gì đó.

Âm thanh của y rất thấp, nhưng vẫn không thoát khỏi tai một sát thủ như ta.

Y đồng ý, y nói: "Được."

Ta cảm thấy một luồng hơi nóng chạy thẳng lên trán của ta, ta nhịn lại nhịn, đè lại đè, cuối cùng ôm chặt người ở trong ngực hôn cho đủ, mới đè xuống ngọn lửa tà ác kia.

Sau một hồi lăn qua lăn lại, Phất Minh cũng tỉnh táo, ta nấu cơm, y ở một bên cho thỏ ăn.

Trên nồi nấu cháo, ta khoanh cánh tay dựa vào khung cửa, nhìn người mù nhỏ.

Lúc người mù nhỏ không ra khỏi cửa, mái tóc đen kia chỉ biết dùng một sợi dây tóc trắng đơn giản buộc ở sau đầu, vài sợi tóc mai rơi xuống khẽ động trong gió, ánh trời chiếu vào trên người y, y cúi đầu, khóe miệng mang nụ cười, dịu dàng vuốt ve thỏ.

Ta ở dưới bóng mái hiên, giữa ta và y có một ranh giới rõ ràng.

Ta nhớ tới thanh Kim Thác Đao bị ta chôn dưới tàng cây thông ở cửa sơn trang kia.

Ta nghĩ cả đời này ta cũng sẽ không đào nó lên nữa, nửa đời sau, ta trông coi người mù nhỏ là đủ rồi.

Phất Minh và khoảnh khắc yên tĩnh này là thứ ta sẵn sàng đánh đổi bằng tất cả những gì mình có.

Phất Minh quay đầu lại, thử thăm dò: "Vô Trú?"

"Ở đây." Ta cười khẽ một tiếng, đứng thẳng người đi tới, ngồi xổm trước mặt y, ngẩng đầu nhìn y.

Ta vuốt ve dải lụa trắng trên mặt y, hỏi: "Sao ngươi luôn biết ta đang nhìn ngươi?"

Phất Minh áp mặt vào lòng bàn tay ta, mỉm cười nói: "Ngươi nhìn quá tập trung, rất dễ dàng cảm nhận được."

Nghĩ đến cái gì, ta hỏi: "Ta còn không biết, ngươi tuổi bao nhiêu?"

Phất Minh đáp: "Mười chín, hỏi cái này làm gì?"

Ta có chút đau lòng: "Ta lớn hơn ngươi năm tuổi, ngươi còn không có lễ trưởng thành, còn nhỏ như vậy, luôn cảm thấy ủy khuất ngươi."

Người mù nhỏ ngạc nhiên: "Ngươi đã hai mươi bốn tuổi rồi, thê thất trong nhà ngươi có biết sự tồn tại của ta không?"

Nam tử sau khi làm lễ trưởng thành lập tức có thể cưới vợ, đến tuổi ta, nam tử bình thường, con đều chạy đầy đất, người mù nhỏ đây là hiểu lầm.

Ta vội vàng giải thích: "Ta chưa từng cưới vợ, thông phòng tiểu thiếp cái gì cũng không có, ta chỉ có một mình ngươi."

Ta rõ ràng cảm giác được y có chút khổ sở, nhưng y vẫn cười: "Ta ở lại sơn trang, sẽ không để cho người khác biết sự tồn tại của ta, ngươi có thể đi cưới vợ."

Nghe y nói như vậy, ta có chút tức giận: "Ngươi cho ông đây là cái gì? Kẻ phụ lòng bị thiên đao vạn ngựa chém thành từng mảnh? Ta có ngươi, làm sao có thể còn đi tìm người khác?"

Phất Minh ôm thỏ quá chặt, thỏ không thoải mái, thoát khỏi vòng tay của y chạy vào phòng.

Y có chút luống cuống khép ống tay áo lại, tìm chút che giấu cho mình, y cúi đầu, dường như có chút khó mở miệng: "Ngươi tuổi tác không nhỏ, ta không thể sinh... sinh con... cho ngươi."

Ta gấp gáp nói: "Vậy ngươi thì sao? Muốn cưới vợ muốn có con?"

Người mù nhỏ lắc đầu, thấp giọng nói: "Không muốn, ta có ngươi là đủ rồi."

"Ông đây cũng vậy." Ta ôm lấy y, đặt lên ghế trong phòng, giọng điệu hơi lạnh: " Ngồi xuống, chờ ăn cơm."

Sau khi bưng đồ ăn lên bàn, ta đặt đũa vào trong tay Phất Minh, ngồi xuống đối diện y, nhạt giọng nói cho y biết: "Ta ở chỗ này."

Y cầm bát, đầu sắp vùi vào trong bát, cơm chưa ăn được mấy miếng, nửa ngày nghẹn ra một câu: "Ngươi đừng tức giận, sau này ta cũng không nhắc tới nữa."

Giọng điệu đáng thương của y, ta làm sao còn tức giận được.

Ta thở dài: "Phất Minh, ta sẽ không bởi vì bất cứ chuyện gì, bất cứ kẻ nào vứt bỏ ngươi, ta không có tâm tư lộn xộn bừa bãi, ngươi nguyện ý cùng ta sống qua ngày, cùng ta có một gia đình, ta đã không còn gì cầu."

"Nhất định phải nói có điều cầu, ta cũng chỉ cầu ta có thể sống lâu hơn ngươi một chút, có thể chăm sóc ngươi đến một khắc cuối cùng."

Người mù nhỏ luôn cảm thấy là ta chịu thiệt thòi, y nào biết cái thứ "nhà" này đối với một sát thủ như ta mà nói, là trước kia chưa bao giờ dám đi cầu mong xa vời.

Phất Minh dò xét, đẩy đồ ăn về phía ta, cuối cùng nở nụ cười: "Ta biết rồi, ngươi dùng bữa đi."

Ta ăn miếng thức ăn, hỏi: "Khi nào nhược quán?"

Phất Minh: "Hai tháng sau, đó là sinh nhật ta."

Ta gật đầu: "Được, hai tháng sau, ngươi cưới ta."

Phất Minh thiếu chút nữa cầm không được đũa trong tay, y ngạc nhiên ngẩng đầu: "Cái... Cái gì?"

Ta nhìn người mù nhỏ, thật là nghiêm túc: "Là ngươi nói ngươi muốn cưới ta, quân tử nhất hứa, nặng như Thái Sơn, không thể đổi ý."

Người mù nhỏ đỏ mặt, có chút khó tin hỏi: "Ngươi nguyện... gả cho ta?"

Ta nghiêm mặt hỏi y: "Ngươi không muốn cưới sao?"

Người mù nhỏ dừng một chút để đũa trong tay xuống, cách dải lụa trắng nhìn ta.

Suy nghĩ một lát, y mở miệng: "Ta và ngươi làm cá nước thân mật, cùng đi vu sơn vân vũ, ta đương nhiên là phải chịu trách nhiệm với ngươi."

Phất Hiểu nghiêm túc chắc chắn nói: "Ta đương nhiên, muốn đem ngươi cưới vào cửa."

Những lời này không còn mềm ấm như trước kia, nói đến không thể nghi ngờ.

Ta gắp bánh ngọt hấp vào bát hắn: "Ông đây phải có khăn voan đỏ nhất."

Phất Hiểu khóe miệng mỉm cười: "Ngày mai lên trấn trên ngồi, đi mua cho ngươi."


"Bộ truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên ỨNG DỤNG FUNHUB/FUHU hoặc truy cập: tinyurl.com/fuhux. Mọi WEBSITE KHÁC đều là ĂN CẮP và GIẢ MẠO. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro