Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Tia nắng ban mai ló dạng, ta rón rén đứng dậy làm bữa sáng, sẵn tiện cất kỹ hộp dược liệu và chẩn bệnh.

Có lẽ trong lòng kiên định, hôm nay Phất Minh ngược lại ngủ rất say.

Cháo rau thịt nạc bốc hơi nóng, ta đi vào trong chăn vớt người mù nhỏ ra:

"Dậy ăn cơm đi."

Phất Minh đeo lụa trắng, vùi trong lòng ta tỉnh táo.

Trước khi dọn dẹp bàn ăn, Phất Minh nói những việc cần làm hôm nay:

"Ta đi Hồi Xuân Đường khám bệnh, ngươi có thể đi dạo thị trấn, trên núi không thú vị chút nào."

Ta: "Không có gì để đi dạo, ta ngồi một bên trông chừng ngươi là được rồi."

Ta đã thấy qua rất nhiều thứ, đi bắc Giang Nam, gạch vàng ngọc ngói, cũng chỉ là mây khói thoáng qua.

Bây giờ ta chỉ muốn giờ giờ phút phút trông coi người mù nhỏ, bảo vệ nửa đời sau của ta.

Phất Minh cười cười: "Được, xong việc rồi, chúng ta đi mua khăn voan cho ngươi."

Ăn cơm xong, ta cõng đồ đạc, nắm tay người mù nhỏ đi về phía thị trấn.

Trước khi ra cửa, ta đưa gậy trúc cho y, Phất Minh không nhận lấy.

Y nhẹ nhàng nói: "Ngươi ở bên cạnh ta, ta không cần thứ này."

Ta ngạc nhiên trước sự tin tưởng của y dành cho ta.

Y vứt bỏ cây gậy trúc, đem thể xác và tinh thần đều buộc ở trên người ta, y không sợ hãi, không sợ hãi, đơn giản là có ta ở đây.

Ta nắm tay y, nói: "Ta sẽ bảo vệ tốt cho ngươi."

Đến y quán, trước cửa đã xếp thành hàng dài.

Phần lớn là dân chúng nghèo khổ, còn có ăn mày quần áo rách nát.

Nhìn thấy Phất Minh, bọn họ tránh ra một con đường, trên mặt mỗi người lộ ra tôn kính cùng vui sướng:

"Bồ Tát sống đến rồi!"

"Đại phu, giúp ta xem cháu gái của ta..."

"Đại phu..."

"..."

Phất Minh đỡ tay ta, nhẹ nhàng trấn an bọn họ: "Ta sẽ hết sức chữa trị cho mọi người."

Một ông già, thấy ta hỏi: "Vị công tử này thấy lạ mắt, là..."

Thị trấn không lớn, hàng xóm đều đã gặp qua, ta là một người xa lạ, tự nhiên sẽ khiến người ta nghi ngờ, huống chi ta còn đứng ở bên cạnh "Bồ Tát sống" mà bọn họ coi trọng.

Phất Minh ngẩn người, ngượng ngùng dập đầu: "Hắn là chồng... phu quân của ta...."

Không đành lòng phất Phất Minh khó xử, ta nói thẳng: "Ta là người trong nhà của hắn."

Nam tử làm vợ từ xưa đã có, mọi người cũng không có nhiều ngạc nhiên, nhưng mà trong ánh mắt bọn họ nhìn Phất Minh có thêm một tia kính nể.

Phất Minh sờ sờ lỗ tai, cười gật đầu.

Sắp xếp ổn thỏa cho người mù nhỏ, ta tìm một cái ghế, ngồi bên cạnh y.

Ta khoanh tay cánh tay, dựa lưng vào ghế dựa, nhìn y bắt mạch, sờ huyệt châm cứu, nhìn y khi thì cân nhắc, khi thì sầu khổ, khi lại giãn mặt mỉm cười.

Đang nhìn đến thất thần, người mù nhỏ đột nhiên nghiêng đầu lại: "Có thể mài bút mực?"

Ta cúi người tới gần: "Cần ta làm gì?"

Phất Minh thấp giọng nói: "Viết đơn thuốc."

Ta nhếch môi cười cười, lúc làm nhiệm vụ, ta mô phỏng qua vô số chữ viết, từ danh môn đại gia, cho tới buôn bán nhỏ, viết chữ đối với ta mà nói, không phải việc khó.

Nhận lấy bút mực y quán dược đồng đưa tới, ta nói: "Ngươi nói ta viết."

"Bạch Chỉ hai lạng, Huyền Tham 1 lạng..."

Sát thủ không thể để lộ thân phận của mình, ta đã dùng chữ viết tay của mình từ thời điểm khai sáng.

Những người khi còn bé từng thấy ta viết chữ này, phần lớn đã là xương khô chôn trong đất vàng.

Tiền khám bệnh của người khám bệnh không phải là ngân lượng, đều là đồ ăn trong nhà mình trồng, nuôi gia cầm.

Đưa bệnh nhân cuối cùng đi, đã gần đến giờ ăn tối rồi.

Người mù nhỏ quá bận rộn đến nỗi không kịp ăn trưa.

Ta cất "tiền khám bệnh" vào sọt, dắt người mù nhỏ về nhà ăn cơm.

Phất Minh kéo kéo tay ta: "Chúng ta đi tiệm quần áo trước."

Ông chủ tiệm quần áo cũng nhận được ơn của Phất Minh, nghe Phất Minh muốn mua khăn voan, ông chủ lại thấy hai chúng ta nắm tay, trong nháy mắt hiểu được chuyện gì xảy ra.

Ông chủ đo người cho ta và Phất Minh, kiên quyết muốn làm cho hai chúng ta một bộ đồ cưới.

Phất Minh từ chối nói: "Trên người ta, tiền bạc không đủ..."

Ông chủ: "Thần chữa khỏi bệnh chân của mẹ ta, ân lớn như thế ta làm sao cũng không hết, một bộ đồ cưới, coi như ta tặng quà cưới cho hai người mới."

Phất Minh cúi đầu suy nghĩ một lát, nghiêng đầu nhìn lại: "Không thể ủy khuất ngươi, trang phục cưới phải có."

Y nói: "Gùi để lại, coi như là dùng để mua hỉ phục."

Ông chủ cũng là người hiểu lý lẽ, không làm cho Phất Minh khó xử, nhận lấy đồ đạc.

Ông chủ: "Vậy thần y khi nào tới lấy? Có thể dùng cả đêm gấp gáp chế tạo?"

"Cứ gọi ta là Phất Minh là được rồi." Phất Minh nói: "Hai tháng sau, ta lại đến lấy, không cần gấp."

Lại dặn dò một ít chuyện, lúc ra khỏi tiệm, đã là hoàng hôn.

Phất Minh mệt mỏi một ngày, lên núi, lúc không có ai, ta thừa dịp y không chú ý, đem y cõng ở trên lưng.

Phất Minh kêu lên: "Cái này làm gì? Thả ta xuống."

Ta: "Đường núi không dễ đi, ta cõng ngươi."

Phất Minh khẽ cười nói: "Ngày đêm đối với ta mà nói không có gì khác nhau, đường này có dễ đi hay không, ta cũng đi một mình rất nhiều năm."

Ta nâng hắn lên trên: "Nhưng hôm nay đã khác, hôm nay ngươi có ta."

Cả người Phất Minh cứng đờ, không nói gì, một lát thả lỏng thân thể, nằm ở trên lưng ta.

Ta cõng người mù nhỏ, người mù nhỏ cõng ánh trăng, núi rừng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của ta.

Hai ba ngôi sao rơi xuống vạt áo, ta nhìn bầu trời đầy sao, hỏi người trên lưng: "Ngươi có nguyện vọng gì không?"

Phất Minh ôm cổ ta, im lặng, thấp giọng nói: "Muốn cùng ngươi bình an đến già."

Ta nghiêng đầu nhìn người đang vuốt tóc ta, cười nói: "Nguyện vọng chính là chuyện cầu mà khó có được, ta và ngươi sẽ không chia tay, cùng nhau đến già, điều này cũng không khó."

Phất Minh vùi ở bên cổ ta, y rầu rĩ nói: "Vậy thì không có, trừ ngươi ra, ta không có gì cầu."

Ta mím môi, trầm giọng nói: "Phất Minh, ta không tốt như ngươi nghĩ."

Quá khứ của ta, máu tanh tối tăm, ta chưa bao giờ biết thế nào là ấm áp an ổn, thẳng đến gặp Phất Minh.

Trên người y ánh nắng và sức sống mà trước đây ta chưa từng chạm qua, y giống như một tia sáng xuyên qua màn đêm dài, soi sáng mọi thứ của ta.

Ta sợ sau khi y biết tất cả, sẽ sợ ta, rời khỏi ta.

Thật ra người nên lo lắng đề phòng nhất chính là ta mới đúng.

Phất Minh nhẹ giọng nói: "Ta nghĩ như thế nào?"

"Ta chưa bao giờ tưởng tượng ngươi là một vị thần không có khuyết điểm trên đài cao, ngược lại, thông qua ngươi bị thương, vết chai trên tay ngươi, ta nghĩ tới ngươi sẽ là kiếm khách trong thiên hạ, một tên cướp..."

Lòng ta căng thẳng, tay nắm đùi Phất Minh không khỏi chặt một chút.

Phất Minh dừng một chút, dịu dàng ôm ta, chậm giọng nói tiếp tục nói: "Nhưng cho dù ngươi là thân phận gì, ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi."

Ta giật mình một cái chớp mắt, buông lỏng tay hỏi: "Vì sao?"

Phất Minh: "Bởi vì, tâm này đã trả, liền không thu lại được."

Phất Minh dùng mũi cọ cọ bên cổ ta: "Vô Trú, ngươi nói ngươi muốn có một gia đình, quên đi quá khứ, ta cho ngươi một gia đình."

Quên quá khứ?

Thở dài cho hết nỗi buồn trong lòng, ta vững vàng cõng người mù nhỏ, nhếch môi cười cười.

Như thế, vậy sống lại một lần đi.


"Bộ truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên ỨNG DỤNG FUNHUB/FUHU hoặc truy cập: tinyurl.com/fuhux. Mọi WEBSITE KHÁC đều là ĂN CẮP và GIẢ MẠO. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro