Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến bữa ăn, tôi vẫn giận anh mà chẳng hiểu vì sao nên không liếc anh lấy một cái. Anh gắp cho tôi miếng thịt nướng tôi xưa nay mê mẩn nhưng tâm tình vì lý do nào đó tôi để lại miếng thịt ra đĩa đồ ăn thừa:

"Em không thích ăn nó nữa rồi."

Anh không nói gì, lấy lại miếng thịt đó từ tốn ăn làm tôi lại thấy có lỗi.

"Còn giận nó chuyện gì à? Nó nhân lúc em đi rửa tay chạy đi mua cho em đấy, chứ ở đây không có."

"Mày ăn phần mày đi."

Tự nhiên cảm thấy có lỗi kinh khủng. Nhưng cả quá trình tôi cũng không dám nói gì với anh, chỉ nói chuyện với Đạt còn anh ngồi ăn. Đến lúc bữa ăn kết thúc, Đạt nói phải quay lại công ty giải quyết nốt công việc nên bây giờ tôi với anh chơi vơi. Đi lang thang với cái vali theo sau, đột nhiên anh hỏi:

"Hai năm qua, em thế nào?"

"Anh tự tưởng tượng đi."

Im lặng...

"Hai năm qua anh rất bận, rất muốn ra Bắc nhưng công việc không cho phép."

Tôi không nói gì.

"Bố mẹ anh cũng ra Bắc rồi, tuần sau anh cũng ra và lấy vợ làm ăn ngoài đó luôn."

"Và không tìm em?"

"Không, anh chưa nghĩ đến."

"Anh..." tôi đau lòng, không thèm nhìn mặt anh mà quay đi, cố không rơi nước mắt trước mặt anh. Là tôi ảo tưởng rồi, ảo tưởng nặng.

"Có bị nợ môn nào không?"

"Không, mọi thứ đều tốt, bây giờ em đi tìm nhà nghỉ, sắp tối rồi." tôi cố cười tươi vẫy tay chào anh dù bây giờ, tôi muốn òa lên khóc.

"Nhìn mặt em như thế này không sợ dọa người ta à?"

"Có gì mà dọa?" tôi đẩy anh ra.

Còn anh, lẽo đẽo theo sau. Bực quá tôi mới quay lại hỏi:
"Theo em làm gì?"

"Ai bị em dọa ngất anh còn đưa đến bệnh viện."

"Anh quá đáng, anh đi ra đi." tôi bị anh chọc cười nhưng bây giờ thực sự cười không nổi. Đẩy anh ra một đoạn rồi đi tiếp, nước mắt cứ rơi, đã cố lau nó càng chảy.

"Anh biết chỗ này cho thuê, không phải tìm nữa."

"Không cần, anh kệ em đi!!!"

"Dù sao cũng là bạn cũ, được không?"

"Bạn bạn con khỉ, em không muốn làm bạn với anh!!!" tôi hét vào mặt anh, nhưng khi thấy mọi người nhìn tôi mới thấy mình lố.

"Chứ muốn làm gì?" anh ngây thơ hỏi.

"Anh cút đi." tôi ngại quá hóa giận, đẩy anh ra rồi đi tiếp.

Đi được một đoạn, mệt quá liền đứng nghỉ thì anh không nói không rằng, cầm vali của tôi chạy ra vẫy taxi rồi kéo tôi lên xe. Xe cứ chạy mãi, tôi hỏi anh cũng không nói là đi đâu, đến khi anh bảo xuống xe tôi hỏi lại lần nữa:
"Đây là đâu?"

"Nhà anh."

"Anh đưa em đến đây làm gì? Đừng lừa con gái nhà lành..." tôi che ngực lại.

"Ngực em vẫn lép như thế, che làm gì?"

Tôi lườm anh rồi mới ra khỏi xe.
Anh mở khóa rồi đi thẳng vào nhà, căn nhà không to nhưng sạch sẽ, đồ đạc cũng rất đơn giản ngoài tủ sách dày đặc. Nổi bật là quyển sách tôi từng tặng anh ( theo tôi nhớ không nhầm ), được anh để riêng biệt.

"Em cứ ngủ trong phòng anh đi, bay vậy cũng mệt rồi." anh vừa lấy một quyển sách vừa nói.

"Còn anh?"

"Anh ở ngoài này, có gì gọi anh."

Đến tối, thời tiết Sài Gòn chẳng chiều lòng tôi khi chập tối trời đổ cơn mưa. Anh vừa nấu canh vừa nói là sẽ tạnh ngay thôi, nên tôi cũng chuẩn bị quần áo đẹp đẽ, ai ngờ trời không tạnh. Tôi tranh phần rửa bát nhưng anh không cho, nhà bếp cũng chẳng đủ diện tích để tôi giúp anh nên thôi.

Anh ra ngoài, vừa uống nước vừa hỏi:
"Đi chơi không?"

"Nhưng đang mưa mà?"

"Có chỗ mưa cũng đẹp lắm."

Anh dẫn tôi đến quán coffee gần nhà. Bên trong quán có rất nhiều sách và chậu hoa đá. Tôi thích mãi một chậu, ngắm không ngừng.

"Thích thì mang về." anh nói.

"Được mang về á?" tôi trố mắt hỏi, cảm giác sướng.

"Ừ, ai thích là được mang về."

"Thế lỡ có khách thích tất cả, muốn mang về hết thì sao???" tôi khó hiểu hỏi.

"Thì mang về thôi." anh mủm mỉm.

"Wow!!! Chủ quán hào phóng quá, e chỉ thích chậu này, cần ra xin không anh?"

"Không cần."

Mấy lần anh bảo đưa anh cầm cho nhưng tôi không chịu cứ giữ khư khư. Đang đứng dưới quán chờ anh mở ô thì:
"Đua không?" anh hỏi.

"Đua gì?"

"Ai chạy ra mái kia nhanh nhất là thắng."

"Được thôi."

"Một, hai, ba..." anh hét.

Tôi chạy sang bên kia trước đang vui mừng vì sang trước anh, ai ngờ quay lại thấy anh từ tốn che ô còn tôi ướt hết tóc.
"Anh lừa em."

"Dễ lừa như thế mà gan to dám vào đây một mình nhờ?"

Về đến nhà, tắm xong tôi ngắm chậu hoa đá vừa nghe điện thoại từ bố gọi đến. Vừa nói chuyện tôi vừa nghịch cánh hoa, dở chứng thế nào mới nhấc đáy chậu lên nhìn thì thấy ghi XXX VNĐ. Chào bố xong tôi mới hỏi anh:
"Anh trêu em, chậu hoa này mất tiền!!!"

"Hả???" anh rời mắt khỏi sách quay sang tôi.

"Đáy chậu ghi giá, anh trêu em." tôi giơ lên cho anh xem.

"Ừ."

"Em gửi lại anh tiền, em lấy cây thì em sẽ trả."

"Quan trọng à?

"Quan trọng chứ! Đạt nói anh vừa đi làm vài tháng, tiền cũng không có nhiều, em không ăn quỵt được!"

"Ừ, nên tính cả tiền điện, tiền sữa tắm, tiền dầu gội, tiền nước 100Đ một giọt nữa."

"Anh đùa hả? Làm sao đếm được giọt nước."

"Vậy đâu đếm được những điều anh chưa từng làm được cho em?"

Tôi im lặng bởi câu nói của anh, mặt anh giãn ra nở nụ cười biến thái.
"Nếu em muốn trả, nhưng bằng cách khác,,,anh cũng không ngại."

"Biến thái."

"Ngủ đi."

"Vậy còn anh?"

"Không thiếu chỗ."

"Nhưng bật điện em không ngủ được."

"Vậy anh ra ngoài."

"Không cần, em cũng chưa ngủ được."

Được một lúc Trang gọi videocall cả lũ, tôi cũng trả lời là rất tốt, ở đây rất đẹp, con người cũng rất dễ thương. Nói chuyện xong một lúc anh đứng dậy, tôi vội hỏi:
"Anh đi đâu đấy?"

"Ngủ!"

"Ờ, anh ngủ ngon."

"Em không định hỏi anh ngủ đâu à?"

"Vậy???"

"Thềm!"

"Sao? Hâm à?"

"Chứ ngủ đâu bây giờ?"

"Anh ngủ dưới đất này."

"Em...ừ, cũng được."

....

"Hai năm qua anh yêu ai không?"

"Không!"

"Không ai làm anh động lòng à?"

"Ừ."

"Thế trước đó? Có phải anh thích em không? Dòng chữ em ghi trong quyển "Gặp lại" là ý anh phải không?"

"Ừ."

"Vậy sao anh không nói ra hả?" tôi kích động quá nên hét nhỏ.

"Em nói em không thích anh, anh cũng...không dám nói." anh nói khẽ ba từ cuối.

"Anh nên nhìn vào mắt em, trong em chỉ có anh thôi!"

"Xin lỗi, để em vào đây tìm anh một thân một mình là anh không tốt."

Cứ thế, đến sáng đã thấy trước mắt là khối thịt lạ bọc vải, tôi ngước lên nhìn thấy anh đang nhìn mình chằm chằm tôi vội đẩy anh ra làm anh ngã xuống dưới đất.
"Anh có sao không?"

"Sao em lỡ đẩy anh như vậy?"

"Ai bảo anh nằm cùng em hả? Dù em có thích anh cũng không thể nhanh chóng như vậy được!"

Anh lạnh lùng đứng dậy nhìn tôi rồi nói rõ: "Dậy đi, anh đưa đi chơi."

Đứng cạnh sông Sài Gòn, tôi lấy điện thoại nhờ một người chụp cho tôi và anh một kiểu. Tôi sướng, ngắm mãi không chán, cười tủm tỉm suốt.

"Anh không đi làm à?"

"Nghỉ rồi."

"Ừm...mai em phải về rồi." tôi nói vậy đê cố tìm biểu cảm khác của anh, nhưng anh vẫn chỉ gật đầu "ừ" một tiếng.

Trưa về nhà anh lại trổ tài nấu cơm tiếp. Đến 4h chiều thời gian lý tưởng cho cuộc lượn lờ ở đây, anh lái xe máy đưa tôi đến đủ nơi nổi tiếng nhất ở đây. Tôi thật sự muốn ở lâu hơn nhưng đã lỡ mua vé khứ hồi rồi còn hứa với bố mẹ ngày mai về rồi nên đành về. Đến quán đồ lưu niệm tôi chọn được vài thứ cho bố mẹ, anh trai, mấy đứa bạn rồi cũng đi ra luôn.

Tối, cả hai cùng xem tivi chán quá lại rủ nhau đi chợ đêm. Tôi mong thời gian mãi ở khoảnh khắc này. Về nhà, cả hai mệt nhoài, anh vẫn giữ khoảng cách tôi ngủ trên anh nằm dưới.

Trưa hôm sau tôi phải ra sớm. Trước lúc bay anh không nói gì nhiều chỉ nhắc nhở về đến nhà gọi điện cho anh, vậy mà đến khi chuẩn bị vào khoang anh mới giữ tay tôi lại.
"Ở đó chờ anh, sắp xếp xong, anh sẽ đến tìm em."

Nghe được câu đó là tôi biết, chuyến đi này của mình quá xứng đáng rồi. Dù không biết tương lai như thế nài nhưng bây giờ tôi hạnh phúc khi ra quyết định này. Tôi ôm chầm lấy anh:
"Em sẽ chờ anh, anh phải mau đến đấy."

Anh lau nước mắt cho tôi rồi đặt trên trán tôi một nụ hôn...
Em yêu anh!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro