Giới thiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương là thầy giáo dạy tiếng Anh cho em gái bạn của Luân.

Ấn tượng đầu tiên của Dương về Luân là tuy bộ dạng bên ngoài của anh kết hợp với mái tóc húi cua có chút dữ dằn, nhưng khuôn mặt góc cạnh khi cười lên lại mang tới một cảm giác rất từ tốn điềm đạm. Chính là mẫu đàn ông tràn đầy hơi thở nam tính, kèm theo một chút bụi bặm và từng trải.

Cậu cảm thấy một anh chàng có ngoại hình như Luân sẽ cực kỳ ngầu và luôn khiến cho người ta e dè dù chỉ với một cái lừ mắt.

Ngoại trừ việc anh lại rất thích cười.

... Luân đi ra và để vào tay cậu bộ quần áo, Dương vẫn lưỡng lự không hiểu bản thân vì sao lại theo anh về đây. Có thể bởi vì sự cởi mở thân thiện của Luân với người đối diện, cũng có thể vì nụ cười của anh rất chân thành.

Dương buột miệng. "Đối với ai anh cũng nhiệt tình như thế à?"

Luân nheo mắt, tủm tỉm cười. "Vậy đối với ai cậu cũng đều lạnh nhạt như thế à?"

Khi anh cười, vết sẹo nơi đuôi mắt cũng khẽ cong lên khiến cho những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt đều trở nên ôn hòa dịu dàng hơn.

Dương thản nhiên liếc anh một cái, cầm lấy quần áo quay người đi vào phòng tắm. Luân lấy là một bộ Staple thun quần navy áo hoodie màu xanh lam, vóc người anh cường tráng hơn cậu nên quần áo có hơi rộng một chút nhưng trông cũng không quá chênh lệch.

Lúc Dương bước ra từ phòng tắm, cậu nhìn thấy ngay bóng lưng cao lớn của Luân đang bận rộn bên góc bếp.

Mùi thức ăn thơm phức tỏa ra khắp phòng cùng tiếng máy hút mùi chạy ro ro.

Có lẽ nghe thấy tiếng cửa mở, Luân đang đảo thứ gì đó trong nồi trên bếp không quay đầu lại mà chỉ nói: "Ăn cơm nhé?"

Dương hơi ngẩn ra, lập tức đáp lại. "Không đâu, tôi phải về."

Đúng lúc ấy một tia chớp chợt lóe qua cửa sổ phòng khách, ngay sau đó là tiếng sấm nổ vang rền. Dương quay đầu nhìn ra ngoài, qua ánh đèn đường nhìn thấy rõ mưa rơi như trút cùng tiếng ào ào của gió đập mạnh vào mặt kính cửa sổ.

Tấm rèm màu xám bạc hai bên cạnh cửa bị gió cuốn phần phật bay.

Luân đi tới bên cạnh cậu, cũng nhìn ra ngoài cửa chép miệng. "Mưa to lắm, về bây giờ cũng lại ướt hết thôi." Vừa nói anh vừa đi tới đóng chặt lại kính cửa sổ đang khép hờ, quay đầu nhìn cậu mỉm cười. "Đừng ngại, vừa đúng bữa nên tôi mời cậu ăn tối thôi."

Dương còn chưa kịp trả lời, ánh mắt của Luân khẽ di chuyển điềm nhiên quan sát cậu từ trên xuống dưới, thuận miệng nhận xét: "Trông hợp với cậu đấy."

Cửa sổ đóng khiến rèm cửa ngay lập tức rũ xuống một bên, tiếng gió lớn ồn ào bị chặn lại giảm đi một tầng âm lượng nhưng tiếng lộp độp của hạt mưa đập vào cửa kính lại càng thêm rõ ràng...

Anh cứ từng bước tiến đến gần cậu nhưng cậu lại luôn thờ ơ tiếp nhận như một điều hiển nhiên chẳng chút để ý.

Cho đến một ngày, hai người tình cờ cùng tham gia trong một bữa tiệc. Vị trí Dương đứng là lối đi giữa hai dãy bàn bày đầy đồ ăn, xung quanh cũng tương đối đông người. Thời điểm Luân đi ngang qua cậu, không tránh khỏi phải đụng vào vai Dương.

"Xin lỗi." Luân mỉm cười nhẹ nhàng nói, vẫn là giọng điệu dịu dàng ôn hòa như trước nhưng lại mang tới một cảm giác xa cách vô cùng.

Hai người đã từng có những khoảnh khắc thân mật nhất nhưng giờ đây chỉ là một cái đụng vai thôi cũng trở nên khách sáo như hai người xa lạ.

Vậy nên Dương hối hận rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro