Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Đánh thì đánh

Tửu Nghi đành đi theo hắn rồi nhìn xuống dưới, sau khi nhìn qua phát hiện trong đoàn người này có một người tu đạo toàn có hơi thở huyết sát quanh thân, nồng độ này phải giết ít tối thiểu ba ngàn người, mới có thể có huyết khí toàn thân khiến người khác sợ hãi. Hơn nữa mười người đệ tử đi sau hăn cũng có sương đen quấn thân, nhìn sắc mặt có vẻ sắp chết.

"Haiz nương của ta ơi, khí huyết sát này thối đến mức ta không thể ngửi thấy mùi rượu luôn rồi." Tửu Nghi lắc đầu chậc chậc cảm thán, quạt gấm xanh quạt nhanh hơn, "Ta nói những người đi xung quanh gã cũng quá thảm, xem qua cũng không phải người tốt lành gì, nhưng cũng chưa từng làm việc xấu, tuổi còn trẻ mà sắp chết rồi..."

"Ong... —" Vân Thải Dạ cau mày, Độ Sinh kiếm bên thân rục rịch ngóc đầu dậy, Tửu Nghi nhìn ánh mắt hảo hữu càng sắc bén, nuốt nước miếng không nói nữa.

Độ Sinh kiếm sắp rời vỏ, kiếm thần lại muốn giết người.

À không, là trừ ma vệ đạo.

"Thất sư huynh, ngươi đúng là lợi hại đó. Chỉ qua hai canh giờ chúng ta đã đến sườn núi rồi, hôm qua lúc ngươi nói với Đại trưởng lão có cách mang bọn ta lên đỉnh núi ta còn không tin, nghe nói càng đi lên Đăng Tiên Thê (thang thành tiên) bước chân càng nặng, nhưng ta cảm thấy như giẫm trên đất bằng, người nhẹ như yến, xem ra chúng ta khẳng định có thể đi lên đỉnh núi!" Một người mặc y sam anh đào hồng khói, nữ tử có khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp lại gần vị nam tử toả ra hơi thở huyết sát toàn thân, kéo cánh tay của gã cười nói ôn nhu.

Nàng vừa mở miệng, các đệ tử khác liền mở miệng phụ hoạ sôi nổi.

Tửu Nghi nghe xong suýt chút nữa cười ra tiếng.

Chắc chắn người phải nhẹ như yến rồi! Hồn phách các ngươi cũng đã trồi lên phân nửa chút xíu nữa là thành quỷ rồi, sao bước chân vẫn nặng được?
Đăng Tiên Thê thần kỳ ở chỗ, nhân tu càng đi bước chân càng nặng, mà quỷ hồn càng đi càng nhẹ, cuối cùng bị gió mạnh trên núi thổi bay. Nhìn đoàn người này, tên nam tử kia rõ ràng đang hút tu vi và dương thọ của bọn họ, còn tiếp tục nữa đừng nói biến thành quỷ, không chừng ngay cả hồn phách cũng bị nam tử đó hút khô.

"Hứ." Người có tu vi cao nhất trong đoàn người, cũng là nam tử bị sương đen quấn nghiêm trọng nhất cười lạnh một tiếng, "Cung Thước sư muội, ngươi đừng bị Tê Nguyên sư đệ lừa, vẫn chưa đi đến đỉnh núi, mọi chuyện còn chưa chắc."

Mà Tê Nguyên sư đệ chính là nam tử có hơi thở mang huyết sát chi khí. Nhan sắc gã thanh tú, tao nhã lịc sự, chỉ đơn thuần nhìn bề ngoài tuyệt đối không thể tưởng tượng được gã là người ác độc hai tay dính đầy máu tươi. Tê Nguyên hướng Đại sư huynh mới mở miệng trào phúng gã cúi đầu một cái, âm thanh khiêm tốn nói: "Sư huynh nói đúng, chúng ta nên đi nhanh lên, đến đỉnh núi càng sớm càng tốt đúng không?

Tiêu Hành Nhất cười khinh miệt: "Coi như ngươi thức thời."

"Sao ngươi không ra tay?" Tửu Nghi xem náo nhiệt đủ rồi, xoay đầu hỏi Vân Thải Dạ bên cạnh, "Việc này cũng không giống việc ngươi làm nha."

Vân Thải Dạ vẫn nhăn mày: "Người này có chút không đúng."

Chỉ thấy Tê Nguyên và các sư huynh đệ càng đi lên, sương đen trên đám người kia càng đậm.

"Ta cảm giác như mình đã thành tiên, thật lá thoải mái —" Ánh mắt Cung Thước mê ly, cả người lung la lung lay. Những người khác cũng giống cô ta, ngay cả Tiêu Hành Nhất có tu vi cao nhất cũng vậy.

Sau khi đi thêm vài bước những người đó bong từng mảng da thịt, qua một lúc sau hoá thành một đoàn sương đỏ bay đến bên cạnh Tê Nguyên, sau đó mũi gã hít một hơi, hồn phách cũng không tha.

Sau khi Tê Nguyên ăn uống no đủ, bỗng nhếch môi cười, đồng tử biến thành màu đỏ, rút kiếm chém một nhát kiếm khí huyết sát nồng đậm về phía đại thụ của Vân Thải Dạ và Tửu Nghi đang trốn. Ngay lúc đó Vân Thải Dạ đẩy Tửu Nghi ra, rút Độ Sinh kiếm cũng chém một nhát kiếm khí, va chạm với huyết sát kiếm khí của Tê Nguyên.

Hai nhát kiếm khí uy lực vô tận sau khi va vào nhau nổ tung, trung tâm trào dâng một cỗ khí lưu cường đại, tác động đến cây cỏ xung quanh lung lay, đá vụn bay tứ tung!

Tửu Nghi vội mở Lam Đoạn Chiết Phiến chặn trước mặt mình, phòng ngừa đá vụn vỡ nát để lại vết xước trên khuôn mặt của y.

Sau khi bụi đá yên tĩnh chỉ thấy Vân Thải Dạ đứng trên Đăng Tiên Thê, lạnh nhạt nhìn Tê Nguyên đứng cách hắn mười bậc thềm.

Thân thể Tê Nguyên còng xuống, tóc tai bù xù, cổ họng phát ra tiếng cười khàn khàn: "Sớm đã nghe qua kiếm thuật của kiếm thần Vân Thải Dạ ở tiên giới đứng đầu tam giới, hôm nay đặc biệt đến lĩnh giáo."

"Muốn chết." Vân Thải Dạ hừ lạnh, thần sắc nghiêm nghị, cầm kiếm lên, kiếm quang lóe lên, bổ vài nhát kiếm khí hung mãnh đánh về Tê Nguyên.

Nhưng Tê Nguyên lại bất động không né, dùng thân thể trực tiếp nghênh đón kiếm khí của Vân Thải Dạ, đứng thẳng. [1]

Tửu Nghi trốn phía sau cây, y là tửu tiên, tuy nói có thể dùng kiếm phục ma, nhưng Tê Nguyên lại là người có thể đánh nhau với Vân Thải Dạ đó! Người có thể đánh nhau với Vân Thải Dạ ở tiên giới chỉ có vài người, y chỉ có một chút pháp lực, đi lên chính là tự tìm đường chết đó.

Y còn chưa muốn chết, cho nên sẽ không tham gia náo nhiệt.

Hai người so chiêu nhanh như tia chớp, trong chớp mắt hoá thành hai tàn ảnh, kiếm quang lấp loé, ngay cả Tửu Nghi cũng không thể phân biệt ai là ai trong hai bóng đó.

Sau ba trăm chiêu, Vân Thải Dạ vẽ một nhát kiếm Phách Sơn Trảm, bổ ra một rãnh sâu trên Đăng Tiên Lộ, chia Đăng Tiên Thê làm hai, mà thân thể của Tê Nguyên mỗi bên một nửa, ngã vào đá trắng trên đường.

Một luồng sương đỏ bay ra từ thân thể của Tê Nguyên, không đợi Vân Thải Dạ ra chiêu kế, biến mất không còn tăm hơi.

"Ha ha ha! Danh tiếng của kiếm thần quả nhiên danh bất hư truyền, sau này gặp lại." Thanh âm khàn khàn của Tê Nguyên từ không trung truyền đến, cũng dần dần đi xa.

"Thải Dạ! Ngươi không sao chứ?" Thấy sương đỏ đã rời khỏi, Tửu Nghi mới dám chạy ra từ phía sau gốc cây, "Rốt cuộc gã là ai mà khiến ngươi dùng đến Trảm Tiên quyết?"

"Gã không phải là người, là ma, thi thể này chỉ là một túi da gã tìm được."

Vân Thải Dạ cau mày, vẻ mặt lo lắng.

Phá Vân Phong là một toà tiên sơn, nhưng trên đỉnh núi cũng không phải tiên giới, mà là Vân Kiếm môn của hắn — một trong ba cửa lớn để tiến vào tiên giới. Nếu hôm nay không phải hắn và Tửu Nghi xuống núi, còn không chắc tà ma này có phải thật sự sẽ lên Vân Kiếm môn đấu một trận cao thấp với hắn hay không.

Tửu Nghi nhìn thấy vẻ mặt của Vân Thải Dạ, biết hắn đang lo lắng chuyện đó, không khỏi nói: "Không phải ma đầu đó vừa bị ngươi đánh chạy hả? Ngươi đừng lo, nhìn Đăng Tiên Thê đang yên đang lành bị ngươi chà đạp thành dạng gì rồi... Ý?"

Vân Thải Dạ xoay người chuẩn bị ngự kiếm bay nhanh về: "Việc này không phải việc giỡn, ta muốn lập tức về bẩm báo Thiên đế — "

"A!" Tửu Nghi đến gần rãnh sâu, một tiếng kinh hô đã cắt đứt lời nói của Vân Thải Dạ, cũng làm Vân Thải sắp rời khỏi dừng bước. "Có chuyện gì?" Vân Thải Dạ quay đầu lại, thấy Tửu Nghi nhảy vào trong hầm, không biết đang làm gì.

"Thải Dạ." Tửu Nghi từ trong hầm ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Vân Thải Dạ, "Trong khe đá này có một quả trứng."

Tửu Nghi vừa mới nói xong, dù tự xưng trời sập cũng không sợ, vạn biến vẫn bình tĩnh Vân Thải Dạ cũng ngây dại theo bạn tốt.

Độ Sinh kiếm của hắn dù giết m, trảm quỷ, trừ yêu, nhưng chỉ giết thứ làm nhiều việc ác, ta ma ngoại đạo có sát nghiệt trong người. Uy lực của một chiêu Trảm Tiên kiếm lúc nảy không phải chuyện đùa, Tiên Bàn Thạch dùng để lót Đăng Tiên Lộ còn bị chém đứt, sinh mệnh trong trứng còn chưa xuất thế, cũng đã chảy đầy trên đất rồi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1x1