Chương 8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Có đen không

Một ngày trên trời, bằng một năm dưới thế gian.

Đó không phải là nói thời gian thế gian trôi nhanh hơn tiên giới, mà là thời gian thay đổi giữa ngày và đêm ở tiên giới hơi dài thôi.

Xuân hạ là ngày, thu đông là đem. Mỗi ngày lúc hừng sáng Vân Thải Dạ sẽ ném dược liệu và trứng đen vào nồi đát, đến tận lúc mặt trời lặn mới vớt trứng đen ra, lúc sao giăng đầy trời thì chuẩn bị đi ngủ cùng trứng đen, cứ như vậy lặp lại vài ngày, nhân gian đã qua mười mùa xuân thu.

Trong đêm nay, Vân Thải Dạ đang ngủ được một nửa, chợt nghe tiếng vang bất thường trong phòng khách, trở mình ngồi dậy, cùng lúc đó hắn cảm thấy, không thấy trứng đen trong ngực.

A Sửu đâu?

Hắn đã đặt cấm chế trong Thủy Vân các, không có sự cho phép của hắn, ngay cả Thiên đế muốn xông vào, hắn sẽ giật mình tỉnh dậy, mà trứng đen lại mất tích vô duyên vô cớ.

"Rắc rắc loạt xoạt—" Âm thanh kỳ lạ vẫn tiếp tục vang lên trong phòng.

"A Sửu?" Vân Thải Dạ khẽ gọi, hơi lo lắng. Ai ngờ sau khi gọi, hai hạt châu đỏ sậm như máu cách đó không xa bỗng xuất hiện trong bóng tối, chớp chớp vài cái lại không thấy nữa.

Vân Thải Dạ vung ống tay áo, tất cả ngọn đèn trong Thủy Vân các đều sáng lên, hắn mặc trung y màu trắng vào, đứng dậy xuống giường.

Không thấy A Sửu.

Nhưng trên mặt đất dính đầy vỏ trứng màu đen cùng dịch thể đặc dính trong trứng.

Không lẽ tiếng "rắc rắc" lúc nãy là âm thanh A Sửu phá xác? Nhưng số lượng vỏ trứng có vẻ không đúng.

Vân Thải Dạ nhìn thêm vài lần, vừa nhìn bật cười.

Lúc này đây dưới bàn tròn trong Thủy Vân các, có một cái gì đó đại khái như đuôi hiện ra.

Vân Thải Dạ bước nhẹ, khẽ đến cạnh bàn kéo khăn trải bàn lên, cùng lúc la lớn: "A Sửu!"

Sinh vật dưới bàn nghe thấy tiếng nói của Vân Thải Dạ, "Khặc" kêu sợ hãi, chân nhỏ lung la lung la chạy ra. Nhưng mới chạy được vài bước, liền bị vấp chính chân của mình, ngã xuống đất rầm rì kêu đau.

"Nha khặc..." Nghe tiểu đồ đệ gào thét, Vân Thải Dạ bước nhanh qua vội ôm lấy A Sửu đang nằm trên đất, ôm vào trong ngực đánh giá cẩn thận.

A Sửu... đúng là xấu thiệt...

Lúc sinh vật trong trứng yêu thú phá xác, dù không thể hoá hình ngay lập tức, nhưng đa số cũng có lông mềm dính máu, hoặc manh vật thân thể hồng hào mềm mại đáng yêu. Nhưng A Sửu, toàn thân đều là vảy đen rắn chắc cứng ngắt, phải ấn mạnh xuống, mới cảm nhận được thịt mềm mại mập mạp, nhưng tay, không thể cảm giác được một chút.

Rồi giờ nên nói về bề ngoài của A Sửu, Vân Thải Dạ đi khắp lục giới, cũng chưa từng nhìn thấy sinh vật thứ hai giống A Sửu — hai đồng tử đỏ sậm dựng thẳng như huyết cầu, hơi đáng sợ, còn bốn móng vuốt ngắn ngủn, đuôi thô mập, thân thể lùn tè và một cánh thịt nho nhỏ ngắn ngủn sau lưng, toàn thân không có chỗ nào đẹp.

Mà dường như nó cũng biết mình cực kỳ xấu, nếu không cũng không vừa ra khỏi vỏ, liền trốn dưới đáy bàn. A Sửu cứ giãy dụa muốn co rút thân thể trong ngực Vân Thải Dạ, không muốn để Vân Thải Dạ nhìn thấy mình.

"Đừng nhúc nhích, sư phụ ở đây." Vân Thải Dạ thoáng cứng rắn tách tứ chi co rút của A Sửu ra, dịu dàng ôm nó vào ngực, vuốt lưng A Sửu, an ủi tâm tình kích động của A Sửu.

Thật lâu sau, A Sửu mới dùng hai móng vuốt mập ú nắm chặt góc áo của Vân Thải Dạ, như lúc nó vẫn còn là trứng đen, cọ Vân Thải Dạ.

Vân Thải Dạ xoa xoa chân béo của A Sửu, ôn nhu hỏi: "Rơi xuống có đau không?"

"Hưm khặc —" A Sửu không biết nói, chỉ hừ nhẹ, chớp đôi mắt màu đỏ đậm ướt sũng nhìn Vân Thải Dạ.

Vân Thải Dạ biết nhán sắc của mình gần như độc nhất vô nhị trong lục giới, nói khó nghe một chút, thậm chí hắn có thể khiến mọi người trong thiên hạ đều thấy mình xấu hơn hắn, nên hắn không thèm để ý dung mạo vẻ ngoài của mình, lúc mới nhìn thấy nét xấu lạ của A Sửu cũng chỉ hơi sửng sốt, nhưng thản nhiên khá nhanh.

Xấu thì sao? Đây là đồ đệ của Vân Thải Dạ hắn, ai dám nói A Sửu không đẹp, hắn sẽ đi tìm người dó luận bàn.

Thở dài, Vân Thải Dạ ôm A Sửu đi đến mảnh trứng vụn nằm trên đất, cẩn thận nhặt từng mảnh vỏ trứng, sau đó cầm một mảnh, đưa đến miệng A Sửu, ôn thanh nói: "Ăn đi."

A Sửu nhìn vỏ trứng, lại nhìn Vân Thải Dạ, kêu nhỏ, dung móng vuốt béo ú cầm đầu ngón tay trắng nõn thon dài của Vân Thải Dạ gặm vỏ trứng.

Quả nhiên là vậy, Vân Thải Dạ thấy vậy thở dài. Hắn vì nuôi A Sửu thật tốt, tìm đọc rất nhiều sach vở về trứng của yêu thú, biết có một ít linh thú sở hữu huyết mạch tiên thiên truyền thừa sau khi phá xác, sẽ ăn vỏ trứng của bản thân để bổ sung dinh dưỡng, thấy A Sửu cũng vậy, khẳng định đây là một linh thú cường đại.

Chỉ là không biết thuộc loài gì, chưa từng nghe nói...

Nhưng Vân Thải Dạ rất hài lòng tiểu đồ đề này, lúc này dịch thể sền sệt trên mặt đát đã khô, chắc A Sửu phát giác bản thân sắp phá xác, sợ làm dơ quần áo của hắn, nên mới lăn xuống giường tự mình phá xác, tuổi còn nhỏ nhưng đã thận trọng, làm Vân Thải Dạ rất vui mừng.

"Ăn từ từ thôi." Vân Thải Dạ dùng tay khác sờ đầu A Sửu, cảm thấy xúc cảm rất tệ, vô cùng cấn tay, nhưng Vân Thải Dạ không ngại, chỉ ôm A Sửu chặt hơn, khoé môi mỉm cười: "Mai ta sẽ chiêu cáo tiên giới, tiểu đồ đệ của ta xuất thế."

Nói xong, Vân Thải Dạ dịu dàng hôn một phát lên cái ót cấn người của A Sửu.

Hôm sau, lúc tia sáng bình minh vừa chiếu, tiên giới nổ tung.

Tất cả tiên nhân đều sững sờ — thất đồ đệ của Vân Thải Dạ, xuất thế rồi? Nghe nói càng xấu hơn lúc làm cái trứng đen?

Tửu Nghi nhận được tin tức, đai lưng chưa kịp buộc, tóc tai bù xù vọt đến Vân Kiếm môn của Vân Thải Dạ.

"Thải Dạ —— Thải Dạ ——" Tửu Nghi la lên, còn chưa nhìn thấy bóng người, đã gào thét tên Thải Dạ, gặp người sẽ nắm chặt bả vai người đó, hỏi Vân Thải Dạ đang ở đâu miết.

"Môn chủ và các vị sư huynh sư tỷ đang ở Trường Hoa đài cử hành đại điển nhận đồ đệ..."

Tốc độ nhanh dữ!? Hỏi được địa điểm, Tửu Nghi không đợi nàng nói xong, chạy về Trường Hoa đài.

Lúc Tửu Nghi đến Trường Hoa đài, đại điển nhận đồ đệ vừa cử hành đến bước cuối — Vân Thải Dạ nắm móng vuốt béo béo của A Sửu, dùng dao găm cắt cả buổi cũng không cắt được vảy bảo vệ móng vuốt của A Sửu, cuối cùng Vân Thải Dạ dùng ngón tay rạch một đạo kiếm khí, mới cắt được tay của A Sửu để lấy máu.

Giọt tinh huyết nhỏ trên miếng ngọc màu lam, xuất bút viết vài nét — tên của A Sửu, Chúc Uyên.

Từ nay về sau, A Sửu hay còn gọi là Chúc Uyên, trở thành đệ tử thân truyền thứ bảy của Vân Thải Dạ, nhận sự dạy dỗ và chăm sóc của hắn.

Mà Tửu Nghi thấy dáng vẻ sau khi phá xác của Chúc Uyên, lảo đà lảo đảo, chân mềm nhũn suýt nữa ngã xuống.

Chúc Uyên được Vân Thải Dạ dùng bạch sắc thiên tàm làm thành giỏ treo ở trước ngực, khí chất một đời của kiếm thần phong hoa tuyệt đại ở tiên giới không còn sót lại chút gì, nhìn thấy vẻ mặt những đệ tử thân truyền khác của Vân Thải Dạ, hiển nhiên bọn chúng cũng sợ không ít.

Tửu Nghi nuốt nước miếng, nhìn Vân Thải Dạ và Chúc Uyên cả buổi không nói nên lời.

Mới sáng sớm Chúc Uyên bị Vân Thải Dạ mang trước ngực, dán chặt lồng ngực ấm áp của sư tôn, dù bị cắt ngón tay, chỉ đau đớn co rúm lại, không hề lộn xộn, sau khi lấy máu xong ngoan ngoãn ngậm móng vuốt béo dựa vào lồng ngực của Vân Thải Dạ, Vân Thải Dạ thấy vậy cao hứng sờ sờ đầu nó.

Nhưng ánh mắt đỏ sậm của Chúc Uyên nhìn khắp nơi một chút, nhìn thấy ánh mắt của mọi người, đôi mắt tối sầm, nhưng một khắc sau lại rưng rưng nước mắt, chực khóc níu vạt áo trước của Vân Thải Dạ, vùi đầu vào ngực Vân Thải Dạ, "nha nha khặc khặc" nhỏ giọng than đau.

Vân Thải Dạ đương nhiên càng đau lòng ôm chặt tiểu đồ đệ, hắn cũng biết, dù mình không chê Chúc Uyên, nhưng hắn không thẻ ngăn cản ánh mắt của tất cả mọi người, tiểu hài tử khá mẫn cảm với tâm tình người ngoài biểu hiện, Chúc Uyên nhất định sẽ phát hiện nó bị mọi người bài xích.

"Đừng sợ, đừng sợ, sư tôn ở đây." Vân Thải Dạ vỗ nhẹ lưng Chúc Uyên, ngẩng đầu trừng mắt liếc Tửu Nghi, "Tại sao dùng ánh mắt đó nhìn đồ đệ của ta, nhìn xem A Sửu bị ngươi làm sợ đến khóc."

"Ngươi cũng gọi nó là A Sửu, ngươi cũng biết nó xấu mà..." Khuôn mặt Tửu Nghi vặn vẹo, mỹ nhân chính là mỹ nhân, lúc trừng người cũng khuynh quốc khuynh thành, nhưng sinh vật màu đen trong ngực mỹ nhân... quá sát phong cảnh.

Vân Thải Dạ: "..." Hắn không thể phản bác được.

Nên Vân Thải Dạ hừ lạnh, vung tay áo nói: "A Sửu là tên thân mật ta gọi Chúc Uyên, chỉ ta mới được gọi, A Sửu tuyệt đối không xấu, chờ sau khi nó hoá hình, sẽ đẹp hơn."

Hy vọng là vậy, Tửu Nghi thầm nghĩ, nghĩ xem y có nên đến chỗ Bộ Y để gã làm cho vài viên mỹ dung đan, nhìn A Sửu, không, Chúc Uyên còn cứu được không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1x1