Chương 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Thổi thổi

"Sư tôn... " Thanh Oanh đứng cạnh Thanh Diên, sợ hãi gọi Vân Thải Dạ, Vân Thải Dạ nghe thấy nhìn cô, "Tại sao tên của tiểu sư đệ, không có chữ Thanh..."

Nghe thắc mắc của Thanh Oanh, Vân Thải Dạ cũng sửng sốt một lát.

Các đệ tử của hắn, sau khi vào Vân Kiếm môn, sẽ được đặt một đạo hiệu với chữ Thanh ở đầu tên. Hắn đặt tên cho A Sửu là Chúc Uyên, vì A Sửu phá vỏ vào ban đêm, trong bóng đêm hắn nhìn thấy hai mắt đỏ sậm của A Sửu, cũng không sợ, còn thấy ấm áp, cặp mắt ấy như ánh nến trong vực sâu hắc ám.

Nhưng hắn không thể nói lí do này được, cho nên Vân Thải Dạ nói đại một lí do: "A Sửu không phải người, tất nhiên không thể lấy chữ Thanh ở đầu tên, ngày sau nếu ta lại thu đệ tử thân truyền thuộc yêu linh tộc khác, cũng sẽ như vậy."

Theo lý mà nói, sau khi tiến hành đại điển thu đồ xong sẽ mang Chúc Uyên đi làm quen với các sư huynh sư tỷ. Nhưng Chúc Uyên vừa chịu đả kích, hiện giờ còn đang núp trong ngực Vân Thải Dạ khóc sụt sùi, chỉ có thể dời lại. Vân Thải Dạ thở dài tiếp tục dặn dò: "Tiểu sư đệ của các ngươi tuy mặt có tỳ, nhưng bản tính kiều nhược thuần thiện, sau này các ngươi tuyệt đối không được khi dễ nó."

(Mặt có tỳ: mặt có khiếm khuyết dạng như bỏng, sẹo,... ở đây chỉ A Sửu xấu quá nhưng không dám nói thẳng.)

(Kiều nhược thuần thiện: ý nói A Sửu mới sinh ra tính tình trắng như giấy, dễ thương, thuần khiết, lương thiện.)

Đại đệ tử Thanh Xuyên của Vân Thải Dạ, dẫn đầu trầm giọng đáp: "Vâng! Sư tôn!"

Dù đã dặn dò, nhưng Vân Thải Dạ vẫn không thể ngừng lo. Nghĩ tới nghĩ lui, quyết định để Chúc Uyên ở Thủy Vân các với mình, dù sao Thủy Vân các có rất nhiều phòng, chọn một gian ngẫu nhiên cho nó ở là được. Đợi Chúc Uyên lớn hơn chút nữa, rồi ở cùng với các sư huynh sư tỷ.

Lệnh vừa ra, nữ đệ tử mới năm tuổi của Vân Kiếm môn khóc nức nở, ngay cả Thanh Oanh cũng đỏ viền mắt: "Mạng tiểu sư đệ thật tốt, sư tôn thích y quá chừng."

Trong lòng Thanh Diên cũng chua xót không nguôi, nhưng không có Đại sư tỷ ở đây, các nữ đệ tử như các nàng không có đối tượng để tố khổ, chỉ có thể run giọng an ủi: "Tất cả mọi người đều là đệ tử đồng môn, tuyệt đối không thể sinh lòng ganh tỵ, không tốt với tiểu sư đệ, nghe chưa?"

"Vâng..." Các nữ đệ tử cúi thấp đầu, tinh thần chán nản đáp.

Vào lúc này Chúc Uyên bị toàn bộ Vân Kiếm môn đố kỵ không ngớt, làm cả Tiên giới khiếp sợ muôn phần, tinh thần cũng vô cùng ủ rũ, vẫn núp trong ngực Vân Thải Dạ không chịu ngẩng đầu.

Tửu Nghi mang một bình rượu Lê Hoa Thanh đến, Vân Thải Dạ dựa theo quy tắc cũ, gặp y trong đình Vô Hoa. Tửu Nghi nâng bình rót một chén cho Vân Thải Dạ, nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của hắn, cũng rót cho Chúc Uyên một chén.

"A Sửu." Vân Thải Dạ dùng đầu ngón tay gãi nhẹ lưng Chúc Uyên, ôn nhu gọi vài tiếng, Chúc Uyên mới mở hai mắt toàn nước mắt, nàm trong ngực Vân Thải Dạ ngẩng đầu lên, "Tay đau lắm không? Tại sao vẫn còn ngậm."

Vân Thải Dạ thấy lúc nảy lấy máu Chúc Uyên ngậm móng vuốt béo vào miệng, cho là nó bị đau, nhẹ nhàng kéo móng vuốt béo trong miệng Chúc Uyên ra, kết quả phát hiện chỗ bị kiếm khí cắt lúc nảy vẫn còn chảy máu, lật vảy bên ngoài ra thấy da thịt mềm mại màu hồng nhạt, Chúc Uyên vung vẩy móng vuốt béo ú, lại "Nha khặc nha khặc" hừ hừ nói, khao khát Vân Thải Dạ an ủi.

Vân Thải Dạ thấy Chúc Uyên vẫn ngậm ngón tay lúc nảy đã lấy máu trong miệng, cho là nó đau, nhẹ kéo móng vuốt béo ú trong miệng Chúc Uyên ra, kết quả phát hiện chỗ bị kiếm khí cắt lúc nảy vẫn còn chảy máu, vảy ngoài bị cắt lộ ra da thịt mềm mại màu hồng nhạt ở trong, Chúc Uyên vẫy vẫy tay béo, lại "Nha khặc nha khặc" hừ hừ nói, khao khát Vân Thải Dạ an ủi.

Vân Thải Dạ nhìn thấy vết thương sững sờ, hắn nhớ rõ sau khi lấy máu liền tự tay trị thương cho Chúc Uyên, không lẽ hắn nhớ lộn?

Nghĩ không ra, Vân Thải Dạ cầm nhẹ móng vuốt béo của Chúc Uyên, học những phụ mẫu ưor thế gian dỗ dành lúc con bị té ngã khóc thút thít, nói nhỏ: "Cái đau bay đi~ phù —"

Vân Thải Dạ cười với Chúc Uyên thổi một hơi vào miệng vết thương, sau đó miệng vết thương khép lại nhanh đến mức mắt thường có thể thấy được, Chúc Uyên thấy vậy trợn to hai mắt, chắc bị cảnh tượng kỳ lạ làm sợ ngây người.

Tửu Nghi ngồi cạnh, bị hành động của Vân Thải Dạ làm sợ đến mức mất hồn mất vía, la lớn: "Thải, Thải Dạ... Ngươi ngươi ngươi!!"
Ba cái ngươi liên tiếp, Tửu Nghi cũng không nói được câu kế, Vân Thải Dạ liếc mắt nhìn y, nâng ly rượu bạch ngọc, đưa đến trước miệng Chúc Uyên: "Đây là rượu Lê Hoa Thanh, A Sửu muốn nếm thử không?"

Chúc Uyên ngửi được mùi rượu, cầm tay Vân Thải Dạ liếm vài ngụm, mắt sáng lên, thè lưỡi liếm hai ba lần đã liến hết rượu trong ly. Sau đó nhìn chằm chằm vào bình rượu trên bàn, lại quay đầu sang nhìn Vân Thải Dạ, mong ngóng mở to đôi mắt màu đỏ sậm.

"Chỉ được uống một ly." Vân Thải Dạ chọt chóp mũi Chúc Uyên, không hề nuông chiều để nó làm càn.

Cho nên vật nhỏ trong ngực Vân Thải Dạ thất vọng cúi thấp đầu, sau đó rút vào lồng ngực hắn, chỉ để lộ nửa bên mặt nhìn ly rượu, hai móng vuốt béo ú cào cào quần áo của mình.

"Sao ngươi không uống?" Vân Thải Dạ cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, "Rượu không tệ."

Tửu Nghi lắc đầu, vẻ mặt ngẩn ngơ nói: "Ngươi gạt ta, trước kia ta đã cho ngươi uống qua rượu này, ngươi nói cũng tạm."

Vân Thải Dạ: "..."

"Khụ —" Vội ho một tiếng, Vân Thải Dạ chủ động rót rượu cho Tửu Nghi, "Lúc đó kahửng định ta không nhấm tỉ mỉ, rượu này thật sự không tệ."

Tửu Nghi vẫn lắc đầu, ánh mắt càng mơ hồ: "Chúng ta quen nhau đã hai vạn nam, nhưng nguoi chỉ rót trà cho ta, không hề rót tượu, nói rượu sẽ làm lòng người mê muội, không thể uống nhiều."

Vân Thải Dạ: "..."

Thả ly rượu xuống, Vân Thải Dạ thở dài: "Ta biết ngươi hoảng sợ vì hành động hôm nay của ta, nhưng nếu túi da của A Sửu không phải màu đên, mà là da mịn thịt mềm của trẻ con, chắc chắn ngươi sẽ không giật mình."

"Tửu Nghi." Vân Thải Dạ trịnh trọng gọi tên Tửu Nghi, thành công gọi thần trí Tửu Nghi quay về, "Chúc Uyên là đệ tử thân truyền của ta, ta hy vọng nguoi có thể đối xử với nó như người bình thường, đừng có bất cứ thành kiến gì."

"Haiz... Ta biết rồi." Tửu Nghi thở dài, lau mặt một cái, móc vòng tay lục lạc trong túi áo ra, lắc lắc leng keng, vừa cười gượng vừa nói với Chúc Uyên: "Lại đây, đây là món đồ chơi nhỏ mà Nghi Thúc và Bộ Y thúc tặng ngươi."

Vân Thải Dạ không chỉ hình dáng xuất chúng, kiếm thuật cũng độc bá Tiên giới, người nịnh bợ hắn vô số, mỗi ngày đều có người mang đồ chơi kỳ trân dị bảo tặng Vân Kiếm môn không lấy tiền. Tửu Nghi tự biết mình không thể lấy ra linh bảo tốt tặng Chúc Uyên, huống chi Vân Thải Dạ sủng ái nó như vậy, nếu y tặng vật trân quý, e là sẽ khiến các đệ tử khác trong Vân Kiếm môn đố kỵ. Nghĩ tới nghĩ lui, liền tặng vòng tay lục lạc mà trẻ con đều thích lúc y cùng Bộ Y xuống thế gian đã mua.

Chúc Uyên ló đầu ra, nhìn vòng tay, lại nhìn Vân Thải Dạ, ánh mắt ướt sũng cực kỳ vô tội.

Vân Thải Dạ cười càng ôn nhu, xoa xoa đầu Chúc Uyên: "Cầm lấy đi."

Ôi, đôi mắt nhỏ híp lại, đúng là dễ thương lắm luôn...

Được Vân Thải Dạ cho phép, Chúc Uyên duỗi đuôi mình ra, câu vòng tay lục lạc lên — tay nó quá ngắn, không thể với tới vòng tay được.

Tửu Nghi trông thấy Vân Thải Dạ và Chúc Uyên hỗ động ánh mắt, cuối cùng cũng cười thư thái: "Dù hơi xấu, nhưng nghe lời, cũng không tệ."

"Đó là đương nhiên." Vân Thải Dạ lấy vòng tay lục lạc trên đuôi Chúc Uyên xuống, cầm trong tay đùa Chúc Uyên, "A Sửu ngoan nhất."

Coi như đã được trấn an một ít, Tửu Nghi gật gật đầu tạm biệt Vân Thải Dạ: "Ngày mai ta và Bộ Y lại đến thăm Chúc Uyên, hôm nay về trước."

Lúc Tửu Nghi đi, Vân Thải Dạ ôm Chúc Uyên, đi về Thủy Vân các. Chúc Uyên nằm trên vai Vân Thải Dạ, lạnh lùng nhìn hướng Tửu Nghi rời khỏi, trong mắt không có nửa giọt nước mắt, cũng không mềm mại dễ thương như lúc Vân Thải Dạ nhìn thấy.

Đồng tử đỏ sậm dựng thẳng nheo lại nguy hiểm như hung thú, bị Vân Thải Dạ xoa lưng vài cái lại mền nhũn.

Vân Thải Dạ đưa nó đến Tiểu Noãn các bên cạnh phòng ngủ đã được cải tạo, biến thành phòng ngủ của Chúc Uyên.

Hắn lấy vài cây Thập Phương Huyền Linh mộc trong tiểu kim khố, nhờ thợ mộc trên Tiên giới làm thành giường nôi mềm mại, dùng để dỗ Chúc Uyên ngủ, hai mảnh si chích nhung bố Chúc Uyên dùng lúc còn là trứng cũng được Vân Thải Dạ mang đến, lót giữa giường, cam đoan lúc Chúc Uyên ngủ sẽ không bị lạnh.

"A Sửu... A Sửu..." Chúc Uyên được Vân Thải Dạ thả vào giường nôi, dùng áo ngủ mềm mại nho nhỏ làm bằng gấm quấn kỹ lưỡng, vừa đong đưa giường nhỏ, vừa gọi nhũ danh Chúc Uyên.

Lúc Chúc Uyên được Vân Thải Dạ thả xuống còn hơi không quen, quơ quơ hai móng vuốt béo muốn ôm ôm, nhưng sau thấy Vân Thải Dạ không rời khỏi, buông hai tay béo ú, rút vào chăn, nhìn Vân Thải Dạ cực kỳ lưu luyến kêu vài tiếng.

"Nha khắc..." Tiếng kêu nho nhỏ mềm mại của Chúc Uyên khiến Vân Thải Dạ sau khi nghe mặt mày giãn ra, mắt hơi nheo lại, ánh mắt nhu hoà, đuôi mắt đỏ ửng, cả người tựa như đóa hoa đào, lại thêm vài phần kiều diễm.

Đây cũng là nguyên nhân Vân Thải Dạ không cười trước mặt người khác, có câu nói gì ta?

— Ta chỉ cười với ngươi một lần, ngươi liền coi trọng ta?

Nhưng trước mặt Chúc Uyên Vân Thải Dạ lại không lo lắng vấn đề này, Chúc Uyên vẫn còn nhỏ, càng là tiểu đồ đệ hắn tự ấp trứng ra, hơn ba vạn năm qua... là người duy nhất thân thiết với Vân Thải Dạ. Các đệ tử khác không dám gần gũi với Vân Thải Dạ, sợ làm vậy sẽ không tôn trọng sư tôn giống như bông hoa cao lãnh, lễ lan nguyên chỉ; những người khác không dám thân thiết với Vân Thải Dạ, là sợ không khắc chế nổi bản thân, bị Vân Thải Dạ phát hiện manh mối sau đó rút kiếm luận bàn.

(Lễ lan nguyên chỉ: chỉ nhân phẩm cao quý hoặc là sự vật cao thượng.)

Vân Thải Dạ vốn yêu thích trẻ con mềm mại núc ních, nhưng Tiên giới đã lâu không có tiên anh xuất thế, cho dù có, cũng không có khả năng cho Vân Thải Dạ đến. Nên Chúc Uyên xuất hiện, đã thoả mãn nguyện vọng muốn có trẻ con còn bú sữa của Vân Thải Dạ, với lại lòng Vân Thải Dạ vốn áy náy với nó, nên thấy Chúc Uyên nghe lời như vậy, cũng quyến luyến nó — khi thấy Chúc Uyên nhắm mắt lại, có thành một cục trong giường nhỏ, trái tim mềm mại như sắp tan chảy, Vân Thải Dạ tưởng nó đã ngủ, nên đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi Tiểu Noãn các trở về phòng tĩnh toạ. Ai ngờ hắn mới đi được một nửa, Chúc Uyên đang ngủ mở to mắt, nhìn bốn phía, không thấy thân ảnh Vân Thải Dạ lập tức trở mình chui khỏi chăn, bò đến cạnh giường nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Thải Dạ đang đi đến cửa.

"Ầm —" Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Vân Thải Dạ vừa chạm đến khung cửa, chợt nghe sau lưng truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống đất, hắn vội quay lại nhìn, lại thấy Chúc Uyên đáng lí ra đã ngủ lại ngã trên đất.

Tứ chi nó mở rộng nằm rạp trên đất, nha nha nghẹn ngào rầm rì. Nhưng đôi mắt đỏ sậm lại mở to chứa đầy nước mắt, đang đảo quang trong hốc mắt, cực kỳ uỷ khuất nhìn Vân Thải Dạ, chắc đang chất vấn tại sao hắn rời khỏi mình.

Lúc lấy tinh huyết, Vân Thải Dạ đã biết Chúc Uyên một thân vảy đen thui cứng rắn bao nhiêu dày bao nhiêu, nghĩ đến chỉ có Thanh Nhãn Nhiêm Mãng ở Vô Vọng Hải mới có thể phân cao thấp, té nhẹ như vậy, chắc chắc không có ngoại thương.

Nhưng nếu Chúc Uyên bị nội thương thì sao, dù sao Chúc Uyên vừa mới sinh ra, xương cốt bên trong chắc là không cứng, thấy vẻ mặt của nó cũng không giống giả bộ, làm gì có con nít nào nhỏ như vậy làm được.

Vân Thải Dạ lộ vẻ đau lòng, bước nhanh qua ôm Chúc Uyên vào ngực, hỏi không ngớt: "Sao vậy? A Sửu bị té có đau không?"

Ngửi được mùi trức nhàn nhạt trên người Vân Thải Dạ, Chúc Uyên bình tĩnh lại. Nó thuận miệng hừ hừ vài tiếng, tựa trong ngực Vân Thải Dạ cọ qua cọ lại. Vân Thải Dạ thấy không hỏi được nguyên nhân, đành cẩn thận thả Chúc Uyên lại trong giường nhỏ, lại dỗ nó ngủ.

Ai biết Vân Thải Dạ vừa vươn tay ra, Chúc Uyên giống người bị đâm mạnh mấy dao căng cuống họng khàn khàn kêu, hao móng vuốt béo cũng gắt gao níu xiêm y Vân Thải Dạ, ngay cả đuôi thô béo cũng quấn lên, nước mắt đảo trong hốc mắt cũng rơi xuống, khóc rất thương tâm.

"Khặc —— khặc ——!!!"

Vân Thải Dạ bị Chúc Uyên đột nhiên kêu thảm thiết nên hoảng sợ, ôm nó vào ngực an ủi, Chúc Uyên khóc một lát liền thở, co lại trong ngực Vân Thải Dạ, đôi mắt tròn vo không dám nháy mắt nhìn Vân Thải Dạ chăm chú, sợ hắn rời bỏ mình.

Vân Thải Dạ cũng không phải người cực kỳ vụng về si ngốc, Chúc Uyên làm ầm ĩ mộ trận, hắn hiểu Chúc Uyên không muốn rời khỏi mình, không muốn ngủ một mình nên mới có hành động này, cho nên thở dài, vỗ vỗ lưng Chúc Uyên: "Được rồi được rồi, ngươi ngủ cùng ta. Noãn các chờ ngươi lớn hơn một chút lại ở."

"Nha khặc..." Chúc Uyên nghe Vân Thải Dạ nói, nhỏ giọng kêu, đuôi hất lên bại lộ nội tâm hưng phấn của nó.

"Ngươi đúng là miếng kẹo da trâu." Vân Thải Dạ cong ngón tay, gõ nhẹ đầu Chúc Uyên.

Chúc Uyên bị sư tôn dạy dỗ, ánh mắt lập tức trở nên đáng thương, duỗi tay béo ôm ngón tay Vân Thải Dạ vẫn chưa lấy ra, dùng quay hàm cọ.

Đúng lúc đó, Đào Hoa Uyển trong nội viện của Thủy Vân các bay tới mùi hoa sen, Vân Thải Dạ thấy Chúc Uyên mới khóc, liền dẫn nó đến nội viện ngắm hoa.

Trăng treo giữa trời, sao trời như gấm, ánh trăng và ánh sao đồng thời chiếu rọi, ánh bạc đầy ao sen.

Vân Thải Dạ ôm Chúc Uyên đi đến Mộc Nguyệt Viên đài, lấy vòng tay lục lại lúc sáng Tửu Nghi tặng ra, lắc lắc đùa Chúc Uyên. Chúc Uyên nhìn thấy Vân Thải Dạ đem theo đồ vật nam nhân khác tặng bên mình, ánh mắt đỏ sậm hiện ra vài tia ý vị không rõ tâm tình, giả bộ vui vẻ đuổi theo chơi đùa vòng lục lạc.

Kết quả chỉ chốc lát, vòng tay lục lạc đã bị Chúc Uyên dùng lực mạnh đập dẹp gãy cong. Vân Thải Dạ nhìn chuông bạc dẹp lép trên tay, vòng tay vặn vẹo trầm mặc nửa ngày, Chúc Uyên dường như biết mình đã làm sai, ngậm tay phải vô tội nghiêng đầu.

Đều nói ngắm người dưới ánh trăng, người đẹp hơn ba phần.

Lúc này Vân Thải Dạ không còn cột tóc, tuỳ ỳ tóc đen mượt xả xuống mắt cá chân, hắn ngồi trên ghế đá, mặc tử sam, bạch y bên trong phối hợp với tóc khẽ bay trong gió, lông mi dài nhọn cụp xuống, thu lại liễm diễm ba quang nơi đáy mắt, da thịt như ngọc vì cười nên nhiễm phần đỏ nhạt, đẹp hơn vài phần so với cảnh đẹp trong Thủy Vân trong các.

Nhưng chỉ có một mình Chúc Uyên nhìn thấy.

"A?" Vân Thải Dạ cầm trâm gỗ tử đàn dùng để búi tóc đưa cho Chúc Uyên ngắm nghía, Chúc Uyên cũng nhận ra đây là vật sư tôn luôn mang theo bên người nên không hề quấy rối, Vân Thải Dạ ngẩng đầu nhìn lên, thấy cây đào cạnh Đào Hoa Uyển đã sinh ra nụ hoa.

Từng đoá từng đoá lần lượt lẫn vào nhau, như tây tử khiếp nhược chờ người đến ngắm [2], không khỏi than nhẹ: "Hoa đào năm nay, sao lại nở sớm vậy?"

Chúc Uyên thuận theo ánh mắt Vân Thải Dạ, nhìn về phía hồ, không nhìn thấy cái gì đặc biệt, lại quay lại tiếp tục nhìn sư tôn của nó.

Vân Thải Dạ cười khẽ, nắm chặt tay béo của Chúc Uyên lắc lắc: "Đợi con lớn hơn, sư tôn dẫn con đi một nơi."

"Nha khặc..." Chúc Uyên thấp giọng kêu, như đồng ý, khiến Vân Thải Dạ cười càng tươi, nhưng hắn lại không thấy ánh sáng âm u nơi đáy mắt của Chúc Uyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1x1