Chương 12-14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12

Nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng.

Tuấn Tú muốn kéo chăn bông trùm qua đầu, nhưng cánh tay không biết bị cái gì đè lại, không nhấc lên được.

"Ưm?" Miễn cưỡng mở mắt, trước mặt là một mảng da thịt màu lúa mạch... Da thịt? Hả? Tuấn Tú sợ tới mức hai mắt mở lớn, trước mắt quả thật là một mảng da thịt... Hữu Thiên? Những ký ức cuồng loạn đêm qua dồn dập hiện về, mặt cậu trắng bệch, cả người luống cuống không biết làm sao. Làm rồi? Đêm qua thực đã làm rồi?

"Ôi..." Xấu hổ quá, cái người hôm qua ôm chặt Hữu Thiên vặn vẹo quả thật là cậu sao? Mọi hình ảnh ập đến trong đầu, Tuấn Tú xấu hổ ôm mặt.

Đêm qua sau một hồi mây mưa, hai người ôm nhau nặng nề mà ngủ. Dù ngủ say, Hữu Thiên vẫn nắm chặt tay cậu. Tay vừa bị đẩy ra, anh liền tỉnh. Cho dù là lúc mới thức giấc đầu tóc không được chỉnh trang, Hữu Thiên vẫn vô cùng anh tuấn.

Anh mở mắt ra, nhìn người đang nằm trong lòng mình. "Chào buổi sáng."

"A?" Tuấn Tú lắp bắp kinh hãi, theo thói quen đáp lại. "Chào buổi sáng."

"Sao vậy? Ngại?" Hữu Thiên khẽ vuốt hai má trắng mịn của cậu.

Ngay lập tức mặt Tuấn Tú nóng bừng, cậu ngại ngùng quay đi.

"A..." Đau đớn từ dưới thân truyền đến, cậu nhịn không được rên rỉ.

"Vẫn còn đau sao?" Hữu Thiên lo lắng hỏi. "Lại đây, anh xem xem."

"Không cần!" Tuấn Tú kéo chăn bông tự cuốn tròn mình lại như cái kén. Nơi đó làm sao có thể tùy tiện để anh xem, xấu hổ chết đi được!

Hữu Thiên vỗ vỗ lên cái kén, đem cả người lẫn chăn ôm vào lòng. "Nếu không thoải mái em phải nói ra đó."

Tuấn Tú gật đầu. "Em biết rồi."

Hai người cùng nhau trải qua một buổi sáng yên bình.

Mỉm cười nhìn nhau không nói gì, mối quan hệ của họ lặng lẽ bước sang một giai đoạn mới.

***

Là người yêu a! Tuấn Tú nhẹ nhàng thở dài, cảm thấy thế giới như tràn ngập màu hồng, chỉ cần nghĩ đến anh là muốn mỉm cười, nhận được tin nhắn của anh thì sẽ vui vẻ, nhất là ban đêm quay cuồng trên giường, có thể nhìn thấy anh bị mình khiêu khích lộ ra bộ dáng như muốn ăn thịt người liền thấy hạnh phúc.

Như vậy, gọi là yêu đúng không?

Là người đàn ông của cậu, bạn trai của cậu.

Tưởng tượng như vậy, bước chân dường như nhẹ nhàng lâng lâng.

"Này!" Trên đường đi làm, Trần Thiên Luân từ phía sau xông tới. "Một mình cười ngu gì vậy?"

"Đâu có?" Tuấn Tú vội sờ mặt.

"Còn nói không có? Nhìn cậu cười như hoa nở thế kia, nhất định có gì đó giấu tôi!"

"Thật sự không có mà!" Việc cậu và Hữu Thiên yêu nhau, có đánh chết cậu cũng không nói.

"Này, chúng ta có phải là anh em tốt không hả?"

Tuấn Tú bất đắc dĩ thở dài, lại nữa rồi. "Không rảnh cãi nhau với cậu, thang máy đến rồi kìa."

"Chào buổi sáng." Đinh Thiếu Ngạn nhấn nút chờ thang máy, đợi hai người bước vào.

"Chào buổi sáng, trưởng phòng." Tuấn Tú và Trần Thiên Luân vội vàng đáp lại.

"Hiếm khi thấy hai cậu cùng tới công ty."

"Ở trên đường gặp thôi." Trần Thiên Luân vỗ vai Tuấn Tú. "Gần đây không biết cậu ta giấu giếm cái gì, không thèm để ý đến tôi."

"Tôi đâu có..." Tuấn Tú kháng nghị.

"Không phải là có bạn gái rồi chứ?" Đinh Thiếu Ngạn trêu chọc hỏi.

"Tất nhiên là không có!" Tuấn Tú không tự nhiên quay mặt đi.

"Hừ! Còn nói không có, mặt đều đỏ lên rồi!"

"Bởi vì tôi đang nóng!" Tuấn Tú nhỏ giọng nói.

"Sao tôi không thấy nóng?" Trần Thiên Luân không chịu buông tha.

"Cậu mặc ít áo hơn tôi!" Rõ thật là... Vừa thấy thang máy dừng ở tầng hai mươi hai, Tuấn Tú nhanh chân chạy ra ngoài trước.

"Ê! Đừng có chạy!" Hai kẻ ưu tiên nữ giới là Trần Thiên Luân và Đinh Thiếu Ngạn bị bỏ lại đằng sau.

Tuấn Tú không thèm để ý tiếng gọi của bọn họ, cố gắng bước thật nhanh đến bàn làm việc của cậu.

"Hôm nay trông em vội vàng thế?" Chị Đổng cười trêu nói.

"Không có, chỉ tại A Luân cứ nói lung tung."

"Này, tôi chỉ hỏi cậu gần đây cứ lén lút làm gì thôi, ngay cả lúc ăn trưa cậu cũng lặn mất tăm!"

Tuấn Tú ho nhẹ một tiếng, cố gắng duy trì gương mặt điềm tĩnh. "Tôi không muốn đi ăn mì với cậu, nên chạy đi mua cơm hộp, thế thôi."

"Sao cậu không nói sớm, tôi cũng có thể ăn cơm hộp với cậu mà!" Trần Thiên Luân nói. "Cả ngày ăn mì cũng ngán lắm!"

"Hả?" Chị Đổng cùng Tuấn Tú nhìn nhau cười cười. "Sao thế, không đi tìm bạn gái à?"

"Tiểu Huệ đòi chia tay rồi..." Trần Thiên Luân ai oán nằm bò ra bàn.

"À... là cái cô thu ngân xinh xinh đó hả?" Tuấn Tú nháy mắt. "Chẳng lẽ cậu không đủ lãng mạn?"

"Hừ, đừng có nói lãng mạn cái gì nữa! Tôi tốn bao nhiêu tiền mua quà tặng hoa, hai tay còn chẳng rời ra lúc nào!"

"Nga..." Tuấn Tú sờ đầu hắn.

"Tôi rất đáng thương a!" Trần Thiên Luân buồn bã nhìn cậu. "Tuấn Tú, lúc về đi uống rượu với tôi nhé?"

***

"Thụy, em đang ở đâu?"

Chín giờ tối, điện thoại rất đúng hẹn vang lên. Tuấn Tú mở điện thoại, nói. "Em đang ở ngoài."

"Ở ngoài?" Hữu Thiên cau mày. "Đã trễ thế này em còn ở ngoài đường? Có chuyện gì sao?"

"Không có gì, em với đồng nghiệp đi uống rượu. Để em đưa cậu ta về nhà đã." Tuấn Tú dìu Trần Thiên Luân đi trên đường, thở hồng hộc nói.

"Đồng nghiệp? Em có sao không?"

"Không sao. Em chỉ uống một chút bia thôi."

"Ngô, để im, tôi còn muốn uống!..." Trần Thiên Luân đột nhiên kêu lên.

"Được rồi được rồi, để tôi đưa cậu về nhà." Tuấn Tú đứng ở vỉa hè vẫy taxi. "Xin lỗi anh, hôm nay cậu ta thất tình nên không vui."

"Không sao." Hữu Thiên bình tĩnh nói. "Chỉ là anh nhớ em thôi."

Trong lòng Tuấn Tú liền thấy ấm áp, cậu mỉm cười. "Em cũng vậy."

"Tiểu Huệ! Tiểu Huệ!..." Trần Thiên Luân lại gào lên.

"Xem ra cậu ta uống không ít đâu." Hữu Thiên nói. "Em đưa cậu ta về nhà rồi nghỉ ngơi sớm đi, chiều mai anh sẽ về đến Đài Bắc."

"Em ở nhà chờ anh?"

"Ừ, anh sẽ qua, cũng phải đến công ty một chuyến." Hữu Thiên trầm ngâm nói.

"Vậy em sẽ chờ anh ở công ty." Tuấn Tú nói, lần này Hữu Thiên phải đi công tác năm ngày, tức là đã bốn ngày họ không gặp nhau! Cậu muốn gặp anh, chờ thêm một giây cũng không chịu được.

"Được." Có một bí mật anh cần phải nói cho cậu.

"Có làm phiền đến công việc của anh không?" Tuấn Tú chu đáo hỏi.

"Không đâu." Hữu Thiên cười khẽ. "Rất hoan nghênh em tới làm phiền anh."

"Nhưng mà em không biết anh làm việc ở nơi nào!"

"Không sao, em cứ ở đó chờ, anh sẽ tới tận nơi đón hoàng tử của anh."

"Oa... anh thật không biết ngượng!" Tuấn Tú ngượng đến mặt đỏ bừng. "Không nói với anh nữa, em phải cúp máy đây."

"Ừ." Hữu Thiên nhỏ giọng. "Thụy, anh yêu em."

"Em cũng yêu anh..." Tuấn Tú thở dài cúp điện thoại, còn chưa hết cảm động cùng vui sướng, liền nhìn trước mặt mình chình ình một chiếc taxi màu vàng, chú tài xế đã mở cửa kính xe trừng mắt nhìn cậu thật lâu.

"Này cậu, rốt cuộc cậu có định lên xe không đây?"

***

"Đều là tại cậu, hại tôi bị chú tài xế mắng cả một đường." Ngày hôm sau đi làm, Tuấn Tú nhịn không được trách móc.

"Được rồi, đều là tôi sai!" Trần Thiên Luân vỗ vỗ đầu kêu lên. "Tuấn Tú, cậu có thuốc giảm đau không?"

"Cho cậu chừa, lần sau đừng có uống nhiều như thế." Tuấn Tú ném qua một lọ thuốc. "Một viên là đủ rồi, không cần uống nhiều."

"Cảm ơn!" Trần Thiên Luân vội chạy tới phòng trà lấy nước. "Tuấn Tú, cậu là tốt nhất!"

Tuấn Tú lắc đầu, cúi xuống chuyên tâm làm việc.

"Tuấn Tú, công việc lần trước giao cho nhóm cậu làm thế nào rồi?"

"Cũng sắp xong rồi, nhưng đến ngày kia mới phải nộp bản kế hoạch mà?"

"Tôi biết, chỉ là nhắc nhở một chút thôi, có gì còn phối hợp với các nhóm khác."

"Vâng, đến ngày mai là có thể xong rồi."

"Tốt, cậu tiếp tục làm việc đi."

Tuấn Tú tiếp tục chuyên chú viết chương trình, ngay cả Trần Thiên Luân quay về chỗ lúc nào cũng không để ý.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, công việc của Tuấn Tú cũng phát triển thuận lợi, chẳng mấy chốc đã hết giờ làm việc.

"Nga ~! Rốt cuộc cũng qua một ngày!" Trần Thiên Luân hưng phấn nói.

"Hả?" Tuấn Tú ngẩng đầu, nhìn các đồng nghiệp xung quanh đang chuẩn bị về nhà. "Hết giờ rồi?"

"Oa, cậu tập trung đến độ chẳng nghe thấy chuông báo hết giờ luôn à?" Trần Thiên Luân trêu chọc. "Có muốn đi HAPPY một tối với tôi không?" (Là tác giả dùng happy, ko phải editor .___.)

"Không cần." Tuấn Tú lắc đầu. "Tôi còn có việc phải làm nốt."

"Cũng lâu rồi cậu không làm thêm giờ nhỉ?"

Tất nhiên, vì cậu còn phải về sớm để đi ăn tối cùng Hữu Thiên! Điều này đương nhiên Tuấn Tú không thể nói ra, cậu chỉ mỉm cười nói. "Bởi vì cậu gần đây rất chịu khó làm việc, nên tôi mới không phải tăng ca."

"Hừ! Không thèm nói chuyện với cậu!" Trần Thiên Luân sửa soạn lại đồ đạc. "Mọi người, ngày mai gặp!"

"Ngày mai gặp!" Tuấn Tú phất tay.

Trời dần tối, đèn trong công ty cũng dần tắt hết. Chỉ còn Ban phát triển ở tầng hai mươi hai còn có đèn sáng. Thời gian trôi qua càng lâu, tim Tuấn Tú lại càng đập nhanh hơn.

Trời cũng đã tối, không biết Hữu Thiên đã đến công ty chưa? Tuấn Tú vẫn ngồi ở bàn làm việc, yên lặng suy nghĩ.

Công việc đều đã làm xong, cả văn phòng lớn chỉ có mỗi đèn trên bàn cậu còn sáng. Ánh sáng và bóng tối tương phản lẫn nhau, Tuấn Tú tựa như một con thuyền nhỏ trôi dạt trên biển cả mênh mông, tĩnh lặng.

Anh ấy vẫn còn bận sao? Liệu Hữu Thiên có đến đón... vị hoàng tử của anh không?

Tuấn Tú tựa người vào ghế, từ từ nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, có tiếng bước chân vững vàng từ hành lang truyền đến.

Tuấn Tú yên lặng lắng nghe, xác định là người cậu chờ bấy lâu. Cậu mở mắt ra, quay đầu, nhìn nam nhân tuấn mỹ tựa thiên thần kia chậm rãi tiến về phía mình.

Tuấn Tú ngồi yên trên ghế không động đậy, hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, rồi luyến tiếc rời khỏi.

Hữu Thiên từ đằng sau vòng tay ôm lấy Tuấn Tú, đôi môi không ngừng hôn lên tóc cậu. "Thụy, anh nhớ em."

Tuấn Tú cũng ngẩng đầu, nghênh đón một nụ hôn chan chứa biết bao nhung nhớ của anh. "Em cũng nhớ anh."

Sau một nụ hôn dài, Tuấn Tú khẽ cười hỏi. "Anh bảo đến đón hoàng tử của anh cơ mà? Sao chỉ có mình anh thế này?"

"Thụy." Hữu Thiên ôm lấy khuôn mặt cậu, nhẹ giọng hỏi. "Nếu anh có chuyện giấu em thì sao?"

Tuấn Tú trầm ngâm một lúc lâu mới nói. "Chẳng lẽ anh bắt cá hai tay(1)?"

"Không, anh chỉ có một mình em."

"Vậy là được rồi."

Hữu Thiên thở dài, kéo tay cậu. "Đi theo anh."

Tuấn Tú không hiểu lắm, vội vàng tắt đèn trong văn phòng, đi theo Hữu Thiên ra hành lang.

Tới trước cửa thang máy chuyên dụng, Hữu Thiên đưa tay nhấn nút, cửa liền mở ra.

Tuấn Tú hơi giật mình, có thể mở được cửa thang máy chuyên dụng, chẳng lẽ Hữu Thiên là thành viên Ban Quản Trị của Ưng Dương? Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên hơn vẫn còn ở đằng sau, thang máy cứ thế đi lên trên, ba mươi bảy, ba mươi tám tầng vẫn không dừng lại... Mãi cho đến tầng bốn mươi?

"Anh... anh..." Nghe nói chỉ có tổng giám đốc cùng với mấy trợ lý đặc biệt mới có thể vào được khu vực này.

Hữu Thiên ôm hai vai cậu, chỉ cười không nói.

Ra khỏi thang máy, chỉ thấy cả tầng lầu bật đèn sáng trưng, nhưng không thấy có bóng người nào.

"Lớn thật, nhưng sao không có người..." Tuấn Tú kinh ngạc nhìn không gian rộng lớn xung quanh, lớn vậy nhưng đến một người cũng không có.

Hữu Thiên cầm tay cậu đi trước, thẳng đến một cánh cửa có gắn biển lộng lẫy gần đó.

Tuấn Tú dừng lại, nhìn chằm chằm vào tấm biển trước mắt. "Phòng Tổng giám đốc."

"Việc này..." Cậu chỉ chỉ tấm biển, lại chỉ chỉ Hữu Thiên. "Anh... anh là..." Nếu là trợ lý đặc biệt đã tốt lắm rồi, chẳng lẽ anh lại là...

Hữu Thiên mở cửa, cúi người làm động tác mời vào.

"Hoan nghênh em đến với vương quốc của anh, thưa hoàng tử."

Hết chương 12

Chương 13

"A! Nhẹ một chút..."

Trong văn phòng đèn sáng trưng, Tuấn Tú bị đặt nằm trên bàn làm việc, phía sau Hữu Thiên đang không ngừng tiến xuất bên trong cậu.

"Nói không được thì cường bạo sao... A!" Tuấn Tú khó khăn nói, bất giác kẹp chặt tiểu huyệt. "Chậm một chút!"

Đáp lại cậu, Hữu Thiên càng di chuyển nhanh hơn. Anh hôn lên cổ cậu, vô cùng thân mật hỏi. "Bảo bối, thích chứ?"

"Anh đáng ghét, xấu xa..." Tuấn Tú ngửa đầu, ngọt mềm kêu lên. "Em, em... A!"

Một trận run rẩy kịch liệt, hai người đồng thời xuất ra.

Tuấn Tú thất thần nằm sấp trên mặt bàn, Hữu Thiên ghé vào trên người cậu, cưng chiều hôn lên môi người yêu. "Bảo bối, thoải mái không?"

"Ưm..." Tuấn Tú lơ đãng đáp lại.

Hữu Thiên rút phân thân ra, lấy khăn trên bàn lau sạch thân thể Tuấn Tú.

Tuấn Tú dần dần phục hồi tinh thần, giọng khàn khàn nói. "Em còn chưa... tha thứ cho anh."

Hữu Thiên giấu cậu chuyện anh là Tổng giám đốc, thật sự quá đáng mà!

"Ngoan, tùy em trừng phạt." Hữu Thiên cười nhẹ dùng khăn lau sạch hạ thể cậu, động tác tuy dịu dàng nhưng lại đầy khiêu khích. Tuấn Tú trừng mắt nhìn anh, mỗi ánh mắt đều mang vẻ phong tình mị hoặc.

"Bảo bối, lúc này đừng quyến rũ anh." Hữu Thiên hôn nhẹ lên khóe mắt Tuấn Tú rồi dịu dàng giúp cậu mặc quần.

Qua một trận mây mưa, làn da cậu hơi phớt hồng dụ hoặc. Hữu Thiên xoa mặt Tuấn Tú, rồi cũng chỉnh trang lại quần áo của mình.

"Về nhà nhé?"

"Ừ." Tuấn Tú gật đầu, chống tay định đứng lên. "A!"

"Sao vậy?" Hữu Thiên vội vàng đỡ lấy cậu.

Tuấn Tú xấu hổ cúi đầu, chân nhũn ra không có sức lực. "Không có gì."

Hữu Thiên nhìn cậu đi đứng không vững, đắc ý nhíu mày. "Để anh bế em."

"Không cần đâu!" Tuấn Tú vùng vẫy. "Như thế xấu hổ lắm!"

"Không đâu." Hữu Thiên cúi xuống bế Tuấn Tú lên, gắt gao kéo cậu vào sâu trong lòng anh. "Anh ôm em xuống lầu, tắt hết đèn đi là được."

"Không cần..." Tuấn Tú vô lực giãy dụa.

"Đừng cử động, nếu không sẽ ngã đấy." Hữu Thiên vững vàng ôm chặt cậu, bước ra ngoài. "Tắt đèn đi."

Tuấn Tú đành vươn tay nhấn nút, đèn tắt, cửa đóng lại đằng sau lưng họ.

Hữu Thiên ôm cậu bước vào thang máy, Tuấn Tú xấu hổ vùi mặt thật sâu vào ngực anh. "Chẳng có mặt mũi gặp ai nữa!"

"Yên tâm đi, đây là thang máy chuyên dụng, không ai nhìn đâu."

"Hừ, là anh nói đấy."

***

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, một đường đi tới bãi đỗ xe.

"Hả? Chúng ta tới đây làm gì?" Tuấn Tú khó hiểu hỏi.

"Đã muộn thế này, phải lái xe về chứ?" Hữu Thiên ôm cậu, cười nói. "Hay là em muốn anh bế em đi bộ từ đây về nhà?"

"Này!" Tuấn Tú nhẹ véo tai anh. "Đùa kiểu này không buồn cười tí nào."

"Được rồi, đừng tức giận." Hữu Thiên ôm cậu ngồi vào ghế lái, để cậu tựa vào người anh, rồi mới đặt cậu ngồi vào ghế bên cạnh. "Tức giận sẽ hại thân, cười một cái đi."

Tuấn Tú làm mặt quỷ, Hữu Thiên vuốt nhẹ môi cậu, rồi mới cười cười mở máy xe.

"Tốt lắm, về nhà thôi!" Chuyện xảy ra trong văn phòng một lần nữa lại hiện ra trong đầu Tuấn Tú, cậu ngượng ngùng quay ra nhìn cửa sổ.

"Tuân mệnh!" Hữu Thiên khởi động xe, thấp giọng nói. "Đây là lần đầu tiên anh phục vụ Tiểu Tú nga!"

"Phục vụ cái gì?"

"Dùng xe bí ngô đưa em về nhà."

Tuấn Tú mặt đỏ bừng, ho nhẹ một tiếng rồi nói. "Em không phải là cô bé lọ lem."

"Em là hoàng tử của anh."

Giọng Hữu Thiên trầm ổn lại khàn khàn, trong xe vừa tối lại vừa yên lặng, nghe sao cũng thấy quyến rũ lại nồng nàn. Tuấn Tú quay sang nhìn anh, nhẹ giọng nói. "Anh cũng là hoàng tử của em."

Đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại, Hữu Thiên vươn tay cầm lấy tay Tuấn Tú.

Gắt gao nắm chặt, không bao giờ buông ra.

***

Ngày hôm sau, Tuấn Tú vẫn thấy không khỏe.

"Đều là tại anh, đột nhiên làm như dã thú!" Tuấn Tú oán trách.

Hữu Thiên ôm vai cậu, thấp giọng hỏi. "Chẳng lẽ em không thích?"

"Này!" Tuấn Tú mặt đỏ bừng, quay đầu giận dỗi. "Anh còn nói là em sẽ giận đấy!"

"Được được, đều là anh sai." Hữu Thiên mở cửa xe, cười nói. "Hôm nay lái xe đi nhé? Người em không khỏe, đi tàu điện ngầm sẽ không thoải mái."

"Được rồi." Tuấn Tú gật đầu lên xe.

Lần đầu tiên đi làm bằng ô tô, cái gì cũng thật mới mẻ. "Oa, buổi sáng nhiều xe vậy sao?"

"Đúng thế. Em không quen?"

"Ừ. Không giống như đi tàu điện ngầm."

Hữu Thiên chỉ cười không nói, theo dòng xe cộ đi tới.

"A, ở giao lộ phía trước dừng lại." Tuấn Tú nhìn thấy tòa nhà công ty ở ngay gần đó, vội nói.

"Vì sao?" Hữu Thiên nghi hoặc đỗ xe vào lề đường. "Đầu phố là đến công ty rồi."

"Em biết." Tuấn Tú cầm lấy bao công văn, vội vàng xuống xe. "Em không muốn vào công ty cùng với anh."

"Vì sao?"

"Về sau em nói, em đi trước đây!" Nói xong, cậu vẫy tay với anh rồi chạy mất.

"Tiểu Tú!" Hữu Thiên còn muốn hỏi thêm, đã thấy Tuấn Tú biến mất trong đám đông. Anh bất đắc dĩ thở dài, rồi tiếp tục hòa vào dòng xe cộ đông đúc.

Bọn họ là người yêu, hơn nữa Tiểu Tú cũng đã biết anh là Tổng giám đốc của Ưng Dương. Vậy vì sao cậu không chịu vào công ty cùng anh?

***

"Tuấn Tú!" Trần Thiên Luân vỗ vai Tuấn Tú, vui vẻ nói. "Hôm nay đến sớm thế!"

Tuấn Tú gật đầu, không quên trừng mắt nhìn hắn. "Tôi đến sớm không được sao?"

"Đang nói gì thế?" Đinh Thiếu Ngạn cầm theo bao công văn đi tới.

"Chào buổi sáng, trưởng phòng." Tuấn Tú cùng Trần Thiên Luân đồng thanh.

"Chào buổi sáng." Đinh Thiếu Ngạn nhìn chằm chằm vào mắt Tuấn Tú. "Tuấn Tú, tối qua cậu không ngủ được à?"

Tuấn Tú sờ sờ vành mắt gấu trúc của mình, ngượng ngùng cười. "Không phải..."

"A!" Trần Thiên Luân chớp mắt. "Có phải cái cô sắc nữ nhà bên cạnh lại làm trò nữa không?"

"Ừ, đúng thế." Tuấn Tú xấu hổ cười cười, đêm qua hắn ở lại nhà Hữu Thiên. Chuyện này có chết cậu cũng không dám nói.

"Hả? Có chuyện gì không thể kể cho tôi sao?" Đinh Thiếu Ngạn cười hỏi.

"Không phải đâu." Tuấn Tú xua tay.

Ba người đang nói chuyện, thang máy liền tới.

"Chào buổi sáng, Tổng giám đốc." Trong thang máy đột nhiên có người nói.

Hả? Tuấn Tú toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ... Cậu lặng lẽ quay đầu lại, trời ạ, Hữu Thiên sắc mặt lạnh lùng đứng ngay sau cậu. Có cần chào anh không?

"Chào buổi sáng, Tổng giám đốc." Đinh Thiếu Ngạn cúi chào.

Hữu Thiên gật đầu, dẫn đầu đoàn người bước vào thang máy.

Tuấn Tú ngẩng đầu nhìn, thấy sắc mặt anh không tốt, cũng cúi đầu bước vào.

Trần Thiên Luân nhìn cậu chẳng biết thức thời, nôn nóng giậm chân, sao cậu dám đi chung thang máy với Tổng giám đốc?

"A Luân, sao cậu không vào?" Tuấn Tú khó hiểu hỏi.

Trần Thiên Luân cùng Đinh Thiếu Ngạn liếc nhau, cười gượng. "Trễ rồi, chúng tôi vào phòng trước."

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Tuấn Tú cảm giác toàn thân cậu dần bị bóng tối nuốt chửng.

***

"Tiểu Tú, vì sao không cùng anh vào công ty?"

Lúc nghỉ trưa, hai người gặp nhau ở căn cứ bí mật của Tuấn Tú.

Tuấn Tú gắp trong hộp cơm của Hữu Thiên một miếng sườn, cắn một miếng. "Oa, rất ngon."

"Tiểu Tú!" Hữu Thiên hơi tức giận nhìn cậu.

"Được rồi, anh đừng giận." Tuấn Tú cười nhìn anh. "Em không muốn cho người khác biết quan hệ của chúng ta."

Hữu Thiên sờ sờ mặt mình. "Anh trông không giống người sao?" (Bó tay anh =.=)

"Không phải cái đó! Anh là một trong mười người đàn ông độc thân hấp dẫn nhất Đài Loan này, tất nhiên là xuất sắc khỏi nói rồi."

"Vậy tại sao em..."

"Hừ! Trong công ty có bao nhiêu cô gái mến mộ anh, anh có biết không?"

Hữu Thiên lắc đầu. "Chuyện này đâu có liên quan gì đến anh?"

"Không liên quan đến anh." Tuấn Tú xúc một thìa cơm. "Chỉ liên quan đến em thôi, em sợ mấy cô ấy ăn thịt em mất."

"Không đâu." Hữu Thiên lắc đầu. "Vậy em cứ thử xem."

Tuấn Tú vừa ăn cơm, vừa tựa đầu vào vai Hữu Thiên. "Hữu Thiên, có thể không công khai quan hệ của chúng ta được không?"

"Vì sao? Mấy nữ nhân đó chắc sẽ không làm khó em."

"Không cần chính là không cần." Tuấn Tú lắc lắc cánh tay anh. "Em thấy cứ như bây giờ là tốt rồi."

"Chẳng lẽ em muốn anh làm người tình bí mật của em?" Hữu Thiên trêu chọc.

"Được không?" Tuấn Tú nhìn anh đầy chờ mong. "Thật ra em thấy làm vậy sẽ rất thú vị!"

"Sao em lại có mấy cái suy nghĩ này chứ?" Hữu Thiên dở khóc dở cười nhìn cậu. "Chúng ta là người yêu, tại sao phải giả bộ như không quen biết?"

"Hữu Thiên, hứa với em đi!" Tuấn Tú bắt đầu làm nũng.

Hữu Thiên bất đắc dĩ thở dài. "Được rồi."

***

"Tuấn Tú, cậu lại chạy đi đâu?"

Sắp hết giờ nghỉ trưa, Tuấn Tú rón rén chui vào văn phòng.

"Đâu có, tôi chỉ đi ăn cơm thôi." Tuấn Tú ngồi xuống, giả bộ bận rộn.

"Hừ! Gần đây cậu rất kỳ quái đó!" Trần Thiên Luân quay sang, chớp mắt. "Tuấn Tú, chúng ta có phải anh em không?"

Lại nữa rồi, Tuấn Tú bất đắc dĩ nhìn trời. "Đương nhiên là có!"

"Vậy rốt cuộc cậu đang lén lút làm gì hả?"

"Tôi đâu có lén lút?" Tuấn Tú trừng hắn. "Từ trước đến nay tôi làm gì cũng quang minh chính đại!"

"Vậy ngày mai tôi sẽ đi ăn trưa cùng cậu!"

"Cậu chắc không?"

"Đương nhiên!" Trần Thiên Luân vỗ ngực.

"Tốt, ăn cơm thì được, nhưng ngày mai cậu không đi hẹn hò à?"

"Hẹn hò gì?"

"Ngày mai là cuối tuần đó..."

"A! Tuấn Tú cậu thật xảo quyệt!" Trần Thiên Luân tức giận kêu lên.

Tuấn Tú nhún vai, cười đắc ý. "Là cậu quá đa nghi thôi."

Hai người đang nói giỡn, chuông báo bắt đầu làm việc lại vang lên.

"Không nói với cậu nữa, tôi phải làm việc!" Tuấn Tú cúi đầu, chuyên tâm nhìn máy tính.

"Hừ! Đồ quỷ xảo quyệt!" Trần Thiên Luân làm mặt quỷ, lui về chỗ ngồi.

Rất nhanh đã sắp hết giờ làm việc, có tin nhắn đến.

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Thụy, tan tầm đi ăn tối không?]

Tuấn Tú nhìn trái nhìn phải, thấy mọi người đều đang làm việc, mới nhấn nút trả lời Hữu Thiên.

[Được! Nhưng gặp nhau ở đâu?]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Em có thể lên trên này đợi anh.]

Tuấn Tú nhíu mày. [Không cần đâu, nếu em lên thì quan hệ của chúng ta sẽ lộ mất.]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Tiểu Tú, em quá nhạy cảm đó. Hay là gặp nhau ở bãi đỗ xe?]

[Được, chính là chiếc xe màu bạc đúng không?]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Đúng. Lát nữa gặp.]

[Ừ. Lát nữa gặp.]

***

"Sao muộn vậy a!" Tuấn Tú trốn đằng sau chiếc xe, sợ có người nhìn thấy cậu.

"Xin lỗi Tiểu Tú, chờ anh lâu không?" Hữu Thiên kéo cậu ra. "Hôm nay có chuyện gấp phải xử lý, nên anh xuống hơi muộn."

"Không sao." Tuấn Tú lên xe, cười nói. "Công việc đương nhiên quan trọng hơn!"

Hữu Thiên quay sang hôn nhẹ lên khóe miệng cậu. "Công việc và em đều quan trọng như nhau."

"Chẳng lẽ em còn không bằng công việc của anh?"

Hữu Thiên nhu nhu đầu cậu. "Em quan trọng hơn một ngàn một vạn lần."

"Miệng lưỡi trơn tru."

"Được rồi, em muốn ăn tối ở đâu?" Hữu Thiên ôn nhu hỏi cậu.

"Ưm... Về nhà nấu được không, em muốn ăn cơm anh nấu."

"Được! Em muốn ăn gì?" Hữu Thiên khởi động xe, từ từ ra khỏi bãi đỗ.

"Cái này, để em nghĩ đã..."

"Cứ từ từ suy nghĩ, từ đây về nhà còn nhiều thời gian."

"Hừ! Lần này đừng có trêu em!"

Đang nói chuyện, Hữu Thiên dừng xe trước cổng siêu thị.

"Chúng ta đi mua thức ăn đã."

"Hôm nay đến nhà em ăn được không?" Tuấn Tú ngẩng đầu hỏi.

"Được!" Chỉ cần là yêu cầu của cậu, anh sẽ không từ chối.

"Vậy ăn đơn giản là được rồi." Phòng bếp nhà cậu khá nhỏ, cũng không làm được gì nhiều.

"Không sao." Hữu Thiên cúi đầu, ghé vào tai cậu thấp giọng nói. "Nhất định anh sẽ cho em ăn thật no."

Nghe thanh âm khàn khàn quyến rũ của Hữu Thiên, mặt Tuấn Tú lập tức đỏ bừng. "Anh đừng có háo sắc như thế!"

"Hả? Anh làm gì có?" Hữu Thiên nháy mắt. "Vừa nãy anh có nói cái gì sao?"

"Này!" Tuấn Tú ngượng ngùng liền chạy đến khu đông lạnh, không thèm để ý đến tên sắc lang này nữa!

"Tiểu Tú, đừng tức giận!" Hữu Thiên chạy theo cậu, nhỏ giọng nói. (Đại gia sợ vợ rồi =)))

"Hừ!"

***

Hai người vừa chạy đi, Chu trợ lý núp sau một quầy hàng hóa ló đầu ra.

Này, cái người vừa nãy đuổi theo thanh niên kia là Tổng giám đốc phải không?

Trời ạ, chắc chắn là mắt y có vấn đề! Chắc chắn thế!

Hết chương 13

Chương 14

"Tuấn Tú, lại có dự án mới đây! Làm tốt nhé."

Lúc ăn trưa, Đinh Thiếu Ngạn cùng Tuấn Tú và Trần Thiên Luân đi ăn cơm.

"Vâng, trưởng phòng yên tâm, tôi sẽ cố gắng."

"Hừ! Trường phòng thật bất công! Tôi cũng không kém đâu!" Trần Thiên Luân xúc một thìa cơm, vừa ăn vừa nói.

"Còn chưa nói cậu mà, đừng gấp gáp." Đinh Thiếu Ngạn cười nói. "Cấp trên rất coi trọng dự án này, sắp tới chắc sẽ bận lắm đấy."

"Đừng lo, dù sao chúng ta cũng chưa có vợ, bận rộn một chút cũng không sao!" Trần Thiên Luân nháy mắt. "Đúng không, Tuấn Tú?"

"Hả?" Tuấn Tú lấy lại tinh thần. "Đúng thế đúng thế."

"Cậu đang nghĩ cái gì thế? Không tập trung chút nào."

"Đâu có."

"Còn nói không có? Tôi vừa nói cái gì?"

"Tôi có phải con vẹt đâu, sao tự dưng bắt tôi nhắc lại lời cậu?" Tuấn Tú hơi chột dạ, vừa rồi thật sự cậu không để ý lắm.

"Tóm lại, tôi với cậu sẽ làm thêm giờ!" Trần Thiên Luân nói.

"Không cần đâu, mỗi lần tăng ca cậu đều trốn về."

"Trần Thiên Luân này là người như thế sao? Tôi cũng rất chăm chỉ mà!"

"Đúng đúng, chăm chỉ đi hẹn hò!"

"Hừ! Cậu thật quá đáng, Tuấn Tú, lần này nhất định tôi sẽ làm cùng cậu!"

"Không nghiêm trọng vậy đâu." Đinh Thiếu Ngạn ngắt lời hai người, cười nói. "Có tôi và Tuấn Tú là đủ rồi."

"A, trưởng phòng đúng là bất công!"

"Không đâu, lần này cậu phụ trách thử nghiệm, không cùng nhóm với chúng tôi." (ta lại chém gió rồi)

"Hả? Là vậy sao..."

***

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Đang bận làm gì?]

[Em đang viết chương trình phát triển sản phẩm mới của công ty.]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Vất vả em rồi.]

[Cũng tàm tạm. Không thể nào vất vả như Tổng giám đốc được.]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Hay là để Tổng giám đốc tới thăm hỏi nhân viên một chút?]

[Không cần đâu, anh cứ ngồi ở trên đó đi, đừng chạy loạn, dọa người lắm.]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Chẳng lẽ trông anh rất dọa người? Tiểu Tú, lời em nói làm anh rất đau lòng...]

[Còn giả bộ đáng thương với em, không nói với anh nữa, em phải làm việc rồi.]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Làm việc tốt nhé, lúc nào về thì gọi anh.]

[Ừ, chào.]

Hai người vừa mới nhắn tin xong, liền có người gõ cửa phòng làm việc của Hữu Thiên.

"Mời vào."

"Tổng giám đốc!" Trợ lý Chu mở cửa bước vào.

"Có chuyện gì?"

"Hợp đồng chúng ta ký kết với Tập đoàn Smith đã hoàn thành, phiền anh xem qua một chút."

"Cứ để đó." Hữu Thiên chỉ xuống mặt bàn, khóe miệng hơi cong lên.

Trợ lý Chu đặt tài liệu tới trước mặt anh, hơi ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

"Còn việc gì à?"

"Huynh trưởng..." Trợ lý Chu cười tủm tỉm nhìn anh. "Gần đây anh có chuyện gì vui sao?"

"Hả?" Hữu Thiên nhướn mày. "Sao cậu biết?"

Mỗi lần trợ lý Chu gọi Hữu Thiên là huynh trưởng, có nghĩa là muốn nói chuyện riêng tư. Cũng vừa lúc công việc không quá bận rộn, hai người có thể nói chuyện một vài câu.

"Chẳng hạn như... yêu đương gì đó?"

"Yêu đương?" Hữu Thiên mỉm cười nói. "Từ bao giờ cậu quan tâm đến mấy chuyện này?"

"Phải quan tâm chứ!" Trợ lý Chu nịnh nọt cười, nói. "Anh mà vui vẻ, tâm trạng tốt, mọi người làm việc sẽ thấy thoải mái hơn." Còn hơn mỗi ngày đều âm u lạnh lẽo, bốn mươi tầng lầu cứ như hầm băng lạnh chết người!

"Nói vậy tức là cậu nói trước đây tôi không đủ ôn nhu?"

Ôn... ôn nhu? Trợ lý Chu rùng mình một cái, tự hỏi không biết Hữu Thiên lúc ôn nhu sẽ như thế nào. "Không cần ôn nhu, chỉ cần ôn hòa là được rồi."

"Được, tôi sẽ tự xem lại mình."

"Không phải rồi, huynh trưởng!" Thiếu chút nữa bị Hữu Thiên đánh trống lảng, trợ lý Chu vội nói. "Chúng ta đang nói đến chuyện anh có người yêu mà!"

"Việc tư của tôi sao lại phải nói cho cậu?"

"Tôi là đàn em thân nhất của anh cơ mà! Nói một chút cũng đâu có sao?" Trợ lý Chu lại gần, thấp giọng nói. "Đối tượng của anh lại là nam nha!"

Hữu Thiên nghi ngờ liếc mắt nhìn y. "Tính hướng (xu hướng giới tính ;)) ) của tôi đâu phải cậu không biết?"

"Tôi biết tôi biết! Nhưng tôi tò mò lắm!"

"Người yêu tôi cậu tò mò cái gì?"

"Hừ! Huynh trưởng, chờ anh có người yêu lâu như chờ cây vạn tuế ra hoa ấy! Chúng ta quen nhau lâu như vậy, tôi chưa từng thấy anh dùng thái độ ôn nhu như vậy đối xử với người lạ!"

"Tiểu Tú không phải người lạ." Hữu Thiên nhíu mày.

"À..." Trợ lý Chu dài giọng, cười gian xảo. "Hóa ra cậu ta tên Tiểu Tú!"

"Tiểu Tú không phải để cho cậu gọi, cậu ấy tên Tuấn Tú."

"Tuấn Tú a! Hôm nào giới thiệu cho tôi đi."

"Tiểu Tú không thích gặp người lạ."

"Tôi không phải người lạ."

"Đối với cậu ấy, cậu chính là người lạ."

"Sao lại thế này!" Trợ lý Chu vô cùng kinh ngạc, hiếm khi nào Hữu Thiên lại bảo hộ người khác như vậy. "Để tôi gặp cậu ta đi!"

"Không nói nữa!"

"Huynh trưởng..."

"Khụ, trợ lý Chu, hiện tại đang trong giờ làm việc."

"Hừ! Đừng có đùa giỡn tôi!" Y không tin mình không thể tìm ra Tuấn Tú.

***

Buổi tối, Đinh Thiếu Ngạn và Tuấn Tú ở lại công ty tăng ca.

"Tuấn Tú, có mệt không?" Đinh Thiếu Ngạn đặt một ly cà phê trước mặt Tuấn Tú.

"A?" Tuấn Tú ngẩng đầu, nói. "Cảm ơn trưởng phòng."

"Dự án này hơi gấp, vất vả cậu rồi."

"Trưởng phòng đừng nói vậy, tăng ca cũng đâu có sao."

"Trong nhà không có người chờ cũng tốt." Đinh Thiếu Ngạn nhún vai. "Tôi về nhà cũng thấy nhàm chán."

"Không thể nào?" Tuấn Tú nhấp một ngụm cà phê, nói đùa. "Trưởng phòng trẻ tuổi đầy hứa hẹn mà cũng thấy chán sao? Phải có nhiều cô gái theo đuổi anh mới đúng chứ?"

"Làm gì có, không có ai thích tôi cả."

"Ha ha, anh quá khiêm tốn rồi, tôi nghe nói Trương tiểu thư ở phòng kế toán thầm thích anh từ lâu rồi mà."

"Không phải đâu, đừng tin mấy lời đồn đó, ảnh hưởng đến thanh danh con gái nhà người ta."

"Thật xin lỗi, tôi cũng không nghĩ đến thế." Tuấn Tú gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói. "Trưởng phòng thật chu đáo, như vậy còn nghĩ được cho người ta."

Vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa có người hỏi. "Sao còn chưa về nhà?"

Giọng nói này rất quen! Tuấn Tú đột nhiên ngồi thẳng lại, chẳng lẽ là... Hữu Thiên?

"Chào Tổng giám đốc!" Đinh Thiếu Ngạn vội đặt tách cà phê xuống, cúi người chào.

A a a! Quả nhiên là Hữu Thiên! Tuấn Tú vẻ mặt đau khổ chậm chạp đứng lên chào. "Chào, chào Tổng giám đốc."

"Sao vẫn chưa về?" Hữu Thiên bước đến gần hai người, mặt lạnh như băng.

"Chúng tôi đang làm dự án hợp tác với Tập đoàn Smith." Đinh Thiếu Ngạn không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt nói.

"Đã chín giờ rồi, chẳng lẽ ban ngày làm việc không hiệu quả?"

"Không phải, chúng tôi chỉ muốn hoàn thành chương trình trước thời hạn, như thế càng có nhiều thời gian thử nghiệm."

Hữu Thiên gật đầu nói. "Chăm chỉ làm việc là tốt, nhưng cũng đừng quên nghỉ ngơi."

Tuấn Tú vội vàng gật đầu. "Cảm ơn Tổng giám đốc, chúng tôi sẽ về ngay."

"Chúng tôi?" Hữu Thiên nhíu mày. "Xem ra hai người hợp tác cũng vui vẻ nhỉ?"

"Không, không phải..." Tuấn Tú cuống quýt xua tay, lại nghĩ, cậu không thể nói mình và Đinh Thiếu Ngạn hợp tác không tốt được a! "Chúng tôi là đồng nghiệp, ha ha, đồng nghiệp tốt!"

Đinh Thiếu Ngạn cũng vội gật đầu. "Tuấn Tú làm việc rất nghiêm túc."

Nhìn hai người kẻ tung người hứng, trên mặt Hữu Thiên có chút tức giận.

"Tổng giám đốc cũng chưa về sao?" Tuấn Tú hỏi lại.

"Cũng sắp về." Hữu Thiên liếc cậu một cái, ho nhẹ. "Cậu cũng về nhà sớm đi."

Nói xong, Hữu Thiên chậm rãi đi ra khỏi văn phòng.

Tuấn Tú cùng Đinh Thiếu Ngạn nhìn nhau, đồng thời vuốt ngực. "Thật đáng sợ! Sao tự nhiên Tổng giám đốc lại đến đây?"

Đinh Thiếu Ngạn cười nói. "Có lẽ vì thấy bên này vẫn còn sáng đèn."

"Tổng giám đốc thực đáng sợ!" Nhất là khuôn mặt lạnh lùng kia, chẳng lẽ anh ghen? Thật đáng yêu nha!

"Không phải sợ, chúng ta chỉ tăng ca bình thường thôi mà."

"Ừ, đúng thế."

***

"Tạm biệt trưởng phòng."

Hữu Thiên đi rồi, hai người cũng không thể tiếp tục làm việc, thu dọn một chút rồi đi về.

"Có cần tôi đưa về không?" Đinh Thiếu Ngạn lắc lắc chìa khóa xe.

"Không cần đâu, phiền anh lắm." Tuấn Tú lắc đầu. "Giờ này vẫn còn tàu điện ngầm."

"Tôi rất muốn giúp đỡ cậu đó." Đinh Thiếu Ngạn đùa.

Tuấn Tú lén nhìn chiếc BMW đậu trong góc, cười gượng. "Không cần đâu! Trưởng phòng cứ về trước đi."

"Vậy được rồi." Đinh Thiếu Ngạn bước vào bãi đỗ xe. "Ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp."

Nhìn xe của trưởng phòng đã đi xa, Tuấn Tú lúc này mới chạy thật nhanh đến xe của Hữu Thiên.

"Em xin lỗi, hôm nay về muộn quá!"

"Nam nhân kia là ai?" Hữu Thiên trừng cậu.

"Là trưởng phòng thôi." Tuấn Tú đẩy vai anh. "Mau lái xe đi."

"Lần trước cũng là hắn đưa em về nhà?" Hữu Thiên tức giận nói.

"Sao trí nhớ anh tốt vậy!" Tuấn Tú kinh ngạc. "Lần trước em uống say, sau đó trưởng phòng đưa em về!"

"Lần đó hắn đã hôn em!"

"Chỉ là đùa thôi!" Tuấn Tú dựa vào vai anh. "Anh biết là trong lòng em..."

"Ừ?"

"Trong lòng em chỉ có một mình anh!"

"Thật không?" Rốt cuộc ai đó cũng mỉm cười.

"Đương nhiên là thật!" Tuấn Tú giơ tay thề.

Hữu Thiên dịu dàng hôn lên khóe môi cậu, trên mặt cười vui vẻ.

Tuấn Tú thở phào nhẹ nhõm, hóa ra Tổng giám đốc nhà cậu cũng thật dễ bảo nha.

"Đã muộn rồi, em ăn tối chưa?"

"Chưa!" Tuấn Tú ủy khuất nói. "Em vốn nghĩ sẽ về nhà ăn với anh."

"Về đến nhà, đồ ăn đã nguội hết rồi."

"Anh chưa ăn à?" Tuấn Tú kinh ngạc. "Em đã nói đừng chờ em mà." Hơn nữa cậu có ăn bánh rồi.

"Anh muốn chúng ta cùng ăn."

Khóe mắt Tuấn Tú có chút nóng. "Không cần vì chờ em mà để mình đói."

"Không có." Hữu Thiên cười. "Không có em, anh không muốn ăn."

"Cho nên anh đến đây đón em?" Tuấn Tú áy náy nói. "Em có ăn một ít bánh rồi."

Hữu Thiên cầm lấy tay cậu. "Em đã ăn rồi thì tốt, không nên để mình bị đói."

"Hữu Thiên, đừng đối tốt với em như vậy."

"Không tốt với em thì tốt với ai?" Hữu Thiên nói đùa. "Chẳng lẽ tốt với cô gái xinh đẹp trên đường kia?"

"Này! Anh nhìn lúc nào mà biết cô ấy xinh đẹp?" Tuấn Tú lập tức ngồi thẳng nhìn trái ngó phải. "Anh đang nhìn ai?"

"Anh đâu có nhìn ai." Trong mắt anh vốn chỉ có mình em.

"Không thể nào! Anh là tiểu cẩu gạt người."

Hữu Thiên cười lớn, Tiểu Tú của anh sao lại đáng yêu như vậy. "Anh không gạt em, cho nên anh không phải tiểu cẩu."

"Hừ! Nói cho anh biết, em đang tức giận đó!"

"Được được, là anh nói sai, Tiểu Tú, mau phạt anh đi!"

"Tất nhiên rồi!" Tuấn Tú đắt ý ngẩng đầu. "Anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đó."

"Vậy anh có thể chọn địa điểm bị trừng phạt được không?"

"Ưm, cũng vì anh thành tâm hối cải, bổn đại gia ân chuẩn!"

"Vậy được rồi." Hữu Thiên cười lưu manh. "Tiểu Tú, ở trên giường hung hăng trừng phạt anh đi!"

Oa a a! Mặt Tuấn Tú nóng bừng như có lửa! Hữu Thiên, sao anh có thể háo sắc như thế! Thật xấu hổ mà!

n

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro