Chương 8-11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Trước cửa ga tàu điện ngầm, Hữu Thiên và Tuấn Tú mỗi người một ngả.

Trước khi đi, Hữu Thiên đưa cho cậu một cái cặp lồng...

"Đây là gì?" Tuấn Tú khó hiểu hỏi.

"Bữa sáng." Hữu Thiên nói. "Bên trong có giăm-bông, sandwich và cà phê. Bây giờ vẫn còn sớm, đến công ty hâm nóng một chút rồi ăn."

Tuấn Tú nhận cặp lồng, cảm động nói. "Cảm ơn."

"Ừ, mau đi đi." Hữu Thiên vỗ vai cậu, nhìn theo bóng lưng cậu rời đi.

Tuấn Tú một tay xách cặp lồng, vui vẻ bước vào văn phòng.

"Tuấn Tú a, đêm qua cùng mỹ nữ nhà bên thông đồng thành gian rồi hả?" Trần Thiên Luân vẻ mặt chế nhạo, còn khoác tay lên vai cậu. "Nhìn xem cái đôi mắt gấu trúc này, rồi cái bộ dáng như đường làm quan rộng mở này, chậc chậc..."

"A Luân chết tiệt, lăn ra chỗ khác đi!" Thật cẩn thận ôm chặt cặp lồng vào trong lòng, đi thẳng vào phòng trà nước.

"Chào buổi sáng!" Đinh Thiếu Ngạn tay cầm ly cà phê đang ở bên trong nói.

"Chào buổi sáng, trưởng phòng!" Tuấn Tú vội vàng chào hỏi.

"Cậu mang bữa sáng đến cơ quan?" Đinh Thiếu Ngạn hiếu kỳ hỏi.

"Vâng." Cậu gật đầu, trên môi mang ý cười.

"Tôi nhớ cậu bảo..." Đinh Thiếu Ngạn nhớ lại một chút. "... cậu nấu ăn không giỏi cơ mà?"

Tuấn Tú đỏ mặt. "Đây là bạn tôi làm."

"Bạn gái?" Đinh Thiếu Ngạn nhíu mày.

"Không phải!" Tuấn Tú vội vàng xua tay, bỏ bánh sandwich vào lò vi sóng.

Thấy cậu không muốn nói thêm, Đinh Thiếu Ngạn thở dài đi ra ngoài. Tuấn Tú thở phào, Hữu Thiên là đàn ông mà, đương nhiên không phải bạn gái, chính là tự dưng bị người khác hỏi, không hiểu sao cậu có cảm giác như bị nói trúng tim đen.

Đồ ăn nhanh chóng được hâm nóng, Tuấn Tú mang theo tách cà phê và sandwich trở về chỗ ngồi.

"Oa, Tuấn Tú, mùi gì thơm thế?" Trần Thiên Luân hít hà, theo mùi hương chạy qua.

"Bánh sandwich." Tuấn Tú mở giấy gói ra, cắn một miếng thật lớn. Ngô... rất ngon! Thật sự rất ngon!

"Cho tôi một miếng!" Trần Thiên Luân tội nghiệp nói.

Tuấn Tú liếc hắn một cái. "Này, có biết xấu hổ không hả? Bánh này dính nước miếng của tôi rồi đó."

Một câu này khiến Trần Thiên Luân rụt cổ về. "Cậu thật độc ác! Cà phê để tôi uống!"

"Không được!" Tuấn Tú vội vàng kéo tách cà phê về phía mình.

"Tuấn Tú, cậu thực quá đáng, chúng ta chẳng phải là anh em tốt sao?" Tuấn Tú gật đầu, Trần Thiên Luân tiếp tục bi phẫn kêu lên. "Anh em tốt có thể vì bạn bè mà không tiếc mạng sống, nhưng đến một tách cà phê cậu cũng không cho tôi!"

"Đợi đến lúc có chuyện xảy ra thì hãy nói, bây giờ cậu bỏ tay ra cho tôi!"

"Tuấn Tú thật tàn nhẫn a!"

Tuấn Tú vừa giải quyết xong sandwich, liền xoay sang uống cà phê. Hương cà phê nồng đậm lan ra, mấy người xung quanh liền hít sâu.

"Thơm thật đấy!"

"Là mùi cà phê nghiền, Tuấn Tú, làm sao cậu mua được?" Có đồng sự hỏi.

"Cái này..." Tuấn Tú ngại ngùng cười cười. "Là bạn tôi cho."

"Cậu thật tốt số a."

Trần Thiên Luân ôm cổ cậu, tra hỏi: "Nói thật đi, là nam hay nữ?"

"Là nam!" Một trăm phần trăm là đàn ông nha.

"Cậu gạt tôi!"

"Tôi thề đó!"

***

Lúc nghỉ trưa, Tuấn Tú khó khăn thoát khỏi sự đeo bám của Trần Thiên Luân, một mình chạy đến căn cứ bí mật.

Cậu đặt bữa trưa sang một bên, lấy di động ra thì thầm, tin nhắn viết lại xóa, xóa lại viết, cuối cùng gửi đi mấy lời cảm ơn bình thường.

[Cảm ơn bữa sáng của anh, rất ngon, cả phòng tôi đều ngửi thấy mùi thơm.]

Một lát sau, có tin nhắn đến.

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Thật không? Cậu thích là tốt rồi.]

[Anh ăn cơm chưa?]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Tôi đang ăn, cậu thì sao?]

[Tôi cũng chuẩn bị ăn.]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [A? Vậy trưa nay cậu ăn gì?]

[Cơm sườn. Ngày nào cũng ăn cơm hộp, ngán lắm. Anh thì sao?]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Cơm tiệm, cũng ngán lắm.]

[Oa, công ty anh phúc lợi thật tốt.]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Không phải phúc lợi của công ty. Hay lần sau chúng ta trao đổi?]

[A? Được chứ?]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Tất nhiên rồi.]

[Quân tử nhất ngôn! Tôi phải ăn đây. Trưa tốt lành.]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Tiểu Tú, trưa tốt lành.]

Tuấn Tú tần ngần nhìn mấy tin nhắn của Hữu Thiên một lúc rồi mới bắt đầu ăn cơm. Cơm để lâu hơi nguội, nhưng cậu vẫn ăn thật ngon lành.

Trên lầu, Hữu Thiên ngồi nhìn mấy món ăn đẹp mắt bày trên bàn mà chẳng có hứng thú ăn uống. Trước mắt vẫn nhớ rõ bữa trưa hôm qua cùng Tuấn Tú ăn thật ấm áp vui vẻ, bây giờ một mình ngồi trong văn phòng ăn cơm thật có chút tịch mịch.

Lấy di động, mở tin nhắn ra xem một hồi, Hữu Thiên dường như có thể cảm nhận được tâm tình của đối phương. Việc cùng cậu trao đổi bữa trưa là thuận tay viết ra, chỉ mong bữa ăn xa hoa thế này sẽ không quá dọa người.

***

Một ngày cứ như vậy trôi qua, đến lúc ra về, Tuấn Tú vẫn theo thói quen nhìn đông ngó tây. Nhưng đúng như cậu nghĩ, hình như giờ tan sở của cậu và Hữu Thiên không giống nhau, cậu chưa bao giờ gặp được anh ở ga tàu điện ngầm gần công ty.

Xuống tàu, theo đám đông ra ngoài, Tuấn Tú cúi đầu, không dám nhìn cột đèn nơi Hữu Thiên từng đứng chờ cậu. Không hi vọng, thì sẽ không thất vọng.

"Tiểu Tú!" Thanh âm quen thuộc truyền đến, Tuấn Tú đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Hữu Thiên đứng dưới cột đèn nhìn cậu cười. Trời, thật sự đứng đó sao? Tuấn Tú nheo mắt, không dám tin nhìn Hữu Thiên.

"Tiểu Tú." Thấy cậu bất động, Hữu Thiên đành chủ động đi tới.

"Anh đang đợi tôi sao?" Tuấn Tú thụ sủng nhược kinh hỏi.

Hữu Thiên nhìn cậu, nói như trách cứ. "Đương nhiên." Từ lúc chưa tới giờ tan tầm, anh đã gọi lái xe đưa mình tới đây, là muốn đợi cậu.

"Hình như anh tan sở sớm hơn tôi."

"Khụ." Hữu Thiên sờ sờ mũi. "Chỉ có hôm nay hơi sớm chút thôi."

"Đi ăn tối không?" Tuấn Tú nghiêng đầu nói.

"Được."

"Muốn đi đâu ăn?"

"Nhà cậu được không?" Hữu Thiên đề nghị.

"Nếu như anh không chê." Tuấn Tú cười.

"Vậy đi thôi!" Hữu Thiên cầm lấy bao công văn của cậu, đẩy nhẹ vai Tuấn Tú.

"A!" Tuấn Tú kêu lên. "Thiếu chút nữa quên mất!"

"Sao vậy?" Nghĩ cậu đổi ý, Hữu Thiên nhíu mày nói.

"Cái kia... Bình thường tôi không nấu ăn bao giờ... cho nên nếu đến nhà tôi ăn tối, chỉ có thể ăn lẩu..." Tuấn Tú ngượng ngùng cúi đầu.

"Không sao." Hữu Thiên thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy đi thôi." Tuấn Tú bất an. "Hai lần đều mời anh ăn lẩu, thật sự không sao chứ?"

"Đương nhiên là không sao." Bởi vì ăn cái gì cũng không quan trọng! (sắc lang ( ಠ___ಠ) )

***

Tới căn hộ của Tuấn Tú, Hữu Thiên tự động cởi giày bước vào.

Tuấn Tú âm thầm thở hắt, may mà hôm qua có quét tước dọn dẹp một chút, bằng không sẽ mất mặt lắm.

"Thật sạch sẽ." Hữu Thiên nói.

"Đâu có đâu có." Tuấn Tú chột dạ, tay hướng về phía sô pha. "Mời ngồi."

Hữu Thiên chậm rãi nhìn quanh phòng ở của cậu, rồi mới ngồi xuống. Không gian nho nhỏ, ngăn ra phòng khách với phòng ngủ. Bởi vì là nhà thuê, gia cụ thoạt nhìn hơi cũ kỹ, nhưng nhìn chung vẫn có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, đủ thấy chủ nhà cũng hao tổn không ít tâm tư. (Vâng hôm qua em nó vừa dọn xong đấy ==")

Tuấn Tú để rau quả tươi vừa mua được trên bàn, trong tủ lạnh lấy ra một ít thịt và hải sản. Mấy thứ này đều vừa mua hôm qua, vốn là định chuẩn bị một bữa thật ngon cho chính mình, nhưng đem ra đãi khách cũng không sai.

"Cần tôi giúp không?" Hữu Thiên đi vào hỏi.

"Không cần, cái này tôi làm được." Tuấn Tú lau thái dương. "TV hơi nhỏ, nhưng vẫn xem được."

"Không phải vì chuyện đó." Mà là vì tôi muốn nhìn cậu nhiều một chút.

"Vậy phiền anh đun một nồi nước là được."

Hữu Thiên gật đầu, theo hướng Tuấn Tú chỉ, đem bàn nhỏ trong góc tường bày ra, để bếp ga lên trên bàn rồi mới đến phòng bếp lấy một nồi nước đem đun.

"Anh là khách còn nhờ anh giúp, thật sự là..." Tuấn Tú còn muốn xin lỗi, lại bị Hữu Thiên dùng ngón trỏ ngăn lại miệng cậu.

"Không cần khách sáo với tôi." Hữu Thiên trấn an nói.

Bị ánh mắt đối phương nhìn khiến mặt đổ bừng, Tuấn Tú vội vã quay đầu đi rửa rau. "Anh nói không cần thì không xin lỗi nữa."

"Vậy mới đúng chứ." Hữu Thiên đem rau xanh cậu vừa rửa sạch ra ngoài.

Tuấn Tú nhìn anh tự nhiên ở trong nhà mình, cũng lặng lẽ thả lỏng. Tuy rằng gia cảnh hai người cách biệt một trời một vực, nhưng dường như Hữu Thiên cũng không vì thế mà hờn giận. Vậy tức là, anh thật sự muốn làm bạn với cậu?

"Ăn được chưa?" Nước dùng đã sôi rồi, mùi thơm từng trận truyền đến, Hữu Thiên mỉm cười kéo cậu đến trước bàn. "Suy nghĩ cái gì? Còn quên cả ăn tối."

"Không có gì, chỉ là..." Tuấn Tú ngừng một chút, cười nói: "Chỉ là cảm thấy hai người ăn chung so với một người cảm giác tốt hơn nhiều."

"Cậu cũng thấy vậy sao?" Hữu Thiên gắp thịt vào bát cho cậu, nói. "Tôi cũng vậy, về đến nhà thấy thật lạnh lẽo."

"Bạn gái đâu?" Tuấn Tú thử hỏi. "Anh điều kiện tốt như vậy..."

"Tôi không có bạn gái." Hữu Thiên nghiêm mặt nói.

"Hả? Chẳng lẽ nữ nhân đều mù hết rồi?"

"Không biết, tôi chưa từng chú ý đến phụ nữ."

"Hả?" Chẳng lẽ...

"Nếu thật sự ở chung, chẳng phải là lưỡng tình tương duyệt sao?"

Tuấn Tú gật đầu. "Đúng, một bên không tình nguyện là không được."

"Cho nên, người tôi thích..."

"Anh..." Tuấn Tú vội vàng che miệng, vừa rồi cậu suýt nữa muốn thốt lên, anh thích kiểu người như thế nào? Nhưng làm sao có thể nói ra đây?

"Cậu muốn nói gì?" Hữu Thiên dùng ánh mắt chờ mong nhìn cậu.

"Không, tôi là muốn nói..." Tuấn Tú cố gắng lấp liếm. "Tôi đang định nói anh ăn đi, thịt sắp chín nhừ rồi, nhanh ăn thôi!"

Hữu Thiên chăm chú nhìn cậu một lúc lâu, rồi lập tức như không có việc gì gắp thịt ăn.

Anh thề, một ngày nào đó nhất định sẽ đem con cừu nhỏ này nuốt vào bụng, nhất định. (lộ rồi nha, sắc lang! >:P)

***

Ăn tối xong, hai người cùng nhau dọn dẹp.

Tuấn Tú pha trà mời Hữu Thiên. "Anh thông cảm, cà phê vừa hết, chỉ sợ anh uống không quen."

Hữu Thiên kéo cậu ngồi xuống. "Tiểu Tú, tôi đã nói rồi, không cần khách sáo với tôi."

Tuấn Tú ngượng ngùng gãi đầu. "Không cẩn thận quên."

Hữu Thiên vỗ vai cậu. "Lần sau phải nhớ kỹ."

"Được."

Hai người ngồi bên bàn, vừa xem TV vừa nói chuyện tình hình kinh tế chính trị.

"Tôi phát hiện anh biết rất nhiều nha!" Tuấn Tú ngạc nhiên nói. "Như tôi dù xem TV cũng chỉ để giải trí."

"A? Thật không?" Hữu Thiên nói. "Tôi cũng chỉ xem tin tức buổi tối."

"Tại sao? Anh không thích?"

"Không phải. Công việc khá bận rộn, tôi không có nhiều thời gian rảnh."

"A!" Tuấn Tú trong lòng giật mình, chẳng phải gần đây anh rất nhàn rỗi sao? Hôm trước còn có thời gian nấu cơm cho cậu cơ mà?

"Không cần giật mình." Hữu Thiên sờ đầu cậu.

"Công ty anh cũng thật quá đáng, khiến cho công nhân viên ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có."

Hữu Thiên dừng một chút, ngược lại còn mỉm cười. "Không phải đâu."

Hai người tán gẫu một chút, thiếu chút nữa quên cả thời gian. Đến gần mười giờ, Hữu Thiên mới giật mình tỉnh ra. "Thật là ngại quá, quầy rầy cậu lâu như vậy."

"Không sao, tôi ở một mình cũng không có việc gì làm."

"Tôi nên về thôi." Hữu Thiên đứng lên.

Tuấn Tú lưu luyến nhìn anh. "Để tôi tiễn anh."

"Tới cửa là được rồi." Hữu Thiên ngăn cậu lại.

Tuấn Tú mở cửa, cố gắng ngăn lại sự tiếc nuối trong đáy mắt. "Vậy anh đi đường cẩn thận."

Hữu Thiên xoay người, đặt tay lên vai Tuấn Tú, hơi cúi người đặt lên môi cậu một nụ hôn.

"Tiểu Tú, ngủ ngon."

Hết chương 8

Chương 9

"Anh!"

Lúc tan tầm, Tuấn Tú vừa đi ra đại sảnh, chợt nghe một tiếng lanh lảnh gọi mình. Theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người xinh đẹp ôm chặt lấy cánh tay mình.

"Em gái?" Tuấn Tú kinh ngạc hỏi: "Sao lại ở đây?"

"Em đến thăm anh a!" Em gái Tuấn Tú, Phương Bối Kỳ yêu kiều nói.

"Thăm anh?" Tuấn Tú nhăn mặt nhíu mày. "Là đến thăm ví tiền của anh đi."

"Hừ! Anh đừng có nói khó nghe như thế." Phương Bối Kỳ bĩu môi nói: "Dù sao anh cũng là đàn ông độc thân, em giúp anh tiêu một ít tiền không được chắc?"

Tuấn Tú nhìn trời: "Mỗi lần đều nói vậy."

"Đâu có!" Phương Bối Kỳ buông tay. "Đừng có nghi ngờ lòng tốt của em..." (chỗ này ta ko chắc nha :-ss)

"Em còn nói nữa!" Tuấn Tú cốc nhẹ lên đầu cô một cái.

"Anh, đừng có quá đáng!" Phương Bối Kỳ vừa nhu đầu vừa oán giận nói. "Đi thôi! Em nhớ hôm nay khu thương mại có giảm giá!"

"Chỉ vì mỗi chuyện này?"

"Thế anh cho là vì chuyện gì?"

Tuấn Tú thở dài, theo em gái bước vào ga tàu điện ngầm. "Mỗi lần tới chỉ chăm chăm bắt anh mua cho cái này cái nọ, chẳng bao giờ hỏi thăm anh lấy một câu."

"Anh, anh đau lòng sao?"

"Không! Con bé này, mau kiếm bạn trai đi!" Tuấn Tú nhu nhu đầu cô. "Như thế anh của em sẽ không phải lo bị viêm màng túi!"

"Có em gái xinh đẹp đáng yêu như em, sao anh chẳng biết quý trọng gì cả?" Phương Bối Kỳ hai tay chống nạnh nói. "Anh Thụy, anh phải cảm ơn em chứ!"

"Với người lòng tham không đáy như em sao anh phải cảm ơn?" Tuấn Tú lắc đầu bật cười. "Thật là trời xanh không có mắt."

"Hừ! Anh không đối tốt với em, em về nhà mách mẹ!"

"Tiểu thư, anh còn chưa đủ tốt với em sao? Còn nữa, anh sắp hết tiền rồi, chi tiêu phải có giới hạn."

"Em biết rồi!" Phương Bối Kỳ làm nũng nói. "Chúng ta đi mua một vòng thôi, được không?"

"Ừ, từ hôm nay mỗi ngày anh đều phải ăn mì gói. Hừ!"

"Anh..." Cô nhõng nhẽo. "Em đâu có độc ác vậy?"

"Vâng vâng, với bản thân thì em rất khoan dung, với anh trai em liền tàn nhẫn hạ thủ!"

"Anh lại bắt đầu cằn nhằn rồi."

***

Hai người vừa cãi nhau vừa vào khu mua sắm.

"Oa, dễ thương quá!" Phương Bối Kỳ dán dính vào tủ kính, hai mắt sáng long lanh.

"Này này, đừng có dán vào tủ kính nhà người ta như thế, mất mặt lắm!"

"Đâu có! Em khen thực lòng vậy, bọn họ nên tự hào mới phải!"

Tuấn Tú vội vàng kéo em gái sang một bên. "Xem thôi là được, bằng không người ta lại nghĩ em là kẻ trộm."

"Có kẻ trộm nào đáng yêu như em sao?" Phương Bối Kỳ nhẹ nhàng hất lọn tóc dài, yêu kiều chu môi. "Thế nào?" (Hãy tưởng tượng đến cái dáng tự sướng của 9x bây giờ =.=)

Tuấn Tú đen mặt, cách ăn mặc của em gái cậu quả thực hợp thời, nhưng mà đừng có ở giữa đường giữa chợ tạo dáng chứ!

Xung quanh có mấy chàng trai đi ngang qua huýt sáo: "Người đẹp, được đấy!"

Phương Bối Kỳ đắc ý cười, Tuấn Tú đen mặt, thật xấu hổ!

"Anh, phải thoải mái phóng túng một chút!" Phương Bối Kỳ lại ôm cánh tay Tuấn Tú, hưng trí bừng bừng bước vào một cửa hàng. "Thời đại đã khác rồi, cổ hủ như anh là hiếm đó!"

Tuấn Tú bất đắc dĩ thở dài, cậu mới hai mươi mấy tuổi, sao lại nói là cổ hủ?

"Anh, cái túi này nhìn được không?"

"Đẹp." Tuấn Tú tùy ý gật đầu, khi nhìn qua bảng giá thì lập tức giãy nảy như bị điện giật. "Đắt quá! Thế này là cướp tiền của người ta rồi còn gì?"

"Anh nói nhỏ thôi!" Phương Bối Kỳ trừng cậu một cái. "Chẳng lẽ anh muốn hai ta bị đuổi ra ngoài?"

"Bị đuổi càng tốt." Tuấn Tú thì thầm. "Thế còn hơn là thẻ tín dụng bị bòn rút!"

"Anh còn cằn nhằn nữa em sẽ mua mấy cái thật đắt đó!" Phương Bối Kỳ chuyển sang uy hiếp.

"Được rồi!" Tuấn Tú làm động tác kéo khóa miệng.

***

"Tổng giám đốc!" Hoàng Tử Lâm mở cánh cửa xe phía sau, cúi thấp người nói.

Hữu Thiên liếc mắt nhìn một cái, giống như chẳng hề chú ý đến nữ nhân trang điểm xinh đẹp này, chỉ lạnh lùng gật đầu. "Lên xe đi."

Hoàng Tử Lâm cẩn thận ngồi vào bên cạnh Hữu Thiên. Thân là Phó quản lý phòng Quan hệ khách hàng của Công ty Ưng Dương, cô có rất nhiều cơ hội trở thành người yêu của Hữu Thiên. Vốn định nắm lấy cơ hội này thử một phen, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, nhiều lần bị Hữu Thiên đối xử lạnh lùng, Hoàng Tử Lâm cũng dần dần chết tâm.

Bất quá, thân là một trong mười người đàn ông độc thân hấp dẫn nhất Đài Loan, Hữu Thiên thích dạng nữ nhân như thế nào? Hoàng Tử Lâm lặng lẽ đưa mắt nhìn Hữu Thiên, chỉ thấy đối phương sắc mặt lãnh tuấn giống như tượng đá. Một khối băng vừa lạnh vừa cứng đến mức này, liệu có ai làm tan chảy được nó đây?

Cảm giác được ánh nhìn của Hoàng Tử Lâm, Hữu Thiên hơi nghiêng đầu xem bên ngoài cửa kính xe.

Bởi vì gần khu phố mua sắm, người đi đường cũng không nhiều lắm. Cửa kính lớn tỏa ra ánh sáng ấm áp, nhìn một lúc lại thấy mập mờ.

Xe chạy êm ru, trong xe phát một bản nhạc nhẹ nhàng, tao nhã.

"Cảm ơn tổng giám đốc đến đón tôi." Hoàng Tử Lâm cố gắng gợi đề tài.

"Ừ." Hữu Thiên hơi gật đầu. Tiệc rượu đêm nay chính là để bàn chuyện làm ăn, có mỹ nữ đi cùng sẽ thuận lợi hơn. Hơn nữa Hoàng Tử Lâm cũng không phải dạng nữ nhân ngu ngốc, năng lực xã giao và làm việc đều không tệ.

Lần thứ hai, không khí lại lạnh xuống, Hoàng Tử Lâm lặng lẽ nhích lại gần cửa xe một chút.

Hữu Thiên không để ý đến hành động của cấp dưới, chỉ tiếp tục nhìn ra phía bên ngoài. Đi dạo phố tuy rằng nhàm chán, nhưng có thể đưa Tiểu Tú đi đâu đó...

Không biết có phải do duyên phận thật thần kỳ hay không, mà ngay lúc Hữu Thiên vừa nghĩ đến Tuấn Tú, lơ đãng liếc mắt một cái liền nhìn thấy cậu từ một cửa hàng bước ra.

Hữu Thiên chăm chú nhìn, đột nhiên ngồi ngay ngắn lại. Tiểu Tú? Thanh niên mang vẻ mặt cười đến vui vẻ vừa nãy có phải là cậu không? Anh giật mình quay đầu lại nhìn theo, thanh niên trẻ tuổi kia cực kỳ giống Tiểu Tú, chỉ là... cô gái xinh đẹp đi bên cạnh là ai?

"Tổng giám đốc?" Nhìn sắc mặt cấp trên đột nhiên thay đổi, Hoàng Tử Lâm quan tâm hỏi.

"Hả?" Hữu Thiên lấy lại tinh thần, dựa vào lưng ghế, đạm mạc nói. "Không có gì."

Hoàng Tử Lâm do dự một lúc, rốt cục đem nỗi thắc mắc nén xuống.

Tổng giám đốc đã nhìn thấy cái gì?

***

"Anh! Chúng ta đi ăn mì thịt bò đi!"

Càn quét đem về mấy túi chiến lợi phẩm, Phương Bối Kỳ vẫn bừng bừng ý chí chiến đấu.

"Đại tiểu thư, làm ơn tha cho anh đi!" Tuấn Tú ca thán. "Về nhà ăn cũng có khác gì đâu?"

"Nhưng mà ăn ngoài ngon hơn. Chỉ là mì thịt bò thôi, cũng đâu có bắt anh khao em đi ăn tiệc đâu."

"Còn đòi ăn tiệc? Nửa tháng sau của anh trai em chỉ có thể ăn mì thôi!"

"Đừng có nói quá lên thế! Anh xem em đến một cái váy cũng chưa mua."

"Hừ!" Tuấn Tú đem mấy túi đồ trong tay đưa ra trước mặt Phương Bối Kỳ. "Tiểu thư, em còn bảo mình mua ít đồ? Nhìn xem! Dùng tiền mồ hôi nước mắt của anh trai em đi tiêu xài phung phí!"

"Ai nha, anh đừng có cằn nhằn nữa!" Phương Bối Kỳ nũng nịu lắc lắc cánh tay Tuấn Tú. "Chỉ ăn một bát mì thịt bò thôi rồi mình về nhà."

"Thật không chịu nổi em!" Tuấn Tú lắc đầu, đành theo cô em gái đi ăn mì thịt bò.

Ăn xong một bát mì thịt bò thật ngon, Tuấn Tú mới cảm giác mình sống lại. "Tốt lắm, về nhà!"

"Bây giờ rạp chiếu phim hay giảm giá buổi tối lắm nha!" Phương Bối Kỳ chơi xấu.

"Phương Bối Kỳ! Đủ rồi đấy!" Tuấn Tú xách mấy túi đồ, đi ra cửa. "Muốn đi thì tự mà đi, lão tử còn lâu!"

"Ai nha, em nói giỡn chút thôi, từ từ đã..."

Trên đường về nhà, Phương Bối Kỳ còn mua thêm hai phần Oden(1). Tuấn Tú nhìn em gái không thèm để ý đến hình tượng chỉ chăm chăm ăn uống mà âm thầm thở dài. "Em ăn nhiều quá đấy! Cẩn thận sau này chẳng ai thèm lấy!"

"Hừ! Anh nghĩ danh hiệu hoa hậu của em hồi học trung học là giả sao?" Phương Bối Kỳ đắc ý điểm điểm ngón tay. "Chỉ cần em ngoắc tay một cái, sẽ có một đống nam sinh chạy lại đây xếp hàng đó."

"Khoác lác vừa thôi tiểu thư!" Tuấn Tú mở cửa phòng, đặt mấy túi đồ ở huyền quan(2). "Đồ của mình thì tự soạn lại đi, anh mặc kệ đó."

"Em biết rồi!" Phương Bối Kỳ thoải mái ngó quanh phòng ở của Tuấn Tú. "Anh, nhà anh sạch sẽ thật đấy! Thế nào? Anh có bạn gái rồi?"

"Nói bậy bạ gì đó?" Tuấn Tú đem mấy tấm đệm trên ghế quăng hết sang một bên, hai tay dùng sức di chuyển sô pha. "Chẳng lẽ anh không tự dọn được chắc?"

"Hừ! Làm gì có chuyện anh chăm chỉ thế!" Phương Bối Kỳ nhăn mặt. "Chắc chắn có gì đó!"

"Em nói cái gì?"

"Không, không có!" Phương Bối Kỳ lắc đầu. "Anh, anh chuẩn bị đệm chăn giúp em nhé? Em đi tắm đây!"

"Ừ, đi đi."

***

Cả tối nay, Hữu Thiên đều thấy không yên lòng. Trong đầu lúc nào cũng là hình ảnh Tuấn Tú cùng cô gái xinh đẹp kia đổi tới đổi lui.

"Tổng giám đốc, trong người không khỏe sao?" Hoàng Tử Lâm hỏi. Tổng giám đốc bình thường luôn bình tĩnh khôn khéo, hôm nay dường như có điểm mất tập trung.

"Tôi không sao." Hữu Thiên lắc đầu.

Vừa nãy, quản lý của công ty đối tác có ý mời Hoàng Tử Lâm khiêu vũ, Hoàng Tử Lâm dùng ánh mắt xin chỉ thị từ Hữu Thiên. Anh chỉ mỉm cười nhìn hai người tiến vào sàn nhảy.

Hữu Thiên chậm rãi đi ra sân, thở sâu, lấy điện thoại gọi cho Tuấn Tú.

"A lô?"

Một giọng nữ trong trẻo vang lên, thân thể Hữu Thiên cứng đờ, tay anh nắm chặt khiến các đốt ngón tay trắng bệch. "Cho hỏi có phải là điện thoại của Tuấn Tú không?"

"Đúng. Xin hỏi ai vậy?"

Hữu Thiên trầm mặc một lúc lâu, khô khan nói. "Tôi là bạn cậu ấy."

"Bạn anh ấy? Giọng anh nghe lạ quá, chẳng lẽ gần đây anh Thụy có bạn mới?"

Hữu Thiên im lặng không nói, dường như cô gái này với Tuấn Tú rất thân thiết, chẳng lẽ chính là bạn gái trước của cậu? "Tôi muốn nói chuyện với Tuấn Tú."

"A, thật xin lỗi, anh ấy đang tắm."

"Thật sao?" Hai chữ khô khốc như sỏi đá phát ra, giọng Hữu Thiên khàn đến không nghe được.

"Đúng vậy. Hay là chờ anh ấy tắm xong, tôi bảo anh ấy gọi lại cho anh nhé?"

"Cảm ơn, không cần."

***

"Em gái, lúc nãy ai gọi vậy?"

"Để em xem..." Vừa nãy vội nhận điện thoại, còn không kịp xem ai gọi. "A? Là Sữa đậu nành tiên sinh? Anh! Từ bao giờ anh lại thân với ông chủ tiệm sữa đậu nành vậy?"

"Không phải!" Tuấn Tú vội vàng đoạt lấy điện thoại. "Anh ta có nói gì không?"

"Anh ta chẳng nói gì cả!" Phương Bối Kỳ vừa xem xét đống đồ mới mua, vừa lơ đãng nói. "Em hỏi có cần anh gọi lại không, anh ta nói không cần."

"Chỉ có vậy thôi?" Tuấn Tú tiếp tục hỏi.

"Đương nhiên! Em lừa anh làm gì?"

Tuấn Tú cầm di động, đắn đo không biết có nên gọi lại hay không. Người ta đã nói không cần gọi lại, nhưng cậu thật sự rất muốn nghe giọng nói của anh...

"Này! Anh hai! Hoàn hồn lại chưa vậy?" Bàn tay trắng nõn của Phương Bối Kỳ vẫy vẫy trước mặt cậu, lập tức khiến Tuấn Tú giật mình quay lại. "Anh nghĩ cái gì vậy? Làm gì trầm tư thế?"

"Đừng nói linh tinh!" Tuấn Tú lấp liếm.

"Anh nghĩ gì thế?"

"Không có gì, ngủ đi!" Đẩy Phương Bối Kỳ qua một bên, Tuấn Tú trùm chăn kín đầu. "Anh muốn ngủ, em tắt đèn đi."

"Hừ, anh đừng có quá đáng nha!" Phương Bối Kỳ tức giận đá vào mông cậu, lại làm mặt quỷ với đống chăn bông, rồi không tình nguyện đi ngủ.

Đến khi cả gian phòng đều chìm vào bóng tối, Tuấn Tú mới thở dài, kéo chăn xuống nhô đầu ra. Lúc này trời đêm yên tĩnh, cậu liền nhớ đến nụ hôn tạm biệt ngày hôm đó.

Hữu Thiên, Hữu Thiên, rốt cuộc anh có ý gì? Chẳng lẽ anh ta đối với mình có loại tình cảm đó? Đã hai ngày không có tin tức của đối pương. Người kia đột nhiên xuất hiện, còn chưa thích ứng kịp, lại đột nhiên biến mất.

Điện thoại để ngay cạnh gối, bàn tay không tự giác lại bật lên, có nên gọi điện không? Hiện tại đã muộn lắm rồi. Hơn nữa, vạn nhất đối phương không có ý kia, nhỡ đâu lại chữa tốt thành xấu thì sao?

Tuấn Tú mở to hai mắt, trong đầu hỗn loạn biết bao suy nghĩ...

Đêm nay lại mất ngủ.

Chương 10

"Chào buổi sáng!" Một lần nữa, Tuấn Tú lại mang đôi mắt gấu trúc xuất hiện ở nhà ga.

Khó tin chính là, thần sắc Hữu Thiên hôm nay cũng không tốt lắm.

"Hôm qua..."

"Hôm qua..." Hai người đồng thanh nói.

"Cái kia, anh nói trước đi..." Tuấn Tú ngượng ngùng gãi đầu.

Hữu Thiên nhìn cậu, thấp giọng hỏi: "Hôm qua cậu đi cùng bạn gái sao?"

"A?" Tuấn Tú vốn đang ngáp một cái chợt khựng lại, miệng mở lớn, một chút phong độ cũng không có, hỏi. "Anh nói gì? Bạn gái?"

"Đúng vậy, hôm qua lúc tôi gọi cho cậu..."

"A ha ha, anh nhầm rồi, con bé đó là em gái tôi." Tuấn Tú cười nói. "Em gái tôi lên thăm, hôm qua ngủ lại nhà tôi một đêm."

"Vậy sao!" Hữu Thiên như trút được gánh nặng bật cười.

"Lần sau sẽ giới thiệu hai người với nhau." Tuấn Tú cười tủm tỉm nói.

"Được." Chỉ cần là người thân của Tuấn Tú, anh sẽ không từ chối.

"Hôm qua anh gọi tôi có việc gì không?" Tuấn Tú lại được Hữu Thiên che chở trong góc, hai người thấp giọng nói chuyện.

"Cũng không có gì, chỉ là tôi phải đi miền Nam hai ngày, muốn mời cậu ăn cơm."

"A nhắc mới nhớ, anh từng nói chúng ta sẽ trao đổi cơm trưa!" Tuấn Tú ngẩng đầu, cười nói.

"Vậy, trưa cậu muốn ăn gì?"

"Được chọn sao?" Tuấn Tú chớp mắt.

"Đương nhiên."

"Ưm... ăn gì đây? Tôm hùm?"

"Được." Hữu Thiên đồng ý.

"Tôi chỉ thuận miệng nói thôi." Tuấn Tú ngượng ngùng cúi đầu, lỡ anh nghĩ cậu có công phu sư tử ngoạm thì sao (Ý em nó là ăn như rồng cuốn ấy, thật là ko biết edit làm sao mà =.=).

"Tôi nói thật mà." Hữu Thiên xoa đầu cậu, cười nói. "Như vậy, trưa nay gặp nhau nhé."

"Đúng rồi, tôi còn chưa biết anh làm ở đâu."

"Hữu Thiên trầm ngâm một lúc lâu, nói. "Tiểu Tú, nếu tôi nói tôi làm ở Ưng Dương, cậu có tức giận không?"

"A?" Tuấn Tú kinh ngạc nhìn anh. "Thật sao? Anh cũng làm ở Ưng Dương?"

Hữu Thiên gật đầu, hơi bất an nhìn Tuấn Tú.

"Thật sao? Thật quá tốt! Hèn gì anh nói chúng ta có thể trao đổi bữa trưa!"

"Cậu không tức giận?" Hữu Thiên thấp giọng nói. "Ngay từ đầu đã không thẳng thắn với cậu."

"Không sao. Chỉ là anh có tâm đề phòng chút thôi, cũng bình thường mà." Tuấn Tú vỗ vai anh. "Vậy trưa nay mang tôm hùm đến tạ tội với tôi đi."

"Không thành vấn đề!" Hữu Thiên nhoẻn miệng cười.

***

Hai mươi phút nữa mới đến giờ nghỉ trưa, Tuấn Tú đã không thể an vị.

Cậu cứ đứng ngồi không yên, Trần Thiên Luân bên cạnh để ý, nhỏ giọng hỏi. "Tuấn Tú, mông cậu không thoải mái hả?" (Bây giờ thì chưa, nhưng sớm thôi, mông em nó sẽ không thoải mái =)))

"Không có!" Tuấn Tú trừng hắn một cái. "Làm việc đi."

"Hừ!" Trần Thiên Luân lè lưỡi, lùi về.

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Trao đổi ở đâu?]

Đợi mãi cũng thấy có tin nhắn, Tuấn Tú cười vui vẻ, lập tức nhắn lại:

[Ở hoa viên được không? Ở sau lùm cây cạnh thác nước có một nơi bí mật. Tôi chờ anh ở đó.]

From Sữa đậu nành tiên sinh: [Được, có lẽ tôi sẽ đến trước.]

[Ok. Đến lúc đó gặp.]

"Tuấn Tú! Cậu lại định trốn đi!" Trần Thiên Luân một phen giữ chặt tay cậu. "Nói thật mau, hôm nay cậu lại lén lút đi đâu? Cậu cho tôi leo cây hai lần rồi!"

"Làm ơn, tôi muốn đi mua cơm sườn!"

"Không được, hôm nay cậu phải đến tiệm mỳ với tôi."

"Cậu tìm trưởng phòng ấy! Tôi có việc phải đi trước!" Nói xong, Tuấn Tú cố tránh khỏi Trần Thiên Luân, chạy như bay.

"Hừ! Rốt cuộc cậu làm trò quỷ gì!" Trần Thiên Luân sờ sờ mũi, phẫn nộ hồi lâu rồi đi ăn trưa.

Tuấn Tú vội vã lao xuống lầu, chạy vào cửa hàng quen, còn không quên mua thêm canh nóng. Đến khi cậu đến căn cứ bí mật, đã thấy Hữu Thiên chờ ở đó.

"Oa, anh đến sớm thật!" Chóp mũi Tuấn Tú đầy mồ hôi.

Hữu Thiên xé khăn ướt, nhẹ nhàng lau cho cậu. "Tôi tới sớm, cậu không cần gấp gáp."

"Ha ha..." Tuấn Tú ngây ngô cười.

"Lại đây ngồi xuống đi."

Bình thường có một mình, cảm thấy căn cứ bí mật này thật rộng rãi, nhưng giờ có hai nam nhân ngồi chung, một băng ghế nhỏ liền trở nên chật hơn. Hai người chân cạnh chân, tay chạm tay, Tuấn Tú cảm thấy mặt mình dần nóng lên.

"Cái kia, nơi này hình như hơi nhỏ?" Tuấn Tú ngại ngùng.

"Không sao. Tôi không ngờ trong công ty còn có chỗ thú vị thế này." Hữu Thiên cười nói. "Lại đây, ăn thử cái này xem có được không."

Hộp cơm đẹp mắt vừa được mở ra, Tuấn Tú liền ngửi thấy mũi hương nức mũi. "Oa, thơm quá!"

Một con tôm thật lớn nằm gọn bên trong hộp, ngay cả rau thơm trang trí bên trên trông cũng thật tươi ngon. "Nhất định ăn ngon lắm!"

Hữu Thiên đưa khăn ướt qua, hai người tự lau tay, cầm hộp cơm lên ăn.

"Tôi có cảm giác mỗi lần đều là tôi chiếm tiện nghi của anh..." Tuấn Tú vừa gắp một miếng tôm bỏ vào miệng, vẻ mặt vừa giống như rất áy náy.

"Sao lại nói vậy." Hữu Thiên cắn một miếng sườn lợn rán. "Cơm hộp của Tiểu Tú cũng rất ngon mà."

"Hóa ra anh dễ nuôi vậy, cũng không kén ăn."

Hữu Thiên chợt khựng lại nhìn Tuấn Tú, hỏi. "Nếu tôi dễ nuôi, Tiểu Tú, cậu có đồng ý nuôi tôi không?"

"A?" Tuấn Tú giật mình, lập tức mặt đỏ bừng. "Nam nhân tốt như anh làm sao lại phải để tôi nuôi?"

"Vậy," Hữu Thiên ngừng một chút, lơ đãng nói. "Nếu tôi nuôi cậu thì sao?"

"A..." Tuấn Tú lúng túng. "Đùa kiểu này không vui chút nào."

"Tôi không nói đùa."

"Hả?"

***

Đúng lúc không khí giữa hai người đang ngưng trọng, tập đoàn bà tám lại bắt đầu tụ tập ở đây nói chuyện phiếm.

"Này, đã biết chuyện Tổng giám đốc và Phó quản lý Hoàng hẹn hò chưa?"

"Là chuyện tối qua á?"

"Đúng vậy, Phó quản lý Hoàng hôm nay đi làm vẫn mặc bộ quần áo hôm qua nha!"

"Oa, dã man thật! Chẳng lẽ bọn họ qua đêm với nhau?"

"Không thể nào, Tổng giám đốc anh tuấn tài giỏi như vậy, chẳng lẽ lại bị con hồ ly tinh đó quyến rũ?"

"Không phải vậy! Nhất định là hồ ly tinh kia gài bẫy!"

"Đúng đúng, hôm trước cô ta vừa đi cùng trưởng phòng La ở phòng Kế hoạch mà!"

"Nữ nhân này rốt cuộc muốn đạp mấy cái thuyền a?"

"Cứ nghĩ đến chuyện Tổng giám đốc cùng nữ nhân kia lên giường, lòng tôi đau như cắt a..."

"Này, mọi chuyện còn chưa chắc chắn mà!"

"Đợi đến lúc chắc chắn thì đã chậm mất rồi! Hu hu hu..."

Sau lùm cây có hai người chăm chú nghe, rồi quay sang nhìn nhau.

Tuấn Tú cười mỉm chớp mắt, dùng khẩu hình bảo Hữu Thiên: Chuyện bát quái hôm nào cũng có đó!

Hữu Thiên mặt đầy hắc tuyến, mấy nữ nhân này cũng thật rảnh rỗi, ngay cả quan hệ của anh và Phó quản lý Hoàng cũng ngồi đoán mò. Anh dám thề, anh cũng Hoàng Tử Lâm tuyệt đối trong sạch.

Chờ đám nữ nhân kia về hết, Tuấn Tú mới mở miệng nói: "Tuyệt không? Mỗi ngày đều có tin tức của Tống giám đốc nha! Ngay cả màu tất họ cũng mang ra thảo luận."

Hữu Thiên theo bản năng cúi xuống nhìn chân mình. "Không giống chút nào."

"Hả? Anh nói gì?"

"Tôi nói Tổng giám đốc dù sao cũng là người, cùng với người khác chẳng có gì khác biệt."

"Vậy sao? Nghe anh nói vậy, chắc anh thường gặp Tổng giám đốc hả?" Tuấn Tú hiếu kỳ hỏi.

"Mỗi ngày đều nhìn thấy." Ở trong gương ấy...

"Tổng giám đốc trông thế nào?"

"Cùng tôi không khác mấy."

"Không thể nào! Mấy cô vừa nãy nói Tổng giám đốc rất anh tuấn mà!"

"Trông tôi cũng đâu có kém a!" Hữu Thiên nói đùa.

"Ngô..." Tuấn Tú sờ sờ cằm, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một phen. "Thì ra anh thật sự trông không kém nha."

***

Hai người cứ như vậy bí mật làm bạn.

Tuấn Tú có chút hiếu kỳ về thân phận của Hữu Thiên, vì ở công ty bọn họ không bao giờ gặp mặt. Bất quá cậu cũng không phải người quá tò mò, nếu Hữu Thiên không muốn nói, cậu sẽ không hỏi.

Kỳ thật có một người bạn cùng nhau ăn cơm cũng thật không tồi, thậm chí hai người còn cùng đi xem chợ đêm (cái này ta ko chắc lắm nha ~ >"<). Nhưng hình như công việc của Hữu Thiên rất bận, thường xuyên phải đi họp hoặc đi công tác xa.

Vì việc này, Tuấn Tú cảm thấy có chút tịch mịch.

"Tuấn Tú, hôm nay lại đi liên hoan đó!" Trần Thiên Luân cười tươi rói quay sang.

"Hả? Thật nhanh a..." Lại một tháng nữa qua, nhìn lịch, cậu và Hữu Thiên quen nhau hơn hai tháng rồi.

"Đang cảm thán gì vậy?" Đinh Thiếu Ngạn cầm cà phê đi tới.

"Tôi đang nói thời gian qua nhanh thật a!"

"Đâu có nhanh? Tôi đang mong tối thật sớm đây! Đồ Thái ơi ta đến đây!"

"Đừng có hét to như thế..." Tuấn Tú che lỗ tai lại.

"Tuấn Tú, chẳng lẽ cậu không vui hả?"

"Tất nhiên tôi không..." Hữu Thiên lại đi công tác, lần này đi châu Âu, cũng không biết bao lâu mới về. Đã quen có anh làm bạn, ăn cơm một mình thật chán.

"Tuấn Tú, tối nay đi không?" Đinh Thiếu Ngạn hỏi.

Tuấn Tú ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt khích lệ của trưởng phòng, liền đáp. "Đương nhiên sẽ đi."

"Ha ha! Tôi biết ngay cậu không thể từ chối đồ ăn ngon đâu mà!"

"Lần này uống ít một chút." Đinh Thiếu Ngạn nói.

"Tôi biết rồi." Nếu anh không ép uống, thì tôi sẽ chẳng làm sao cả.

***

Ăn cơm xong, như thường lệ, mọi người tiếp tục đi quán.

Tuấn Tú không muốn đi, nhưng gần đây cậu thường bỏ rơi Trần Thiên Luân, lần này không thể không đi cùng hắn.

"Cứ nghĩ đến uống rượu là lại thấy khó chịu." Tuấn Tú oán giận nói.

"Lần này đi Pub hay KTV?"

"A? Hay là chia hai đường đi? Trưởng phòng?" Tuấn Tú quay sang hỏi Đinh Thiếu Ngạn.

"Ừ. Mọi người cứ tự mình quyết định."

"Thiên vương ca nhạc như tôi có thể nào không đi KTV sao?" Trần Thiên Luân hưng trí bừng bừng vỗ vai Tuấn Tú. "Đi nào! Anh em ta cùng vui vẻ!"

"Trưởng, trưởng phòng thì sao?" Tuấn Tú khó khăn quay đầu lại.

"Tôi đi cùng các cậu." Đinh Thiếu Ngạn mỉm cười đuổi theo bọn họ.

Lúc ngồi xuống ghế lô, Tuấn Tú như cũ lui vào trong góc, Đinh Thiếu Ngạn quan tâm đưa cho cậu một ly nước trái cây. "Hôm nay không mời rượu, cậu cứ tự nhiên đi."

"Cảm ơn trưởng phòng." Tuấn Tú thụ sủng nhược kinh nhận lấy.

"Hết giờ làm rồi thì không cần gọi tôi là trưởng phòng nữa."

"Vậy... Đinh đại ca?"

"Được!" Trong mắt Đinh Thiếu Ngạn hiện lên một tia cảm xúc kỳ lạ, nhưng rất nhanh liền biến mất không rõ. (Có ai ngửi thấy mùi nguy hiểm không?)

Tuấn Tú không để ý, cầm cốc nước trái cây chậm rãi uống.

"Ê! Hai cái người kia!" Trần Thiên Luân đứng trên sân khấu hét lớn. "Đừng có ngồi trong góc thì thầm to nhỏ thế, đến đây hát đi!"

Mọi người lập tức ồn ào. "Đúng đúng! Đến đây hát đi!"

"Trưởng phòng Đinh! Tuấn Tú! Lên hát đi!" Đã có hai cô gái tới tận nơi mời lên, Tuấn Tú cùng Đinh Thiếu Ngạn nhìn nhau, không tình nguyện bị kéo lên sân khấu.

"Đến đây đến đây, chúng ta song ca!"

"Hát cái gì? Cậu chọn bài đi!"

"Ngày mai em muốn gả cho anh! Chính là bài này!"

"Hả?" Tuấn Tú há hốc miệng. "Bài này tôi không hát!"

"Không hát cũng phải hát!" Trần Thiên Luân kiên quyết đưa mic cho cậu. "Tuấn Tú, đêm nay mọi người có vui hay không đều tùy thuộc vào cậu đó."

"Nhưng mà..." Cậu chắc chắn không hát được đâu.

"Không sao, tôi hát với cậu." Đinh Thiếu Ngạn đặt tay lên vai Tuấn Tú, cười nói. "Mọi người ủng hộ chúng tôi nhé."

Dưới sân khấu mọi người huyên náo thành một đoàn, háo hức chờ mong màn "song ca tình cảm" của hai người. Tuấn Tú cứng ngắc như tượng gỗ, ngây ngốc đứng trơ ra, miệng há hốc.

"Này! Rốt cuộc là chuyện gì đây hả?"

***

"Cái kia, hôm nay thật sự rất cảm ơn Đinh đại ca." Xe chậm rãi dừng lại dưới lầu nhà Tuấn Tú. Cậu vừa tháo dây an toàn, vừa nói lời cảm ơn với Đinh Thiếu Ngạn.

"Không cần khách sáo, mọi người tụ tập vui vẻ thôi mà."

Tuấn Tú cười gượng, nếu không có Đinh Thiếu Ngạn ra tay giúp đỡ, hôm nay cậu chết chắc! "Tóm lại, vẫn thật cảm ơn anh."

"Nếu muốn cảm ơn tôi, vậy hôn tôi một cái đi."

"Hả?" Tuấn Tú đang mở cửa xe chợt cứng đờ. "Anh nói gì?"

"Tôi đùa thôi." Đinh Thiếu Ngạn quay người sang nhéo lỗ tai cậu một cái.

Tuấn Tú quay đầu, hơi xoay người. "Đùa kiểu này không vui chút nào."

Đinh Thiếu Ngạn kề sát vào mặt cậu, hai người mặt đối mắt, đến hơi thở của nhau cũng cảm nhận được. "Như thế này thì sao?"

Tuấn Tú sợ tới mức vội vàng lùi ra sau, thiếu chút nữa đập đầu vào cửa sổ xe. "Tôi phải xuống xe!"

"Tuấn Tú thật dễ thương." Đinh Thiếu Ngạn trêu chọc nói. "Tốt lắm, cậu lên nhà nghỉ ngơi đi."

"Trưởng, trưởng phòng, hẹn gặp lại." Tuấn Tú đang vô cùng hoang mang rối loạn, vẫy tay thật mạnh chào Đinh Thiếu Ngạn.

Đến khi chiếc xe đi khuất, cậu mới nhẹ nhàng thở hắt. Vì cái gì gần đây luôn có người đùa cậu cái kiểu này? Đinh Thiếu Ngạn cũng vậy, mà Hữu Thiên cũng thế...

Hữu Thiên, đã một tuần nay không gặp anh rồi. Tuấn Tú thở dài, xoay người định lên lầu.

"Nam nhân kia là ai?!" Một vòng tay vững chắc từ phía sau ôm trụ lấy cậu, thanh âm trầm thấp không giấu được nỗi tức giận.

"A?" Tuấn Tú hoảng sợ, vội vàng giãy dụa. "Ai đó?"

"Tiểu Tú, là tôi." Thanh âm trầm thấp tiếp tục ghé vào lỗ tai cậu.

Tuấn Tú trong lòng vừa sợ hãi, nay lại vui mừng nói. "Hữu Thiên?"

"Nam nhân kia là ai?" Vừa xuống máy bay Hữu Thiên vội chạy tới nhà Tuấn Tú, không ngờ lại chứng kiến hết một màn vừa rồi! Một nam nhân xa lạ dám hôn Tiểu Tú! Ai dám động vào Tiểu Tú của anh? (bao giờ đấy?) Hữu Thiên thở hổn hển, gắt gao siết chặt Tuấn Tú vào lòng. "Tiểu Tú, nói!" (Bá đạo nha >//////<)

"Là đồng nghiệp thôi..." Không hiểu tại sao nam nhân lại bất an, Tuấn Tú cố gắng đẩy Hữu Thiên, xoay người hỏi. "Hữu Thiên, anh sao vậy?"

"Đồng nghiệp lại có thể hôn cậu?" Ghen tuông đến hai mắt đỏ lên.

"Đâu có..."

Tuấn Tú không kịp giải thích gì nhiều, một đôi môi cường ngạnh nóng rực đã ép xuống. Nam nhân gắt gao ôm chặt cậu vào lòng, môi đối môi, trong hành động không có lấy một điểm ôn nhu, chỉ có mạnh mẽ chiếm đoạt.

"Ngô..." Miệng bị khai mở, Tuấn Tú muốn kháng nghị, mới hé miệng một chút, đầu lưỡi của nam nhân liền mạnh mẽ trượt vào. Mang theo nỗi tức giận, cái hôn cường ngạnh này dường như đã đánh chiếm hết cảm giác của Tuấn Tú. Ban đầu còn tránh né, dần dần đầu lưỡi cũng hòa theo tiết tấu của nam nhân.

Thật choáng, trước mắt dường như có một trời sao lấp lánh. Đây là cảm giác khi hôn môi sao? Tuấn Tú cảm thấy mình như say rồi, hai chân nhũn ra, cánh tay bất giác ôm lấy vai Hữu Thiên.

Hết chương 10

Chương 11

Hai người lên lầu từ lúc nào không biết.

Nụ hôn vừa chấm dứt, hai chân Tuấn Tú nhũn ra, cả người mềm mại dựa vào lòng nam nhân.

"Đưa chìa khóa cho tôi." Giọng Hữu Thiên khàn khàn, nụ hôn vừa nãy như mồi lửa thổi bùng lên dục vọng chiếm hữu trong mắt anh.

Tuấn Tú mơ mơ màng màng lấy chìa khóa trong túi đưa cho nam nhân, trong đầu cậu trống rỗng, hoàn toàn mất đi khả năng tự suy xét. Chỉ biết người hôn cậu là Hữu Thiên, người hôn cậu đến thiên toàn địa chuyển vừa rồi chính là Hữu Thiên.

"Tiểu Tú..." Cửa nhà vừa đóng lại, Hữu Thiên lập tức áp Tuấn Tú vào cánh cửa, hơi thở cầu hoan mãnh liệt bao vây lấy cậu. Tuấn Tú mờ mịt đáp lại, tay vẫn đặt trên vai Hữu Thiên chưa từng rời ra.

"Tiểu Tú, tôi yêu em!" Khi hai đôi môi rời ra một chút, nam nhân thở hổn hển, trán kề trán, môi dán môi. "Thật muốn ăn em sạch sẽ, để em trở thành người của tôi!"

"A? Ăn?" Tuấn Tú còn chưa hiểu rõ, đã thấy một trận thiên toàn địa chuyển, Hữu Thiên liền vòng tay qua hai chân Tuấn Tú, bế bổng cậu lên.

"Hữu Thiên!" Tuấn Tú cả kinh hét lên, hai tay ôm chặt cổ anh.

"Đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương em."

"Tôi... tôi..." Thanh âm Tuấn Tú hơi run rẩy, dường như đã biết trước chuyện gì sắp xảy ra.

Hữu Thiên không chút thương tiếc quăng Tuấn Tú lên giường, không đợi cậu hoàn hồn, thân ảnh cao lớn đã đè lên trên.

"Hữu, Hữu Thiên..."

"Gọi tôi Thiên!" Ánh mắt nóng rực của anh gắt gao bao vây Tuấn Tú, khát khao chiếm hữu tràn ngập. Chinh phục cùng bị chinh phục, phục tùng và bị phục tùng.

Là em cam tâm tình nguyện, đi theo anh.

"Thiên..." Như bị mê hoặc, Tuấn Tú ngẩng đầu, vươn tay xoa nhẹ mặt Hữu Thiên.

Hữu Thiên nhìn cậu thật sâu, nhấn mạnh từng chữ. "Nói, em là của tôi!"

"Em là của anh..." Nỉ non từng tiếng ngọt ngào.

Rẹt --- Áo sơ mi bị ai đó dùng sức xé toạc, khuôn ngực trắng ngần nháy mắt liền phơi bày trước mắt Hữu Thiên. Đơn bạc mà tuyệt đẹp, trắng nõn lại cân xứng, hai nhũ thủ phấn hồng nổi bật như hai ngọn lửa tiên diễm khiêu khích dục vọng của nam nhân.

"Tiểu Tú, em thật đẹp!" Những chiếc hôn cuồng phong bão táp hạ xuống, Tuấn Tú ngẩng đầu lên, nghênh đón đôi môi cùng đầu lưỡi nóng như lửa của nam nhân.

Đầu lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi, trong khoang miệng ai đó dây dưa triền miên, Tuấn Tú hoàn toàn trầm mê trong cái hôn của anh, để mặc anh khám phá không giữ lại chút gì.

Chỉ cần có em. Chỉ cần có anh.

"Ưm..." Những chiếc hôn theo cổ Tuấn Tú đi xuống, liếm mút, khẽ cắn, lưu lại trên ngực cậu hàng loạt hôn ngân.

"A! Đừng sờ chỗ đó..." Nhũ thủ trước ngực bị anh cố ý xoa niết, đau đớn bén nhọn cùng khoái cảm vô tận làm Tuấn Tú nức nở. "Đau..."

"Như thế này?" Đầu lưỡi thay thế đầu ngón tay, đem một hồng anh tiến vào trong miệng.

"Đừng..." Vừa đau đớn vừa thoải mái từ trước ngực lan ra toàn thân, Tuấn Tú vặn vẹo thân thể, dường như muốn tránh né môi lưỡi của anh, lại giống như muốn anh dùng sức hơn nữa.

Từng cái hôn nóng bỏng dọc theo ngực và bụng đi xuống dưới, một tay anh vẫn xoa nắn một bên nhũ thủ của cậu, đau khiến Tuấn Tú nức nở xin tha. "Nhẹ, nhẹ một chút!"

Đầu lưỡi đảo quanh rốn, dần dần đi xuống bụi cỏ bên dưới. Tuấn Tú hít một hơi, nơi đó... A! Không đợi cậu kêu lên, dây lưng đã bị anh cởi bỏ.

Nội y màu trắng khiêu khích, ánh mắt Hữu Thiên càng tối lại, nhìn chăm chú vào hạ thân của cậu, rồi như chợt phát hỏa. "Tôi chờ không được nữa!"

Dùng sức một cái, quần dài của cậu bị quăng vào góc tường, nội y nho nhỏ bị anh xé rách, thân thể trần trụi như cá nằm trên thớt mặc anh hưởng dụng.

Tuấn Tú xấu hổ, lấy tay che đi hạ thân. "Đừng nhìn nữa..."

Hữu Thiên cúi xuống, không ngừng hôn lên thân thể cậu, một tay anh cầm lấy phân thân của cậu, chậm rãi nhu lộng.

"A!..." Bàn tay to lớn của nam nhân nắm lấy phân thân màu phấn hồng. Tuấn Tú kích động kêu lên. "Thiên..."

"Có cảm giác sao?" Con ngươi đen sẫm của Hữu Thiên chăm chú nhìn cậu. Tuấn Tú bị dục vọng tấn công khiến hai gò má nhuốm màu hồng diễm lệ, càng làm người ta mê luyến không thôi. "Tiểu Tú, cởi quần áo cho tôi..."

Tuấn Tú vừa ngẩng đầu, anh liền hôn cậu như cổ vũ.

Vừa chịu đựng tiết tấu nhu lộng ngày càng khiêu khích phía bên dưới, cậu vừa vươn tay, run rẩy cởi bỏ áo sơ mi của anh. Khuôn ngực mạnh mẽ dần lộ ra, làn da Hữu Thiên vừa trơn nhẵn lại ẩm ướt, sờ một hồi, hình như là mồ hôi. "Anh đổ mồ hôi kìa..."

Hữu Thiên hôn nhẹ môi cậu, động tác dưới tay càng nhanh hơn. "Tiếp tục!"

"A!" Tuấn Tú cong lưng, bàn tay anh thật đáng ghét, đúng lúc cậu sắp lên tới thì lại nới lỏng lực đạo, làm cậu không thể đạt được cao trào. Cậu quay sang khẽ cắn cằm anh, ngược lại bị anh bắt được đôi môi hung hăn hôn một trận. "A..." Khóe mắt Tuấn Tú đã ươn ướt, tay cậu nắm lấy áo sơ mi của anh, dùng sức kéo ra ngoài.

"Quần..." Một bàn tay anh kéo tay cậu đến chỗ dây lưng. "Nhanh lên!"

"Ngô..." Hôn xong, hai người thở dốc, bốn phiến môi luyến tiếc rời nhau một chút. Hữu Thiên không ngừng xoa nắn phân thân của Tuấn Tú, cậu từ từ nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác để cởi bỏ thắt lưng của anh...

"A!" Phân thân to lớn bật ra, Hữu Thiên không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn.

Tuấn Tú còn trầm mê trong từng động chạm của hai người, ngón tay Hữu Thiên dường như có ma lực, khiến cậu cảm nhận được thứ khoái cảm chưa từng có. Cậu từ từ nhắn hai mắt rên rỉ. Bỗng nhiên một phân thân to lớn cường ngạnh khác chạm vào phân thân của cậu. Hai phân thân mạnh mẽ cọ xát, khoái cảm liền tăng gấp bội. Tuấn Tú thở dốc, gắt gao ôm chặt lấy Hữu Thiên, thân thể không ngừng vặn vẹo. "Mau, mau một chút..."

Hai phân thân mãnh liệt ma sát, khoái cảm ngập đầu ập đến.

"Không được!... A!..." Tuấn Tú thét lên một tiếng, mũi chân co cứng, một dòng dịch thể trắng đục xuất ra.

Hữu Thiên vẫn cầm phân thân của cậu, đem tình dịch thu vào lòng bàn tay.

"Thoải mái không?" Thấy Tuấn Tú vô lực ngã xuống giường, tê liệt thở dốc, Hữu Thiên dịu dàng hỏi.

"Ưm..." Giống như vẫn đang bồng bềnh trên mây, Tuấn Tú vô ý thức rên rỉ đáp lại.

Hữu Thiên cười nhẹ, bàn tay ướt át đầy tình dịch hướng tới u huyệt của cậu tìm kiếm.

"A!" Tuấn Tú vẫn đang hưởng thụ dư vị sau cao trào, đột nhiên bị đau đớn làm bừng tỉnh. Cậu mở mắt ra, nhìn thấy ngón tay Hữu Thiên đang ở cửa huyệt phía sau thăm dò. "Đừng... Nơi đó không được..."

Không để ý lời cầu xin của cậu, ngón tay Hữu Thiên vẫn cường ngạnh xâm nhập. "Thả lỏng!"

Tuấn Tú thở sâu, cố gắng thích ứng với cảm giác thân thể bị dị vật xâm nhập.

Ngón tay dính đầy tình dịch của Hữu Thiên tại nơi đó ra ra vào vào, dần dần trong u huyệt đã đưa vào hai ngón tay.

"Đau..."

Hữu Thiên cầm tay Tuấn Tú nắm lấy phân thân của chính mình. "Xoa nó..."

"Đừng... Không cần tiến vào!" Phân thân lớn như vậy, tiểu huyệt kia nhất định không chứa nổi!

"Có thể!" Ba ngón tay đã xâm nhập vào trong.

Tuấn Tú rên rỉ, cắn răng chịu đựng xâm nhập của anh.

Một lát sau, u huyệt nho nhỏ dường như đã quen với ngón tay Hữu Thiên. Anh thở gấp, rút ngón tay ra, cử động một chút, phân thân cực đại lập tức đặt trước cửa huyệt.

"A..." Cửa huyệt nho nhỏ vừa bị tiến vào liền cảm thấy đau đớn, Tuấn Tú kêu lên một tiếng, nước mắt cũng chảy ra. "Đau quá..."

Hữu Thiên không để ý đến tiếng khóc của cậu, hai tay nắm chặt thắt lưng cậu, chậm rãi xâm nhập. Dũng đạo mềm mại ẩm ướt bao chặt lấy anh, khoái cảm kích thích mãnh liệt làm anh ngay lập tức muốn tiến xuất.

"Chậm một chút..." Tuấn Tú nức nở, ngón tay bám chặt vào cánh tay Hữu Thiên.

Anh kiên trì, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi.

Tuấn Tú hơi di chuyển, phân thân của Hữu Thiên liền tiến vào một chút.

"A!" Dường như vừa chạm đến nơi nào đó trong cơ thể, Tuấn Tú rên rỉ, trên mặt hiện ra một chút sảng khoái.

"Thế nào? Là chỗ đó?" Hữu Thiên nhẹ nhàng chuyển động phần eo.

"Ưm!..." Khoái cảm mãnh liệt trào dâng từ phía sau, Tuấn Tú nhìn không được rên rỉ ngâm nga. "Chuyển động đi..."

Hữu Thiên bắt đầu chậm rãi ra vào, Tuấn Tú cắn răng chịu đựng sự đau đớn như lưỡi dao sắc bén xoẹt qua. Khoái cảm như phù dung sớm nở tối tàn (ý là qua mau, không tồn tại lâu dài), làm cậu cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Nhưng dần dần, theo nhịp động của Hữu Thiên, nơi huyền bí kia lần thứ hai bị va chạm. "A..." Tuấn Tú cố gắng ngẩng đầu lên. "Chính là nơi đó, nhanh lên!"

Hữu Thiên đưa tay ấn cậu xuống, bàn tay to lớn nắm lấy mông cậu ra vào. "Nơi này?"

U huyệt nho nhỏ hút lấy phân thân to lớn, hai người mặt đối mặt, thân thể giao hợp không có lấy một khe hở. Đau đớn ban đầu dần qua đi, Tuấn Tú dần có cảm giác, Hữu Thiên đột nhiên dừng lại, cậu liền cắn anh một cái.

"A! Mau chuyển động!" Tuấn Tú lắc người thúc giục.

Hữu Thiên lần thứ hai tiến nhập. Tuấn Tú đã thích ứng với phân thân to lớn cường ngạnh kia, tiểu huyệt thậm chí còn tiết ra mật dịch giúp Hữu Thiên thuận tiện ra vào.

"A a! Dùng sức!" Giường ngủ đung đưa kẽo kẹt, thân thể hai người hòa hợp đến không ngờ, tiểu huyệt mẫn cảm của Tuấn Tú bị phân thân to lớn của Hữu Thiên mãnh liệt va chạm, khoái cảm dồn dập đánh úp lại, cậu rên rỉ, theo tiết tấu luật động của Hữu Thiên kẹp chặt rồi thả lỏng. "Thật thích... A!"

Hữu Thiên được Tuấn Tú bao chặt lấy đến sắp phát điên, sự kiềm chế ẩn nhẫn lúc trước nháy mắt đã không thấy, chỉ biết điên cuồng mà giữ lấy, mãnh liệt va chạm ra vào trong cơ thể người kia.

"Nói, em là của tôi!"

"Em là của anh!"

"Em yêu anh, Hữu Thiên!"

"Em yêu anh, Hữu Thiên!"

Hai người giống như dã thú không biết thỏa mãn mà triền miên một chỗ, Tuấn Tú quên mất toàn bộ những ngượng ngùng rụt rè lúc trước, phóng đãng mà rên rỉ, nức nở không ngừng. Hai người quấn lấy nhau giao triền, giống như muốn đem người kia nuốt vào, trở thành một phần của mình.

"A a... Sắp tới rồi!" Phân thân to lớn liên tục va chạm vào nơi mẫn cảm kia, khoái cảm mãnh liệt dồn dập ập tới, Tuấn Tú không kiềm chế được kẹp chặt u huyệt, ngã vào lòng Hữu Thiên.

"A..." Không chịu nổi Tuấn Tú đột nhiên thít chặt,Hữu Thiên gầm nhẹ một tiếng, đem toàn bộ tình dịch của mình chôn sâu vào bêntrong cậu. lp3ڞ��

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro