Chương 37-42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37: Lên lầu

"Ách....." Khả Hinh có chút không biết làm sao nhìn anh một cái.

Tô Thụy Kỳ có chút bất đắc dĩ mỉm cười nhìn cô nói: "Tôi nói rồi.....Cô là khách.....Nằm xuống đi........"

"Không...." Theo bản năng Đường Khả Hinh cúi đầu để sợi tóc che má trái của mình.

Tô Thụy Kỳ không lên tiếng, nhẹ nắm cánh tay của cô, hơi dùng sức để cho cô ngồi ở trên ghế dựa, sau đó đôi tay nhẹ nắm hai vai của cô, để cho cô nằm xuống....

"Không....." Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng, muốn từ chối.

Tô Thụy Kỳ mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Có phải cô làm chuyện gì cũng cần lý do hay không?"

Đường Khả Hinh có chút không hiểu anh nói gì, liền ngẩng đầu nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ nhìn Khả Hinh, giải thích nói: "Khách đi vào nơi này, muốn xinh đẹp thì luôn có một đống lý do nhưng chúng tôi không nghe lý do của các cô, bởi vì chúng tôi có tiêu chuẩn của chúng tôi."

Hai tròng mắt Đường Khả Hinh nổi lên hơi nước nhìn anh.

"Nằm xuống....." Tô Thụy Kỳ không giải thích nữa, đôi tay nhẹ nắm bả vai của cô để cho cô nằm xuống, sau đó thẳng người lên, giơ cánh tay nhẹ cuốn tay áo sơ mi, lộ ra cánh tay rắn chắc, dây đồng hồ Omega màu đen, tôn lên màu da cánh tay trắng tinh đầy nam tính của anh, mặt đồng hồ bạch kim lóe ra ánh sáng lấp lánh, anh lặng lẽ đưa ra ngón tay thon dài mềm mại, để xuống trước gò má của Khả Hinh, nhẹ nâng sợi tóc trước mặt cô, gò má trái đáng sợ lập tức hiện tại trước mắt, Khả Hinh hoảng sợ khẽ che má trái, lồng ngực bắt đầu lo sợ phập phồng không ngừng, dường như Tô Thụy Kỳ không nhìn thấy, kéo tóc dài đến eo, đẩy vào bồn rửa tay, kéo tới cái băng ngồi màu đen, sau khi ngồi ở ghế, xả nhẹ nước ấm, sương mù chậm rãi bay lên.

"Điểm tâm đã đến rồi!" Cô gái tay cầm sữa nóng và điểm tâm đi tới, nhìn thấy ông chủ đang ở trong khu gọi đầu chuẩn bị gội đầu cho người? Cô giật mình ngây người.

"Để đó! Chuẩn bị mở tiệm đi!" Tô Thụy Kỳ không lên tiếng, cầm lên vòi phun, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên trán Khả Hinh để cho nước ấm dọc theo sợi tóc chậm rãi chảy xuống.

Đường Khả Hinh vẫn căng thằng trợn to hai mắt, nhìn hoa văn trang trí trên trần nhà, lại cảm giác người đàn ông này đang nhẹ nhàng gội đầu cho mình, ngón tay thật dịu dàng cọ da đầu của mình, thậm chí dọc theo huyệt vị nhẹ mát xa cho mình, hai mắt của cô không khỏi đỏ bừng, có chút không tin hoàn cảnh lúc này, làm cho cô không khỏi nhịn được mở lời hỏi: "Tại sao anh muốn giúp tôi?"

"Tôi nói rồi....Tôi không từ chối người khách đầu tiên tới trong tiệm của tôi." Anh nói xong, liền nhấn dầu gội đầu, khẽ xoa mái tóc dài của cô, cảm giác sợi tóc của cô gái này mềm mại rất chắc khỏe, anh nhấc mí mắt liếc nhìn Khả Hinh ngược lại hướng mình, vẫn căng thẳng che chặt má trái, một đôi mắt to đen giống như ánh sao trong đêm, mơ mộng và quyến rũ, sống mũi cao rất hấp dẫn, cánh môi thiếu huyết sắc nhưng vô cùng hoàn mỹ....

Anh im lặng gội đầu cho cô xong, phủ thêm lớp dầu xả hết sức đắt giá trong tiệm, sau khi gội sạch, dùng khăn lông màu xanh nhạt rất dịu dàng lau cho cô, vừa lau vừa căn dặn nhân viên nói: "Tiểu Sơ, cầm áo choàng tắm đưa khách đi tắm...."

"Vâng...." Tiểu Sơ lập tức buông công việc trong tay, đi lên khu gội đầu.

Đường Khả Hinh kinh ngạc ngồi dậy, tóc đã được lau khô ráo sạch sẽ, vẫn che giấu má trái, nhìn Tô Thụy Kỳ.

Tô Thụy Kỳ không nói gì cũng không nhìn cô, chỉ đứng dậy đi xuống bậc thang.

Đường Khả Hinh có chút hoảng sợ nhìn bóng lưng Tô Thụy Kỳ đột nhiên đi xa, có cảm giác bị người ép buộc đi lên lầu cao, bây giờ không có cách nào, chỉ đành phải chân trần đi lên lầu hai cùng cô gái kia.

Tô Thụy Kỳ đứng ở trong sảnh, nâng lên cà phê, khẽ nhấm một hớp, mới xoay người nhìn Đường Khả Hinh đã lên lầu, anh im lặng cười một tiếng, đặt xuống chén cà phê, di chuyển hai chân thon dài, tao nhã đi tới khu đồng phục, lướt nhìn qua những bộ quần áo hoa lệ, liền lấy xuống hai bộ, sau đó cũng xoay người đi lên lầu.


Chương 38: Cô đi đi 

Cả người Khả Hinh trần truồng ngâm mình ở trong bồn tắm sữa tươi, nhìn không gian hoa lệ khiến người ta líu lưỡi, khắp nơi là đèn pha lê đắt giá, mặt tường có gắn đồng hồ vàng kiểu Châu Âu, còn có bên trái một ngọn đèn tinh dầu Lavender, tỏa hương quanh quẩn trong không gian làm cho người ta khoan khoái, ánh lửa lóe sáng, bồn tắm sữa tươi cánh hoa hồng bồng bềnh, hương rất thơm. . . . . .

Cả người cô vẫn căng thẳng nhưng vẫn vội vàng tắm rửa xong cầm lên áo choàng tắm bọc lại, bên ngoài phòng tắm cô gái cũng đã đưa vào một bộ quần áo để cho cô mặc vào.

Cô sững sờ khi nhìn thấy bộ trang phục ấy, căng thẳng suy nghĩ một chút, sau đó vươn tay mặc vào.

Lầu hai cửa hàng tạo mẫu.

Tô Thụy Kỳ ngồi trên ghế sa lon màu trắng bên ngoài, liếc nhìn tờ tạp chí lưu hành năm nay, lật từng tờ từng tờ, rốt cuộc lật đến tờ danh viện nào đó mặc áo váy dài lụa mỏng, xách theo túi xách LV, ngồi ở chỗ khách quý trong tuần lễ thời trang Paris, ngẩng mặt xem người mẫu di chuyển trên khán đài, anh không lên tiếng lật một tờ nữa.

Tiểu Sơ đứng ở bên ngoài phòng tắm chờ, lại hết sức tò mò xoay người nhìn Tô Thụy Kỳ, không nhịn được tò mò tiến tới cười nói: "Ông chủ. . . . . ."

"Ừm" Tô Thụy Kỳ vẫn liếc nhìn tạp chí.

Ánh mắt tò mò của Tiểu Sơ nhìn chằm chằm Tô Thụy Kỳ, bát quái hỏi: "Cô gái kia, cô ấy là ai vậy?"

Tô Thụy Kỳ nâng mí mắt, cười như không cười nhìn cô một cái.

Tiểu Sơ không dám lên tiếng, ho khan một tiếng, lập tức đứng thẳng người.

Tô Thụy Kỳ cúi đầu cười một tiếng, tiếp tục liếc nhìn tạp chí, lại nghe cửa nhẹ mở ra, anh nhướng mắt lên.

Khả Hinh mặc váy lụa ngắn màu đen bó sát người phong cách England, lo âu cẩn thận đi ra, bên trong váy thiết kế những cánh hoa hồng nở rộ xếp chồng lên nhau lộ ra vòng eo mảnh khảnh, mặt trước chiếc váy trơn nhẵn, để cho cả người cô trở nên cao quý, bên ngoài khoác một áo khoác màu trắng, càng làm cô thêm rụt rè. . . . . .

Tô Thụy Kỳ hài lòng cười một tiếng, buông tạp chí xuống nói: "Đi theo tôi"

Khả Hinh nhìn bóng lưng của anh một cái, không nhịn được bước đi theo anh.

Vô tình đi vào một phòng thiết kế đặc biệt.

Cô đứng ở bên cửa nhìn không gian pha lê trong suốt, Tô Thụy Kỳ cầm kéo lên, nhẹ nhàng dùng của mình ngón cái, sờ sờ lưỡi kéo, trong ánh mắt lộ ra một chút nặng nề.

Cô không hiểu.

"Ngồi. . . . . ." Tô Thụy Kỳ cầm lên kéo cắt tóc, nhìn cô nói.

Cô không dám cưỡng lại được, chỉ đành phải di chuyển thân thể đi tới chỗ ngồi cắt tóc, theo bản năng không nhìn vào mặt gương.

Tô Thụy Kỳ để cây kéo xuống đi tới phía sau của cô, nhẹ nắm hai vai của cô để cho cô ngồi xuống, phủ thêm một khăn choàng cố định một chỗ mới dùng lược dịu dàng cắt tỉa mái tóc dài đến eo, sau đó kéo ra cái băng ngồi di động, cầm một đoạn tóc, nhẹ tay vung kéo, chiếc lược cũng đã trên bả vai vị trí trên sợi tóc, Khả Hinh căng thẳng nhìn anh. . . . . .

Anh cười nói: "Thế nào? Không bỏ được?"

Hai mắt Khả Hinh sợ hãi chợt lóe, không dám lên tiếng.

Tô Thụy Kỳ cầm cây kéo, nhìn sợi tóc bóng mượt, mới chậm rãi nói: "Thích hợp với bản thân mới là xinh đẹp nhất. Vứt bỏ một chút, mới có thể có được một chút. Dũng cảm lên."

Anh nói xong liền một kéo cắt xuống, sợi tóc thật dài, chậm rãi rơi trên mặt sàn màu trắng tinh.

Nước mắt Đường Khả Hinh rơi xuống.

Tô Thụy Kỳ không lên tiếng, tiếp tục chuyên chú cắt xong từng đoạn tóc dài cho cô, từng kéo cắt xong, nhìn như vô tình nhưng kiểu tóc hết sức tinh tế, thậm chí đem mái tóc thật dài trên trán, khéo léo chia sang má phía bên trái, che má trái không trọn vẹn của cô, lộ ra má phải hết sức xinh đẹp tinh xảo, hai mắt mơ mộng, nhẹ nhàng chớp nháy, vô hạn mê người.

Tô Thụy Kỳ không lên tiếng, tiếp tục chuyên chú cắt xong từng đoạn tóc dài cho cô, từng kéo cắt xong, nhìn như vô tình nhưng kiểu tóc hết sức tinh tế, thậm chí đem mái tóc thật dài trên trán, khéo léo chia sang má phía bên trái, che má trái không trọn vẹn của cô, lộ ra má phải hết sức xinh đẹp tinh xảo, hai mắt mơ mộng, nhẹ nhàng chớp nháy, vô hạn mê người.

Rốt cuộc Đường Khả Hinh nhìn mình trong kính trong lòng không khỏi chua xót, nước mắt tiếp tục nhỏ xuống.

Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng, cầm máy sấy tóc lên, sấy khô tóc cho cô, lại dùng keo nhẹ nhàng vuốt, sau khi hoàn thành, anh mới đứng phía sau của cô, nhìn cô trong kính.

Đường Khả Hinh chớp mắt đẫm lệ nhìn mình trong kiếng, tóc ngắn chạm vai, so lúc trước bất cứ lúc nào cũng nhẹ nhàng khoan khoái, thanh tú đáng yêu. . . . . .

Tô Thụy Kỳ nhìn đôi mắt đẫm lệ của Khả Hinh trong kính, cũng không lên tiếng mà nhấc lên khăn choàng để sang một bên, đi đến ngồi ở trên ghế sa lon bên vách tường kính trong suốt, cầm lên tạp chí, cũng không ngẩng đầu lên vừa xem vừa nói: "Công tác của tôi xong rồi, cô đi đi."

Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ nhìn Tô Thụy Kỳ trong kính đột nhiên trở nên lạnh nhạt, cô cũng không dám lên tiếng, đôi tay nhẹ chống thành ghế đứng lên, xoay người nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ không lên tiếng, tiếp tục liếc nhìn tạp chí.

Hai mắt Đường Khả Hinh hơi ảm đạm, chậm rãi đi đến trước mặt của anh, nhẹ nhàng khom lưng, nhỏ giọng nói: "Cám ơn anh. . . . . ."

"Không cần khách sáo. Đi thôi. Thời gian của tôi không nhiều lắm, buổi chiều còn có chuyện. . . . . ." Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, khẽ mỉm cười một cái, tiếp tục cúi đầu xem tạp chí.

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, không dám lên tiếng, liền im lặng đi khỏi phòng cắt tóc, dọc theo cầu thang xoắn ốc, chậm rãi xuống lầu, ở trong ánh mắt kinh ngạc của nhân viên đã dần dần đến làm việc, đi ra khỏi cửa tiệm, đón gió lạnh lẽo, ngẩng đầu lên, nhìn vào cửa sổ thủy tinh lầu hai, bóng dáng người đang xem tạp chí. . . . . .

Tay Tô Thụy Kỳ tiếp tục lật tạp chí, cho đến khi cảm giác ánh mắt nhàn nhạt ở dưới lầu đã biến mất, mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía cô gái tịch mịch điềm đạm đáng yêu, một mình cô đơn đi trên đường. . . . . .


Chương 39: Cây dù 

Đường Khả Hinh một mình chẳng có mục đích đi ở lối đi bộ, Tô Thụy Kỳ chuẩn bị cho cô đôi giày màu đen đế bằng, đạp mặt đất, có vẻ ấm áp thoải mái, lại làm cho cô bắt đầu nhỏ lệ nóng. . . . . .

Cô mờ mịt luống cuống nhìn đám người xung quanh, trên mặt mọi người vẫn bình tĩnh, có ai biết, người cùng bọn họ gặp thoáng qua đến cùng có bao nhiêu bi thương?

Khả Hinh vội vàng cúi đầu, lau đi nước mắt trên mặt mình, cảm giác có chút lạnh, đôi tay khẽ nhét vào trong túi áo khoác, lại cảm thấy một cuộn giấy, cô móc ra cuộn giấy ra mới phát hiện là một xấp tiền tờ 100 đồng, lòng của cô không khỏi chua xót, nước mắt tiếp tục lăn xuống, nhìn xấp tiền này, sáng dưới ánh mặt trời màu sắc đẹp mắt như vậy, nhưng mình nên làm gì?

Lòng của cô chợt bi thương, nắm chặt xấp tiền ngẩng đầu lên đứng bên đường cái rơi lệ nhìn mọi thứ quanh mình không biết phải làm sao. . . . . . Từ nay phải đi con đường nào?

Số mạng ở trong một tay của người tạo thành rất nhiều đường số mệnh, có vài người không tin, trên thế giới này có thiên đường, bởi vì Thượng Đế làm sao trông nom nhiều người bi thương?

Khả Hinh tan nát cõi lòng tiếp tục đi về phía trước, không biết đi bao lâu, không biết đã trải qua bao nhiêu đường, hai chân mỏi nhừ, sắc mặt trở nên tái nhợt, trên trán rịn mồ hôi lạnh, trong tay vẫn siết chặt xấp tiền 100 đồng, đi tới trong một phố xá sầm uất, lúc này gió lạnh rất mạnh, tiếng gió ào ào thổi qua, ánh mặt trời dần dần biến mất, phủ xuống không khí ngột ngạt, rốt cuộc Khả Hinh đã đi đến một đường trước pho tượng, sâu kín nhìn một người phụ nữ phía xa, mặc bộ quần áo quét đường phố màu vàng dơ dáy bẩn thỉu, búi tóc vén lên đã buông lỏng, cầm cây chổi thật dài, không ngừng quét vỏ trái cây, giấy linh tinh trên đất, thỉnh thoảng bị mệt mỏi, liền xoa xoa mồ hôi, khuôn mặt bà già nua, lộ ra bi thương mệt mỏi, thỉnh thoảng quá lạnh miệng thổi phù khí nóng, sương mù màu trắng bay ra, lồng ngực có chút khó chịu, eo có chút đau, ngồi xổm trên đất lấy hơi. . . . . .

Khả Hinh đau lòng đến mau hít thở không thông, che miệng, rơi lệ nhìn người phụ nữ trước mặt, gọi nhỏ: "Mẹ. . . . . ."

Lý Tú Lan mệt mỏi thở dốc một hơi lại chống cây chổi, xoa xoa mồ hôi trên trán tiếp tục quét xong đường phố còn lại, đem toàn bộ rác bỏ vào trong sọt, sau đó dùng hai tay đầy vết sẹo, khom lưng cố hết sức kéo sọt rác đi đến xe rác bên kia. . . . . .

Cả người Khả Hinh mềm nhũn bên cạnh pho tượng, khổ sở nức nở, nhìn mẹ đáng thương như vậy, nước mắt của cô từng viên lăn xuống, đau lòng khóc nhỏ: "Mẹ. . . . . . Con xin lỗi mẹ. . . . . . Con xin lỗi mẹ. . . . . . Con vô dụng. . . . . . con vô dụng. . . . . ."

Dường như Lý Tú Lan nghe được tiếng nức nở, có chút nghi ngờ quay lại nhìn.

Khả Hinh nhanh chóng núp ở phía sau pho tượng, che miệng khổ sở mặc cho nước mắt lăn xuống, cảm giác đau thấu tim phổi.

Lý Tú Lan nhìn đường phố lạnh lẽo, cảm thấy mình lo nghĩ quá nhiều tiếp tục kéo xe rác đi về phía trước. . . . . .

"Mẹ. . . . . ." Khả Hinh đau lòng đi theo mẹ sau lưng của mình, vừa đi vừa rơi lệ nhìn bóng lưng mẹ còng xuống.

Lúc này, trời càng tối hơn, mây đen đột nhiên kéo đến, một trận gió lớn lạnh thổi mạnh tới, cơn mưa lạnh lẽo như vô tình trút xuống. . . . . .

Lý Tú Lan ngẩng đầu lên nhìn trời đột ngột đổ mưa, bà lạnh lẽo co rúm người kéo sọt rác đi tới xe rác! !

Khả Hinh đứng ở trong mưa, đau lòng rơi lệ nhìn mẹ bóng dáng ướt đẫm của mẹ, vừa muốn cất bước nhưng vẫn cắn răng đứng lại, mặc cho mưa gió tuôn rơi, không dám đi tiến tới, chỉ sâu kín nhìn theo bóng lưng của mẹ. . . . . .

Lý Tú Lan bị lạnh thở hổn hển chạy tới phía trước, vừa đi chưa được mấy bước, lại nghe một giọng nói trẻ nhỏ gọi mình: "Dì ơi. . . . . ."

Lý Tú Lan dầm mưa quay đầu, nhìn thấy một đứa bé chống một cây dù nhỏ, trong tay cầm một cây dù lớn màu xanh đậm, đưa tới trước mặt của mình nói: "Vừa rồi có một chị nhờ cháu đưa cho dì!"

Lý Tú Lan dầm mưa quay đầu, nhìn thấy một đứa bé chống một cây dù nhỏ, trong tay cầm một cây dù lớn màu xanh đậm, đưa tới trước mặt của mình nói: "Vừa rồi có một chị nhờ cháu đưa cho dì!"

Lý Tú Lan nhìn cây dù trong tay đứa trẻ, lại nhìn về phía đường phố trắng xóa nước mưa cũng không thấy người quen, bà không dám nhận.

"Cầm đi. . . . . ." Cô gái nhỏ giơ lên cây dù trong tay, đưa tới trong tay Lý Tú Lan rồi rời đi.

Lý Tú Lan cầm cây dù đứng ở trong mưa, trong lòng không khỏi đau xót, nhìn mưa khắp xung quanh.

Khả Hinh vẫn núp ở sau pho tượng, cuộn tròn thân thể, đứng ở trong mưa, giấu mặt khóc rống lên, xung quanh nước mưa ào ạt trút trên người của mình, nhưng không cách nào rửa sạch vết tích trên khuôn mặt thiện lương của mình, cô vừa khóc thảm thiết, vừa ngửa mặt nhìn trời kêu lên: "Rốt cuộc tôi làm sai chuyện gì, mà đối với tôi như vậy ! Rốt cuộc tôi làm sai chuyện gì ! ! Cha. . . . . .mẹ. . . . . .con xin lỗi hai người . . . . . .con xin lỗi hai người. . . . . ."

Xung quanh mưa to vẫn rơi xuống, bầu trời điên cuồng gầm thét! !

Đường Khả Hinh tiếp tục bi phẫn khóc rống nhưng bởi vì đau lòng quá độ, cuối cùng té ngã ở trong mưa, hai mắt nhắm lại! 

Một đoàn xe sang trọng chậm rãi lái tới quảng trường, dẫn đầu là chiếc xe Rolls-Royce ở trong mưa vẫn lóe lên ánh sáng kim loại.


Chương 40: Bóng dáng kia 

Nước mưa vẫn trút xuống xung quanh.

Như Mạt tựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, vẻ mặt say mê nhìn khuôn mặt kiên nghị của người đàn ông trước mặt, nhất là lúc anh xem tài liệu rất chăm chú, hai mắt lộ ra ánh sáng rất sắc bén, trong lòng của cô như có mật ngọt chậm rãi tan ra . . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, com lê màu đen, cả người lộ ra hơi thở tôn quý, nhẹ lật xem tài liệu chậm rãi hỏi: "Nhìn cái gì?"

Như Mạt không lên tiếng, chỉ lộ ra nụ cười dịu dàng say lòng người nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi chuyển ánh mắt, nhìn cô một cái, không lên tiếng tiếp tục xem tài liệu, vừa nhìn vừa hỏi: "Lần này tuyển chọn chuyên gia pha rượu, tình hình như thế nào?"

Đông Anh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mỉm cười nói: "Tình huống hoàn hảo. Hoàng tử Uy Liêm và vương phi đối với chuyến đi Trung Quốc lần này vô cùng hài lòng, chỉ là. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục lật xem tình hình chuỗi khách sạn bên Tây Âu. . . . . ."Nói. . . . . ."

Đông Anh có chút mất mát nói: "Laurence từ nước Pháp gửi điện thư về, hỏi thăm chuyến đi đến Trung Quốc lần này của hoàng tử và Vương phi thì đã hỏi tới Đường Khả Hinh. . . . . . Dường như ông ấy vẫn không buông tha, hi vọng khách sạn chúng ta có thể hợp tác với cô gái kia. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi ngừng lại lật văn kiện trong tay.

Như Mạt chú ý đến ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi có chút thay đổi liền tò mò hỏi: "Đường Khả Hinh. . . . . . Chính là người . . . . . làm cho anh bị chê cười ở quán bar?"

Tưởng Thiên Lỗi có chút trách cứ nhìn về phía Như Mạt.

Sắc mặt của Như Mạt đỏ lên, có chút xin lỗi nói: "Xin lỗi, lần đó em không tới để anh. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, tiếp tục chăm chú nhìn tài liệu, nói: "Sau cuộc tuyển chọn, có tin tức của cô ấy không?"

Đông Anh bất đắc dĩ nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Không có. . . . . . Nhã Tuệ là bạn thân của Đường Khả Hinh vẫn xin nghỉ gần nửa tháng nay, nghe nói đi chăm sóc Khả Hinh bị thương, nếu Tổng Giám đốc muốn biết tin tức của cô ấy. . . . . ."

"Không cần!" Tưởng Thiên Lỗi từ trong com lê đen của mình, gở xuống bút máy ký trên tài liệu!

Đông Anh sửng sốt nhìn anh một cái liền xoay người nhìn về phía trước, lại thấy trong cơn mưa mờ mịt, có một bóng dáng màu trắng, té ngã ở trước một pho tượng quảng trường, cô ngạc nhiên khẽ kêu một tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi hơi nhấc mí mắt, nhìn cô một cái.

Vì mưa rơi quá lớn, xe chạy chậm về phía trước, Đông Anh nhìn bóng dáng nhàn nhạt kia, nói: "Có người té ngã ở trong mưa, dường như ngất đi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này hơi xoay người nhìn về phía bóng dáng ngã xuống bên cạnh pho tượng trong cơn mưa rơi trắng xóa. . . . . .

"Trời ạ!" Như Mạt lo lắng tựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, nhìn bóng dáng cô đơn kia nói: "Thật đáng thương! Dường như là cô gái, Thiên Lỗi! Phái người đi xem cô ấy một chút! !"

Tưởng Thiên Lỗi mím chặt đôi môi, nhìn cô một cái, vừa muốn lên tiếng, cũng đã nghe được ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng kêu khóc thật to: "Khả Hinh . . . . . ."

Đông Anh giật mình nhìn phía ngoài cửa sổ!

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi dừng ở trên bóng dáng té xỉu trên đất trong mưa!


Chương 41: Cửa thiên đường

Nhã Tuệ đội mưa vọt đến trước mặt Khả Hinh đang té xỉu, quỳ gối trước mặt cô, ôm lấy thân thể của cô, đau đớn khóc thành tiếng: "Tại sao cô ngốc như vậy! ! Cô tới nơi này, không phải muốn nhìn mẹ sao! Tại sao không qua đó nhìn bà? Tại sao muốn trốn tránh bà? Cô nhớ cha mẹ, tôi biết mà. . . . . ."

Đường Khả Hinh vẫn bất tỉnh ở trong ngực Nhã Tuệ, hai mắt khép chặt, mặc cho mưa gió trút xuống.

Nhã Tuệ lại khóc nói: "Tôi biết tại sao cô muốn rời khỏi! Nhưng cô có thể đi đâu! ? Cô gặp mặt mẹ cũng không dám. . . . . . Cô còn có thể đi đâu? Chúng ta về nhà đi, cho tới bây giờ gia đình chúng tôi cũng không xem cô là người ngoài! Chúng ta về nhà, chúng ta về nhà đi! !"

Nhã Tuệ vừa khóc, vừa muốn đỡ Khả Hinh cõng cô về nhà, không ngờ Đường Khả Hinh vẫn bất tỉnh ở trong mưa, mặc cho mưa gió rụng rơi!

"Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ đau lòng muốn đỡ cô, bất đắc dĩ cô cũng chỉ là một cô gái, hơi sức không đủ, muốn lôi kéo lại té lăn trên đất, cô vừa khóc vừa kéo Khả Hinh. . . . . .

Chiếc Rolls-Royce chậm rãi dừng ở trong mưa.

Như Mạt cũng có chút lo lắng quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Thiên Lỗi. . . . . . Anh cứu cứu cô ấy. . . . . ."

Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ngồi ở trong xe, hai mắt phát ra ánh sáng vô tình nói: "Mặc kệ hôm nay cô ấy xảy ra chuyện gì, tất cả đều do cô ấy tự mình làm tự chịu, không liên quan đến người khác! Để lại cho cô ấy một cây dù, coi như ngày đó tôi nợ cô ấy một đoạn đường!"

Như Mạt ngẩng đầu lên, nhìn tròng mắt lạnh nhạt vô tình quen thuộc của Tưởng Thiên Lỗi, cô khẽ cắn môi dưới, không dám nói nữa.

"Vâng . . . . ." Đông Anh rối trí trả lời, ngay lập tức cầm cây dù trên xe, chống đi lên, đội mưa gió bước nhanh tới trước mặt Nhã Tuệ đang gào khóc, đem cây dù đưa cho cô, rồi nói: "Nhã Tuệ! ! Đây là cây dù Tổng Giám đốc cho cô, đừng khóc nữa, mau gọi xe cứu thương đi!"

Nhã Tuệ giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Đông Anh thư ký của Tổng Giám đốc che dù đứng ở trước mặt của mình, cô rơi lệ ôm Khả Hinh đang hôn mê, khóc cầu cứu: "Thư kí Lưu, tôi cầu xin cô giúp tôi cầu xin Tổng Giám đốc, đưa chúng tôi đoạn đường đi! lúc nảy tôi đến đây, gần như không mang theo tiền! Đưa chúng tôi đoạn đường! Tôi cầu xin cô!"

Đông Anh che dù, đứng ở trong mưa nhìn Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh hôn mê ngã ngồi ở trong mưa, mưa gió điên cuồng trút lên người các cô, cô không đành lòng nhưng hiểu cá tính của Tổng Giám đốc, khẽ thở dài một hơi, đưa cây dù trong tay tới trước mặt cô, bất đắc dĩ xoay người rời đi. . . . . .

Nhã Tuệ giật mình nhìn Đông Anh đã nhanh chóng trở lại ngồi vào trong chiếc Rolls-Royce đóng cửa xe, cô lập tức để Khả Hinh xuống, đội gió mưa, chạy như bay đến bên cửa sổ xe Tưởng Thiên Lỗi, đôi tay vỗ mạnh vào cửa sổ xe, khóc nói: "Tổng Giám đốc! ! Tôi cầu xin ngài, đưa chúng tôi đoạn đường! Xin ngài cứu giúp! Tôi không biết ngài và Khả Hinh xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy sẽ có thể là chuyên gia pha rượu cực kỳ xuất sắc tại khách sạn chúng ta! Tổng Giám đốc. . . . . . Nếu như cô ấy đi dự thi, hầu ngài uống rượu đỏ, chỉ có thể là Khả Hinh a! Tôi cầu xin ngài, đưa chúng tôi đoạn đường! Tổng Giám đốc!"

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nghiêm mặt làm ngơ, nhìn mưa bay phía trước xe cửa sổ, hai mắt lạnh lẽo.

Đông Anh hơi nghiêng đầu nhìn anh một cái, rốt cuộc bảo tài xế: "Lái xe!"

"Tổng Giám đốc! !" Nhã Tuệ khóc đuổi theo chiếc xe kia, càng không ngừng vỗ cửa sổ xe, kêu to: "Tổng Giám đốc! Đưa chúng tôi đoạn đường! Xin ngài làm ơn!"

Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng chạy đi. . . . . .

"Tổng Giám đốc! !" Nhã Tuệ vẫn không buông tha đứng ở giữa đường khóc rống.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trong xe lạnh lùng, hai mắt nhìn kính chiếu hậu phía trước, nơi xa có một bóng dáng đã té xỉu nằm ở trong mưa gió, nhưng anh không lên tiếng!

Nhã Tuệ rơi lệ nhìn chiếc Rolls-Royce trước mặt dần dần đi xa, chỉ đành phải oán hận thế gian có quá nhiều người vô tình rồi nhanh chóng chạy về tại chỗ, đội mưa gió, cắn răng cố hết sức cõng lên Khả Hinh đang bất tỉnh, cố sức bước đi. . . . . .

Đường Khả Hinh nằm ở sau lưng của Nhã Tuệ, đón gió mưa trút xuống, hoàn toàn không có tri giác, đôi tay rũ xuống giống như người chết.

Xung quanh mưa vẫn thê lương, điên cuồng trút vào trên người cô, giờ khắc này không chỗ trút hết nổi bi thương, tuyệt vọng, giống như đêm hôm ấy, người đàn ông trong bóng tối ôm chặt mình, cắn xuống môi, tuyệt vọng để lại một câu nói: "Tôi nếm qua máu của cô, mạng của tôi sẽ là mạng của cô, nếu nhà họ Tưởng phản bội, cho dù tôi hóa thành Quỷ Hồn cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ!"

Những lời này giống như tuyệt vọng trước cái chết bất ngờ ập đến! tấn công đến thế gian vô tình này!

Bên trong xe Rolls-Royce màu đen!

Như Mạt đột nhiên dùng tay đè ngực, khổ sở kêu nhỏ: "Đau quá!"

Tưởng Thiên Lỗi lập tức quay mặt sang, hai mắt nhìn thấ sắc mặt Như Mạt tái nhợt, anh lập tức để xuống văn kiện, ôm cô vào trong ngực, nâng mặt của cô, căng thẳng hỏi: "Thế nào?"

"Tim của em đau quá!" nhất thời Như Mạt đổ mồ hôi đầm đìa, khổ sở thở hổn hển nói: "Đau quá. . . . . ."

"Không phải bệnh tim của Như Mạt tiểu thư phát tác chứ?" Đông Anh xoay người, có chút lo sợ nói.

"Lập tức lái xe đến bệnh viện! !" Tưởng Thiên Lỗi ôm Như Mạt vào trong lòng, sắc mặt hơi căng thẳng nói: "Mau! ! !"

"Dạ! !" Tài xế đáp lời, lập tức lái xe chạy tới bệnh viện! !


Chương 42: Trái tim 

Bệnh viện! Hành lang dài màu trắng!

Đèn phòng cấp cứu chợt sáng lên!

Giáo sư khoa tim mạch giỏi nhất của cả bệnh viện nhanh chóng đi vào phòng cấp cứu!

Nơi hành lang dài u ám, mười mấy vệ sĩ mặc áo đen đứng thẳng giống như thần chết!

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu, hai mắt xốc xếch chợt lóe, lúc ôm Như Mạt đi vào, cô đã hôn mê rồi, dường như đã ba lần tánh mạng của cô suýt lướt qua mình, anh khẽ cắn răng!

Đông Anh gấp gáp đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn ánh đèn đỏ đáng sợ, cô căng thẳng xoay người nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trên ghế đặc biệt, muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của anh, không dám nhiều lời nữa liền xoay người tiếp tục nhìn về phía cửa lớn phòng cấp cứu đang đóng chặt!

Tất cả lặng lẽ yên tĩnh!

Thời gian giống như qua thật lâu, rốt cuộc cửa chính phòng cấp cứu mở ra!

Viện trưởng và nhiều giáo sư sắc mặt nặng nề đi ra ngoài.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức đứng lên, đi tới trước mặt viện trưởng và giáo sư, hỏi: "Viện trưởng! Như Mạt như thế nào?"

Viện trưởng bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, miễn cưỡng mỉm cười nói: "Thật may lần này đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu không hậu quả khó lường được. Đây là kỳ quan sát hoán đổi nội tạng năm thứ hai của Như Mạt tiểu thư, chúng tôi để ý thấy thân thể và nhịp tim của cô ấy sinh ra phản ứng bài xích."

Ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, lạnh giọng nói: "Ý của ông nói. . . . . . Trái tim kia không thích hợp với cô ấy?"

Viện trưởng khẽ thở dài một hơi: "Phải biết việc cấy ghép nội tạng, nhất là ghép tim, sẽ có ba kỳ quan sát, nếu như trong ba năm này, thân thể của cô ấy không có phản ứng khác, mọi chuyện sẽ tốt. . . . . ."

"Kết quả xấu nhất là gì?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn viện trưởng hỏi.

Viện trưởng hơi bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Kết quả xấu nhất sẽ giống như lúc ban đầu chưa thay đổi trái tim, trái tim sẽ từ từ sợ hãi và suy kiệt, nhưng nếu trước lúc cô ấy phát bệnh, có thể tìm được trái tim thích hợp, tiến hành cấy ghép, có lẽ sẽ có đường sống. Nhưng thân thể của Như Mạt tiểu thư quá yếu, ý chí không mạnh, thật ra đây là cơ thể đóng vai trò thúc giục tiềm thức."

Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt quả đấm, vẻ mặt đông lạnh nghiêm túc, hai mắt run rẩy xẹt qua chút đau lòng, thấy y tá chậm rãi đẩy Như Mạt thoi thóp nằm ở trên giường bệnh đi ra, anh lập tức tiến lên, cúi người xuống nhìn sắc mặt Như Mạt tái nhợt, hai mắt khép chặt, lông mi thật dài rũ xuống, bao trùm ở mí mắt dưới, mộng ảo và dịu dàng, anh nở nụ cười may mắn, nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, nặng nề cam kết nói: "Anh nhất định sẽ tìm cho em trái tim thích hợp, mặc kệ phải trả giá cao thế nào!" (cam kết làm anh hối hận cả đời , sẽ gặp cảnh đau lòng muốn chết vì đổi trái tim, ed đã khóc sưng cả mắt!)

Như Mạt nằm ở trên giường bệnh, khép chặt hai mắt, giống như nghe được cam kết này, lông mi khẽ rung động, tràn ra nước mắt.

Phòng bệnh VIP.

Mưa dần dần tạnh, ngoài cửa sổ đột nhiên nổi lên một chút sương mù.

Như Mạt vẫn chưa tỉnh thuốc mê nằm ở trên giường nệm trắng tinh, sắc mặt tái nhợt, ngủ thật say.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở bên giường, giống như sinh mạng vĩnh cửu nhìn Như Mạt, hai mắt hiện lên dịu dàng.

Có lẽ trong mộng, Như Mạt vẫn thể cảm nhận được người đàn ông trong sinh mệnh đang canh chừng mình, vẫn đang say trong giấc mộng ngọt ngào.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi chớp động.

Âm thanh của Đông Anh từ ngoài cửa truyền tới, khe khẽ nói: "Tổng Giám đốc. . . . . . Tần tiên sinh tới. . . . . . nói mười lăm phút nữa đến phòng bệnh. . . . . . Anh ấy vô cùng nóng ruột tình huống của Như Mạt tiểu thư. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, tiếp tục nhìn gương mặt Như Mạt ngủ say.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro