Chương 43-48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43: Trái tim tốt đẹp 

Cửa phòng bệnh mở ra!

Tưởng Thiên Lỗi hơi sửa sang lại âu phục đen của mình, lạnh lùng đi ra ngoài, căn dặn Đông Anh: "Lập tức thông báo viện trưởng, mặc kệ phải trả giá bao nhiêu, tôi muốn thông qua toàn thế giới tìm được trái tim thích hợp nhất cho Như Mạt! Lập tức!"

"Dạ!" Đông Anh đi theo phía sau anh đáp lời!

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, lạnh lùng đi về phía trước, mười mấy tên vệ sĩ đi theo ở phía sau anh, cũng nhanh chóng đi ra khỏi đại sảnh bệnh viện.

Khí thế lớn như vậy khiến cho bác sĩ, y tá, cùng người thân bệnh nhân trong bệnh viện cũng rối rít ghé mắt.

Nhã Tuệ vừa mới chăm sóc cho Khả Hinh, trong tay cầm đơn thuốc chuẩn bị đi lấy thuốc, lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đi ra đại sảnh bệnh viện, vệ sĩ cũng nhanh chóng theo sát đi ra ngoài, cô nhất thời tò mò đi theo ra ngoài, thấy Tưởng Thiên Lỗi hơi sửa sang lại âu phục, đã ngồi lên chiếc Rolls-Royce, vệ sĩ đóng cửa xe. . . . . .

Nhã Tuệ nhàn nhạt nhìn Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trong xe, hai mắt vô tình phát ra tia sáng lạnh lẽo, cô nhớ tới bộ dáng vô tình kia ở trong mưa to lúc nảy, liền có chút tức giận xoay người, đang xoay người trong nháy mắt nhìn thấy Đông Anh, vẫn mặc đồng phục thư ký khách sạn, đeo bảng tên, cùng viện trưởng đi tới phòng làm việc, vừa đi vừa nói: "Viện trưởng! Tổng Giám đốc chúng tôi nói, mặc kệ trả bất cứ giá nào, nhất định phải thông qua tổ chức y tế tân tiến nhất trên thế giới nhanh chóng tìm trái tim thích hợp cho Như Mạt tiểu thư! Hơn nữa vô cùng gấp rút! Ngài cũng biết nguyên nhân Tổng Giám đốc không tiện ở lại chỗ này. Nhưng Như Mạt là người quan trọng nhất trong cuộc đời Tổng Giám đốc! Tôi hi vọng ngài hiểu rõ chuyện này!"

Viện trưởng gật đầu, nói: "Nói Tưởng Tổng Giám đốc yên tâm! Chúng tôi nhất định sẽ hết sức!"

"Ngài vất vả rồi." Đông Anh nói dứt lời liền im lặng gật đầu một cái, một mình đi tới phòng bệnh.

Nhã Tuệ tay cầm đơn thuốc, lập tức núp ở phía sau cây cột bệnh viện, nhìn Đông Anh cất bước đi tới phòng bệnh VIP, trong đầu của cô thoáng qua hình ảnh trong cơn mưa xối xả, dường như nhìn thấy trong cửa sổ xe, bên cạnh Tưởng Tổng Giám đốc có một cô gái xinh đẹp, nhưng cô gái xinh đẹp đó cũng không phải là vị hôn thê của Tổng Giám đốc trong bữa tiệc đính hôn thế kỷ,. . . . . . vậy. . . . . . Cô ấy là ai?

Nhã Tuệ tay cầm đơn thuốc, lập tức núp ở phía sau cây cột bệnh viện, nhìn Đông Anh cất bước đi tới phòng bệnh VIP, trong đầu của cô thoáng qua hình ảnh trong cơn mưa xối xả, dường như nhìn thấy trong cửa sổ xe, bên cạnh Tưởng Tổng Giám đốc có một cô gái xinh đẹp, nhưng cô gái xinh đẹp đó cũng không phải là vị hôn thê của Tổng Giám đốc trong bữa tiệc đính hôn thế kỷ,. . . . . . vậy. . . . . . Cô ấy là ai?

Cô tức khắc hiểu ra, những gia đình cao quý, luôn có những chuyện tình cảm phức tạp!

Cô bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cầm đơn thuốc đi lấy thuốc xong liền đi về phía khu nội trú, đi qua lối đi riêng của phòng VIP thì ngửi thấy một mùi thơm hoa hồng, cô tò mò ngẩng đầu lên, dường như thấy được lối đi VIP ở trước mặt xuất hiện lên một bóng dáng xinh đẹp nhưng không nhìn thấy rõ người tới, cô sâu kín nhìn bức tranh sơn dầu phong cách Châu Âu treo tại lối đi VIP, nặng nề thở dốc một hơi, mới phát hiện mùi thơm này thật rất dễ chịu, không giống với mùi thơm nồng đậm của hoa hồng bình thường mà một loại mùi thơm đặc biệt.

Nhã Tuệ không suy nghĩ nữa, giống như mang theo mùi thơm này mỉm cười xoay người đi vào phòng bệnh của Khả Hinh.

Khả Hinh được Nhã Tuệ đưa về phòng bệnh, sâu kín rưng rưng tỉnh lại, trong đầu vẫn là hình ảnh đáng thương của mẹ kéo sọt rác đi trong mưa, nước mắt lần nữa từng viên lăn xuống.

Nhã Tuệ khẽ thở dài, nhận thuốc trở về đặt ở trên giường bệnh, nhìn Khả Hinh lại rơi lệ, bất đắc dĩ ngồi ở bên cạnh cô, gọi nhỏ: "Khả Hinh. . . . . ."

Đường Khả Hinh không lên tiếng, vẫn sâu kín nhìn phòng bệnh trắng tinh, lặng lẽ rơi lệ.

Nhã Tuệ thấy bạn thân như vậy, mình cũng khổ sở cúi đầu lau lệ, mới nghẹn ngào nói: "Lúc nãy cô té xỉu ở trên đường, tôi gặp Tổng Giám đốc. . . . . ."

Đường Khả Hinh tiếp tục rơi lệ, không nói gì.

Nhã Tuệ cố nén nước mắt, có chút chán nản nói: "Tôi . . . . . Tôi nói với thư kí của anh ta, xin Tổng Giám đốc giúp chở chúng ta đoạn đường. . . . . . Bởi vì cô ngất đi, bởi vì lúc ấy tôi tìm cô quá gấp cho nên trên người quên mang tiền, cũng không có cầm điện thoại, tôi không thể làm gì khác hơn là nhờ bọn họ. . . . . . Nhưng. . . . . . Tôi phát hiện, mặc kệ có phải gương mặt của cô đã bị hủy hay không, thế gian này vẫn có rất nhiều người vô tình, sẽ không quan tâm đến chết sống của chúng ta"

Rốt cuộc Đường Khả Hinh quay mặt sang, đau lòng nhìn bạn thân.

Nước mắt Nhã Tuệ lăn xuống, cô đau lòng nghẹn ngào nói: "Khi đó, trong lòng tôi đột nhiên rất nhớ chú Đường. . . . . . Ông ấy là người tốt nhất, đã từng là đầu bếp ưu tú nhất cả nước ở khách sạn năm sao, một người như vậy, nếu nhìn thấy người khác đói bụng, sẽ ở trong phòng bếp, thắp ngọn đèn nhỏ, xào một đĩa cơm chiên nóng hừng hoặc một bát mì nóng cho người ăn xin, người già cô đơn không có ai nuôi sống. . . . . . Khi đó, chú ở trong lòng của tôi là người chú đáng kính nhất, cao lớn nhất, đẹp trai nhất."

Đường Khả Hinh nhớ tới cha, lại đau buồn, nước mắt tràn mi.

Nhã Tuệ lấy tay lau đi nước mắt trên mặt không ngừng chảy, tiếp tục nghẹn ngào nói: "Tôi mặc kệ có phải chú đã đầu bạc tóc trắng hay không, khi tôi nhắm mắt lại, chú vẫn đẹp trai nhất, hiền lành nhất. . . . . . Tôi không biết, ở trong lòng của cô có nghĩ như vậy hay không, má trái không trọn vẹn thì đại biểu cho cuộc sống cả đời sao. Nếu cô nghĩ nó thật sự quan trọng như vậy, vậy thì. . . . . . cô hãy nhắm mắt lại lắng nghe trái tim mình có giống như loại người vô tình kia hay không, làm cho bản thân cô lạnh lẽo, hận thù thế giới? Hay đã từng là bức tranh xinh đẹp?"

Đường Khả Hinh đột nhiên vô cùng khổ sở co quắp, run rẩy nắm chiếc chăn trắng tinh, che mặt của mình, một mình núp bên trong nức nở.

Nhã Tuệ khóc nói tiếp: "Không phải chú đã nói với cô sao? Mặc kệ trăng sao hay cảnh sắc xinh đẹp bị che giấu. Chúng ta không thể vì chuyện may rủi trên thế giới này mà buông tha vẻ đẹp, linh hồn phải dũng cảm tiến tới a! Bởi vì đó là trái tim của chúng ta! Cuộc sống của chúng ta!"

Đường Khả Hinh vẫn núp ở trong chăn, nức nở.

Nhã Tuệ đau lòng ôm bạn thân vào trong ngực, khẽ xoa lưng của cô, nghẹn ngào nức nở nói: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, không cần buông tha mình! Cô làm sao biết, cô đi trên con đường này, nó nhất định sẽ không hạnh phúc? Sở dĩ Khả Hinh đã từng xinh đẹp, không phải bởi vì khuôn mặt của cô xinh đẹp, mà bởi vì là cô là một cô gái đáng yêu, bất cứ lúc nào cũng để cho trái tim mình tốt đẹp! Dũng cảm một chút nữa. Mặc kệ khuôn mặt của cô có bị hủy hay không, những quả nho chưng cất trong thùng gỗ sồi thành rượu đỏ vẫn chỉ lựa chọn chuyên gia pha rượu có trái tim tốt đẹp nhất, hiểu bọn chúng nhất. . . . . . . . ."

Đường Khả Hinh đột nhiên khóc rống, cuối cùng đưa hai tay ra ôm bạn thân của mình, mặc cho nước mắt từng viên lăn xuống. . . . . .

Đúng vậy, chúng ta làm sao biết, chúng ta lựa chọn con đường này thì nhất định sẽ không hạnh phúc? Chỉ cần trong lòng chúng ta hi vọng, dũng cảm bước đi, sống hạnh phúc theo cách riêng của chúng ta, có đôi khi chỉ cần cố gắng không cần buông tha là được.

Nhã Tuệ cảm thấy Khả Hinh thật buông lỏng, mới yên tâm nở nụ cười, đau lòng vội vàng vươn tay, muốn lau đi nước mắt cho cô nhưng khi đầu ngón tay cô quét qua cánh mũi Khả Hinh. . . . . .

Vẻ mặt Khả Hinh đột nhiên thay đổi, hơi thở có chút dồn dập, hai mắt xốc xếch chợt lóe. . . . . .

Nhã Tuệ ngạc nhiên nhìn Khả Hinh, hỏi: "Cô làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao?"

Đường Khả Hinh tái mặt, nuốt nước bọt, đột nhiên nắm lên đầu ngón tay Nhã Tuệ, thả vào trong mũi, hít nhẹ, có chút lo lắng ngẩng đầu lên, run rẩy nói: "Mùi thơm này. . . . . . Rất quen. . . . . ."


Chương 44: Có liên quan đến việc bị hại

"À?" Nhã Tuệ ngạc nhiên giơ tay lên, đặt vào trong mũi ngửi một cái, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh nghi ngờ nói: "Tôi không nghe được mùi thơm a. . . . . . Đây là mùi thơm gì?"

Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên một cái, hoảng sợ nhỏ giọng nói: "Mùi hoa hồng. . . . . ."

"Hoa hồng?" Nhã Tuệ trầm ngâm suy nghĩ một chút, lúc này mới nhớ tới vừa rồi mình đi tới, ngửi được một mùi thơm hoa hồng rất dễ chịu đúng như Đường Khả Hinh nói: "Ách. . . . . . Lúc nảy tôi đi vào phòng bệnh thì đi qua lối đi VIP, ngửi được mùi thơm rất dễ chịu, đối với mùi hương tôi cũng biết một chút, nhưng mùi hoa hồng này thật sự làm cho tôi mê say thật sâu, cho tới bây giờ tôi cũng không có ngửi qua mùi thơm hoa hồng đặc biệt như vậy. . . . . . Thế nào? Tôi mang mùi thơm này vào sao? Mùi thơm này thế nào?"

Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức tràn ra giọt lệ, nhanh như tia chớp, trong đầu nhớ lại đêm hôm đó, mấy đàn ông, dữ tợn tới gần mình thì cô đã ngửi được một mùi thơm hoa hồng, mà mùi thơm kia với mùi thơm bay vào trong tay Nhã Tuệ rất giống nhau. . . . . .

Trái tim Khả Hinh chìm xuống đáy cốc, theo bản năng vươn tay, khẽ vuốt má trái của mình, cảm giác gương mặt này lồi lõm không bằng phẳng, buổi tối đó đau thấu tim phổi, vẫn làm cho mình thức tỉnh trong cơn ác mộng, nhưng mùi thơm kia vẫn còn chưa biến mất trong trí nhớ của mình, đó là mùi thơm của một người phụ nữ mang tới. . . . . .

Đường Khả Hinh nhớ tới trong khoảng thời gian này chịu khổ, sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt, nhấc chăn lên, chân trần đi trên sàn nhà lạnh lẽo.

"Khả Hinh. . . . . . Cô muốn đi đâu?" Nhã Tuệ ngạc nhiên cũng lo lắng đứng dậy, đi theo phía sau của cô, căng thẳng hỏi.

Khả Hinh không lên tiếng, hai mắt rưng rưng ngưng tụ tia hoảng sợ, run run mở cửa phòng, lập tức ngửi thấy một mùi hoa hồng nồng nặc, hai mắt của cô hoảng sợ trừng lớn, giống như mùi hoa hồng này góp phần tạo nên màu hồng xinh đẹp mộng ảo, giống như sương mù bay nhẹ trên không trung, thậm chí trái tim của cô nghe đau đớn, cô căng thẳng đè chặt trái tim, cố nén nước mắt, men theo mùi thơm này, từng bước từng bước đi tới. . . . . .

"Khả Hinh. . . . . . Cô làm sao vậy? Cô đừng làm tôi sợ. . . . . ." Nhã Tuệ có chút lo lắng tiến lên.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, đi theo hành lang màu trắng thật dài trong bệnh viện tiếp tục đi về phía trước, dọc đường nhìn thấy mấy bệnh nhân, hai tròng mắt của cô hơi run rẩy, tiếp tục nín thở đi về phía trước, cho đến khi nhìn cửa ra vào khu vực phòng bệnh VIP, phát ra một mùi thơm nồng nặc, vẻ mặt của cô lập tức run rung hoảng sợ, nắm chặt ngực áo, đột nhiên gia tốc độ, cất bước muốn đi về phía trước . . . . . .

Đường Khả Hinh không lên tiếng, đi theo hành lang màu trắng thật dài trong bệnh viện tiếp tục đi về phía trước, dọc đường nhìn thấy mấy bệnh nhân, hai tròng mắt của cô hơi run rẩy, tiếp tục nín thở đi về phía trước, cho đến khi nhìn cửa ra vào khu vực phòng bệnh VIP, phát ra một mùi thơm nồng nặc, vẻ mặt của cô lập tức run rung hoảng sợ, nắm chặt ngực áo, đột nhiên gia tốc độ, cất bước muốn đi về phía trước . . . . . .

"Khả Hinh! !" Nhã Tuệ bỗng chốc kéo Đường Khả Hinh, căng thẳng nói: "Cô làm sao vậy? Chỗ đó chúng ta không thể đi vào!"

Đường Khả Hinh vẫn hoảng sợ gấp gáp nhìn cánh cử ra vào xa hoa, nghẹn ngào rơi lệ kêu nhỏ: "Mùi thơm này. . . . . . Mùi thơm này. . . . . ."

Nhã Tuệ nghi ngờ hỏi: "Mùi thơm thế nào? Cô không cần nói mơ hồ như vậy, cô nói rõ một chút cho tôi biết, có phải có liên quan đến việc cô bị hại hay không?"


Chương 45: Mùi thơm này

Hai mắt Đường Khả Hinh vẫn nhìn chằm chằm hành lang thật dài kia, giống như nhìn thấy rất nhiều, rất nhiều bụi phấn hồng tung bay trên bầu trời, bất luận y tá, hay bác sĩ, bọn họ từ lối đi kia đi ra cũng mang theo mùi thơm hoa hồng giống nhau. . . . . .

"Khả Hinh! Nói chuyện với cô đó! Xảy ra chuyện gì?" Nhã Tuệ thật sự có chút gấp gáp nhẹ nắm cánh tay Khả Hinh, hỏi.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm cửa ra vào, rốt cuộc hai mắt của cô sáng lên, ngửi thấy một mùi thơm hoa hồng nồng đậm chậm rãi truyền đến, cô vội vàng bước lên trước, muốn đi qua lối đi kia, không ngờ tức khắc ở bên trong phòng VIP, đi ra hai người mặc âu phục màu đen, lạnh lùng và nghiêm nghị vươn tay chắn cô ở ngoài lối đi, nghiêm nghị nói: "Nơi này là phòng bệnh tư nhân! Không được vào bên trong!"

Đường Khả Hinh gấp rút ngẩng đầu nhìn hai người cảnh sát!

"Khả Hinh! Cô làm sao? ?" Nhã Tuệ thật sự gấp gáp vươn tay, kéo Đường Khả Hinh đi trở về, nói: "Không nên như vậy! Người bên trong này, chúng ta không thể đắc tội được!"

Đường Khả Hinh tức khắc quay đầu lại, hai mắt xẹt qua một chút nghi ngờ nhìn Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ nhìn ánh mắt đáng thương của Đường Khả Hinh, chỉ liếc cô một cái, rồi nói: "Nơi này. . . . . . Dường như là phòng bệnh riêng của tình nhân Tưởng Thiên Lỗi, Tổng Giám đốc của chúng ta. . . . . ."

Hai mắt Đường Khả Hinh trừng to, trong lòng càng thêm nghi ngờ muốn xông vào lối đi VIP, nhưng đột nhiên nghe được một tiếng cười ngọt ngào, từ lối đi truyền đến. . . . . .

Nhã Tuệ lập tức kéo Đường Khả Hinh đứng sang một bên, căng thẳng khe khẽ nói: "Không nên xằng bậy!"

Đường Khả Hinh không lên tiếng, nhìn chằm chằm lối đi.

Tần Vĩ nghiệp là Thị Trưởng trẻ tuổi nhất, mặc âu phục màu xám bạc, mang cà vạt màu đen, vạt áo trước đeo huy chương thân phận chính phủ, bộ dáng hiên ngang qun tử, gương mặt sáng rỡ, giống như bạch mã hoàng tử, nhẹ đỡ một cô gái xinh đẹp từ bên trong đi tới lối đi, đặc cảnh và vệ sĩ đi theo phía sau, hai con chó cảnh sát đi sau cùng, được hai người đặc cảnh dẫn đi giống như Vũ Sĩ tiến tới phía trước. . . . . .

Ngay sau đó Đường Khả Hinh trợn to hai mắt nhìn cô gái kia, vẻ mặt xinh đẹp mộng ảo, dịu dàng giống như áng vân, mặc váy lụa mỏng màu hồng, bên ngoài khoác lông thú màu trắng, tựa vào trong ngực Tần Vĩ nghiệp, dịu dàng nhìn anh mỉm cười nói: "Thật ra anh không cần đặc biệt tới đây, chỉ là một tình huống bị kích thích ngắn ngủi mà thôi. . . . . . Em biết anh bận rộn công vụ. . . . . ."

Hai mắt Tần Vĩ nghiệp hơi lộ ra nhu tình nhìn vợ, khẽ xoa cánh tay của cô, mỉm cười nói: "Vợ anh có chuyện, làm sao anh có thể không đến? Vừa rồi anh nghe tin em nhập viện liền nhanh chóng đi rồi."

Hai mắt Tần Vĩ nghiệp hơi lộ ra nhu tình nhìn vợ, khẽ xoa cánh tay của cô, mỉm cười nói: "Vợ anh có chuyện, làm sao anh có thể không đến? Vừa rồi anh nghe tin em nhập viện liền nhanh chóng đi rồi."

Như Mạt chỉ đành phải khẽ mỉm cười, tựa vào trong ngực chồng, đi về phía trước.

Một mùi thơm hoa hồng nồng nặc bay tới! ! Giống như ở xung quanh Như Mạt hợp thành một thế giới màu hồng! !

Là mùi thơm này! ! Là mùi thơm này! !

Nhất thời Đường Khả Hinh lệ nóng đoanh tròng, vô cùng uất ức làm cho cô cắn răng nghẹn ngào bi phẫn muốn xông lên!

"Làm cái gì?" Hai người vệ sĩ đột nhiên cao giọng xông lên trước, lập tức đẩy Đường Khả Hinh ngã xuống đất! !

Hai con chó đột nhiên gầm một tiếng, phóng qua mọi người, xông về phía Đường Khả Hinh nhe răng rống lên một tiếng! !

"A. . . . . ." Đường Khả Hinh giật mình, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, hoảng sợ khóc rống lên! ! !

Tần Vĩ nghiệp và Như Mạt có chút giật mình, nhìn về phía cô gái mảnh mai cuộn rút trên đất.

"Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ lo lắng nhào tới, ôm lấy Đường Khả Hinh, nhìn hai con chó kinh khủng đáng sợ này đang nhìn mình chằm chằm, nhất thời vẻ mặt cô run rẩy, lông dựng lên, ôm chặt Khả Hinh, cúi đầu, không dám lên tiếng.

Như Mạt thấy Nhã Tuệ mới nhớ tới, cô chính là cô gái đã gặp ở trong cơn mưa xối xả hôm nay, cô lập tức cúi đầu, không lên tiếng tựa vào trong ngực chồng, giả vờ hoảng sợ!

Tần Vĩ nghiệp ôm chặt vợ, cao giọng hỏi: "Cô là ai? Muốn làm gì?"

Đường Khả Hinh lập tức bi phẫn ngẩng đầu lên, nhìn Như Mạt, kích động gào lên: "Là cô! !"

Hai mắt Như Mạt lập tức lộ ra hoảng sợ nhìn cô gái trước mặt, chợt ngạc nhiên nhìn sợi tóc đen nhánh che giấu nửa má trái cô, dường như là vết sẹo đáng sợ. . . . . .

"Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ căng thẳng ôm Khả Hinh, mới vừa muốn lôi đi cô.

Đường Khả Hinh tiếp tục kích động rơi lệ nhìn cô, muốn xông trước, lại thấy hai con chó đang nhe hàm răng bén nhọn nhìn mình, trong lòng của cô run lên, lùi lại.

"Chúng ta đi thôi! Có thể là kẻ điên!" Như Mạt thấy ánh mắt của Nhã Tuệ, không tiếp tục nói nhiều, muốn kéo chồng rời đi.

Đường Khả Hinh thấy Như Mạt muốn rời khỏi, liền kích động muốn gào lê nhưng vẻ mặt đột nhiên thay đổi, phát hiện một mùi thơm khác, từ hành lang bay tới, hơn nữa mùi thơm càng thêm nồng đậm và tinh tế hơn. . . . . . Cô hoảng sợ nhìn về phía một hành lang u ám trong bệnh viện. . . . . .

Như Mạt không lên tiếng, nói chồng không nên truy cứu, cùng nhau đi về phía trước, vừa đi vừa tựa vào trong lòng chồng, quay đầu nhìn về phía cô gái ngã nhào trên đất. . . . . .

Hai tròng mắt Đường Khả Hinh mãnh liệt xoay chuyển, theo bản năng phát huy mãnh liệt khứu giác của mình, cảm giác mùi thơm càng ngày càng xa, cô do dự một lát, chân trần bước nhanh về phía hành lang khác có mùi thơm. . . . . .

"Khả Hinh!" Nhã Tuệ thật sự ngạc nhiên đi theo phía sau Đường Khả Hinh, đi về phía trước, vừa đi vừa vội vàng gọi: "Cô làm sao vậy?"

Đường Khả Hinh không lên tiếng, bước nhanh đi qua hành lang, theo mùi thơm, lại đi ra khỏi đại sảnh bệnh viện, cô mờ mịt nhìn đám người lui tới xung quanh bệnh viện, mỗi người đều bị mùi thơm hoa hồng này che phủ, giống như mỗi người cũng mang theo mùi thơm nồng đậm đặc biệt này, mà mùi thơm kia dần dần biến mất ở trước cửa bệnh viện. . . . . .

Trái tim của cô lập tức chìm xuống, mờ mịt cất bước, mềm nhũn không còn hơi sức đi ra đại sảnh bệnh viện, ngay sau đó một cơn gió lạnh thổi đến, mùi thơm kia rốt cuộc biến mất ở trong không khí tươi mát sau cơn mưa. . . . . .

Đường Khả Hinh tuyệt vọng đứng dưới bầu trời, nhìn mùa đông trời đầy mây, cây dong vẫn lộ ra xanh lá đầy sức sống, nơi xa cây phượng cành lá vẫn uốn lượn hướng lên không trung, vô số người đi đường lui tới, trên mặt phủ kín không khí mùa đông tái nhợt lạnh lùng. . . . . .

Trái tim của cô không khỏi đau.

"Khả Hinh. . . . . . Cô làm sao vậy?" Nhã Tuệ đến gần Đường Khả Hinh, lo lắng hỏi.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, ánh mắt mờ mịt nhìn mọi thứ trước mặt, cảm giác có chút tàn nhẫn, có chút hung ác, có chút âm mưu, đã lắng đọng trong mùa đông, không thể theo đuổi đến cùng, chỉ có nụ hôn của người đàn ông ở trong bóng tối vẫn còn trên môi của mình, sót lại một chút đau.

Thoáng chốc, cô ở trong bi thương nhớ lại lời cam kết với người đàn ông ở trong bóng tối, sâu kín hỏi: "Nhã Tuệ. . . . . ."

"Hả?" Nhã Tuệ căng thẳng nhìn cô.

Đường Khả Hinh ôm một tia hi vọng, nhìn cảnh tượng mờ mịt xung quanh, nhàn nhạt hỏi: "Tưởng lão Tổng Giám đốc. . . . . . Là ai ?"

Nhã Tuệ nghe, mặc dù ngạc nhiên câu hỏi của Khả Hinh nhưng vẫn trả lời cô: "Tưởng lão Tổng Giám đốc chính là ông cụ Tưởng tập đoàn khách sạn Á Châu của chúng ta, nhiều năm bên tai không dứt nói về ông, lời đồn đãi đã dừng lại ở hai tháng trước. . . . . ."

Đường Khả Hinh không lên tiếng, thật yên tĩnh lắng nghe.

Nhã Tuệ bất đắc dĩ nói: "Tưởng lão Tổng Giám đốc đã qua đời ở hai tháng trước. . . . . ."

Trái tim Đường Khả Hinh bỗng rơi xuống vỡ nát vì sự thực, bi thương lan ra khắp cả người, nước mắt lăn xuống. . . . . .-


Chương 46: Ba năm sau

Ba năm sau.

Đầu mùa hè!

Ánh mặt trời, chiếu rọi khắp mọi nơi.

Khắp trung tâm thành phố, cao ốc thương mại thế giới giống như cây cột chống trời, lấp lánh ánh sáng màu bạc, dựng đứng lên không trung.

Hành lang dài ngoài biển, truyền đến tiếng chạy của chiếc du thuyền hào hoa, vô số cỗ xe xe sang trọng như con thoi chạy giữa đường lớn, cây ngô đồng trên con đường dài màu đen quanh co đi xuyên trung tâm thành phố, lộ ra sức sống mạnh mẽ.

Một chiếc xe Mercedes màu đen phiên bản dài mười hai mét, do cảnh sát mở đường chạy giữa mười hai chiếc xe trên con đường lớn, dưới cột đèn đường phố màu trắng, chậm rãi trải chạy qua Club bạch kim Á Châu, dọc theo hành lang dài ven biển, chạy về phía Khách sạn Á Châu nổi tiếng thế giới. . . . . .

Khách sạn Á Châu! Một trong mười khách sạn hàng đầu thế giới! Có thể nói khách sạn nhất hạng nhất thế giới, cũng là khách sạn bảy sao đầu tiên trên thế giới, bên trong trang bị phương tiện giải trí, nhân viên phục vụ xuất sắc đầu ngành khách sạn, tòa nhà này trước khi xây lên Khách sạn Á Châu, lấy ba nóc tòa nhà màu bạc hình bầu dục làm chủ, kiến trúc sư hàng đầu thế giới, thiết kế ba nóc tòa nhà trên mặt biển, có mười tầng, mặt bằng kiến trúc chiếm diện tích khoảng hai mươi tám km vuông, thiết kế giống như một cánh buồm khổng lồ, ở ba nóc tòa nhà trải dài cao chọc trời.

Vô số máy bay trực thăng, chậm rãi bay qua, mọi người từ trên không nhìn xuống toàn cảnh thành phố thán phục Khách sạn Á Châu, phong cách và năng động, là cảnh quan đẹp nhất của thành phố này! !

Chiếc Mercedes phiên bản dài chậm rãi chạy nhanh tới đại sảnh Khách sạn Á Châu!

Trong hành lang khách sạn xa hoa 3.000 mét vuông, đi ra ba người quản lý mặc đồng phục màu đen, bọn họ rối rít chỉnh sửa bảng tên một chút, thở nhẹ một hơi, cùng mấy nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu trắng bước nhanh đi ra phòng khách của khách sạn, Giám đốc Hoắc Minh đích thân tiến lên, mở cửa chiếc xe phiên bản dài, bằng thái độ chuyên nghiệp, cung kính kêu nhỏ: "Tô tiểu thư. . . . . ."

Tô Linh, cháu gái ruột của Thủ tướng, hôm nay muốn xem ca kịch trong Khách sạn Á Châu, dẫn đầu mọi người, chỉ thấy cô hơi mỉm cười mặc váy ngắn lụa mỏng màu hồng, mang bao tay ren trắng, đội chiếc mũ dạ màu trắng, mỉm cười dưới sự hướng dẫn của Giám đốc, đi qua đại sảnh bạch kim, ngắm nhìn đèn pha lê màu lam nhạt thiết kế trên nóc, dài gần ngàn mét vuông, màu sắc chói mắt, lóe lên thế giới xinh đẹp nhất, tỏa sáng xinh đẹp khác thường. . . . . .

Cô hài lòng mỉm cười, nhìn về phía Giám đốc ngọt ngào nói: "Nghe nói gần đây Khách sạn Á Châu mới xây rạp chiếu phim, đạt đẳng cấp thế giới, có thời gian mời Giám đốc dẫn chúng tôi tham quan học tập một chút."

"Đây là vinh hạnh của chúng tôi!" Giám đốc lập tức mỉm cười, dẫn Tô Linh đi tới phía trước.

Trước quầy lễ tân, quản lý Từ Trạch Minh, một người đàn ông gần 30 tuổi mặc đồng phục màu đen của khách sạn, đi qua bên cạnh Giám đốc, đầu tiên cung kính khom người chào hỏi, sau đó vội vàng đi ra ngoài, mới vừa đi ra khỏi, nghênh gió biển thổi đến phần đất trống trước đại sảnh rộng lớn, liền thấy Nhã Tuệ mặc đồng phục váy ngắn màu đen của khách sạn, bên trong là áo sơ mi trắng thắt nơ bươm buớm, đứng ở trước cây cột màu bạc của khách sạn, cũng đang lo lắng chờ đợi, anh lập tức đi tới bên cạnh Nhã Tuệ, vẻ mặt nghiêm nghị cẩn thận hỏi: "Người tới chưa?"

Nhã Tuệ lập tức quay đầu, xin lỗi nhìn phía trước quản lý quầy lễ tân, miễn cưỡng cười nói: "Sắp đến, xin anh đợi một chút...!"

Từ Trạch Minh bất đắc dĩ nhìn Nhã Tuệ nói: "Nhã Tuệ! Lần này tôi tuyển dụng cô ấy, hoàn toàn là vì mặt mũi của cô! Nhưng cô phải bảo đảm cho tôi, cô ấy tuyệt đối không thể phạm sai lầm, cũng không thể làm ra bất kỳ chuyện gì phá hỏng hình tượng khách sạn!"

Nhã Tuệ lập tức cười theo nói với Từ Trạch Minh: "Sẽ không! ! Cô ấy vô cùng thông minh! Tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì! Hơn nữa cô ấy đã từng có mấy năm kinh nghiệm làm việc ở quán bar, tuyệt đối có thể đảm nhiệm công việc. Hơn nữa cô ấy không phù hợp với khách, về điểm này, xin anh yên tâm!"

Từ Trạch Minh nghe xong, vẫn ôm nghi ngờ nhìn về phía trước, nói: "Nếu là người đúng giờ, vậy tại sao lại đi trễ?"

"Có thể là có chuyện gì gây chậm trễ, anh làm ơn chờ một chút!" Nhã Tuệ xin lỗi nói xong, cũng nhìn về phía đường lớn ven biển phía xa xa, khẽ thở dài nói: "Con bé chết tiệt kia, tại sao còn chưa tới?"


Chương 47: Hết sức

Đường lớn ven biển xảy ra tai nạn giao thông! !

Cảnh sát giao thông xét nhanh chóng mở đèn cảnh sát hú còi, vội vàng chạy tới phía bên này! ! Bởi vì tối nay Thủ tướng muốn tham gia dạ tiệc ở Khách sạn Á Châu, sau đó đích thân tới xem nhà hát kịch xem opera, tất cả cảnh sát đã dọn dẹp phong tỏa toàn con đường lớn ven biển, xe cộ khắp thành phố chạy qua con đường lớn này đều phải hạn chế tốc độ ba mươi km/h, không thể bấm tiếng còi xe, cũng không thể tùy ý ngừng lại!

Nhưng vừa lúc đó, một chiếc xe vận chuyển hải sản đông lạnh cũng đang bị bể bánh thắng gấp, hầm đông lạnh trượt khóa chợt mở ra, đổ ra vô số tôm hùm, cua càng dài vận chuyển bằng đường hàng không từ Nhật Bản đến, còn có cá biển tươi, mười lăm đầu bào ngư, hải sâm cùng vây cá thượng đẳng. . . . . .

Lão đầu bếp nhảy ra xe, tức giận ném cái mũ đầu bếp đập xuống đất, chạy đến phía sau xe, thấy hải sản có giá trị gần ba triệu, tất cả đều đổ ra lối đi bộ, ông ôi một tiếng, gấp đến độ chạy đến hầm đông lạnh, hung hăng đá một cái vào lốp xe, mới đưa lên đôi tay, lớn tiếng kêu la: "Hôm nay ở quầy lễ tân người nào điều xe? ?"

Tài xế xe đông lạnh hoảng sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đi ra nói: "Dường như là. . . . . . . . . . . . là . . . . . Lưu Đội trưởng!"

"Trở về tôi lột da cậu ta! !" Lão đầu bếp kích động đến cao giọng xong, tức giận kêu mấy đầu bếp trẻ trong xe đông lạnh: "Còn không mau nhặt cho tôi! ! ! Sắp không kịp thời gian rồi! Cẩn thận mang hải sản cho tốt, nếu tôm hùm ít đi một sợi râu, con cua đứt một cái càng, ngày mai các người sẽ đến phòng kế tính tiền cho tôi! ! !"

"Dạ!" Mấy đầu bếp trẻ lập tức bước nhanh đi ra phía sau xe đông lạnh, mang toàn bộ tôm hùm, cua đưa lên xe đông lạnh, có một đầu bếp trẻ bởi vì quá gấp, lúc đi đôi tay không cẩn thận cầm lấy cua càng dài Nhật Bản muốn đi về phía xe đông lạnh, đột nhiên phát hiện con cua trong tay mình, cái càng dài nửa thước bị rơi trên mặt đất, anh ta hít vào một hơi lạnh, nhìn càng cua dài nửa thước rơi bên chân của mình, anh ta hoảng sợ đến không có chủ ý ngẩng đầu nhìn lão đầu bếp đang xoay người nhìn về phía một người khác mang một con tôm hùm và cá mú thật lớn, trái tim phanh phanh nhảy, anh ta lập tức cầm lên càng cua này, há miệng run rẩy cầm lên một sợi dây thun, khéo léo đem càng cua và thân cua buộc dính lại, sau đó vẻ mặt hốt hoảng đem con cua ném vào trong hâng lạnh phía trước, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, xoay người, thấy lão đầu bếp trợn cặp mắt giận dữ nhìn mình!

"A! !" Tiểu Lý Tử hoảng sợ đến lui về phía sau một bước nhìn lão đầu bếp, kêu nhỏ: "Sư phụ!"

"Làm gì mang một con cua lâu như vậy?" Lão đầu bếp tức giận nhìn Tiểu Lý Tử hỏi!

"Tôi . . . . . mới vừa rồi tôi không cẩn thận bị cua kẹp một cái. . . . . ." Anh ta lập tức lui một bước!

Lão đầu bếp không hài lòng nhìn anh một cái rồi nói: "Làm đầu bếp, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đứt ngón tay, còn sợ bị cua kẹp! ! Tháng này đang kiểm tra, phải cài hết sức!"

"A!" Tiểu Lý Tử muốn khóc nhìn lão đầu bếp!

"Mau cho tôi mang! !" Lão đầu bếp vừa chỉ huy mọi người nhanh chóng mang hải sản, vừa nhìn xe cộ bị tắc nghẽn, tất cả chạy từ từ, ông ta tức giận trừng con ngươi thật to, lau đi mồ hôi trên trán, phụ mọi người cùng nhau mang!

Đang lúc phía đằng trước mọi người đang lo lắng dọn dẹp hải sản trên đất, phía sau có một chiếc xe tắc xi màu xanh lá cây dừng ở trước đông lạnh, bởi vì phía trước đều là hải sản trân quý nên không dám chạy nhanh.

Cô gái bên trong xe mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, để tóc ngắn chạm vai, đôi tay ôm một túi tài liệu, mặt bên trái bị sợi tóc đen nhánh xinh đẹp nhẹ nhàng che giấu, chỉ lộ ra một đôi mắt to xinh đẹp trong veo, lúc này cô có chút gấp gáp ghé đầu ra ngoài cửa sổ, đón gió biển thổi mạnh, nhìn mấy người đầu bếp ngoài cửa xe, mặc đồng phục đầu bếp màu trắng, đang hốt hoảng nhặt hải sản trên đất.

"Tại sao cố tình ở chỗ này xảy ra tình trạng này!" Tài xế nhấn tay lái một cái, có chút phiền não nói.

Đường Khả Hinh có chút gấp gáp cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã chín giờ ba mươi phút, cô không suy nghĩ nữa, vươn tay móc ra tiền đưa cho tài xế nói: "Trước mặt chính là Khách sạn Á Châu không xa, tôi xuống ở chỗ này thôi!"

Tài xế có chút ngạc nhiên nhận lấy tiền, nói: "Còn hai cây số nữa, cô xuống ở nơi này sao?"

Đường Khả Hinh không lên tiếng nữa, chỉ đẩy cửa xe gió biển mãnh liệt thổi đến, thổi lất phất sợi tóc đen nhánh, thỉnh thoảng làm lộ ra một vết sẹo lớn chừng bàn tay, theo bản năng cô cúi đầu, tay nhẹ giấu má trái, muốn tránh những hải sản, chạy nhanh ra phía trước nhưng lại nghe được phía sau lưng có một tiếng kêu thảm thiết, cô một ngạc nhiên quay đầu lại. . . . . .


Chương 48: Cô gái nhỏ đáng thương 

Tiểu Lý Tử quỳ trên mặt đất, tay bị một con tôm hùm Châu Úc kẹp đỏ lên mặt, đau đến khàn giọng kêu to: "Đau chết mất!"

Đường Khả Hinh thấy thế, quay đầu nhìn bộ dáng đầu bếp trẻ đáng thương, nhất là càng tôm kẹp ngón cái của anh ta chảy máu, cô thở dài bất đắc dĩ, vừa xoay người quỳ gối trước mặt của anh ta, vừa nhìn con tôm hùm đang hung hăng kẹp chặt tên nhóc, cô nhẹ nhàng vươn tay, nắm đầu con tôm hùm, nói: "Bắt Tôm hùm không thể bắt mình tôm, phải bắt đầu tôm hùm!"

Cô nói xong, liền đè mạnh xuống đầu con tôm, quả nhiên càng tôm hùm mềm nhũn ra.

"Đau quá!" Tiểu Lý Tử vừa vẫy ngón tay, vừa đau đến gào lên liên tiếp.

Đường Khả Hinh bắt con tôm trong tay, nhìn bộ dáng kia của anh ta, lại hỏi: "Con tôm hùm này đặt ở chỗ nào? Tôi giúp cậu để vào! Tránh cho cậu lại bị cắn!"

Tiểu Lý Tử kìm lòng không được nhìn khuôn mặt xinh đẹp, bộ dáng đáng yêu của Đường Khả Hinh, nhất là mái tóc ngắn gọn gàng, càng lộ vẻ xinh xắn, nhất thời anh ta hơi đỏ mặt chỉ vào xe đông lạnh, nói: "Để vào xe đông lạnh. . . . . . Cám ơn cô. . . . . ."

"Không cần cảm ơn!" Đường Khả Hinh không có thời gian lập tức đứng lên, trong tay cầm con tôm hùm thật to, cắn túi tài liệu trong miệng của mình, cẩn thận bước qua rất nhiều hải sản, đi tới trước xe đông lạnh, nhìn vào bên trong thùng chứa tôm hùm đặt ở giữa kho đông lạnh, thuận tiện giúp người làm đến cùng, bước lên xe đông lạnh, đem con tôm hùm đặt vào xong. . . . . .

"Này cô là ai vậy?" Lão đầu bếp mới vừa rồi nói xong điện thoại, đi tới, nhìn thấy Đường Khả Hinh hỏi.

"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh vừa đi ra xe đông lạnh, vừa muốn giải thích, nhưng bất chợt dưới chân đạp một cục đá vụn, cô oa một tiếng, thu chân không được, cả người lui về phía sau liền ngã xuống!

"Ầm. . . . ." một tiếng thật lớn! ! Cả người Khả Hinh lui về phía sau lưng va phải một thùng bên trên hầm chứa đá, nhất thời hải sản còn sót lại bên trong xe tất cả đều ào ào từ trong thùng toàn bộ ngã xuống, kể cả khối nước đá, tất cả cũng đều hướng trên người của Đường Khả Hinh trút xuống! !

"A. . . . ." Đường Khả Hinh hoảng sợ kêu to ôm đầu, cảm giác toàn bộ cá cá tôm tôm cua cua nện xuống trên người, còn có nước đá lạnh thấu xương, nhất thời, cô hoảng hồn cả người ướt nhẹp, ngẩng đầu lên, con ngươi trừng lớn nhìn người ngoài xe. . . . . . 

Ngoài xe, mấy đầu bếp trẻ và lão đầu bếp, cùng tài xế xe đông lạnh tất cả đều khiếp sợ đứng thành một nhóm, nhìn cô gái nhỏ đáng thương phía bên trong xe!

Đường Khả Hinh dường như muốn khóc, vươn tay xoa xoa nước đá trên mặt, vừa mới muốn bước ra, không ngờ lại nghe ầm một tiếng. . . . . .

"Cẩn thận! !" Tiểu Lý Tử căng thẳng chỉ phía trên đầu Khả Hinh, kêu lên!

"A! !" Đường Khả Hinh luống cuống ngẩng đầu, nhất thời nhìn thấy một thùng rong biển chuyên làm thức ăn cho cá ầm ầm ngã xuống! !

Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, còn chưa kịp kêu thành tiếng, liền bị cái thùng rong biển đè xuống!

Đại sảnh khách sạn!

Từ Trạch Minh từ trong hành lang đi ra một lần nữa, nhìn thấy Nhã Tuệ vẫn còn đang nóng nảy chờ đợi, khẽ thở dài một hơi, đi tới bên cạnh cô, hỏi: "Người còn chưa tới sao? Đã qua một tiếng rồi."

Nhã Tuệ cảm thấy có lỗi nhìn Từ Trạch Minh, có chút lo lắng nói: "Có thể có chuyện gì làm chậm trễ rồi? Anh chờ một chút. . . . . . Không phải ba giờ anh mới bay sao? Bây giờ còn sớm mà. . . . . ."

Từ Trạch Minh cố ý trừng mắt liếc nhìn Nhã Tuệ, cười nói: "Quản lý Lưu thân mến! Tôi còn có 20, phải đi đến sân khấu ca kịch điều khiển buổi tập dợt cho bữa tiệc tối nay! Tôi sẽ bận rộn đến hai giờ, sau đó ngồi xe chuyên dụng của khách sạn đến phi trường! Tôi không có bao nhiêu thời gian cho cô và bạn bè của cô rồi. . . . . ."

"Ôi chao! ! Quản lý Từ! !" Nhã Tuệ còn muốn cầu cạnh, nhưng nhìn thấy trước mặt có một chiếc xe tắc xi dừng ở trước đại sảnh khách sạn, cô vui mừng cười nói: "Đến rồi!"

Từ Trạch Minh nghe vậy hơi xoay người, nhìn về phía chiếc tắc xi kia.

Tài xế tắc xi cẩn thận mở cửa ra, bên trong xe đi ra một "Người thực vật", trên đầu của cô, trên người, có thể toàn bộ dính đầy rong biển màu xanh, trên mặt cũng dính lá rong biển lau không quá sạch sẽ, còn có mấy cọng giắt trên lỗ tai. . . . . .

Nhã Tuệ nhất thời kinh hãi trừng lớn con ngươi!

Lông mày của Từ Trạch Minh cũng nhíu thành một đường, xoay đầu lại nhìn Nhã Tuệ! !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro