C121 - 125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 121: Cháu trai của Thủ tướng

Một buổi tối không bình thường vẫn kéo dài. . . . . .

Bão táp và mưa to vẫn kéo dài, ngay cả có thể nhìn thấy trong cơn mưa điên cuồng, bọt nước tung trắng xóa.

Trong phòng giam, cảnh sát ra ra vào vào, tối nay cũng đặc biệt căng thẳng, lâu lâu, thấy một cảnh sát đứng ở trước cửa cục cảnh sát, cầm điếu thuốc hút, vừa hút vừa hỏi đồng nghiệp bên cạnh, ba cô gái ở trong đó như thế nào?

Có một cảnh sát trẻ nói, còn có thể như thế nào ? Khóc xong, lại ngẩn người, ngẩn người xong, lại khóc tiếp, có thể bị mang tới phòng tra xét đặc biệt, đi đến chỗ đó thì phiền toái.

"Dường như Thị Trưởng và Cục trưởng căng thẳng bàn chuyện gì, nói nếu như không tìm được cháu trai của Thủ tướng, sẽ phải tăng cường báo động khắp thành phố. . . . . ."

"Tôi vào xem một chút." Một cảnh sát ném điếu thuốc, sải bước đi vào cục cảnh sát sáng lên ánh đèn rực rỡ, nhìn thấy rất nhiều quan chức chính phủ và đặc cảnh, vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang thảo luận chuyện gì, sau đó viên cảnh sát này nhìn về phía ba cô gái ở trong song sắt phòng tạm giam, các cô đều chảy nước mắt không ngừng, hơn nữa có một cô gái tóc ngắn, ôm đầu gối, nước mắt vẫn còn ào ào lăn xuống, hoảng sợ đến phát run, anh ta nhíu mày.

"Chuyện gì vậy?" Có một đồng nghiệp, cầm tài liệu vụ án, đi tới hỏi.

"Rốt cuộc tôi cảm thấy cô gái này. . . . . . Giống như gặp qua ở nơi nào." Viên cảnh sát này đã hơn 30 tuổi, dáng dấp cũng đẹp trai, nhìn Đường Khả Hinh, có chút nghi ngờ nói.

"Không thể nào?" Đồng nghiệp cười nói: "Chẳng lẽ cô ấy đã từng vào cục cảnh sát?"

Cảnh sát này nghe vậy, cau mày suy nghĩ một chút, nhưng cảm thấy không thể có khả năng, liền cười cười đi khỏi, sau lưng lại bỏ lại một câu chuyện xưa. Đúng vậy, thật sự bọn họ đã từng gặp nhau, ba năm trước đây, Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh bởi vì một chuyện hiểu lầm cãi nhau ầm ĩ, bị đưa vào cục cảnh sát do viên cảnh sát này đích thân tra hỏi.

Chỉ tiếc, Khả Hinh không nghĩ ra, nếu nhớ tới có lẽ có thể van nài, để cho cô nói một câu mà không phải trực tiếp bắt ba cô mang tới nơi này.

Hiện tại Khả Hinh hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, nước mắt vẫn chảy ào ào, suy nghĩ xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

"Tôi thật sự không nghĩ ra!" Nhã Tuệ ngồi ở trên đất phòng tạm giam, lại không nhịn bật khóc nói: "Trong ba người chúng ta, ai biết cháu trai của Thủ tướng? Làm sao đột nhiên bị bắt? Chúng ta có ý đồ xấu sao? Hay làm tổn thương anh ta sao?"

"Oa . . . . . ." Lúc này Tiểu Nhu đã không nhịn được há to mồm, ngửa đầu lớn tiếng khóc: "Tôi không có ý gây bất lợi đối với cháu trai Thủ tướng, tôi không biết gì cả ! Mẹ ơi . . . . . ."

Trong cục cảnh sát, cảnh sát vừa nghe tiếng khóc này, mọi người cũng phiền não vô cùng, không thể nhịn được nói: "Lại tới! Khóc một buổi tối, có phiền hay không hả? !"

"A . . . . . ." Tiểu Nhu lại khóc lớn, nước mắt ào ào lăn xuống nói: "Mẹ ơi . . . . . . cứu con đi, tôi không có làm việc gì sai! Tôi không biết cháu trai của Thủ tướng."

Bây giờ Nhã Tuệ và Khả Hinh không có hơi sức ngăn cản cô khóc, bản thân cũng đang phiền não.

Nhã Tuệ càng suy nghĩ chuyện này, càng thấy không ổn, nói: "Rốt cuộc trước khi chúng ta uống rượu say, đã xảy ra chuyện gì hả? Các người nhanh nghĩ lại một chút!"

Khả Hinh lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Tôi làm sao biết ? Ăn uống say khướt, sau đó hát hò rồi gục ở trên ghế sa lon ngủ!"

Nhã Tuệ nghe vậy, bản thân mình cũng nghĩ ngợi một lúc, không cảm thấy mình có chỗ nào không ổn, ngay lập tức nhào tới trước mặt của Tiểu Nhu, ra sức vỗ bả vai của cô một cái, che miệng của cô, gấp gáp nói: "Cô đừng khóc nữa. Cô nghĩ lại một chút cho tôi, lúc cô uống rượu say, xảy ra chuyện gì?"

"Không có xảy ra chuyện gì a, tôi cũng ngủ thiếp đi !" Tiểu Nhu mím môi lại khóc oa oa, vừa khóc vừa nói: "Lúc tôi nhìn hai người uống rượu xong, ngủ thiếp đi, tôi cũng ngủ thiếp đi. . . . . . Sau đó tôi. . . . . ."
Trên khuôn mặt đầy nước mắt của cô đột nhiên sững sờ, nghẹn lại!

Nhã Tuệ và Khả Hinh lập tức căng thẳng nhìn cô, hỏi: "Cô nghĩ ra chuyện gì?"

Tiểu Nhu sửng sốt nhìn bọn họ nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi giống như nhận một cuộc điện thoại."

"Điện thoại của ai?" Nhã Tuệ và Khả Hinh cùng nhau hỏi.

"Điện thoại màu đen." Tiểu Nhu nói.

Khả Hinh suy nghĩ một chút, ngay lập tức nói: "Đó là Tô Thụy Kỳ!"

"Đúng đúng đúng, bọn họ muốn tìm Tô Thụy Kỳ" Tiểu Nhu lập tức tỉnh thần nói.

"Tô Thụy Kỳ là ai vậy? Không phải là cháu trai của Thủ tướng chứ?" Nhã Tuệ hoảng sợ, trong lòng chợt lạnh lẽo.

"Không phải!" Đường Khả Hinh lập tức nói: "Chính là ông chủ tiệm tạo mẫu thường cắt tóc cho tôi. Không có liên quan đến cháu trai Thủ tướng!"

"Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bọn họ bắt chúng ta, không cho chúng ta nói, không cho chúng ta uống nước..., muốn làm gì? Phải cho chúng ta một lý do chứ! Làm sao vô duyên vô cớ bắt người như vậy?" Nhã Tuệ tức giận, lập tức đứng dậy, đôi tay nắm chặt song sắt, nhìn cảnh sát bên ngoài kêu to: "Thả chúng tôi, chúng tôi bị oan! Các người không thể tùy tiện bắt người như vậy! Chúng tôi cũng không biết cháu trai của Thủ tướng! ! Thả chúng tôi ra"

Tiểu Nhu cũng bò đến song sắt, khóc đến nước mắt ào ào chảy nói: "Chúng tôi bị oan, chúng tôi thật sự bị oan! ! Chúng tôi hoàn toàn không biết cháu trai của Thủ tướng! Tôi thề! Tôi thề . . . . . Ba người chúng tôi, không quen gặp anh ấy dù chỉ một lần!"

Có một nhân viên đặc cảnh vừa mới từ trong tổ kiểm tra chứng cứ đi tới, cầm trong tay một phần tài liệu, giao cho một cảnh sát, cảnh sát lập tức mở ra xem, vừa nhìn hình ảnh trước mặt, đôi mắt lập tức nóng lên, chỉ vào cô gái đang gào khóc, Lạnh lùng nói: "Còn dám chối sao? Hiện tại có chứng cứ vô cùng chính xác, dám nói dối! ! !"

Cảnh sát nói dứt lời, liền muốn đem chứng cứ đưa cho một quan chức chính phủ xem, chuẩn bị mở cuộc tra hỏi, lại nghe bên ngoài cục cảnh sát truyền tới: "Tổng Giám đốc Tưởng đến rồi!"

Bọn Nhã Tuệ, Khả Hinh vừa nghe, lập tức hoảng sợ ngã sõng xoài trên mặt đất, sợ hết hồn hết vía, Nhã Tuệ càng lẫn trốn, che mặt khóc nói: "Lần này xong rồi! Lần này thật sự xong rồi, chuyện này ảnh hưởng đến Tổng Giám đốc, chúng ta còn có thể sống sao?"

Đường Khả Hinh cũng bất đắc dĩ tựa vào trên tường, hoảng sợ đến nước mắt ào ào chảy xuống.

Bên ngoài cục cảnh sát vẫn mưa to gió lớn, thậm chí cơn bão ập tới!

Chiếc Rolls-Royce màu đen cấp tốc dừng ở trước cục cảnh sát, Tưởng Thiên Lỗi cũng không chờ Đông Anh kéo cửa xe cho anh, đã nhanh chóng đi ra, Đông Anh lập tức che dù, từ bên kia đi ra, che gió mưa cho Tưởng Thiên Lỗi, mới gấp gáp hỏi: "Tổng Giám đốc, chúng ta có nên mời đoàn luật sư tới hay không?"

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đi vào trong, trầm mặt nói: "Mời luật sư làm gì? Hiện tại bọn họ bị tình nghi mưu hại cháu trai của Thủ tướng, mời luật sư có tác dụng gì?"

Đông Anh sững sờ, nắm cây dù không nhịn được ngừng lại, cũng đã thấy Tưởng Thiên Lỗi tự mình dẫn hai lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn khách sạn Á Châu và ủy viên chính trị cùng nhau đi vào bên trong Cục cảnh sát, bóng dáng to lớn cao ngạo vội vã, cô nặng nề thở dài, cũng che dù nhanh chóng đi vào trong.

Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt, thái độ cứng rắn sải bước đi vào cục cảnh sát, thấy Tần Vĩ Nghiệp cũng vừa tới cục cảnh sát, trong tay đang cầm một phần chứng cứ, sắc mặt nghiêm túc xem, anh dừng bước, liếc mắt nhìn, liền tiến lên, kêu nhỏ: "Thị Trưởng Tần."

Tần Vĩ Nghiệp, một người đàn ông ôn hòa nho nhã, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, lập tức có chút nặng nề, mỉm cười nói: "Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . ."

Đây là dáng vẻ bên ngoài của bọn họ.

Tưởng Thiên Lỗi khẽ gật đầu, đi lên trước, cũng không chào hỏi với bất kỳ quan chức chính phủ nào, sau đó nhận lấy chứng cứ Tần Vĩ Nghiệp đưa cho mình, rút ra, lập tức nhìn thấy hình của Đường Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ ngồi ở trong xe vừa nói vừa cười, ánh mắt lạnh lùng của anh lóe lên một cái, sau đó nghe Tần Vĩ nghiệp bất đắc dĩ cười nói: "Ba cô gái này, vừa rồi cũng không ngừng nói mình không nhận ra cháu trai của Thủ tướng."

Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng, im lặng không lên tiếng, chân chậm rãi bước đi, vừa nhìn từng ấm hình thân mật của Đường Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ, vừa đi về phía phòng tạm giam.

Ba cô gái trong phòng tạm giam, thấy Tưởng Thiên Lỗi bước tới, lập tức cúi đầu, đi đến bên trong co lại một cục, Đường Khả Hinh cũng mất hết mặt mũi ngồi xổm bên song sắt, cúi đầu hoảng sợ nước mắt chảy ào ào.

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi đông lại, vừa vặn đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, tiếp tục rút ra xem hình của Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ ở trong tiệm vừa nói vừa cười, còn thấy Tô Thụy Kỳ vươn tay khẽ xoa đầu Khả Hinh, sau đó thấy ở trước tiệm sushi, Tô Thụy Kỳ đỡ Khả Hinh xuống xe, sau đó thấy hai người bọn họ cùng đi dạo phố, cùng nhau mua thức ăn giống như đôi tình nhân, rồi trở về nhà, tay trong tay đi qua cầu treo, cuối cùng là hình Tô Thụy Kỳ cởi xe đạp, chỡ Khả Hinh chạy dọc theo con đường rừng phong thật dài. . . . . .

Hai người rất tình cảm, thân mật, mỉm cười.

Tưởng Thiên Lỗi hơi rũ mắt, liếc nhìn Đường Khả Hinh bên trong phòng tạm giam.

Lúc này Đường Khả Hinh cũng hoảng sợ đến mất hồn mất vía nhìn Tưởng Thiên Lỗi, khóc nói: "Tôi thật sự không biết cháu trai của Thủ tướng, thật không biết."

Mặt của Tưởng Thiên Lỗi không biểu hiện gì, thở dốc một hơi, cầm một tấm hình trong đó, càng xem, lồng ngực càng phập phồng không ngừng, qua một lúc thật lâu, rốt cuộc lạnh giọng nói: "Sớm biết như thế cho cô 180 triệu, để cho cô cút càng xa càng tốt, hôm nay không đến nỗi để cho cô giày vò tới mức này."

Đường Khả Hinh nhất thời ngây người, ngẩng đầu lên, nước mắt rào rào lăn xuống, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Anh. . . . . . Anh có ý gì?"

Nhã Tuệ cũng có chút căng thẳng nhìn về phía bộ dáng mờ mịt không biết của Đường Khả Hinh, cô vội vã bò qua, gấp gáp nói: "Tổng Giám đốc, anh nói gì vậy? Trong này nhất định có hiểu lầm."

"Hiểu lầm?" Tưởng Thiên Lỗi cố nén lửa giận, đem hình trong tay ném tới trước mặt Đường Khả Hinh nói: "Cô xem một chút cô đã làm chuyện gì?"

Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng quỳ trên mặt đất, nhặt một đống hình trên đất, vừa nhìn vẫn mờ mịt không biết. . . . . .

"Biết người trong hình không?" Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi hỏi.

"Biết a. Tô Thụy Kỳ a. . . . . ." Lúc này Đường Khả Hinh chỉ ngây ngốc nói ra ba chữ, ở đầu bên kia, quan chức chính phủ và cảnh sát đột nhiên yên lặng nhìn cô.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn vẻ mặt cô, lồng ngực như có đốm lửa, muốn nổ tung, nhưng vẻ mặt vẫn cố đè nén, chậm rãi nói: "Cô biết anh ta là ai không?"

Đường Khả Hinh ngây ngô nói: "Là ông chủ tiệm tạo mẫu a."

"Đó là cháu trai của Thủ tướng! Đường Khả Hinh!" Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, bất đắc dĩ nói!

Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ cùng trừng lớn con ngươi, lại một lần nữa hoảng sợ đến hóa đá!

Chương 122: Cho cô ăn đồ tươi

"Anh. . . . . . anh. . . . . . anh. . . . . . anh nói cái gì? Anh nói Tô Thụy Kỳ là cháu trai của Thủ tướng?" Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhìn vẻ mặt tức giận của Tưởng Thiên Lỗi, nhất thời cô hoảng sợ đến mất hồn, vỡ mật.

Nhã Tuệ và Tiểu Nhu nghe nói như thế, cũng kinh hãi không nói ra lời.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, cố nén lửa giận, chậm rãi nói: "Cô và một người đàn ông thân mật như vậy, chụp loại hình mập mờ như vậy, sau đó cô không biết anh ta là ai?"

Đường Khả Hinh hoảng sợ đến trái tim đập thình thịch, khóc nói: "Tôi thật sự không biết. . . . . ."

"Con bé chết tiệt kia." Bình thường Nhã Tuệ không nở mắng Khả Hinh, nhưng hôm nay thật sự gấp gáp chụp bả vai của cô, tức giận nói: "Bình thường cô đi chung với người ta như thế nào? Ngay cả thân phận người ta là gì, cô cũng không biết, tới lui cái gì? Còn chụp ảnh thân mật như thế, nếu Tô Thụy Kỳ có chuyện gì, cô lấy nước rửa cũng không sạch! !"

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ khóc nói: "Ai nghĩ tới một người giúp tôi cắt tóc, gội đầu là cháu trai của Thủ tướng chứ, tôi hoàn toàn không nghĩ tới a. Tôi quen biết anh ấy ba năm, nhưng mấy ngày trước mới biết được tên của anh ấy mà."

Tưởng Thiên Lỗi nghiêm mặt nhìn chằm chằm người này, nhanh chóng nói: "Tôi mặc kệ giữa các người xảy ra chuyện gì, hiện tại quan trọng nhất là cô biết làm thế nào để tìm được anh ta không?"

Lúc này Tần Vĩ Nghiệp cũng đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Mau sớm nghĩ lại một chút, làm thế nào mới có thể tìm được cháu trai của Thủ tướng, nếu không, một lúc nữa các người có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, đây là tội lớn! Tại sao cô giữ điện thoại của cậu chủ Tô? Lý do là gì?"

Đường Khả Hinh hoảng sợ đến mất hết hồn vía, lúc này lập tức ngẩng đầu lên, gấp gáp nói: "Tôi biết cách tìm được anh ấy!"

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức đi tới, thậm chí có cảnh sát tức giận nói: "Cô biết làm sao tìm được anh ấy, bây giờ mới nói, cô có ý đồ gì?"

Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêng mặt, hai mắt giống như dã thú, thoáng qua vẻ không vui.

Tần Vĩ Nghiệp nhìn thấy thái độ của Tưởng Thiên Lỗi như vậy, liền ho khan một tiếng, nghiêm nghị nhìn Đường Khả Hinh nói: "Mau! Nói đi, làm thế nào mới có thể tìm được cháu trai của Thủ tướng!"

"Cho tôi mượn điện thoại di động! Mau lên!" Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, vươn tay về phía Tưởng Thiên Lỗi, vội vàng nói.

Tưởng Thiên Lỗi hơi nghi ngờ nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới chậm rãi rút điện thoại của mình đưa cho cô, chậm rãi nói: "Cứ như vậy có thể tìm được anh ta?"

"Đúng vậy" Đường Khả Hinh vội vàng run run nhận lấy điện thoại di động, đầu đầy mồ hôi cũng quên lau, ở trên màn hình điện thoại của Tưởng Thiên Lỗi, nhấn số điện thoại của mình. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi xoay người lại có thể nhìn thấy trên màn hình điện thoại to lớn của mình xuất hiện số di động của Đường Khả Hinh, anh lạnh lùng nói: "Cô giở trò gì vậy? Đây là số di động của cô?"

Đường Khả Hinh dừng tay, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao anh biết đây là số điện thoại di động của tôi?"

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn dáng vẻ im lặng của anh cũng không hỏi đến cùng nữa, nhanh chóng bấm mã số điện thoại, sau đó run rẩy quỳ trên mặt đất, cầm điện thoại di động nghe máy.

Một dòng điện nhanh chóng truyền đi, sau khi kết nối, rốt cuộc điện thoại vang lên!

Đường Khả Hinh lập tức kích động rơi nước mắt, nghe được tiếng chuông điện thoại của mình reo lên, cô hoảng sợ đến nghẹn ngào nói: "Nghe điện thoại, Tô Thụy Kỳ! Nghe điện thoại! ! Nghe điện thoại, Tô Thụy Kỳ!"

Tất cả mọi người cũng căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh quá kích động, tất cả đều ngưng thần chờ đợi.

Ánh mắt sắc bén của Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, muốn biết rốt cuộc cô muốn giở trò gì.

Điện thoại tiếp tục đổ chuông. . . . . . reng reng. . . . . . reng reng. . . . . . reng reng. . . . . . reng reng. . . . . . reng reng. . . . . .

Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch chờ đợi, trong hốc mắt di động nước mắt.

"Reng reng. . . . . . reng reng. . . . . . reng reng. . . . . . reng reng. . . . . . reng reng. . . . . . Ừm. . . . . ." đột nhiên trong điện thoại truyền đến một âm thanh dịu dàng. . . . . .

Đường Khả Hinh cùng mọi người nhất thời sững sờ, cô kích động oa một tiếng, khóc lớn: "Oa. . . . . ."

Tô Thụy Kỳ ngồi ở trên quầy bar tại một quán bar, cầm điện thoại di động, nghe Đường Khả Hinh khóc lớn, ngay lập tức căng thẳng hỏi: "Khả Hinh! Cô làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Đường Khả Hinh quỳ trên mặt đất, khóc đến rối tinh rối mù, nước mắt rào rào chảy: "Anh mau tới đây, hiện tại tôi ở cục cảnh sát! ! Bọn họ nói tôi có mưu hại anh, bắt tôi và hai người bạn !"

Tô Thụy Kỳ giật mình, lập tức cúp điện thoại di động, mới vừa muốn đứng dậy đi ra ngoài, lại thấy Tử Hiền, mái tóc xoăn xõa như sóng lượn, mặc áo cúp ngực màu đen, quần dài màu đen chữ T, bên ngoài khoác áo chẽn màu trắng, tay nâng một ly BLUELOVER đi về phía bên này, liền ngạc nhiên hỏi: "Này này này! Anh lại muốn đi đâu? Rất không dễ dàng bắt được anh, lại dám chạy?"

Tô Thụy Kỳ nhìn Nhậm Tử Hiền căng thẳng nói: "Một người bạn của tôi bởi vì tôi, bị cảnh sát bắt rồi, tôi phải chạy nhanh qua, hôm nay tôi thoát khỏi đám vệ sĩ, bọn họ không thể tìm được tôi, chuyện này có chút phiền toái!"

"Vậy tôi cùng đi với anh." Nhậm Tử Hiền cũng vội vàng để ly xuống, cùng với Tô Thụy Kỳ đi ra ngoài.

Bên ngoài bão vẫn tán loạn! Mưa to bay ngang! !

Cả cục cảnh sát và một số quan chức chính phủ, bởi vì tìm được Tô Thụy Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm, đều yên lặng chờ đợi.

Cả người Tưởng Thiên Lỗi giống như ông Phật, ôm vai ngồi ở trên ghế cục cảnh sát, đè nén lửa giận, lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh sợ ngây người, ánh mắt anh vẫn đông cứng, thái độ không dịu lại.

Đường Khả Hinh cuộn rúc trên đất, không dám nhìn Tưởng Thiên Lỗi, chỉ là cảm giác giống như đang nằm mơ, Tô Thụy Kỳ lại là Cháu trai của Thủ tướng? Cô không nhịn được nhớ tới nụ cười hấp dẫn của Tô Thụy Kỳ, luôn lộ ra khoảng cách như gần như xa, nhất là cử chỉ lịch sự nho nhã của anh, thật ra không quá giống người trong giới thượng lưu. . . . . . Cô không nói gì tựa vào trên tường, suy nghĩ tại sao mình lại xui xẻo như vậy?

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, nhìn Đường Khả Hinh ngồi xổm ở trong song sắt, cả người hoảng sợ đến run cầm cập, trên cánh tay, trên mặt có nhiều vết thương, nghĩ đến cho người này nghỉ phép bảy ngày, lúc này mới ngày thứ hai thì người không giống người, quỷ không giống quỷ rồi !

Đông Anh nhìn ba cô gái ở bên trong thật sự rất đáng thương, liền khom người nhìn Tưởng Thiên Lỗi, khẽ nói: "Tổng Giám đốc, bọn họ đã bị giam hết một buổi tối, rất tội nghiệp, hay là chúng ta nói với Cục trưởng, trước tiên thả bọn họ ra ngoài nghỉ ngơi một chút?"

Tưởng Thiên Lỗi nghiêm mặt, không lên tiếng.

Đông Anh nhìn bộ dáng của anh, chỉ đành im lặng ngẩng đầu lên, có chút đau lòng nhìn ba người Khả Hinh.

Tiểu Nhu giống như con mèo, ngồi xổm trên mặt đất, lộ ra ánh mắt thật đáng thương nhìn những cảnh sát và quan chức phía bên ngoài, cô nhìn Nhã Tuệ lầu bầu nói: "Quản lý. . . . . . Tôi rất khát nước. . . . . . Thật đói a. . . . . ."

Nhã Tuệ nhìn cô chằm chằm nói: "Lúc nảy khóc to như vậy, nước mắt trên người của cô cũng bốc hơi hết rồi, cô không thể chừa chút sức lực sao?"

Tiểu Nhu mím môi, không dám lên tiếng, cúi đầu, bàn tay nhỏ bé chụp nhẹ giày của mình, yếu ớt nói: "Hai người không khát nước sao? Không đói bụng sao?"

Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh hai người vừa nghe cũng ngồi xổm ở trên đất, nuốt một ngụm nước bọt, im lặng cúi đầu.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng của bọn họ, ánh mắt lạnh lùng chợt lóe, liền lạnh lùng nói: "Cho các cô một chút nước và thức ăn."

"Vâng!" Đông Anh lập tức đi ra ngoài, không lâu cũng đã bảo trợ lý đưa tới cho các cô ba chai nước và hai đĩa mì sốt tương.

Tiểu Nhu và Nhã Tuệ cùng nhìn ba chai nước và hai đĩa mì sốt tương ngoài cửa sắt, hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt băng bó của Tưởng Thiên Lỗi, bọn họ lập tức cúi đầu, cầm lấy nước và mì sốt tương, Nhã Tuệ bưng mì sốt tương, cầm đũa lên, nói: "Tiểu Nhu, cô ăn một phần, tôi và Khả Hinh không đói lắm, hai chúng tôi ăn một phần"

"Cô ấy tự có đồ ăn, không cần cô quan tâm." Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở xa xa đầu kia, lạnh lùng nói.

Nhã Tuệ và Tiểu Nhu nghe vậy, rối rít cầm mì sốt tương, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hơi nghi ngờ nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng ngạc nhiên đứng dậy nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, khuôn mặt người này vẫn băng bó, đầy ắp lửa giận, không biết đang nghĩ cái gì, cô không dám lên tiếng, mới vừa muốn cúi đầu, cũng đã nghe được bên ngoài trợ lý Tổng Giám đốc nói: "Món ăn của cô đã tới. . . . . ."

Cô không nhịn được ngẩng đầu lên, đột nhiên trừng lớn con ngươi, nhìn trợ lý vô cùng vội bưng tới ba đĩa lớn sushi bạch tuộc tươi, lốm đốm đầy ắp trước mặt của mình, cô a một tiếng, hoảng sợ, thân thể lui về phía sau một bước, chỉ vào đĩa sushi, lớn tiếng kêu: "Không phải đâu! ? Nhiều sushi như vậy, làm sao tôi ăn hết?"

"Không phải cô rất thích ăn bạch tuộc sao?" Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên sáng lên, nhìn Đường Khả Hinh cắn răng nghiến lợi nói.

"Tôi nào có! Tôi không ưa thích chút nào!" Đường Khả Hinh núp ở góc tường, liếc nhìn ánh mắt đáng sợ của Tưởng Thiên Lỗi, hoảng sợ muốn khóc lên nói: "Tôi không muốn ăn! Tôi chết cũng không muốn ăn! Nhiều như vậy, tôi ăn xong rồi, không no chết à?"

"Dù sao sau khi về cũng phải ăn! Hôm nay ăn một lần cho thật no chứ? Đừng phiền phức!" Tưởng Thiên Lỗi cắn răng nghiến lợi, lạnh lùng nói! (anh này ghen vãi)

"Không muốn. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức lắc đầu một cái, không chịu ăn.

Tưởng Thiên Lỗi nhướng mày, lạnh lùng nói: "Không ăn cũng được, tối hôm nay, tối ngày mai, thậm chí tối ngày mốt, cô cũng ở lại nơi này cho tôi!"

Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi, vẻ mặt của cô như bị táo bón, ngẩng đầu nhìn Nhã Tuệ và Tiểu Nhu đang cầm mì sốt tương thơm ngào ngạt, nhìn mình thương tiếc, cô cũng rất ủy khuất cúi đầu, bị ép buộc, bất đắc dĩ bò đến cạnh cửa sắt, thật ủy khuất vươn tay cầm lấy một đĩa sushi bạch tuộc, hết sức gian nan bỏ vào trong miệng, vừa ăn vừa ghê tởm muốn nôn. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng của cô, hừ một tiếng, mới nói: "Cô từ ăn từ đi, lúc nào ăn xong thì lăn ra đây cho tôi."

Đường Khả Hinh mím môi, lại ủy khuất vươn tay, nắm một khối sushi nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa ủy khuất nhìn anh.

Ánh mắt đáng sợ của Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe.

Cô lập tức cúi đầu, lại vươn tay, lại cầm lên một khối sushi bỏ vào trong miệng, lại muốn nôn mửa, vẻ mặt đau khổ nhưng vẫn cố nuốt xuống, đang lúc cô gian nan ăn sushi thì đột nhiên nghe tiếng của một cảnh sát vui mừng nói: "Cậu chủ Tô đến rồi! !"

Chương 123: Đi với ai?

Đường Khả Hinh nghe nói như thế, lập tức ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn ra phía ngoài.

Tất cả cảnh sát và quan chức chính phủ lập tức căng thẳng đi ra ngoài, Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhúc nhích ngồi ở tại chỗ nhìn Đường Khả Hinh.

Trong đêm tối, bão vẫn gào thét cuồng loạn!

Chiếc Land Rover màu đen lao nhanh trong mưa gió chạy tới, sau đó thắng gấp ở trước cửa cục cảnh sát, Tô Thụy Kỳ không kịp đợi che dù, lập tức đi xuống xe đi ra bên ngoài, Nhậm Tử Hiền cũng vội xuống xe đi vào trong, không ngờ nhìn thấy đông đảo cảnh sát và quan chức chính phủ, thậm chí Tần Vĩ Nghiệp cũng bước nhanh ra ngoài, cô sững sờ, có chuyện nghiêm trọng sao?

"Cậu chủ! Cậu đi đâu? Ông chủ và bà chủ cùng tiểu thư đang ở nhà trong sốt ruột chờ đợi. Tối nay cậu bỏ vệ sĩ, thật sự là. . . . . ." Nam quản gia nhà họ Tô gần bốn mươi tuổi, lập tức dẫn mấy người giúp việc tiến lên, gấp gáp nhìn Tô Thụy Kỳ hỏi.

Tô Thụy Kỳ trầm mặt không lên tiếng, trong ánh mắt của các quan chức và cảnh sát cùng cung kính gọi cậu chủ Tô thì anh đã sải bước đi vào cục cảnh sát trong sự bảo vệ của ba vệ sĩ, liếc mắt liền thấy cả người Đường Khả Hinh đang quỳ gối ở trong song sắt, nhét từng khối sushi vào miệng, bộ dáng ăn như hổ đói, vô cùng đáng thương, tim của anh chợt đau nhói, kêu to: "Khả Hinh! !"

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ đang đứng ở trước cửa cục cảnh sát, trong miệng cô nhai một đống lớn sushi, rốt cuộc ngửa đầu khóc to.

Tô Thụy Kỳ đau lòng đi lên trước, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, đứng ở ngoài song sắt, nhìn Đường Khả Hinh còn quỳ trên mặt đất, giống như Tiểu Nhu, ngửa mặt khóc rống, nước mắt từng viên lăn xuống, anh tức giận quay mặt sang, lần đầu tiên tức giận như vậy, nhìn chằm chằm quản gia, quát lên: "Ông làm chuyện gì cũng không điều tra rõ ràng, động một chút là báo cảnh sát! lung tung! Giống kiểu gì hả?"

Quản gia đứng ở một bên, cúi đầu không dám lên tiếng.

"Còn không mở cửa cho tôi ?" Tô Thụy Kỳ nghiêm mặt, quay đầu nhìn về phía một viên cảnh sát ăn hại đang đứng ngây người ở một bên gầm lên!

"Vâng!" Cục trưởng Cục cảnh sát nhìn thấy vẻ mặt Tô Thụy Kỳ tức giận, hoảng sợ không nhẹ, ra lệnh cho cấp dưới xông lên trước, cầm chìa khóa mở cửa sắt! !.

Tô Thụy Kỳ lập tức đi vào trong song sắt, nửa ngồi ở trước mặt của Đường Khả Hinh nhìn cô vẫn khóc đến thở không ra hơi, trong miệng nhai sushi, vất vả nuốt xuống, nhưng nuốt quá gấp làm cho chảy nước mắt, mặt đỏ lên, rồi ho khan, bộ dáng rất đáng thương, anh đau lòng tiến lên nhẹ ôm Đường Khả Hinh vào trong lòng, khẽ vuốt ve phía sau lưng của cô nói: "Không sao, không sao. Chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm, cô chịu khổ rồi. Thật xin lỗi. Thật xin lỗi."

Khả Hinh tựa vào trong ngực Tô Thụy Kỳ, cảm nhận được hơi ấm của anh, càng kích động hơn, tủi thân khóc to.

Tiểu Nhu nhìn thấy Khả Hinh khóc đến đáng thương như vậy, nhớ tới tối nay mình chịu tội, cũng tủi thân ngửa mặt khóc lên: "Oa. . . . . ."

Cảnh sát và các quan chức cấp cao vừa nghe đến âm thanh này, lập tức chán ghét lui về phía sau mấy bước.

Tô Thụy Kỳ ôm Khả Hinh, có chút ngạc nhiên xoay người nhìn về phía cô gái bên cạnh khóc to, còn có cô gái vẫn yên lặng rơi lệ, không hiểu hỏi: "Các cô là. . . . . ."

Khả Hinh khóc đến nổi không nín được, vừa mệt mỏi vừa khóc nói: "Các cô ấy là bạn thân của tôi, bởi vì cũng bị tình nghi mưu hại anh cho nên cũng bị bắt. . . . . . oa . . . . . . "

Cô nói hết lời, lại chôn mặt ở trong ngực Tô Thụy Kỳ, khóc lớn.

Tô Thụy Kỳ nghe vậy, vừa buồn cười vừa trìu mến nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ lau nước mắt trên mặt cô, đau lòng nhìn cô khóc đến đôi mắt to sưng lên giống như hột đào, dịu dàng nói: "Nhìn xem, khóc đến nổi mắt sưng lên rồi."

Tâm trạng Khả Hinh hơi bình tĩnh lại nhưng vẫn uất ức, nước mắt từng viên lăn xuống. . . . . .

Tô Thụy Kỳ lại ôm cô vào trong ngực, khẽ xoa lưng của cô.

Người cả cục cảnh sát đều nhìn nhau, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, bàn tán xôn xao.

Chỉ có một người!

Một người!

Anh vẫn giống như tượng Phật, ngồi ở trên ghế sa lon, hai mắt giống như dã thú, lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh đang tựa và trong ngực Tô Thụy Kỳ khóc thút thít, rất đáng thương, rất buồn bã, rất buồn nôn!

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải chỉ mới mấy giờ không thấy sao? Lại lao sư động chúng như vậy! Các người có phung phí tiền thuế hay không?" Có một giọng nói trong trẻo, từ bên ngoài cục cảnh sát truyền tới.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi lóe lên, có chút nghi ngờ nghiêng mặt nhìn về phía lối vào, quả nhiên là vợ chưa cưới của mình, ăn mặc hết sức hấp dẫn đi tới, trên mặt trang điểm đậm, dưới ánh đèn huỳnh quang, càng cảm thấy kiêu ngạo, anh nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Thụy Kỳ trong phòng giam, trong chớp mắt hiểu ra. . . . . .

"Đang chơi rất vui vẻ, làm cho tôi phải từ bỏ. . . . . ." Nhậm Tử Hiền từ đầu kia cục cảnh sát đi tới, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Đông Anh, ánh mắt cô chợt lóe, lập tức xoay người, hết sức kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trên ghế, lạnh lùng nhìn mình chòng chọc, cô hắc một tiếng, không thể tin nổi nói: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Đông Anh lập tức tiến lên giải thích với Tử Hiền: "Nhậm tiểu thư, ba người bạn của cậu chủ Tô là nhân viên . . . . . khách sạn Á Châu chúng ta, cho nên Tổng Giám đốc muốn đích thân tới tìm hiểu tình hình."

Nhậm Tử Hiền vừa nghe, cười nói: "Thật sao?"

Cô lập tức nhìn về phía ba cô gái trong song sắt, sau đó thấy Đường Khả Hinh ở trong ngực Tô Thụy Kỳ, cô giật mình nói: "Là cô?"

Tô Thụy Kỳ không có thời gian để ý tới ai, chỉ ôm Khả Hinh, liếc mắt nhìn đống sushi cá sống, bạch tuột tươi ở trước mặt, đau lòng nói: "Cô. . . . . . Cô đói sao? Phải ăn nhiều bạch tuộc như vậy?"

"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, ánh mắt của anh híp lại, cặp mắt cô vẫn còn treo nước mắt, nói: "Tôi rất đói. . . . . ."

"Đói cũng không cần ăn nhiều như vậy? Bể bụng thì làm thế nào?" Tô Thụy Kỳ nhìn ba đĩa sushi, có một đĩa đã giải quyết xong, anh càng ngạc nhiên nói: "Hơn nữa, không phải cô không thích ăn sushi cá sống, bạch tuột tươi sao? Cô làm cả ngày cũng không có ăn mà"

"Tôi . . . . ." Con ngươi Đường Khả Hinh lại liếc nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhìn hai mắt của anh tràn đầy ý muốn giết người, cô chớp mắt, lập tức ủy khuất nói: "Hôm nay tôi rất thích ăn. . . . . ."

"Vậy bây giờ còn đói không?" Tô Thụy Kỳ quan tâm hỏi.

"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh lại muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi ngẩng mặt lên vô cùng tức giận, cô lập tức mím môi nói: "Tôi còn đói. . . . . ."

Cô nói xong, lại thật gian nan đưa tay qua cầm một khối sushi bạch tuộc bỏ vào trong miệng nhai.

Nhã Tuệ và Tiểu Nhu cũng không nhịn được cảm giác buồn nôn nhìn cô.

Tô Thụy Kỳ nhìn cô ăn, ngay lập tức cẩn thận đở cô dậy nói: "Rốt cuộc đói bụng mấy ngày mà ăn như vậy?, chúng ta đi ra ngoài, không sao. . . . . ."

Đường Khả Hinh vừa nghe, nước mắt lại lăn xuống, mới vừa muốn đứng lên, lại phát hiện dưới chân tê rần, cô a một tiếng, thân thể mềm nhũn, Tô Thụy Kỳ lập tức bồng cô lên, sải bước đi ra ngoài, lại tức giận nói với người bên ngoài: "Còn không đi vào đỡ hai tiểu thư ra ngoài? Đứng đó làm gì?"

"Vâng, vâng, vâng!" Cục trưởng dẫn mấy tên cảnh sát cùng đi vào trong song sắt đỡ Tiểu Nhu và Nhã Tuệ đi ra.

Tô Thụy Kỳ tức giận lườm bọn họ một cái, tiếp tục ôm Đường Khả Hinh đi tới, lúc này mới phát hiện Tưởng Thiên Lỗi cũng ở tại hiện trường, đang lạnh lùng đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, anh cũng dừng bước lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

Hai đàn ông lạnh lùng nhìn nhau, cứ nhìn nhau như vậy cũng không có ai buông lỏng.

Không khí có chút ngột ngạt.

Khả Hinh liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lại nhìn Tô Thụy Kỳ, trái tim đập thình thịch, ngay lập tức nhẹ giãy giụa người, có chút ngượng ngùng đứng tại chỗ, không dám lên tiếng.

Ngược lại Nhậm Tử Hiền hơi mỉm cười tiến lên, chen vai, có chút khó tin nhìn thoáng qua Đường Khả Hinh, lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Chuyện gì vậy? Ngày mưa bão, hai người các người muốn ăn sống nhau à?"

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi quay đầu nhìn về phía vợ chưa cưới nói: "Ngày bão, tại sao em không ở nhà nghỉ ngơi? Lại muốn làm phiền cậu chủ Tô nghỉ ngơi?"

"Không quấy rầy." Tô Thụy Kỳ ôm khẽ Khả Hinh vào trong ngực nói.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, bình tĩnh nói: "Cậu chủ Tô và vợ chưa cưới của tôi là bạn thân, các người hẹn nhau đi ra ngoài giải trí thoải mái, tôi không nói gì. Nhưng nếu anh là cháu trai cưng của Thủ tướng, an toàn của anh liên quan rất rộng, trao đổi điện thoại di động với cấp dưới của tôi tại sao không nghĩ tới sẽ làm liên lụy đến mấy cô gái ăn cơm tù?"

Tô Thụy Kỳ nghe vậy, cười khẽ, nói: "Trong lúc bất chợt, tôi cũng quên Khả Hinh là nhân viên khách sạn Á Châu các người, tôi chỉ nhớ, cô ấy là hồng nhan tri kỷ của tôi, không nghĩ quá nhiều, hôm nay xảy ra chuyện này, thật sự xin lỗi, còn khiến anh đích thân tới đây, thật xin lỗi. . . . . . Sau này tôi sẽ chú ý. . . . . ."

Anh nói xong, liền muốn đỡ Khả Hinh đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ngăn ở trước mặt hai người bọn họ, ngẩng mặt lên, đè nén lửa giận nói: "Cậu chủ Tô, cám ơn anh hôm nay chạy tới, giải thích chuyện hiểu lầm này. Nhưng vì đây là chuyện của nhân viên tôi, tôi nhất định phải làm rõ chân tướng. Đối với người này, tôi tạm thời không tin tưởng."

Đường Khả Hinh nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi.

Hai mắt Tô Thụy Kỳ chợt lóe, trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ, nói: "Ý của anh là, tôi muốn dẫn người đi, anh không chấp nhận?"

Tưởng Thiên Lỗi hơi quay mặt sang, hai mắt cũng xẹt qua ý cười nói: "Không có gì gọi là chấp nhận hay không chấp nhận, chỉ cần bây giờ cô ấy vẫn là nhân viên khách sạn Á Châu, tôi phải mang cô ấy đi, nếu cô ấy không phải thì là chuyện khác! Đường Khả Hinh. . . . . . Cô có phải là nhân viên khách sạn Á Châu hay không?"

Anh nói xong, liền lạnh lùng nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Con ngươi Đường Khả Hinh khẽ chớp, đầu muốn nổ tung.

"Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi là. . . . . . Là nhân viên của khách sạn Á Châu. . . . . ." Đường Khả Hinh hoảng sợ lên tiếng trả lời, trả lời xong có chút căng thẳng cúi đầu.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, sâu kín nói: "Trả lời rất miễn cưỡng như vậy, hay là không làm nữa?"

Đường Khả Hinh lập tức trừng lớn con ngươi, nhìn ánh mắt đáng sợ của Tưởng Thiên Lỗi, vội vàng gật đầu giống như băm tỏi, nói: "Không! Tôi..tôi, tôi là nhân viên của Khách sạn Á Châu! Tôi hết sức vinh hạnh trở thành một thành viên Khách sạn Á Châu."

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng mặt.

Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói: "Tổng Giám đốc Tưởng quan tâm nhân viên, tôi có thể hiểu, nhưng bây giờ cảm xúc của Khả Hinh không ổn định, không phải nên để cho cô ấy trở về nghỉ ngơi thật tốt sao?"

"Tôi sẽ đưa cô ấy về nghỉ." Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.

Rốt cuộc ánh mắt Tô Thụy Kỳ có chút lạnh lùng.

Nhậm Tử Hiền và Đường Khả Hinh lập tức vươn tay nắm chặt cánh tay người đàn ông bên cạnh.

Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ cũng có chút cứng rắn.

Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng nhìn Tô Thụy Kỳ nói: "Tô Thụy Kỳ, anh. . . . . . anh đừng nóng giận, chuyện này là lỗi của ba người chúng tôi, chúng tôi phải nghe lời của Tổng Giám đốc, cám ơn anh tối nay tới giúp tôi giải thích, tôi không sao, thật mà. . . . . . Không có việc gì!"

Tô Thụy Kỳ quay đầu, bất đắc dĩ nhìn cô.

Đường Khả Hinh miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nắm chặt cánh tay của anh, ánh mắt lộ ra van xin, nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: "Tôi không sao. Thật mà, không có việc gì. Chuyện này dừng lại ở đây, hả?"

Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng, thái độ vẫn không dịu lại.

Nhậm Tử Hiền cũng cười nói: "Chuyện gì vậy? Một người là chồng chưa cưới, một người là bạn thân của tôi, các người muốn gây gổ sao? Không phải là ba cô gái chết tiệt kia sao! Tại sao vậy?"

"Cậu chủ Tô, tối nay xúc phạm." Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói xong, liền nhìn Khả Hinh một cái, nói: "Đi theo tôi"

Đường Khả Hinh và bọn Nhã Tuệ cũng hoảng sợ đến tim đập thình thịch, nhưng vẫn cắn răng, nắm chặt quả đấm bước đi, Khả Hinh vừa đi vừa quay đầu nhìn Tô Thụy Kỳ, có chút xin lỗi.

Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nhìn Khả Hinh một cái, mới quay đầu sang, vẻ mặt không hiểu nhìn Tử Hiền nói: "Tôi nói. . . . . . Đàn ông của cô muốn mang một phụ nữ đi, thái độ cứng rắn như thế, cô cũng không ghen sao?"

"A!" Nhậm Tử Hiền nhìn Tô Thụy Kỳ cười nói: "Chẳng lẽ tôi cho rằng chồng chưa cưới của tôi sẽ thích con bé kia? Nhất định anh ấy có lý do của mình, tình địch của tôi chỉ có một! Những người phụ nữ khác, tôi đều không để vào mắt!"

Cô nói xong, cũng thoải mái xoay người đi ra ngoài.

Tô Thụy Kỳ không nói, nhìn theo bóng lưng Tử Hiền, cũng xoay người đi ra ngoài, trước khi đi, liếc mắt nhìn Tần Vĩ Nghiệp im lặng không nói, khách khí gật đầu một cái, mỉm cười nói: "Thị Trưởng Tần, hôm nay làm phiền anh nhọc lòng."

Tần Vĩ Nghiệp lập tức cười nói: "Nào có, đây là chuyện tôi nên làm. Tối nay Thủ tướng vô cùng lo lắng."

Tô Thụy Kỳ nghe vậy, im lặng không lên tiếng, bởi vì lo lắng cho Khả Hinh, bước nhanh đi ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước cửa cục cảnh sát, nhìn bão quét ngang trong đêm, yên lặng chờ xe của mình lái tới, anh nhìn Đường Khả Hinh đứng ở bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, dáng vẻ rất uất ức đáng thương cúi thấp đầu, thỉnh thoảng gió thổi vào mặt làm ướt đẫm cũng không dám lên tiếng, anh vừa muốn bước đến, cũng đã thấy một chiếc Rolls-Royce chiếu đèn, nhanh chóng lái tới.

Lúc này Nhậm Tử Hiền đứng ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, hơi mỉm cười nói: "Em làm thế nào?"

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói: "Em muốn đi cùng anh cũng được!"

Nhậm Tử Hiền lập tức nhăn mặt, đôi tay xua mặt trước, nhìn vẻ mặt anh, lấy lòng cười nói: "Hay là anh đi làm chuyện của anh đi"

Tưởng Thiên Lỗi không nói gì, tay nắm chặt cổ tay Đường Khả Hinh, kéo cô vào trong đêm mưa gió, sải bước đi tới trước xe của mình, nhét cả người cô vào, ngay sau đó mình cũng ngồi vào, ra lệnh, lái xe!

Xe nhanh chóng chạy đi!

Tiểu Nhu thở phào nhẹ nhõm cười nói với Nhã Tuệ: "Có phải chúng ta hết chuyện rồi không ? Chúng ta có thể trở về nhà đúng không?"

Nhã Tuệ đang lo lắng, cũng đã thấy một chiếc Mercedes màu đen dừng ở trước mặt của hai người, vệ sĩ đi xuống xe, chống cây dù nhìn mình, cô bất đắc dĩ thở dài nói: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, đi theo Tổng Giám đốc thôi. Aiz."

"À? Tôi không muốn. . . . . ." Tiểu Nhu rất sợ hãi, khóc nói.

"Đi thôi!" Nhã Tuệ kéo Tiểu Nhu, đầu tiên xoay lại khom người nói với Nhậm Tử Hiền và Tô Thụy Kỳ: "Cám ơn Cậu chủ Tô hôm nay tới cứu chúng tôi, cám ơn Nhâm tiểu thư, chúng tôi đi trước."

Tô Thụy Kỳ nhìn Nhã Tuệ, vẫn có chút lo lắng nói: "Lúc trở về, làm phiền cô chăm sóc cô ấy, nói với cô ấy tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy."

"Vâng" Nhã Tuệ nói xong, liền lôi kéo Tiểu Nhu cùng đi vào trong mưa, ngồi vào xe, đi khỏi.

Chương 124: Tôi cũng đổi

Tô Thụy Kỳ nghĩ đến thái độ cứng rắn của Tưởng Thiên Lỗi lúc nảy vẫn có chút lo lắng cho Khả Hinh nhưng miễn cưỡng xoay người, vừa đúng nhìn thấy Nhậm Tử Hiền nhìn mình đầy thâm ý, anh bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì? Nhìn tôi làm gì?"

Nhậm Tử Hiền ôm vai, nở nụ cười, nói: "Khó được a, cậu chủ Tô tiếng tăm lừng lẫy, cậu chủ Tô không dính khói bụi trần gian lại có thể để ý một cô gái như vậy, sớm biết anh đã bắt đầu ăn mặn rồi, phải nói với tôi một chút. Tôi có rất nhiều chị em để ý anh đã lâu."

Tô Thụy Kỳ a một tiếng, không để ý đến cô mà nhận lấy cây dù vệ sĩ đưa tới, mở ra, nhẹ đỡ bả vai của cô đi về phía trước, nói: "Đi thôi. Thật nghĩ không ra, chồng chưa cưới của mình chạy mất, còn tôi phải đưa cô về nhà."

Nhậm Tử Hiền sảng khoái cười một tiếng, liền cùng anh bước đi.

Tối nay bão gào thét quét qua thành phố, vẫn không giảm bớt chút nào.

Một chiếc Rolls-Royce màu đen lao đi trong đêm.

Đường Khả Hinh ngồi ở trong xe hoảng sợ không dám động đậy, thỉnh thoảng nhìn phong cảnh phía ngoài, một mảnh đen tối, thỉnh thoảng thấy nước mưa tạt qua, cô nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu liếc về phía Tưởng Thiên Lỗi, anh vẫn nghiêm mặt, hai mắt đông lạnh nhìn về phía trước, không biết tức giận đến cỡ nào, hai tay của cô run rẩy nắm chặt quần áo trên đùi, khẽ nói: "Xin. . . . . . Xin. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."

Điện thoại vang lên.

Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại lên, nghe: "Ừm!"

Giọng nói của Đông Anh lập tức truyền đến: "Quả nhiên lúc nảy có truyền thông rình rập xung quanh cục cảnh sát, chuẩn bị nhắm vào chuyện này để tung tin, hơn nữa chúng tôi phát hiện, thậm chí có truyền thông muốn thêu dệt mâu thuẫn giữa Thủ tướng và Tập đoàn Á Châu chúng ta, chúng tôi đã mời trưởng cục cảnh sát ở trước mặt truyền thông giải thích chuyện này, cũng mời Thị Trưởng Tần ra mặt giải quyết. May mắn. Thật may mắn là cậu chủ Tô cũng tới nhanh. Nếu không, báo chí đưa tin, cho dù muốn giải thích cũng phải chờ ngày mai."

Tưởng Thiên Lỗi cố nén lửa giận, cúp điện thoại, tiếp tục ngẩng mặt lên, nhìn xe lái vào một phố xá sầm uất.

"Tổng. . . . . . Tổng. . . . . . Tổng Giám đốc. . . . . . Chúng ta . . . . . Phải đi nơi nào ?" Đường Khả Hinh có chút lo lắng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lo sợ nói.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi ý kiến của cô nói: "Cô muốn đi đâu? Muốn đi tiệm sushi không?"

Đường Khả Hinh lập tức khoát tay, hoảng sợ nói: "Không. . . . . . Không. . . . . . Không. . . . . . Không muốn. . . . . . tiệm sushi đóng cửa rồi. . . . . ."

"Tôi biết có mấy khách sạn nhỏ, bạch tuộc nơi đó ăn rất ngon, cơm nắm cũng ngon! Hay là ăn cá tươi!" Tưởng Thiên Lỗi cắn răng nghiến lợi nhìn cô nói.

Vẻ mặt của Đường Khả Hinh như bị táo bón, nhìn vẻ mặt tức giận của anh nói: "Tôi thật sự xin lỗi. . . . . . Tổng Giám đốc. . . . . . Tôi thật sự xin lỗi. . . . . . Tôi không biết anh ấy là cháu trai của Thủ tướng! Tôi thật sự thực sự không biết! Tôi cầu xin anh tha thứ cho tôi đi! Tôi sai rồi. Tôi không thể ăn cá tươi nữa."

Tưởng Thiên Lỗi tức giận quay mặt sang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ở trong toa xe hơi tối, thỉnh thoảng nhìn thấy đôi mắt to của cô lóe lên sợ hãi, trong lúc nhất thời, hung hăng vươn tay siết chặt cằm của cô, nói: "Một mình cô chết không có gì đáng tiếc! Nhưng cô không thể phá hỏng chuyện lớn của tôi!"

Đường Khả Hinh trợn mắt, không hiểu nhìn anh.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra một chút nóng nảy nhìn Đường Khả Hinh, một lúc lâu, mới chậm rãi mở ra môi mỏng hỏi: "Nói! ! Cô và Tô Thụy Kỳ quan hệ thế nào?"

"Bạn bè" Đường Khả Hinh không dám lừa gạt anh, vội vàng nói.

"Bạn bè dạng gì?" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, hỏi.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút. . . . . .

"Trả lời tôi" Tưởng Thiên Lỗi không cho cô thời gian suy nghĩ.

"Là. . . . . . bạn tốt và bạn bè bình thường. . . . . ." Đường Khả Hinh dùng đôi mắt to vô tội nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi, nói.

Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày, không vui nói: "Nếu chỉ là người bạn tốt, vậy tại sao chụp nhiều hình thân mật như vậy?"

Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, nhìn anh chằm chằm nói: "Những tấm hình kia coi là thân mật sao? Không ôm, không hôn môi, chỉ đi ngang qua cầu treo, anh ấy nắm tay của tôi, lo sợ tôi té xuống nha, giữa tôi và anh ấy thật không có xảy ra cái gì, thật mà, thật mà, tôi thề. Huống chi, có người nào yêu thích người như tôi?"

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, vẻ mặt đau khổ nói: "Anh phải tin tưởng tôi. Thật không có. Hôm nay chỉ là một chuyện hiểu lầm, ngày ấy, chúng tôi chơi trò chơi trao đổi điện thoại di động cho đối phương trong ba ngày. . . . . . Xem ai không nhịn được, người đó sẽ thua. Chỉ như vậy thôi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi buông cằm cô ra, xoay người ngồi tại chỗ, ngưng mặt sửa sang âu phục một chút, đột nhiên từ trong túi của mình lấy ra điện thoại di động màu đen màn hình siêu lớn, xoay một chút, lắc ở trước mặt của Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhìn anh, lại nhìn điện thoại di động, trên mặt lộ ra vẻ không hiểu. . . . . .

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi không biểu hiện gì, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh nói: "Tôi cũng trao đổi điện thoại di động với cô ba ngày!"

Chương 125: Khi nào anh đi?

"À?" Vẻ mặt Đường Khả Hinh lập tức nhăn nhó nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Tổng Giám đốc. . . . . . Anh đừng hại tôi nữa. Tôi không có bản lãnh này, giày vò hết cảnh sát, lại đến bảo vệ của khách sạn chúng ta! Anh bỏ qua cho tôi đi. Có lẽ, anh không thích tôi làm việc ở kho rượu, tôi đi rửa toilet cũng được."

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Chúng tôi không cần người ngu ngốc như cô rửa toilet!"

"Vậy anh muốn tôi làm sao?" Đường Khả Hinh nghĩ tới cảnh tượng nguy hiểm tối nay, cô đã hoảng sợ đến ruột gan đều vỡ, khóc nói: "Huống chi, điện thoại di động của tôi ở chỗ của Tô Thụy Kỳ, tôi không có đồ trao đổi với anh đâu."

"Vậy càng đơn giản?" Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhướng mày nhìn Đường Khả Hinh nói: "Đổi người của cô cho tôi là được."

"Gì?" Đường Khả Hinh kinh hoảng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, sợ hãi nói: "Anh có ý gì?"

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh nói: "Bắt đầu hôm nay, điện thoại di động của tôi sẽ là của cô, cho dù là ai tìm cô, cũng phải thông qua số di động của tôi, bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi chuyện cô đều phải nghe tôi, cho đến khi trò chơi kết thúc."

Đường Khả Hinh ngây người, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, có chút tức giận nói: "Tại sao?"

Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày nhìn cô, rất đơn giản nói: "Cô có thể lựa chọn không chơi trò chơi này, sau đó trực tiếp ra khỏi cửa chính khách sạn Á Châu, tôi đưa cho cô một năm tiền lương! Cô phải cút càng xa càng tốt cho tôi!"

Đường Khả Hinh nghe xong, trong lòng lập tức run lên, cúi đầu.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng của cô, hỏi tiếp: "Đồng ý hay không đồng ý?"

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, thành thực nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Tổng Giám đốc, hay là anh bỏ qua cho tôi đi. Điện thoại của những người khác, tôi cảm thấy có thể nhận được, nhưng vợ chưa cưới của anh gọi tới, không phải chỉnh chết tôi sao? Anh có tức giận cũng không thể đối với tôi như vậy a."

"Bọn họ sẽ không gọi!" Tưởng Thiên Lỗi thoải mái nói.

Đường Khả Hinh khổ sở, thở dài một hơi.

"Cầm lấy!" Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên giơ điện thoại trong tay, vẻ mặt cứng rắn.

Đường Khả Hinh liếc anh một cái, vẻ mặt đau khổ, vươn tay run rẩy nhận lấy điện thoại di động, nhìn màn hình điện thoại di động cực lớn, đặt ở trong lòng bàn tay, cảm thấy lo sợ thế nào, thật sự không hiểu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô thở dài, đành phải bất đắc dĩ nói: "Tổng Giám đốc, tôi . . . . . cũng nghe lời anh rồi, điện thoại di động của anh cũng cầm rồi, bây giờ có thể nói cho tôi biết, chúng ta phải đi nơi nào hay không?"

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô nói: "Đến rồi!"

Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động nhìn ra phía ngoài, xe chạy nhanh đến dưới lầu nhà của mình, cô không hiểu quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Về nhà?"

"Bằng không đi đâu?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh hỏi.

Đường Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm, nói: "Anh. . . . . . Anh thả tôi về nhà hả?"

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô nói: "Cô không muốn trở về cũng được! Chúng ta có thể đi khách sạn nhỏ!"

"Lập tức về nhà!" Đường Khả Hinh muốn từ bên này đẩy cửa xe ra, nhưng cô đã ngẩn người nhìn Tưởng Thiên Lỗi đã bước nhanh ra ngoài, nhận lấy cây dù tài xế đưa tới, đón bão cấp mười ba, vòng qua xe, tự mình đến mở cửa xe cho Đường Khả Hinh, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.

Đường Khả Hinh ngồi ở trong xe, thấy Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhiệt tình như vậy, làm cho cô có chút lo sợ nói: "Anh không cần đưa tôi..tôi sẽ tự về."

Tưởng Thiên Lỗi không nói gì, cúi người xuống kéo cả người cô ra ngoài, ôm vào trong ngực, cùng nhau đứng ở dưới dù, đi vào trong, thỉnh thoảng bão quét tới, Tưởng Thiên Lỗi nghiêng người che gió cho Khả Hinh, ôm lấy cô đi tới tiệm bánh bao đã đóng cửa, mặt của Khả Hinh đỏ bừng vừa định giãy giụa thoát ra lồng ngực Tưởng Thiên Lỗi, lại thấy Nhã Tuệ và Tiểu Nhu cũng cùng nhau theo về, mọi người nhìn hai người. . . . . .

"Đi thôi!" Tưởng Thiên Lỗi hết sức quen thuộc đường đến nhà Đường Khả Hinh, ôm cô đi vòng qua tiệm bánh bao, đón gió mưa đi tới mật mã trước cửa, cúi đầu nhìn cô nói: "Mở cửa!"

Ở trong cây dù, Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, sau đó nhìn thoáng qua vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người của Nhã Tuệ và Tiểu Nhu ở xa xa, trái tim đập thình thịch nói: "Tổng Giám đốc, chúng tôi tự đi về nhà là được."

"Tôi đã hứa với người khác đưa cô về nhà nghỉ ngơi." Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh nói như là chuyện đương nhiên.

"Không cần phiền toái như vậy. . . . . ." "Mở cửa. . . . . ."

"Đinh đinh đinh đinh đinh đinh. . . . . ." Đường Khả Hinh nhấn mật mã khóa, sau đó cả người mình bị Tưởng Thiên Lỗi vặn giống như con Gà đi vào cầu thang, cô ngã dưới cầu thang tối tăm, anh nhanh chóng thu cây dù, ném cho vệ sĩ ở bên cạnh, nói: "Đi lên!"

Khả Hinh khiếp sợ đứng ở cửa cầu thang nhìn Tưởng Thiên Lỗi phủi một vòng nước mưa trên tây trang, tự mình đi qua bên cạnh cô bước lên trên, cô hết sức hết sức không hiểu nhìn Nhã Tuệ và Tiểu Nhu, hỏi tại sao?

Bọn họ cũng không hiểu gì, Tiểu Nhu đã hoảng sợ đến thần trí mơ hồ, vẻ mặt cô đau khổ nhìn về phía Nhã Tuệ nói: "Quản. . . . . . Quản. . . . . . Quản lý Lưu, tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi muốn về nhà. . . . . ."

"Về nhà cái gì?" Bản thân Nhã Tuệ cũng hoảng sợ đến muốn chết, nắm chặt cánh tay Tiểu Nhu, nói: "Hôm nay không phải cô nói muốn ngủ chung với tôi sao? Thì ngủ chung!"

Thật ra cô muốn bắt nhiều người để thêm can đảm.

Tiểu Nhu muốn khóc vội vàng lắc lắc đầu!

"Đi lên!" Nhã Tuệ dùng dáng vẻ quản lý, ra lệnh cho cô.

Cứ như vậy, ba cô gái thấp thỏm chất thành một đống, từng bước từng bước đi lên lầu, mới vừa đi vài bước, cửa thang lầu bằng sắt bị vệ sĩ canh giữ ở bên ngoài, đóng một cái ầm nặng nề! !

"A . . . . . ." Ba cô gái cùng nhau ngã tại trên cầu thang, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch nhìn cánh cửa kia đã đóng chặt, nhất thời bọn họ đưa tay đè ngực, hoảng sợ đến vỡ mật, tối nay trải qua một loạt chuyện như vậy, bọn họ gần như đã mất mật rồi. . . . . .

"Lên đi. . . . . ." Nhã Tuệ vừa thở hổn hển, vừa kéo hai người lên trên, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng to lớn kiêu ngạo nghiêm nghị của Tưởng Thiên Lỗi một mình đứng ở giữa hai cánh cửa lầu hai, dời ánh mắt dã thú, nhìn sang. . . . . .

Nhất thời bọn họ sợ hết hồn, đứng ở bậc thang thứ hai trở xuống, cũng không dám động đậy.

"Mở cửa!" Tưởng Thiên Lỗi lại ra lệnh!

Nhã Tuệ nuốt một ngụm nước bọt, bây giờ không có biện pháp, đi tới trước một bước, run rẩy lấy chìa khóa, cẩn thận mở cửa, vừa đi vào, vừa nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhúc nhích.

Đôi mắt to của Tiểu Nhu chợt lóe, cũng cẩn thận đi thoáng qua bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, đi vào trong nhà.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn không nhúc nhích.

Đường Khả Hinh nuốt một ngụm nước bọt, hoảng sợ đến trên trán đổ mồ hôi, từng bước từng bước đi lên thang lầu, đi qua bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, cũng không dám nhìn anh, bước đi vào trong nhà. . . . . .

Cửa phía sau phịch một tiếng.

Ba cô gái cùng yên lòng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt tươi cười xoay người, lập tức tiếp xúc với ánh mắt dã thú của Tưởng Thiên Lỗi, các cô ah một tiếng, lại chồng lên nhau ngã xuống sàn.

Tưởng Thiên Lỗi hoàn toàn xem như nhà của mình, cởi bỏ âu phục màu đen, chỉ mặc áo sơ mi trắng, đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống.

Bọn Nhã Tuệ trừng lớn con ngươi, đứng ở phía sau nhìn bộ dáng của Tưởng Thiên Lỗi, thật sự sợ choáng váng.

"Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh ấy ở lại chỗ này làm gì? Không phải là qua đêm chứ?" Nhã Tuệ hạ thấp giọng, không thể tin nổi nói.

Mặt của Tiểu Nhu lại bị táo bón, căng thẳng nắm Khả Hinh nói: "Khả Hinh. . . . . . Cô nhanh hỏi Tổng Giám đốc một chút. . . . . ."

"Hỏi cái gì?"

"Hỏi khi nào anh ấy đi?"

"À?" Mặc dù Đường Khả Hinh thông minh nhưng biết hỏi Tổng Giám đốc khi nào đi như vậy, không phải đào hố nhảy xuống sao? Cô và anh quen thuộc à?

"Đúng vậy! Hay là hỏi đi một chút." Nhã Tuệ cũng đẩy Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nuốt một ngụm nước bọt, mới vừa muốn cất bước, cũng đã thấy Tưởng Thiên Lỗi cầm lên hộp điều khiển trên sô pha nhỏ màu vàng nhạt, mở ti vi, chuyển đến kênh tin tức, xem vô cùng chăm chú, cô nhìn bóng lưng của anh một cái, run sợ dời bước đi tới trước mặt của anh, như đứa bé ngồi xổm ở bên chân của anh, khoanh hai tay nói: "Tổng. . . . . . Tổng Giám đốc. . . . . . Chúng tôi đã an toàn về đến nhà rồi, chúng tôi không nên quấy rầy anh. . . . . . Hay là anh đi về nghỉ ngơi sớm một chút."

Tiểu Nhu và Nhã Tuệ liền vội vàng gật đầu.

Tưởng Thiên Lỗi giống như chồng người ta, đưa ra bàn tay, bắt chước Tô Thụy Kỳ xoa đầu Đường Khả Hinh nói: "Không phải tôi đã nói rồi sao, chờ cô nghỉ ngơi xong, tôi sẽ về. . . . . ."

"Vậy. . . . . . Vậy đến bao giờ?" Đường Khả Hinh để mặc cho anh xoa đầu, căng thẳng muốn đổ mồ hôi nhìn anh.

Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, chuyển tay bóp cằm của cô, nói: "Lúc cô ngủ."

"A. . . . . ."

"Còn không đi tắm ngủ?" Tưởng Thiên Lỗi bảo cô.

Nhã Tuệ và Tiểu Nhu vừa nghe, lập tức vọt vào phòng ngủ, hai người cầm một bộ áo ngủ của mình, như tên lửa, phóng đến toilet, còn thiếu điều không tắm rửa chung! !

Đường Khả Hinh biết động tác của hai người bạn thân ở sau lưng, cô hoảng sợ đến không dám nhúc nhích nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

"Tôi khát nước. . . . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi vừa xem TV, vừa lạnh lùng nói.

"Anh muốn uống nước gì?" Đường Khả Hinh giương mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hỏi.

"Nước!"

Hiện tại, Đường Khả Hinh không có biện pháp, đứng lên, từng bước từng bước đi về phía phòng bếp, cầm một chai nước suối nho nhỏ, mở nắp đưa đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhìn cô, liền nhận lấy chai nước suối uống..., vừa uống vừa nói: "Còn không đi tắm?"

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, ồ một tiếng, liền đi vào gian phòng của mình, cầm lên một cái áo ngủ màu hồng, có thêu hình con vịt Donald, cẩn thận đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó đi tới phòng tắm, cũng đã thấy Tiểu Nhu đã tắm xong, Nhã Tuệ cũng nhanh chóng tắm xong, vừa muốn chạy ra ngoài, cô khiếp sợ hỏi: "Các người tắm xong nhanh vậy?"

"Đúng! ! Cô cũng mau tắm đi! Chúng ta cùng lên giường ngủ, anh ấy có thể đi rồi! Tôi không chịu nổi! !" Nhã Tuệ nói xong, cũng đã cùng Tiểu Nhu giống như hỏa tiễn vọt ra khỏi phòng tắm, sau đó muốn xông vào phòng ngủ, trong chớp mắt thắng lại tại cửa ra vào, cách bức rèm che lay động, có thể nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi quay lưng về hướng mình, ngồi ở bên giường Khả Hinh, mở xem tạp chí rượu đỏ nào đó . . . . .

Năm ngón tay của Tiểu Nhu cắm vào trong miệng, hoảng sợ đến chảy nước mắt! (hahaha, cười chảy nước mắt nà)

Nhã Tuệ càng không chịu nổi suy nghĩ: xảy ra chuyện gì vậy?

"Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi ngủ trên sa lon!" Tiểu Nhu đột nhiên lui về phía sau một bước, thật nhanh phóng tới trên ghế sa lon! !

Nhã Tuệ cũng không nhìn nữa nói: "Tôi cũng ngủ trên ghế sa lon."

Cô cũng đi tới một cái ghế sa lon dài khác, cứng rắn tranh đoạt một chiếc gối ôm với Tiểu Nhu!

Đường Khả Hinh cũng vội tắm xong, cầm khăn lông khô, vừa lau tóc của mình, che phân nửa tầm mắt, nói: "Tôi tắm xong rồi."

Cô bước nhỏ, đi từ từ cũng không kịp nhìn kỹ, liền vén rèm che, đi vào phòng ngủ, không ngờ tròng mắt cô trợn trừng, khăn lông trong tay rớt xuống, nhìn bả vai rộng lớn mạnh mẽ của Tưởng Thiên Lỗi, vẻ mặt cô hở ra, lui ra sau một bước. . . . . .

"Vào đi! Nằm trên giường!" Tưởng Thiên Lỗi lật một tờ tạp chí, nói!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro