C126 - 130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 126: So chiêu

Khả Hinh run rẩy đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi, cô trừng lớn con ngươi quay đầu nhìn Nhã Tuệ và Tiểu Nhu nằm ở trên ghế sa lon, chỉ lộ ra nửa mắt nhìn mình, mặt của cô đỏ lên, nơi cổ họng đột nhiên khô khốc, chân không nhịn được nhũn ra, hết sức khó khăn, yếu ớt nói: "Tổng Giám đốc. . . . . . Tôi xem hay là tôi. . . . . . Đi ra ngoài ghế sa lon ngủ vậy. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, lập tức buông tạp chí xuống, cũng đứng lên, lạnh lùng muốn đi ra ngoài.

"Anh muốn làm gì?" Khả Hinh có chút hoảng sợ ngăn ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, trợn to hai mắt hỏi.

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi không thay đổi nhìn cô nói: "Không phải cô nói muốn ngủ trên ghế sa lon dài sao? Tôi đi cùng cô?"

"Không cần. . . . . ."

Từ sau lưng truyền đến tiếng kêu rên nhỏ nhỏ của hai nguời Nhã Tuệ và Tiểu Nhu.

Tròng mắt Khả Hinh lóe lên vẻ đáng thương, vẻ mặt đau khổ nói: "Không cần, tôi ngủ trong phòng."

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, xoay người lại, lần này không ngồi ở trên giường nữa mà đưa tay kéo một cái ghế ở trước bàn máy vi tính, chuyển đến một vị trí, đi tới, cả người hết sức tao nhã ngồi ở chỗ đó, tiếp tục xem tài liệu rượu đỏ, thậm chí ở trong mỗi phần trên tài liệu rượu đỏ, anh xem thấy Khả Hinh ghi chép một đoạn về trang trại rượu đỏ, sự biến hóa của dịch rượu trong mười năm qua, phía trên có mùi vị, màu sắc và tình trạng phản ứng terroir . . . . . ..

Hai mắt anh hết sức chậm rãi lướt qua chữ viết xinh đẹp của cô, nói: "Còn không nằm xuống?"

Khả Hinh hết sức hết sức miễn cưỡng dời bước đi tới bên giường, vừa nhìn anh, vừa cẩn thận ngồi ở bên giường, đối mặt với anh, đôi bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng kéo váy trên đầu gối, khẽ cắn môi dưới. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, lật xem một tài liệu rượu đỏ. . . . . ."Có muốn tôi ôm cô lên giường hay không?"

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, vội vàng nói: "Không. . . . . . Không. . . . . . Không cần. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, lại lật xem một tờ tạp chí, mới nói: "Vậy còn không ngủ? Không muốn tôi đi đúng không?"

"A. . . . . ." Cô sửng sốt, không biết trả lời thế nào? Trả lời là. . . . . . Đúng . . . . . hay không đúng?

Cô hết sức phiền não nhìn anh một cái, sau đó nói: "Vậy tôi ngủ đây."

"Ừ."

Cô bất đắc dĩ ngồi ở bên giường, khẽ dời thân thể, cẩn thận thu hai chân, bàn tay nhỏ bé kéo qua ga giường màu hồng, chậm rãi dời người, nằm xuống, vừa nằm vừa đỏ mặt kéo váy của mình, liếc anh.

Dường như Tưởng Thiên Lỗi không có thời gian này để ý đến cô, hết sức chăm chú xem xong một quyển tài liệu rượu đỏ, lại nghiêng người tới trước, từ trên giá sách lấy xuống một quyển tài liệu rượu tuyết lợi để xem. . . . . .

Rốt cuộc Khả Hinh nằm ở trên giường, đầu nhẹ gối lên gối đầu mềm mại, trợn to hai mắt nhìn lên trần nhà dán thật là nhiều ngôi sao dạ quang, mình và Nhã Tuệ tốn cả một buổi tối dán lên, nói nếu như tắt đèn, còn có ánh sao cùng với chúng ta . . . . .

Tối nay bão đặc biệt lớn, càng không ngừng vỗ vào bệ cửa sổ đóng có chút không chặt ở trong gian phòng, tiếng rầm rầm vang dội, có chút đáng sợ ngay cả có thể nghe được tiếng mưa rào rào tạt vào cửa sổ thủy tinh, Khả Hinh có chút hoảng sợ, cũng không biết đang sợ cái gì. . . . . .

Hai cô gái bên ngoài phòng khách cũng lo sợ, cách bức rèm che đã lẳng lặng buông xuống, nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi hơi cử động, thỉnh thoảng lật sách cũng không có làm gì khác.

"Quản lý Lưu. . . . . . Tổng Giám đốc chúng ta có thể gây bất lợi cho Khả Hinh hay không?" Tiểu Nhu có chút lo lắng nói.

Nhã Tuệ cũng có chút căng thẳng nói: "Tôi cũng lo lắng chuyện này, nhưng tôi nghĩ không thể, trong nhà chúng ta có ba người phụ nữ, phía dưới còn có rất nhiều vệ sĩ và mấy đặc cảnh đi theo, hơn nữa anh ấy đường đường là Tổng Giám đốc Khách sạn Á Châu chúng ta, không đến nỗi làm như vậy."

Tiểu Nhu suy nghĩ một chút thấy cũng đúng nhưng vẫn nằm ở trên ghế sa lon, không biết từ lúc nào, trong tay cầm lấy vỏ chai rượu đỏ hôm nay mới vừa uống xong, ôm vào trong ngực.

"Cô làm gì đấy?" Nhã Tuệ nhìn chằm chằm người này.

Tiểu Nhu mím môi, vẻ mặt vô cùng lẫm liệt như tráng sĩ ra đi không quay lại nói: "Nếu Tổng Giám đốc dám làm loạn với Khả Hinh, tôi sẽ. . . . . . sẽ. . . . . . xông vào đánh cho anh ấy bất tỉnh."

"Như vậy sao. . . . . ." Nhã Tuệ nhìn cô, khẽ nói: "Thay vì làm như vậy, không bằng bây giờ cô đi vào ngủ với cô ấy?"

"Không cần. . . . . ." Tiểu Nhu lập tức mím môi, nói: "Tôi rất sợ Tổng Giám đốc"

Nhã Tuệ thở dài, cô cũng sợ, sau đó hai người cùng nhau xoay người, mệt mỏi gần chết dựa chung một chỗ, tạm thời nhắm mắt lại.

Chỉ còn lại âm thanh lật sách.

Đường Khả Hinh khẽ đảo mắt, đôi tay kéo chăn đến trước ngực, liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cô nhắm mắt lại, thở đều đều nói: "Tôi ngủ rồi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi vừa nhìn tài liệu, vừa nói: "Thật sao? Có nằm mơ không?"

Đường Khả Hinh sâu kín nói: "Nằm mơ. . . . . ."

"Có nằm mơ thấy ăn bạch tuộc hay không? Hay là nằm mơ chúng ta cùng nhau đi đến khách sạn ăn bạch tuộc hả." Tưởng Thiên Lỗi cho cô một ý kiến.

Đường Khả Hinh lập tức trợn to hai mắt, nói: "Không cần. Tôi đã tỉnh."

Tưởng Thiên Lỗi khẽ nhíu mày, đột nhiên buông tạp chí xuống, đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, dùng sức đàn ông kéo cánh cửa sổ, ầm một tiếng, lần này chốt rất chặt.

Đường Khả Hinh hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, sau khi đóng lại chặt kín cửa sổ anh cũng cúi đầu nhìn mình. . . . . . Mặt của cô ửng đỏ, nằm xuống, chậm rãi kéo chiếc chăn màu xanh dương, đắp lên mặt của mình, rốt cuộc lên tiếng: "Tại sao muốn như vậy?"

Tưởng Thiên Lỗi lại ngồi xuống, thong thả nói: "Tôi muốn xác định cô ngủ say, tối nay sẽ không gây thêm họa cho tôi!"

Đường Khả Hinh từ từ kéo chăn xuống, lộ ra ánh mắt giống như con thỏ nhỏ nhìn anh, có chút đáng thương . . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đưa ra tạp chí, vỗ xuống mặt của cô một chút.

"A!" Đường Khả Hinh khẽ kêu một tiếng, rốt cuộc có chút không khách khí nhìn anh chằm chằm, nói: "Rất đau a. . . . . ."

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi xẹt qua ý cười, tiếp tục lật xem tạp chí, nói: "Bình thường cô rất thích xem tạp chí rượu đỏ sao?"

"Ừ." Đường Khả Hinh tiện tay lấy ra một con cá heo nhỏ màu xanh dương, ôm vào trong ngực.

"Tại sao ghi chú nghiêm túc như vậy?"

"Bởi vì không có nếm thử." Đường Khả Hinh lầu bầu nói xong, liền vặn vây con cá heo.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, lật một tờ tạp chí, phía trên là hình ảnh một ly rượu sâm banh màu vàng nhạt óng ánh, trong ly rượu có rất nhiều bọt khí mộng ảo bay lên vô cùng xinh đẹp, anh xem tên loại rượu sâm banh, lại thấy chữ viết xinh đẹp của Khả Hinh viết: tại sao tất cả cô gái đều yêu thích bọt khí sâm banh? Là bởi vì nó vui mắt? Nó mộng ảo? Nhưng mọi người không biết sao? Đó là lượng đường thuần túy ngọt như mật của sâm banh, trong quá trình bốc hơi, sinh ra bọt khí nhỏ. Người khác đều nói, sau khi xoay tròn rượu đỏ ở trong ly, giọt rượu rơi ra mép ly là: nước mắt đa tình đa cảm của người tình. Nhưng rượu sâm banh vĩnh viễn cho bạn cảm giác ngọt ngào. Chỉ mong người trong thiên hạ có tình, sẽ thành người thân thuộc, cùng hưởng bọt khí xinh đẹp trong sâm banh.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn chữ phía trên, đột nhiên hỏi: "Lúc cô và Tô Thụy Kỳ đi chung với nhau cảm giác thế nào?"

"À?" Khả Hinh sững sờ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, không hiểu những lời này của anh.

"Là rượu đỏ hay sâm banh?" Tưởng Thiên Lỗi hỏi.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, mới nói: "Sâm banh."

Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nhíu lại.

Đường Khả Hinh cảm giác có một hơi lạnh bắn tới trên người của mình, cô có chút hoảng sợ nhìn anh, nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi nói sai sao?

Tưởng Thiên Lỗi mới vừa muốn nói chuyện, lại nghe được điện thoại di động trong phòng khách vang lên, ánh mắt anh lóe lên một cái.

Khả Hinh cũng hơi ngồi dậy, suy nghĩ xem lúc này, ai gọi điện thoại tới?

Đây là điện thoại của Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ cũng ngạc nhiên nhận lấy điện thoại, nhận máy, alô một tiếng. . . . . .

"Chào cô. . . . . ." Một âm thanh trầm thấp dịu dàng vang lên.

Nhã Tuệ lập tức nhận ra điện thoại của Tô Thụy Kỳ, cô kinh ngạc nói: "Cậu chủ Tô?"

"Đúng vậy!" Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói.

Nhã Tuệ hơi sửng sốt, không tự chủ nói: "Làm sao anh biết số di động của tôi?"

Tô Thụy Kỳ ngồi ở trên ghế sa lon, hơi mỉm cười không lên tiếng.

Nhã Tuệ đã biết anh là cháu trai của Thủ tướng, anh muốn biết của người nào không được? Cô bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói: "Anh muốn tìm Khả Hinh phải không?"

"Đúng vậy" Tô Thụy Kỳ mỉm cười hỏi: "Cô ấy ngủ rồi sao?"

Nhã Tuệ cầm điện thoại di động, không dám lên tiếng, đầu tiên liếc nhìn vào trong, cách rèm cửa sổ, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên đưa ngón trỏ ngoắc ngoắc mình, lòng của cô chợt lạnh, nhưng vẫn chậm rãi đứng dậy, đi qua phòng khách, đi vào phòng nhìn Khả Hinh nằm ở trên giường, trừng lớn con ngươi, không dám lên tiếng nhìn mình, cô cũng không dám lên tiếng, chỉ cẩn thận đưa điện thoại di động cho Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi hiện lên vẻ cười như không cười, nhận lấy điện thoại di động, giơ tay lên. . . . . .

Nhã Tuệ không dám lên tiếng, nhìn Khả Hinh một cái, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, ngồi xuống, nghe điện thoại, đáp lời. . . . . ."Alô. . . . . ."

Tô Thụy Kỳ ngồi ngay ngắn, nắm điện thoại: "Tổng Giám đốc Tưởng?"

"Ừ" Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe điện thoại, vừa nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh tiếp thu được tin tức trong ánh mắt của anh, không dám lên tiếng, nhưng vẫn muốn duỗi tay lấy điện thoại. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh đưa tới, chậm chạp thả vào bên môi hôn nhẹ, sau đó nắm ngón giữa cắn mạnh một cái.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh nhăn nhó, trong miệng chất đầy chăn, đau đến hai chân cũng chà trên giường!.

"Khả Hinh đâu?" Tô Thụy Kỳ nhăn mặt hỏi.

"Ngủ rồi. Lúc nảy còn đang nói mớ, nằm mơ thấy mình ăn bạch tuộc." Tưởng Thiên Lỗi hơi lộ ra nụ cười nói.

Tô Thụy Kỳ im lặng một lúc, mới nói: "Tổng Giám đốc Tưởng, đêm đã khuya, anh vẫn còn ở trong phòng của phụ nữ, không tốt lắm."

"Tôi nói rồi, tôi sẽ đưa cô ấy đi về nghỉ." Tưởng Thiên Lỗi nói.

Tô Thụy Kỳ không lên tiếng.

"Xin hỏi cậu chủ Tô tìm cô ấy có chuyện sao? Đã trễ thế này. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi khẽ nhíu mày, hỏi.

Tô Thụy Kỳ im lặng một lúc, mới nói: "Tôi chỉ lo lắng chuyện xảy ra ngày hôm nay làm cho cô ấy căng thẳng và sợ hãi, nghỉ ngơi không tốt."

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên mỉm cười nói: "Tình trạng của cô ấy rất tốt, về đến nhà, thúc giục cô tắm, mặc một bộ áo ngủ màu hồng, có thêu một con vịt Donald rất xấu, đã ngủ rồi. Cảm xúc không có gì bất ổn. Cám ơn cậu chủ Tô quan tâm nhân viên của tôi."

Tô Thụy Kỳ lại im lặng.

"Anh còn có việc sao?" Tưởng Thiên Lỗi hết sức hết sức thong thả hỏi.

Tô Thụy Kỳ không có cách nào, chỉ đành phải nói: "Không có. . . . . ."

"Hẹn gặp lại." Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp cúp điện thoại, hơi phách lối nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh lập tức nhảy lên giường, nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi, hận nghiến răng nghiến lợi kêu lên: "Anh. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi lập tức nhìn cô, không khách khí chút nào!

Khả Hinh nhìn bộ dáng của anh, tức giận đến phát run, mới vừa muốn nói, lại thấy trước bàn máy vi tính, một chiếc điện thoại di động màu đen khác vang lên . . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêng mặt nhìn thấy số điện thoại di động, sắc mặt thay đổi, vươn tay cầm di động. . . . . . Một bàn tay khác đã nắm điện thoại di động. . . . . . Anh quay đầu lại bình tĩnh nhìn cô. . . . . .

Đường Khả Hinh chặn lại, tay kia nắm điện thoại, trừng mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, ngón cái nhấn mạnh phím kết nối một cái, trước mặt anh, thật dịu dàng trả lời: "Alô. . . . . ."

Như Mạt nắm điện thoại, sửng sốt. . . . . .

Chương 127: Quỷ nhỏ nhát gan

"Xin chào. . . . . . Xin hỏi đây là số điện thoại của Tổng Giám đốc Tưởng?" Như Mạt có chút không dám tin, khẽ hỏi.

Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nắm điện thoại nhìn bộ dáng Tưởng Thiên Lỗi, cô nhất định phải chết!

Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt, lặng yên muốn đưa tay lấy qua di động. . . . . .

Đường Khả Hinh rúc người vào góc giường, nhìn Tưởng Thiên Lỗi khiêu khích, cầm điện thoại di động, dịu dàng cười nói: "Đúng vậy . . . . . . Đây là điện thoại của Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi soạt đứng dậy, nghiêng mặt nhìn hai cô gái phía ngoài bức rèm che đã lệch qua trên ghế sa lon, mệt mỏi ngủ thiếp đi, anh lập tức xông lên, nhào tới trên giường Đường Khả Hinh, muốn cướp điện thoại di động của cô, Khả Hinh chết cũng không cho, nhanh chóng né người tránh khỏi tay của anh, lập tức nói: "Cô tìm anh ấy có chuyện gì?"

Như Mạt khiếp sợ cầm điện thoại di động, nhớ tới hôm trước ở trong phòng Tổng Giám đốc, hai người chia tay không vui vẻ, cho đến nay cũng đang chiến tranh lạnh, không nói lời nào. . . . . . Lòng của cô chợt run lên, cầm điện thoại di động, có chút vội vàng nói: "Làm phiền cô nói cho Tổng Giám đốc Tưởng nghe điện thoại, tôi có việc gấp muốn tìm anh ấy. . . . . ."

Khả Hinh muốn lên tiếng, lại thấy Tưởng Thiên Lỗi đã đưa tay tới muốn cướp điện thoại di động của mình, cô ăn miếng trả miếng nắm chặt tay của anh, liều mạng cắn một cái ở trên ngón tay vô danh của anh!

Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày, đưa ra một cái tay khác nắm chặt mặt của cô, ép buộc cô há mồm ra. . . . . .

Đường Khả Hinh vừa buông lỏng miệng, lập tức nắm điện thoại, quỳ gối trên giường, đưa lưng về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Anh ấy ngủ rồi. . . . . . Mặc một bộ áo ngủ sọc xanh, áo ngủ rất xấu, mới vừa ngủ. . . . . . Cô tìm anh ấy có chuyện gì sao?"

Như Mạt cầm điện thoại di động, trái tim rất đau đớn, nước mắt lăn xuống.

Tưởng Thiên Lỗi từ sau lưng Khả Hinh ôm lấy cô, muốn cướp điện thoại di động của cô.

Đường Khả Hinh liều mạng giãy giụa thoát khỏi anh, ngã lên giường, Tưởng Thiên Lỗi thuận thế đè cô ở trên giường, cúi đầu xuống, muốn cướp điện thoại di động của cô. . . . . .

"Hư. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên trừng lớn con ngươi, đưa ngón tay che điện thoại di động, khẽ nói với anh: "Anh quên sao, điện thoại di động của anh bây giờ là của tôi đấy."

Tưởng Thiên Lỗi đành nghiêm mặt, đè ở trên người của cô, cúi đầu nhìn cô.

Như Mạt khẽ cắn môi dưới, trái tim giống như bị vỡ ra, nhớ tới tình yêu của Tưởng Thiên Lỗi nhiều năm qua, từ nhu tình mật ý, lâu lâu ôm khẽ, cũng vô cùng tình thâm ý thiết, cô không tin Thiên Lỗi phản bội, cô không tin, lần nữa đau lòng nói: "Vậy xin hỏi. . . . . . cô là. . . . . ."

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu nhìn cô, sống mũi cao sắp đụng chóp mũi nhỏ của cô, hai mắt nóng rực, lóe ra ánh sáng làm cho người ta mê loạn.

Người đàn ông này rất đẹp trai.

Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng của anh, lại không nhịn được hừ một tiếng, nói: "Cô tìm anh ấy có chuyện gì sao? Anh ấy ngủ rồi, ngủ ngon, ngủ say, mới vừa rồi còn mở miệng nói mớ, cùng tôi đi uống Lan Hương Tử (hạt é)!"

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, nhìn cô!

Như Mạt sửng sốt, nắm điện thoại di động, mềm nhũn ngã xuống giường nệm.

Đường Khả Hinh nghe được đầu bên kia điện thoại có âm thanh tút tút vang lên, mới nhìn Tưởng Thiên Lỗi cười hắc hắc, nói: "Cô ấy cúp rồi. . . . . ."

Mặt của cô khẽ thu lại, có chút hoảng sợ nhìn Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu nhìn mình, cặp mắt nóng rực phát ra hai đốm lửa nhỏ cháy hừng hực, tức giận nói: "Cô nói cho tôi biết, tại sao cô biết Lan Hương Tử?"

Đường Khả Hinh chớp mắt một cái, có chút hoảng sợ nói: "Tùy. . . . . . Tùy. . . . . . Tùy tiện nói thôi . . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi trừng mắt, lập tức hung dữ vươn tay bóp chặt cổ họng của cô, tức giận gầm nhẹ: "Cô gái đáng chết này! ! Tại sao nhắc tới Lan Hương tử!"

"A. . . . . . . . . . . ." Khả Hinh ngẩng mặt lên, bị Tưởng Thiên Lỗi bóp chặt cổ họng, nghẹn không thở nổi, hai chân ở phía dưới người anh chợt đá lung tung, đôi tay liều mạng đánh vào cánh tay cứng rắn như sắt, nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi không thở nổi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, sức trong tay buộc chặt thêm một chút, cắn chặt răng nói: "Cô gái đáng chết này, ngày càng cả gan, hôm nay thiếu chút nữa phá hỏng chuyện lớn của tôi, còn chết cũng không hối cải. Hôm nay cô gây ra họa này làm cho khách sạn chúng ta thiếu chút nữa rơi vào trong tay truyền thông, tôi mặc kệ cô và người nào ở chung một chỗ, nhưng cách xa Tô Thụy Kỳ một chút cho tôi, nếu để cho truyền thông mượn cớ thông qua cô tung tin tức, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô! Cô cho rằng tôi muốn ở lại chỗ này hả? Tôi muốn nhìn cô gái chết tiệt cô cắt đứt quan hệ với anh ta! Cắt đứt mối họa sau này của tôi!"

Cả người Đường Khả Hinh đột nhiên muốn ngất xỉu, không thở nổi nhìn anh, đôi tay mềm nhũn ở trên cánh tay cứng rắn của anh, từ từ rũ xuống, rũ xuống hai bên. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi tức giận thở phì phò, nhìn hai mắt cô gái này phát ra vẻ tổn thương, ánh mắt sắc bén của anh thu lại, ngón tay khẽ buông lỏng cổ của cô.

Đường Khả Hinh nhất thời thở gấp, nằm nghiêng ở trên giường, mắt ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi căng thẳng, nhìn bộ dáng của cô, cũng không chú ý kỹ, chỉ sửa sang lại áo sơ mi của mình, ngồi ở bên giường, im lặng không lên tiếng.

Đường Khả Hinh im lặng một lúc lâu, cũng không có để ý Tưởng Thiên Lỗi, khẽ kéo chăn che mình, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ, giống như đã ngủ say.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn thái độ cô như vậy, cũng không thương tiếc, cầm điện thoại di động rọi trước mặt cô, mặc cho cô nhắm mắt nói: "Cô không được quên giao hẹn của chúng ta trong ba ngày này! Nếu cô dám nuốt lời, tôi sẽ đòi lại tất cả những gì đã từng đưa cho cô! Tôi không thể thương hại cô mãi! Nếu thấy điện thoại của cô ấy, lập tức tắt cho tôi! Cô không có tư cách nói bất cứ chuyện gì với cô ấy!"

Đường Khả Hinh nhắm mắt, giống như đã ngủ.

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên chán ghét bộ dạng cô nhắm mắt, hai bàn tay nhanh chóng đưa ra, nắm chặt mặt của cô, gầm nhẹ: "Mở mắt ra nhìn tôi, Tôi muốn xác định cô nghe được lời của tôi!"

Đường Khả Hinh vẫn nhắm mắt, thậm chí lông mi không có chút lay động, giống như đã ngất xỉu.

Ánh mắt sắc bén của Tưởng Thiên Lỗi lóe lên một cái, đột nhiên vươn tay, kéo thân thể mềm mại của cô ôm vào trong ngực, cúi xuống nắm cằm của cô, nhanh chóng kêu: "Đường Khả Hinh!"

Đầu Đường Khả Hinh vẫn rũ xuống một bên, hai mắt nhắm chặt, đôi tay rũ xuống một bên, cũng không nhúc nhích.

Tưởng Thiên Lỗi nhướng mày, nhìn dấu đỏ trên cần cổ cô một cái, đoán chừng lúc nảy bóp mạnh, anh lập tức muốn ôm cả người cô lên. . . . . .

Một cái tay khẽ đặt ở trên lồng ngực kiên cố của anh.

Động tác của anh ngừng lại, nhìn cô vẫn nhắm mắt trong ngực nhưng bàn tay nhỏ bé trắng nõn, nhẹ đặt ở vị trí trái tim của anh, đẩy ra.

Tưởng Thiên Lỗi cắn răng muốn ôm cô vào trong ngực. . . . . .

Tay của cô lập tức đẩy lồng ngực của anh. . . . . .

Hai mắt anh khẽ chớp, đôi tay buông lỏng đặt cả người cô lên giường.

Khả Hinh giống như một đứa bé mệt mỏi, cuộn rúc vào trên giường, đầu gối trên gối đầu nho nhỏ, kéo chăn qua, nhắm mắt lại, đã ngủ.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dạng của cô, mới vừa muốn nói chuyện, lại phát hiện cô đã nghe lời nắm điện thoại di động của mình, dính vào trên mặt, giống như nghe hiểu lời của anh. . . . . .

Anh im lặng không lên tiếng nhìn cô một lúc lâu, mới nói: "Làm tốt bổn phận công việc của cô! Sau này không có việc gì, đừng gây họa cho tôi! Tất cả mọi thứ tôi cho cô hôm nay! Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể lấy lại! Cô phải học mọi người ngoan ngoãn nghe lời! ! Tôi không cho phép, cô không thể gặp mặt Tô Thụy Kỳ! ! Khách sạn Á Châu không chỉ có mình tôi, còn có bạn thân của cô, tất cả đồng nghiệp của cô! ! Tự giải quyết cho tốt!"

Anh nói xong, lạnh lùng đứng lên, tắt đèn bên trong căn phòng, nhanh chóng đi ra ngoài, cũng thuận tiện tắt đèn bên trong phòng khách, đi thoáng qua chai rượu đỏ, đi khỏi ngôi lầu nhỏ!

Gió gào thét cuồng loạn, gần như quên mất đây là một đêm đáng sợ.

Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, nắm chiếc điện thoại di động, trong đầu không nhịn được nghĩ tới hình ảnh lúc cha đi khỏi, bộ dáng miễn cưỡng và chua xót, luôn lộ ra vẻ vô cùng thỏa hiệp, cô hiểu, đó là bởi vì quý trọng người bên cạnh, vô cùng quý trọng kết quả, lòng của cô chua xót, trong bóng tối lờ mờ nước mắt lặng lẽ nhỏ xuống, nhưng có một chút ánh sáng kiên cường từ trong ánh mắt phát ra, cô đột nhiên tức giận nhảy lên giường, chân trần chạy vội đi ra ngoài, đi qua phòng khách, lao ra ban công, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đón gió mưa, sắp đi lên xe, cô đột nhiên nhìn về phía anh tức giận kêu to: "Tưởng Thiên Lỗi! !"

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên cạnh cửa Rolls-Royce, đẩy ra vệ sĩ, đón gió to mưa lớn, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trên lầu tối.

Đường Khả Hinh thở hổn hển cầm điện thoại di động, cắn chặt răng nghẹn ngào nói với anh: "Trên thế giới này, nếu trong lòng thật sự thích một người, yêu một người, mặc kệ anh có điện thoại di động hay không, chỉ cần yêu nhau là có thể tìm được! Tôi không biết tình yêu của anh là cái gì! ! Tình yêu không phải chỉ có gọi điện! ! Tôi sống độc thân cả đời cũng không cần giống như anh! Sợ người khác nghe điện thoại làm gì? Anh có bản lãnh thì chân chính dắt tay của cô ấy đi ở trên đường cái! Anh cũng chỉ là một tên quỷ nhát gan! Bàn tay mình không nắm được tình yêu của mình, muốn trông nom tình yêu của người khác? Đồ vô dụng!"

Cặp mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, ngẩng đầu lên, cả người ướt đẫm, tức giận nhìn Đường Khả Hinh! !

"Tôi không có điện thoại di động, tôi cũng có thể sống! ! Cho dù tôi bị toàn thế giới vứt bỏ, tôi cũng có thể sống! ! Tôi không cần vật này! ! Nếu anh không muốn tôi liên lạc với anh ấy, tôi sẽ không liên lạc! Nhưng lý do tôi không liên lạc với anh ấy, tuyệt đối không phải bởi vì anh! ! Mà bởi vì người quan trọng nhất bên cạnh tôi! Điện thoại di động này, tôi trả lại cho anh! Tôi không muốn vật của anh!" Cặp mắt Đường Khả Hinh đột nhiên nóng lên, cắn chặt răng, cầm điện thoại di động ra sức ném về phía Tưởng Thiên Lỗi, vừa đúng ném trên bả vai của anh!

Anh cũng không nhúc nhích ngẩng đầu, nhìn cô! !

Chương 128: Giữ lại một chút

Gió lốc cuồng loạn vẫn quét khắp nơi!

Đường Khả Hinh đột nhiên chớp mắt, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi ở dưới lầu.

Tưởng Thiên Lỗi cũng đứng yên ở trong mưa gió, mặc cho nước mưa cuồng loạn vỗ vào trên thân thể anh, anh cũng không nhúc nhích nhìn cô!

Đường Khả Hinh cố nén cảm xúc đang trào dâng trong thân thể, không nhìn anh nữa, mà xoay người chuẩn bị đi vào phòng khách, dừng bước lại nhìn Nhã Tuệ và Tiểu Nhu, bọn họ đang đứng ngơ ngác ở tại cửa ra vào, im lặng nhìn mình, cô im lặng không lên tiếng, đi qua bên cạnh của các cô, xoay người đi vào trong phòng khách tối đen, cũng không mở đèn, trực tiếp ngồi trên ghế sa lon, phiền muộn.

Khuôn mặt Nhã Tuệ giận dữ đi tới, tách một tiếng, bật đèn lên, nhìn bộ dạng bướng bỉnh của Khả Hinh, cô tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi nói, tính tình nóng nảy chết tiệt của cô! ! Người sống trong xã hội, thân không thể tự chủ a! Tại sao cô luôn như thế? Luôn bướng bỉnh như thế? Tổng Giám đốc bảo cô làm như thế nào thì cô làm như thế đó là được! Ngoan ngoãn nghe lời của anh ấy, một tháng cầm gần mười ngàn đồng tiền lương, có tiền cho mẹ của cô, có tiền cho dì, còn để dành một ít tiền cho mình, không phải cô đã nói như vậy sao? Muốn để dành tiền mở căn khách sạn nhỏ, mời khách uống rượu đỏ do mình chưng cất, mời khách ăn điểm tâm do chính cô làm. . . . . . Cô là một người có lý tưởng, làm sao cô có thể tùy ý như vậy? Không biết chịu đựng một chút sao?"

"Tôi không chịu nổi!" Đường Khả Hinh thở hổn hển nói, cặp mắt ứa lệ!

"Cô chịu được cái gì?" Nhã Tuệ tức giận muốn khóc: "Cô nói cho tôi biết, lúc cô trốn ở trong kho hàng, quản lý của cô muốn lấy đồ, muốn cô làm thế nào?"

Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới không lên tiếng!

Nước mắt Nhã Tuệ lăn ra nói: "Muốn cô quỳ trên mặt đất, đạp trên lưng của cô đó. . . . . . ".

Đường Khả Hinh cố nén không để nước mắt rơi xuống.

Tiểu Nhu hoảng sợ đến không dám nhúc nhích, đứng ở một bên, chớp mắt khóc.

Nhã Tuệ ngồi ở trên ghế sa lon, tiếp tục nghẹn ngào nói: "Cô còn muốn Tổng Giám đốc phải làm sao? Cô muốn anh ấy đặt cô ở trong lòng à? Cô chỉ là một nhân viên nho nhỏ, anh ấy có hàng triệu nhân viên trên toàn thế giới, anh có thể mở một mặt như vậy, tôi đã cảm thấy rất may mắn rồi ! Cho tới bây giờ tôi cũng không cảm thấy anh ấy là người lương thiện! Từ lúc cô nằm ở trong mưa, vì sợ phụ nữ bên cạnh mình lộ ra ngoài, anh ấy đã từ chối, tôi biết ngay anh ấy rất vô tình! Không phải tôi đã nói với cô sao? Tại sao cô còn tùy hứng như vậy? Cầm điện thoại di động của anh ấy, nhịn một chút sẽ qua ba ngày! Cô đã chịu đựng nhiều năm rồi, không phải sao?"

Đường Khả Hinh đột nhiên kích động bật khóc: "Tôi không muốn ở trong kho hàng, quỳ trên mặt đất để cho người ta đạp, tôi mới đi làm ở khách sạn! ! Tôi cũng là người sống, tôi cũng có một chút tự tôn! Chẳng cần biết anh ấy là ai, anh ấy dựa vào cái gì mà không tôn trọng tôi? Tôi cũng có cha mẹ sinh ra, cha mẹ tôi cũng đã từng rất đau đớn mới nuôi tôi lớn! Không phải một lần mà nhiều lần sỉ nhục tôi! Tại sao tôi phải để cho anh ấy sỉ nhục? Tôi không muốn . . . . . . tôi không muốn . . . . . . "

Nhã Tuệ vừa đau lòng vừa tức giận nhìn cô, khóc nói: "Con bé chết tiệt này! Cô có biết những lời vừa rồi cô nói với Tổng Giám đốc, nghiêm trọng đến mức nào không? Đây là lời nói rất đáng sợ! ! Chứng minh cô biết bí mật của anh ấy! Cô biết người phụ nữ kia là ai chăng? Người phụ nữ kia là phu nhân của Thị Trưởng thành phố! Mối quan hệ này, cô có biết rất đáng sợ không? Cô có chín cái mạng cũng không đủ sống!"

Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ khóc nói: "Vậy cô có biết Tô Thụy Kỳ là ai chăng?"

Nhã Tuệ kêu lên: "Tôi đương nhiên biết! Anh ấy là cháu trai của Thủ tướng! !"

"Anh ấy là bạn bè của tôi! !" Đường Khả Hinh đứng lên: "Ba năm qua, ngoại trừ cô và Tiểu Nhu, anh ấy là người bạn duy nhất cho tôi ấm áp! ! Tôi từ bệnh viện đi ra ngoài, tôi không cẩn thận té ngã trước tiệm của anh ấy, anh ấy lặng lẽ gội đầu cho tôi, cắt tóc cho tôi, che đi vết sẹo trên mặt! ! Sau đó đổi cho tôi bộ quần áo như người khác, nói với tôi, không có người nào có thể xinh đẹp cả đời, không trọn vẹn cũng không phải là lỗi! ! Mỗi lần tôi đi gặp anh ấy, anh ấy đưa tôi vào, luôn ấm áp như ánh nắng! Tôi nhớ mãi, tôi từ trong tiệm anh ấy đi ra, trong tay tôi cầm tờ 100 đồng màu hồng! Cô có biết đối với tôi, một người bạn quý trọng đến mức nào không? Anh ấy cũng đáng quý trọng giống như cô. . . . . ."

Nhã Tuệ ngồi ở trên ghế sa lon, bất đắc dĩ rơi lệ.

"Tại sao? Tại sao một người không trọn vẹn giống như tôi không xứng đáng có được một người bạn chân chính? Cũng bởi vì Tưởng Thiên Lỗi cho tôi một công việc, tôi phải nghe lời của anh ấy, mất đi một người bạn sao? Cũng bởi vì tôi không trọn vẹn, cho nên tôi không có bất kỳ lợi thế phản kháng, anh ấy có thể tùy tiện sỉ nhục tôi, thậm chí tổn thương tôi sao? Vậy tôi sống vì cái gì? Tôi sống không chỉ chịu đựng một chút sỉ nhục, tôi sống còn muốn được một chút tôn trọng! Người sống trên đời này, nếu như không nghe được tiếng nói của tâm hồn, có khác gì người chết?"

Đường Khả Hinh khóc rống nhìn Nhã Tuệ, nói: "Cha nói, người làm thức ăn, nhất định phải luôn nghe tiếng nói của trái tim, dùng nguyên liệu tốt nhất nấu ra món ăn ngon nhất, đưa cho người tôn kính, người thích ăn nhất, hi vọng bọn họ có thể bình an khỏe mạnh. Cho nên cuộc sống của bọn họ luôn cảm thấy có ý nghĩa. Lúc cha ngồi lên xe tù đưa đi nhà giam vẫn không ngừng căn dặn tôi, phải đem đồ chua và thịt muối trong nhà, đưa cho bà cụ ở một mình cách vách nhà chúng ta, lo lắng sau này không có ai đưa cơm cho bà ăn, sợ bà một mình đói chết trong nhà. . . . . . Cô có biết cha tôi đã chịu đựng đến cỡ nào sao. Tôi vẫn luôn tự hào về cha tôi, cho nên tôi cũng muốn sống như cha. Mặc dù hình dáng này của tôi. . . . . . Chẳng lẽ không thể giữ lại một chút kiên cường và tốt đẹp trong lòng sao?"

Nhã Tuệ khổ sở che mặt rơi lệ khóc rống nói: "Rốt cuộc cô muốn tôi làm sao đây? Tôi nên làm thế nào với cô? Lòng tôi đau khi cô bị khinh khi, tôi cũng đã từng căm ghét và oán giận anh ấy vì anh ấy vô tình, nhưng mà anh ấy là người có thể cho cô tương lai tốt đẹp, cô bảo tôi làm thế nào? Trơ mắt nhìn công việc này mất đi. Tôi nên làm sao với cô đây? Tôi đau lòng, tôi sốt ruột, tôi mâu thuẫn, tôi nên làm như thế nào đây?"

Đường Khả Hinh cũng vươn tay, nắm chặt cánh tay bạn thân, khóc nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi rất xin lỗi, tôi xin lỗi cô. . . . . ."

Nhã Tuệ không muốn nói thêm lời nào, chỉ một mình ngồi đó khóc rống, khóc thật lâu thật lâu, rốt cuộc nói: "Không bao lâu nữa, lại phải đi thăm chú rồi, chúng ta muốn dành rất nhiều lời tốt đẹp để nói cho chú biết, nhưng không thể nói nữa rồi, chẳng lẽ phải bịa đặt lời nói dối à? Phải bịa đặt nói dối mới có thể để cho chú tiếp tục sống nổi ở trong tù a. . . . . ."

Đường Khả Hinh nhớ tới cha, trái tim của cô cũng nhất thời đau đớn như muốn vỡ tan, bật khóc.

Tiểu Nhu yên lặng lắng nghe, vừa nghe vừa khóc, lặng lẽ rơi lệ, tiến lên nhưng không biết ôm người nào, người nào cũng khóc rất đáng thương, cô cũng ngồi xổm trên mặt sàn, len lén lau nước mắt.

Một đêm mưa to gió lớn giăng phủ khắp muôn nơi.

Bên này buồn bã khóc than khổ sở, bên kia yên lặng không nói!

Chiếc Rolls-Royce màu đen ở trong bão táp, chậm rãi chạy về phía trước.

Lúc này cực kỳ yên lặng.

Tài xế nắm chặt tay lái, lái xe chạy đi, vừa chạy vừa nhìn Tưởng Thiên Lỗi ở trong kính xe, ngồi im lìm bất động, cả người ướt đẫm, ông ta chậm rãi nói: "Cậu chủ, tối nay bão quá lớn cho nên lái xe chậm một chút, cậu còn muốn đi khách sạn theo kế hoạch không? Có thể Như Mạt tiểu thư sẽ ở nơi đó chờ cậu. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, cả người ướt đẫm, mặc cho áo sơ mi trắng dính vào trên da thịt màu đồng của mình, anh lạnh lùng, ngưng mắt nhìn nước mưa ngoài cửa sổ, nhớ lại câu nói tràn ngập tức giận bất bình: Tôi không biết tình yêu của anh là cái gì! ! Tình yêu không phải chỉ có gọi điện! ! Tôi sống độc thân cả đời cũng không cần giống như anh! Sợ người khác nghe điện thoại làm gì? Anh có bản lãnh thì chân chính dắt tay của cô ấy đi ở trên đường cái! Anh cũng chỉ là một tên quỷ nhát gan! Bàn tay mình không nắm được tình yêu của mình, muốn trông nom tình yêu của người khác? Đồ vô dụng!

Hai mắt anh mãnh liệt chớp lóe, đột nhiên tức giận cười nhạt một tiếng, cắn răng chậm rãi gọi: "Đường Khả Hinh. . . . . ."

Tài xế có chút lo lắng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cẩn thận hỏi: "Cậu chủ, cậu không có sao chứ?"

Tưởng Thiên Lỗi từ từ thu hồi ánh mắt, vẻ mặt nguội lạnh nói: "Về khách sạn. . . . . ."

"Dạ!" Tài xế lập tức xoay động tay lái, chạy đi.

Lúc này gió thổi rất mạnh!

Tòa Khách sạn Á Châu được ví như "Thiên Phủ" hiện ra trước mặt, nhưng cũng bị lu mờ, trên mặt biển sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, xô vào chân móng kiên cố của tòa nhà!

Chiếc Rolls-Royce chạy trong mưa, chậm rãi dừng ở đại sảnh khách sạn.

Có một bóng dáng màu trắng che dù, lần đầu tiên vội vàng chờ đợi anh.

Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi cứng ngắc, thân thể ướt đẫm, tóc cũng ướt đẫm rũ xuống mí mắt, vô cùng lạnh lùng đi xuống xe, biết ở nơi không xa có một bóng dáng đang đợi mình, ánh mắt anh lóe lên, nhớ lại cậu nói trong mưa to gió lớn lúc nảy, cắn chặt răng, căn dặn Đông Anh đang gấp gáp đi ra: "Tối nay tôi muốn yên lặng một mình, cho dù là ai cũng không cho quấy rầy! ! Tất cả lý do, tôi đều không muốn nghe! !"

Đông Anh mất hồn nhìn bộ dáng của anh, chỉ đành gật đầu khẽ đáp: "Vâng . . . . ."

Như Mạt che dù đứng ở trong mưa gió, nghe được câu này, trong lòng chợt chua xót, nước mắt lăn xuống, nhìn bóng dáng anh lạnh lẽo vô tình, đây là lần đầu tiên anh đối xử với mình như thế.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng xoay người đi vào đại sảnh khách sạn, trong ánh mắt ngạc nhiên của các nhân viên ca đêm, lạnh lùng đi vào thang máy!

Như Mạt nhìn bóng dáng Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng biến mất, cô đột nhiên gấp gáp, ném cây dù trong tay, vọt vào trong mưa, chạy vào đại sảnh, nhào tới trước thang máy, nhìn Tưởng Thiên Lỗi muốn đè xuống bảng điều khiển thang máy, cô lập tức đi lên trước, vừa muốn kêu gọi anh, thang máy đã chậm rãi đóng lại, chỉ thấy ánh mắt vô tình của anh nhìn mình lần cuối, nước mắt của cô rơi xuống . . . . . .

Chương 129: Cùng yêu

Hành lang thật dài rất tối.

Cả người Tưởng Thiên Lỗi ướt đẫm, từng bước từng bước đạp thảm trắng mềm mại đi về phía trước. . . . . .

Sau lưng cửa thang máy, ầm ầm mở ra.

Như Mạt vẫn chưa từ bỏ ý định, rơi lệ đi về phía trước, thấy bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi sắp biến mất ở hành lang thật dài, cô nghẹn ngào chạy như bay về phía trước, vừa chạy vừa gọi nhỏ: "Thiên Lỗi. . . . . . Em sai rồi. . . . . . Ngày đó em sai rồi. . . . . . Anh đừng trách em . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, xoay người đi vào phòng Tổng Giám đốc, một mình đóng cửa lại.

Như Mạt khóc lóc đi tới trước cửa phòng Tổng Giám đốc, đôi tay vỗ nhẹ cánh cửa, rơi lệ gọi nhỏ: "Thiên Lỗi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi im lặng ngồi ở trên ghế sa lon, một mình trong không gian tối đen, không lên tiếng.

Như Mạt ngã trên mặt sàn, mặt dán vào cạnh cửa, giống như ở dán vào lồng ngực kiên cố của người đàn ông kia, nước mắt của cô từng viên lăn xuống, sâu kín nói: "Thiên Lỗi, là em sai rồi, xin anh thông cảm cho em, thông cảm thân thể của em không khỏe, đừng giận em . . . . . Em tin anh và cô gái kia không có gì, thật mà, em tin anh. Trên thế giới này, cho dù là ai phản bội em nhưng anh sẽ không. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi giống như chìm vào trong bóng tối, như tan biến, không có tư tưởng, không có linh hồn.

Như Mạt lại vỗ nhẹ cửa, van xin khóc nói: "Mở cửa đi. . . . . . Mở cửa. . . . . . Em không thể không có anh. . . . . . Em sai rồi, em thật sự sai rồi, em không nên nhất thời mềm lòng, thừa dịp anh ra khỏi nước mà gả cho anh ấy. . . . . . Em sai rồi. . . . . . Em nên phản bội mọi người, lựa chọn chỉ thích một mình anh. . . . . . Thiên Lỗi. . . . . . Thật xin lỗi, em làm cho anh đau lòng, để cho anh đau lòng rất nhiều năm, em sai rồi. . . . . . Em xin lỗi anh. . . . . . Em xin lỗi ngươi. . . . . . Em cầu xin anh, mở cửa đi. . . . . . Em rất lo lắng cho anh, đã rất nhiều năm chưa từng nhìn thấy anh như vậy. . . . . . Thiên Lỗi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi vẫn im lặng ngồi ở trên ghế sa lon, hai mắt ở trong bóng đêm, tỏa sáng như ánh sao.

"Thiên Lỗi. . . . . ." Như Mạt khổ sở buồn bã khóc, nhìn cánh cửa đóng chặt ở trước mặt, hai mắt ứa nước mắt, nhớ lại nhiều năm trước đây, trong rừng trúc sâu tối, một cô bé mộng mơ, mặc chiếc váy nhỏ màu trắng, ngồi ở trên xích đu ngập hoa hồng, bay tới bay lui, lộ ra nụ cười vui vẻ, cô bé nở nụ cười rất trong sáng xinh đẹp, ngây thơ, hai tay nắm sợi dây xích đu, ngửi hương hoa hồng. . . . . .

Lúc khuôn mặt nhỏ nhắn, cái mũi nhỏ nhắn của cô bé ngửi được mùi hoa thì đột nhiên nhìn thấy nơi xa có một anh trai xinh đẹp đứng ở đầu kia, đang lạnh lùng chăm chú nhìn mình, cô bé có chút ngây người, hoảng sợ nắm sợi dây, chớp đôi mắt to, nhưng không nhìn thấy anh trai nữa, tâm trạng của cô bé rất gấp gáp, nắm sợi dây xích đu, nhẹ nhàng đi xuống, mang giầy màu trắng, đi vào trong rừng trúc, gọi nhỏ: "Anh ơi. . . . . . Anh ơi. . . . . ."

Lúc này trong rừng trúc thật sâu tối, thỉnh thoảng xuyên qua chút ánh sáng, nhưng cô bé không sợ chút nào, từng bước một đi vào trong rừng trúc, vừa đi vừa gọi nhỏ: "Anh ơi. . . . . . Anh ơi. . . . . . Anh ở chỗ nào?"

Cô bé đi càng lúc càng đi vào chỗ sâu, dần dần nghe được tiếng nước chảy, cô bé thật thích âm thanh này, liền vui vẻ bước nhanh về phía trước, không ngờ lúc vừa bước tới một dòng suối nhỏ phía trước mặt, cô bé đột nhiên trợt chân xuống, cô bé ah một tiếng, cả người ngã vào trong một khe suối, cô bé hoảng sợ cố sức trèo lên mặt nước, kêu to: "Cứu mạng a . . . . . . cứu mạng a . . . . . ."

Đôi bàn tay nhỏ bé của cô bé không ngừng vỗ mặt nước, thân thể nhỏ nhắn bắt đầu dần dần chìm xuống, cô bé vừa khóc oa oa, vừa kêu to.

Lúc này, một bóng dáng màu xanh nhạt, lao xuống khe suối, tay linh hoạt bơi trong nước, mò thân thể nhỏ bé đã chìm xuống, sau đó ôm lên, ánh mắt rất kiên định, một tay nắm chặt một góc khe suối, nhảy lên mặt đất, đặt cô bé trên mặt đất, đôi tay đặt trên bụng cô bé, đè mạnh xuống bụng cô bé, vừa đè ép bụng cô bé, vừa nóng lòng gọi: "Như Mạt. . . . . ."

Như Mạt. . . . . . Như Mạt. . . . . . Như Mạt. . . . . .

Đây là lần đầu tiên trong đời anh trai cho cô xích đu dây đầy hoa hồng và rất nhiều váy nhỏ công chúa mộng ảo, lần đầu tiên gọi tên cô. . . . . . Mỗi lúc sau này, anh trai đều thích dắt tay của cô đi qua từng mảnh rừng trúc, đạp trên mặt đất nứt nẻ, gọi nhỏ tên của cô: Như Mạt, cái tên này rất dễ nghe, chỉ là ý nghĩa như bọt biển. . . . . .

Cô bé không hiểu những lời của anh trai, chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh.

Anh dắt cô đi về phía trước, vừa đi quay đầu lại nhìn cô, hơi cười.

Cô bé cũng cười ngọt ngào.

Hai bóng dáng nho nhỏ, ở trong rừng trúc, vui vẻ đi qua Xuân Hạ Thu Đông, cho đến khi bọn họ lớn lên. . . . . . Cho đến khi anh nghiêm nghị giống như hoàng tử, cô xinh đẹp mộng mơ giống như công chúa. . . . . . . . . Bọn họ là một đôi tình lữ bí mật trong thiên đường, bọn họ là tài tử giai nhân được mọi người công nhận. . . . . .

Kí ức chồng chất, mỗi một điểm cũng đau thương và nặng nề.

Mỗi lần Như Mạt nhớ lại quá khứ, lệ nóng đong đầy, cuộc đời của cô có lẽ thật sự giống như bọt biển, trôi nhẹ trong hang động u tối, đời đời kiếp kiếp đều vì thân thế hèn mọn của mình mà trả một cái giá hèn mọn. . . . . . Cô yên tĩnh, khuôn mặt ướt đẫm giống như giấc mộng ướt đẫm trong quá khứ, nghe nói mộng cũng sẽ ướt đẫm, thấm nước, giống như bọt biển mềm mại, trĩu nặng nề rồi rửa nát.

Cô sâu kín dán vào cạnh cửa, cách một cánh cửa bắt đầu mãnh liệt nhớ nhung người đàn ông bên trong, nhớ tới tình yêu nồng nàn của anh, nụ hôn thâm tình, nước mắt bi thương của cô rơi xuống. . . . . .

Đông Anh đứng ở thang máy đầu kia, nhìn cô đau buồn, không dám đến gần tình yêu giữa bọn họ, thế giới của bọn họ, tình yêu bọn họ, nồng đậm bao trùm khắp muôn nơi, tất cả xung quanh đều là đau thương, trĩu nặng và ngọt ngào.

Đông Anh không có phát hiện, ở một đầu hành lang khác, có một bóng dáng màu tím nhạt đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hình ảnh này!

Cô ôm vai đứng ở trong bóng tối, nhìn bộ dáng Như Mạt ngã xuống sàn buồn bã khổ rơi lệ, cô a một tiếng, nói: "Tôi đã nói. . . . . . Kẻ địch của tôi chỉ có một! Hừ!"

Cô từ từ xoay người, mất dạng ở hành lang.

***

'Phòng tổng thống' tiếng chuông cửa vang lên.

Trang Hạo Nhiên mặc áo ngủ trắng như tuyết, lộ ra làn da hấp dẫn, khuôn mặt buồn ngủ cũng vo thành một nắm, không chịu nổi ánh đèn ngoài cửa, híp mắt nhìn Nhậm Tử Hiền vô cùng quyến rũ ôm một chai Laffey năm 1992 đứng ở trước mặt của mình, khẽ chớp mắt, anh gào lên một tiếng: "Trời ạ. . . . . . Cô lại chơi chiêu này? Đã mấy giờ rồi? Đêm mưa bão, cô không cần ngủ à?"

Nhậm Tử Hiền đột nhiên có chút xúc động nhìn bộ dáng đàn ông của Trang Hạo Nhiên nói: "Tại sao anh nói chuyện không có chút nào giống Tổng Giám đốc?"

"Tổng Giám đốc cũng là người được không?" Trang Hạo Nhiên lườm cô một cái, nặng nề thở dốc một hơi, kéo quần áo ngủ của mình, tựa vào cạnh cửa, bất đắc dĩ hỏi: "Cô lại thế nào?"

"Tâm trạng không tốt, muốn tìm người uống rượu!" Nhậm Tử Hiền sảng khoái nói xong, cặp mắt quan sát toàn thân anh từ trên xuống dưới, trực tiếp hỏi: "Bên trong có phụ nữ hay không?"

"Không có. . . . . ." Trang Hạo Nhiên không chịu nổi, xoa huyệt Thái Dương của mình, vừa nhìn thấy cô, liền nhức đầu.

"Ừ" Nhậm Tử Hiền muốn đi vào.

Trang Hạo Nhiên lại ngăn ở cửa, nhìn cô, mắt buồn ngủ lim dim nói: "Cưng ơi, ở đây cũng không phải là nước Anh, để ý dư luận một chút được không? Nửa đêm cô cầm chai rượu chạy tới tìm tôi, dễ dàng đưa tới hiểu lầm của người khác."

"Chồng chưa cưới của tôi cùng với một phụ nữ khác ở trong cửa ngoài cửa phòng Tổng Giám đốc khóc sướt mướt cũng không sợ, tôi sợ cái gì?" Tử Hiền cao giọng nói.

Trang Hạo Nhiên hơi tỉnh táo, yên lặng nhìn cô.

Nhậm Tử Hiền cũng yên lặng nhìn anh.

Cuối cùng Trang Hạo Nhiên, bất đắc dĩ tránh ra một bên, nói: "Vào đi, bà Tổng Giám đốc."

Nhậm Tử Hiền mỉm cười, ôm chai rượu đỏ đi vào 'phòng tổng thống', thuận tiện giúp anh đóng cửa lại, sau đó nhìn cả 'phòng tổng thống' thiết kế bằng kính thủy tinh, thậm chí còn nhìn thấy phía trên không thiết kế kính thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy mưa to gió lớn điên cuồng ở bên ngoài, mà bên trong yên tĩnh và vô cùng thoải mái, phòng khách bày mấy quyển sách triết học, một ly rượu đỏ và một bình giải rượu đặt cùng một chỗ, có vài dịch rượu nhỏ giọt. . . . . .

Cô nhìn khung cảnh xung quanh, cười nói: "Xem ra anh rất nhàn nhã, tôi cũng không phải đặc biệt hận người đàn ông của tôi, vào lúc này, anh vẫn thường làm việc ở trong phòng Tổng Giám đốc."

"Anh ta lúc nào mà không bận rộn? Người giống như anh ta, cũng không cho người khác ngủ." Trang Hạo Nhiên mỏi mệt ngủ ngồi ở trên ghế sa lon, đầu ngửa ra sau, tựa vào trên ghế sa lon, nhắm mắt lại.

Nhậm Tử Hiền đặt chai rượu đỏ trên bàn trà, ngồi ở ghế sa lon đối diện, ôm vai mỉm cười nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên tiếp tục nhắm mắt lại, muốn cho mình tiến vào trạng thái ngủ, lồng ngực hơi phập phồng, nói: "Nói đi."

"Nói gì?" Nhậm Tử Hiền đột nhiên từ trong túi xách rút ra một điếu thuốc xì gà nhỏ dài, đặt vào khóe miệng, cầm một cái bật lửa bạch kim, đốt lên, hít một hơi khói, nhẹ phun ra ngoài. . . . . .

Trang Hạo Nhiên ngửi được mùi thuốc lá, lập tức ngồi thẳng người, nhăn mày nhìn cô nói: "Phụ nữ hút thuốc lá rất xấu."

Nhậm Tử Hiền tay cầm thuốc lá, nhìn Trang Hạo Nhiên, lười biếng giống như con mèo, nói: "Tôi thật sự hạnh phúc, còn có người mắt nhìn thẳng vào tôi, nói cho tôi biết đẹp hay xấu."

Trang Hạo Nhiên nhìn cô nói: "Đây là lựa chọn của cô."

"Bởi vì tôi yêu anh ấy" Nhậm Tử Hiền sảng khoái nói: "Yêu người đàn ông này hết thuốc chữa, anh ấy rất đẹp trai! Thậm chí cảm thấy lúc anh ấy thâm tình yêu người khác cũng rất đẹp trai! Tôi có hèn quá không! ?"

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

Nhậm Tử Hiền nhẹ đưa điếu thuốc, hít một hơi khói, nhẹ phun ra ngoài, sâu kín nói: "Lúc nảy tôi nằm ở trên giường, nhìn bão đêm, suy nghĩ nếu anh ấy có thể ở bên cạnh tôi thì tốt biết bao? Tôi không biết tại sao, chỉ cần vừa về nước, trong lòng không tự chủ hướng về phía anh ấy, nhớ anh ấy. . . . . . Nhớ đến muốn phát điên, nhớ đến muốn chết. . . . . . Có thể nói là rất nhớ rất nhớ, nhưng không thể nói nhớ ở trước mặt anh ấy, muốn rất thoải mái xoay người, chỉ sợ anh ấy nhìn ra tôi có một chút lưu luyến. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên hơi mở mắt, ngẩng đầu lên yên lặng nhìn cô, một lúc lâu, mới chậm rãi đứng dậy, đi qua phòng khách, từ trên quầy bar cầm lấy một cái gạt tàn thuốc trong suốt, đặt nhẹ ở trước mặt cô, sâu kín nói: "Có lúc, một phụ nữ yếu đuối mới có thể làm cho đàn ông càng yêu thương cô ấy hơn."

"Cho nên các người cùng yêu Như Mạt" Nhậm Tử Hiền thẳng thắn nói.

Chương 130: Clementine

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hơi mỉm cười nói: "Cô trông chừng tốt đàn ông của cô là được, cô giày vò tôi làm gì?"

Nhậm Tử Hiền lại ngẩng đầu lên nhìn anh cười nói: "Tôi chỉ có chút không hiểu, loại phụ nữ như vậy có gì đáng giá được các người yêu không?"

Trang Hạo Nhiên thật sự rất mệt mỏi, thở dốc một hơi, nói: "Chờ tôi một chút, tôi đi rửa mặt, thay bộ quần áo. . . . . ."

Anh nói xong liền xoay người đi qua bên cạnh Tử Hiền, muốn đi vào phòng ngủ. . . . . .

Tử Hiền nhẹ nắm cổ tay của anh.

Anh hơi nghiêng mặt, nhìn tư thế ngồi lười biếng phía sau lưng cô.

Tử Hiền nắm cổ tay to rắn chắc của anh, sâu kín nói: "Thật sự mà. . . . . . Ngồi với tôi một lúc, hiện tại tôi đặc biệt sợ một mình, thật sự sợ hãi, thật sự sợ hãi. . . . . . Tôi mặc kệ giữa anh và Thiên Lỗi như thế nào, tối nay phải trò chuyện với tôi"

Trang Hạo Nhiên hơi nghĩ ngợi, tránh thoát tay của cô, xoay người đi vào phòng ngủ sang trọng, nghe tiếng sóng biển mãnh liệt ngoài cửa sổ, đè xuống cái nút màu xanh bên cạnh giường nệm to lớn, một bức tường màu trắng ở trước mặt được che kín dần dần mở ra hai phía, xuyên qua ánh đèn màu xanh dương trên tường, nhìn thấy tầng tầng trong tủ đặt rất nhiều quần áo và âu phục đắt tiền, chính giữa kệ gỗ đặt một cái chung nhỏ màu vàng lấp lánh, bên trong chạm khắc hoa văn, để rất nhiều cà vạt và nơ, còn có kim băng. . . . . .

Anh im lặng không lên tiếng, đi qua kệ cà vạt, lại đi tới một kệ gỗ lê chạm khắc hình đồng hồ, phía trên để các loại đồng hồ đeo tay nổi tiếng trên thế giới, anh lơ đãng liếc mắt nhìn, phát hiện có một chiếc đồng hồ đeo tay da cá sấu kiểu cổ điển, đặt ở trên kệ gỗ lê, nhấp nháy ánh sáng lâu đời, anh chậm rãi dừng ở trước chiếc đồng hồ kia, chăm chú nhìn kim chỉ giờ và kim chỉ giây bằng bạch kim, phía dưới còn có một vòng la bàn, nhớ lại có một âm thanh ngọt ngào vang lên: chong chóng gió này tặng cho anh, nếu bị lạc đường thì cầm chong chóng gió, theo hướng sao Bắc Đẩu trở về, chờ em lớn lên, có tiền, em sẽ mua đồng hồ có la bàn tặng cho anh!

Nhớ lại chuyện cũ.

Anh chăm chú nhìn chiếc đồng hồ này thật lâu, thật lâu, thật lâu, giống như nhìn thấy một số hình ảnh ngọt ngào xuất hiện trong thế giới tràn ngập hoa hồng, còn có chong chóng gió Hà Lan, thảm cỏ Lavender, giày cao gót màu trắng cao hai centimét. . . . . . Cô bé nói cô bé muốn làm công chúa, cho nên cô bé cố gắng leo lên giày cao gót, không ngờ sơ ý một chút té xuống, chân nhỏ chảy máu, có một bé trai mặc áo sơ mi màu xanh dương, quần màu trắng, vội vàng nhảy qua thảm cỏ Lavender, nhào tới trước mặt cô, non nớt hỏi: em không sao chớ?

Cô bé đè lại mắt cá chân, cắn chặt răng, mồ hôi ướt đẫm dính ở trên trán, mắt to nhìn mình, lắc đầu một cái.

"Chúng ta đừng chơi nữa, anh cõng em đến bác sĩ xem nhé" Bé trai nói.

"Không được." Cô bé vội vã lắc đầu một cái, đẩy anh ra nói: "Anh trai lớn của em đang chơi với anh trai khác. Em không muốn!"

Bé trai ngã ngồi ở thảm cỏ Lavender, ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời gay gắt, đầy mồ hôi nhìn cô bé.

Một cơn gió thổi qua phất phới, thổi qua từng thảm cỏ Lavender thơm ngát, hai đứa bé ngồi ở trên thảm cỏ Lavender, cách một khoảng nhìn đối phương.

Đồng hồ đeo tay bạch kim vẫn lóe sáng nhàn nhạt.

Trang Hạo Nhiên nhìn chiếc đồng hồ này, giống như nhìn thấy được từng thế giới hoa Lavender, còn có chong chóng gió nơi đất nước xa xôi, trên mặt của anh khẽ hiện lên nụ cười, thở dốc một hơi, rốt cuộc đi tới trước tủ quần áo, lấy xuống quần áo, xoay người đi vào phòng thay quần áo, chỉ chốc lát Trang Hạo Nhiên mặc một T- shirt tay ngắn màu trắng, quần màu đen, mát mẻ thoải mái, phong cách phóng khoáng bước ra ngoài, lại xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt, thở dốc một hơi đi ra. . . . . .

Anh dừng lại ở phòng khách, nhìn Tử Hiền ngoài cửa sổ, ngồi ở bên chiếc đàn dương cầm hình bầu dục thật to ở trong phòng, nhẹ nhàng khảy đàn dương cầm ba chân bằng thủy tinh ở trước mặt . . . . . . Chiếc đàn dương cầm này là tác phẩm kinh điển của nhà thiết kế Italy, mái nhà trên sân thượng ước chừng trăm mét vuông, phủ một cái lồng kính thủy tinh hình cầu giống như một quả bóng khổng lồ, tung bay ở sân thượng, lúc ban ngày, có thể thông qua chốt mở, mở rộng sân thượng, có thể ngồi ở giữa trời đất, lắng nghe tiếng sóng biển mãnh liệt, khảy khúc nhạc dương cầm động lòng người. . . . . .

Tử Hiền đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng đè xuống đàn dương cầm một cái, khảy khúc "clementine" êm ái. . . . . . Vốn là âm thanh nhẹ nhàng khoan thai, cô khảy tiếng đàn kéo dài, càng thêm đau buồn và thắm đượm hồi ức.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, yên lặng lắng nghe tiếng đàn này, xoay người đi vào quầy bar, lấy xuống bình giải rượu, dao xoắn ốc cùng hai cái ly cao cổ, cất bước đi vào phòng khách, ngồi ở trên ghế sa lon nghe khúc dương cầm mà lúc nhỏ Như Mạt thích nhất, cầm rượu đỏ đặt ở trước mặt, trong tay sáng lên dụng cụ mở chai, nhanh chóng xoay lưỡi dao, ở giữa cổ chai rượu đỏ dùng sức xoay tròn, nắp chai rượu dễ dàng bung ra, lại đưa dao xoắn ốc đâm vào trong nút gỗ sồi, dùng sức xoay tròn, phụt một tiếng, lấy ra nút gỗ, anh đưa ngón tay thon dài, nắm một phần ba vị trí nút gỗ, nhẹ đặt lên mũi cao thẳng, ngửi một cái, mắt khẽ chớp, đúng mùi mình muốn, đặt xuống nút gỗ, cầm lên chai rượu đỏ, rót vào trong bình giải rượu thủy tinh, anh chăm chú nhìn dịch rượu ở trong bình xoay tròn 365 độ, dọc theo thân bình trong suốt chảy xuống. . . . . .

Có người nói dịch rượu đỏ là "Nước mắt người tình" lúc đau thương rơi vào trong chai rượu, toả ánh sáng màu đỏ lấp lánh, nhìn màu sắc rượu, Trang Hạo Nhiên biết trong này thành phần Phẩm Lệ Châu chiếm 30%, cho nên mới giữ cho dịch rượu phát sáng giống như viên ngọc đỏ. . . . . .

Rót hết dịch rượu.

Trang Hạo Nhiên lập tức cầm lên bình giải rượu xoay tròn 360 độ ba lần, cúi người xuống, sau khi nghe mùi rượu tiếp xúc không khí, nồng độ tanic bốc hơi, có như mình muốn hay không, anh hơi mỉm cười, đặt xuống bình giải rượu, vui vẻ nói một câu: "Bướng bỉnh."

Anh cầm lên ly cao cổ, dưới ánh đèn sáng rực, liếc mắt nhìn độ khô ráo, đặt ly rượu để ở trên bàn trà, cầm chai rượu đỏ, cẩn thận châm vào hai ly cao cổ một phần ba dịch rượu, rồi nhẹ đậy nắp bình giải rượu, cầm hai ly rượu đỏ, xoay người đi qua phòng khách, bước lên hai bậc thang, đi vào phòng đánh đàn, cảm giác bão vẫn gào thét, mưa gió điên cuồng rơi vãi ở bên ngoài kính thủy tinh, anh đứng gần bên cạnh kính thủy tinh, nhìn nước biển sôi trào mãnh liệt dưới chân, thở nhẹ một hơi, cầm rượu đỏ đi tới trước dương cầm ba chân, đem ly rượu đặt nhẹ ở trên thành dương cầm, mới nghiêng người dựa vào bên cạnh chiếc đàn, nhìn vẻ mặt Tử Hiền lộ ra nét nhã nhặn lịch sự động lòng người, đưa ngón trỏ, nhẹ nhàng gãy khúc nhạc đó, hai mắt lộ ra dịu dàng.

Trang Hạo Nhiên bật cười nói: "Nếu cô có thể bày ra bộ dáng như vậy cho Tổng Giám đốc Tưởng vĩ đại xem một chút, anh ấy cũng không đến mức cách cô quá xa."

Tử Hiền hơi buồn cười, vẫn tiếp tục khảy một khúc nhạc thiếu nhi, nói: "Người đàn ông thực sự yêu tôi phải biết khám phá nét dịu dàng của tôi, mà không phải nằm ở trên giường, chờ tôi rên rỉ."

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, im lặng không lên tiếng, nâng ly rượu đỏ, hớp một ngụm nhỏ, cảm giác dịch rượu đã bốc hơi vừa đủ, liền cầm cái ly đưa tới bên môi Tử Hiền, nhìn cô.

Tử Hiền dừng lại động tác trong tay, dịu dàng nhìn anh, hỏi: "Tại sao anh muốn uống ly kia?"

"Độ ủ vừa vặn. Thử xem?" Trang Hạo Nhiên khẽ nâng ly rượu, để cho một chút rượu chảy vào trong đôi môi đỏ mọng của Tử Hiền, cô nhẹ nhàng uống một ngụm, cảm giác dịch rượu êm ái như tơ, chậm rãi tỏa ra mùi thơm trong khoang miệng, có một loại cảm giác nhàn nhạt đau buồn chua xót lan ra, cuối cùng tràn đầy cả khoang miệng, sau đó cô khẽ mở môi mỏng, hút nhẹ một hơi, phát hiện cảm giác đau buồn chua xót đã tan biến, mùi thơm dâu tây xông lên.

Cô có chút vui vẻ ngẩng đầu nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên hơi hài lòng mỉm cười, nhắc ly rượu, khẽ hớp một ngụm rượu đỏ, tính toán thời gian, mới đưa một cái ly rượu đỏ khác đưa cho Tử Hiền nói: "Thử ly này một chút?"

Tử Hiền nhận lấy ly rượu đỏ anh đưa tới, nắm chân ly, để tránh nhiệt độ bàn tay tiếp xúc với rượu, từ từ uống vào miệng, phát hiện rượu đỏ trải qua một ít thời gian, độ ủ nhẹ nhàng thẩm thấu, hơi có vị chát, ngược lại cảm giác đau buồn chua xót đã phai nhạt, thay vào đó là cảm giác bình ổn của Phẩm Lệ Châu, giống như một thiếu nữ sắp trưởng thành vô cùng thanh lịch, cô có chút vui vẻ cười nói: "Dư vị của rượu đỏ này có chút tương tự với mùi vị mà Đường Khả Hinh cho tôi uống ở phòng ăn ngự tôn ngày đó"

Trang Hạo Nhiên mỉm cười không nói lời nào, chỉ nhắc ly rượu hớp một ngụm nhỏ, mới nói: "Cô ấy khá thông minh, biết phát huy mùi vị Phẩm Lệ Châu, một số người hiểu biết rượu đỏ không sâu, lúc giải rượu cũng sẽ không chú ý tới mùi vị của nó."

"Anh thật sự là ông vua rượu đỏ a." Tử Hiền mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên nói.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, hớp nhẹ một ngụm rượu đỏ.

Tử Hiền nhìn nửa khuôn mặt của anh, đẹp trai giống như bức tượng thần Zeus (thần thoại Hy Lạp) trong thế kỷ này, mỗi động tác đều có thể đại biểu cho một huyền thoại. . .

"Đừng nghĩ quyến rũ tôi" Trang Hạo Nhiên cố ý không nhìn cô, mỉm cười nói.

Tử Hiền nở nụ cười, để xuống ly rượu đỏ, tay đè phím đàn, nói: "Tìm một cô gái hiểu rượu đỏ cùng anh làm một đôi Thần Tiên đi. Khác với tôi và Tưởng Thiên Lỗi, mỗi một góc độ đều rất bấp bênh giống như hoàn cảnh hiện tại."

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười, nói: "Ai bảo cá tính của cô mạnh mẽ, thu lại không được?"

Tử Hiền ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, có chút mềm mỏng nói: "Vậy anh nói cho tôi biết, phụ nữ giống như tôi có kém hơn Như Mạt không?"

"Nếu cô so với người khác, cô sẽ thua. Kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời chính là bản thân mình." Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.

Tử Hiền trầm ngâm, nhìn phía ngoài cửa sổ thủy tinh, đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng nói: "Thật muốn trong chớp nhoáng, một tia sấm sét đánh nát nơi này, tôi sẽ rơi xuống dưới làm một lần Mỹ Nhân Ngư!"

"Này! Tôi không muốn chết với cô đâu, tôi và cô quan hệ thế nào?" Trang Hạo Nhiên cười nói.

Tử Hiền cũng bật cười, nhìn anh nói: "Tôi và anh uống hết rượu giao bôi đi."

"Đừng không biết xấu hổ." Trang Hạo Nhiên không để ý tới cô.

Tử hiền cũng cười rộ lên, nói với anh: "Tới đây! Khảy khúc "clementine" cho tôi nghe. Nghe cho vui vẻ một chút."

"Không muốn!" Trang Hạo Nhiên bật cười từ chối.

"Anh khảy hay không khảy?" Tử Hiền uy hiếp nhìn anh, nói.

Trang Hạo Nhiên không nhịn được nhìn xuống cô một cái, thở dốc một hơi, có chút miễn cưỡng xoay người ngồi ở trước dương cầm, nói: "Tôi thật sự không hiểu nổi, tại sao mấy người phụ nữ của Tổng Giám đốc Tưởng, lúc bị thương, đều do tôi xử lý? Năm ngoái lúc anh ấy đến Anh quốc thăm tôi, nhìn thấy cô bạn gái hoạ sĩ của tôi, anh ấy quan sát người ta từ trên xuống dưới một lượt, sau đó lộ ra ánh mắt kia. . . . . . Aiz. . . . . ."

"Ha ha ha ha. . . . . ." Tử Hiền không nhịn được phì cười, thúc giục anh nói: "Nhanh lên! Khảy cho tôi nghe!"

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên không tình nguyện, nhưng vẫn vươn tay, trên mặt lộ ra nụ cười, năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng hạ xuống, bắt đầu chơi bài "clementine" vui nhộn, thuận tiện dùng giọng nam truyền cảm, hát ca khúc bằng tiếng Anh: "In a cavern down by a canyon. Excavatin' for a mine, there lived a miner from North Carolina And his daughter, chubby Clementine. Now every mornin', just about dawnin' ...."

Tâm trạng của Tử Hiền tốt hơn, vui vẻ bật cười, đầu gối ở trên bả vai Trang Hạo Nhiên, nâng lên rượu đỏ, vừa nghe khúc nhạc vui vẻ, vừa uống một ngụm lớn.

"You know she would rouse up, wake all a dem cows up and walk 'em down to her Daddy's mine. A'took the foot bridge, way 'cross the water. Though she weighed two-ninety nine. The old bridge trembled and disassembled. .... Oh may darlin' ...." vừa hát vừa vui vẻ nhìn về phía Tử Hiền. . . . . .

Tử Hiền cũng tựa vào bờ vai của anh, nhìn hai mắt anh giống như ánh sao đêm, hấp dẫn mê người, thậm chí lúc vui vẻ cũng rất hấp dẫn, nụ cười của cô thu lại, đã uống hết ly rượu đỏ, cô cảm giác hơi ngà ngà say nhìn anh, sâu kín nói: "Hạo Nhiên. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên cười dừng lại tiếng hát, nhìn cô đáp lời: "Hả?"

"Không bằng anh yêu tôi đi. . . . . ." Tử Hiền nhìn anh, ánh mắt dịu dàng, xúc động nói.

Tiếng đàn dương cầm dừng lại, hai tay của anh khẽ đặt ở trên phím đàn, quay đầu lại, im lặng nhìn cô, hai mắt thoáng qua một tia thâm trầm không dễ nắm bắt.

Tử Hiền khẽ chớp mắt, hơi đỏ mặt, lại dựa vào bên cạnh anh nói: "Không bằng anh yêu tôi đi. . . . . . Nếu anh yêu tôi, tôi nhất định sẽ rất hạnh phúc, so với ở cùng một chỗ với Thiên Lỗi, hạnh phúc hơn. . . . . ."

"Tử Hiền!" Trang Hạo Nhiên nghiêm nghị xoay người lại nhìn cô, mới vừa muốn nói chuyện, lại phát hiện trong kính thủy tinh trong suốt ở trước mặt, xuất hiện một bóng dáng màu trắng, ánh mắt như dã thú gắt gao bắn về phía mình, anh ngạc nhiên, lập tức xoay người nhìn Tưởng Thiên Lỗi ở bên ngoài phòng đánh đàn, lạnh lùng nhìn mình, anh sửng sốt. . . . . .

Tử Hiền cảm thấy Trang Hạo Nhiên cứng ngắc, cũng ngồi hơi ngay ngắn, nhìn về phía bên ngoài phòng đánh đàn, dừng lại nơi Tưởng Thiên Lỗi, cô khẽ chớp mắt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro