C171 - 175

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 171: Bánh xe chong chóng gió xoay tròn

Khả Hinh nghe vậy, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, không chút do dự, nhưng đầu ngón tay dần dần run rẩy.

Tiêu Đồng cũng không lên tiếng, chờ đợi cô.

Khả Hinh im lặng, từ từ đặt sơ yếu lý lịch xuống, không nói gì, Tiêu Đồng và quản lý bộ phận nhân sự cũng đang nhìn chăm chú, thật bình tĩnh nắm bút, giống như cha nhiều năm trước, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, cầm bút máy điền tên họ của mình vào sơ yếu lý lịch, khi ba chữ xinh đẹp Đường Khả Hinh xuất hiện trên tờ sơ yếu lý lịch thì cô ngưng mắt nhìn chữ viết, hai mắt của cô chợt đỏ bừng.

Tiêu Đồng bật cười, hướng về phía Khả Hinh lưu loát nói: "Chúc mừng cô trở thành một thành viên của Tập đoàn Hoàn Cầu!"

Khả Hinh ngẩng đầu nhìn Tiêu Đồng, nghiêm túc mỉm cười.

"Thủ tục nhận chức đã làm xong, mời cô đi theo tôi" Tiêu Đồng nhanh chóng nói với Khả Hinh.

Đường Khả Hinh thở dốc một hơi, cảm giác bước chân có chút mềm nhũn, cắn chặt răng đứng lên, đi theo Tiêu Đồng đi ra khỏi bộ phận nhân sự, sau đó nghe Tiêu Đồng nói: "Tòa nhà Hành chánh chỉ là nơi làm việc của Tập đoàn Hoàn Cầu, tạm thời từ lúc khởi công dự án khách sạn dưới nước đến khi hoàn thành sẽ ở lại chỗ này, sau khi kết thúc các hạng mục, chúng ta sẽ quay về Anh quốc. Cả tập đoàn Hoàn Cầu của chúng ta tổng cộng có hơn một triệu nhân viên, ở nơi này khoảng một ngàn nhân viên chủ chốt đến từ các quốc gia trên thế giới, chỉ có nhân viên làm việc cơ mật mới lại ở chỗ này. Cho nên ra vào ở chỗ này, tất cả đều là người ưu tú của Hoàn Cầu, đương nhiên cũng có nữ nhân viên yêu thích trang điểm, ăn mặc, ăn vặt như các minh tinh, thậm chí công khai thích nhìn những chàng trai trẻ đẹp, bình thường không phải tình huống đặc biệt, Tổng Giám đốc Trang không quá gò bó hành vi của các cô, bởi vì bản thân của anh ấy không phải là một người quá quy tắc!"

Tiêu Đồng nói tới chỗ này, liền đứng ở trước thang máy, mỉm cười quay đầu, nhìn về phía Khả Hinh.

Khả Hinh cũng mỉm cười.

Cửa thang máy mở ra.

Tiêu Đồng dẫn Khả Hinh đi vào thang máy, sau đó cô tiếp tục giải thích: "Bởi vì Hoàn Cầu là một tổ chức nghiệp vụ, cho nên cô nhìn thấy các nhân viên chủ chốt, bọn họ đều không cần mặc đồng phục, chỉ có thư ký Tổng Giám đốc mới cần trở lại thay đồng phục công ty, cho nên phòng thay quần áo không giống như Khách sạn Á Châu có rất nhiều người ra vào, cô có phòng thay quần áo riêng và một gian phòng tắm công cộng nhỏ. . . . . . cũng đặc biệt bố trí phòng spa, nếu sau khi tan việc, cô cảm giác làn da không tốt, có thể thuận tiện làm spa miễn phí!"

Khả Hinh có chút ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Đồng nói: "Còn có loại phục vụ này sao?"

Thang máy tầng năm.

Tiêu Đồng mỉm cười đi ra ngoài nói: "Tổng Giám đốc Trang quản lý nhân viên rất đặc biệt, anh ấy hết sức chú trọng đến chuyện nhân viên được làm việc trong một môi trường thoải mái và vui vẻ, có thể nâng cao hiệu quả và mức độ nhiệt tình đối với công việc".

Tiêu Đồng nói xong liền dẫn Khả Hinh đi vòng qua một phòng khách, bởi vì tập đoàn Hoàn cầu mới chính thức vào ở, cho nên hôm nay chỉ có vài nữ viên ở lầu năm khu đang hoạt động chủ yếu, cô đi về phía phòng khách trước một gian phòng nhỏ, cẩn thận đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một gian phòng nhỏ màu hồng, bên trong có một bàn trang điểm nho nhỏ, tủ treo quần áo đứng, phòng tắm riêng, còn để hai chai nước hoa. . . . . .

Tiêu Đồng xoay người nhìn về phía Khả Hinh mỉm cười nói: "Đây là phòng thay quần áo riêng của cô. Tổng cộng có ba bộ đồng phục treo ở trong tủ quần áo. Cô có 10 phút, mau thay đồng phục, chúng ta còn phải đi gặp Tổng Giám đốc."

"Vâng!" Đường Khả Hinh còn chưa kịp nhìn phòng thay quần áo nho nhỏ của mình, liền đi vào mở tủ quần áo, quả nhiên nhìn thấy ba bộ đồng phục màu xanh đen được ủi thẳng thớm treo bên trong, phát ra vẻ nghiêm túc và tinh tế, cô nhìn chăm chú bộ đồng phục, không suy nghĩ nữa, lập tức vươn tay gở xuống một trong ba bộ, giơ ngay trước mắt, nhìn cúc áo màu vàng chiếu sáng lấp lánh giống như cúc áo của Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, cô khẽ cắn môi dưới, cầm đồng phục đi vào phòng tắm.

Tiêu Đồng đứng ở ngoài cửa, nhắc cổ tay nhìn đồng hồ, đã hơn năm phút đồng hồ, sau đó nghe tiếng cửa vang lên, cô xoay người lại đã nhìn thấy Đường Khả Hinh, mặc vào đồng phục màu xanh đen, vóc người xinh đẹp hấp dẫn, lộ ra cặp đùi thon dài trắng nõn dưới váy ngắn, tóc ngắn chạm vai khiến cho cô càng trẻ trung xinh đẹp, Tiêu Đồng chậm rãi đánh giá lối ăn mặc của cô, thật xinh đẹp động lòng người.

Khả Hinh có chút ngượng ngùng cúi đầu.

Tiêu Đồng nhìn bộ dáng cô, không nhịn được nhìn về phía má trái của cô, có chút đồng tình cười nói: "Đi theo tôi, Tổng Giám đốc có chuyện muốn gặp cô".

Đường Khả Hinh có chút căng thẳng ngẩng đầu.

Tiêu Đồng nhìn về phía Khả Hinh hiểu ý cười nói: "Tổng Giám đốc của cô đã không phải là Tổng Giám đốc Tưởng nữa, mà là Tổng Giám đốc Trang."

Tầng lầu cao nhất, 'phòng tổng thống'.

Hai cánh cửa gỗ đỏ ở đầu kia hành lang thật dài.

Cửa thang máy mở ra, Tiêu Đồng dẫn Khả Hinh đạp trên thảm hoa màu tím đi về phía hai cánh cửa gỗ đỏ.

Tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng Khả Hinh lại bước thật nặng, hai mắt của cô càng lúc càng sáng nhìn về phía hai cánh cửa gỗ này, trái tim đập thình thịch.

Tiêu Đồng mỉm cười đi tới bên cửa mới xoay người nói với Khả Hinh: "Được rồi, tiếp theo là việc của cô, tôi không thể đi cùng, buổi chiều tôi còn có việc! Đừng căng thẳng, tôi nhắc nhỡ cô, mặc dù Trang tổng là một người nghiêm khắc, nhưng anh ấy có nhìn thấy cô chăm chỉ làm việc hay không, điều này rất quan trọng. Cố lên. Thả lỏng."

"Cám ơn cô." Đường Khả Hinh rất nghi ngờ, nhưng vẫn thật lòng cám ơn.

Tiêu Đồng nhìn cô cười cười, liền xoay người đi khỏi.

Trái tim Đường Khả Hinh giống như muốn nhảy ra ngoài, cô nhìn chằm chằm cánh cửa kia, theo bản năng đưa bàn tay nhỏ bé, gõ nhẹ một tiếng.

Bên trong không có chút tiếng động.

Cô đứng yên trong chốc lát, rốt cuộc lại đưa tay, gõ một cái.

Đinh một tiếng, cửa tự động mở ra.

Khả Hinh có chút kinh ngạc, cô cho rằng sẽ có người giúp việc tới mở cửa, nhưng cảm thấy bên trong rất yên tĩnh, cô đưa hai tay đẩy nhẹ hai cánh cửa, nhất thời cảm thấy một luồng gió mát đập vào mặt, mang đến không khí nhẹ nhàng khoan khoái, cô trợn to hai mắt nhìn 'phòng tổng thống' xa hoa bày ra trước mắt, ghế sa lon đắt tiền, bức bình phong nước, đèn chùm pha lê to lớn, màn hình tinh thể lỏng cao ba mét đang phát tin tức các quốc gia trên thế giới, trước phòng khách là gian phòng thuỷ tinh hình cầu ở ngoài sân thượng của Khách sạn Á Châu, bên trong đặt một chiếc Piano ba chân. . . . . .

Một mùi thơm Hoa Trà quanh quẩn.

Một tờ giấy hợp đồng trắng tinh hình vuông có lẽ đã bỏ đi, cho nên bốn góc vuông bị cắt thành bốn đường thẳng, cửa sổ sát đất mở ra gió lùa vào đang cuốn lên một góc.

"Tổng Giám đốc Trang. . . . . ." Khả Hinh gọi nhỏ.

Bốn phía vẫn yên tĩnh.

Cô nhẹ nhàng đạp mặt đá cẩm thạch màu đen sáng bóng, từng bước từng bước đi về phía giữa ghế sa lon, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, càng nhìn càng cảm thấy kiến trúc sư này nhất định là người rất phóng khoáng, lúc thiết kế gian phòng 'phòng tổng thống' này đã mạnh dạn đưa vào suy nghĩ riêng của mình, mà yêu cầu của khách sạn phải sang trọng bậc nhất, thậm chí cô thấy bên trái ghế sa lon đặt một trụ thủy tinh hình tròn, bên trong có cá nhỏ nhiệt đới màu lam, màu tím, màu bạc đang bơi lội. . . . . .

Cô rất ngạc nhiên nhìn đàn cá nhỏ nhiệt đới, tâm trạng không tự chủ trở nên tốt hơn, trên mặt lộ ra nụ cười rất vui vẻ.

Trước bàn, mười mấy phần tài liệu mở ra lung tung, không ngăn nắp, xốc xếch kinh khủng. . . . . .

Tại sao không có người giúp việc?

Khả Hinh không nhịn được khom người xuống, cẩn thận sắp xếp từng phần tài liệu thật ngay ngắn, bằng phẳng đặt ở cùng một chỗ, lại cầm ly Hoa Trà đã nguội đưa lên mũi ngửi nhẹ một cái, cảm giác mùi thơm này giống như vẫn còn ở trong ly thủy tinh, cô mỉm cười để ly thủy tinh xuống, sau đó nhìn thấy tờ giấy trắng hình vuông vẫn cuốn lên một góc, Khả Hinh chú ý tới chính giữa tờ giấy trắng có một chấm tròn nho nhỏ, cô hơi tò mò cầm tờ giấy hình vuông ở trong tay nhìn một chút, cũng không nhịn được mỉm cười, liền cuốn bốn góc giấy vào chấm tròn ở giữa, gấp thành hình chong chóng gió, mới cúi người đè nhẹ xuống nắp một hộp gỗ nhỏ màu nâu bên cạnh hộp khăn giấy, lắc ra một cây tăm, cô có chút ham chơi cầm cây tăm, luồn vào giữa chong chóng gió, cố định hình dáng của nó, sau đó cầm một đầu cây tăm giơ về phía hướng gió, đón gió lớn. . . . . .

Chong chóng gió xoay xòe xòe giống như bánh xe.

Tâm trạng Đường Khả Hinh không khỏi trở nên tốt hơn, từ nhỏ đến lớn, cô thích nhất là chong chóng gió, bởi vì có một anh trai đã nói đó là bánh xe hạnh phúc, thậm chí cô cười ra tiếng. . . . . .

"Chơi thật vui sao?" Có một giọng nói cảm tính từ phía sau truyền đến.

"Chơi thật vui. . . . . ." Thậm chí Đường Khả Hinh còn giơ cao chong chóng gió, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ ngọt ngào đáp lời, sau đó cô đột nhiên nhìn thấy một bóng nhàn nhạt trong bức tường thủy tinh phía đối diện mình đang nhìn mình, còn có ánh mắt nóng rực của bóng dáng màu trắng ở sau lưng đang nhìn mình, trái tim của cô nhảy loạn, chợt xoay người lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo T-Shirt tay ngắn màu trắng, quần thường màu trắng, nét mặt nghiêm túc lộ ra vẻ bí ẩn nhìn mình. . . . . .

"A!" Đường Khả Hinh lui ra sau một bước, chong chóng gió trong tay chợt rớt xuống.

Ngón tay thon dài cầm chong chóng gió đó.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi cầm chong chóng gió, đã rơi ra nhưng vẫn đón gió, nhẹ nhàng chuyển động, anh nhìn chong chóng gió xoay có chút khó khăn, suy nghĩ bay đến một nơi, cuối cùng, nở một nụ cười trêu đùa nhìn về phía Khả Hinh.

Khả Hinh lập tức cúi đầu.

Trang Hạo Nhiên cầm chong chóng gió, nhìn cô, từng bước từng bước đi tới. . . . . .

Đường Khả Hinh hoảng sợ đến trái tim đập thình thịch, từng bước từng bước lui về phía sau, nhưng cảm thấy thân thể Trang Hạo Nhiên phát ra một hơi thở đàn ông sau khi tắm nhào về phía mình, mặt của cô lập tức đỏ lên, chân đã thối lui đến bên cạnh ghế sa lon, đôi tay chống thành ghế phía sau lưng, tay bấu chặt vào ghế sa lon. . . . . .

Chương 172: Chuẩn bị cho cô

Trang Hạo Nhiên dừng bước nhìn bộ dáng nhát gan của Đường Khả Hinh, trên khuôn mặt đẹp trai của anh đột nhiên khẽ nở nụ cười nói: "Đừng căng thẳng như vậy, tôi không có hứng thú đối với cô gái trẻ tuổi."

"À?" Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên lại không có để ý đến cô, mà thu hồi lại bộ dáng đùa cợt hằng ngày, cầm chong chóng gió đi về phía ghế sa lon, liếc mắt một cái nhìn thấy tài liệu trên bàn trà nhỏ, đã thu dọn xong, bằng phẳng đặt chồng lên nhau, anh có chút im lặng, nhìn về phía tài liệu kia nói: "Có phải cô giúp tôi thu dọn tài liệu hay không?"

"Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh có chút căng thẳng vội vàng trả lời.

Trang Hạo Nhiên nhăn mày, nhìn gần bốn mươi phần tài liệu xếp thành chồng lên nhau, anh thở dài nói: "Lần sau. . . . . . Nếu như tôi không có căn dặn, không nên đụng đến tài liệu trên mặt bàn. . . . . . Tôi thật vất vả mới tìm được tài liệu tôi muốn xem, lật tới một ít mặt, làm ký hiệu, bây giờ cô sắp lại ngay ngắn, tôi lại phải tìm một lần nữa!"

"À?" Đường Khả Hinh nghe vậy, mặt đỏ lên, căng thẳng nói: "Xin lỗi. . . . . . Tôi không nghĩ tới chuyện này. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, đặt chong chóng gió sang một bên, vẻ mặt trầm ngâm, dựa theo như trí nhớ rất tốt của mình, lại xốc chúng lộn xộn một lần nữa, phủ kín cả bàn trà!

Khả Hinh hoa cả mắt cúi thấp đầu, nhìn anh xốc toàn bộ tài liệu trở nên rối loạn, có vài phần mở ra, có vài phần chỉ mở một mặt, cô thật sự không hiểu, làm như vậy, rốt cuộc mang đến cho anh thuận lợi gì?

Trang Hạo Nhiên xốc toàn bộ tài liệu rối loạn, mới cầm một phần tài liệu trong đó, mở ra, tựa vào trên ghế sa lon, vừa nhìn số liệu phía trên, vừa nói: "Ngồi đi."

"Vâng!" Đường Khả Hinh cảm giác cả người mình rất chật vật ngồi trên ghế sa lon đối diện anh, nhìn anh cúi đầu xem tài liệu rất chăm chú, so với bên ngoài, nhìn thấy anh cười to sảng lãng, thậm chí bộ dáng có chút đùa cợt, rất không giống nhau.

Trang Hạo Nhiên vừa nhìn tài liệu, vừa hỏi: "Cô muốn uống chút gì không?"

"Không cần. . . . . ." Âm thanh yếu ớt.

Trang Hạo Nhiên hơi nâng mắt nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu, mười ngón tay đặt ở trên đùi, càng không ngừng uốn qua uốn lại.

Vẻ mặt nghiêm túc của Trang Hạo Nhiên rốt cuộc hiện lên nụ cười, buông tài liệu tài liệu trong tay xuống ở trước mặt cô, đứng dậy cất bước đi về phía phòng bếp, bước lên ba bậc thềm, mở tủ lạnh ra, nhìn thoáng qua các loại thức uống bên trong, liền không hài lòng đóng lại, mở một cánh cửa khác, lấy ra một chiếc ly thủy tinh cao cổ tỏa ra hơi lạnh đặt xuống trước bàn bếp, im lặng lấy ra sữa dừa ướp lạnh, rót vào trong ly, múc một muỗng đậu đỏ bỏ và mười mấy quả nho chua vào trong ly, rắc hạt đậu phộng nấu chín vừa phải lên trên, nhưng đậu đỏ không có nổi lên. . . . . .

Nhìn thấy sữa dừa và đậu đỏ hòa vào nhau, hài lòng.

Anh lấy một cái muỗng nhỏ bằng sứ trắng bỏ vào trong ly, mang ly thức uống đi ra phòng khách.

Đường Khả Hinh nghe tiếng bước chân, lập tức có chút căng thẳng đứng lên, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên cầm một ly thức uống, đặt xuống trước mặt của mình, nói: "Uống đi. . . . . ."

Cô cúi đầu, nhìn ly thức uống này, có chút kinh ngạc nhìn hạt đậu phộng, Đậu đỏ, nho ở phía trên. . . . . .

"Ngồi đi!" Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, cầm tài liệu xem.

"Vâng" Đường Khả Hinh nhìn thấy anh vẫn rất tao nhã ngồi ở trên ghế sa lon, lật xem tài liệu, cô không dám lên tiếng, vươn tay cầm ly sữa dừa và đậu đỏ, có hơi khát nước uống một hớp, chợt cảm thấy nước dừa ngọt dịu mát rượi thoải mái, cô hơi ngạc nhiên cầm cái muỗng nhỏ, múc mấy hạt đậu phộng và nho ăn, một mùi vị ngọt ngọt dòn dòn trong trẻo, thật sự làm cho người ta kích thích, tâm trạng ổn định, cô vừa nhai, vừa mỉm cười vui vẻ.

Trang Hạo Nhiên nâng mắt nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh có chút vui vẻ cầm cái muỗng nhỏ múc một chút đậu đỏ chậm rãi ăn thật thoải mái.

Anh im lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh vẫn uống sữa dừa, lại cảm giác trước mặt có một luồng ánh sáng ẩn chứa soi mói chiếu về phía mình, cô có chút sững sờ cầm thức uống ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt thâm trầm của Trang Hạo Nhiên, trong lòng của cô chợt căng thẳng nhưng không thể rời khỏi ánh mắt kia.

Trang Hạo Nhiên dừng động tác trong tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, dần dần, anh khẽ chớp mắt, trên mặt lộ ra nụ cười không có ý tốt.

Đường Khả Hinh có chút sợ hãi để ly xuống, căng thẳng nhìn về phía anh, giống như cảm thấy ánh mắt sáng rực của anh, có chút không tốt.

Trang Hạo Nhiên buông tài liệu trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy, có chút lạnh lùng nhìn về phía cô.

Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, cảm thấy ánh mắt của Trang Hạo Nhiên quá sáng, giật mình hai tay chống ghế sa lon, lui về phía sau một bước, cúi đầu không dám lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi thu lại ánh mắt nóng rực, đột nhiên trở nên thâm thúy lạnh lẽo, cất bước đi tới trước mặt cô, nhìn cô ngồi ở trên ghế sa lon có chút sợ hãi cúi đầu khẽ giãy giụa, có chút căng thẳng, ngón tay thon dài của anh khẽ nhúc nhích, từ từ duỗi về phía khuôn mặt của Đường Khả Hinh, chạm vào cằm của cô, bóp nhẹ một cái. . . . . .

Khả Hinh kinh hãi, giống như bị rắn cắn, bỗng nhiên ngẩng đầu, thấp thỏm lo âu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hai mắt không nhịn được hoảng sợ đến đỏ bừng.

Con ngươi thâm thúy của Trang Hạo Nhiên giống như có độc nhìn về phía cô.

Hai mắt Khả Hinh nhất thời tràn nước mắt, run rẩy nhìn anh.

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên khẽ đảo qua nhìn về phía vết sẹo màu hồng bên má trái của cô, kéo dài gần đến cằm, cuối cùng sắc mặt của anh hơi hòa hoãn, nở nụ cười nhìn về phía cô, trầm giọng nói: "Cô sợ tôi?"

Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ căng thẳng nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, đột nhiên cười một tiếng, nói: "Đi sang đây ngồi một chút."

"À?" Đường Khả Hinh có chút lo sợ, nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt mơ mộng của cô, lóe ra chút ánh sáng mê man, anh chậm rãi nói: "Đi sang ngồi đi. . . . . . Cô ngồi ở vị trí này, là chỗ tôi thường ngồi, tôi không quen ngồi chỗ có ánh sáng. . . . . ."

Đường Khả Hinh chợt thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mình có chút hoảng sợ, xê dịch ra một chút, nước mắt cũng suýt chút nữa tràn ra.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, im lặng ngồi ở trên ghế sa lon, quen ngửa đầu ra sau, tựa vào trên ghế sa lon nhắm mắt lại, hơi lười biếng nói: "Mở tài liệu ở trước mặt tôi xem đi. . . . . ."

Đường Khả Hinh nghe vậy, liền ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía anh đang nhắm mắt, khuôn mặt rất đẹp trai, cô có chút ngây ngốc hỏi: ". . . . . . . .Xem. . . . . . Tài liệu? Tôi sao?"

"Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía mấy phần tài liệu để trên bàn trà, ngạc nhiên hỏi: "Xem cái nào?"

"Tùy tiện!" Trang Hạo Nhiên nói.

Đường Khả Hinh có chút tò mò vươn tay, cầm lên một phần tài liệu, mở ra xem, chợt nhìn thấy phía trên có ghi chép tình hình có liên quan đến trang trại rượu đỏ Tân Thế Giới, còn ghi rất tỉ mỉ tất cả loại rượu "Terroir", phía dưới có sơ đồ giải thích rượu mẫu. . . . . . Thậm chí cô nhìn thấy ở phía dưới có viết một số ghi chú rất quan trọng về chất rượu, toàn bộ gạch bằng hai đường màu đỏ, chữ viết hết sức phóng khoáng, ghi chú rõ ràng thưởng thức rượu này thì phải chú ý thời gian giải rượu không vượt quá 12 phút. . . . . .

Cô đang cầm tài liệu, hơi nghi ngờ nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của cô, liền sâu kín nói: "Trên bàn để hơn bốn mươi phần tài liệu rượu đỏ quan trọng, tôi đã đánh dấu và gạch đường đỏ trước cho cô, những chỗ gạch đỏ, cô phải chú ý xem một chút. . . . . ."

Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, mất hồn nói: "Anh. . . . . . Anh nói. . . . . . Những tài liệu này đều chuẩn bị cho tôi hay sao? Anh còn đặc biệt gạch đường đỏ?"

"Ừm" Trang Hạo Nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, vẫn nhắm mắt ngủ.

Trong lòng của Đường Khả Hinh từ từ ấm áp, nhìn về phía anh có chút cảm động hỏi: "Tại sao anh muốn giúp tôi?"

"Bởi vì hiện tại cô phải làm việc cho tôi" Trang Hạo Nhiên cảm thấy vấn đề này có chút nhàm chán, nhưng anh vẫn trả lời.

Đường Khả Hinh đột nhiên cười, thật kích động quay đầu nhìn tài liệu trong tay, lật xem từng tờ từng tờ, phát hiện gần như mỗi một tờ Trang Hạo Nhiên đều có ghi chú và gạch đường đỏ, giống như có thể cảm nhận được bộ dáng chăm chú của anh lúc xem xét những tài liệu này, cô lập tức nhớ tới mới vừa rồi mình tiến vào, nhìn thấy tài liệu bày biện, rốt cuộc mới biết được nguyên nhân anh tức giận. . . . . .

Trang Hạo Nhiên vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng mở miệng nói: "Sắp xếp lại tài liệu ngăn nắp, tối nay về xem hết toàn bộ, ngày mai tôi kiểm tra cô."

Đường Khả Hinh vui vẻ quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: "Anh kiểm tra tôi?"

"Ừm. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lên tiếng trả lời.

Đường Khả Hinh lại kích động nhìn về phía anh nói: "Anh kiểm tra tôi?"

Trang Hạo Nhiên mở mắt, cau mày nhìn về phía cô, nói: "Ừm!"

Đường Khả Hinh đột nhiên vui vẻ mỉm cười, mắt chớp chớp giống như vầng trăng, đột nhiên trong lòng có chút chua chua, vừa khóc vừa cười nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi sẽ cố gắng!"

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô, liền a một tiếng, có chút khó tin bật cười, đứng lên, nói: "Đi theo tôi"

"Vâng. . . . . ." Đường Khả Hinh vội vàng để văn kiện xuống, sắp xếp chúng thành một chồng mới bước nhanh theo sát ở sau lưng Trang Hạo Nhiên, đi lên cầu thang xoắn ốc màu trắng, quẹo trái, trải qua một trường đấu kiếm, hồ bơi cá nhân, lại quẹo phải, phát hiện hành lang thiết kế có chút tĩnh mịch, không gian bằng gỗ làm cho người ta có một loại cảm giác thật an toàn, Trang Hạo Nhiên đi tới trước hai cánh cửa mới dừng bước chân, xoay người nhìn về phía Khả Hinh, hai mắt chậm rãi ngưng tụ, nói: "Mở cửa đi!"

Đường Khả Hinh đột nhiên có chút kích động, bước nhẹ nhàng đi tới trước cửa gỗ, suy nghĩ một chút mới đưa hai tay ra muốn đẩy. . . . . .

Hai cánh cửa thật lớn mở ra, lại nhìn thấy một cánh cửa kính, cô ngạc nhiên sững sờ, quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nghiêm mặt dẫn Đường Khả Hinh đi tới trước cánh cửa thủy tinh có một mật mã khóa nho nhỏ, đứng ở sau lưng cô, hỏi: "Sinh nhật của cô là ngày mấy?"

"Ách. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút căng thẳng suy nghĩ một chút.

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười nói: "Ngày sinh nhật của cô mà cũng không biết?"

"Tôi nhớ rồi! ! Mùng hai tháng bảy!" Đường Khả Hinh lập tức nói.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, đưa tay lên trước, bấm mật mã, lại nhấn hồi phục mật mã, đưa vào số 0207, sau đó tiến gần sát thân thể của cô, nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên khóa cảm ứng mật mã màu đỏ, truyền đến tiếng nói giốn như người máy: "Đã kiểm tra đối chiếu chỉ tay!"

Ánh đèn màu đỏ sáng lên rốt cuộc hai cánh cửa thủy tinh chậm rãi, mở ra, nhất thời một gỗ sồi nồng nặc đập vào mũi, giống như từ kiếp trước đã lâu tìm được trong kiếp này.

Khả Hinh nhìn mọi thứ trước mặt, ánh mắt sáng lên.

Chương 173: Truyền thuyết thần gió

Kho rượu hơn một trăm mét vuông, tổng không gian duy trì ở nhiệt độ 13 độ C, toàn bộ được thắp ngọn đèn nhỏ màu hồng, ánh sáng nhu hòa, từng chai rượu đỏ ở dưới ánh đèn lấp lánh màu sắc cao quý, giống như dịch rượu đỏ ở trong thùng gỗ sồi, rốt cuộc có mấy ai hiểu được rượu đỏ? Cho tới bây giờ nó luôn kín đáo, thâm trầm, tinh tế, nhưng con người đã khai phá nó. . . . . .

Đường Khả Hinh giật mình nhìn kho rượu đỏ gần trăm mét vuông, toàn bộ dùng gỗ sồi và gỗ đỏ quý hiếm tạo thành, hơn nữa giữa các giá rượu lộ ra từng dòng hoa văn giống như dịch rượu bắt đầu phun ra, nhưng rượu đỏ vẫn nằm ở bên trong giá yên ổn và thâm trầm như thế.

Đây là một loại cảm giác rất kỳ lạ, làm cho người ta không khỏi hãm sâu vào trong đó.

Cô có một loại cảm giác rất rõ ràng, nơi này không còn các nội quy quy tắc của khách sạn, thậm chí cách xa thế giới nhộn nhịp ở bên ngoài, có chỉ một loại cảm giác trở về với thiên nhiên.

Trang Hạo Nhiên đứng ở giữa kho rượu đỏ, đeo bao tay trắng, cầm một trong những chai rượu đỏ hàng mẫu được đánh dấu bươm bướm xanh, đặt ở trong tay xoay tròn, nhìn số năm mặt trên của nó, mới sâu kín nói: "Phía sau mỗi một chai rượu đỏ đều chứa đựng nguồn gốc văn hóa độc đáo nơi sản sinh ra nó, bao gồm tình cảm và tâm huyết của người thợ nấu rượu, một loại trí tuệ lâu dài, nếu nói hương vị của cây thông hay hương hoa hồng thơm mát chẳng qua cũng là do bản thân con người có thể sinh ra cảm nhận thứ ba, rượu đỏ chân chính, lúc nó tiến vào trong lòng cô, không có ngôn ngữ nào. . . . . . Nó sẽ cùng cô hòa tan. . . . . ."

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mặc quần áo bình thường, đứng ở dưới ánh đèn màu hồng, hai mắt chăm chú và kiên định, giống như nhìn thấy được người yêu, đưa mắt nhìn thật sâu.

Trang Hạo Nhiên lại ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, hơi nở nụ cười nói: "Mặc kệ khứu giác của cô lợi hại thế nào, nhưng cô có thể dùng trái tim cảm nhận rượu đỏ, đó chính là quà tặng lãng mạn Thượng Đế ban cho cô. Tôi cũng không tin thiên tài!"

"Vậy anh tin vào cái gì?" Đường Khả Hinh không nhịn được hỏi.

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Chăm chỉ!"

Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm.

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Tôi từng nghe qua cô nói đến rượu đỏ thì biết rõ đối với rượu đỏ cô hiểu rất lộn xộn, ngổn ngang, chỉ là bởi vì có chút thông minh, bản thân có ý thức mãnh liệt mới làm cho khách bị tin phục, thế nhưng không phải bản lĩnh chân thực, nếu cô chưa thử qua gần trăm hơn ngàn loại rượu đỏ, cô không có tư cách xưng làm chuyên gia hầu rượu! Rượu, là phải nếm."

Đường Khả Hinh thật yên lặng lắng nghe anh giảng giải.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng nữa, tay cầm chai rượu đỏ hàng mẫu Margaux năm 00, từ từ đi vào giá rượu tầng trong.

Khả Hinh cũng không nhịn được đi theo anh, nhìn anh đứng trước cửa kính, đè xuống mã số sinh nhật của mình, cửa kính mở ra, liền nhìn thấy ánh đèn màu hồng ở bên trong lộ ra vẻ nhu hòa, từng cái ly trong suốt và dụng cụ giải rượu đều phát ra ánh sáng nhu hòa.

Trang Hạo Nhiên im lặng đi tới trước một cái tủ đồ cổ, mở cánh cửa tủ nhỏ, lấy ra một chiếc ly màu đen đặt trên bàn thủy tinh màu đen, rồi tao nhã cầm lấy đế rượu và đế lót ly, đặt ngang ở trước bàn.

"Ly rượu màu đen. . . . . ." Đường Khả Hinh kêu nhỏ.

Trang Hạo Nhiên lấy dao nhỏ mở chai, lưu loát mở chai rượu, trực tiếp đặt vào đế lót phía trước, đôi tay chống nhẹ mặt bàn, hơi mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: "Ly rượu màu đen có chức năng mà ly rượu trong suốt không thể thay thế đó chính là ngăn chặn ánh sáng phức tạp ở bên ngoài, nhìn vào màu sắc dịch rượu, quyết định chất rượu và theo dõi bí mật nhỏ của nó. . . . . ."

Đường Khả Hinh trợn to hai mắt nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, cầm ly rượu màu đen, thông qua con mắt chuyên nghiệp quan sát đáy ly, chân ly, thân ly, tiếp đến là miệng ly, chậm rãi hỏi: "Nghe qua truyền thuyết thần gió chưa?".

Đường Khả Hinh đang tập trung tinh thần nhìn Trang Hạo Nhiên giải rượu, nghe anh hỏi như vậy, hơi sửng sốt, nói: "Không có. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên tiếp tục quan sát chiếc ly, sâu kín mở miệng: "Trong thần thoại Hy Lạp, thần gió Aeolus có một người con gái tên Alcyone, gả cho con trai của nữ thần mặt trời là Ceyx..."

Đường Khả Hinh không nhịn được lắng nghe.

Trang Hạo Nhiên để ly rượu màu đen xuống, lại xoay người cầm lên một chiếc ly Tulip trong suốt, để xuống một cái đế lót ly khác, sâu kín nói: "Có một ngày, Ceyx đi trên biển bị nước biển ngâm chết, con gái của thần gió rất thương tâm, cuối cùng nhảy xuống núi bỏ mình. Cho nên chúng thần bị sự si tình của nàng cảm động, liền biến Alcyone và Ceyx thành chim bói cá, từ đó vĩnh viễn không chia cách. Mà Thần gió bởi vì muốn chăm sóc tình yêu của con gái, vào tháng Mười Hai hàng năm, sẽ dẹp yên sóng biển, để chim bói cá xây tổ ở trên biển, sinh con cái đời sau. Mặc dù trên thực tế, chim bói cá sinh con đẻ cái ở trên đất bằng, nhưng bởi vì truyền thuyết xinh đẹp này cho nên vào trung tuần tháng mười hai hàng năm, trước đông chí hai tuần lễ, người đời thường tổ chức thời gian vui chơi còn gọi là halcyon days."

Trong lòng của Đường Khả Hinh có chút chua.

Trang Hạo Nhiên đứng ở một đầu khác bàn ăn nhìn về phía Khả Hinh, hai mắt thâm thúy lộ ra một chút dịu dàng nói: "Ở trong truyện cổ tích, tôi cảm động với Thần gió, người cha này, ông ta thật sự rất yêu con gái."

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên vừa nhìn cô, vừa nắm chai rượu đỏ, chậm rãi rót vào trong chiếc ly có thân màu đen, lại rót vào trong một ly thân trong suốt, cởi bao tay trắng, tay cầm chân ly, đến sau lưng Đường Khả Hinh, im lặng dựa vào thân thể của cô, lúc Khả Hinh có chút kháng cự, anh đã cúi xuống, ở bên tai của cô thì thầm. . . . . ."Đừng động. . . . . ."

Khả Hinh không dám động, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên đứng ở trước một ngọn đèn nhỏ hơi vàng, giơ lên hai ly rượu ra trước mặt của mình, cảm tính thâm tình nói: "Nói cho tôi biết, hai ly rượu này, có điểm gì khác nhau?"

Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn thân ly rượu đỏ trong suốt nhưng lộ ra màu hồng không quá rõ ràng, thậm chí cô cảm thấy tư thái của nó rất tuyệt đẹp, cô không nhịn được nhìn về phía dịch rượu trong chiếc ly màu đen, dịch rượu thật trầm ổn, giống như một viên đá quý màu đen bị thời gian che giấu, thật nặng, thật nặng. . . . . . Tròng mắt cô sáng lên, vui vẻ nói: "Trong dịch rượu này có 50% Xích Hà Châu (Cabernet Sauvignon), 30% Mai Lộc Triếp (Merlot), 15% Phẩm Lệ Châu (Cabernet Franc), còn có 5% Tiểu Duy Đa (Petit Verdot)! Đúng không?"

Trang Hạo Nhiên đứng sau lưng Khả Hinh, nghe cô nhanh chóng giải thích, hai mắt hơi lộ ra vẻ hài lòng, giọng nói chậm rãi, giống như người yêu thâm tình, hỏi: "Cô làm sao thấy được?"

"Trong ly rượu trong suốt, tôi nhìn thấy được màu hồng, phán đoán nhất định nó gồm có Phẩm Lệ Châu và Mai Lộc Triếp, thậm chí còn có Tiểu Duy Đa, bởi vì thể rượu của Phẩm Lệ Châu ôn hòa, ninh chua nhẹ, cho nên thường bị làm rượu pha, mà không thể chưng cất độc lập, nếu quả thật muốn chưng cất độc lập, thợ nấu rượu sẽ phải rất chú ý đến năm và linh cảm, không giống với Xích Hà Châu tính chất trầm ổn, Phẩm Lệ Châu ôn hòa, cho nên màu sắc của nó là màu hồng. . . . . . Nếu như muốn điều chế thành màu sắc hồng, nhất định phải kết hợp với Mai Lộc Triếp, trung hòa mạnh mẽ của Xích Hà Châu và tính ôn hòa của Phẩm Lệ Châu. . . . . . thể rượu của Tiểu Duy Đa linh hoạt, làm cho màu sắc chai rượu này có tác dụng điểm xuyết cho bức tranh sinh động . . . . . ."

Trang Hạo Nhiên yên tĩnh lắng nghe, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng. . . . . ."Tiếp tục. . . . . ."

"Ở trong ly rượu màu đen, tôi nhìn thấy màu sắc thâm trầm của Xích Hà Châu ẩn ở trong thân ly màu đen, màu sắc rất ổn định, lúc Xích Hà Châu quá nhiều sẽ chi phối dẫn dắt màu sắc thể rượu lắng xuống, chứng minh thể rượu nặng nhưng ổn, màu sắc tự nhiên giống như bẩm sinh. . . . . ." Khả Hinh rất vui vẻ nói.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười tiến đến bên cạnh cô, giơ lên ly rượu màu đen trong tay đưa đến bên đôi môi mềm mại của Khả Hinh.

Khả Hinh uống một hớp, cảm nhận Margaux năm 00, sau khi tiếp xúc đầu lưỡi ngay sau đó mang tới một mùi thơm của trái cây pha trộn, từ trong miệng lan ra, thấm vào lòng xông vào trong thân thể của mình, mùi thơm mới vừa vào, nhất thời tỏa ra một lực lượng làm cho cơ thể hưng phấn, lỗ mũi và đầu lưỡi dâng lên mùi táo chín đầu xuân quẩn vô cùng đáng nhớ.

Ánh mắt của cô sáng lên, quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên vui vẻ nói: "Rượu ngon! Nhưng. . . . . . Tại sao trước đó tôi thưởng thức rượu đỏ, không có loại cảm giác này?"

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, giơ ly rượu đỏ trong suốt đưa tới bờ môi cô, cô khẽ nhấp một ngụm nhỏ, so với vị giác của đầu lưỡi trước đó đã sẳn sàng tiếp nhận lực lượng, giờ phút này chợt cảm thấy tất cả mùi hoa và mùi trái cây lan ra trong miệng, tròng mắt cô sáng lên, khẽ hé môi, nhưng vẫn cảm giác rất nhiều mùi trái cây hòa vào trong miệng mình, thậm chí thẳng xông vào trong thân thể của mình, mùi vị thật thần bí . . . . . .

Margaux là loại rượu được chỉ định chiêu đãi trong buổi tiệc long trọng ở Pháp, thể rượu tao nhã tinh tế ôn hòa làm cho tâm trạng người ta không khỏi lắng đọng, lại có một loại cảm giác hòa tan, lan ra từng chút một, giống như truyền thuyết của Thần gió, thời gian vui vẻ đều ở trong dịch rượu.

Khả Hinh cười thật vui vẻ, quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía cô, nói tiếp: "Thể rượu theo thời gian tăng cao, mức độ của nó sẽ càng ngày càng nhiều, cho nên trong quá trình hầu rượu, chuyên gia hầu rượu phải luôn tập trung tỉnh táo, trong quá trình giải rượu, mùi vị của nó tiếp xúc với không khí phát ra mùi thơm không giống nhau. . . . . . Cho nên chuyên gia hầu rượu còn có một cái tên khác. . . . . ."

Khả Hinh không nhịn được nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên lại nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: "Catcher."

Khả Hinh nghe nói như thế, trái tim nhỏ bị chấn động, chính thức cảm thấy cái đáng quý của nghề chuyên gia hầu rượu này là phát hiện, mà có thể vì người nào đó nắm bắt và không kịp phát hiện, người đó sẽ đánh mất giá trị lịch sử chân chính của một chai rượu đỏ.

Trang Hạo Nhiên không nhìn cô nữa, mà tự mình lấy ra một chiếc giỏ đựng rượu màu đỏ đi ra kho rượu, dựa theo như trí nhớ của mình, lúc nảy đã soạn cho Khả Hinh hơn bốn mươi phần tài liệu, lấy hơn bốn mươi hàng mẫu rượu đỏ, toàn bộ đặt vào trong giỏ. . . . . .

Khả Hinh nhìn tới nhìn lui hoa cả mắt, lại nhìn thấy anh ôm một giỏ rượu đỏ thật nặng, nhìn về phía mình thở hổn hển nói: "Nhận lấy!"

"A!" Khả Hinh kêu to một tiếng, đôi tay đã ôm chặt giỏ rượu kia, nặng đến nổi cô đứng không vững, hơi loạng choạng!

"Tôi nói cho cô biết!" Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh đang ôm giỏ rượu đỏ, thở hào hển nói: "Tất cả loại rượu mẫu ở đây chỉ có một chai, cô làm vỡ một chai, cuộc kiểm tra ngày mai sẽ không hợp cách! Nhân viên của tôi, chưa bao giờ không hợp cách!"

"Rất nặng!" Đường Khả Hinh cắn chặt răng, ôm giỏ rượu đỏ, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi.

"Tôi biết, nếu không tôi đưa cho cô làm gì? Đi thôi!" Đôi tay Trang Hạo Nhiên cắm vào túi quần, xoay người sải bước đi khỏi.

"Anh. . . . . . Anh giúp tôi một chút đi. . . . . . Rất nặng. . . . . ." Đường Khả Hinh vừa ôm giỏ rượu đỏ hàng mẫu đi ra ngoài, vừa kêu nhỏ!

"Không muốn! Rất nặng!" Trang Hạo Nhiên đã đi ra ngoài, Đường Khả Hinh cũng vội vàng đi theo anh đi ra ngoài, sau đó thở hổn đi xuống lầu cũng đã nhìn thấy Trang Hạo không biết nhưng từ nơi nào lấy ra một cái nắp giỏ rượu màu đen, đậy lại cho cô, lại đem hơn bốn mươi phần tài liệu nện ở trên nắp giỏ nói: "Cô phải nhớ kỹ, rượu này rất quý, không thể gặp ánh sáng, không thể tùy ý để lung tung, nhiệt độ phải giữ ở 13 độ C, cho nên bây giờ cô chỉ có mười lăm phút đón tắc xi về nhà, nhanh chóng giữ nó cho tốt!"

"A!" Đường Khả Hinh căng thẳng kêu to lên! !

Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn cô nói: "Mau lên! ! Nhiệt độ giỏ rượu cũng chỉ có thể giữ nửa giờ! ! Còn đứng lỳ ở đây làm gì? Ngay cả rượu đỏ cũng không bảo vệ được, cô làm chuyên gia hầu rượu cái gì! Mau lên! Tranh thủ thời gian! Một! Hai! Ba!"

Cửa phịch một tiếng! Đóng lại!

Đường Khả Hinh đã biến mất ở cửa lớn, ôm giỏ rượu, cố hết sức xông về cuối hành lang thật dài, đưa một ngón tay nhỏ nhắn bấm nút mở cửa thang máy! !

Cửa thang máy mở ra! !

Đường Khả Hinh thở hổn hển xông vào, nhanh chóng ấn thang máy, sau đó tạm thời để giỏ rượu xuống, thở dốc một hơi, không ngờ tầng tiếp theo, cửa thang máy lại mở ra!

Nhậm Tử Hiền và Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước thang máy, một đôi trai tài gái sắc, đồng thời nhìn thấy Đường Khả Hinh mặc đồng phục phẳng phiu, nóng bức đến đầu đầy mồ hôi, quỳ xổm trên mặt sàn, ôm chiếc giỏ và tài liệu, thở phì phò, Tử Hiền oa một tiếng kêu lên: "Đường Khả Hinh! ! Cô làm gì đấy?"

Chương 174: Không có tiền

Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu nhìn thấy Nhậm Tử Hiền và Tưởng Thiên Lỗi hai người đứng tại cửa thang máy, cô lập tức luống cuống, cắn chặt răng, đỏ mặt tía tai ôm giỏ rượu đỏ hàng mẫu nặng mấy chục cân, thở hổn hển đứng lên, cẩn thận sợ tài liệu rớt xuống, thở không ra hơi gọi nhỏ: "Tổng Giám đốc Tưởng, Nhậm tiểu thư. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng lẳng lặng nhìn cô mặc vào đồng phục thư ký Hoàn Cầu, ngược lại có mấy phần bộ dáng, chỉ là cô mới chuyển chức không bao lâu, dáng vẻ đã nhếch nhác như vậy, anh cười lạnh.

Nhậm Tử Hiền ôm vai, có chút buồn cười đi vào, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh không nhịn được cười nhạo cô: "Hôm nay tôi nghe nói cô đã chuyển từ Khách sạn Á Châu tới Tập đoàn Hoàn Cầu, còn tưởng rằng cô có thể sống một vài ngày thật tốt, nhưng không nghĩ tới, cô vẫn bộ dạng này!"

Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ run rẩy ôm giỏ rượu, đứng dán vào tường thang máy.

Tưởng Thiên Lỗi vừa nhìn cô, vừa đi vào bên trong thang máy, đứng ở phía trước bên phải cô, tự mình đè xuống nút tầng lầu một cho vợ chưa cưới, nói: "Dùng cơm xong, anh còn phải đến trường đua ngựa, không có thời gian ở bên cạnh em đâu"

"Em biết mà, anh còn phải thăm Như Mạt!" Tử Hiền nhìn móng tay của mình nói.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng quay đầu nhìn về phía cô.

Tử Hiền đột nhiên vui vẻ vươn tay nhét vào trong khuỷu tay Tưởng Thiên Lỗi, ngẩng đầu lên cười ngọt ngào nói: "Tối hôm qua anh ngủ cùng em, em ngủ rất ngon, tối nay anh còn phải tiếp tục ôm em lên giường, ngủ cùng em".

Tài liệu ào ào rơi xuống mặt sàn.

Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền cùng quay đầu lại nhìn về phía Đường Khả Hinh, cả khuôn mặt cô đỏ lên, ôm giỏ rượu mệt mỏi thở hổn hển, rất lúng túng nói: "Xin... xin... xin lỗi. Đồ quá nặng, không cẩn thận rớt xuống."

Nhậm Tử Hiền đột nhiên cười nói: "Tôi nói, có phải cô nghe hai chúng tôi ngủ chung cô nghĩ nhiều phải không?"

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, đứng dán vào tường, thật căng thẳng nói: "Không có, không có, không có! Rất nặng, rất nặng !"

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô một lúc lâu, nhìn đôi bàn tay nhỏ bé của cô ôm giỏ rượu nặng đến mặt đỏ bừng, trên trán, trên mặt, trên cổ, tất cả đều đầy mồ hôi, áo sơ mi cũng ướt rồi, thân thể cũng run rẩy, anh im lặng ngồi xổm người xuống, nhặt lên từng xấp tài liệu cho cô, Tử Hiền cũng không có biện pháp, ngồi xổm người xuống cùng nhau nhặt tài liệu lên cho cô. . . . . .

Đường Khả Hinh đỏ mặt xin lỗi: "Xin lỗi."

Tưởng Thiên Lỗi cầm lấy tài liệu trong tay vợ chưa cưới, đứng lên, đứng ở trước mặt của cô, nhìn ánh mắt hoảng sợ của cô, khóe mắt cũng tràn mồ hôi, liền đem tài liệu đặt ở phía trước giỏ rượu, sau đó một tay cắm túi quần, trầm giọng hỏi: "Đây là chủ ý của người nào muốn một mình cô ôm rượu mẫu nặng như vậy?"

"Không cần nói cũng biết!" Nhậm Tử Hiền nhẹ kéo áo khoác của mình, nhạo báng nói: "Nhất định là trò quỷ của Trang Hạo Nhiên! Đây là cách làm việc của anh ấy!"

Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được cau mày nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu vùi vào trong giỏ rượu, thiếu chút nữa gặm phần tài liệu kia.

Tưởng Thiên Lỗi không để ý đến cô nữa mà xoay người, tiếp tục chờ thang máy trượt xuống, sau đó thang máy chạy đến giữa tầng thì mấy người lãnh đạo cấp cao muốn đi vào thang máy, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền, bọn họ lập tức lui về phía sau một bước, cúi người xuống, ấn nút đóng cửa!

Thang máy tiếp tục trượt xuống!

Không khí có chút ngột ngạt! rốt cuộc Khả Hinh đã biết, thì ra mình ở tầng lầu của Trang Hạo Nhiên đi vào thang máy, mới có cơ hội cùng Tổng Giám đốc và vợ của Tổng Giám đốc đi chung một thang máy, nếu không, cô vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đi vào, nói cách khác, mình là kỳ đà cản mũi trong không gian bí mật này, cô có chút ngượng ngùng ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền ở trước mặt, một phong độ nhẹ nhàng, khí thế nghiêm nghị, một xinh đẹp động lòng người, hấp dẫn tao nhã, hai người cùng đứng chung một chỗ, thật sự rất xứng đôi.

Tử Hiền lại đưa tay nhẹ nhét vào khuỷu tay Tưởng Thiên Lỗi, dịu dàng nói: "Lúc nảy anh còn chưa trả lời em, rốt cuộc muốn ngủ chung với em không! !"

Tài liệu rào rào rớt xuống! !

Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền cùng xoay người, kinh ngạc nhìn về phía cô.

Mặt của Khả Hinh đỏ lên lên, giương mắt nhìn bọn họ, ôm chặt giỏ rượu, theo bản năng vội vàng lắc đầu một cái.

"Cô cố ý phải không? Đường Khả Hinh!" Tử Hiền nhìn Khả Hinh, bật cười nói!

"Không có, không có! Tôi thật sự không cố ý!" Đường Khả Hinh ôm chiếc giỏ, lại lui đến bên tường, mặt đỏ rừng rực nói.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn bộ dáng lo lắng hoảng sợ của cô, liền nhanh chóng khom người xuống, vươn tay nhặt lên tài liệu rơi trên đất, nhặt lên từng xấp từng xấp nắm trong tay, xếp thành một chồng, sau đó đứng dậy, trực tiếp vươn tay cắm vào giữa giỏ rượu và người cô, mới nói: "Như vậy sẽ không rớt chứ?"

Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, có chút ủy uất cúi thấp đầu.

Rốt cuộc cửa thang máy mở ra, ngay sau đó nghênh đón một luồng gió biển lạnh băng, hơn nữa lộ ra không khí ẩm ướt, khẳng định trời sắp mưa, Tưởng Thiên Lỗi cùng với Nhậm Tử Hiền đi ra thang máy, cùng Đông Anh và mấy người thư kí đi ra ngoài đại sảnh. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi vừa đi ra ngoài, vừa hơi nghiêng mặt!

Một bóng dáng màu xanh đen nhanh chóng lướt qua!

Đường Khả Hinh thở hổn hển ôm giỏ rượu đỏ, đầu đầy mồ hôi, cởi giày cao gót màu đen, liều mạng né đoàn người lui tới, cố gắng chạy ra bên ngoài, bóng dáng kia vừa vội vừa mong manh !

Nhậm Tử Hiền hơi dừng bước chân, nhìn bóng dáng của Khả Hinh chạy nhanh ra ngoài, cô đột nhiên cảm thán cười nói: "Thật hoài niệm."

"Cái gì?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy Đường Khả Hinh ôm giỏ rượu lao ra đại sảnh, mới vừa muốn đi phía bên phải, lúc này mới phát hiện bọn họ muốn đi về phía bên phải, lại thở hổn hển vội vàng xoay người đi sang phía trái.

"Em đã từng có tuổi trẻ như vậy, vì bài tập của thầy giáo, vì bài tập giáo sư giao cho mình, vào một buổi sáng sớm, mưa phùn còn bay, trong tay vừa cầm bánh bao chưa ăn xong, vừa gặm, vừa ôm bản vẽ đi tới phòng học. . . . . . Aiz, tuổi xuân thật sự là không có gì sánh được. Khi đó, tại sao lại không nghĩ tới? Tuổi trẻ thật đẹp, mặc dù má trái của con bé chết tiệt không lành lặn, nhưng một khoảnh khắc nào đó, em cảm thấy cô ấy thật đẹp." Xuyên qua đại sảnh, Tử Hiền nhìn bầu trời bao la, sâu kín nói.

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu nhìn về phía cô nói: "Bây giờ em đã già bảy tám mươi tuổi sao?"

Nhậm Tử Hiền có chút trách móc quay đầu trừng mắt về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Tuổi xuân của em đã mất trong trò chơi nhiều năm trước, cũng không thể lấy lại nữa."

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi hiện lên nụ cười, không để ý đến cô mà sải bước đi về phía trước, cũng trong lúc này Tử Hiền vô tình gặp được Tổng biên tập Thái ngày đó tham gia buổi họp báo của mình, cô lập tức tiến lên ôm người, dán mặt hôn, Tưởng Thiên Lỗi sải bước đi ra đại sảnh, vừa muốn ngồi lên xe của mình, lại nhìn thấy ở đầu kia của quảng trường khách sạn có một bóng người nhỏ bé màu xanh đen, cô đang cố hết sức ôm giỏ rượu đỏ hàng mẫu, vừa ôm vừa đón gió biển thật lớn, nhặt lên một phần tài liệu trên đất!

Lúc này gió thổi càng lúc càng lớn!

Tiếng ào ào rơi cả trên mặt đất! !

Lá quốc kỳ và cờ khách sạn cũng bay phần phật, cây dừa cũng vù vù đung đưa trái phải!

Đường Khả Hinh vừa ôm giỏ rượu, nhặt lên phần tài liệu này, một phần tài liệu khác rơi xuống, cô gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, khom người xuống, nhặt lên một phần khác, phát hiện tài liệu trên vai lại ào ào rớt xuống, cô gần như tuyệt vọng nhìn tài liệu trên đất, vẻ mặt muốn khóc, lại khom lưng nhặt lên nhưng cảm thấy phía trước mặt có một bóng đen tối om om chặn mình lại!

Cô trừng to hai mắt, vén mái tóc thấm vài giọt mưa bay bay, nhìn Tưởng Thiên Lỗi đang tức giận nhìn mình, trong lúc nhất thời, cô sửng sốt.

Tưởng Thiên Lỗi không thể nhịn được nữa đưa hai tay ra ôm giỏ rượu trong tay cô, mới lạnh lùng nói: "Nhặt tài liệu!"

Đường Khả Hinh chớp mắt nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn dáng vẻ cô ngây người như phỗng, liền lạnh lùng tức giận nói: "Nhặt tài liệu! ! Một lúc nữa sẽ ướt hết rồi !"

Lúc này Đường Khả Hinh mới giật mình, mưa phùn càng lúc càng nhiều, tài liệu trên đất có chút thấm nước, cô ôi một tiếng, vội vàng khom lưng nhặt lên tài liệu trên đất, mới đứng lên cũng đã thấy Tưởng Thiên Lỗi đã đi tới trạm xe buýt! !

Bóng dáng của anh rất to lớn cao ngạo! Lúc đi bộ đi rất nhanh!

Đường Khả Hinh lập tức đuổi theo kịp phía trước, phát hiện đôi giày cao gót này thật sự quá cao, cô có chút khó khăn nói: "Hôm nay tôi không ngồi xe buýt, tôi muốn ngồi tắc xi!"

Tưởng Thiên Lỗi ngừng lại, lạnh lùng nhìn một chiếc tắc xi màu vàng ở phía trước đang lái tới, anh vừa ôm giỏ rượu, vừa đưa tay vẫy vẫy, rất không bình tĩnh.

Tắc xi ngừng lại.

Tưởng Thiên Lỗi tự mình ôm giỏ rượu đặt vào chỗ ngồi sau xe, Đường Khả Hinh đứng ở bên cạnh cửa xe, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, áy náy vội vàng nói: "Xin lỗi, cám ơn anh."

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, lạnh lùng xoay người đi về phía khách sạn.

Đường Khả Hinh đứng ở bên cạnh cửa xe nhìn bóng lưng của anh, phát hiện anh đang tức giận, cô suy nghĩ một chút, cũng không tiếp tục để ý đến anh, nhưng mới vừa muốn chui vào tắc xi, lại kêu một tiếng, đôi tay vỗ túi âu phục của mình, mình không có tiền! ! Cô mất hồn suy nghĩ trong chốc lát, lập tức đón gió lớn và mưa phùn, cúi người xuống gấp gáp nói với tài xế: "Xin lỗi! Xin chờ một chút!"

Cô nói xong, ngay lập tức mạnh dạn chạy thẳng tới, kêu nhỏ: "Chờ một chút, Tổng Giám đốc Tưởng!"

Tưởng Thiên Lỗi dừng bước chân, hai mắt lóe lên, nhưng vẫn chậm rãi đón gió biển quay đầu nhìn Đường Khả Hinh đứng ở trong gió lớn gào thét, tóc ngắn bay rối tung, hạt mưa bắt đầu rơi xuống càng lúc càng nhiều, cũng cảm giác cô đã thấm ướt, liền lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì?"

Đường Khả Hinh có chút ngượng ngùng đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, có chút vội vã, lúng túng nói: "Anh có thể. . . . . . Cho tôi mượn 20 đồng hay không . . . . . Tôi không có tiền thuê xe. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn cô!

Chương 175: Niềm tin

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, nhưng vẫn không có thời gian nói với anh: "Làm ơn! Cho tôi mượn 20 đồng! Tôi thật sự rất vội".

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô một cái, mới từ túi âu phục của mình móc bóp, nhanh chóng mở ra, từ bên trong lấy ra 100 đồng đưa tới trước mặt cô.

"Cám ơn!" Khả Hinh lập tức cầm một trăm đồng, vội chạy đi.

"Khi nào trả tôi?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô hỏi.

Đường Khả Hinh dừng bước lại, xoay người, trợn to hai mắt ngây ngốc nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, a một tiếng, cười lạnh nói: "Cô không tính trả tôi sao?"

Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn anh, có chút không khách khí nói: "Trả! Nhất định trả!"

Cô hung ác trợn mắt nhìn anh một cái, mới đón mưa phùn vọt vào trong tắc xi, phịch một tiếng đóng cửa lại, nhìn về phía tài xế kêu to: "Tài xế . . . . . . lập tức trở về đường lớn Tây Hoa . . . . . . nhanh lên!"

Tài xế vừa nghe xong, lập tức nổ máy, xoay tay lái, đạp mạnh chân ga, xông thẳng về phía trước.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trong mưa gió, ngưng mắt nhìn chiếc tắc xi lao ra phía trước, sắc mặt của anh hơi hòa hoãn, tóc ngắn trước trán xẹt qua đôi mắt sáng rực, tay cầm ví tiền vẫn còn mở ra, vô số thẻ vàng và thẻ bạc lấp lánh.

Nhậm Tử Hiền đứng ở đại sảnh trước cửa khách sạn, nhìn bóng dáng cao lớn của Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước cửa khách sạn, nhìn theo chiếc tắc xi đi xa nét mặt từ từ thay đổi, cô nhíu mày, có chút không thể tin quay đầu nhìn về phía chiếc tắc xi đang từ từ chạy xa trên Đường lớn Tân Hải, bật cười một tiếng có chút tức giận.

Tưởng Thiên Lỗi xoay người nhìn thấy Nhậm Tử Hiền đang lạnh lùng nhìn mình.

Anh cũng lạnh lùng nhìn cô.

"Không thể nào? Em vẫn cảm thấy, cuộc đời của anh ngoại trừ Như Mạt thì nhất định là em, em không cho phép có người thứ ba kẹp ở giữa em và cô ấy, chiếm tiện nghi ngang xương! Như vậy em không phải rất thua thiệt sao?" Nhậm Tử Hiền nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, tức giận nói không chút nể mặt.

Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh nhìn về phía Tử Hiền nói lời thẳng thừng và sắc bén, hai mắt hiện lên nụ cười, anh cất bước về phía trước, đi qua bên cạnh cô, mới trầm giọng nói: "Thật ra anh rất thưởng thức em ở một điểm nào đó"

Nhậm Tử Hiền cau mày nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nói: "Em thẳng thắn làm cho người khác rất thoải mái ở bên cạnh em."

Ánh mắt của Nhậm Tử Hiền sáng lên, mang theo một nụ cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lập tức thật vui vẻ nói: "Ý của anh là anh cũng cảm thấy em không tệ?"

Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười, một mình đi về phía trước.

Nhậm Tử Hiền cười vội vàng đi lên trước, đưa hai tay ra nắm chặt khuỷu tay của anh, nói: "Thân ái, tối nay ôm em ngủ! Hả?"

"Hiện tại anh không có thời gian, phải ở lại phòng làm việc về rất trễ." Tưởng Thiên Lỗi đi tới nhà hàng đại dương.

"Muốn gặp Như Mạt sao?" Tử Hiền tức giận nhìn anh, nói!

Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục đi về phía trước, không lên tiếng.

Tử Hiền cắn chặt răng, lại theo tiềm thức thức thò tay vào trong túi, muốn móc thuốc lá, tuy nhiên phát hiện sáng nay vì cai thuốc mình đã ném ra ngoài cửa sổ, có lẽ là thuốc lá hiệu Sa Ngư, cô thở mạnh một hơi, cố nuốt một ngụm nước bọt, chứng nghiện thuốc lá tái phát, thật là con mẹ nó, không phải ai cũng có thể nhịn được, hiện tại toàn thân cô giống bị con kiến bò, run rẩy, thật khó chịu.

Tưởng Thiên Lỗi dường như cảm thấy cô buồn bực, liền quay đầu nhìn về phía cô nghiêng trái nghiêng phải, bộ dáng giống như một cô vợ nhỏ số mệnh rất khổ, liền ngạc nhiên hỏi: "Em làm sao vậy?"

Tử Hiền ngại nói, chỉ nhăn mặt, cắn chặt môi dưới, cảm thấy trước mặt sau lưng đều nổi lên ngứa ngáy, giống như không hút một chút thuốc lá, chừng một phút đồng hồ mình cũng sẽ bị cơn ngứa ngáy đáng sợ này giày vò chết, cô nuốt một ngụm nước bọt, mặt dính vào trên cánh tay của Tưởng Thiên Lỗi, nức nức nở nở, rất đáng thương.

Tưởng Thiên Lỗi dừng bước lại, có chút lo lắng nhìn về phía cô nói: "Rốt cuộc em làm sao vậy? Nếu thật sự không thoải mái, anh đưa em đi gặp bác sĩ?"

Tử Hiền vẫn im lặng, dáng vẻ khổ sở níu lấy ống tay áo của anh, kéo anh đi vào phòng ăn biển.

Kỳ Gia Minh và Nhã Tuệ đứng ở một bên, rất cung kính chờ đợi.

Tưởng Thiên Lỗi dắt tay Tử Hiền, vừa muốn đi vào phòng ăn, thấy Lưu Nhã Tuệ đang mặc đồng phục, lặng yên đứng ở một bên, anh nhìn cô một cái, cảm thấy cô căng thẳng, liền dắt Tử Hiền đi vào phòng ăn.

Hai người chọn vị trí Mỹ Nhân Ngư biểu diễn ngồi xuống.

Lưu Nhã Tuệ tự mình tiến lên, mang bao tay trắng, cẩn thận để xuống ba chiếc ly thủy tinh có độ cao khác nhau, cầm bình nước inox miệng dài, rót nước ấm trước, sau đó rót nước lọc, ở trong ly thứ ba, rót vào nước đá, tự mình cầm cây gắp, gắp một viên nước đá, nhẹ nhàng bỏ vào trong ly nước đá, mới nhận lấy gói bánh mì nướng vàng óng ánh, giòn tan do quản lý từ sau lưng đưa tới, mùi vị nướng tỏa ra một chút mùi thơm thuốc lá, hết sức hấp dẫn.

Tử Hiền liếc nhìn gói bánh mì to bằng ngón tay, vẻ mặt cô tức thì nhăn lại, thật gian nan đưa ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy túi bánh mì nhỏ, rất kích động, rất hoài niệm, rất cảm động khẽ cắn một cái, nhất thời cảm thấy hương vị thuốc lá quen thuộc, làm cho cô xúc động muốn khóc, sau đó cô kẹp một cái bánh mì nhỏ đưa tới trước mặt, nhẹ hít một hơi. . . . . .

Giống như đang hút thuốc.

Thuốc lá tốt đẹp biết dường nào? Lúc nửa đêm ai đó thất tình, lúc cô đơn ai đó muốn tìm một người đàn ông lên giường, người đó có thể ngồi ở trên ghế sa lon, nằm nghiêng ở trên giường, đốt một điếu thuốc lá làm bạn với mình, loại bỏ cảm giác tịch mịch, thật sự là hạnh phúc giống như Thiên đường, thật sự rất hoài niệm, thật hoài niệm thật hoài niệm mùi vị thuốc lá.

Tử Hiền có chút buồn bã khẽ cắn một miếng bánh bao, nhai vài cái, mới hướng ra ngoài nhẹ nhàng thổi lất phất một hơi.

Cử động kì quái của cô làm cho Giám đốc, Quản lý, nhân viên phục vụ đến phục vụ đều rất ngạc nhiên.

Nhã Tuệ lại mang lên một cái túi bánh mì khác, ngạc nhiên nghiêng mắt nhìn cô một cái.

Tử Hiền vẫn đắm chìm trong sầu bi sắp chia tay vĩnh viễn với thuốc lá, có người nào nói với mình, làm thế nào mới có thể cai thuốc không? Làm thế nào mới có thể? Rốt cuộc cai thuốc vì cái gì? Vì một người đàn ông xấu xa có đáng không?

Trên mặt của cô hiện lên tức giận, cắn mạnh bánh bao một cái, ngẩng mặt lên, phong tình phun một làn hơi ra bên ngoài.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở vị trí đối diện, cau mày nhìn bộ dáng kì quái của cô, cũng có chút không nhịn được nói: "Rốt cuộc em làm sao vậy ?"

"Anh đừng lo cho em, đối với mục tiêu cuộc sống và niềm tin của anh, em trịnh trọng sinh ra nghi ngờ! Em cảm thấy em sắp bước vào một cuộc sống không thú vị! giống như em vứt bỏ Thiên đường, rốt cuộc có đáng giá hay không?" Tử Hiền cắn một miếng bánh bao, ăn vô cùng ngon lành.

Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn bộ dáng cô, không để ý tới cô nữa, chỉ tùy tiện gọi mấy phần món ăn, giao cho Kỳ Gia Minh lập tức làm ngay.

"Thân ái, anh yêu em không?" Nhậm Tử Hiền đột nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi hỏi.

"Đừng hỏi loại vấn đề này vào lúc này!" Tưởng Thiên Lỗi muốn một chai rượu Tây Ban Nha ướp lạnh.

Nhã Tuệ im lặng khẽ gật đầu, xoay người đi về phía quầy rượu.

Nhậm Tử Hiền có thể bị nghiện thuốc lá nặng, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, tức giận nói: "Nếu như sau này anh không yêu em, vậy em bỏ ra hôm nay, không phải rất thua thiệt sao? Em mất đi tuổi xuân và sắc đẹp cũng không hề gì, nhưng em không thể đánh mất niềm tin của mình!"

Tưởng Thiên Lỗi không vui ngẩng đầu lên nhìn Nhậm Tử Hiền nói: "Hôm nay em làm sao vậy? Lúc vui lúc giận!"

Nhậm Tử Hiền lập tức tựa vào chỗ ngồi, ôm vai lạnh lùng nói: "Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của cô ấy ! Em nói rồi, bắt đầu từ bây giờ, em không phải là người thứ ba, em muốn trở về vị trí của em!"

Câu nói sau cùng, rất nhẹ nhàng rất nhẹ nhàng, nhẹ đến nổi Tưởng Thiên Lỗi không nghe được, chỉ ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhậm Tử Hiền.

Nhậm Tử Hiền ngẩng mặt lên, hai mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo bén nhọn.

Bệnh viện!

Bởi vì trời mưa, cho nên có chút yên tĩnh.

Ngày hè, cành lá xanh tươi, cơn mưa trút xuống như rửa sạch bụi bậm, có vẻ xanh mơn mởn một màu.

Phòng bệnh VIP.

Tiếng mưa vang lên nho nhỏ, phía trước cửa sổ có vài hạt mưa giống như giọt nước mắt rơi xuống.

Như Mạt nằm ở trên giường, nhắm hai mắt, ngủ rất yên tĩnh, mái tóc mềm mại nhẹ rũ xuống một bên, áo ngủ màu xanh dương, làn da của cô thật sự rất trắng, đôi bàn tay nhỏ bé nhẹ đan vào nhau, đặt xuống ở giữa bụng.

Bên trong phòng bệnh, dường như có một chút tiếng động.

Cô khẽ nhíu mày, lông mi nhẹ nhàng rung động, máu trong thân thể đã lắng động bắt đầu có chút dồn dập, một mùi thơm hoa hồng nồng đậm kỳ ảo dần dần từ trong cơ thể lan ra, giống như một đám sương màu hồng, giống như bọt biển màu hồng vây kín quanh cô, mắt của cô nhẹ nhàng chuyển động, rốt cuộc chậm rãi nâng lên lông mi thật dài, lập tức tiếp xúc được một bóng dáng màu đen ở trước mặt, thân thể của cô chấn động mạnh một cái, nhất thời hoảng sợ mở mắt.

Nhậm Tử Hiền mặc một bộ váy dài màu đen bó sát người, tà váy chấm đất, trong tay đang cầm một bó Hoa Bách Hợp thật to, phong tình vạn chủng tháo mắt kiếng xuống, nhìn về phía cô mỉm cười nói: "Có cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc hay không?"

Như Mạt rất căng thẳng nửa nằm ở trên giường, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Tử Hiền, đôi mắt của cô run rẩy nước mắt.

Nhậm Tử Hiền cười, đặt mắt kính xuống trước hộc tủ bên cạnh giường bệnh, cầm hoa hồng héo tàn trong một cái bình sứ trắng, ném vào trong sọt rác trước giường, lại nhẹ nhàng tháo sợi dây buộc Hoa Bách Hợp, đem Hoa Bách Hợp cắm ở trong bình hoa, mới sâu kín nói: "Ba năm trước đây, trái tim của cô xảy ra chuyện, chồng chưa cưới của tôi mới vừa xác lập quan hệ với tôi không đến bao lâu, liền trực tiếp chạy như bay đến bên cạnh cô, kêu gọi bác sĩ đầu hàng trên thế giới nhất định phải cho cô một trái tim khỏe mạnh. . . . . . Một ngày trời u ám, lúc tôi tới thăm cô, cô cũng ngủ như vậy, rất đẹp rất đẹp. . . . . . Tôi phát hiện nếu tôi là đàn ông, cũng sẽ rất thích cô. . . . . . Bởi vì cô là cô gái có tư thế ngủ đẹp nhất mà tôi từng thấy. . . . . ."

Đôi mắt xinh đẹp sáng loáng chiếu về phía cô!

Thân thể Như Mạt chấn động mạnh một cái, vô cùng hoảng sợ trợn to hai mắt nhìn về phía cô!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro