C176 - 180

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 176: Cô ấy ở đâu?

Nhậm Tử Hiền lạnh lùng nhìn về phía ánh mắt hoảng sợ giống như con thỏ nhỏ của Như Mạt, cô a một tiếng bật cười hỏi: "Thế nào? Cô sợ tôi à?"

Như Mạt không dám nhúc nhích, giống như hít thở không thông nhìn cô.

Nhậm Tử Hiền nhìn vẻ mặt cô, hai mắt của cô hiện lên tức giận, lại bất đắc dĩ cười nói: "Cô biết tôi hận cô nhất là điều gì không?"

Như Mạt vẫn thật căng thẳng, thật sợ hãi nhìn cô.

Hai mắt Nhậm Tử Hiền phát ra ánh sáng lạnh lẽo sắc nhọn, không thể tiếp tục che giấu phẫn nộ của mình nói: "Tôi hận cô nhất là trên người cô mềm yếu, giày vò chết người ta! Giống như khắp thiên hạ chỉ một mình cô hiền lành, người khác đối với cô không tốt một chút, giống như chúng tôi thiếu nợ cô mấy ngàn đời! Uất ức ghê tởm như vậy! Cô sợ tôi cái gì? Cô sợ tôi tổn thương cô à?"

Như Mạt vẫn thật căng thẳng nhìn cô. . . . . .

Nhậm Tử Hiền nhìn ánh mắt cô, cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cười nói: "Trên cái thế giới này tại sao có loại người như cô vậy? Cô lén chồng của cô quyến rũ người đàn ông đã có hôn ước, cô không tiếng than, lặng lẽ làm tổn thương tôi, bây giờ có thể bày thái độ này? Tôi thật sự hi vọng, cô là một phụ nữ hung ác, cô đánh tôi một bạt tai, tôi nhất định dùng axít tạt vào mặt cô!"

Cả người Như Mạt lại chấn động mạnh, hai mắt rướm nước mắt, rất hoảng sợ nhìn cô, yếu ớt nói: "Đừng. . . . . ."

Nhậm Tử Hiền lạnh lùng nhìn ánh mắt sợ hãi của cô, đột nhiên cười một tiếng, nói: "Thế nào? Cô sợ à? Có lẽ, cô cảm thấy tạt axít vào người là một loại khổ sở như thế nào? Đau rát, xé rách, rửa nát, đau đớn chui vào trái tim, cuộc đời cô rơi vào tuyệt vọng. . . . . . Ha ha!"

Nước mắt Như Mạt lăn xuống, nhìn về phía Nhậm Tử Hiền, run rẩy, yếu ớt nói: "Cô bỏ qua cho tôi đi. . . . . ."

"Vậy thì cô bỏ qua cho tôi đi!" Ánh mắt Nhậm Tử Hiền hiện lên hung ác, cứng rắn nói: "Cô làm như vậy là muốn bức tôi tới chết! Cô là thứ gì? Cô cho rằng bởi vì cô xinh đẹp, cô si tình, cô ghê tởm, cô vụng về, cho nên tôi mới rút lui? ! ! ! Tôi vì người đàn ông của tôi! Tôi tin, anh ấy yêu cô, sẽ không để cho cô chết đi!"

Như Mạt im lặng không lên tiếng, tái mặt, khẽ cắn môi dưới, nước mắt từng viên lăn xuống.

Nhậm Tử Hiền nhìn về phía Như Mạt, hai mắt đột nhiên hiện lên nụ cười trêu cợt và tàn nhẫn nói: "Cô biết Đường Khả Hinh chứ?"

Hai mắt Như Mạt xoay tròn, thật cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

Nhậm Tử Hiền mỉm cười nhìn về phía cô, giống như đang nhớ lại hình ảnh ở trước khách sạn hôm nay, sâu kín nói: "Hôm nay tôi nhìn thấy Thiên Lỗi đứng ở trong mưa gió, móc bóp lấy ra 100 đồng cho Đường Khả Hinh, hỏi khi nào trả lại cho tôi?"

Sắc mặt của Như Mạt tái nhợt!

"A!" Tử Hiền cười một lúc mới nhìn về phía sắc mặt tái nhợt và vẻ mặt khổ sở của Như Mạt, có chút hả hê khẽ nhíu mày nói: "Thế nào? Ghen à? Khó chịu à? Khổ sở à? Nếu cô nhìn thấy Đường Khả Hinh ngồi xe tắc xi, Thiên Lỗi đứng ở trước cửa khách sạn, đưa mắt nhìn cô ấy đi khỏi, có phải cô muốn chết không?"

"Tại sao cô nói với tôi những thứ này?" Như Mạt khổ sở nhìn về phía Tử Hiền, có chút tức giận hỏi.

Sắc mặt của Tử Hiền lạnh lẽo, nhìn về phía cô, khiển trách lạnh nhạt nói: "Bởi vì trong năm năm qua cô làm cho tôi mỗi một phút mỗi một giây đều có cảm giác này! Tình yêu của cô giống như đống rác, hơi thở có mùi hôi thối bẩn thỉu, làm dính mùi hôi vào thế giới của tôi! Bởi vì tình yêu ghê tởm của cô mà niềm tin và tiêu chuẩn của cuộc đời tôi giảm thấp ! ! Rốt cuộc tôi hận cô đến cỡ nào? Tôi thật sự rất hận rất hận cô! ! !"

Trong lòng của Như Mạt căng thẳng nhìn về phía cô.

"Có lúc, tôi cảm giác cuộc chiến giữa tôi và cô không liên quan đến Thiên Lỗi! Bởi vì tôi vẫn cảm thấy, là phụ nữ không nên tổn thương phụ nữ! Nhưng tình yêu chán ghét của cô đã làm tổn thương tôi ! Tôi đã từng suy nghĩ phóng túng, nếu như có một ngày, Thiên Lỗi yêu người khác, cô có chịu được hay không?" Nhậm Tử Hiền cười nhìn về phía cô, sắc mặt rất lạnh lùng!

Như Mạt chợt cảm thấy trái tim mãnh liệt đau đớn, sắc mặt của cô tái nhợt, trên trán, sau tai, cùng trên cổ toàn bộ đầy tràn mồ hôi hột, cô chậm rãi chặn ngực, có chút hít thở không thông nhìn về phía Tử Hiền!

"Tối hôm qua người đàn ông ôm tôi ngủ trong lòng! Sau đó sáng nay anh đứng ở trước cửa khách sạn đưa mắt nhìn Đường Khả Hinh đi khỏi! Tôi phát hiện một chuyện rất kỳ diệu, đối với tình yêu của cô, tình yêu của cô đã không còn là duy nhất rồi. . . . . ." Nhậm Tử Hiền lạnh lùng nhướng mày nhìn về phía cô nói.

"Thiên Lỗi yêu Đường Khả Hinh, đối với cô có chỗ tốt gì?"

"Chỉ cần trái tim của cô rách ra, khuôn mặt cô rách ra, tôi liền vui mừng!" Tử Hiền cắn răng nói: "Chỉ cần anh ấy còn có thể yêu người khác, tôi sẽ không sợ có một ngày anh ấy không sẽ yêu tôi! Chỉ cần anh ấy yêu không phải một người, tôi sẽ không sợ! ! ! Tôi có thể chui vào trong khe hở thời gian, chui vào trong lòng của anh ấy! Hiện tại chỉ có tôi mới xứng nằm ở bên cạnh anh ấy! ! Bây giờ tôi khuyên cô, tốt nhất đừng phóng túng hành vi của mình nữa, bởi vì tôi tuyệt đối có thủ đoạn làm cho cô thân bại danh liệt, mặc dù cô và Thiên Lỗi vẫn tuyên bố với người ở bên ngoài là em gái nuôi, nhưng tôi muốn phá hủy cuộc đời của cô rất dễ dàng!"

Như Mạt nhất thời kinh hãi đến trợn to hai mắt.

Tử Hiền giống như có chút kì lạ nhìn về phía Như Mạt, mỉm cười nói: "Thế nào? Thị Trưởng phu nhân, tại sao cô khiếp sợ như vậy? Cô cho rằng tôi là đèn đã cạn dầu, sẽ không phản kích? Mắt cô bị mù à? Từ lúc tôi ra đời, những thứ tôi mặc trên người, tôi dùng, tôi ăn cũng không có giống người khác! Tôi thống hận! Tôi thống hận người khác giống tôi! Hơn nữa thứ tôi muốn, tôi sẽ nhất định lấy tới tay! Tôi đã từng nhẹ tay với cô chỉ vì tôi yêu người đàn ông kia, mà không phải sợ người đàn ông kia! !"

Như Mạt thở gấp, cảm giác trái tim nhảy rất nhanh, thật gấp rút, cô gần như muốn ngất xỉu nhưng vẫn cắn chặt răng, mồ hôi đầm đìa, tóc ướt đẫm nhìn về phía Tử Hiền. . . . . .

Tử Hiền lạnh lùng đứng lên, giống như nữ hoàng, trên cao nhìn xuống Như Mạt, hung hăng nói: "Tôi không thích thua! ! Cho dù phải thua! Tôi cũng sẽ không thua bởi loại người như cô! ! Ở trong mắt của tôi, cô không là gì cả! ! Ngay cả linh hồn cơ bản cũng không có!"

"Không nên nói tôi như vậy" Rốt cuộc Như Mạt nổi lên một chút giãy giụa, kích động nghẹn ngào nói.

"Cô đừng ở chỗ này làm bộ làm tịch với tôi! Cô đừng cho rằng tôi không biết cô là một phụ nữ có thủ đoạn! !" Ánh mắt Nhậm Tử Hiền lạnh lùng nhìn về phía Như Mạt, tức giận nói: "Bắt đầu từ bây giờ! ! Tôi sẽ không nhịn nữa! Tốt nhất cô cũng thu lại hành vi của mình! ! Tôi muốn nhắc cho cô biết, đừng tưởng rằng si tình như vậy thì đàn ông đều sẽ cảm thấy cô rất xinh đẹp! Thật ra cô rất xấu! ! Rất xấu! ! Cuối cùng có một ngày, Thiên Lỗi sẽ phát hiện ra cô xấu xí bao nhiêu! ! Tôi sẽ chiến đấu với cô đến cùng cho đến ngày đó! ! Nếu cô dám ở sau lưng của tôi giở thủ đoạn, phá hư tình cảm giữa tôi và Thiên Lỗi, tôi sẽ để cho nhà họ Tần nuôi dưỡng cô, bao gồm cả cô, tất cả đều Thân Bại Danh Liệt! ! Không có việc gì, sớm cút ra khỏi thế giới của chúng tôi! Loại người không có cha mẹ giống như cô, vốn bị thế giới vứt bỏ, chẳng qua cô không cam lòng giãy giụa lật lại mà thôi, đến cuối cùng, không phải là vật hy sinh cho cuộc hôn nhân sao? Thuận tiện nhắc nhở cô, thật ra toàn thế giới cũng biết, nhà họ Tần mua một cô gái nhỏ dùng làm con rối để kéo sợi! cô chính là con rối kia!"

Như Mạt nghe lời này, hai mắt lộ ra bi thương, tuyệt vọng, nước mắt từng viên lăn xuống! !

"Tự giải quyết cho tốt đi! ! Thị Trưởng phu nhân!" Nhậm Tử Hiền nói xong, liền trực tiếp đeo lên mắt kính, phách lối ngạo mạn muốn đi ra ngoài, lại nhìn thấy Như Mạt giống như bị đau khổ khổng lồ, toát mồ hôi, nước mắt từng viên lăn xuống, cô cười lạnh một tiếng, vươn tay, cầm lên một đóa Hoa Bách Hợp, ném trên chiếc chăn màu trắng, hai mắt lộ ra tàn nhẫn, mới tiếp tục phong tình đi ra ngoài.

Như Mạt chợt cảm thấy cả người bị vỡ ra, nhớ tới lời nói mới vừa rồi của Nhậm Tử Hiền, từng câu từng chữ giống như dao nhọn đâm vào trong tim của mình, đem sinh mạng, tự ái, hi vọng, tất cả đều bị giẫm nát dưới đất, giống như từ lúc nhỏ đã bị giẫm đạp, cô đột nhiên khổ sở ngã xuống giường, run rẩy nức nở, nhớ tới Nhậm Tử Hiền nói: sáng nay anh ấy đứng ở trước cửa khách sạn đưa mắt nhìn Đường Khả Hinh đi khỏi! Tôi phát hiện một chuyện rất kỳ diệu, tình yêu của cô đã không còn là duy nhất rồi !

Như Mạt đau lòng nước mắt tuôn như suối, nằm trên khăn trải giường trắng như tuyết, đột nhiên kích động đến ngẩng đầu khóc rống, giống như số phận bi thảm của mình nhiều năm qua nổi dậy vào lúc này, không nhịn được đau xót cho tình yêu vô vọng trong cuộc đời, toàn bộ lớn tiếng gào thét, cô tiếp tục khóc rống, khóc đến tuyệt vọng bi thảm: "Thiên Lỗi! Anh đừng bỏ em! Em sai rồi! Đừng bỏ em . . . . . . Em thẹn với tình yêu của anh nhưng cho dù em có lựa chọn như thế nào, em cũng sẽ chết . . . . . . Em muốn sống, ít nhất còn sống còn có thể nhìn thấy anh. . . . . . Thiên Lỗi . . . . . ."

Như Mạt sụp đổ khàn giọng khóc rống, truyền khắp cả hành lang thật dài! !

Rất nhiều bác sĩ và y tá lập tức chạy về phía đầu kia! !

Nhậm Tử Hiền đeo kính đen, khuôn mặt cứng rắn, nghe đầu kia hành lang truyền tới tiếng khóc rống, cô hững hờ, tức giận bước nhanh ra phía trước, chợt phát hiện, thì ra muốm làm một người phụ nữ xấu, phải không ngừng làm chuyện lén lút, càng không ngừng làm chuyện vòng vo, dần dần mới có thể ra hồn, cô cười lạnh, tiếp tục ngẩng đầu đi về phía trước, không ngờ lúc này điện thoại vang lên.

Cô nhanh chóng nhận điện thoại: "Ừm!"

"Tối nay tôi không thể tới uống rượu với cô rồi." Giọng nói của Tô Thụy Kỳ truyền đến.

"Cái gì?" Tử Hiền khôi phục vẻ mặt tự nhiên của mình, nhẹ giọng hỏi.

"Nếu như ông nội không chờ tôi trở về, tôi muốn đi thăm Khả Hinh một chút. . . . . ." Giọng nói của Tô Thụy Kỳ rất rõ ràng ôn hòa và trong sáng hơn nhiều so với trước kia.

Nhậm Tử Hiền nghe giọng nói này, khẽ nhíu mày, đột nhiên cười hỏi: "Xem ra con bé Đường Khả Hinh này không đơn giản rồi. Đúng rồi, nhà cô ấy ở đâu?".

Chương 177: Mắc lừa

Tô Thụy Kỳ mỉm cười hỏi: "Cô hỏi chuyện này làm gì?"

Hai mắt Nhậm Tử Hiền chợt lóe sáng, cầm điện thoại di động, dứt khoát nói: "Tôi có việc tìm cô ấy.

Tô Thụy Kỳ cầm điện thoại di động, đứng lên, đi tới trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, nắm ly cà phê trên bàn thủy tinh, khẽ hớp một ngụm, cảm giác mùi vị tinh khiết nhàn nhạt. . . . . .

"Làm gì vậy? Nếu tôi thật muốn tổn thương cô ấy, cô ấy còn sống được sao?" Nhậm Tử Hiền bật cười nói: "Tôi không nể mặt tăng, cũng phải nhìn mặt phật!"

"Tử Hiền. . . . . ." Tô Thụy Kỳ cầm điện thoại di động, hướng về phía Nhậm Tử Hiền thật lòng nói: "Tôi mặc kệ giữa các người xảy ra chuyện gì, nhưng tôi khẳng định Khả Hinh tuyệt đối không có ý định tổn thương bất kì ai, hoặc có ý đồ gì."

Nhậm Tử Hiền đột nhiên phì cười nói: "Nhìn anh lo lắng bảo vệ cho cô ấy, thật thích người ta à?"

Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng.

Nhậm Tử Hiền nhắc nhở anh: "Tôi cảm thấy yêu mến, thưởng thức, cảm tình tốt, thậm chí tim đập dồn dập cũng cách tình yêu rất xa, đó là một loại trong sáng và rõ ràng, nếu anh không yêu thì chú ý bảo vệ tốt cho cô ấy! Phụ nữ dễ bị tổn thương nhất không phải khuôn mặt đó mà là tình yêu."

Tô Thụy Kỳ nghe xong, mỉm cười nói: "Thật ra cuộc đời tôi may mắn nhất chính là gặp được người bạn như cô, cô nhất định phải làm cho người ta móc ra hết đáy lòng, mới có thể làm cho người ta phát hiện lòng tốt của cô."

"Đừng trốn tránh tình yêu của anh! !" Nhậm Tử Hiền chậc một tiếng, nhịn không được bật cười, tiếp tục cất bước đi về phía trước, đi khỏi bệnh viện.

Gần tối!

Sau khi tan việc, Nhã Tuệ xách theo thức ăn mua về, trò chuyện với các ông cụ cách vách một lúc, nhìn thấy bà dì mua báo thừa dịp mưa đã tạnh, ngồi ở dưới cây đa phe phẩy cây quạt, nói xấu chuyện nhà ai đó, cô chán ghét nhìn bà dì, trong miệng ý ác nói: "Có phải miệng dì là quạ đen hay không? Ngày nào cũng oang oang, thật ghê tởm!"

Cô vừa nói vừa xách thức ăn đi vào ngôi lầu nhỏ, ánh đèn nhỏ chợt sáng lên, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ánh đèn kia chiếu trên mặt mình, tỏa ánh sáng ấm áp, cô ngạc nhiên nghĩ, là ai sửa đèn sáng vậy? Cũng đã tối thật lâu.

Từng bước đi lên cầu thang.

Trong lòng của cô âm thầm nghĩ tới, tối nay làm thịt bò xào hành tây, hay thịt bò xào ớt xanh, lấy chìa khóa cắm vào trong ổ khóa, vặn mở khóa, đẩy cửa đi vào, nhất thời một luồng hơi lạnh đập vào mặt, cô không nhịn được cả người đột nhiên run lên, ôi một tiếng, trợn to hai mắt kêu lên: "Xảy ra chuyện gì?"

"Cô đã về rồi, nhanh đóng cửa lại!" Giọng nói từ trong phòng bếp truyền đến.

Nhã Tuệ nhanh chóng đặt chìa khóa ở trước tủ kính, quên chào hỏi chai chào hỏi rượu đỏ trong ngăn kéo đã bước nhanh đi vào phòng bếp, nhìn thấy Đường Khả Hinh ngồi một mình ở trong phòng bếp tối tăm, đóng cánh cửa sổ nhỏ duy nhất trong phòng bếp, mở cửa tủ lạnh trong phòng bếp, sau đó đặt một nhiệt kế tròn trịa như trứng đà điểu ở bên cạnh, phía trên chừng 13,7 độ C, cô đặt cái bàn nho nhỏ chen chúc trong phòng bếp, mấy chục chai rượu đỏ hàng mẫu sắp thành hàng, đặt ở trên kệ nhỏ, có vài Ly Tulip đã thưởng thức qua rồi, còn có một số ly chưa uống nằm yên ở nơi đó, cô ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ, mở ra rất nhiều rất nhiều phần tài liệu, chất đống phải ngổn ngang, vừa uống một ly rượu đỏ, vừa ghi chép. . . . . .

"Trời ạ!" Nhã Tuệ trợn to hai mắt, nhìn bạn thân đã uống không ít rượu đỏ ở trước mặt, cả khuôn mặt đều hồng lên, ánh mắt bắt đầu phân tán, nhưng vẫn dựa vào ý thức mạnh mẽ, viết mùi vị Laffey năm 00 đã nếm thử, giống như học sinh tiểu học, cẩn thận ghi chép, cô sụp đổ kêu lên: "Này! ! Cô đang làm gì vậy?"

"Đây là môn học của tôi hôm nay! Tôi muốn nếm hết tất cả rượu mẫu, ghi chép các dạng mùi vị rượu đỏ lưu lại cho tôi qua nhìn, nghe thấy, ngửi, uống, sau đó xem tình tình trạng "Terroir" của chúng. . . . . ." Đường Khả Hinh nói xong, cũng đã ghi chép xong loại Laffey này, đem rượu đỏ uống xong, hút khô nước trong không khí, đậy nút rượu lại, sau đó đặt lên kệ rượu, rồi lấy một bình rượu đỏ khác, lưu loát cầm dụng cụ mở chai, xoay dao một cái, cắt nắp rượu, cũng muốn bắt chước Trang Hạo Nhiên xoay tròn 360 độ là có thể làm cho nắp rượu tróc ra, nhưng tại sao mình làm thử cũng không có cách nào mở nhanh như vậy! Cô nhăn mày, theo bản năng cứng rắn nắm chặt nắp rượu, cứng rắn vặn một cái!

"A!" Khả Hinh liền phát hiện bàn tay của mình bị nó cắt đau, cô thở một hơi, mở lòng bàn tay chỉ nhìn thoáng qua, lại tiếp tục theo phương pháp của mình, xé ra nắp chai rượu, sau đó dùng dao xoay tròn, đâm vào trong nút gỗ, nhanh chóng xoay 365 độ, thông qua nút rượu, đặt nó xuống ở một bên, giải rượu, mình lật tài liệu rượu đỏ tương ứng, kiểm tra tài liệu.

"Thân ái!" Nhã Tuệ nhìn tình huống này, cô hoảng sợ nói: "Cô đã uống mấy loại rượu đỏ rồi hả?"

"32! Còn có một chai, chắc không nhiều lắm!" Khả Hinh vừa nói vừa tập trung xem xét tài liệu.

"Trời ạ! Cô chịu đựng được hay không? Tửu lượng của cô không cao lắm!" Nhã Tuệ lo lắng nói.

"Không có việc gì!" Khả Hinh không để ý đến cô, tiếp tục xem tài liệu.

Nhã Tuệ không nói nên lời nhìn cô một cái, lại nhìn cả phòng bếp nhỏ bị chiếm, rất bất đắc dĩ hỏi: "Nhưng thân ái, bên ngoài có chỗ thật rộng, tại sao cô nhất định phải.....Ở trong phòng bếp?"

"Bên ngoài nhiệt độ không đủ. Có tám loại rượu đỏ cần 13 độ C, tôi đặt ở bên ngoài!" Khả Hinh cũng không ngẩng đầu lên đáp lời.

Nhã Tuệ nặng thở dài, nhìn cô im lặng, nói: "Nhưng......Bụng của tôi thật đói. Tôi muốn ăn thịt bò xào ớt xanh, hoặc thịt bò xào hành tây, tôi còn mua rất nhiều cánh gà......Muốn làm chân gà Coca......"

Đường Khả Hinh không có ngẩng đầu, chăm chú ghi chép rượu đỏ, thậm chí thấy thể rượu Margaux năm 00 trước đó đã uống cùng với Trang Hạo Nhiên ghi chép lại, có chút không giống với lúc mình uống, cô khẽ nhăn mày, cầm tài liệu, ngẩng đầu lên nhìn chữ viết phái trên miêu tả Margaux: mở môi, tiếp xúc không khí xông vào trong miệng, sẽ có cảm giác mùi Bạc Hà......

Cô trợn mắt, lập tức cầm chai rượu đỏ thật căng thẳng đưa vào giữa mũi hít, lập tức phát hiện không ổn, ngay lập tức cầm ly rượu đỏ, đổ dịch rượu màu đỏ thẫm ra cái ly này, xoay 360 độ, giơ ly rượu lên, quan sát màu sắc của nó ở dưới ánh đèn, lại là màu đỏ thẫm! Tròng mắt cô trừng to, có chút tức giận, mặt cũng vặn vẹo!

"Thân ái......" Nhã Tuệ thật rất đói, vẻ mặt đau khổ nói: "Tôi thật sự rất đói, rất đói, tối hôm qua tôi mơ thấy mẹ tôi làm chân gà Coca cho tôi, ăn rất ngon đấy, tôi khong thể chờ đợi......"

"Ừm!" Khả Hinh cũng không có nếm thử ly rượu kia, mà ào ào thu dọn tài liệu để trước cái bàn nhỏ, sau đó đem nhiệt kế chim trứng đà điểu bỏ vào trong hộp giữ lạnh, thấy nhiệt độ duy trì ở 13 độ, nagy lập tức đêm tất cả loại rượu đỏ, toàn bộ nhét vào trong tủ lạnh, mới cắn răng đấy cái bàn đi ra ngoài, Nhã Tuệ nhìn cô, thật ra vóc người không cao, khom người đẩy cái bàn nhỏ rất tội nghiệp, cô a một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nở nụ cười.

"Nhã Tuệ!" Khả Hinh đẩy cái bàn tới bên ngoài phòng, đột nhiên trợn to hai mắt, quay đầu nhìn bạn thân hỏi: "Nếu có một đôi tình lữ nào đấy ở trước mặt người nào đó nói tối hôm qua chúng ta ngủ chung thật thoải mái, tì liệu người đó bị rớt xuống ào ào, sau đó đôi tình lữ kia xoay lại nói, rốt cuộc tối nay anh muốn ngủ chung cùng em không? Sau đó tài liệu người đó lại rớt xuống ào ào lần nữa, cô sẽ nghĩ người đó như thế nào?"

Nhã Tuệ nghe xong liền suy nghĩ mới cười nói: "Người kia nhất định là cố ý!"

Đường Khả Hinh trừng to mắt, hơi mở miệng, có chút căng thẳng nhìn về phía Nhã Tuệ nói: "Có thật không?"

"Đúng vậy!" Nhã Tuệ đặt thức ăn ở trên tủ bếp, từ túi trong móc ra thịt bò, hành tây, ớt xanh mới vừa mua......Động tác trong tay của cô ngừng lại, có chút lo lắng nhìn về phía bên ngoài Đường Khả Hinh, cau mày nói: "Này! Người đó không phải là cô chứ?"

Đường Khả Hinh lập tức bật cười nói: "Không phải!"

Cô cúi người xuống tiếp tục đẩy cái bàn ra ngoài phòng khách, vừa đẩy vừa giống như lơ đãng hỏi: "Nhậm tiểu thư là một người thế nào?"

Nhã Tuệ đặt toàn bộ hành tây, tỏi, gừng xuống bàn lấy ra cái rổ nhỏ rửa sạch cánh gà nói: "Nhậm tiểu thư nào?"

"Là......vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc......" Đường Khả Hinh giống như lơ đãng hỏi.

Nhã Tuệ dừng động tác trong tay, nhìn về phía Đường Khả Hinh bên ngoài phòng bếp, sau lưng thấy lạnh lẽo, nhìn cô, hai mắt lộ ra kinh hoảng, giống như nhớ lại hình ảnh ba năm trước đây, ngón tay của cô trong chớp mắt lạnh lẽo.

Khả Hinh cũng từ từ cảm giác sau lưng chợt lạnh, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Nhã Tuệ hai mắt lộ ra vẻ đáng sợ, trái tim của cô cũng chợt căng thẳng, sâu kín hỏi: "Cô......Cô làm sao vậy?"

Chương 178: Không cần khách sáo

Nhã Tuệ cầm cánh gà trong tay, chậm rãi đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, sâu kín nói: "Ba năm trước đây, tôi mới vừa rồi thăng làm Phó Quản lý nhà khách Đại Dương nhà hàng tây, ngày đầu tiên đi làm, liền nghe được người khác nói, bà Tổng Giám đốc tương lai đã tới, lúc ấy Quản lý Kỳ lập tức đẩy tôi đến quầy bar đứng, không để cho tôi tới gần, khi đó tôi vẫn còn ngạc nhiên, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Khả Hinh nhìn vẻ mặt Nhã Tuệ, cô nuốt một ngụm nước bọt, chăm chú lắng nghe.

"Đột nhiên. . . . . ." Nhã Tuệ cầm cánh gà thở dốc một hơi, thật kích động, giống như đã từng trải qua chuyện đáng sợ nhất trong cuộc đời, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Tôi thấy tối thiểu có hai mươi người giúp việc vây quanh một cô gái mặc váy dài màu tím, trên ngón tay đang kẹp một điếu thuốc xi gà thật dài, trang điểm vô cùng xinh đẹp, phong tình vạn chủng đi vào, tư thái này giống như một nữ hoàng, kiêu ngạo, hống hách, trong mắt không có người, chỉ từ tốn nói câu: đổi lại tấm thảm này đi? Đây là tác phẩm của nhà thiết kế nào? Giọng nói nhẹ nhàng trong vắt. . . . . ."

Khả Hinh không nhịn được quay đầu, có chút nghi ngờ nhìn về phía Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh một cái, nói: "Sau đó, giọng nói nhẹ nhàng trong vắt kia đã tháo gỡ tất cả tác phẩm của nhà thiết kế đó, đổi hết toàn bộ thảm trong nhà hàng! Sau đó cô ấy chọn một vị trí Mỹ Nhân Ngư biểu diễn ngồi xuống, chỉ liếc qua bức tường thủy tinh cách năm Mỹ Nhân Ngư ở phía ngoài, nói một câu: thay thế tất cả các cô thành người Mỹ đi! Hôm nay nếu không có thì đổi người Nga! Sau đó, cô ấy ngồi dùng bữa trưa ở nhà khách Đại Dương một tiếng đồng hồ, đổi hết cả quản lý, nhân viên của nhà khách Đại Dương, chỉ để lại Quản lý Kỳ. . . . . . Còn có người núp ở trong quầy bar là tôi tôi . . . . . ."

Lúc này Khả Hinh không nhịn được kinh hãi đến trừng lớn con ngươi nói: "Khoa trương như vậy à?"

Nhã Tuệ quay đầu nhìn hướng Khả Hinh, a một tiếng, cười lạnh nói: "Cái này gọi là khoa trương sao? Cô biết nhân viên trong khách sạn nói cô ấy thế nào không? Nói cô ấy giống như cơn bão, trở về nước một lần, liền quét đi thật nhiều người! Bởi vì cô ấy yêu cầu quá nghiêm khắc. Chuyên gia hóa trang, thợ trang điểm, còn có người giúp việc, mỗi một năm cũng phải thay đổi một lần! Mặc dù cô cấp tiền lương rất cao, nhưng người làm bạn ở bên cạnh cô ấy cũng run sợ! Ngay cả lần trước cô và Tiểu Nhu gây họa, cô ấy có thể tha cho cô, thật sự là ngoài dự đoán của chúng tôi!"

Đường Khả Hinh hoảng sợ đến nói không ra lời.

Nhã Tuệ đưa tay lật cánh gà trong rổ, vừa lật vừa ngạc nhiên hỏi: "Đúng rồi, lúc nảy cô hỏi cô ấy làm gì?"

Không có tiếng trả lời!

Nhã Tuệ kì lạ quay đầu nhìn về phía bộ dáng Khả Hinh kinh ngạc đến ngây người, cô nhịn cười, cố ý hỏi: "Thân ái, cô làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Khả Hinh lập tức quay đầu nhìn về phía Nhã Tuệ bật cười nói: "Không có. . . . . . Không có. . . . . . Không có gì. . . . . ."

Nhã Tuệ cười nhìn về phía cô nói: "Tốt nhất là không có, nếu như có, cô sẽ chờ kiếp sau đầu thai sẽ ăn đi."

Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, miễn cưỡng cười.

Nhã Tuệ không lên tiếng, chỉ xách cánh gà đã hong gió, quay đầu lại, rốt cuộc không nhịn được cười nhưng vẫn cố ý nghiêm mặt nói: "Học tập tốt đi, cố gắng đi lên! Những người có tiền rất phức tạp, chúng ta cũng không nên đến gần. Tôi làm cánh gà cho cô ăn! Tối nay chúng ta ăn thịt bò xào hành tây hay thịt bò xào tiêu xanh?"

Khả Hinh im lặng không lên tiếng, rốt cuộc mùi rượu đã tan, liền đi tới bên cạnh phòng bếp nhìn Nhã Tuệ cười nói: "Hôm nay tôi lĩnh được mấy chục ngàn tiền lương."

Nhã Tuệ biết, vừa cắt gừng, vừa cười nói: "Tôi biết rõ, mặc dù cô nhận số tiền kia có chút vô sỉ, cô ở Á Châu còn chưa đủ một tháng, có thể cầm một năm tiền lương, nhiều người hâm mộ chết luôn."

Đường Khả Hinh cũng không nhịn được bật cười, nhìn bạn thân đứng ở bên tủ bếp yên lặng cắt gừng, vẻ mặt nhã nhặn lịch sự, cô thật lòng nói: "Nhã Tuệ, lâu nay cô vất vả rồi. Nhận được số tiền kia, thật sự làm cho tôi ngoài ý muốn, hôm nay lúc tôi trở về vẫn suy nghĩ, nên làm chút chuyện gì cho cô?"

Nhã Tuệ nghe xong nở nụ cười, cắt gọn mấy miếng gừng để qua một bên, cầm từng cánh gà, dùng dao rạch đường nhỏ ở phía trên, mới nói: "Cô để dành tiền tự chăm sóc mình cho tốt là được rồi. Có thời gian đi thăm chú một chút, chừa chút tiền cho mẹ cô dùng. Tiền lương của tôi đủ, tôi bỏ ra được rồi."

Khả Hinh trực tiếp nhìn về phía cô cười nói: "Trước không phải cô vẫn nói muốn mua xe sao? Chúng ta lấy số tiền kia đóng kỳ đầu tiên, cô cũng mua một chiếc xe lái một chút?"

Nhã Tuệ quay đầu nhìn chằm chằm Khả Hinh nói: "Cô xem cô đi! Vừa có tiền liền muốn phung phí!"

"Tôi nói thật ! Thật thật!" Đường Khả Hinh lập tức nói.

Nhã Tuệ nhìn cô một cái, nở nụ cười cảm động nói: "Được rồi! Từ nhỏ cùng cô lớn lên, gần như ngày nào cũng ngủ chung một giường, tôi xem cô giống như em gái, nếu như công việc của cô ổn định, gặp phải những biến cố này, có chút tiền gửi ngân hàng, tôi không còn quá lo lắng cuộc sống của cô, tôi có thể dùng tiền của mình mua xe kỳ đầu! Nhưng bây giờ không có bằng lái! Còn nói mua xe cái gì!"

"Chúng ta đi thi là được thôi!" Khả Hinh lại sôi nổi cười nói: "Cha tôi chỉ thích tôi đi thi bằng lái, nói Tiểu Hinh Hinh sẽ tự do, bay khắp nơi rồi !"

Nhã Tuệ bật cười, nhìn về phía cô nói: "Cô sẽ đi thi sao? thư ký Tổng Giám đốc! ! Bây giờ cô bận rộn như vậy! Hơn nữa cô còn ở trọ, uống rượu cũng không thể lái xe!"

Khả Hinh lập tức cười nói: "Cô yên tâm đi, lúc tôi lái xe, nhất định sẽ không uống rượu! Chúng ta cùng nhau thi bằng lái có được không? Sau đó thực hiện giấc mộng của cô, mua xe chạy! Đến lúc đó chú và dì lên tới, lái đưa bọn họ đi khắp nơi."

Bản thân Nhã Tuệ là một cô gái rất hiếu thuận, nghe Khả Hinh nói như vậy, tâm trạng cũng không khỏi thay đổi tốt hơn, liền cười nói: "Tốt!"

Đường Khả Hinh cũng cười vui vẻ.

Nhã Tuệ lấy cái chảo, bật lửa, rót dầu ô liu ra, mới nhìn nụ cười bình thản trên mặt bạn thân, tùy ý nói: "Nói thật, cô và Tổng Giám đốc Trang ở chung một chỗ, ngược lại tôi cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn, bởi vì ở khách sạn, anh ấy nổi tiếng tốt."

Đường Khả Hinh nhìn về phía Nhã Tuệ, lại không nhịn được cười một tiếng.

"Chuyện gì?" Nhã Tuệ cười nhìn theo Khả Hinh hỏi.

"Không có việc gì. Hôm nay tôi uống rất nhiều rượu đỏ, cả người nóng bức, tôi đi tắm trước, sau đó sẽ uống hết mười mấy ly rượu đỏ còn dư lại." Cô nói xong, cũng đã đi vào phòng, cởi đồng phục của mình, cởi cúc áo áo sơ mi, cầm áo ngủ vịt Donald của mình đi vào phòng tắm.

Vào lúc này chuông cửa vang lên.

Nhã Tuệ cầm cái sạn xào thức ăn, từ nhà bếp vội vã đi ra, vọt vào phòng khách, mở cửa thấy Tiểu Nhu mặc quần liên thể màu vàng đang mỉm cười, trong tay kéo một túi gai thật lớn, thở hổn hển gọi: "Quản lý Lưu!"

Nhã Tuệ hơi sửng sốt nhìn cô cười nói: "Cô. . . . . ."

"Tôi mới vừa tan việc, về đến nhà, mẹ tôi đi thu hoạch một ít bắp cải trắng, ớt xanh, còn có ớt đỏ, củ hành tây ..., tôi vội vàng hái đưa tới cho mọi người!" Tiểu Nhu ngây ngốc cười nói xong, cảm giác đột nhiên thân thể lạnh run, cô liền khoanh tay nói: "Oa! Lạnh quá! Hai người nóng như vậy sao? Mở máy điều hòa thấp như vậy?"

Nhã Tuệ không tiếng hừ, chỉ cười khổ nói: "Vào đi. Khả Hinh làm kho rượu trong nhà rồi."

"Được!" Tiểu Nhu thật vất vả nắm chặt túi gai, thở hổn hển buông lỏng rương hành lý đi vào trong nhà, mới nói: "Tôi giúp hai người đặt trên ban công, còn có một chút rau cải, hai người treo lên để dành nấu ăn, phơi khô một chút sau đó cất đi, ăn rất ngon đấy, còn có thanh long, mẹ tôi trồng đấy, bà ấy rất tuyệt vời!"

Nhã Tuệ đứng ở một bên, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Tiểu Nhu đầy mồ hôi, kéo túi gai, lầm bầm lầu bầu, cô không nhịn được nở nụ cười nói: "Đúng rồi! Tối nay ở đây ăn cơm đi."

"Tốt! Cám ơn quản lý! Tôi ăn cơm tương đối nhiều, làm phiền chị nấu nhiều một chút." Tiếng nói của Tiểu Nhu từ ban công truyền đến.

Nhã Tuệ cười đi vào phòng bếp, lật cánh gà đã chiên vàng ươm, đột nhiên nhanh trí, trực tiếp xoay người mở tủ lạnh, nhìn rượu đỏ mẫu ở bên trong, cô trực tiếp lấy ra một chai rượu đỏ Margaux năm 01, mới cười nói: "Nhờ phúc của cô, tôi mới có thể dùng Margaux để làm cánh gà rượu đỏ."

Cô nói xong cũng đã lấy chai rượu đỏ, bộp một tiếng, mở ra, rót hết chai rượu vào trong cánh gà mới lớn tiếng nói: "Đường Khả Hinh . . . . . . tôi đổ chai Margaux của cô vào trong nồi cánh gà rồi !"

"Làm đi!" Trong phòng tắm truyền đến một tiếng đáp sảng khoái.

"Này!" Nhã Tuệ bật cười nói: "Hôm nay tại sao sảng khoái như vậy?"

Chuông cửa lại vang lên.

"Tôi đi mở!" Tiểu Nhu từ trên ban công chạy vọt vào phòng khách, mở cửa ra, sau đó trái tim chợt run lên, thấy Tô Thụy Kỳ hết sức nho nhã, mặc áo sơ mi màu xanh nhạt tay ngắn, quần thường màu đen, trong tay cầm một giỏ hoa đứng ở trước cửa, mỉm cười nhìn mình, rất cảm tính kêu một tiếng: "Hi. . . . . ." .

Từ lần trước bị bắt, Tiểu Nhu nhìn thấy Tô Thụy Kỳ giống như gặp phải quỷ, miễn cưỡng cười cười, đáp nhẹ: "Hi. . . . . ."

Cô cũng không có mở cửa, mà tránh ra.

"Anh tới rồi!" Nhã Tuệ lại cầm cái sạn, nhìn Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói.

"Ừ. Đi ngang qua tiệm bán hoa, thấy trong tiệm có Hoa Bách Hợp và hoa hồng rất đẹp liền mua hai bó đưa tới." Tô Thụy Kỳ không để ý tới Tiểu Nhu, chỉ mỉm cười phong độ đi vào trong nhà.

"Khách sáo vậy. Ngồi đi, anh ăn cơm chưa?" Nhã Tuệ đi về phía phòng bếp cười hỏi.

"Chưa." Tô Thụy Kỳ đi vào phòng khách, để giỏ hoa xuống.

"Một chút ăn cơm đi."

"Được"

Một chút cũng không có khách khí!

Nhã Tuệ cầm cái sạn, đột nhiên sững sờ, nhìn vào thịt gà chiên óng ánh trước mặt, sáu cánh gà, nghĩ tới người tới hôm nay, tại sao không ai khách sáo vậy?

Chương 179: Hai tượng Phật

Tô Thụy Kỳ đi vào trong nhà, chợt cảm thấy gian phòng nhỏ này lạnh như băng, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía máy điều hòa không khí trên tường, 15 độ C, anh a một tiếng nở nụ cười, lúc này mới nhìn thấy cái bàn nhỏ bên cạnh để rất nhiều tài liệu xốc xếch, anh có chút tò mò cầm lên một phần tài liệu, thấy là tài liệu liên quan đến rượu đỏ, phía trên có chữ viết rất xinh đẹp của Khả Hinh, anh vừa nhìn vừa cười nhẹ.

Nhã Tuệ đứng ở cửa phòng bếp, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, khách khí cười hỏi: "Cậu chủ Tô, anh ăn cay được chứ?"

"Tôi ăn sao cũng được. Cám ơn." Tô Thụy Kỳ ngồi ở trên ghế sa lon, vừa nhìn chữ viết Khả Hinh ghi chép, vừa quay đầu nhìn về phía Nhã Tuệ mỉm cười nói.

Nhã Tuệ cười miễn cưỡng, thầm nghĩ anh thật coi nơi này là nhà mình.

"Tôi thích ăn cay! Quản lý Lưu!" Tiểu Nhu đứng ở trên ban công, lột lá bắp cải trải trên ban công sạch sẽ, quay đầu nhìn về phía cô cười nói.

Nhã Tuệ không khách khí nhìn về phía cô nói: "Không có hỏi cô!"

Tiểu Nhu bật cười hi hi hi, thật vui vẻ lột lá bắp cải, hỏi: "Đúng rồi, Khả Hinh đi đâu rồi? Vẫn chưa về sao? Hôm nay quản lý chúng tôi vẫn còn hỏi cô ấy rời khỏi khách sạn có nhớ chúng tôi hay không?"

Tô Thụy Kỳ lật xem tài liệu, nghe nói như thế, liền tò mò nhìn về phía Tiểu Nhu nói: "Xin hỏi. . . . . . Khả Hinh thật sự rời khỏi khách sạn rồi hả ?"

"Chỉ là hình thức!" Nhã Tuệ cầm sáu cánh gà đã rán xong, không đành lòng đặt ở trên bàn ăn, ánh mắt háo hức nhìn món ăn.

"Là hình thức?" Tô Thụy Kỳ ngạc nhiên hỏi: "Ý của cô là?"

Nhã Tuệ mỉm cười xoay người nói: "Hôm nay Khả Hinh đã bị Tổng Giám đốc Tưởng sa thải rồi, cũng bởi vì chuyện rơi xuống biển ngày hôm qua, sau đó Tổng Giám đốc Trang mến tài hoa của Khả Hinh đã nhận cô ấy, mời cô ấy làm thư ký Tổng Giám đốc chuẩn bị tham gia cuộc thi chuyên gia hầu rượu sắp tới. Hi vọng cô ây có thể dựa vào thực lực bản thân lấy được tư cách chuyên gia hầu rượu, như vậy có thể được khách sạn đặc phái đến Học viện west học tập."

Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng, nhớ tới có lần Tử Hiền uống rượu say, cầm ly rượu, cười ngất nói: "Người đàn ông của tôi vẫn còn đang làm việc ở trong Văn phòng, anh ấy không ngừng bận rộn, rất bận! Bởi vì thế giới của anh ấy đối diện với một con sư tử, hướng về trên đỉnh núi, cùng nhau tranh đấu! Cho dù là ai đứng ở giữa bọn họ cũng là con mồi để bọn họ cướp đoạt và làm vật hy sinh để bọn họ đạt tới mục đích. . . . . ."

"Hả? Tô Thụy Kỳ! ? Sao anh lại tới đây?" Khả Hinh tắm xong, mặc áo ngủ Vịt Donald, tóc ướt đẫm đi ra ngoài, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ ngồi ở trên ghế sa lon, lật xem tài liệu của mình, cô mỉm cười hỏi.

Tô Thụy Kỳ quay đầu, im lặng nhìn về phía cô.

Khả Hinh nhìn thấy ánh mắt như thế, có chút ít ngạc nhiên cười hỏi: "Làm sao vậy?"

Tô Thụy Kỳ nhìn về phía cô hơi nở nụ cười, dịu dàng nói: "Tắm xong rồi hả ?"

"Ừ." Khả Hinh rất tự nhiên đi tới trước sa lon, ngồi xuống ở bên cạnh anh, nhìn ánh mắt anh ngạc nhiên, hỏi: "Anh làm sao vậy?" .

Tô Thụy Kỳ mới vừa muốn nói chuyện. . . . . .

"Khả Hinh!" Tiểu Nhu lập tức cầm khoai tây và con dao nhỏ, từ phòng bếp đi ra, nhìn về phía ngoài thật vui vẻ nói: "Tôi tới rồi!"

"Ha ha ha. . . . . ." Khả Hinh vừa nhìn thấy Tiểu Nhu, vui vẻ nói: "Tôi biết mà! Lúc nảy tôi đang tắm cũng đã nghe được tiếng của cô, muốn cô ở phòng bếp giúp một tay, thật ngượng ngùng."

"Không có gì, tôi xem nơi này như nhà của tôi," Tiểu Nhu lập tức xoay người lại, đi vào phòng bếp.

Nhã Tuệ chắc lưỡi nhìn Tiểu Nhu, mỉm cười nói: "Cô hái rau ở nhà của cô tới đây, cô cũng đừng trở về nhà cô nữa"

Khả Hinh vui vẻ nghe hai người bạn thân vừa nói vừa cười ở trong phòng bếp, trong lòng của cô càng vui vẻ hơn, xoay người lại nhìn thấy Tô Thụy Kỳ vẫn im lặng nhìn mình, cô sửng sốt.

Tô Thụy Kỳ ngồi ở trên ghế sa lon, chậm rãi vươn ngón tay thon dài trắng tinh, nhẹ nhàng vén sợi tóc rũ xuống trên cần cổ cô, dịu dàng nói: "Tóc dài rồi, còn muốn cắt bỏ không?"

Khả Hinh vén nhẹ mái tóc ngắn của mình, suy nghĩ một lúc mới cười nói: "Đương nhiên là muốn cắt bỏ, tóc dài không che được vết sẹo bên má trái của tôi."

"Quyết định muốn buông bỏ mái tóc dài xinh đẹp sao?" Tô Thụy Kỳ thử hỏi cô.

Khả Hinh suy nghĩ một lúc, mỉm cười nói: "Có lúc tôi rất tiếc nuối! Vô cùng tiếc nuối! Bởi vì tôi thật yêu mái tóc dài của tôi, nhớ trước kia mái tóc dài bay phất phới, nhất định thật đẹp, nhưng hiện tại tôi cảm thấy thì ra tiếc nuối sẽ được bồi thường một kiểu xinh đẹp khác. Không có chuyện gì, tóc ngắn rất tốt!"

Cô quay đầu, cười ngọt ngào nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.

Tô Thụy Kỳ cũng mỉm cười một cái, nhìn về phía cô nói: "Cô đổi công việc rồi hả ?"

Đường Khả Hinh hơi sửng sốt, suy nghĩ, chắc là Nhã Tuệ đã nói, liền có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, đáp: "Ừm. . . . . ."

Tô Thụy Kỳ nhìn chằm chằm vào ánh mắt trong suốt của cô lộ ra một tia kiên định, còn có đôi môi mím chặt, có chút cố chấp, liền xúc động cười nói: "Tại sao nhất định phải ở lại chỗ đó? Tôi đã nói rồi, tôi có thể cho cô một hoàn cảnh tốt hơn."

Đường Khả Hinh quay đầu cố ý trừng mắt nhìn Tô Thụy Kỳ, nói: "Tôi ăn cơm, anh sẽ ăn thay tôi sao? Tôi muốn ăn cánh gà, anh muốn lấy cho tôi sao? Tôi nước uống, anh uống giúp tôi sao? Ba mẹ của tôi, là ba mẹ của anh sao?"

Tô Thụy Kỳ yên lặng nhìn cô.

"Tôi có cuộc sống của mình, để tự mình tôi đi thôi. Tôi rất tốt. Khách sạn còn bồi thường cho tôi một năm tiền lương, ước chừng sáu mươi ngàn! Tôi thật vui vẻ, còn muốn mua tặng anh một phần quà." Đường Khả Hinh nhấp nhẹ đôi môi, có chút ngọt ngào cười nói.

Tô Thụy Kỳ nghe nói như vậy liền hơi cau mày, cũng nở nụ cười hơi ngọt ngào, ngồi dịch người qua dựa vào Đường Khả Hinh, cố ý nói: "Ý của cô là. . . . . . Mua một phần quà tặng cho tôi?"

"Ừm!" Đường Khả Hinh nhìn về phía Tô Thụy Kỳ bật cười nói: "Này! ! Sáu chục ngàn ! Cuộc đời tôi cũng chưa có cầm lấy nhiều tiền như vậy! Tôi đương nhiên mua tặng cho anh một phần quà, cám ơn anh đã chăm sóc tôi qua nhiều năm."

Tô Thụy Kỳ tựa vào trên ghế sa lon, trên mặt không che giấu được nụ cười.

Đường Khả Hinh cũng cười nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, lại nói: "Nhìn bộ dáng đắc ý của anh kìa! Tôi thật sự thực sẽ tặng cho anh một phần quà thật lớn!"

Tô Thụy Kỳ đột nhiên mỉm cười quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, thật lòng nói: "Tôi có thể đưa ra yêu cầu đối với phần quà tặng này chứ?"

"Có thể!" Khả Hinh nói rất sảng khoái.

Tô Thụy Kỳ xoay người, nhìn về phía Khả Hinh, mỉm cười nói: "Năm ngày sau là sinh nhật của tôi. . . . . ."

Đường Khả Hinh kinh ngạc trợn to hai mắt, vui vẻ nhìn về phía Tô Thụy Kỳ cười nói: "Có thật không? Thật tốt quá! Đến lúc đó, tôi nhất định cẩn thận lựa chọn cho anh một phần quà thật lớn!"

Tô Thụy Kỳ mỉm cười nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, xoay người nhìn cô, mới nói: "Lúc nhỏ tôi và chị gái của tôi tình cảm rất tốt, cho nên sinh nhật hàng năm chị ấy đều muốn tự mình tổ chức, lần này sinh nhật của tôi có thể tổ chức ở Khách sạn Á Châu, đến lúc đó, tôi hi vọng cô có thể . . . . . ."

Đường Khả Hinh nghe nói vậy, có chút cười xấu hổ nói: "Tôi à? Tôi có thể chứ? Bề ngoài của tôi. . . . . ."

"Cô rất đẹp. . . . . . ở trong mắt của tôi cô đẹp nhất. . . . . ." Tô Thụy Kỳ dịu dàng nhìn về phía cô, mang theo một tia khẩn cầu nhìn về phía cô nói: "Tôi thật sự hi vọng cô có thể đi, được không?"

Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon, suy nghĩ.

Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dáng cô, không nhịn được cười nói: "Tôi nói. . . . . . cô tham gia một bữa tiệc sinh nhật giống như ra pháp trường vậy?"

"Vì tôi . . . . . . Chưa từng tham gia loại bữa tiệc như vậy. Huống chi, anh là cháu trai của Thủ tướng, tôi có thể tưởng tượng bữa tiệc kia rất chấn động, một cô gái như tôi đến hơi sợ. . . . . ." Khả Hinh cúi đầu, lầu bầu nói.

Tô Thụy Kỳ nghe vậy, liền cố ý nhích lại gần người cô, bả vai đụng vào bả vai nhỏ nhắn của cô, khẽ nói: "Nếu cô sợ, xem mình như cháu dâu của Thủ tướng, đoán chừng không người nào dám khi dễ cô."

Khả Hinh lập tức quay đầu, tức giận giơ quả đấm lên đánh bờ vai của anh một cái, nói: "Xem anh nói đùa kìa!"

Tô Thụy Kỳ nắm được bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn cô mỉm cười nói: "Thật, tôi hi vọng cô có thể, nếu cô sợ một mình sẽ lúng túng, vậy mời hai người bạn trong phòng bếp đi cùng với cô."

"Có thật không?" Đường Khả Hinh có chút vui vẻ hỏi.

"Ừ." Tô Thụy Kỳ gật đầu.

"Tốt!" Đường Khả Hinh lập tức gật đầu, nở nụ cười.

"Đến lúc đó ăn mặc xinh đẹp một chút. . . . . ." Tô Thụy Kỳ lại đưa tay vén nhẹ tóc ngắn của cô, trêu chọc cười nói: "Đến lúc đó, đi gặp ông nội của tôi, làm cho ông ấy thích cô cháu dâu này. . . . . ."

"Không nên nói đùa như vậy! Dọa chết người!" Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn anh, cố ý cười nói.

Lưu Nhã Tuệ và Tiểu Nhu bận rộn ở bên trong thật lâu, rốt cuộc mang ớt xanh xào thịt bò, khoai tây xào chua cay, trứng sốt cà chua, gỏi bắp cải thái nhỏ, còn có canh gà, toàn bộ bưng lên bàn ăn, nhìn về phía hai người trên ghế sa lon nói: "Mau tới đây ăn cơm, cơm rau dưa, cậu chủ Tô bỏ qua cho . . . . . ."

"Ôi, tôi thật đói bụng!" Đường Khả Hinh lập tức đứng dậy, đi về phía bàn ăn, hào hứng nói: "Tôi cực kỳ thích ăn cánh gà hầm rượu đỏ do Nhã Tuệ làm!"

Tô Thụy Kỳ cũng mỉm cười đi tới, nói: "Thật sao? Vậy thì chờ lát nữa ăn nhiều một chút."

Nhã Tuệ đang xới cơm, nghe nói như thế, có chút không khách khí nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, thật coi nơi này là nhà anh sao?

Tiểu Nhu giống như học sinh tiểu học cầm đũa lên, cắm ở trong chén cơm trắng, thật vui vẻ nói: "Những món ăn này đều là mẹ của tôi trồng! ! Chờ chút nữa tôi trở về sẽ nói cho mẹ tôi biết, cháu trai của Thủ tướng ăn khoai tây, cà chua của bà ấy trồng, nhất định bà ấy rất vui vẻ!"

Người cả bàn đều nở nụ cười.

Tô Thụy Kỳ và Khả Hinh rất tự nhiên ngồi chung một chỗ, Nhã Tuệ và Tiểu Nhu ngồi chung một chỗ.

"Bắt đầu! !" Tiểu Nhu giơ đũa lên trước, thật vui vẻ kêu lên! !

Bốn người đang chuẩn bị ăn cơm tối, lúc này chuông cửa vang lên.

"Hả? Ai vậy! ?" Tiểu Nhu thật ngạc nhiên nhìn về phía cửa chính, hỏi!

"Tôi đi mở cửa. . . . . . Có thể là mấy ông bà cụ ở cách vách, mượn nước tương . . . . . ." Nhã Tuệ mỉm cười nói xong, liền để đũa xuống, đi về phía cửa chính, trực tiếp mở cửa, mỉm cười hỏi: "Là ai?"

Sắc mặt cô vừa thu lại, bị hoảng sợ đến tái nhợt nhìn thấy Nhậm Tử Hiền và Tưởng Thiên Lỗi như hai tượng phật đứng ở cửa! !

Chuyện gì ? ? ? ? ?

Chương 180: Cậu một cái tớ một cái

"Tổng. . . . . . Tổng. . . . . . Tổng Giám đốc. . . . . ." Nhã Tuệ hoảng sợ đến nói không ra lời, trợn mắt nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền, hoảng sợ đến hàm răng đánh cách.

Khả Hinh và Tiểu Nhu nghe gọi như thế, tất cả mọi người đều hoảng sợ để đũa xuống, chạy đến cửa, đột nhiên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền, bọn họ cùng trợn to hai mắt, há miệng, hoảng sợ đến nói không ra lời? Chuyện gì? ? ? ?

"Hai người làm sao vậy? Sao lộ vẻ mặt kinh ngạc?" Nhậm Tử Hiền cảm thấy đùa rất vui, cười nói: "Chẳng lẽ, mọi người làm chuyện gì bất kính đối với Tổng Giám đốc sao?"

Ba cô gái lập tức im lặng.

Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đường Khả Hinh, cũng chậm rãi nói: "Xem ra cô tự mình đến đón tiếp, thật là vinh hạnh cho tôi"

Người này thù rất dai!

Mặt của Nhã Tuệ đỏ lên.

"Thế nào?" Nhậm Tử Hiền cầm túi xách, giống như một nữ hoàng nhìn họ nói: "Định để hai chúng tôi ở ngoài cửa ra vào, hóng gió à?"

"A. . . . . ." Nhã Tuệ đứng đầu, liền vội vàng tránh ra một lối, nhìn ông bà chủ ở ngoài cửa nói: "Tổng Giám đốc, Nhậm tiểu thư, mời vào. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi cũng không khách khí đỡ nhẹ Tử Hiền đi vào phòng khách, sau đó xoay người một cái nhìn thấy Tô Thụy Kỳ đang ôm vai, lạnh lùng nhìn mình, vẻ mặt của anh cũng cứng lại!

"Ơ?" Nhậm Tử Hiền nhìn thấy Tô Thụy Kỳ, cũng không nhịn được bật cười nói: "Khó được nha, anh cũng ở đây? Anh đang yên lành, tại sao tới trong nhà người khác bới cơm? Ông nội của anh vẫn là Thủ tướng đấy!"

"Cô tới nơi này làm gì?" Tô Thụy nhàn nhạt nhìn về phía Nhậm Tử Hiền, không khách khí hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, mặt không thay đổi nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.

Nhậm Tử Hiền bật cười nói: "Anh có thể tới, tại sao tôi không thể tới? Nơi này là nhà cấp dưới của chồng chưa cưới của tôi, anh thì sao?"

Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói: "Đây là nhà cháu dâu tương lai của Thủ tướng"

Tưởng Thiên Lỗi cau mày, có chút buồn cười nhìn anh.

"Tô Thụy Kỳ!" Đường Khả Hinh gấp gáp khẽ gọi anh, mặt đỏ lên.

"Ha ha ha. . . . . ." Nhậm Tử Hiền thật sự cảm thấy rất thú vị, bật cười hết sức khoa trương, sau đó ngón trỏ nhẹ nhàng chỉ ba cô gái ở phía sau lưng, hết sức hết sức giễu cợt và buồn cười nói: "Ba người này sao?"

Nhã Tuệ và Tiểu Nhu cùng Khả Hinh lập tức đỏ mặt.

Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nhìn về phía cô bạn thân, cười nói: "Được rồi, nói đùa đừng nói quá mức, cô tới nơi này làm gì?"

"Tôi có việc tìm Đường Khả Hinh! Vừa lúc ngồi xe Tổng Giám đốc Tưởng, liền nhờ anh ấy thuận tiện chở tôi một đoạn đường!" Nhậm Tử Hiền không nhịn được cười nhìn về phía bàn ăn, nói: "Mọi người ăn cơm sao?"

"Vâng" Trong lòng Nhã Tuệ chợt lạnh nói: "Vừa lúc chuẩn bị ăn cơm tối"

"Tôi đói rồi, tôi cũng muốn ăn!" Nhậm Tử Hiền cầm túi xách tay ném tới trên ghế sa lon, sau đó hết sức không khách khí ngồi ở bên cạnh Tô Thụy Kỳ, giống như nữ hoàng!

Bọn Nhã Tuệ và Khả Hinh đều bị dọa sợ, ăn chung? ?

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Tô Thụy Kỳ một cái, cũng không có khách khí đưa tay mở cúc áo âu phục, sau đó cởi ra, chỉ mặc áo sơ mi trắng, trong chớp mắt thay đổi giống như người đàn ông ở trong nhà, đưa tây trang cho Đường Khả Hinh!

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, ngây ngốc nói: "À?"

"Nhận tây trang đi. . . . . ." Nhã Tuệ cúi đầu, nói thật nhỏ.

"A. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức đưa tay nhận lấy tây trang Tưởng Thiên Lỗi, nhìn vẻ mặt anh tự nhiên, cô không dám khinh suất, chỉ cầm tây trang, nhìn trái phải trong phòng khách không có chỗ treo, chỉ đành phải ôm tây trang đi vào phòng của mình, cầm cái móc treo lên, đặt ở trong tủ quần áo của mình, mới vừa đi ra cũng đã thấy trên bàn cơm kiểu dài, Nhậm Tử Hiền ngồi đối diện Tưởng Thiên Lỗi, bên cạnh anh có một chỗ trống, sau đó Nhã Tuệ và Tiểu Nhu hai người gian trá chen lấn phía dưới bàn dài, cô khẽ cắn môi dưới, cô nhìn chằm chằm chén cơm trắng và đôi đũa đã đưa đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền, cô thở một hơi, chỉ đành chấp nhận đi đến bàn cơm, trái tim đập thình thịch, nhìn thoáng qua Tô Thụy Kỳ nhờ giúp đỡ.

Tô Thụy Kỳ lập tức nhìn về phía Tử Hiền nói: "Cô ngồi bên cạnh chồng chưa cưới của cô đi, chen với tôi làm gì?"

Tử Hiền bật cười nói: "Bất kì ở chỗ nào có anh tôi cũng muốn dính lấy anh! Anh không biết à? Chồng chưa cưới là cái khỉ gì? Đường Khả Hinh, có muốn tôi nhường chỗ cho cô hay không?"

Ánh mắt của cô có chút không khách khí.

"Không cần!" Đường Khả Hinh lập tức ngồi ở bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, miễn cưỡng nở nụ cười.

Nhã Tuệ cũng rất căng thẳng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền nói: "Tổng Giám đốc, Nhậm tiểu thư, cơm rau dưa, chớ để ý. Tôi nấu ăn không ngon. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."

Tử Hiền không nói lời khách sáo, chỉ nở nụ cười, liền nâng chén, cầm đũa, nhìn sợi khoai tây trên bàn một cái, mới hỏi: "Tại sao sợi khoai tây này có hình dáng kì lạ như vậy?"

"À?" Tiểu Nhu có chút đáng thương ngẩng đầu lên nhìn về phía Tử Hiền, không sợ chết hỏi: "Nhậm tiểu thư, khoai tây này đã cắt thành sợi rồi, chị làm sao thấy được nó kì lạ?"

Tử Hiền cười lạnh nói: "Bởi vì sợi khoai tây này hơi giống cây tăm dài, có chút giống ngón tay ngắn, nhìn một cái cũng biết hình dạng khoai tây thế nào rồi hả ? Còn phải hỏi khoai tây à? Nó sẽ nói cho cô biết sao?"

Tiểu Nhu lập tức mím môi, cúi đầu lầu bầu nói: "Đó là do mẹ tôi không xịt thuốc trừ sâu"

"Không xịt thuốc trừ sâu thì rất ngon à? Hình dáng kì quái như vậy! Người nào ăn được?" Nhậm Tử Hiền nhìn về phía Tiểu Nhu, nói rất thẳng.

"Tử Hiền!" Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nhìn về phía cô bạn thân nói: "Đừng làm cho người ta không vui! Nếu thật đói bụng thì ăn cơm đi, chính là do cô quyết định ngồi xuống."

"Vậy tôi cũng có quyền kén chọn!" Tử Hiền vẫn gắp mấy sợi khoai tây, tức giận nhai mạnh.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, từ trước đến giờ đối với cô vợ chưa cưới cổ quái của mình, anh đều rất phóng túng, chỉ thấy anh vẫn rất phong độ tay nâng chén, cầm đũa lên, mặt không thay đổi đưa tay gắp cánh gà hầm rượu đỏ, sau đó một đôi đũa khác cũng vừa đúng kẹp lên miếng cánh gà kia, anh lạnh lùng ngẩng đầu lên, thấy Tô Thụy Kỳ cũng lạnh lùng nhìn mình!

Tất cả mọi người đều ngừng lại, có chút căng thẳng nhìn về phía bọn họ, nhất là Đường Khả Hinh, cô biết Tô Thụy Kỳ bất mãn đối với Tưởng Thiên Lỗi, càng căng thẳng nhìn Tưởng Thiên Lỗi ở bên cạnh một cái, lại nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.

Tử Hiền cũng buồn cười nhìn sáu miếng cánh gà trong đĩa sứ trắng, ở giữa miếng gà chợt cắm hai đôi đũa, cô phốc một tiếng, bật cười.

Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhúc nhích, nắm chặt đôi đũa, cắm ở đầu bên này cánh gà .

Tô Thụy Kỳ cũng không nhượng bộ, nắm chặt đôi đũa, cắm ở một đầu kia cánh gà!

Không ai nhường ai, giằng co không xong, ăn thua đủ!

Khả Hinh và ba người các cô, cũng không dám động đũa, chỉ căng thẳng nhìn hai người đàn ông trên bàn, giống như ăn mấy tấn thuốc nổ, nhìn đối phương, giống như ngay lập tức, núi lửa sẽ phun trào, trên mặt Nhã Tuệ lộ vẻ khó xử, trên trán toát mồ hôi lạnh, cười ha ha đứng lên nói: "Tôi . . . . . Lúc tôi làm cánh gà Coca, ở trên cánh gà cố ý rạch mấy đường nhỏ, để ngon miệng, nhưng hiện tại tôi cảm thấy màu sắc của nó còn chưa đủ tươi, hay là rạch thêm mấy đường nhỏ nữa?"

Tử Hiền buồn cười liếc về phía cô.

"Đợi chút ha. . . . . ." Khả Hinh cười, sau đó quay mặt đi, vẻ mặt cau có đi vào phòng bếp, sau đó lấy một con dao gọt trái cây sắc bén, ở trước mắt bao người, cô cười ha ha ha, đứng ở trước bàn ăn, đưa con dao cắm vào giữa hai đôi đũa trên miếng cánh gà, dùng sức nhấn xuống! Lập tức cắt miếng cánh gà thành hai nửa, cô thở dốc một hơi, lau mồ hôi trên trán, nở nụ cười cám ơn nói: "Có thể. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ nhìn đối phương một cái, rồi lạnh lùng gắp nửa miếng cánh gà bỏ vào trong miệng, nhai rất phong độ tao nhã, nhỏ nhẹ.

Đường Khả Hinh căng thẳng quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi ăn cánh gà, lúc ăn vẻ mặt không chút thay đổi, cô lại nhìn về phía Tô Thụy Kỳ cũng ăn vẻ mặt không chút thay đổi, cô thở dài một hơi, đành phải cầm đũa lên, mới vừa xới vài hạt cơm bỏ vào miệng, lại trơ mắt nhìn Tô Thụy Kỳ và Tưởng Thiên Lỗi đưa tay ra cùng muốn gắp một khối thịt bò, cô chợt cầm đũa lên, giống như một cao thủ võ lâm, gạt một cái, bốp bốp hai một tiếng, quét đũa của hai người đàn ông ra ngoài !

Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ cùng ngạc nhiên nhìn về phía cô.

Mặc cho ba cô gái kinh ngạc nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh lập tức cười nói: "Cái bàn này dài, mọi người đưa tay gắp quá mệt mỏi! Tôi gắp giúp mọi người !"

Cô nói xong, lập tức cầm đũa, phát điên gắp một đống thịt bò đưa đến trong chén Tưởng Thiên Lỗi, lại gắp một đống thịt bò đưa đến trong chén Tô Thụy Kỳ, sau đó lau mồ hôi trên mặt, lại đưa đũa gắp một miếng cánh gà trong đĩa thả vào trong chén Tưởng Thiên Lỗi, lại gắp một miếng đưa đến trong chén Tô Thụy Kỳ, lại gắp một miếng đưa đến trong chén Tưởng Thiên Lỗi, lại gắp một miếng đưa đến trong chén Tô Thụy Kỳ, giống như khi còn bé, chúng ta và người bạn nhỏ chia kẹo, vặn vặn cổ, lắc đầu một cái, vui vẻ nói, cậu một cái, tớ một cái, cậu một cái, tớ một cái, cậu một cái, tớ một cái. . . . . .

Cứ như vậy, cả đĩa cánh gà, thiếu chút nữa gắp hết vào trong chén của Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ, còn dư lại một miếng cuối cùng, cô lập tức cầm cái đĩa đưa đến trước mặt của Tử Hiền, mới thở phào nhẹ nhõm cười nói: "Ăn như vậy cũng sẽ không quá mệt mỏi. . . . . . rất thuận tiện. . . . . ."

Tử Hiền mất hồn nhìn cô!

Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ cũng bình tĩnh cúi đầu nhìn món ăn trong chén chất đống thành Kim tự tháp, còn cánh gà chất thành hình dáng Thập Tự Giá chồng lên nhau, sắp rớt xuống!

"Vẫn cảm thấy không đủ ăn sao?" Đường Khả Hinh lại nở nụ cười, động tác thần tốc gắp cà chua, phát điên bỏ vào trong chén hai người đàn ông, có thể nhét vào trong cả chén thịt, kỹ thuật thật cao siêu! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro