C261 - 265

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 261: Làm bạn

Đường Khả Hinh rất tức giận đi ra phòng ăn Nhã Các, đi tới trước thang máy, ấn nút xuống lầu, tức giận nói: "Thật là quỷ hẹp hòi! Cho dù xem mắt không thành công, cô cũng phải ăn cơm với tôi chứ! Khó được lão đại của chúng tôi đặt cho một chỗ, vốn là giữ cho cô và quản lý thứ hai dùng xem mắt mà! Hừ!"

Cửa thang máy chậm rãi mở ra!

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, không ngờ nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi xuất hiện tại trước thang máy, đầu cúi xuống, mặc áo sơ mi trắng, nhuộm vài giọt rượu màu đỏ thẫm, cô đột nhiên rất kinh ngạc nhìn về phía anh, gọi nhỏ: "Tưởng Thiên Lỗi! ?"

Tưởng Thiên Lỗi im lặng, chỉ đứng ở bên trong thang máy, im lặng không lên tiếng, vẻ mặt tiều tụy mất mát đến đáng sợ.

Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, mất hồn nhìn về phía anh.

Cửa thang máy dần dần đóng lại.

Đường Khả Hinh điên cuồng bấm cửa thang máy, trong chớp mắt cửa mở ra, đi vào, căng thẳng nhìn về phía anh, hỏi: "Này! ! Anh làm sao vậy?"

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, đột nhiên thân thể nghiêng một cái đổ trên người Đường Khả Hinh, một mùi rượu nồng nặc cũng đập vào mặt cô, cô ôi một tiếng, tiếp được thân thể cường tráng của anh, cả người cùng anh ngã xuống đất, cửa thang máy ầm ầm đóng lại, dừng ở tầng 13, Khả Hinh ôi một tiếng, bị anh đè ở trên người, nóng đến người đầy mồ hôi, ôm thân thể anh say khước, gần muốn ngủ mê man, kêu to: "Này! ! Anh làm sao vậy hả? Tại sao uống nhiều rượu như vậy?"

Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh cứng, hai mắt lại mờ đục mơ hồ, cúi đầu ở trên người Đường Khả Hinh!

Đường Khả Hinh thở hổn hển, nghiêng mặt sang bên nhìn anh như vậy, nghĩ anh đường đường là Tổng Giám đốc, lại uống rượu đến như vậy quá mất mặt rồi, cô lập tức đẩy người anh ra, vươn tay, khó khăn nhấn số tầng lầu cuối, cám ơn trời đất, Nhã Các và cao ốc văn phòng Tổng Giám đốc cùng một tòa lầu!

"Này! ! Tưởng Thiên Lỗi!" Đường Khả Hinh đỡ người anh dậy, ngẩng đầu lên, nhìn mặt của anh, căng thẳng hỏi: "Anh làm sao vậy? Anh đừng làm tôi sợ! ! Tại sao anh uống nhiều rượu như vậy hả?"

Tưởng Thiên Lỗi không nói gì, chỉ đứng vững thân thể, vẫn không nhịn được nghiêng về hướng Đường Khả Hinh.

"Aiz . . . . . ." Đường Khả Hinh lại chật vật ôm lấy người anh, cảm giác thân thể của anh nặng như ngàn cân, ép tới mình đổ mồ hôi, cô thở không nổi, ôm chặt người anh xốc lên, quay đầu nhìn số tầng lầu, đã lên đến tầng chót, cô thở phào một hơi, suy nghĩ có lẽ Đông Anh và mấy thư ký còn ở nơi đó, cô lại thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên cạnh mình, vẻ mặt của anh vẫn lạnh cứng, nhưng trong tròng mắt vẫn không giấu được bi thương chảy ra ngoài. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng của anh, liền nhíu mày thật chặt, nói: "Anh làm sao vậy hả ? Tại sao uống rượu đến như vậy?"

Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhìn ai, chỉ lạnh lùng nhìn phía trước.

Đường Khả Hinh lại nghiêng mặt sang bên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Hai mắt anh vẫn đông lạnh nhìn về phía phía trước.

Đường Khả Hinh cau mày, nhìn dáng vẻ anh say rượu, xem ra say rượu vẫn còn rất tốt, hai mắt xẹt qua nụ cười, nghe ở phía sau mở ra, cô lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa, kinh ngạc phát hiện cả tầng lầu Tổng Giám đốc, bao gồm bộ phận hành chính, bộ thư ký, toàn bộ tắt đèn, bên trong một mảnh tối tăm, lúc này, cô mới nhớ tới hôm nay là thứ sáu, tất cả mọi người tan việc rồi, cô lập tức xoay người nhìn bộ dáng Tưởng Thiên Lỗi đứng có chút không vững, liền thở dài, đỡ người anh đi ra thang máy, đẩy anh đi ra ngoài, định không để ý nói: "Anh. . . . . . Anh. . . . . . tự mình nghỉ ngơi thật khỏe. . . . . . Tôi . . . . . Tôi đi đây. . . . . ."
Cô nhìn anh cũng không nhúc nhích, nghĩ chắc là đứng vững rồi, liền im lặng xoay người đi vào thang máy, đè xuống nút đóng cửa.

Cô đứng ở trong cửa thang máy, nhìn bóng lưng anh cao lớn kiêu ngạo lại cô đơn, cắn chặt răng, chớp mắt một cái, để cho thang máy chậm rãi đóng lại.

Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt một cái, che giấu bi thương, thoáng qua đỏ thắm và cô đơn. . . . . .

Lúc này cửa thang máy mở ra, ánh sáng từ trong thang máy hắt ra.

Đường Khả Hinh đứng ở bên trong thang máy, bất đắc dĩ và đau lòng nhìn bóng lưng của anh.

Đôi mắt cứng ngắc của Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên hiện lên giọt lệ.

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, đi ra thang máy, đưa ra đôi tay nhỏ bé, nhẹ nhàng nắm cánh tay to lớn của anh, đỡ người anh vẫn có chút không yên đi về phía trước.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn say khước, chỉ là bước theo bước chân của cô đi về phía trước.

Cả tầng lầu Tổng Giám đốc một mảnh tĩnh lặng, chỉ truyền tới tiếng bước chân đi bộ lặng lẽ.

Đường Khả Hinh đỡ Tưởng Thiên Lỗi đi tới trước cửa phòng làm việc, đưa tay đẩy cửa ra, bên trong vẫn một mảnh u ám, cô muốn đưa tay mở đèn, nhưng thật sự không biết công tắc mở đèn ở nơi nào, cô thở dài một hơi, không thể làm gì khác hơn là mượn ánh đèn yếu ớt của các con tàu biển ngoài cửa sổ chiếu tới, đỡ anh đi về phía bên ghế sa lon, mới vừa muốn ngồi xuống, cả người anh đã ngã ngồi ở trên ghế sa lon, mặt ngó cửa sổ sát đất, nhìn ánh đèn mờ nhạt ngoài cửa sổ, dường như nhìn thấy được hình ảnh xa xăm, trong sương mù dầy đặc, giống như giấc mộng buổi sớm, có một cô gái nhỏ ngồi ở trên xích đu, cười khanh khách ngọt ngào, bay tới bay lui, hai tròng mắt anh đột nhiên xẹt qua một chút đau lòng, nước mắt tiếp tục tràn ra.

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, nhìn bộ dáng anh tiều tụy và đau lòng như vậy, cô cũng không nhịn được đau lòng, chậm rãi đi đến trước mặt của anh, nửa ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, sâu kín nói: "Tưởng Thiên Lỗi, xảy ra chuyện rất bi thương sao? Ở trong suy nghĩ của tôi, anh tuyệt đối sẽ không bị đánh ngã, chuyện gì vậy?"

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ hãm sâu ở trong bóng tối, nhìn ánh đèn phía ngoài cửa sổ, thật cô đơn.

Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng anh im lặng, đột nhiên có chút tức giận nói: "Anh không muốn nói chuyện, tôi đi đây!"

Tưởng Thiên Lỗi vẫn chìm ở trong thế giới kia, thật im lặng, giống như quyết tâm muốn đắm chìm.

Đường Khả Hinh hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, ngay lập tức đứng lên, đi ra ngoài, phịch một tiếng đóng cửa lại!

Tưởng Thiên Lỗi vẫn giống như người chết, ngồi tại chỗ cũng không nhúc nhích.

Qua một lúc thật lâu.

Đường Khả Hinh đột nhiên đẩy mở ra, sau lưng nghênh đón một luồng sáng, trong tay của cô đang cầm một ly trà sâm của phòng thư kí, nhìn bóng lưng của anh một cái, im lặng thở dài, không có mở đèn, biết lúc này, có lẽ anh hy vọng núp ở trong bóng tối, liền từng bước từng bước nhẹ nhàng cầm ly trà sâm đi tới trước mặt của anh, nhìn anh nói: "Tôi biết rõ bây giờ anh không muốn nói gì, cũng không muốn uống cái gì... cũng không muốn làm gì, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, ngày mai là nghi thức kéo cờ Câu lạc bộ Jockey mới, anh hẳn phải đi tham gia, nhưng tối nay anh không uống xong trà sâm này, anh không chỉ sẽ rất đau đầu, mà sắc mặt còn không tốt, đến lúc đó hai mắt bị quầng thâm cũng không còn đẹp trai!"

Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn về phía trước, không lên tiếng.

Đường Khả Hinh không có cách nào, suy nghĩ tại sao người này lại bướng bỉnh như vậy? Cô tức giận ngồi ở bên cạnh anh, cầm cái muỗng nhỏ đã sớm chuẩn bị xong, múc một muỗng sâm, thổi thổi, cảm giác nó bớt nóng, liền tự mình đưa đến bên môi, nhìn anh nói: "Uống một chút, hả?"

Tưởng Thiên Lỗi vẫn tựa vào trên ghế sa lon, nhìn phía ngoài cửa sổ, trong màn đêm, ánh mắt lóe ra ánh sáng rất cô đơn tĩnh mịch.

"Anh. . . . . ." Đường Khả Hinh tức giận nhìn bộ dáng anh, bộp một tiếng, nện chén xuống, sau đó đứng lên, bước nhanh đi ra ngoài, cổ tay bị người nắm chặt, cô tức giận quay đầu lại.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trên ghế sa lon, im lặng không lên tiếng nắm cổ tay của cô, hai mắt nhìn phía trước.

Cô bất đắc dĩ nhìn anh, cảm thấy lòng bàn tay của anh có chút lạnh lẽo. . . . . .

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra một chút đau lòng và cô đơn, nhẹ nhàng dắt cô gái trước mặt, chậm rãi kéo để cho cô ngồi ở bên cạnh mình. . . . . .

Đường Khả Hinh lại ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, rất nặng nề và mệt mỏi dựa xuống, trong lúc Khả Hinh nghi ngờ, cứ nằm xuống, đầu gối ở trên đùi Khả Hinh . . . . .

Đường Khả Hinh giật mình hít vào một ngụm khí lạnh, trừng lớn con ngươi, hai tay chống ở trên ghế sa lon, thân thể ngửa ra sau, kinh ngạc nhìn anh cứ nằm xuống, đầu gối ở trên đùi của mình, rất mệt mỏi, hai mắt nhắm lại, cô có chút gấp gáp kêu nhỏ: "Này. . . . . . Anh làm sao vậy?"

Anh nhắm mắt lại, cũng không nói lời nào, nhưng có thể nhìn ra đôi mắt của anh khẽ di động, có chút giọt lệ nhẹ ứa ra.

Đường Khả Hinh có chút khiếp sợ, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi không có nói gì, chỉ xoay người, mặt hướng vào Đường Khả Hinh, khuôn mặt kiên nghị dán vào bụng của cô, nghe trong thân thể cô lộ ra bi thương, trái tim của anh lại đau đến khó chịu, đưa hai tay ra ôm thân thể nhỏ nhắn, cắn chặt răng, nước mắt khổ sở chìm vào trong bóng đêm.

Đường Khả Hinh chớp mắt, khẽ cắn môi dưới, đôi tay nắm chặt ghế sa lon, do dự một lúc, mới cúi đầu, rất dịu dàng nhìn nửa khuôn mặt kiên nghị của người đàn ông này, cảm giác sống mũi cao thẳng của anh dán nhẹ vào bụng của mình, truyền đến một chút ấm áp, trong lòng của cô giống như xẹt qua một chút ấm áp, chậm rãi đưa tay lên, ở trong bóng tối, muốn xoa nhẹ khuôn mặt của anh, nhưng bàn tay nhỏ bé ngừng giữa không trung, lại do dự một lúc, vẫn đặt nhẹ bàn tay nhỏ bé lên khuôn mặt của anh. . . . . .

Có lẽ anh cảm nhận được cô dịu dàng, lại ôm chặt thân thể của cô, mặt dán vào bụng của cô, muốn thu lấy chút ấm áp.

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ khẽ thở dài, bàn tay nhỏ bé xoa nhẹ khuôn mặt của anh, ngón tay trỏ co lại, nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt của anh, cho đến trên môi anh, hai mắt của cô ươn ướt, vừa định đưa ra bàn tay nhỏ bé, lại cảm thấy mặt của anh khẽ di chuyển, cánh môi khẽ hôn bàn tay nhỏ bé của cô, giống như cám ơn cô tối nay ở lại làm bạn, nước mắt của cô lăn xuống, đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng đặt ở trên người của anh, ngón tay nắm nhẹ bả vai cứng rắn của anh, cảm thấy cuộc sống của anh nặng nề, liền thở dài một cái, nước mắt lại lăn xuống, rồi hít mũi một cái, vội vàng lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng đêm nơi xa, sâu kín nhắm mắt lại.

Chương 262: Tối hôm qua làm chuyện gì?

Chín giờ tối.

'Phòng tổng thống'.

Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng tay ngắn, quần thường màu trắng, nằm ở trên giường, đôi mắt ở trong màn đêm lóe lên, càng lúc càng cảm thấy có chút không ổn, lại có chút lo lắng cầm điện thoại bàn tại mép giường, trực tiếp gọi điện thoại của quản lý phòng ăn Nhã Các, hỏi thẳng: "Đường Khả Hinh có tới dùng cơm với một vị tiên sinh không?"

"Không có, Tổng Giám đốc, cô ấy một mình ngồi ở trong phòng, dùng xong bữa ăn tối, cho đến lúc đi cũng hết sức tức giận." Quản lý Phòng ăn cung kính trả lời câu hỏi của anh.

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, lập tức từ trên giường ngồi dậy, không nói hai lời, vén chăn lên, nhanh chóng cầm điện thoại di động, vẻ mặt nghiêm túc đi ra 'phòng tổng thống'.

Tối nay bầu trời rất yên tĩnh, sóng biển mãnh liệt đi qua, không gian rơi vào một mảnh yên tĩnh, chỉ nghe tiếng sóng nhẹ nhàng xô trên bãi cát.

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng chạy ra Khách sạn Á Châu, thở hổn hển nhìn cả đại sảnh khách sạn, lúc này đã hơn chín giờ, khách vẫn còn rất nhiều, tới lui ở đại sảnh náo nhiệt, anh nhìn quanh khắp nơi, bây giờ không có người, ngay lập tức ném chìa khóa cho nhân viên tiếp tân, nhân viên tiếp tân nhận lấy chìa khóa, lập tức đi ra ngoài, anh tận dụng thời gian trống này, lại tìm người từng góc một, vẫn không có tung tích, anh nhớ tới đêm hôm đó, Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt mẹ, khóc thầm, cô đơn và khổ sở, anh thở dài một hơi, đi ra đại sảnh, ngồi lên xe của mình, phóng xe đi! !

Chiếc Audi Pikes Peak màu trắng vẫn chạy khắp nơi trong thành phố!

Lúc này, sao trời lặng lẽ biến mất, mơ hồ thay thế vào là cơn mưa phùn giống như màn tơ mỏng, rối rít rơi xuống.

Trang Hạo Nhiên mở bồng xe ra, chạy trong mưa phùn, vẫn nhìn quanh khắp đường phố náo nhiệt, lúc này, điện thoại di động reo lên, anh nhanh chóng đè xuống tai nghe Bluetooth, nghe điện thoại của Lâm Sở Nhai: "Cô ấy về nhà rồi sao?"

"Không có, Quản lý Lưu vẫn còn ở phụ giúp ở Câu lạc bộ, trong nhà cũng không có ai trả lời, không chừng cô ấy trở về rồi, lại đi đâu đó? Không phải bởi vì xem mắt thất bại hoặc chuyện khuôn mặt. . . . . . Bị đối phương chê chứ?" Lâm Sở Nhai cũng có chút lo lắng nói.

"Cúp!" Trang Hạo Nhiên không lên tiếng nữa, nhanh chóng lái xe, tiếp tục chạy khắp trong thành phố, thậm chí chạy vào con hẻm nhỏ tĩnh mịch, nhanh chóng tắt máy, đi xuống xe, dọc theo con đường nhỏ quen thuộc, đi tới trước cái sân nhỏ kia, tối nay vẫn giống như đêm đó, mưa phùn rơi xuống, một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc áo bông trắng, quần lửng màu đen bẩn, đang cố hết sức khiêng một bao ốc vít kim loại từ nhà hàng xóm muốn đem về nhà gia công, nhưng cho dù bà kéo thế nào cũng kéo không nổi, Trang Hạo Nhiên đứng ở nơi hẻo lánh, nhìn thấy bóng lưng bà dì, vẻ mặt lộ ra một chút đau lòng.

Lý Tú Lan kéo đến đầu đầy mồ hôi, thật sự vẫn không nhúc nhích, liền đi về phía đầu cái hẻm nhỏ, gọi hàng xóm tới giúp một tay.

Trang Hạo Nhiên im lặng đi lên trước, cắn chặt răng, khiêng bao ốc vít kim loại nặng nề, đi vào trong sân nhỏ, đặt xuống tại một khối đá lửa trước cửa nhà, sau đó nhanh chóng móc bóp ra, từ bên trong rút ra 1000 đồng, đặt ở trước bao ốc vít kim loại, anh chăm chú nhìn mười tờ tiền 100 đồng, suy nghĩ một chút, liền nhanh chóng đi ra ngoài, Lý Tú Lan từ cua quẹo trở lại, trên mặt lộ ra rối rắm, ngẩng đầu lên nhìn không thấy bao ốc vít kim loại trước mặt, bà giật mình, nhanh chóng đi vào cái sân nhỏ, lại thấy bao ốc vít kim loại lành lặn đặt xuống bên cạnh bàn máy gia công của mình, phía trên còn đặt vài tờ tiền 100 đồng, bà kinh ngạc xoay người, đi ra khỏi sân nhỏ, kêu to: "Là ai vậy? Tại sao phải giúp tôi?"

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ngồi lên xe thể thao, sau đó lái xe đi khỏi, tiếp tục lái xe chạy khắp thành phố, anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phất phới nước mưa, trong lòng lẩm nhẩm một câu: "Đường Khả Hinh, cô ở đâu? Tại sao gọi điện thoại cho cô, cô không nghe máy?"

Trong phòng Tổng Giám đốc tối đen.

Người kia đã say rượu ngủ thật say, có một cô gái nhỏ cả đêm qua không ngủ, cũng bởi vì chăm sóc người kia quá mệt mỏi, cũng trầm trầm ngủ say, đầu ngẩng lên, tay vẫn có chút lo lắng đặt lên trên mặt của anh, điện thoại bên cạnh ghế sa lon, một lần hai lần ba lần vang lên âm thanh chấn động, nhấp nháy ánh sáng màu xanh dương, từng lần thắp sáng không gian u ám, nhưng bởi vì cô gái nhỏ thật sự quá mệt mỏi, tiếng chấn động và chút ánh sáng này thực sự quá yếu ớt.

Ba giờ sáng, Trang Hạo Nhiên đã không còn gọi điện thoại, lo lắng lái xe trở lại Khách sạn Á Châu, không dám nói cho Nhã Tuệ đang trực, đề phòng cô lo lắng, anh đang suy nghĩ làm sao tìm được người, đang trong lúc này, anh dừng bước lại, nhìn thang máy trước mặt mở ra, mấy người khách đi ra, ánh mắt của anh lóe lên một cái, liền bước nhanh về phía phòng quan sát lầu phụ, yêu cầu nhân viên theo dõi kiểm tra cameras thang máy tầng lầu Nhã Các từ 8 giờ tối đến 3 giờ sáng, nhân viên giám sát nhanh chóng kiểm tra băng từ, quay lại thời gian thang máy theo yêu cầu của anh. . . . . .

Hai tay Trang Hạo Nhiên chống trên mặt bàn máy theo dõi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía này màn hình TV, lại nhìn thấy một người làm cho anh kinh ngạc, Tưởng Thiên Lỗi với vẻ mặt tiều tụy đi vào thang máy, trên áo sơ mi còn nhỏ giọt rượu, anh nhíu mày, nhìn người nọ thế nào? Sau đó trong camera xuất hiện hình ảnh Đường Khả Hinh, ánh mắt của anh sáng lên, nhìn thấy Khả Hinh mới đi vào thang máy, sau đó Tưởng Thiên Lỗi té ở trên người của cô. . . . . .

Hai mắt của anh chợt lóe, cuối cùng buông lỏng thở dốc một hơi, không nói nhìn hai người bên trong thang máy.

Sáng sớm hôm sau.

Đêm qua mưa phùn mang tới không khí mát mẻ, khí trời vẫn còn ẩm ướt, có vẻ hơi lạnh, Đường Khả Hinh nằm trên ghế sa lon run rẩy, liền trở mình kéo quần áo đắp lên trên người của mình, vẫn muốn ngủ tiếp, nhưng thật sự quá lạnh, cô thở dốc một hơi, cuối cùng nhíu mày, hơi hé mắt ra, đột nhiên cảm giác ánh mặt trời chiếu vào hai mắt của mình, cô lại thở dốc một hơi, nheo mắt lại, không ngờ nhìn thấy một bóng đen đong đưa trước mặt của mình, cô đột nhiên tỉnh giấc, thấy một người đàn ông mới vừa mặc quần tây màu đen, nửa người trên lộ ra bắp thịt rắn chắc, kéo một cái áo sơ mi trắng, nhanh chóng mặc vào, đi về phía cửa sổ sát đất, tay cài cúc áo xong, giọng nói trầm trầm truyền đến: "Đã tỉnh rồi hả ?"

Đường Khả Hinh bỗng chốc ngồi dậy, đầu tóc rối bời, ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi đã lạnh lùng xoay người, hơi xắn tay áo sơ mi, đoán chừng mới vừa rửa mặt xong, ngồi ở trên ghế sa lon đối diện mình, mở một phần tài liệu khẩn cấp, xem như không có việc gì, cô khiếp sợ nhìn bộ dáng của anh, nhanh chóng nghĩ đến bản thân mình, nói: "Tối hôm qua tôi ngủ ở chỗ này hả ?"

"Nói nhảm!" Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng lật một tờ tài liệu.

"Vậy tại sao anh không gọi tôi dậy?" Đường Khả Hinh lập tức muốn kéo cái áo trên người mình, mới phát hiện là tây trang của Tưởng Thiên Lỗi, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.

"Gọi cô tỉnh dậy, cô đã sớm cút đi rồi!" Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xem nội dung trong văn kiện.

"Anh. . . . . ." Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cái người không có lương tâm, tức giận khẽ hừ, giật tây trang của anh ra, vội vàng quẹt miệng, sợ mình chảy nước miếng, sửa sang lại tóc của mình, kéo T-shirt, kéo váy, giống như làm chuyện trái với lương tâm, căng thẳng nhìn đồng hồ trên tường đã chín giờ, đoán chừng một số nhân viên đã đi làm rồi, cô ôi một tiếng, mặt nhăn nhó, bò dậy, nhanh chóng chạy đến cạnh cửa, hai tay chống bên cạnh cửa, muốn mở nhẹ cửa ra, nhìn nhìn bên ngoài xem có người hay không. . . . . .

Rốt cuộc từ tài liệu Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng lén lút của Đường Khả Hinh, liền cau mày hỏi: "Cô làm gì vậy?"

Đường Khả Hinh quay đầu lại, mắt vẫn buồn ngủ lim dim, tóc còn có mấy cọng dựng lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi gấp gáp nói nhỏ: "Anh trai à! Anh đường đường là Tổng Giám đốc, nếu để cho người khác biết tối hôm qua tôi qua đêm ở tại chỗ anh, tôi còn có thể sống ở Khách sạn Á Châu nữa sao?"

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô nói: "Cho nên thế nào? Cô tính cắm vào đôi cánh bay từ cửa sổ ra bên ngoài, hay là từ trên mặt đất đi ra ngoài?"

Đường Khả Hinh tức giận trợn mắt nhìn người không có lương tâm, nói nhỏ: "Tưởng Thiên Lỗi! ! Anh nói hay nhỉ? Nếu không phải bởi vì anh, tôi sẽ không rơi vào hoàn cảnh hôm nay! Nếu như tôi bị nước miếng dìm chết, thành quỷ cũng không bỏ qua cho anh! Mau lên! Giúp tôi nhìn xem bên ngoài có người hay không, để cho tôi chuồn êm. . . . . ."

Cửa ầm ầm mở ra!

Đường Khả Hinh giật mình đứng thẳng người, dính vào trên cửa, đôi tay giơ lên.

Đông Anh cẩn thận đẩy bữa ăn sáng phong phú, mỉm cười đi tới, lại ngẩng đầu lên trong chớp mắt, nhìn về phía ghế sa lon trống không, còn đang suy nghĩ Đường Khả Hinh đi đâu? Nghe thấy tiếng động sau lưng, cô ngạc nhiên xoay người, nhìn thấy Đường Khả Hinh đứng dán tường, đôi tay giơ lên, đỏ mặt nói: "Tối hôm qua tôi không có qua đêm với Tổng Giám đốc!"

Phốc!

Đông Anh không nhịn được cúi đầu mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn về phía người giấu đầu lòi đuôi, nói: "Tôi biết rõ, tối hôm qua cô không có qua đêm với Tổng Giám đốc, tôi tin cô. . . . . ."

Vẻ mặt Đường Khả Hinh như muốn chết nhìn về phía Đông Anh, cảm giác mình thật sự là nước rửa đều không rõ ràng, bất đắc dĩ thở dài, mới nhìn cô, thật bí ẩn nói nhỏ: "Thư kí Lưu, bên ngoài có người hay không? Các đồng nghiệp đi làm rồi sao? Nhất định có thật nhiều người ở bên ngoài có đúng không? Chỗ Tổng Giám đốc có lối đi bí mật không, tôi có thể bay ra ngoài, hay leo ra?"

Đông Anh không nhịn được cười khẽ một tiếng, nhìn về phía cô nói: "Khả Hinh, hôm nay thứ bảy, bên ngoài không có ai. . . . . ."

"À?" Đường Khả Hinh trừng con ngươi, không thể tin nổi kêu lên: "Hôm nay thứ bảy, bên ngoài không có ai?"

"Đúng vậy!" Đông Anh gật đầu.

Đường Khả Hinh tức giận nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi kêu to: "Vậy lúc nãy tại sao anh không nói sớm?"

Tưởng Thiên Lỗi không có trả lời cô, chỉ đứng dậy đi về phía trước cửa sổ sát đất, kéo ra một cái bàn thủy tinh, trực tiếp ngồi ở nơi đó, nói: "Ăn điểm tâm xong rồi đi."

"Tôi không muốn ăn!" Đường Khả Hinh không nói hai lời, liền muốn mở cửa đi ra ngoài, Đông Anh lại ngăn ở trước mặt cô, nhẹ đỡ thân thể của cô, cười nói: "Cả buổi tối, cũng không có nghỉ ngơi tốt, rất mệt mỏi, cô đi rửa mặt trước, ăn sáng xong, có thể về nhà ngủ bù, bảy giờ sáng Tổng Giám đốc gọi điện thoại cho tôi, muốn tôi căn dặn nhà hàng tây làm. . . . . . Cô nên ở lại ăn rồi đi. . . . . ."

"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh mới vừa muốn nói nhưng người đã bị Đông Anh đẩy mạnh vào phòng rửa mặt rồi.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trước bàn thủy tinh, nhìn Đông Anh cẩn thận bày từng món ăn sáng, cô vừa bày xong các loại bánh ngọt, vừa rót hai ly sữa tươi nóng, đặt ở giữa hai người, mới nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, nhẹ nhàng nói: "Tối hôm qua Như Mạt tiểu thư đi bệnh viện, sau đó Thị Trưởng cũng không có chuyện gì . . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi lật một tờ tài liệu, nghe được tiếng cửa mở, nhắc mí mắt nhìn Đường Khả Hinh đã rửa mặt xong, trên mặt vẫn còn hơi ẩm ướt đi ra ngoài, đoán chừng không dám dùng khăn lông, anh im lặng không lên tiếng, cầm ly sữa tươi uống một hớp.

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ đi về phía trước bàn thủy tinh, nhìn Đông Anh một cái, Đông Anh lập tức hết sức lấy lòng và chân thành đỡ cô ngồi xuống, mỉm cười nói: "Ăn sáng đi hả? Nghe lời của tôi . . . . . Được không?"

Khả Hinh rất thích Đông Anh, liền không có cách nào, cầm ly sữa tươi uống một hớp.

"Hai người từ từ ăn, tôi đi ra ngoài trước. . . . . ." Đông Anh mỉm cười nói hết lời, liền nhẹ nhàng lui đi ra ngoài.

Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió biển thổi vù vù.

Hai người ăn điểm tâm cũng không ngẩng đầu lên!

Tưởng Thiên Lỗi lại cầm ly sữa tươi uống một hớp nhỏ, mới thả cái ly xuống, lật một tờ tài liệu, hỏi: "Tối hôm qua tôi. . . . . . Không có làm chuyện gì chứ?"

Chương 263: Cô không cần sao?

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, hai mắt nhàn nhạt nhìn anh, nhịn cười, cố ý hỏi: "Tối hôm qua anh làm chuyện gì?"

Vẻ mặt của Tưởng Thiên Lỗi có chút mất tự nhiên, lại cầm ly sữa tươi uống một ngụm, mới chậm rãi nói: "Ví dụ như uống một chút rượu, nói chuyện gì không nên nói, làm chuyện gì không nên làm. . . . . ."

Trên mặt Đường Khả Hinh nở nụ cười, cầm đũa lên, đặt ở trên bàn, so xuống, mới cao giọng, bắt chước Trang Hạo Nhiên, giống như lưu manh nói: "Để tôi suy nghĩ xem. . . . . ."

"Nếu như phải suy nghĩ, chính là không có." Tưởng Thiên Lỗi nói. . . . . .

"Tôi suy nghĩ làm thế nào để tóm tắt cho anh nghe!" Đường Khả Hinh gắp một viên bánh sủi cảo hấp, giơ lên nhìn nó một cái, đang suy nghĩ bên trong nó chứa cái gì ?

Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cô.

"Anh thật sự quên mọi thứ? Không nhớ chuyện của mình làm một chút nào?" Đường Khả Hinh cau mày nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi đề phòng cô có bẫy, liền lạnh nhạt nói: "Nhớ mang máng không ít. . . . . ."

"Ví dụ như ..?" Đường Khả Hinh phát hiện mình đi theo Trang Hạo Nhiên, thông minh hơn nhiều.

". . . . . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng nhìn cô.

Đường Khả Hinh cau mày, nhịn cười, kẹp viên sủi cảo hấp bỏ vào trong miệng của mình nhai, nhai nhẹ nhàng, nhất thời phát hiện trong sủi cảo hấp này có thịt tôm, thịt bằm, trộn lẫn nước ép cần tây, thật sự hết sức hấp dẫn, ngon miệng, cô vui vẻ đưa đũa ra còn muốn gắp, không ngờ đôi đũa bị người chặn lại, Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng cầm đũa, gắp một viên sủi cảo hấp bỏ vào trong miệng của mình nhai, nhai không biết có bao nhiêu thơm tho, bao nhiêu tao nhã!

Đường Khả Hinh tức giận ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi cái thứ người không có lương tâm, tức giận giơ đũa, run rẩy nói: "Tối hôm qua nếu anh kiêu ngạo như sáng sớm hôm nay, chị đây mới không để ý tới anh! ! Để cho anh ngâm trong cái gạt tàn thuốc, ngạt chết anh đi!"

Những lời này là Tô Lạc Hoành mắng Lâm Sở Nhai đấy!

Tưởng Thiên Lỗi nóng mắt ngẩng đầu, có chút căng thẳng nhìn về phía cô!

"Ngày hôm qua, anh...!" Đường Khả Hinh vừa nhắc tới chuyện này vẻ mặt vô cùng hoàn hảo, thần sắc vô cùng hoàn hảo, rất tức giận nói: "Tôi vốn đi xem mắt không thành công, tâm trạng của người ta đã rất buồn bực (thứ nói dối này, cô cũng nói được, xem ra còn hơn Trang Hạo Nhiên), một mình gặm hết một bàn lớn món ăn, tức giận đến không nói nên lời, không ngờ tôi mới vừa ăn no xong, mở cửa thang máy, anh giống như một tửu quỷ, nhào tới trước mặt của tôi, ôm tôi khóc, khóc rất đau lòng, rất đáng thương! !"

Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi trừng lên, có chút khiếp sợ nhìn về phía cô, cũng không dám nhiều lời!

Kể từ lúc Đường Khả Hinh dần dần khôi phục tính tình, có Trang Hạo Nhiên làm chỗ dựa, người phách lối hơn nhiều so với trước kia, cô tức giận nghiêng đầu, như đứa bé đáng thương nói: "Tại sao tôi phát hiện, kể từ sau khi gặp anh, ngày nào tôi cũng gặp chuyện không tốt ! Tôi còn đang ngạc nhiên anh xảy ra chuyện gì làm cho anh đau lòng như vậy, anh liền ôm tôi khóc lớn gọi: Như Mạt! ! Như Mạt! Như Mạt . . . . . . . . . "

Lông mày Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng căng thẳng, trừng mắt nhìn người này, giống như trừng ôn dịch!

"Hừ!" Đường Khả Hinh liếc mắt nhìn anh, mím môi, giống như tên lưu manh nói: "Sau đó, tôi không có biện pháp, không muốn anh bị mất mặt xấu hổ ở trước mặt nhân viên của anh, tôi liền hết sức vĩ đại đưa anh đi lên, lúc đầu muốn ném anh ở bên ngoài thang máy cho xong, không ngờ! ! Anh! !"

Cô nói xong, lập tức vươn tay chỉ Tưởng Thiên Lỗi!

Tưởng Thiên Lỗi rất căng thẳng, khuôn mặt cứng đờ nhìn về phía cô.

"Anh có thể nằm trên mặt đất, nắm chặt tay của tôi, khóc lóc bảo tôi đừng đi! !" Đường Khả Hinh hạ thấp giọng, giống như nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Tưởng Thiên Lỗi ngày hôm qua, cô thở dài một cái, giả vờ mình thật vĩ đại nói: "Ngày hôm qua tôi thật sự nhìn thấy anh quá đáng thương, thuận tiện đỡ anh trở về, kéo anh lên, cùng đi tới phòng làm việc Tổng Giám đốc, phòng làm việc Tổng Giám đốc đó chính là chỗ chúng ta đang ngồi!"

Cô nói xong câu đó, còn gật đầu một cái, giống như cô giáo mẫu giáo dạy học trò!

Tưởng Thiên Lỗi không nói gì nhìn cô, thật có chút nóng nảy nói: "Sau đó. . . . . . . . . . . . Tôi không có làm gì? ngủ thiếp đi phải không?"

"Hắc...!" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên mỉm cười, mới cúi đầu, trừng mắt giống như con heo con nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Anh không có làm gì? Anh ngủ thiếp đi? Nếu quả thật như vậy thì tốt biết bao nhiêu? Nhưng anh, anh ngồi ở trên ghế sa lon, thần trí thất thường bật khóc nói: Anh có lỗi với em, Như Mạt, anh thật sự có lỗi với em, đã nhiều năm, thật ra anh vẫn luôn hận em! (cô có thể đoán đúng rồi)!"

Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt, cảm giác đáy lòng của mình có luồng khí lạnh thấm ra sau lưng, cảm giác da mặt mình bị người xé ra phát tiếng kêu xì xì, anh nhanh chóng chớp mắt, không lên tiếng, chỉ cúi đầu nắm chặt ly sữa tươi, uống một hớp!

"Nói xong lời tình thấm thiết, xúc động lòng người như vậy, coi như tôi nghe xong cũng có có chút cảm động, tôi còn khuyên anh, nếu anh thật thích thì đuổi theo cầu xin cô ấy đi. . . . . . Mặc dù tình yêu của các người là bẩn thỉu, là kinh tởm, là sai lầm!" Đường Khả Hinh nhân cơ hội báo thù!

"Đường Khả Hinh!" Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, tức giận kêu cô.

"Tôi nói thật!" Đường Khả Hinh nóng mắt nhìn về phía anh, nói: "Nhưng lúc đó anh lại im lặng, chậm rãi đi về phía cửa sổ thủy tinh mở ra, nhìn bóng đêm phía ngoài, phịch một tiếng, quỳ mạnh xuống giống như liệt sĩ, làm tôi hoảng sợ!"

Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng nhấp nháy, nhưng vẫn có chút hoảng sợ nhìn về phía Đường Khả Hinh, khuôn mặt vặn vẹo.

"Anh biết anh làm gì không?" Đường Khả Hinh cúi đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, khẩn thiết hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi trừng mắt về phía cô, chậm rãi lắc đầu một cái.

"Anh cũng không nói gì, chỉ quỳ ở đó, nức nở khóc rống lên, nước mắt chảy ào ào, tại sao lúc đó tôi không đi? Bởi vì tôi tò mò, một người cao lớn kiêu ngạo như anh, tại sao lại vì tình yêu mà điên cuồng như vậy? Mất hết tư cách? Như vậy còn sống làm gì? Sự thật lo lắng của tôi . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh cố ý dừng lại nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi cũng nín thở nhìn về phía cô.

"Là dư thừa!" Đường Khả Hinh lại gật đầu một cái, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi hết sức thành khẩn nói: "Anh vì tình yêu, anh vẫn không mất hết một chút lý trí cuối cùng! Anh không có nhảy xuống cửa sổ, rơi vào trong biển làm mồi cho cá mập, nhưng nghĩ lại xem, Tổng Giám đốc Tưởng, một người vì tình yêu, đánh mất bản thân mình như vậy, cho dù cô ấy yêu anh cũng không phải là bản thân anh, cần gì cố sống chết để giữ lấy tình yêu mà anh mãi mãi cũng không thể nào lấy được, rồi ở đó khổ sở giãy giụa, nếu anh hạnh phúc, cô ấy mới có thể có cuộc sống hạnh phúc, có đúng không?"

"Chuyện của tôi không cần cô dạy!" Tưởng Thiên Lỗi tức giận nói.

"Ngày hôm qua anh cũng không phải nói như vậy, ngày hôm qua anh nắm tay của tôi, ôm tôi khóc nói: cám ơn cô đánh thức tôi, sau đó liền nằm sấp xuống giống như con gián, ngã xuống đất, ngủ thiếp đi!" Đường Khả Hinh mặt ngẩng mặt lên, nhìn về phía anh nói.

"Lúc tỉnh lại, tôi ngủ trên ghế sa lon!" Tưởng Thiên Lỗi thật sự quên chuyện tối ngày hôm qua rồi.

"Đó là đương nhiên, tối hôm qua tôi lôi kéo anh nằm lên ghế sa lon, thiếu chút nữa tắt thở!" Đường Khả Hinh lạnh lùng nhìn mặt của anh, cố ý tức giận nói.

Tưởng Thiên Lỗi hung hăng nhìn cô chằm chằm, muốn chất vấn lời của cô..., nhưng không thể tìm được sơ hở, sắc mặt của anh lạnh lẽo, hai mắt lóe lên một cái.

Đường Khả Hinh chậc một tiếng, cười trộm nói: "Thế nào? Anh vẫn còn quan tâm đến ánh mắt của người khác à?"

Những lời này là châm chọc trắng trợn!

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng hả hê của cô, ngược lại không lên tiếng, cầm ly sữa tươi uống một hớp nhỏ, mới hỏi: "Chuyện tôi uống say rượu, có người khác nhìn thấy hay không?"

"Không có! Tuyệt đối không có! Tôi vì bảo vệ danh dự của anh, tuyệt đối sẽ không để cho người thứ ba biết, nếu biết rồi, anh không phải bị mất mặt, muốn giết người diệt khẩu sao?" Đường Khả Hinh vừa nói vừa cười, bưng ly lên, uống một hớp sữa tươi. . . . . .

"Ừ, đúng vậy. . . . . . Tôi sẽ giết cô diệt khẩu. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi gật đầu đáp lời.

Phốc! Đường Khả Hinh phun sữa tươi ra ngoài, cô lập tức dùng tay che lấy, toàn bộ sữa tươi trong miệng phun trên tay của mình, dọc theo khóe miệng chảy xuống, cô vừa kéo khăn giấy, vừa ho khan thật mạnh, ho đến phổi cũng đau. . . . . ."Khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi lại hết sức bình tĩnh uống sữa tươi, thỉnh thoảng giương cặp mắt tràn đầy sát khí nghiêm nghị nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt của anh càng thêm hoảng sợ, ho đến thở không nổi, hai mắt xoay tròn một cái, có chút đáng thương, nghiêng sát lại gần nhìn anh.

"Sau đó, còn đã xảy ra chuyện gì không?" Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

"Không có. . . . . . Không có. . . . . ." Đường Khả Hinh hoảng sợ đến nổi sau lưng cũng rịn mồ hôi, nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi cũng bắt chước vẻ mặt cô, ung dung nói: "Tôi không sao cả, cô nói đi. . . . . ."

"Thật. . . . . . Thật. . . . . . Thật không có. . . . . . sau đó anh ngủ hết sức tao nhã, tư thế tao nhã, người cũng tao nhã. . . . . ." Trên trán Đường Khả Hinh bắt đầu đổ mồ hôi.

Tưởng Thiên Lỗi khẽ chớp hai mắt, đột nhiên gắp một khối bánh dẻo đậu đỏ mà trước đó hai người cũng chưa nếm qua, nhẹ nhàng đưa đến trong chén Đường Khả Hinh, nói: "Ăn đi."

Đường Khả Hinh cảm giác tê dại da đầu, nhìn khối bánh dẻo đậu đỏ hết sức đẹp mắt, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo, nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười, cầm đũa lên, gắp lên khối bánh dẻo đậu đỏ, thả vào trên chóp mũi ngửi một cái, mới nhẹ nhàng thả vào trong miệng, nhưng phát hiện bên trong bánh dẻo đậu đỏ này được ướp lạnh, bánh ướp lạnh ăn hết sức ngon miệng, cô nhai rất vui vẻ.

"Lần sau gặp phải chuyện như vậy, hi vọng cô đừng xen vào việc của người khác, tôi không muốn cô giúp tôi," sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo nói.

Đường Khả Hinh nhắc mí mắt, khinh bỉ nhìn anh, táo bạo nói: "Nếu không phải nhìn thấy anh tội nghiệp, chị đây mới không quan tâm anh! Không cần biết anh là ai? Anh và tôi có liên quan gì? Tôi ăn no rồi! Đi đây!"

Cô nói xong, cũng đã để đũa xuống, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài!

"Cô không cần sao?" Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhàn nhạt hỏi.

Đường Khả Hinh quay đầu lại, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hỏi: "Cần cái gì?"

"Cần một tiếng cám ơn. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nói.

Chương 264: Cô nhóc

Đường Khả Hinh yên lặng nhìn về phía anh, nhìn anh mặc áo sơ mi trắng mới tinh, quần tây dài đen, rất tao nhã ngồi ở bên cửa sổ, cầm ly sữa tươi uống, thần thái đó, khí chất đó rất nghiêm nghị và bình tĩnh, giống như ngày hôm qua người kia không phải là anh. . . . . . Cô nở nụ cười, nói: "Trong cuộc đời của anh sẽ nói cám ơn sao? Nhất là đối với một người như tôi . . . . ."

Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, vẫn dáng vẻ ở trên cao, nói: "Tại sao không? Nếu cô giúp tôi...tôi sẽ nói cám ơn. . . . . ."

"Nhưng anh mới vừa nói, tôi không cần giúp anh, muốn tôi sau này đừng xen vào chuyện người khác. . . . . ." Đường Khả Hinh nhắc nhở anh.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm nói: "Tôi không cần anh cám ơn, bởi vì tôi đã quên chuyện ngày hôm qua, quên mất hết sạch sẽ, anh đã làm chuyện gì, tôi đều không nhớ rõ."

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô.

"Nhưng tôi hi vọng. . . . . ." Đường Khả Hinh thật lòng nhìn về phía anh nói: "Nếu thật sự rất yêu cô ấy, muốn say rượu để cho cô ấy nhìn, hay là. . . . . . Tỉnh táo đi khỏi. . . . . . Nếu không, cô ấy sẽ không đau lòng, cũng sẽ không yên tâm. . . . . ."

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi cứng ngắc, hai mắt lóe lên mãnh liệt.

Đường Khả Hinh lại sâu kín nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của anh, nhớ tới bộ dáng Như Mạt dịu dàng như nước, có lẽ giữa bọn họ có một chút nguyên nhân gì, nếu không sẽ là một đôi hạnh phúc nhất trên thế giới, trong lòng của cô ảm đạm, không nói gì nữa, nhẹ nhàng xoay người, vươn tay muốn kéo cửa ra. . . . . .

Có người vội ôm lấy eo nhỏ của cô, mãnh liệt xoay người của cô.

Khả Hinh nhanh chóng xoay người, dán chặt ở cạnh tường, trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi đã đứng ở trước mặt của mình, nắm bả vai của mình, hai mắt lóe lên mãnh liệt, nói: "Tối hôm qua. . . . . . Cám ơn cô. . . . . ."

Hai mắt Đường Khả Hinh ửng đỏ, nhìn vẻ mặt anh có chút mất tự nhiên, cô đột nhiên mỉm cười.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, không hiểu.

"Tối hôm qua. . . . . . Nếu anh thật giống như tôi nói, vừa khóc vừa la, đòi nhảy, tôi gọi xe đưa anh đến bệnh viện tâm thần!" Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười, lập tức đẩy anh ra, nhanh chóng kéo cửa đi ra ngoài.

Tưởng Thiên Lỗi tức giận đi ra phòng làm việc, nhìn Đường Khả Hinh nhẹ nhõm bước nhanh về phía trước, thậm chí cô chợt quay đầu lại, nhìn mình le lưỡi một cái, mới xoay người bước đi, anh cứ nhìn cô bước đi thật nhẹ nhàng, anh đột nhiên mỉm cười, tựa vào cạnh cửa, ngẩng đầu lên, suy nghĩ xem tối hôm qua rốt cuộc mình uống bao nhiêu rượu? Càng nghĩ càng thấy quá mất mặt, thở dài một hơi, nhớ tới lúc nảy Khả Hinh nói rất hung hăng, không nhịn được mỉm cười.

Đường Khả Hinh cũng thật vui vẻ đi vào thang máy, bởi vì cô cảm nhận được Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười ở sau lưng, cô không nhịn được mỉm cười, nhấn nút đóng cửa, tựa vào bên tường thang máy, nhớ lại Tưởng Thiên Lỗi nắm bả vai của mình, cúi đầu, mất mặt nói câu cám ơn cô, cô chắc lưỡi một tiếng, không nhịn được cười nói: "Nói tiếng cám ơn cũng giống như bị trời đánh! Chậc!"

Thang máy nhanh chóng trượt xuống, mang theo bóng dáng nho nhỏ xuống lầu một, cửa thang máy mở ra.

Đường Khả Hinh sảng khoái mỉm cười bước ra, vừa vặn nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc T-shirt màu trắng, bên ngoài khoác tây trang màu trắng, quần thường và giày da màu trắng, rất phong độ cùng đám người Lâm Sở Nhai nhanh chóng đi sang bên này, ánh mắt cô lập tức sáng lên, thật vui vẻ đi đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, kêu to: "Tổng Giám đốc! !"

Trang Hạo Nhiên dừng bước lại nhìn Đường Khả Hinh vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, tinh thần rất phấn chấn, mắt to trong suốt lấp lánh đi tới, sắc mặt của anh lạnh lẽo, trực tiếp sải bước đi về phía trước, không để ý tới cô!

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, sững sờ nói: "Chuyện gì vậy?"

Bốn người Lâm Sở Nhai chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, liền im lặng không lên tiếng bước đi.

Đường Khả Hinh càng thêm kinh ngạc nhìn bọn họ nói: "Rốt cuộc làm sao vậy?"

Mấy người đàn ông cùng theo tâm trạng không tốt của Trang Hạo Nhiên bước đi, không ai dám quay đầu lại.

Hôm nay thứ bảy, Đường Khả Hinh có thể trực tiếp về nhà nghỉ ngơi, nhưng cô lại rất căng thẳng đuổi theo bọn Lâm Sở Nhai, chạy đến trước mặt của Tào Anh Kiệt, người có tính khí tốt nhất, dùng trước ánh mắt nhìn Tào Anh Kiệt, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Tào Anh Kiệt cố ý lườm cô, vươn tay gõ trán của cô một cái, mới cất bước đi về phía trước.

Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt lạnh lẽo, nhanh chóng đi tới trước mặt của Trang Hạo Nhiên, ngăn anh đi ra đại sảnh Á Châu, nhìn anh căng thẳng nói: "Tổng Giám đốc, tôi làm sai chuyện gì sao? ngày hôm qua tôi làm việc không tốt? Tôi lập tức làm ngay, anh đừng tức giận!"

Trang Hạo Nhiên cúi đầu, lạnh lùng nhìn cô một cái, lại đưa tay đẩy người của cô, tiếp tục đi về phía trước, đi ra sau vườn hoa, dọc theo đường nhỏ, đi tới cao ốc văn phòng Hoàn Cầu.

Đường Khả Hinh giật mình, vội vàng đi theo Trang Hạo Nhiên, không nhịn được vươn tay nắm cánh tay của anh, kêu nhỏ: "Tổng Giám đốc. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên hất tay của cô ra, tiếp tục bước nhanh về phía trước, đi vào cao ốc Hoàn Cầu, trong hành lang tất cả nhân viên tiếp tân, Quản lý đại sảnh cùng tất cả nhân viên lập tức đứng thẳng người, cung kính khom lưng, gọi nhỏ: "Tổng Giám đốc. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên lập tức đi vào thang máy, bọn Lâm Sở Nhai cũng đi vào, Đường Khả Hinh cũng chen vào, cô lập tức đứng ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, giống như một tên hề, ngây ngốc nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên làm như không nhìn thấy cô, chỉ quay đầu đi.

Đường Khả Hinh mím môi, mềm mỏng nói: "Tổng Giám đốc, anh làm sao vậy? Không nên tức giận nha! Có chuyện gì anh cứ nói ? Chỉ cần anh nói, tôi sẽ đi làm, anh kêu tôi học thuộc lòng, tôi ghim vào tay của mình, cũng đã thuộc lòng rồi?"

Trang Hạo Nhiên làm như không nghe thấy, nhìn thang máy nhanh chóng chạy lên, sau đó dừng ở tầng lầu Tổng Giám đốc, mở ra, anh nhanh chóng đi ra ngoài, lúc này Tiêu Đồng ra đón, thấy Đường Khả Hinh, mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Cám ơn trời đất, rốt cuộc cô xuất hiện rồi!"

"Xảy ra chuyện gì sao?" Đường Khả Hinh nhìn Tiêu Đồng, ngạc nhiên hỏi.

Tiêu Đồng nhìn Trang Hạo Nhiên tức giận bước đi, cô không nhịn được bật cười nhìn Đường Khả Hinh nói: "Tối hôm qua, Tổng Giám đốc chúng ta lo lắng cô xem mắt, không biết sẽ gặp loại đàn ông như thế nào, sợ cô bị khi dễ, liền gọi điện thoại đến Nhã Các hỏi, không ngờ nghe nói một mình cô gặm hết bàn món ăn, còn nói cô tức giận đi khỏi, anh ấy lo lắng cô xảy ra chuyện giống như bữa tiệc của Cậu chủ Tô, lập tức phái chúng tôi tìm cô khắp nơi, anh ấy một mình lái xe chạy khắp thành phố cả buổi tối, đến ba bốn giờ sáng mới trở về, rồi đến phòng quan sát, nghe nói mới biết cô đi đâu, năm giờ anh ấy mới ngủ, phía bên Anh quốc có chuyện khẩn cấp, muốn anh ấy dậy xử lý, cho nên chợp mắt mấy phút, lại dậy rồi. . . . . ."

Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Đồng, trong lòng không nhịn được ấm áp, nói: "Không thể nào? Tôi . . . . ."

"Gọi điện thoại cho cô không được. . . . . . Thật không biết cô đi đâu. . . . . . Aiz. . . . . . lần này anh ấy tức giận không nhẹ rồi. . . . . . Nhanh đi năn nỉ anh ấy đi!" Tiêu Đồng lập tức nháy mắt căn dặn Đường Khả Hinh!

"Ồ ồ ồ!" Đường Khả Hinh lập tức chạy như bay lên.

Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười.

Phòng làm việc Tổng Giám đốc!

Trang Hạo Nhiên chĩa đôi mắt gấu mèo 0.0, cầm điện thoại lên, nghe Đông Anh nói Tổng Giám đốc muốn mời anh buổi chiều nay đi đánh golf, anh hừ một tiếng, mới nói: "Tôi không có thời gian! ! Để cho anh ấy tự mình dắt chó đi dạo đi!"

Bộp một tiếng, cúp điện thoại!

Tiếng gõ cửa cốc cốc cốc vang lên, giọng nói của con bé đáng chết Đường Khả Hinh truyền đến: "Tổng Giám đốc, anh mở cửa đi, tôi đưa cà phê vào cho anh"

"Hừ! Cô cho tôi thuốc tiên, tôi cũng không cho cô vào!" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng mở tài liệu ra, quyết định chủ ý, không thèm để ý tới cô!

Cửa ra vào kêu tách một tiếng, bị người có chìa khóa mở ra!

Trang Hạo Nhiên lập tức lui về phía sau một cái, kinh ngạc nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh vô cùng tự nhiên, mặc quần áo thể thao hôm qua có chút đáng yêu, bây giờ nhìn lại làm cho người ta hết sức chán ghét, vẻ mặt tự nhiên đang cầm cà phê, để chìa khóa ở bên trong đĩa, chậm rãi đi tới.

"Ai cho cô đi vào? Dám cả gan? Lại dám mở cửa phòng tôi?" Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng đặt cà phê ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, sau đó đi vòng qua bàn làm việc, đi tới bên cạnh anh, đưa hai tay ra, níu lấy vành tai của mình, cúi đầu.

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn chằm chằm người này!

"Tôi sai rồi. . . . . . Tối hôm qua tôi. . . . . ."

"Lão tử không nghe!"

Đường Khả Hinh im lặng!

Trang Hạo Nhiên tức giận mở tài liệu ra, xem mấy lần lại không thể nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía cô, tức giận vươn tay đâm cái trán của cô nói: "Tôi nói cô đấy! Cô đấy! Thứ vô dụng! Ở trên bữa tiệc bị dạy dỗ như vậy, còn không rút kinh nghiệm!"

Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, nhưng có chút không hiểu nhìn về phía anh, hỏi: "Gì?"

Trang Hạo Nhiên không nói nữa, chỉ phiền não xua tay một cái, nói: "Cút cút cút! ! Cút ra ngoài! Nhìn thấy cô là bị phiền lòng! Hôm nay tôi phái thêm một thư ký trông coi rượu đỏ tới đây, tránh khỏi nhìn thấy cô muốn buồn nôn!"

Đường Khả Hinh kinh hãi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: "Anh không cần tôi sao!"

"Không cần!" Trang Hạo Nhiên cầm bút máy, chuẩn bị phê duyệt tài liệu.

Đường Khả Hinh gấp gáp, nói: "Tôi thật sự không cố ý, tôi thề có được không vậy! Tối hôm qua một mình tôi chống đỡ hết một bàn món ăn, vốn định đi về nghỉ, không ngờ gặp phải Tưởng Thiên Lỗi, tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . ."

"Tôi tôi tôi. . . . . . Tôi cái gì . . . . . ." Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, nhìn cái người không có tiền đồ, anh tức giận đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, mới nói: "Cô vì dư luận mới đi đến Hoàn Cầu của tôi, bây giờ cô muốn đi khỏi đúng không?"

"Không có đâu!" Đường Khả Hinh lại căng thẳng đi tới trước mặt của anh, ngồi xổm xuống thật đáng thương giải thích nói: "Tôi không có nghĩ nhiều như vậy. . . . . ."

"Làm việc không xem trước ngó sau, rốt cuộc đến khi nào cô mới lớn lên?" Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn cô!

"Tôi sai rồi. . . . . . sau này tôi không dám nữa. . . . . ." Đường Khả Hinh nghe vậy, lập tức nói.

"Tôi không muốn một người nghe lời! Tôi muốn một người biết suy nghĩ!" Trang Hạo Nhiên lại không có để ý cô, đột nhiên cảm thấy dạ dày của mình đau nhói.

Đường Khả Hinh lập tức nhìn anh, căng thẳng hỏi: "Anh làm sao vậy?"

"Giận đến bao tử đau!" Trang Hạo Nhiên lạnh lùng trừng mắt nhìn cô một cái, mới hỏi: "Điện thoại di động của cô đâu? Tại sao tối hôm qua tôi gọi không nghe máy!"

"Điện thoại di động tôi luôn chỉnh chế độ rung, tối hôm qua quá mệt mỏi, còn uống một chút rượu nên ngủ quên, không nghe được. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức lấy điện thoại màu trắng Trang Hạo Nhiên đưa cho mình, đưa cho anh xem.

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên cứng ngắc, đoạt lấy điện thoại của cô, điều chỉnh tiếng chuông lớn nhất cho cô, mới hung hăng nói: "Như vậy sau này tôi xem cô còn dám không nhận điện thoại của tôi không, tức chết tôi rồi!"

Phốc!

Đường Khả Hinh không nhịn được nở nụ cười.

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn bộ dáng cô, hung hăng lườm cô một cái, hơi dịu dàng hỏi: "Cả đêm hôm qua. . . . . . không ngủ hả?"

". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh không dám lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt cô, tức giận nói: "Hôm nay thứ bảy, cô đi về nghỉ ngơi đi. . . . . ."

"Anh còn đang tức giận, tôi sẽ không trở về. . . . . ." Giọng nói Đường Khả Hinh có chút dịu dàng.

Trang Hạo Nhiên nhịn cười, nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng nhịn cười, nhìn anh.

"Hôm nay Tổng Giám đốc Tưởng hẹn tôi đánh golf, không có thời gian để ý đến cô nhóc cô!" Trang Hạo Nhiên cười, đứng lên, không để ý tới cô.

"Đánh golf?" Đường Khả Hinh đột nhiên hưng phấn hỏi.

Chương 265: Cô biết đánh golf không?

Hôm nay ánh nắng mặt trời rực rỡ!

Sóng biển xô vào đường ven biển thật dài làm văng lên bọt sóng trắng xóa, vô số chim biển vỗ mạnh đôi cánh liên tiếp bay qua, thỉnh thoảng nhìn thấy Hải Âu trắng ở trên mặt biển ngày hè phát ra tiếng kêu đặc biệt dễ nghe, nơi xa vang lên tiếng còi ca nô náo nhiệt. . . . . .

Thuyền buồm màu trắng bắt đầu từ trong bến tàu giương buồm ra, ca nô ở trên mặt biển chạy như bay giống như tia chớp !

Câu lạc bộ Jockey xuất hiện rất nhiều người, vô số ký giả trong và ngoài nước cũng như các chương trình truyền hình, chen lấn vào trong Câu lạc bộ để viết báo đưa tin, các nhân viên, quản lý ưu tú nhất của Câu lạc bộ Á Châu và Khách sạn Á Châu nhận mệnh lệnh của Tưởng Thiên Lỗi và Hội đồng quản trị Hoàn Cầu, phải dùng thái độ nghiêm túc cẩn thận phụ trách tốt công việc bên Câu lạc bộ, mà ở phương diện danh dự, Tưởng Thiên Lỗi cũng đã rất cố gắng để khôi phục lại danh tiếng, cũng xem như anh đã tỉnh táo lại.

Trong cuộc đời người luôn có sóng sau đè sóng trước, người có trí tuệ, bọn họ sẽ không lãng phí thời gian, cứ ba năm lại bắt đầu cuộc so tài rượu đỏ trên thế giới, vì chuyện này, Laurence gấp rút tiến hành công việc lu bù, bởi vì cuộc tranh tài rượu đỏ trên thế giới lần này không còn lấy Tập đoàn Á Châu là đơn vị thi đấu chủ yếu, mà lấy Hoàn Cầu là đơn vị thi đấu chủ yếu, nói cách khác, đây là cuộc tranh tài quan trọng của tất cả chuyên gia hầu rượu từ các khách sạn toàn thế giới trực thuộc Hoàn Cầu. Mà chủ tịch Hoàn Cầu là chủ tịch Tưởng và chủ tịch Trang cùng tuyên bố, cuộc thi chuyên gia hầu rượu trên thế giới lần này, người giành giải thưởng sẽ được 8% cổ phần vườn nho "Đế Bảo" ở trong nước, kí hợp đồng 12 năm không xa thải, được tiền thưởng 120 ngàn, cho nên cuộc tranh tài của Hoàn Cầu và Khách sạn Á Châu lần này đã làm dấy lên phản ứng mạnh mẽ, những tờ báo chủ yếu muốn đưa tin tức này, lại một lần nữa Hoàn Cầu làm cho thế giới sôi trào.

Hôm nay Tưởng Thiên Lỗi hẹn Trang Hạo Nhiên đánh golf, có lẽ chính là bàn bạc chuyện này.

Khách sạn Á Châu, hôm nay trùng hợp là cuối tuần, cũng vừa vặn ở tại Câu lạc bộ Jockey, cho nên có rất nhiều người, vô số khách quý trong và ngoài nước, tranh thủ một chút không khí ngày hè cuối cùng của Miền Nam, người mặc đồ rằn ri Hawai, hoặc ngồi trong xe ngắm cảnh, hoặc đi tản bộ ở trên sân cỏ rộng rãi của Khách sạn Á Châu, dưới ánh mặt trời rực rỡ, ngắm nhìn hoa cỏ xinh đẹp quý hiếm, hết sức vui vẻ, mà tất cả nhân viên khách sạn bận rộn nhộn nhịp tới lui như con thoi ở giữa các du khách.

Một sân cỏ khổng lồ nằm giữa tòa nhà chính của khách sạn, giống như tấm thảm màu xanh trải dài ra phía xa xa, sân đánh golf nhỏ hình bầu dục, có hơn mười bảo vệ mang bộ đàm, nghiêm túc tuần tra khắp nơi, nghe nói hôm nay hai vị Tổng Giám đốc của Hoàn Cầu rất đẹp trai, rất trí tuệ, vô cùng phong độ muốn đánh golf ở chỗ này, đã thu hút các cô gái hoặc nữ du khách vờ như không có việc gì đi tới bên cạnh sân Golf, nhẹ nhàng ngắm nhìn. . . . . .

Một luồng gió biển quét tới, làm cho những chiếc lá màu vàng màu xanh trong rừng cây nhỏ nơi xa xa, xạc xào lay động, bay lên vô số màu sắc.

Tiếng chó sủa theo gió truyền đến.

Du khách rối rít ghé mắt.

Đĩa bay màu xanh dương, vèo một tiếng, từ một rừng cây bay tới, tạo thành một đường vòng cung trên không trung, sau đó bay về phía đầu kia đồng cỏ! !

"Đi! !" Người huấn luyện chó hét lên, một con chó lông vàng cực lớn, đột nhiên từ trong rừng cây vọt thẳng ra, oai phong giống như một vị tướng quân đạp trong mặt cỏ xanh biếc chạy về phía đĩa bay, bộ lông vàng ươm ở trong mặt cỏ xanh biếc giống như từng làn sóng, nhìn rất rực rỡ!

"Con chó này nghe nói là chó cưng của Tổng Giám đốc Tưởng, bình thường có năm người huấn luyện chó và ba bác sỹ thú y cùng nhau chăm sóc!"

Có tiếng của một vài du khách nói.

Con chó lông vàng to lớn xinh đẹp, đạp sân cỏ xanh biếc, nghe lời của người huấn luyện bảo nó, trong cổ họng phát ra tiếng kêu hung dữ bén nhọn, lao thẳng tới phía trước như mũi tên, cuối cùng đoán chính xác vị trí đĩa bay sắp rơi xuống, cả người bay vọt lên, há mồm ra cắn chặt chiếc đĩa bay, sau đó hoàn hảo rơi xuống đất, rồi oai phong chạy như bay về phía người huấn luyện! !

"Ồ. . . . . ." Rất nhiều du khách ngạc nhiên rối rít vỗ tay, cảm thán nở nụ cười nói: "Quá tuyệt vời!"

"Osica!" Một nữ huấn luyện chó mặc T-shirt màu đen bó sát người, quần ống đứng màu đen, bên hông quấn thức ăn cho chó, tay cầm hai đĩa bay màu hồng, ném về phía đồng cỏ bên kia.

"Grâuuuu!" Con chó lông vàng rống lên một tiếng, lập tức oai phong xoay người, hướng về phía đĩa bay lao đi như mũi tên, lúc một chiếc đĩa bay sắp rơi xuống đất, nhảy người lên, đầu tiên là ngoạm một chiếc đĩa bay trong không trung, rồi nhanh chóng rơi xuống đất, lại nhảy vọt lên một cái nữa, ngoạm chặt một chiếc đĩa bay khác, sau đó chạm đất, chạy tới bên nữ huấn luyện, nữ huấn luyện vui vẻ ném thức ăn đặc biệt cho chó, quay đầu, dịu dàng hỏi sư huynh: "Tổng Giám đốc đâu?"

Jack, một người huấn luyện chó khác cũng mỉm cười đi tới, đứng ở trước mặt của Osica khẽ vuốt ve đầu của nó, nhìn nó ăn cũng rất nghiêm túc, mới cười nói: "Dường như đang họp, sẽ xuống ngay! Nếu như anh ấy nhìn thấy Osica ngoan như vậy, nhất định rất vui vẻ!"

Nữ huấn luyện An An cũng cúi người xuống vuốt nhẹ đầu của nó, nói: "Osica! Một chút nữa, ông chủ sẽ tới !"

"Grâuuu, grâu! !" Osica nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên, kêu hai một tiếng, tỏ vẻ vui vẻ.

Bọn An An cùng nở nụ cười.

Đột nhiên từ nơi xa ào tới một luồng gió mạnh, một tràng tiếng vó ngựa vang lên, quét qua một mùi sát khí nồng nặc! !

Ý thức cảnh giới và thú tính đáng sợ của Osica lập tức bị kích thích, nổi giận gầm lên một tiếng, muốn như mũi tên xông thẳng ra ngoài, ánh mắt An An chợt lóe, ôm chặt cổ của Osica, không ngờ cô lại bị thân thể to lớn rống giận hất ngã, Jack lập tức nắm chặt vòng cổ của nó, kéo nó trở về, ôm chặt thân thể của nó, nhanh chóng trấn an: "Không được nhúc nhích! Ngồi xuống! !"

"Grâuuuuu! !" Osica nhìn về phía xa rống lên một tiếng.

"Lốc cốc, lốc cốc, lốc cốc. . . . . . . . . . . ." Một tràng tiếng vó ngựa nhanh chóng truyền đến, mang tới một luồng gió mãnh liệt, Trang Hạo Nhiên rất thích cưỡi con "Truy Phong" được huấn luyện rất tuyệt vời, thân thể như tuyết, nhanh như tia chớp, nhắm phía đồng cỏ chạy như bay đến, chiếc bườm lông trắng thật dài ở trên không trung nhấp nhô như từng đợt sóng, rất xinh đẹp. . . . . .

Mấy người Lâm Sở Nhai đã bước vào trong đồng cỏ, thấy "Truy Phong" dũng cảm giống như Võ Sĩ, lập tức giơ tay lên, huýt gió một cái, kêu to: "Truy Phong!"

Truy Phong là một con vật rất to lớn, nghe tiếng gọi, ngẩng mặt lên trời hí một tràng dài, phóng như bay đến bọn Lâm Sở Nhai, thế lao không cản được! !

"Grâuuuu!" Osica giống như ý thức được con vật khổng lồ này dường như muốn xâm chiếm lãnh địa của mình, lại muốn nhào người tới, Osica nhe răng về phía Truy Phong, An An vội vàng ôm chặt nó, vuốt ve trấn an, nhưng nhìn nó đang hung hăng, ý thức được nó rất giận dữ, cô lại nói: "Không nên tức giận, ông chủ sẽ tới ngay. . . . . ."

Dĩ nhiên ông chủ không có tới nhanh như vậy, ông chủ còn đang họp! Tưởng Thiên Lỗi tới trễ! !

Trang Hạo Nhiên mặc quần áo đánh golf màu trắng, mang mũ lưỡi trai, rất tức giận lạnh lùng đi tới, hỏi người phía sau: "Mấy giờ rồi?"

Đường Khả Hinh mặc quần áo đánh golf màu hồng, mang mũ lưỡi trai, đầu đầy mồ hôi đẩy xe gậy golf, thở hổn hển nói: "Dường như là 2 giờ rồi. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên tức giận xoay người, nhìn về phía Đường Khả Hinh, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc là mấy giờ! ! Đừng nói với tôi dường như! Cũng đừng nói với tôi nếu như, chắc là, thậm chí là ước chừng, xấp xỉ. . . . . . Cũng không được! ! Phải suy nghĩ cho kỹ! Nói như cô vậy có khác gì không nói! ?"

"Vâng!" Đường Khả Hinh dừng xe, nhắc cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian, mới nói: "Hai giờ 37 phút!"

"Lại trễ! Lại trễ! Lần sau anh ấy đi họp ở Anh quốc, anh đây sẽ ngủ ba ngày!" Trang Hạo Nhiên lạnh lùng đi về phía sân đánh golf, nhìn quản lý Câu lạc bộ golf dẫn nhân viên nhanh chóng mang ra cái bàn tròn nhỏ màu trắng và mười cái ghế nằm, chống dù che nắng, đưa lên nước suối, khăn ấm, nước nóng, đặt thực đơn chọn món ăn xuống, mới giữ lại năm nhân viên đứng ở phía sau phục vụ.

"Đây là khách sạn, cũng không phải ở bên sân bóng, đừng cố ý tới phục vụ như vậy. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nói xong, vừa muốn ngồi xuống, lại nhìn thấy con chó lông vàng của Tưởng Thiên Lỗi nhìn Truy Phong của mình sủa to, anh tức giận tiến lên, Khả Hinh không biết xảy ra chuyện gì, cũng ngây ngốc đẩy xe chạy theo anh!

"Này! !" Từ trước đến giờ Trang Hạo Nhiên không thích con chó lông vàng này, ỷ vào bọn người An An trông coi, anh tức giận đi tới trước mặt của nó, hét to: "Không có việc gì đừng sủa lung tung! Trái tim tôi không khỏe, biết không? Hù dọa Truy Phong của tôi rồi !"

"Grừuuu! !" Osica đột nhiên rống giận, cả người lao mạnh về phía trước, muốn cắn Trang Hạo Nhiên!

"A!" Trang Hạo Nhiên thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất, lui về phía sau mấy bước, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, lại giả vờ không sao nhìn về phía Đường Khả Hinh hoảng sợ đến tái mặt, tức giận kêu to: "Mắng nó đi! !"

"Grừuu! !" Con Osica khổng lồ nhìn thấy Đường Khả Hinh, đột nhiên thân thể giống như bộc phát sức mạnh khổng lồ, lập tức há miệng, người lao thẳng tới Đường Khả Hinh, rống to: " Grâuuu! !"

"A . . . . . . . . . . . . " Đường Khả Hinh hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, cả người đã đánh mất xe, ngã ngồi ở trên thảm cỏ, khóc kêu to: "Cẩu cẩu, mày rất đẹp trai! mày rất oai phong! Mày rất sang trọng! !"

"Grừ!" Con vật này giống như nghe hiểu tiếng người, lúc An An ôm nó, dần dần yên lặng lại.

Đường Khả Hinh hoảng sợ đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân, khiếp sợ mất hồn khóc hỏi: "Con chó này của nhà ai vậy. . . . . . rất. . . . . . Đẹp trai a. . . . . ."

An An lập tức ôm Osica, nói: "Đây là chó cưng của Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . ."

Đường Khả Hinh nghe xong, con ngươi nóng lên, liền nghiến răng, hung tợn nói: "Người cũng vậy, chó cũng vậy, đều giống nhau. . . . . ."

Osica lập tức ngẩng đầu, trừng mắt về phía Đường Khả Hinh.

Cả người cô chấn động mạnh, miễn cưỡng cười nói: "Đẹp trai. . . . . ."

"Chậc!" Trang Hạo Nhiên hoảng sợ, trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài, khi dễ cô một cái, mới đi tới phía trước.

"Chờ tôi một chút. . . . . ." Đường Khả Hinh không nói nữa, đẩy xe, chạy trối chết, trở lại chỗ ngồi, thấy Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn sân đánh golf nhỏ nhỏ, sau đó nhìn phòng ăn và tất cả tầng lầu sảnh tiệc bên kia, anh liền cầm gậy golf số bảy, đặt ở lòng bàn tay xoay tròn, mới hỏi: "Biết đánh golf không?"

Đường Khả Hinh lập tức gật đầu một cái.

Trang Hạo Nhiên có chút không tin quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, bật cười nói: "Biết thực sao?"

"Vâng!" Khả Hinh là một cô gái thông minh, chuyện đã dạy một lần, phần lớn cô nhớ hết, trong đầu cũng nhiều lần tự hỏi, làm sao cho mình tiến bộ.

"Vậy cô thử một chút" Trang Hạo Nhiên đưa cây gậy cho cô.

"Được!" Từ lần trước Đường Khả Hinh chỉ học với Tưởng Thiên Lỗi học một ngày, thì đã thích môn vận động này, cô thật vui vẻ nhận lấy gậy golf, nhìn nhân viên phục vụ đã thả một quả cầu trắng tại điểm phát bóng cho mình, cô hào hứng nhắm tư thế chính xác, đang chuẩn bị vung gậy golf thì mới hỏi: "Đánh chỗ nào?"

Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, cầm một ly nước ấm uống một hớp, mới nói: "Cô thích đánh nơi nào thì đánh nơi đó, cô có thể đánh rất xa không?"

"Được!" Đường Khả Hinh hưng phấn, ánh mắt đột nhiên chăm chú, lúc bọn Lâm Sở Nhai nhìn chằm chằm, đứng vững tư thế đánh golf, vung gậy golf vòng 360 độ, vèo một tiếng, quét quả cầu trắng lên không trung bay thẳng tới đầu kia, rầm một tiếng, không thể tin nổi đánh bể cửa sổ thủy tinh sảnh tiệc lầu ba, rồi xông vào! !

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở sảnh tiệc lầu ba, không thể tin nổi trợn mắt nhìn một quả cầu golf đánh bể cửa sổ thủy tinh, thủy tinh văng ra bốn phía, thậm chí bắn vào trên người của mình, trước mặt, tất cả nữ quản lý và nữ thư ký đều kêu to, ánh mắt của anh giận dữ đứng lên, nhìn ra bên ngoài rống lên: "Người nào đánh golf ở bên ngoài! !"

Cây gậy golf trong tay Đường Khả Hinh chợt rơi xuống, nghe Trang Hạo Nhiên phụt một tiếng, phun nước tùm lum, cô oa một tiếng, khóc lên!

Osica ngẩng đầu lên, nghe tiếng ông chủ hét với mục tiêu, nó đột nhiên rống lên một tiếng, tránh thoát kiềm chế của An An, nhe răng chạy như bay đến bên Đường Khả Hinh. . . . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro