C266 - 270

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 266: Tên nhóc thông minh

Tưởng Thiên Lỗi phừng phừng lửa giận đi ra khỏi tòa nhà, mới vừa bước vào sân cỏ, đã thấy một đám người nhao nhao, sắc mặt của anh lạnh lẽo, lập tức bước nhanh tới, vạch đám người ra, nhìn thấy Đường Khả Hinh quỳ trên mặt đất, ôm đầu run rẩy không ngừng khóc, Trang Hạo Nhiên, An An và Jack cùng nhau lôi kéo con chó lông vàng, không để cho nó cố nhào tới!

"Cứu mạng !" Đường Khả Hinh quỳ trên mặt đất, lớn tiếng khóc: "Tôi không muốn chết! Đừng ăn tôi".

Tưởng Thiên Lỗi không thể chịu nổi, nhìn dáng vẻ sợ chết của Đường Khả Hinh!

"Tới rồi, tới rồi! Tôi đánh chết nó!" Tô Lạc Hoành không nói hai lời, cầm một cây gậy golf to nhất, muốn đập xuống con chó chết tiệt, lúc anh đang giơ lên, liền nhìn thấy một đôi lạnh lùng đáng sợ, gậy golf dừng lại trên không trung, anh có chút hoảng sợ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi tức giận trợn mắt nhìn anh một cái, mới nhìn con chó cưng ở phía bên kia đang nhe răng gầm gừ đáng sợ, lạnh lùng nói: "Osica! ! Dừng lại!"

Mọi người bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, trong chớp mắt thở phào nhẹ nhõm, Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng tức giận đứng ở trước mặt của mình, cô oa một tiếng, hoảng sợ bật khóc.

"Grừưuu!" Mặc dù tâm trạng của Osica đã bình phục, nhưng vẫn trừng mắt về phía Đường Khả Hinh, bộ dạng rất hung hăng.

"Này!" Trang Hạo Nhiên vẫn nắm chặt sợi dây chó, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi tức giận nói: "Mau ngăn con chó điên cắn người của tôi!"

Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, lại lửa giận ngút trời nói: "Tại sao cậu không ngăn cản kẻ điên đánh nát cửa sổ của tôi?"

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thu lại, nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh vẫn quỳ trên mặt đất, mím môi, vẻ mặt uất ức muốn khóc rống.

"Ai dạy cô đánh golf hả? Để cho cô đánh vỡ cửa sổ sảnh tiệc của Tổng Giám đốc Tưởng?" Trang Hạo Nhiên rất giảo hoạt, lời nói xoay chuyển, chính mình mắng chửi người trước!

Vẻ mặt Đường Khả Hinh đáng thương, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nhìn vẻ mặt cô, càng thêm tức giận phừng phừng, vẫn đứng trên sân cỏ, lửa giận ngút trời, rống lên: "Cô nhìn tôi làm gì? Nói do tôi dạy cho cô, tôi còn ngại mất mặt! Cô vung gậy golf như vậy sao? Ánh mắt cô không nhìn thấy đây là sân đánh Golf thu nhỏ sao? Mù hả! ! Hôm nay thật may là tôi ngồi họp ở bên trong, nếu như đụng phải khách hàng, tôi lại phải hủy bỏ bao nhiêu thứ, mới có thể giữ được danh dự?"

"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh lại ủy khuất quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên chớp mắt một cái, có một ý niệm hèn nhát không muốn thừa nhận xông lên óc, vẻ mặt của anh vặn vẹo, mới nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Được rồi, tôi không ngờ kỹ thuật vung gậy của cô ấy xuất thần nhập hóa như vậy, xem ra thật là thầy giỏi có trò hay nha. . . . . . Thán phục, Thán phục. . . . . ."

"Cậu. . . . . ." Một người tao nhã như Tưởng Thiên Lỗi tức giận cũng muốn chửi tục, lại muốn đi lên đánh người đàn ông này một quyền, đột nhiên nghe được con chó cưng của mình kêu "ẳng" một tiếng, anh vừa nghe âm thanh này, lập tức căng thẳng xoay người, nhìn về phía con Osica của mình đã không còn chút tinh thần quỳ một chân trên đất, đầu hơi cúi xuống, anh sững sờ, lo lắng đứng ở trước mặt con chó cưng của mình, vươn tay khẽ vuốt ve đầu của nó, nhanh chóng hỏi: "Nó thế nào?"

An An không dám lên tiếng, chỉ liếc về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên chớp mắt một cái, thân thể hơi nhích qua phía trước con ngựa yêu của mình, tay nhè nhẹ vỗ ngựa chân, muốn nó đi nhanh một chút.

"Truy Phong" lại rất trung thành đứng ở sau lưng ông chủ, đầu cúi xuống, nhẹ nhàng tựa vào trên bả vai ông chủ.

"Nói!" Tưởng Thiên Lỗi hung hăng hỏi.

An An có chút khó xử nói với Tưởng Thiên Lỗi: "Lúc nảy. . . . . . Osica muốn nhào tới Đường tiểu thư, sau đó Truy Phong của Tổng Giám đốc Trang chắc là muốn bảo vệ người, đột nhiên chạy như bay tới đá Osica một cước, nó ngã ở trên thảm cỏ lăn mấy vòng. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong lời này, không thể tin nổi, sắc mặt của anh cứng rắn, đột nhiên đứng dậy, tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên! !

Trang Hạo Nhiên rất gấp gáp, miễn cưỡng cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, đôi tay giơ lên mới nói: "Ôi chao, anh đừng tức giận nha, không phải là đá một cước sao, nếu nó không đá, con chó cưng của anh sẽ tổn thương Khả Hinh nhà tôi rồi. . . . . ."

"Chó cưng nhà tôi cũng sẽ không gây tổn thương Khả Hinh nhà cậu! ! Không có mệnh lệnh, nó tuyệt đối sẽ không cắn người!" Tưởng Thiên Lỗi tức giận đi tới sau lưng Trang Hạo Nhiên, ngẩng đầu lên nhìn con Truy Phong đã không coi ai ra gì, ở trong Câu lạc bộ phải có mười mấy người huấn luyện ngựa cùng chăm sóc, anh tức giận đến nghiến răng nói: "Nếu cậu cảm thấy không nghiêm trọng, tôi ngồi lên, để cho nó đá cậu một cước như thế nào?"

"Ha ha ha! Không cần. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cười có chút khó coi, nói.

"Con ngựa đáng chết!" Tưởng Thiên Lỗi thừa dịp Trang Hạo Nhiên không lưu ý, đột nhiên hung ác đưa chân lên đá một cái trên gối con ngựa!

Con ngựa bị đau hí lên một tiếng.

"Ôi chao" Trang Hạo Nhiên rất đau lòng, ngồi xổm xuống, vuốt đầu gối con ngựa yêu của mình, rất tức giận nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Cho dù anh muốn đá, cũng không cần đá mạnh như vậy chứ! Gãy xương thì sao?"

"Lúc nảy con ngựa của cậu đá con chó nhà tôi, tại sao cậu không bảo nó nhẹ một chút!" Tưởng Thiên Lỗi rất tức giận, Osica giống như con trai cưng của anh, yêu còn không hết, bình thường không có việc gì, đều phải dẫn nó ra ngoài dạo mấy vòng, cũng chỉ có nó mới có sức mạnh chơi đùa với mình, anh lại đau lòng không nhịn được đi đến trước mặt Osica của mình, vươn tay vuốt ve đầu của nó, nhìn nó mặc dù có chút bị thương, nhưng ánh mắt vẫn hung hăng nhìn về phía Đường Khả Hinh, sắc mặt anh liền trầm xuống, quay đầu sang. . . . . . .

Đường Khả Hinh vẫn thật sợ hãi quỳ trên mặt đất, như cô gái Nhật Bổn thành kính hoảng sợ nước mắt rơi lã chã, nhìn về phía con chó kia năn nỉ nói: "Ô ô ô, tao thật sự không cố ý muốn tổn thương chủ của mày, mày tha thứ cho tao đi . . . . . Tao sai rồi. . . . . . Tao thề, sau này tao sẽ không bao giờ vung gậy golf lung tung nữa. . . . . . Tao dùng tiền lương của tao phát lời thề!"

Tưởng Thiên Lỗi không nói nên lời nhìn cô, nhướng mày, vẻ mặt hung tợn nói: "Cô nói xin lỗi với người như vậy thì tốt biết bao nhiêu?"

Đường Khả Hinh thật đáng thương ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hít hít lỗ mũi đỏ au, lau lau nước mắt.

Tưởng Thiên Lỗi hung hung trừng mắt nhìn cô, mới quay đầu nhìn về phía An An.

An An ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, hiểu tin tức trong mắt của anh, liền gật đầu một cái, đứng dậy đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, từ trong túi của mình, móc ra một thanh thức ăn chó, ngồi xổm xuống đưa cho Đường Khả Hinh nói: "Thức ăn chó này cho cô!"

Nước mắt Đường Khả Hinh rơi lã chã, lắc đầu một cái nói: "Tôi không đói bụng. . . . . ."

Phốc! An An không nhịn được cúi đầu nở nụ cười.

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ vào Đường Khả Hinh, lại nhìn về phía Trang Hạo Nhiên tức giận nói: "Cậu xem đi, cậu dạy dỗ ra một đứa bé thông minh như vậy sao!"

Trang Hạo Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Đường Khả Hinh, nói: "Bà cô ơi, người ta cho cô thức ăn của chó, là muốn cô cho chó ăn, không phải mình ăn!"

Đường Khả Hinh nghe vậy, nén nước mắt, nhìn về phía An An nở nụ cười hiền lành, quẹt mũi một cái, nói: "Có thật không? Không phải phạt tôi, cho tôi ăn sao?"

"Thức ăn chó của tôi rất quý đấy!" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô chằm chằm nói.

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, miệng mếu máo, lại nhìn về phía An An có chút hiền lành, lo lắng nói: "Nó. . . . . . Nó. . . . . . Nó ghét tôi như vậy, tôi . . . . . đi qua. . . . . . Nó sẽ cắn tôi hay không?"

"Sẽ không!" Vẻ mặt An An khẳng định nhìn cô.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, liền cắn chặt môi dưới, run rẩy nhận lấy thức ăn chó, ngây ngốc đứng lên, từng bước từng bước thật cẩn thận đi về phía con chó màu vàng to lớn. . . . . .

Osica thấy Đường Khả Hinh đi tới, thân thể bị thương, lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh!

Cả người Đường Khả Hinh run lên, lui về phía sau, không dám tiến lên nữa.

An An bất đắc dĩ nhìn về phía cô, mỉm cười nói: "Đừng sợ! Có ông chủ ở đây, nó sẽ không tùy tiện cắn người, cho dù tức giận, ông chủ cũng sẽ gọi nó lại, yên tâm đi. . . . . ."

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, anh đang đứng ở một bên, tức giận nhìn mình, cô mím môi, vẻ mặt khổ sở, từng bước từng bước đi qua, cho đến khi ngửi được mùi của con chó kia, người đã đến rất gần rồi, cô hết sức hết sức cẩn thận đề phòng nhìn con chó kia đang ngẩng đầu lên, vẫn rất không khách khí nhìn mình lom lom, trái tim của cô run lên, thức ăn chó trong lòng bàn tay nhỏ bé từng viên rơi xuống đất. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn cô, liền cất bước tiến lên, đi tới phía sau của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, cùng cô cầm thức ăn chó.

Đường Khả Hinh sửng sốt quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn rất tức giận, nhưng khuôn mặt hơi thu vẻ tức giận, bất đắc dĩ nhìn cô nói: "Đừng sợ. . . . . . can đảm lên, nó sẽ không cắn người. . . . . ."

Anh nói xong, cũng đã cùng Đường Khả Hinh hơi ngồi xổm xuống ở trước mặt của Osica, đẩy nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô ra, đem thức ăn chó đưa về phía con chó cưng. . . . . .

Osica thấy chủ nhân ngồi xổm ở sau lưng Khả Hinh, thu lại hung hăng, đầu rũ nhẹ xuống, thè đầu lưỡi, bắt đầu nhẹ nhàng ăn thức ăn trong lòng bàn tay Khả Hinh, sau đó hàm răng nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay của cô, cả người Khả Hinh cứng ngắc, té ở trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, hoảng sợ đến cả người đổ mồ hôi lạnh. . . . . .

"Đừng sợ. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng tựa vào phía sau lưng của cô, đỡ nhẹ cô.

Đường Khả Hinh nhìn hoảng sợ, nhìn Osica đột nhiên trở nên rất khéo léo ăn thức ăn trong tay mình, phát ra âm thanh nhịp nhàng thật đáng yêu, thật thoải mái, tâm trạng của cô bình tĩnh lại.

Osica ăn xong thức ăn chó trong tay Khả Hinh, lại ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó khẽ đầu cúi xuống, đột nhiên lúc Khả Hinh đang buông lỏng thì hai chân của nó chồm trên bả vai Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng liếm liếm khuôn mặt của cô. . . . . .

"A . . . . . ." Đường Khả Hinh hoảng sợ thất kinh hồn vía, người ngã ra phía sau, kêu to: "Cứu mạng. . . . . ."

Nhưng cử động này của Osica, không chỉ có An An và Jack ngạc nhiên, ngay cả Tưởng Thiên Lỗi cũng sửng sốt.

"Osica. . . . . ." An An sửng sốt nhìn về con chó đực lông vàng xinh đẹp, oai phong, nhào vào trên người của Khả Hinh, không ngừng liếm mặt của cô và bàn tay nhỏ bé của cô, Khả Hinh hoảng sợ kêu to, cô sâu kín nói: "Từ trước đến nay nó chưa bao giờ thích người thứ hai, ngoại trừ Tưởng Tiên Sinh. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra một chút dịu dàng.

Chương 267: Tôi dạy cho cô ấy

"Mẹ ơi! Mọi người cứu tôi với. . . . . . Tại sao nó không ngừng liếm tôi vậy . . . . . ." Đường Khả Hinh ngã trên mặt đất, thật sợ hãi nắm chặt tay An An, cất tiếng gào to.

Osica vẫn dính lấy người, liếm khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Hinh, đôi chân không ngừng ôm cô, cảm giác kia giống như muốn cọ cọ ở trong ngực của cô thật lâu.

"A a a! Nhanh lên, kéo ra nó đi!" Khả Hinh thật sự rất sợ hãi kêu to.

"Osica?" An An nghe vậy, lập tức quát Osica, bảo nó dừng lại.

Osica không chịu dừng lại mà cúi đầu dùng mõm dụi dụi vào bụng của cô. . . . . .

A! ! Ha ha ha!" Khả Hinh bị nó làm nhột, rốt cuộc không nhịn được cất tiếng cười to: "Cứu mạng ! ! Ha ha ha ha ha! Nhột chết rồi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi ngồi xổm ở bên cạnh, nhìn con chó cưng của mình cùng Khả Hinh chơi đùa vui vẻ như vậy, đột nhiên mỉm cười.

"Ha ha ha. . . . . ." Đường Khả Hinh dường như cảm thấy ý tốt của Osica, không nhịn được ôm lấy nó, kêu lên: "Không đùa nữa, đừng ngoáy! ! Nhột quá !"

Osica vẫn không ngừng cọ vào người Đường Khả Hinh.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn ngây người, "Truy Phong" chậm rãi đi tới, lúc tất cả mọi người bất ngờ, nâng lên chân, đá cho Osica một cước!

"Ẳng! !" Osica rống lên một tiếng, lại lăn mấy vòng, nó lập tức bò dậy giống như mãnh thú, nhanh như tia chớp xông về phía "Truy Phong", An An và Jack kinh hãi ôm lấy thân thể của nó, "Truy Phong" lập tức đi trở về sau lưng ông chủ, Trang Hạo Nhiên sửng sốt có chút không nói nên lời nhìn về phía trước.

Tưởng Thiên Lỗi lại tức giận đứng lên, nhanh chóng đi về phía Trang Hạo Nhiên, chỉ vào con ngựa đáng chết của anh, nói: "Thật là chủ loại gì, súc sinh loại đó! Cậy vào bản thân cao lớn như trâu bò, ngày ngày chơi ám toán!"

"Aiz, anh nói không đúng rồi ! Chẳng lẽ tôi nói Osica nhà anh vóc người thấp nhỏ, vóc người của anh cũng thấp nhỏ sao? Anh rõ ràng cũng cao 1m9 mà! Truy Phong nhà chúng tôi nhìn thấy Osica nhà anh dính lấy Khả Hinh như vậy, có thể nó cho rằng có người khi dễ cô ấy, tới bảo vệ cô ấy chứ sao. . . . . ." Trang Hạo Nhiên muốn dàn xếp ổn thỏa, đề phòng Tưởng Thiên Lỗi đá lén!

"Nếu nó có bản lãnh, đừng trốn phía sau cậu!" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.

"Đó là nó cảm thấy ông chủ nó có bản lãnh. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nói xong, rất thức thời ngậm miệng!

". . . . . . . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi hận muốn bóp chết Trang Hạo Nhiên, tức giận muốn bốc khói !

"Anh đừng tức giận mà. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, nhìn Đường Khả Hinh vội vàng bò dậy, thấy Osica lại muốn chạy tới, cô vẫn hơi sợ nó cắn mình, liền bước nhanh tới phía trước, sau đó thấy Osica đột nhiên đưa hai chân lên, gần bằng Khả Hinh rồi nhảy tới phía trước. . . . . .

"Ha ha ha. . . . . ." Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn bộ dạng buồn cười của nó, không nhịn được bật cười ha ha.

"Truy Phong" thấy Tưởng Thiên Lỗi mới quay đầu nhìn về phía chó cưng của mình, nó lập tức từ sau lưng ông chủ nhảy ra, lại muốn nâng vó. . . . . .

"Grâuuu !" Osica không mắc mưu nữa, lại hung hăng xoay người, xù lông lên, muốn nhào tới!

Tưởng Thiên Lỗi không ngăn cản! !

"Truy Phong" vèo một tiếng, giống như nhanh như tia chớp, bay về phía trước chạy đi!

Osica cũng chạy như bay theo phía sau nó ! !

Cứ như vậy, hai con thú như tia chóp rượt đuổi nhau ở trên đồng cỏ, Jack và An An, cùng một nhóm người huấn luyện ngựa lập tức chạy theo tới phía trước, muốn kéo cả hai con vật vô cùng hung mãnh!

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng nhau đứng ở một bên, đều nhìn về phía con ngựa yêu và chó cưng của mình phóng nhanh như tia chớp, ánh mắt sắc bén của bọn họ cùng nhìn tốc độ của chúng nó!

Đường Khả Hinh cũng đứng ở một chỗ khác, thật căng thẳng nhìn "Truy Phong" đang phi nhanh về phía trước, bị Osica đuổi rát không buông, nó vẫn rất tao nhã giữ vững tốc độ của mình, không để cho con chó đuổi theo, cũng không bỏ xa nó nhiều, cô bị thu hút bởi dáng vẻ tao nhã của nó, "Truy Phong" nhanh chóng phóng về phía bên này, chạy đến trước mặt của Đường Khả Hinh, đột nhiên ngẩng mặt lên trời hí một tràng dài. . . . . .

Đường Khả Hinh giật mình.

Osica chạy đến trước mặt của Đường Khả Hinh, đột nhiên đứng người lên, lăn một vòng như quả cầu tuyết, rồi chạy như bay qua bên cạnh Trang Hạo Nhiên, rống lên một tiếng! !

Trang Hạo Nhiên giật mình, lui về phía sau một bước, tức giận nhìn chằm chằm con súc sinh này, căn dặn Lâm Sở Nhai ở sau lưng, hung hăng nói: "Ngày mai tìm cho lão tử một con chó Ngao Tây Tạng, tôi xem con chó chết tiệt này còn dám sủa loạn người hay không! Nó cho rằng chỉ có nó mới có hàm răng sao!"

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, cũng căn dặn Trần Tuấn Nam ở sau lưng, hung hăng nói: "Ngày mai tìm cho tôi con Hãn Huyết Bảo Mã, tôi muốn giống ngựa thuần chủng, làm chuồng bên cạnh con súc sinh kia."

"Vâng!" Trần Tuấn Nam nhịn cười, đáp lời.

Phía trước hai con vật bị từng người kéo lại, thật vất vả mới tách bọn chúng ra, dắt đến một bên, khóa lại.

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên bắt đầu bình tĩnh vung gậy golf, thử cầu. . . . . .

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi cầm gậy golf của mình hài lòng, ném cho nhân viên kéo bao gậy, còn mình đi đến phòng thay đồ, lúc đi qua bên cạnh cô thì liếc cô một cái, cô im lặng cúi đầu.

Tưởng Thiên Lỗi cũng rất không khách khí đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, chỉ vào một nóc tòa nhà hình tròn nơi xa, nói: "Cô nhìn thấy được chỗ kia không?"

"Thấy được. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn anh, ngây ngốc đáp lời.

Tưởng Thiên Lỗi gật đầu một cái, sau đó chỉ vào cửa sổ đầu tiên ở tầng một nói: "Tôi thay quần áo ở chỗ đó. . . . . ."

"Ồ. . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn có chút không hiểu quay đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, ngây ngốc nói: "Anh. . . . . . Muốn đi nơi nào thay quần áo, tại sao phải nói cho tôi biết ?"

Phốc!

Tất cả mọi người cũng không nhịn được bật cười.

Tưởng Thiên Lỗi nén giận, nhìn người đang ở trên mây này, nói: "Một chút nữa, vung gậy với sếp của cô thì đừng có vô ý đánh về hướng kia, biết không?"

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên lên, nhắc mí mắt nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi hung ác trợn mắt nhìn cô một cái, mới xoay người sải bước đi về phía trước, bọn Đông Anh lập tức đi theo phục vụ!

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười, đứng ở điểm phát bóng, thử vung gậy!

Đường Khả Hinh lại bị Tưởng Thiên Lỗi khinh bỉ thẹn thùng một phen, cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, đi đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, tức giận nói: "Đều tại anh! ! Nói tôi có thể tùy tiện vung gậy, anh nhìn xem? Tôi đã gây họa!"

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh không nhịn được cười nói: "Ai bảo cô! Học nửa vời, rõ ràng do cô vung gậy không đúng!"

"Tôi đã đánh cầu đi rồi!" Đường Khả Hinh tức giận nói.

"Cô đưa cơm cho người khác ăn vào bụng, cũng gọi là ăn cơm sao. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cười nói xong, liền cầm quả cầu, thử vung cho Khả Hinh nhìn, nói: "Cô xem đây, lúc nãy tôi rõ ràng nhìn thấy cô vung về phía rừng cây, sau đó cô lại vung cầu về phía bên trái, tại sao như vậy? Đây là do tư thế cô vung gậy không đúng, nhận biết phương hướng không chính xác! Nên mới như vậy. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên cầm gậy, làm bộ nhẹ nhàng xoay tròn, lại nói với cô: "Nhìn thấy chưa? Lúc vung gậy, eo và sức trên cánh tay tạo thành một đường thẳng. . . . . ."

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, liền gật đầu nói: "Tôi biết rồi!"

"Biết thật rồi hả ?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô, hỏi lại: "Cô chắc chắn chứ?"

"Ừm!" Đường Khả Hinh dùng sức gật đầu!

"Tốt! Tới phiên cô thử một chút!" Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, đem gậy golf đưa cho Đường Khả Hinh!

Đường Khả Hinh nhanh chóng nhận lấy gậy golf, sau đó hít sâu một hơi, đứng ở trước điểm phát bóng, nhìn về phía rừng cây nhỏ xa xa. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đứng ở sau lưng cô, nắm nhẹ bả vai và cánh tay của cô, rồi quan sát tư thế của cô, hài lòng cười gật gật đầu nói: "Ừm! Không tệ! Tốt!, vung cầu! ! Vị trí cờ hàng phía trước rừng cây nhỏ!"

Đường Khả Hinh không nói hai lời, cầm gậy golf lên, vừa vung vừa nhìn về phía rừng cây nhỏ nơi xa, dùng sức hết sức vung gậy golf thật mạnh, vút một tiếng, quả cầu vèo một tiếng bay về phía trước, bay qua rừng cây nhỏ, trực tiếp hướng về phía cửa sổ đầu tiên lầu một tại nóc tòa nhà hình tròn, rầm một tiếng, lửa bắn tung tóe, thủy tinh vỡ ra, bắn thẳng vào! !

Gậy golf rớt trên mặt cỏ!

Đường Khả Hinh muốn khóc, trừng lớn con ngươi, miệng há to, nhìn về phía đó, quả thật có cảm giác không thể tin được!

"Đường Khả Hinh . . . . . . . . . . . . ! ! !" Trong nhà truyền đến tiếng rống giận!

Đường Khả Hinh trơ mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi phừng phừng lửa giận mặc quần áo đánh golf màu đen, hung hăng đi ra ngoài, trên trán giống như có hơi sưng hồng, cằm của cô rớt xuống, thật sự rất uất ức đáng thương, vô sỉ, chân mềm nhũn quỳ gối trên cỏ, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, liên tục nói tôi sai rồi, không còn hơi sức, vẻ mặt như bị táo bón, oa oa khóc. . . . . .

Quả nhiên cái trán của Tưởng Thiên Lỗi trúng chiêu, sưng lên một cục đỏ tươi, nhìn quái nhân trên đất, tức giận nói: "Có phải mắt cô mù rồi hay không! ?"

"Tôi cũng hi vọng tôi bị mù. . . . . ." Đường Khả Hinh bật khóc nói.

"Aiz, aiz, aiz!" Trang Hạo Nhiên vội vàng đi lên trước, ngăn ở trước mặt của Đường Khả Hinh, giúp cô nói chuyện, cười nói: "Anh đừng tức giận! Cô ấy mới vừa vung gậy chính xác, nhưng tôi quên một chuyện. . . . . . Đều là lỗi của tôi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi tức giận trợn trừng mắt nhìn anh!

"Tôi đưa gậy sai rồi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cười nói.

"Thật sao?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn Trang Hạo Nhiên, mắt nóng lên, cố nén lửa giận nói: "Ý của cậu là, cô ấy cầm gậy golf chính xác cũng sẽ không có chuyện gì sao? Cậu chắc chắn chứ?"

"Tôi chắc chắn!" Trang Hạo Nhiên gật đầu chắc chắn!

"Tốt! Cậu đứng nghiêng 90 độ ở trong cửa sổ chờ đi, tôi dạy cho cô ấy vung gậy! Dạy cô ấy vung chính xác về phía hàng cờ trắng bên rừng cây nhỏ!" Tưởng Thiên Lỗi nói ngay!

"À?" Trang Hạo Nhiên giật mình kêu lên!

Chương 268: Cô cố ý

Trang Hạo Nhiên đứng ở trong phòng thay quần áo nho nhỏ, nhìn về phía cánh cửa sổ cực lớn trước mặt, mình giống như phạm nhân, khàn giọng hô hào ra bên ngoài: "Khả Hinh . . . . . . cô ngàn vạn lần không được quên mất, lúc ấy Tổng Giám đốc Tưởng không nghĩ tới cô, là ai nhặt cô về Hoàn Cầu, cô ngàn vạn lần không được quên đó!"

Anh khàn giọng la hét, rất thâm tình, rất kích động, rất xúc động!

Rất nhiều người đứng ở trên đồng cỏ, căng thẳng nhìn!

Bốn người Lâm Sở Nhai nuốt một ngụm nước bọt, thật căng thẳng nhìn về phía trước.

Đường Khả Hinh nắm gậy golf, cũng rất đáng thương nhìn về phía cánh cửa sổ nơi xa, cắn môi dưới, suy nghĩ lúc nảy quả cầu làm sao bay về phía cánh cửa sổ đó?

Đáp án này, Trang Hạo Nhiên biết, dĩ nhiên Tưởng Thiên Lỗi cũng biết! Bởi vì cô vung gậy chỉ thiếu 90 độ, cho nên bóng mới có thể lệch khỏi phương hướng!

Tưởng Thiên Lỗi thầm dễ chịu trong lòng, đứng ở một bên, hết sức chậm rãi mang bao tay trắng, từng bước từng bước đi về phía Đường Khả Hinh . . . . . .

Đường Khả Hinh cầm quả cầu, thật căng thẳng nhìn bộ dáng Tưởng Thiên Lỗi như đã có tính trước, nói: "Tổng Giám đốc Tưởng, anh có thể bảo đảm tôi không vung về phía cánh cửa sổ kia sao?".

"Ừ. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi rất hả hê.

Đường Khả Hinh nhìn anh nói: "Anh gạt người!"

"Không biết. . . . . . Tôi sẽ dạy cho cô vung gậy. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi ho khan một tiếng, nhịn cười.

Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng anh, càng cẩn thận nói: "Nếu tôi lại đánh vỡ cánh cửa sổ, đánh trúng Tổng Giám đốc, tôi sẽ phải rời khỏi chỗ này rồi. . . . . ."

Người ta nói rất đáng thương.

"Ừ. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lại trở nên không có tim không có phổi!

Vẻ mặt Đường Khả Hinh vẫn muốn khóc.

Bốn người Lâm Sở Nhai thật lo lắng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Khả Hinh, cô phải suy nghĩ kỹ, Tổng Giám đốc đối xử với cô rất tốt. . . . . . Người ta rõ ràng đang sống, nếu như có chuyện không may, anh ấy chưa có con cái, chưa có vợ, còn chưa lập di chúc, cô có chừng mực đấy. . . . . ."

"Vâng!" Đường Khả Hinh rất chắc chắn gật đầu một cái!

"Bắt đầu đi. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi giống như thầy giáo của người ta, đi tới phía sau của cô, nắm nhẹ hông của cô, vẫn nghiêm túc dạy: "Mở hai chân ra rộng bằng vai, cách cầm gậy golf, sai rồi. . . . . ."

Đường Khả Hinh sững sờ, cúi đầu nhìn hai tay của mình đan nhau, nói: "Không có . . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi cúi người xuống, ôm nhẹ Đường Khả Hinh, hai tay nắm đôi tay của Đường Khả Hinh, sau đó để cho hai đầu ngón tay cô co lại, mới nói: "Như vậy mới có thể bảo đảm lúc cô vung gậy, lực cánh tay và lực gậy golf thống nhất nhau. . . . . ."

"Ồ ồ ồ!" Đường Khả Hinh lập tức gật đầu một cái, có chút yên tâm, cảm thấy Tưởng Thiên Lỗi rất nghiêm túc dạy cho cô.

Tưởng Thiên Lỗi rất nghiêm túc chỉ vào vị trí hàng cờ trắng trước mặt, nói: "Mắt nhắm ngay mục tiêu. . . . . . kiểm tra đối chiếu cự ly, sau đó sẽ vung gậy. . . . . . Hiểu chưa?"

"Khả Hinh . . . . . .. . . . . . " Tiếng của Trang Hạo Nhiên từ chỗ đó truyền đến, kêu to: "Lời của Tổng Giám đốc Tưởng, cô đừng quá tin, tin phân nửa là được! ! Biết không?"

Đường Khả Hinh sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Anh không có nghiêm túc dạy cho tôi!"

"Nếu cô không tin tôi, cô có thể vung gậy về phía cửa sổ đó!" Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh!

Đường Khả Hinh đang suy nghĩ muốn vung tự do, bởi vì cô bắt đầu có chút không tin anh!

"Khả Hinh . . . . . ." Trang Hạo Nhiên từ cửa sổ truyền tới: "Cô ngàn vạn lần không được nghĩ đến vung tự do đấy!"

Đường Khả Hinh thật khó xử, bất đắc dĩ nhìn về phía cánh cửa sổ đó!

"Đóng cửa sổ chỗ Tổng Giám đốc Trang lại cho tôi. . . . . ." Như vậy hiệu quả đánh vỡ thủy tinh mới rõ ràng. . . . . . Tưởng Thiên Lỗi xoay người, vẻ mặt có chút hài lòng. . . . . .

"Vâng!" Bảo vệ vội vàng chạy tới, đóng cửa sổ nơi Trang Hạo Nhiên đứng.

Tưởng Thiên Lỗi không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi tại chỗ, bưng một ly trà sâm, nhẹ nhàng thổi thổi, bắt chước thái độ nhàn nhã của Trang Hạo Nhiên lúc nãy, nói: "Được rồi, cô có thể vung gậy. . . . . ."

Đường Khả Hinh nắm gậy golf, quay đầu lại, cau mày nhìn về phía anh nói: "Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh dạy xong chưa?"

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: "Cô muốn học được tuyệt kỹ của tôi, phải mất một thời gian, mặc dù tôi có thời gian này, nhưng Tổng Giám đốc Trang không đợi được. . . . . ."

Đường Khả Hinh trừng mắt liếc nhìn anh một cái, hít thở sâu, cầm gậy golf lên, kết hợp phương pháp của hai Tổng Giám đốc mới dạy cho mình, mới vừa muốn vung gậy lên, Tào Anh Kiệt không nhịn được nhắc nhở cô: "Lúc cô vung gậy thiếu 95 độ, cho nên bóng mới bị lệch. . . . . . Biết không? Phải vung đủ khoảng cách này. . . . . ."

"A ồ!" Đường Khả Hinh nghe vậy, thì ra là nguyên nhân này, cô lại hít sâu một hơi, cắn chặt môi dưới, tay cầm gậy golf, nhẹ nhàng đong đưa qua lại, nhớ lời của Tào Anh Kiệt, mở trừng hai mắt, lập tức vung gậy golf lên, muốn xoay tròn 480 độ, nhưng mới xoay hơn phân nửa vòng tròn, ô một tiếng, vung gậy golf lên, vèo một tiếng, bóng bay về phía trước đi ra ngoài, quả bóng nhanh chóng bay qua rừng cây nhỏ, bay qua nóc tòa nhà hình tròn, xoay một vòng tròn xinh đẹp, sau đó quả bóng nhanh chóng quét qua trước mặt mọi người, cốp một tiếng, đánh vỡ ly trà sâm trong tay Tưởng Thiên Lỗi! !

Lần này Tưởng Thiên Lỗi thật sự sợ ngây người, tay trống không, không thể tin nổi nhìn về phía Đường Khả Hinh!

Đường Khả Hinh cũng không thể tin được nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nhìn lại cái ly bị đánh vỡ trong tay anh và quả bóng một cái. . . . . .

"Cô. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi cắn răng, nghiến vang lên tiếng lách cách, nói: "Kiếp trước cô và tôi có thù oán đúng không? Cô hận tôi như vậy sao? Cô cố ý phải không?"

Đôi chân Đường Khả Hinh mềm nhũn, lại quỳ xuống đất, cầu xin tha, khóc nói: "Tôi không phải cố ý. . . . . . Tôi sai rồi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi tức giận phừng phừng vội vàng đứng lên, hận muốn thả Osica ra ngoài, cắn chết cô gái không nhận biết phương hướng này!

Lúc này Trang Hạo Nhiên đè lồng ngực chạy đến, cười đến mắt cũng không nhìn thấy đường, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, giống như một đôi vợ chồng hoạn nạn có nhau, ôm nhau nói: "Cô làm tôi sợ muốn chết! Tôi còn tưởng rằng tôi không nhìn thấy cô nữa. . . . . ."

Đường Khả Hinh vừa vỗ sau lưng Trang Hạo Nhiên, ánh mắt đáng thương vừa nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

"Lúc nãy cô đánh quả cầu về phía kia hàng cờ trắng nhỏ hả ?" Trang Hạo Nhiên thật kích động nắm chặt bả vai Đường Khả Hinh, hỏi!

Đường Khả Hinh không dám nói lời nào, chỉ rất ủy khuất nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên sững sờ, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thấy ly trà sâm tan vỡ, còn Tưởng Thiên Lỗi tức giận đùng đùng, anh ồ một tiếng, kêu lên: "Mạnh như vậy sao?"

Tưởng Thiên Lỗi lập tức đi tới, giống như vặn một con gà, nhấc Đường Khả Hinh lên, tức giận hỏi: "Nói! Có phải cô cố ý hay không!"

Đường Khả Hinh rất đáng thương co rúm người, lắc đầu một cái!

Trang Hạo Nhiên rất hả hê muốn đẩy Tưởng Thiên Lỗi ra!

"Cút!" Tưởng Thiên Lỗi rất tức giận nói!

"Ôi chao! ! Anh đừng tức giận mà!" Trang Hạo Nhiên lại ngăn ở trước mặt của Đường Khả Hinh, vẻ mặt vẫn cười thật vui vẻ nói: "Anh nhìn đi, bộ dáng cô ấy vô tội đáng thương, làm sao anh có thể xuống tay?"

"Tôi nghi ngờ hai người các người thông đồng để chỉnh tôi." Tưởng Thiên Lỗi lại tức giận nói!

Đường Khả Hinh thật đáng thương khóc nói: "Tôi không có kỹ thuật đó. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng nhìn Đường Khả Hinh, lại muốn mắng chửi người, nhưng Trang Hạo Nhiên lập tức ôi một tiếng, nhìn cái trán của Tưởng Thiên Lỗi bị thương nói: "Trời ạ! Anh nhìn cái trán một chút đi, bị thương rồi, đánh mạnh quá! Người đâu!"

"Vâng . . . . ." Đông Anh vội vàng đáp lời!

"Mau lấy thuốc bôi cho Tổng Giám đốc Tưởng!" Trang Hạo Nhiên nói.

"Vâng . . . . ." Đông Anh đáp xong, lập tức đi về phía chỗ ngồi của Tưởng Thiên Lỗi, thấy đồng nghiệp Câu lạc bộ đã đem cái hòm thuốc để lên bàn, cô vội vã cầm lên, xoay người nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn rất tức giận đứng tại chỗ!

Đông Anh lập tức nhìn về phía Đường Khả Hinh nháy mắt!

Đường Khả Hinh thấy ánh mắt Đông Anh, liền có chút hiểu rõ, thật đáng thương đi tới trước mặt cô, nhận lấy cái hòm thuốc, trở lại trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, liếc về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi cũng lạnh lùng nhìn cô!

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, cúi đầu, nói: "Tổng Giám đốc. . . . . . Anh ngồi xuống đi. . . . . . Tôi bôi thuốc cho anh. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi lại không có để ý tới cô, vẫn lạnh lùng xoay người, ngồi tại chỗ!

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, cẩn thận tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng ngồi xuống, nghiêng mặt nhìn trán của anh, thật sự sưng lên rất đỏ, cô ngượng ngùng nhìn anh. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi cũng không còn tức giận nữa, nhìn cô.

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, khẽ mỉm cười, cầm gậy golf lên, cùng bọn Lâm Sở Nhai chơi bóng.

Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi nhẹ nhàng nói: "Tôi bôi thuốc cho anh. . . . . ."

Giọng nói thật dịu dàng.

Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt một cái, cũng không lên tiếng.

Đường Khả Hinh mới vừa muốn mở nắp chai thuốc sát trùng, lại phát hiện nơi cổ tay phải của anh bị thủy tinh cắt một miệng nhỏ, cô khẽ kêu một tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng kêu, liền quay đầu nhìn về phía cô.

Ánh mắt Đường Khả Hinh hơi lộ ra đau lòng, lấy nước sát trùng trong cái hòm thuốc, mở nắp, lấy bông băng, thấm nước sát trùng, nâng nhẹ tay của anh, đặt trên ghế, thấm bông băng vào vết thương của anh, nhìn miệng vết thương sủi bọt màu trắng, cô lập tức cúi xuống thổi nhẹ lên miệng vết thương. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu nhìn cô.

Đường Khả Hinh chăm chú nhìn bọt thuốc tan đi, mới lấy băng keo, nhẹ nhàng xé ra, ngón tay thật dịu dàng chạm vào lòng bàn tay của anh, nhẹ nhàng dán băng keo trong suốt vào trên bàn tay anh, lại đưa ra ngón trỏ đè nhẹ.

Tưởng Thiên Lỗi yên lặng nhìn ánh mắt cô rất chăm chú, lấp lánh ánh sáng dịu dàng, trong lòng dâng lên xúc động. . . . . .

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, đôi mắt to trong suốt nhìn anh.

Anh quay đầu đi.

Đường Khả Hinh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bôi thuốc sát trùng, cầm thuốc, nhìn khuôn mặt kiên nghị của anh, dịu dàng nói: "Bôi thuốc một chút nhé. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhúc nhích.

Chương 269: Trả cô ấy lại cho tôi

Đường Khả Hinh không dám nói nữa, chỉ nhẹ nhàng lấy hộp thuốc, mở nắp ra, cầm bông băng thấm một chút thuốc, rồi nghiêng mặt nhìn anh, hơi dịu dàng nói: "Tôi sắp bôi thuốc . . . . . . Anh phải nhịn đau nha. . . . . ."

"Tôi không có yếu ớt sợ đau như cô!" Tưởng Thiên Lỗi quay đầu lại, không khách khí nhìn cô, tức giận nói.

Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ thật cẩn thận cầm bông băng, vươn tay, xoay nhẹ khuôn mặt kiên nghị của anh đối diện mặt mình, nhìn thoáng qua hai mắt anh, cô có chút mất hồn.

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn đôi mắt to ôn nhu xinh đẹp của cô, con ngươi khẽ chớp một cái.

Đường Khả Hinh có chút căng thẳng, thở nhẹ một hơi, khẽ cắn môi dưới, ngẩng đầu lên, cầm bông băng nhẹ nhàng bôi lên vị trí sưng đỏ trên trán anh.

Tưởng Thiên Lỗi khẽ nhíu mày.

Cô lập tức thật căng thẳng nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt, ở khoảng cách thật gần nhìn cô.

Khả Hinh cũng có chút lo lắng nhìn anh.

Mặt của anh đã bình phục lại.

Cô liền im lặng cầm bông băng nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương của anh, có chút đau lòng nói: "Thật là, tôi làm sao đánh chính xác như vậy chứ? Thật quá mức!"

Đây là mình trách phạt mình.

Trên mặt của anh hiện nụ cười.

Đường Khả Hinh lại cầm bông băng, thấm một chút nước thuốc, bôi lên trán của anh, cảm nhận được anh cười, trên mặt mình cũng không nhịn được hiện lên một chút vui vẻ, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, lên men, đưa ngón áp út nho nhỏ, xoa nhẹ trên trán của anh, tiếp xúc với da thịt của anh, thân thể của cô nhất thời bắt đầu căng thẳng. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Khả Hinh, sát vào mình, mắt to xinh đẹp lấp lánh nhẹ nhàng chớp một cái, tóc ngắn nhẹ che đi vết sẹo màu hồng bên má trái, anh nhìn chăm chú nơi đó, bàn tay nhẹ nhàng đưa lên chạm vào khuôn mặt của cô, cô như bị điện giật, hơi quay đầu đi, căng thẳng nhìn anh, không muốn anh nhìn thấy vết sẹo của mình. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn má trái của cô.

Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, lập tức nhớ tới đoạn tình cảm đáng sợ kia, nhanh chóng cất cái hộp thuốc, nói: "Được rồi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt cổ tay của cô!

Cô có chút căng thẳng nhìn anh.

"Cô chắc chắn chứ?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, đột nhiên hỏi!

"A. . . . . ." Tâm trạng Đường Khả Hinh có chút kích động nhìn anh, gật đầu nhẹ.

Tưởng Thiên Lỗi vừa nhìn cô, vừa buông tay ra.

Đường Khả Hinh im lặng đậy hộp thuốc, bỏ hộp thuốc vào cái hòm thuốc, nhẹ nhàng đóng lại, không ngờ mới vừa xoay người, đã nhìn thấy Osica được thả ra không biết từ lúc nào, lập tức nhảy bổ lên trên người của Khả Hinh, cô kinh hãi, ngã ngồi ở trên đất, ôm con chó lông dài màu vàng, né tránh nó ngửi liếm, thật sự không chịu nổi kêu to: "Tại sao nó làm như vậy chứ? Có phải nó còn giận tôi hay không. . . . . ." .

"Không có. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, cười nhỏ nói: "Nó thích cô. . . . . ."

"À?" Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, đôi tay thử mở đôi móng vuốt của nó, thật gian nan nói: "Nó yêu thích tôi? Không thể nào đâu?"

"Ừ. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh, bất đắc dĩ cười nói: "Nó thích cô. . . . . . Mới có thể như vậy. . . . . ."

"À?" Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn con chó lông vàng thật sự xinh đẹp, con mắt nhìn mình chằm chằm, rồi cúi người xuống, cằm tựa vào trên vai của cô, càng không ngừng cọ. . . . . .

Trong lòng của cô đột nhiên thoáng qua chút ấm áp, ôm con vật này, nở nụ cười cảm động nói: "Nó. . . . . . Nó tên là gì?"

"Osica. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn con chó cưng của mình vui vẻ hiếm có, liền cười đáp.

"Osica. . . . . ." Đường Khả Hinh chậm rãi nhớ cái tên này, đột nhiên có chút vui vẻ nắm chân của nó, thật dịu dàng gọi: "Osica. . . . . ."

"Grâu!" Osica chợt nhìn cô rống lên một tiếng.

"A!" Đường Khả Hinh đột nhiên buông chân của nó, ngửa người ra phía sau, lại hoảng sợ hết hồn nhìn về phía nó.

"Nó đang đáp lời cô. . . . . . Đừng sợ. . . . . . Cô nói cho nó biết ý muốn của mình. . . . . . Nó sẽ làm việc cho cô. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi có chút kiêu ngạo nói.

"Có thật không?" Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

"Ừ. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười.

"Vậy. . . . . . Osica. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên nhẹ nhàng đưa ngón trỏ ra, chỉ về phía Tưởng Thiên Lỗi, thật dịu dàng nói: "Cắn anh đi. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn vung gậy, nghe nói như thế, phốc tiếng bật cười thiếu chút nữa vung gậy sai rồi!

Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi tối sầm lại.

Osica lập tức rống lên một tiếng, liền cúi đầu, tựa vào trong ngực Đường Khả Hinh.

"Cô thật là càng lúc càng giống cậu ta rồi !" Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên hung hăng nói.

"Aiz! Tại sao anh có thể nói như thế?" Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi bật cười nói: "Chuyện này cũng không liên quan tới tôi nha, con bé này, cái nên học không chịu học, không nên học cũng học xong rồi. . . . . . Đầu óc của cô ấy khẳng định bị méo mó!"

"Đầu óc của anh mới bị méo mó " Đường Khả Hinh tức giận lập tức phản bác anh!

"Tới đây! Anh trai dạy cho cô chơi bóng! Đừng đánh cửa sổ, đánh ly, phải chọn loại đồ chơi này mà đánh!" Trang Hạo Nhiên không nói nữa, ngoắc bảo cô tới đây.

"Anh không phải anh trai của tôi." Đường Khả Hinh không chịu, nói.

Trang Hạo Nhiên im lặng quay đầu, nhìn về phía cô nói: "Bao nhiêu người muốn tôi làm anh của họ mà không được?"

"Tôi không muốn!" Đường Khả Hinh nhịn cười nói.

"Tới đây!" Trang Hạo Nhiên ra lệnh cho cô!

Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, liền nhẹ nhàng đi về phía Trang Hạo Nhiên.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh nhẹ nhàng bước đi, sắc mặt bình tĩnh trở nên thâm trầm.

Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh đi tới trước mặt của mình, liền chuyển qua người của cô, đứng kề sát bên cô, cầm gậy golf thích hợp cho Khả Hinh, cúi người xuống, dạy cô nói: "Tôi nói với cô, lúc nãy cô vung gậy còn thiếu 90 độ. . . . . ."

"Rốt cuộc thiếu 90 độ là thế nào?" Đường Khả Hinh thật sự không hiểu.

"Như vậy. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cùng nắm gậy golf với cô, cánh tay vươn thẳng về trước, sau đó vung gậy golf về phía sau, theo bản năng dùng thân thể của đàn ông kéo thân thể mềm mại của Khả Hinh cùng nhau xoay, mới giải thích nói: "90 độ như vậy là đủ rồi. . . . . . Hiểu chưa?"

"Ồ. . . . . ." Đường Khả Hinh nghe xong, đột nhiên con ngươi sáng lên, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên nói nhỏ: "Lúc nảy. . . . . . Anh biết rất rõ ràng tôi thiếu 90 độ, sau đó anh cố ý không lên tiếng, có đúng không?"

Trang Hạo Nhiên cúi xuống nhìn cô nhóc này, đột nhiên mỉm cười, nói: "Ít nói nhảm! ! Do cô đánh không chính xác, còn nghi ngờ người ta!"

Đường Khả Hinh vẫn tức giận nói: "Đồ xấu xa! ! Còn muốn làm anh trai tôi".

"Cô mới là nhóc xấu xa!" Trang Hạo Nhiên mỉm cười, sau đó nói to "Đánh cầu" ngay lập tức kéo thân thể Khả Hinh, dùng sức vung lên, cầu vèo một tiếng, bay về phía trước đi ra ngoài, ở trên không trung vẽ một đường hình cung, liền rớt xuống gần hàng cờ. . . . . .

Tiếng vỗ tay vang lên.

Đường Khả Hinh cười vui vẻ.

Trang Hạo Nhiên hài lòng nở nụ cười, tay gõ nhẹ xuống đầu Đường Khả Hinh, mới xoay người, lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đã tức giận đứng lên, vẻ mặt anh đau khổ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Anh không thể nghỉ ngơi thêm một lát sao? Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . ."

"Không thể. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nói thẳng.

Trang Hạo Nhiên đành bất đắc dĩ căn dặn Khả Hinh nói: "Đi đi đi! Qua bên kia luyện thêm. Nhớ kỹ, đừng vung gậy sai đấy. . . . . ."

"Ồ. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức lên tiếng trả lời, bước đi.

Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh rất khéo léo đi về bên kia, anh yên lòng mỉm cười, xoay người, thấy Tưởng Thiên Lỗi đã cầm gậy golf của mình, nhìn về phía hàng cờ trắng nơi xa, anh cũng nhìn về phía vị trí kia, lạnh nhạt nói: "Cuộc tranh tài chuyên gia hầu rượu lần này, xem ra anh nhất định phải thắng. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, hai tròng mắt đột nhiên chăm chú, vung gậy golf lên, vèo một tiếng, bóng bay về phía hàng cờ.

Tiếng vỗ tay vang lên xung quanh.

Hai người cùng nhau gậy, đi về phía trước.

Không biết vì sao Đường Khả Hinh cứ có cảm giác có chút không thoải mái, ngẩng đầu lên, đón nhẹ gió mát, nhìn hai người đàn ông một đen một trắng trong mặt sân cỏ phía trước mặt.

"Tại sao cậu biết. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.

Trang Hạo Nhiên cùng cất bước đi về phía trước, cười nói: "Anh nói công việc với tôi, chưa bao giờ lấy phương thức giải trí, hôm nay là thế nào?"

"Chúng ta cũng biết tầm quan trọng của cuộc tranh tài này, chuyện này không cần nói cũng biết!" Tưởng Thiên Lỗi lạnh giọng nói.

Trang Hạo Nhiên cũng mỉm cười thoải mái, hai người cùng đi đến trước quả bóng, nhìn quả bóng cách lỗ đen nhỏ tại hàng cờ trắng không xa.

Tưởng Thiên Lỗi cầm gậy golf, đứng ở trước bóng, lại nói: "Mặc kệ trước kia chúng ta trải qua bao nhiêu cuộc chiến, nhưng hôm nay tôi phải nói cho cậu biết, tôi đã từng thiếu Khả Hinh một đoạn đường, cho nên, cho dù cô ấy thua, chỉ cần cậu bằng lòng với tôi, để cho cô ấy trở về Khách sạn Á Châu của tôi thì cổ phần rượu đỏ ngang bằng giữa chúng ta, tôi sẽ cho cô ấy!"

Trang Hạo Nhiên quay đầu, mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, có chút không tin nói: "Ý của anh là. . . . . . để cho Đường Khả Hinh nắm cổ phần rượu đỏ của chúng ta?"

"Đúng vậy!"

"Tưởng Thiên Lỗi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên thật khó được gọi anh như vậy.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên lạnh nhạt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Trước tiên anh phải hiểu cho rõ ràng bản thân anh rốt cuộc muốn cô ấy vì mục đích gì, rồi hãy nói. . . . . ."

"Cậu không hiểu rõ tôi, nhưng tôi lại hiểu rõ cậu!" Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi cứng rắn, xoay người nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: "Có đôi khi hai chúng ta suy nghĩ giống nhau, có lẽ cô ấy ở trong tay cậu phát triển tốt nhất, nhưng cậu nên hiểu rõ, nơi mà cô ấy muốn cống hiến là ở quê hương tôi đang ở, chỉ có tôi mới có thể làm cho cô ấy bay cao . . . . . ."

Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, im lặng không lên tiếng.

"Trả cô ấy lại cho tôi, tôi không để cho cô ấy phải thua hết!" Tưởng Thiên Lỗi khẳng định nói!

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Anh chắc chắn cô ấy sẽ thất bại?"

"Cô ấy không thể thắng!" Tưởng Thiên Lỗi lại kiên quyết nói: "Cho cô ấy một con đường rộng lớn hơn! Trả cô lại cho tôi."

Chương 270: Giai Giai

"Ha ha ha. . . . . ." Đường Khả Hinh lại bị Osica quấn ở trên người, chọc cười ha ha, sau đó nhìn hai người đàn ông nơi xa cùng đi tới, cô lập tức nghiêng đầu nhìn sang.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn lạnh lùng.

Trang Hạo Nhiên chỉ hơi nở nụ cười đi tới.

Bọn người Lâm Sở Nhai nhìn sắc mặt của anh, lập tức cảm thấy có gì không đúng.

Đường Khả Hinh ôm Osica cũng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nhàn nhạt, sắc mặt hơi thu lại, có chút căng thẳng đứng lên, đi về phía Trang Hạo Nhiên, đứng trước mặt của anh, nhìn anh.

"Làm gì vậy?" Trang Hạo Nhiên vươn tay, vỗ cái mũ của cô!

"Anh làm sao vậy?" Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, dịu dàng nhìn anh hỏi.

"Không có gì !" Trang Hạo Nhiên bắt chước cô, trợn to hai mắt nhìn cô.

Tưởng Thiên Lỗi dừng bước chân, mặt hơi nghiêng nhìn bọn họ một cái, mới tiếp tục bước đi.

"Tại sao trong lòng của tôi . . . . . có chút hoang mang?" Đột nhiên Đường Khả Hinh cảm giác có chút không thoải mái, lo sợ tim đập thình thịch, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, nhìn cô nói: "Trong lòng của cô hoang mang, liên quan gì tới tôi? Tôi làm sao biết?"

"Thật không có chuyện gì sao?" Đường Khả Hinh lại nhìn anh, cẩn thận hỏi.

"Thật không có chuyện gì!" Trang Hạo Nhiên khẳng định nói.

"Thật?" Đường Khả Hinh lại nghi ngờ hỏi.

"Thật mà! Bà cô!" Trang Hạo Nhiên véo mặt của cô!

Đường Khả Hinh lại nắm chặt tay của anh, ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên dừng tay lại, để mặc cho bàn tay nhỏ bé của cô nắm tay của mình, đón gió ngọt ngào, nhìn cặp mắt to xinh đẹp mơ mộng của Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười nói: "Hiện tại tôi mới phát hiện, thì ra đôi mắt của cô đẹp hơn mắt của cô ấy. . . . . ."

Dường như Đường Khả Hinh biết anh nói tới ai, liền sâu kín hỏi: "Tại sao. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên nhăn mặt, cũng có chút nghiêm túc nhìn Đường Khả Hinh nói: "Bởi vì trong đôi mắt của cô có mộng thật. . . . . . giấc mộng rất cao xa. . . . . ."

Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, nhẹ tránh ra khỏi bàn tay nhỏ bé của cô, vỗ nhẹ bả vai của cô, liền xoay người đi khỏi, trước khi đi nói: "Đánh golf xong, tiếp tục đến nhà tôi, tôi bố trí bài tập cho cô !"

"A! !" Đường Khả Hinh gào khóc một tiếng, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt đau khổ nói: "Hôm nay đã hơn nửa ngày rồi!"

"Hôm nay hơn nửa ngày, vậy cô có muốn qua hay không?" Tiếng của Trang Hạo Nhiên từ đầu kia truyền đến.

"Hừ!" Đường Khả Hinh cố ý trừng mắt liếc nhìn anh một cái, mới mỉm cười đi về phía trước.

'Phòng tổng thống'.

Đường Khả Hinh trực tiếp tắm rửa ở trong phòng của Trang Hạo Nhiên, mặc áo thể thao màu trắng, quần short màu tím đậm Trang Hạo Nhiên mua cho mình ở Khách sạn Á Châu, ngồi xếp bằng ở trước bàn trà, trước mặt mở một cuốn sách rượu đỏ, cô vừa cầm bút máy, vừa có chút không kiên nhẫn ghi chép tài liệu, vừa liếc mắt nhìn người kia ở phòng bếp.

Trang Hạo Nhiên mặc T-shirt màu trắng, quần thường màu trắng, đang đứng ở trong phòng bếp, tập trung tinh thần chăm chú cắt thịt bò, dùng dao đập mạnh mấy cái, mới cẩn thận rót dầu ô liu vào trong cái chảo, trong chảo phát ra tiếng xèo xèo, anh bình tỉnh cầm cái vá, nhẹ nhàng xúc thịt bò vào trong chảo, quan sát thịt bò đổi màu, sau một lúc lâu mới xoay người, rửa tay, lấy một tấm thớt khác, cầm dao nhỏ cắt táo, chuối tiêu, củ cải đường, quả thạch anh, một ít dâu tây, bỏ vào đĩa thủy tinh, bỏ salad vào, nhanh chóng trộn đều một lúc, mới xoay người, dùng cái vá lật thịt bò, lại tiếp tục trộn salad xong, cầm muỗng múc một chút táo salad ăn thử, nhai xong, hài lòng mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh đang nghiêng cái đầu nhỏ nhìn mình, anh cau mày nhìn về phía cô hỏi: "Làm gì?"

Có chút nghiêm túc, chỉ cần có liên quan đến rượu đỏ và công việc, anh rất nghiêm khắc, rất đáng sợ.

Cô không dám lên tiếng, tiếp tục ghi chép tài liệu trong sách: Hạt nho là một loại hạt dùng để trồng thành cây nho, có nhiều loại hạt nho có kích cỡ không giống nhau. Hạt nho có rất nhiều chất dinh dưỡng, có tác dụng chống ô-xy hoá. Chỉ là sau khi hạt nho bị nghiền ép sẽ tiết ra chất đắng, cho nên trong quá trình chưng cất sản xuất rượu, sẽ loại bỏ hạt để tránh hạt nho bị nghiền ép vào trong dịch rượu. . . . . .

Cô ghi chép ghi chép, ghi chép đến mỏi tay, liền có chút tức giận dừng bút, lúc này mới nghe được tiếng bước chân, cô quay đầu sang, thấy Trang Hạo Nhiên đang cầm đĩa thủy tinh, vừa ăn vừa đi tới, ngồi ở trên ghế sa lon, nhai rất nhàn nhã, hỏi: "Tại sao không chép nữa ?"

"Những thứ này tôi đều hiểu, tại sao còn phải ghi chép chứ?" Đường Khả Hinh là người có thiên phú, cho nên trong lòng có chút kiêu ngạo và không kiên nhẫn, không chịu lãng phí thời gian làm chuyện nhàm chán.

Trang Hạo Nhiên để cái muỗng xuống, nện cái đĩa ở trên bàn, đột nhiên cúi người, hai tay chống ở trước mặt bàn, cúi đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh! !

Đường Khả Hinh cũng ngẩng mặt lên, tuyệt đối không sợ hãi nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhướng mày, nhìn vẻ mặt cô, trên mặt không nhịn được lộ ra nụ cười, nói một câu: "Cô nhóc này! !"

Đường Khả Hinh lại trừng mắt về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt không muốn của Khả Hinh vài lần, mới hỏi: "Cô nói cho tôi biết, lúc nảy tôi để cho cô học kiến thức cơ bản, cô đều hiểu hết không?"

Ánh mắt của Đường Khả Hinh có chút ảm đạm, cúi đầu vuốt vuốt bút máy, lầu bầu nói: "Có chút hiểu, có chút không hiểu. . . . . ."

"Cô hiểu cái này một chút, hiểu cái kia một chút, kiến thức cơ bản không vững vàng như vậy, cô làm sao tham gia cuộc tranh tài thế giới ?" Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt cô, lại nghiêm túc nói: "Bởi vì từ nhỏ cô học kiến thức lộn xộn, cho nên mới làm trở ngại sự tiến bộ của cô! Học tập hệ thống, sẽ làm cho thực lực của cô giống như chiếc áo khoác, từng lớp, từng lớp khoác lên, thực lực của cô sẽ tích lũy càng lúc càng dày, đến lúc không thể phá vỡ. Suy nghĩ đến trận đấu giữa cô và bọn họ, bọn họ đều là người trải qua nhiều thử thách, rất nhiều người trong bọn họ tuổi đã hơn một trăm, đã gặp gió mưa rất nhiều, kinh nghiệm cũng nhiều, người nếm ra mùi vị cuộc sống, làm sao không thể là một chuyên gia hầu rượu ưu tú nhất? Khách sạn là một nơi dâng hiến, khi thân cô ở trong đó, sẽ không tự chủ được mà chịu ảnh hưởng hoàn cảnh, dâng hiến mình, cuộc tranh tài chuyên gia rượu đỏ lần này, tuy nói là rượu đỏ, thật ra thì chính là xem tinh thần dâng hiến của cô. . . . . . người thầy mà cô thích nhất, Laurence tiên sinh chính là một người thầy có đủ tinh thần dâng hiến cho rượu đỏ, cho nên được Tổng Giám đốc Tưởng trọng dụng, hiện tại giá trị con người của ông ấy vượt qua ba tỷ rồi. . . . . ."

Đường Khả Hinh thở hốc vì kinh ngạc, trợn to hai mắt nhìn Trang Hạo Nhiên.

"Tôi không có tiền cho cô. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cố ý nhìn cô nói.

Đường Khả Hinh cũng cố ý nhìn anh.

"Tại sao cô nhìn tôi?" Trang Hạo Nhiên lại tức giận nhìn cô.

"Tôi không có muốn tiền của anh! Anh chịu để cho tôi đi theo anh làm việc, đi theo anh học tập, tôi đã rất vui rồi. . . . . ." Sau khi Đường Khả Hinh được Trang Hạo Nhiên giảng giải, thật vui vẻ cầm bút máy, rất nghiêm túc ghi chép tài liệu.

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, lại nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh nghe lời chăm chú học tập, đột nhiên mỉm cười, giọng nói hơi nhàn nhạt hỏi: "Cô có lòng tin thắng cuộc tranh tài rượu đỏ lần này không?"

"Không biết. . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn ghi chép, vừa ghi vừa nói: "Tôi chỉ biết tôi phải vào Top 5. . . . . ." .

"Tại sao?" Trang Hạo Nhiên quên mất.

"Bởi vì Tổng Giám đốc Tưởng đã nói, nếu tôi không thể vào Top 5, tôi phải rời khỏi anh. . . . . ." Đường Khả Hinh tiếp tục ghi chép.

Trang Hạo Nhiên nghe xong liền tức giận đứng lên nói: "Tôi không thích cấp dưới không muốn đứng đầu !"

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía anh, thật lòng nói: "Tôi cũng không thích. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên nhìn cô.

Đường Khả Hinh đột nhiên dựa vào bên ghế sa lon, hơi ngẩng đầu lên, nhìn không gian xa hoa nơi này, mới sâu kín nói: "Cha đã từng nói với tôi, làm chuyện gì cũng phải làm được tốt nhất, cũng phải đứng nhất, nếu con ném hai thứ này ra thật xa, con mới có thể thành công. . . . . . Nhưng. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên nhìn cô.

Đường Khả Hinh đột nhiên xoay người, cười ngọt ngào nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Nhưng. . . . . . Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi nghĩ tới có được đứng đầu hay không cũng không sao cả. . . . . ."

"Tại sao?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô, hỏi lại.

"Bởi vì. . . . . ." Đường Khả Hinh thật sự rất quý trọng nhìn Trang Hạo Nhiên, đột nhiên tinh nghịch, cười cười nói: "Bởi vì tôi có thể sống ở bên cạnh anh, tôi tin chỉ cần tôi theo anh học tập, tương lai tôi sẽ đứng đầu. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn cô cười dí dỏm, cười thật ngọt ngào, thật nhẹ nhõm, ánh mắt của anh lóe lên một cái, đột nhiên sâu kín nói: "Nếu như cô không thể đứng đầu, cô muốn rời khỏi tôi sao ?"

Sắc mặt của Đường Khả Hinh biến đổi, đột nhiên đứng lên, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, ánh mắt rất khẩn cấp.

"Làm gì?" Trang Hạo Nhiên bật cười hỏi.

"Anh. . . . . . Không muốn tôi rồi. . . . . ." Trong lòng của Đường Khả Hinh không khỏi căng thẳng.

Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, đột nhiên vươn tay, vuốt ve đầu của cô, ngón tay cắm vào trong mái tóc ngắn của cô, tức giận hỏi: "Tại sao không sấy tóc?"

"Tôi hỏi anh. . . . . . Có phải tôi không đứng đầu. . . . . . Anh cảm thấy tôi vô dụng, không quan tâm tôi hay không. . . . . ." Trong lòng Đường Khả Hinh có cảm giác lạnh lẽo, thật sợ hãi.

"Sẽ không! Đứa ngốc!" Trang Hạo Nhiên đột nhiên kéo cô, đặt cái đĩa thủy tinh trên tay cô, cầm khăn lông bên cạnh ghế sa lon, trùm trên đầu của cô, lau khô tóc cho cô, lau thật mạnh!

"Đau!" Đường Khả Hinh vừa ăn salad, vừa kêu lên.

"Tập trung học tập, mỗi ngày tôi làm cho cô ăn . . . . . ." Trang Hạo Nhiên lau tóc cho cô, như dỗ đứa bé, cười hỏi: "Tôi giống anh trai của cô không?"

"Không giống!" Đường Khả Hinh tiếp tục ăn salad!

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thu lại, ném khăn lông trên ghế sa lon, đứng dậy đi làm món ăn.

"Tại sao anh cứ muốn làm anh trai tôi? Ghét!" Đường Khả Hinh hung hăng liếc anh, tức giận hỏi.

"Ăn cơm còn chờ chút thời gian, cô ăn salad trước, cô đừng nói chuyện, tôi nghe sẽ tức giận! Tối hôm nay không chép xong cho tôi, không cho ăn cơm!" Tiếng của Trang Hạo Nhiên từ đầu kia truyền đến.

Đường Khả Hinh hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, vẫn ghé vào trên bàn, cầm bút lên, tiếp tục ghi chép tài liệu, đang quyết tâm nhớ kỹ, đột nhiên nhìn thấy màn hình chiếc điện thoại di động màu đen của Trang Hạo Nhiên cùng kiểu dáng với cái của mình, nhấp nháy màu xanh dương, sau đó rung lên, cô ồ một tiếng, ngẩng đầu nhìn số điện tới: Giai Giai. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro