C271 - 275

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 271: Giúp anh theo đuổi

Sắc mặt của cô hơi thu lại, xoay người nhìn Trang Hạo Nhiên đưa lưng về phía mình, đang chăm chú nấu nước sốt tiêu đen, liền hơi lớn tiếng nói: "Tổng Giám đốc. . . . . . Điện thoại của anh reo. . . . . ."

"Giúp tôi nhận đi. . . . . ." Tiếng của Trang Hạo Nhiên truyền đến.

"Nhưng. . . . . . Đây là số nước ngoài . . . . . . tên Giai Giai. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên nhỏ giọng nói.

Cái vá trong tay Trang Hạo Nhiên ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.

Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng kia, liền im lặng suy nghĩ một chút, mới chậm rãi cầm điện thoại di động, đứng lên đi vào phòng bếp, đi tới trước mặt của anh, đưa cho anh.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi cầm máy, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động lóe lên hai chữ Giai Giai, suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc cầm điện thoại xoay người đi ra phòng bếp, đi tới trước cửa sổ sát đất, nhận điện thoại, đáp nhẹ. . . . . ."Ừ. . . . . ."

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đi theo ra ngoài, tựa vào bên cổng vòm phòng khách nhỏ, nghiêng đầu nhìn bóng dáng của Trang Hạo Nhiên thật đẹp trai, lúc này có vẻ cô đơn.

Đối phương im lặng một lúc.

Trang Hạo Nhiên nắm điện thoại, cũng không lên tiếng.

Một tiếng cười quyến rũ từ đầu kia thế giới truyền đến, giống như cơn gió đưa tới ngọt ngào cùng tiếng nhạc jazz du dương và ly rượu đỏ "Conti" năm 2000. . . . . .

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên có chút căng thẳng, hai mắt lóe lên một cái, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng.

Bên kia truyền đến tiếng mưa rơi, đoán chừng cô đi tới trước cửa sổ sát đất, kéo nhẹ rèm cửa sổ, nhìn màn mưa phía bên ngoài. . . . . . Cô vẫn sống tại Cambridge, mỗi ngày cởi xe đạp, cõng bản vẽ, chạy khắp thế giới, mới gặp được Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng cùng quần thường màu trắng, đôi tay cắm nhẹ trong túi quần, băng qua con hẻm nhỏ ở Cambridge thì không cẩn thận đụng phải. . . . . .

Khi đó, xe đạp ngã trên mặt đất, bánh xe quay nhanh.

Cô cũng ngã trên mặt đất, đầu gối chảy máu, cô có chút khổ sở kêu nhỏ, ôm đầu gối, nhắm mắt lại, thở mạnh.

Anh cứ như vậy, bế cô lên, đi tới bệnh viện.

Tình yêu tới như vậy đấy.

Bọn họ cứ ở trong thế giới ái tình, tay trong tay, đi qua từng mùa, ở nước Anh là đất nước có sương mù nhiều mưa, hai người thường ôm nhau băng qua con hẻm nhỏ Cambridge, thậm chí vừa ôm nhau hôn, vừa nắm tay băng qua con đường có dấu vết lịch sử ở Cambridge, giọng của cô cũng không trong trẻo mà mang theo một chút khàn khàn làm người khác mê luyến, nghe rất hấp dẫn và quyến rũ, thỉnh thoảng cô mặc áo sơ mi trắng của anh, cầm rượu đỏ, đứng ở trước cửa sổ sát đất, trêu chọc anh gọi nhỏ: "Em trai. . . . . ."

Anh sẽ rất tức giận đi tới, từ phía sau lưng ôm lấy thân thể của cô, hung hăng hôn cổ của cô nói: "Em gọi em trai nữa thử xem!"

"Ha ha ha. . . . . ." Cô bị anh chọc vui vẻ, liền cất tiếng cười to.

Chuyện cũ rõ mồn ở trước mắt, nhưng thời gian đã qua.

Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động, đứng ở trước cửa sổ sát đất, nghe tiếng cười liên tục, giống như có ý trêu chọc mình mở lòng, anh bất đắc dĩ nở nụ cười.

"Em biết anh không trách em, sẽ không trách bất kì ai, anh là một thân sĩ rất tao nhã. . . . . ." Rốt cuộc cô dùng giọng nói của cô đặc biệt gợi cảm và quyến rũ truyền đến.

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, sắc mặt cũng hơi thu lại.

"Ngày hôm qua em có nói chuyện điện thoại với em gái. . . . . ." Tiếng của Giai Giai tiếp tục truyền đến.

Trang Hạo Nhiên nghe nói như thế, liền có chút nguợng ngùng cúi đầu cười.

"For you love her, I don't have the opinion. . . . . ." Giọng nói khêu gợi của Giai Giai truyền đến.

"Cái gì?" Trang Hạo Nhiên có chút không tin nổi nói: "Em không có ý kiến?"

"End" Cô hơi cao giọng, đáp nhẹ.

"... ..." Trang Hạo Nhiên đột nhiên bất đắc dĩ nở nụ cười. "... ..." Trang Hạo Nhiên đột nhiên bất đắc dĩ cười.

"... ..." Trang Hạo Nhiên đột nhiên bất đắc dĩ cười.

"Come on, baby, we are smart, face a fruitless love, we don't have the time and love to stay in the past, my dear, I want you to be happy. . . . . . . . . . . ." Giọng nói của Giai Giai có chút hấp dẫn nhưng cũng căng thẳng giải thích. (Thân ái, chúng ta cũng phải tự nhiên một chút, đối mặt một tình yêu không kết quả, chúng ta cũng không cần thiết giữ lại thời gian và tình yêu trong quá khứ, thân ái, em hi vọng anh có thể hạnh phúc. . . . . . )

Trang Hạo Nhiên lại im lặng.

"Cho nên. . . . . ." Giai Giai lại dùng tiếng trung không quá lưu loát, thật lòng nói: "Đi yêu thôi. . . . . . Về tình yêu với Tinh Xuyên, mặc kệ nó yêu người nào, luôn có lý do, anh chỉ cần có lý do để yêu, vậy là được rồi. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên không nhịn được, có chút xúc động nở nụ cười.

"You are a very good man, I lost you, is the most regretful thing in my life, but, sorry, have this love is not the life I want, because I love you, my work, my life, the drastic change, the passion, the inspiration, all buried in the bottom of the river my body, in the forward, my soul is paused, please forgive me to draw for the life of the selfish... " Giai Giai lại thật lòng nói.

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, sắc mặt của anh ngưng tụ, tay cầm điện thoại, hai mắt đột nhiên trở nên thâm trầm. . . . . .

"I'​m sor­ry. . . . . ." Giai Giai không nhịn được khẽ thở dài, cũng có chút mất mát nói.

Trang Hạo Nhiên cúi xuống, cố nén hơi thở, tiếp tục không lên tiếng.

"When I hear you are in china, the pursuit of my sister, I am very happy... thank you for coming out of our love. . . . . ." Giai Giai lại thật lòng nói.

Trang Hạo Nhiên hơi xoay người, dựa vào cây cột bên cạnh cửa sổ, sắc mặt có chút nặng nề.

Đường Khả Hinh thật sự rất tò mò nhìn vẻ mặt của anh, cho tới bây giờ cũng không có nhìn thấy vẻ mặt anh nghiêm túc như vậy.

"OK, take good care of yourself. . . . . ."

Điện thoại cúp rồi.

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên có chút bối rối xoay người, đột nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh giống như cây cột, đứng tại nơi đó, anh giật mình, ném điện thoại di động tới trên ghế sa lon, nhàn nhạt nói: "Làm tôi giật mình!"

Anh đi qua bên cạnh cô, đi vào phòng bếp, tiếp tục nấu cơm.

Đường Khả Hinh chân trần, từng bước từng bước đi tới trước mặt của anh, nghiêng đầu nhìn nét mặt anh thật bình tĩnh, dịu dàng hỏi: "Anh. . . . . . Không có sao chứ?"

"Không có gì!" Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, rất yên lặng nấu nước sốt tiêu đen.

"Có phải bạn gái trước của anh hay không . . . . ." Đường Khả Hinh bạo gan hỏi.

"Ừ. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt đáp lời.

"Chị ấy mắng anh theo đuổi em gái của chị ấy à? Có phải nói anh là tên cầm thú không bỏ qua cho em gái người ta hay không?" Đường Khả Hinh lại tưởng tượng quá sức!

Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn cô!

Đường Khả Hinh lập tức cười nói: "Ôi chao, tôi nhìn thấy anh không vui mà."

"Liên quan gì tới cô?" Trang Hạo Nhiên tiếp tục nấu cơm.

"Chậc! Thất tình mà thôi, có gì to tát đâu. . . . . ." Đường Khả Hinh không nhịn được duỗi ngón tay, muốn quẹt một chút nước sốt trên chảo nóng.

"Chát!" Một tiếng, Trang Hạo Nhiên phủi tay cô, sau đó cầm cái thìa nhỏ, múc một chút nước sốt, thổi nhẹ mới đưa tới bờ môi cô, nói: "Sau này không cho thử như vậy, sẽ phỏng tay, nếm đi. . . . . ."

Đường Khả Hinh liền nghiêng người tới trước, nhẹ nhàng ngậm nước sốt tiêu đen một cái, mặt của cô đột nhiên nhăn lại nói: "A! ! Mặn quá . . . . . ."

"Mặn? Làm sao có thể?" Trang Hạo Nhiên lập tức cầm cái muỗng, tự mình nếm thử một chút, hơi bĩu môi một cái nói: "Không mặn. . . . . ."

"Rất mặn. . . . . . Không chịu nổi. . . . . ." Đường Khả Hinh nhăn mặt, không biết từ lúc nào lui về phía sau lưng, vừa lui, kéo cửa tủ lạnh, xoay người cầm cái muỗng, múc một phần nhỏ bánh ngọt Trang Hạo Nhiên mới vừa chuẩn bị cho mình, hơi xoay người, giơ bánh ngọt, cười hì hì nói: "Tới đây! Cái đó rất mặn, không chịu nổi, nếm một chút bánh ngọt, cho vui vẻ một chút. . . . . ."

Lúc này Trang Hạo Nhiên mới dừng động tác, hai mắt lộ ra một chút dịu dàng mỉm cười nhìn cô.

"Nhanh lên! !" Đường Khả Hinh lại đưa tới môi anh.

Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, liền cúi người xuống muốn nếm bánh ngọt. . . . . . Đường Khả Hinh đột nhiên thu tay lại, bỏ bánh ngọt vào trong miệng của mình, không nhịn được ngẩng đầu bật cười vui vẻ . . . . . .

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên, chợt vươn tay ôm chặt Đường Khả Hinh vào trong ngực, hung tợn nói: "Trêu chọc tôi? Tôi nếm trở lại! !"

Anh không nói hai lời, liền cúi người xuống, muốn hôn lên đôi môi đỏ nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh tỏa ra mùi sữa mê người. . . . . .

Đường Khả Hinh ngửa mặt ra sau, con ngươi trừng to, thật căng thẳng nhìn anh.

Môi của Trang Hạo Nhiên dừng ở bờ môi cô cách không tới 1cm, nhướng mày, ánh mắt rất mập mờ, cười xấu xa nhìn cô nói: "Gọi anh trai. . . . . . Tôi sẽ bỏ qua cho cô. . . . . ."

Ánh mắt của Đường Khả Hinh chớp chớp, nhìn người đàn ông xấu xa, nuốt một ngụm nước bọt, vẫn. . . . . . Lắc đầu một cái. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nóng mắt, thở hốc vì kinh ngạc, nhìn chằm chằm cái người không sợ chết, anh à một tiếng, chợt cúi người xuống, một tay khiêng cô lên, bước nhanh đi ra phòng khách, tức giận nói: "Tôi đánh chết người không có lương tâm này!"

"A! Cứu mạng a!" Đường Khả Hinh đưa đôi tay kêu to!

Trang Hạo Nhiên ôm cô nện ở trên ghế sa lon, tức giận chỉ về phía cô nói: "Tối nay không học thuộc lòng hết quyển sách này, không cho phép cô về nhà!"

"Ôi chao, ôi chao!" Đường Khả Hinh nằm ở trên ghế sa lon, đau đớn kêu to: "Đau chết mất!"

"Đi chết đi!" Trang Hạo Nhiên đá vào cái mông của cô một cái! !

"A . . . . . ." Đường Khả Hinh giống như con gián, đưa tay chân lên giật giật một cái, cuối cùng rũ xuống, chết!

Trang Hạo Nhiên cũng không quay đầu lại, bước đi, nói: "Tôi đếm ba tiếng, cô không dậy, tôi lấy kim châm ghim vào huyệt Dũng Tuyền (*) của cô!"

(*Dũng Tuyền là huyệt vị nằm ở gan bàn chân.)

Con gián muốn chết Đường Khả Hinh đưa tay nắm quyển sách, mở ra tài liệu lúc nảy mình đã xem, đọc tiếp: "Cuộc sống của nho trải qua tổng cộng 6 giai đoạn, nảy mầm, ra lá, nở hoa, kết quả, bắt đầu trưởng thành, chín muồi, từng giai đoạn hình thành quả nho, cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với rượu đỏ. Nếu như có một chỗ sai lầm, sẽ có khả năng ảnh hưởng đến màu sắc cuối cùng của rượu đỏ, thậm chí sẽ phá hỏng khâu chưng cất rượu . . . . . ."

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng làm xong món ăn, đem beefsteak, rau xanh trộn tôm hùm, còn có canh gà nhân sâm Khả Hinh dạy mình làm, đưa lên đủ hết, sau đó đi ra khỏi phòng bếp, nhìn Đường Khả Hinh như học sinh tiểu học cầm sách học: "Thời kì hạt nho nảy mầm, ở Bắc bán cầu vào tháng 3, ở Nam Bán Cầu vào tháng 9, khi nhiệt độ nơi đó tăng lên 10 độ c, lúc này, hạt nho sẽ bắt đầu phồng to lên, chồi xanh cũng bắt đầu xuất hiện, chỉ là trước đó, nông dân trồng nho phải tiến hành cắt tỉa. . . . . ."

Anh níu cổ áo của cô, để cho cô đứng lên bước đi.

Đường Khả Hinh vừa bắt đầu học tập, rất nghiêm túc cầm sách, vừa đọc vừa bước đi theo anh, cho đến khi ngồi vào bàn ăn, cô vẫn còn đọc. . . . . ."Bắc bán cầu, vào trung tuần tháng 5, lá nho sẽ phải chịu đựng sương giá đe dọa, mà Nam Bán Cầu thời gian có sương giá là trung tuần tháng 11. Lúc này nông dân trồng nho phải kéo dài cách cắt tỉa. Để cho hạt nho nảy mầm khá muộn, tránh được sương hại, cũng có nông dân trồng nho dung cách tưới nước, đốt lò than, đun nóng đường ống, dùng quạt gió to lớn hoặc máy bay trực thăng thổi tan không khí lạnh lẽo để bảo vệ cây nho của bọn họ. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên vừa nghe, vừa cắt beefsteak thành từng phần nhỏ, sau đó đưa tới bên miệng của cô.

Đường Khả Hinh há miệng ăn beefsteak, tiếp tục đọc: "Có nhiều loại rượu nho. . . . . ."

Cô không kiên nhẫn nhìn về phía anh nói: "Cái này tôi biết rõ. . . . . ."

"Đọc đi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cầm bánh tráng, bọc hai con tôm, đưa đến bên miệng của cô.

Cô vừa ăn vừa thở dài, tiếp tục đọc: "Nói chung, một gốc nho tốt chỉ có thể ủ ra ba bốn bình rượu đỏ, nhưng có vài trang trại hang đầu, vì bảo đảm chất lượng rượu đỏ sẽ thực hành nguyên tắc "Số lượng ít chất lượng cao", sản lượng nho giảm xuống là bởi vì điều kiện tự nhiên giống nhau, cây nho cho ra số lượng quả nho càng ít, ủ ra rượu chất lượng càng cao. . . . . . Lão đại! Tôi giúp anh theo đuổi Tinh Xuyên. . . . . . Chẳng hạn như rượu Burgundy, Conti Winery nổi tiếng, hàng năm sản lượng cũng chỉ có 2500ml, 3 cây nho chỉ ủ ra một chai rượu đỏ. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên nhíu mày, nhìn về phía cô nói: "Cô nói cái gì?"

Đường Khả Hinh thả sách xuống, cầm một chút bánh tráng, bọc tôm và chút dưa xanh, chấm một chút nước sốt, đưa tới khóe miệng Trang Hạo Nhiên, nhét vào, mới nói: "Tôi giúp anh theo đuổi Tinh Xuyên! ! Cho chị của Tinh Xuyên tức chết! Chị ấy không nhớ anh là tổn thất của chị ấy!"

"Đúng vậy!" Trang Hạo Nhiên có chút tức giận ngẩng đầu lên, nói! !

"Tôi giúp anh theo đuổi!" Đường Khả Hinh lại gật đầu nói!

"Làm sao theo đuổi?" Trang Hạo Nhiên hỏi.

"Phải có kế hoạch hoàn hảo! Tối nay cho tôi không học bài, tôi trở về giúp anh suy nghĩ một chút. . . . . ." Đường Khả Hinh hết sức chăm chú, cắt thịt bò, rất trịnh trọng nói.

". . . . . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn cô.

Đường Khả Hinh vừa ăn, hai mắt vừa xoay tròn, chợt ném cái nĩa xuống, phát điên lao ra phòng bếp, Trang Hạo Nhiên đuổi theo, từ phía sau lưng ôm lấy người của cô, muốn mang cô tới cửa sổ sát đất, nói: "Ném cô xuống làm mồi cho cá, tối nay cũng không cần học bài nữa!"

"A . . . . . . ha ha ha. . . . . ." Đường Khả Hinh không nhịn được cất tiếng cười to, kêu to: "Thả tôi xuống. . . . . ."

"Không nghe lời!" Trang Hạo Nhiên ôm cô ném trên ghế sa lon, mới xoay người, sau đó nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đứng ở trước mặt của mình, anh hơi sửng sốt, nói: "Anh. . . . . ."

Cả người Đường Khả Hinh bị ném ở trên ghế sa lon, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mặt đỏ lên.

Chuyện không xong, Osica to lớn đi theo phía sau Tưởng Thiên Lỗi, nó vẫn cắn quần Tô Lạc Hoành. . . . . .

Hai người bọn họ cùng sững sờ, nhìn cảnh tượng này.

"Chuyện này. . . . . ." Trang Hạo Nhiên không hiểu nói: "Là. . . . . . sao?"

"Lão đại!" Tô Lạc Hoành muốn khóc đứng lên nói: "Con Osica chết tiệt này. . . . . . muốn tìm Khả Hinh, không tìm được người, liền cắn quần tôi, muốn tôi dẫn đường tìm cô ấy. . . . . . Ô ô ô, cứu tôi, con này không có tính người . . . . . ."

"À?" Đường Khả Hinh quát to một tiếng.

Chương 272: Tôi ăn no rồi

"Grâuuu!" Osica nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức buông quần Tô Lạc Hoành ra, muốn đi vào trong, Trang Hạo Nhiên sợ hãi và chán ghét muốn dùng chân chặn lại nhưng con vật thông minh phóng qua chân của mình, vui vẻ bổ nhào trên người của Đường Khả Hinh!

"A!" Đường Khả Hinh lại bị nó nhào tới, sau đó đôi chân trước của nó lại ôm cổ của cô, càng không ngừng cọ cọ trên cổ của cô, cô không nhịn được bật cười.

Trang Hạo Nhiên hung tợn nhìn chằm chằm con súc sinh này! !

Tưởng Thiên Lỗi cũng chậm rãi đi tới, nhìn cảnh tượng này, từ từ cởi bỏ hai cúc áo, ngửi được một mùi cơm chín, mới chậm rãi hỏi: "Đang dùng cơm?"

"Ồ!" Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải cười đi tới, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Anh muốn ăn một chút không?"

"Ừ. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi cởi tây trang của mình ra, ôm đến trên ghế sa lon, mới quay đầu nhìn bốn cầm thú Lâm Sở Nhai ở phía sau lưng, giống như có nhiệt tình hỏi: "Các người cũng vào ăn đi?"

Bọn Lâm Sở Nhai vốn biết hôm nay Trang Hạo Nhiên nấu cơm, muốn tới ăn chực, tuy nhiên nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Tưởng Thiên Lỗi, phát ra một cỗ sát khí, cái ót bọn họ chợt lạnh, nhanh chóng cười nói: "Không cần, chúng tôi không đói bụng, ăn rồi, ăn rồi!"

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nhìn về phía mấy kẻ vô dụng!

"Vậy vô ngồi một lát?" Tưởng Thiên Lỗi vừa xắn ống tay áo, vừa thản nhiên nhìn về phía bọn họ nói.

"Không cần, không cần! Mọi người từ từ ăn, chúng tôi đi trước. . . . . ." Bọn họ không nói hai lời, ngay lập tức phịch một tiếng, đóng chặt cửa lại!

Trong nhà chỉ còn lại ba người và một con chó!

Lúc này Đường Khả Hinh cũng có chút lo sợ nhìn hai người đàn ông hôm nay cảm xúc giống như có chút không ổn, cô không muốn làm vật hy sinh, ngay lập tức cũng cười đứng lên, nhìn hai người nói: "Tôi cũng ăn no rồi, vậy tôi không quấy rầy hai người nói chuyện quốc gia, từ từ ăn hả, tôi đi trước. . . . . ."

"Tốt. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi hết sức tao nhã, hết sức phong độ, đôi tay cắm túi quần, đi vào phòng ăn.

Trang Hạo Nhiên nhịn cười đi vào phòng ăn.

Đường Khả Hinh thở ra một hơi, không nói hai lời, giống như tên lửa nhào đến trên bàn, soạt soạt soạt, thu dọn tài liệu và laptop, trong miệng cắn một cây bút máy, đầu tóc rối bời, quần áo xốc xếch cũng không chú ý, phát điên bước thẳng ra ngoài cửa, sau đó Osica cũng ngoắc ngoắc cái đuôi, uốn éo cái mông, rất phong độ và tao nhã cũng đi theo sau lưng Đường Khả Hinh đi ra ngoài, thuận tiện đưa chân sau, móc nhẹ, đóng cửa lại. . . . . .

Quả nhiên không ngoài dự đoán của hai người đàn ông, cửa mở ra một lần nữa, vẻ mặt Đường Khả Hinh không chút thay đổi, lại hết sức khéo léo nhanh chóng ôm tài liệu đi vào phòng khách, đặt mọi thứ xuống, sau đó đi vào phòng ăn, lập tức muốn ngồi ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, không ngờ Osica như mũi tên, chui lên, cắn vạt áo Đường Khả Hinh, kéo cô tới ngồi xuống bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi!

"Aiz!" Đường Khả Hinh lập tức ngồi tại chỗ, nhìn về phía con Osica đã uốn éo cái mông, đi tới vị trí cô mới vừa ngồi, rất oai phong tung người nhảy một cái, giống như Tướng quân, dựng người lên, mắt to tròn vo nhìn chằm chằm về phía Trang Hạo Nhiên!

Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn Osica, tức giận nói: "Mày nhìn chằm chằm tao làm gì?"

Osica nghe Trang Hạo Nhiên nói, vẫn nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên hận nghiến răng nghiến lợi nhìn con chó đáng chết, thật muốn cầm thuốc chuột độc chết nó! !

"Lúc nãy không phải cô muốn đi ra ngoài sao? Tại sao không đi?" Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, mở khăn ăn, nhìn về phía Đường Khả Hinh lạnh lùng hỏi.

"À. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức nhún nhún vai, hơi miễn cưỡng cười nói: "Bất chợt tôi mới nhớ tới, tôi . . . . . Tôi còn chưa ăn xong beefsteak. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhìn cái đĩa trống không, mới nói: "Ồ. . . . . . Vậy cô từ từ ăn đi. . . . . ."

"Ha ha ha. . . . . ." Đường Khả Hinh thật sự bất đắc dĩ vươn tay bưng canh gà nhân sâm của Trang Hạo Nhiên, đặt ở trước mặt của mình, xé một đùi gà ăn, vừa nhai vừa nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng này, hơi cẩn thận hỏi: "Tôi thấy Osica giống như thật sự rất ưa thích tôi . . . . . Nó sẽ không chờ tôi ăn xong, còn muốn đi theo tôi chứ . . . . ."

"Tôi cũng không gò bó tự do của nó. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nói xong, đột nhiên cắt một miếng beefsteak, nhẹ nhàng ném lên không trung. . . . . .

"Grâuuu! !" Osica nhảy một cái, mạnh mẽ nhào tới trước, ngoạm miếng beefsteak, giống như ăn thịt người vậy, nhai rất thích thú làm cho Đường Khả Hinh hoảng sợ đến mất hồn mất vía, Trang Hạo Nhiên có chút bị nghẹt thở, nhìn về phía con súc sinh này.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn rất nhàn nhã dùng dao cắt beefsteak, vừa cắt vừa nói: "Tại sao hai người không ăn? Mới vừa rồi không phải chơi rất vui vẻ sao?"

Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, liền cầm dao cắt beefsteak, cắt một phần nhỏ, định bỏ vào trong miệng, sau đó nghe Osica sủa một tiếng, anh mới quay đầu nhìn nó một cái, sau đó cũng đã thấy trong miệng Osica có thêm một miếng beefsteak, ăn rất say sưa ngon lành, anh trợn to hai mắt nghi ngờ một chút, mới quay đầu nhìn cây nỉa trong tay mình, miếng thịt bò mới vừa cắt đã biến mất, anh tức giận, nện cây nỉa ở trên bàn, nổi giận kêu lên: "Lúc ấy mày vừa sanh ra, lão tử nên cầm thuốc chuột độc chết mày đi!"

"Lúc ấy Truy Phong của cậu ở trong bụng mẹ, tôi đã muốn độc chết nó!"

"Thiệt không?"

"Thật!"

"Anh. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn nói gì, lại nghe Osica chợt rống lên điên cuồng, lá gan của anh xẹp xuống, vừa phục hồi tinh thần cũng đã nhìn thấy Osica đã đưa móng vuốt, chụp lấy miếng thịt to trong đĩa mình, vèo một cái, cắn vào trong miệng của nó, đang gặm rất thích thú . . . . . .

"AAAAA . . . . . ." Trang Hạo Nhiên tức giận, không nói hai lời đưa lên tay, muốn xách lỗ tai của nó!

Osica nhai thịt bò, thú tính nổi lên, lông dựng lên, muốn nhào về phía Trang Hạo Nhiên . . . . . .

"Osica. . . . . . . ." Lúc này Đường Khả Hinh đột nhiên hét lên! !

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên bị cô hét như vậy, giật mình nhìn cô! !

Cô vươn tay nhanh chóng cản lại trước, sau đó phát điên bưng canh gà ở trước mặt uống hết, gặm hết một con gà vào trong bụng của mình, sau đó liều mạng cầm cái nĩa, xiên beefsteak ở trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, liều mạng nhét vào trong miệng của mình. . . . . .

Hai người đàn ông không thể tin nổi khẽ trừng mắt nhìn cô nhóc Đường Khả Hinh, ăn hết thức ăn trong đĩa của mình và của người khác, thiếu chút nữa ngay cả xương cũng không thừa, ngay cả Osica cũng nhìn về phía Đường Khả Hinh, chớp mắt một cái, lại chớp mắt một cái nữa, hết sức bội phục.

Đường Khả Hinh giống như quỷ chết đói, ăn hết món ăn trên bàn rồi mới khó chịu nhìn về phía mọi người nói: "Các người và cẩu cẩu đều ăn no rồi chứ?"

Hai người đàn ông và một con chó đều nhìn về phía Đường Khả Hinh, không biết nên nói gì.

"Ăn no rồi, vậy thì đi thôi. . . . . ." Đường Khả Hinh cầm khăn ăn, lau miệng một cái, sau đó đi tới trước mặt của Osica, nhẹ nhàng nắm sợi dây nhỏ nhỏ ngắn ngắn trên cổ của nó, sau đó đi tới bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của anh, rất thành ý khuyên: "Đi thôi. . . . . ."

Dường như cô và người ta rất thân quen.

Tưởng Thiên Lỗi có chút không thể tin nổi ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt cô rất bình tĩnh, nghĩ tới cô mới vừa nuốt ba miếng beefsteak, một con gà, một đĩa tôm, một đĩa salad trái cây, hai lát bánh mì nướng, nên tốt bụng nhắc nhở cô, nói: "Cô. . . . . . Có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"

"Không cần. . . . . ." Đường Khả Hinh hết sức thành khẩn nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Đi thôi, đợi lát nữa tôi đi, chó của anh cũng đi, hai người ở chỗ này, quá nguy hiểm, tôi cũng rất nguy hiểm. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên chớp mắt một cái, rất yên lặng nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ một chút, liền lau lau miệng. . . . . .

"Anh chưa ăn, lau miệng cái gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn anh.

"Tôi vui vẻ. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi để khăn ăn xuống, chậm rãi đứng lên nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới xoay người đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, nét mặt lộ ra vẻ tráng sĩ, gật đầu một cái, bỗng nhiên xông ra, cầm tây trang của Tưởng Thiên Lỗi, mở ra, hết sức khéo léo và nhanh chóng muốn giúp anh mặc vào. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn về phía người này.

". . . . . ." Đường Khả Hinh gật đầu một cái.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên một cái, buông lỏng tay áo sơ mi, được cô giúp đỡ, mặc tây trang vào, mới xoay người, cũng đã thấy Đường Khả Hinh tiến lên cài cúc áo tây trang cho mình, anh nhíu mày, rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi: "Cô không sao chứ?"

"Không có gì! Không có gì!" Đường Khả Hinh chợt lắc đầu một cái, cài xong cúc áo cho anh, mới nhìn thấy Osica lại ngoắc ngoắc cái đuôi đến gần Trang Hạo Nhiên, cô lập tức vọt lên, ngăn ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, nhẹ nhàng sửa lại cổ áo cho anh, phủi phủi bụi bậm và lông chó trên người của anh, sau đó một tay kéo con chó, một tay lôi Tưởng Thiên Lỗi, kéo hai sinh vật đi ra 'phòng tổng thống', phịch một tiếng, đóng cửa lại!

Cho đến bây giờ Trang Hạo Nhiên vẫn chưa kịp phản ứng, một mình đứng ở bên trong cửa, kinh ngạc suy nghĩ mới vừa xảy ra chuyện gì?

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở ngoài cửa, cũng suy nghĩ giống như Trang Hạo Nhiên, nhìn về phía Đường Khả Hinh đã dắt con chó cưng của mình, muốn đi vào thang máy, thậm chí cô còn đưa đầu ra ngoài nhìn mình, ngoắc ngoắc tay nói: "Còn không qua đây? Đi ngay! Mau! Chúng ta đi! !"

Chương 273: Tối nay gọi điện thoại cho tôi

Hoàng hôn bao phủ bốn bề, chiếu ánh nắng vàng rực rỡ.

Biển rộng ấp ôm tình cảm dịu dàng, sóng gợn lăn tăn, ánh sáng khúc xạ kéo theo hướng mặt trời chiều.

Một cơn gió thổi tới, mang đến mát mẻ ngày hè cuối cùng, nhớ tới những tiếng ve sầu, có chút ấm áp, lộ ra hoài niệm mùa hè.

Một số thuyền buồm đã khởi hành, bọt nước bắn tung tóe.

Vườn hoa phía sau khách sạn, nối liền sân cỏ đánh golf khổng lồ, mênh mông. . . . .

Một loạt tiếng bước chân truyền đến.

Osica xông tới, chạy như bay về phía trước, ở trong mặt cỏ, lăn lộn xung quanh, chơi đùa thật vui vẻ.

Đường Khả Hinh và Tưởng Thiên Lỗi đi dọc theo sân cỏ, nhìn bộ dáng nó vui vẻ như vậy cũng không tự chủ mỉm cười, hai người không nói gì, bước dọc theo con đường nhỏ đi tới rừng phong phía trước . . . . . .

Gió lới thổi qua từng trận.

Đường Khả Hinh cảm thấy hơi lạnh, ôm vai, nhẹ nhàng chậm rãi từng bước từng bước đi về phía trước.

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu nhìn bộ dáng cô như vậy, liền im lặng cởi tây trang ra, nhẹ nhàng phủ lên cho cô.

Đường Khả Hinh dừng bước lại, trong từng trận gió biển lạnh lẽo quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt anh sâu thẳm ở trong ánh trời chiều nóng rực như thế, từ trước đến giờ vẫn duy trì lạnh lùng, dáng vẻ của anh phong độ và tự nhiên, lộ ra vẻ mặt quan tâm hiếm có, cô nhìn vẻ mặt anh, có chút ngây người.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn gió thổi mạnh phất lên tóc ngắn của cô, xẹt qua đôi mắt to xinh đẹp mơ mộng của cô, liền khẽ mỉm cười.

Đường Khả Hinh nhìn nụ cười của anh, lại nhìn chỗ sưng đỏ trên trán anh, vẫn chưa tan, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng vẫn im lặng.

Hai người vẫn bước trên mặt cỏ mềm mại đi về phía trước.

"Trán. . . . . . của anh không sao chứ?" Đường Khả Hinh vẫn không thể nhịn được, hỏi nhỏ.

"Ừ. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi đáp lời.

Đường Khả Hinh chớp mắt, cũng gật đầu một cái, tiếp tục đi về phía trước.

"Sau này đừng căng thẳng xen vào giữa tôi và Hạo Nhiên, hai chúng tôi đấu từ nhỏ đến lớn, người quen thuộc chúng tôi, cũng đã quen rồi, cô không cần căng thẳng như vậy, cứ cho rằng giữa chúng tôi sẽ có chiến tranh, cũng là do mọi người nhìn không ra . . . . . ." Hiếm khi Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh nói như vậy.

"À. . . . . ." Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đáp lời.

"Cô luôn có thói quen xen vào việc của người khác sao?" Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên hỏi.

Đường Khả Hinh đột nhiên dừng bước, trợn to hai mắt nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi cũng dừng bước lại, nhịn cười nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, vẫn không nhịn được bật cười.

Tưởng Thiên Lỗi cũng cười.

Osica đột nhiên sủa một tiếng, xông vào trong rừng phong, chạy tán loạn trong rừng vô cùng vui vẻ, bởi vì nó nhận ra cửa hông bên ngoài khách sạn, hai người bọn họ không có chú ý, lại đi một con đường dài như vậy, Khả Hinh thật sự không hiểu nhìn về phía Osica, hỏi: "Tại sao nó yêu thích tôi vậy?"

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng.

"Nói đi!" Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, càng tò mò hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai tròng mắt hấp dẫn chớp một cái, mới mỉm cười nói: "Bởi vì. . . . . . lúc tôi uống rượu say, cô đã ở lại bên cạnh tôi cả một buổi tối."

Đường Khả Hinh nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, đôi tay cắm túi quần, từng bước từng bước đi về phía trước, đi qua con đường nhỏ trong rừng phong, thấy vệ sĩ đã đứng ở bên cửa, chào mình, anh đứng ở bên cửa hông, xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh vẫn đứng ở đầu kia nhìn mình, anh liền hỏi: "Không đi sao? Không phải muốn về nhà?"

Đường Khả Hinh xa xa nhìn bóng dáng đẹp trai nơi xa xa, suy nghĩ một chút, liền bước về phía anh, nói: "Anh không cần đưa tôi, tôi tự đi thôi. . . . . ."

Cô muốn chạy trốn.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh cảm giác trái tim đập thình thịch làm cho cô nhất thời mặt đỏ tới mang tai, do dự một lát, vẫn cất bước đi theo anh đi ra khỏi cửa hông, Khách sạn Á Châu to lớn như thế, đi ra khỏi bên ngoài, hai người bọn họ đi dọc theo đường phố náo nhiệt thế giới bên ngoài, lại rẽ một cua quẹo, cũng là đường phố náo nhiệt, ánh đèn rực rỡ mới vừa lên, tủ kính cao cấp và cửa hiệu tinh phẩm, tất cả đều thắp sáng ánh đèn huyền ảo, có một vài hàng quán nhỏ, người bán hàng rong, thừa dịp đêm tối bày ra đủ loại đồ chơi nhỏ ở hai bên đường lớn cây ngô đồng.

Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc đi theo bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, nhìn bước chân anh bước hết sức vững vàng, đi tới trước mặt của một người bán hàng rong, nhìn đống quýt vàng tươi bóng loáng. . . . .

"Cô muốn ăn quýt không? Tôi mời cô ăn?" Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy có chút gấp gáp đi về phía anh, cứ có cảm giác anh không thích hợp môi trường này.

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, ngẩng đầu lên thấy cô gái trẻ bày bán quýt vàng óng ánh, cô ngồi ở một bên đã nhìn mình ngây người, anh cũng có chút nghi ngờ nhìn về phía cô.

"A. . . . . ." Đường Khả Hinh cũng liếc mắt nhìn cô gái trẻ tuổi miền núi, có thể là chưa từng thấy qua trai đẹp, nhìn ngây người, cô lập tức lên tiếng, cúi người xuống hỏi: "Bao nhiêu tiền một cân?"

Cô gái vẫn ngơ ngác nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, không biết trả lời.

"Này! !" Đường Khả Hinh đột nhiên cao giọng gọi cô!

Trong lúc nhất thời cô gái mới phục hồi tinh thần nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh rất không khách khí, ah một tiếng, hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Tôi hỏi cô bao nhiêu tiền một cân!" Đường Khả Hinh có chút không vui nhìn về phía cô! !

Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu nhìn Đường Khả Hinh ngồi xổm trên mặt đất, nhìn cô gái trẻ tuổi, vẻ mặt lộ ra mất hứng, anh im lặng mỉm cười.

"Ba. . . . . . Ba đồng. . . . . ." Cô gái nói nhanh.

"Mắc như vậy sao?" Đường Khả Hinh hỏi, nhưng vẫn móc ra 10 đồng, đưa về phía cô gái nói: "Tôi muốn hai cân. . . . . ."

"Tốt!" Cô gái có chút ngây ngốc, lập tức cầm cân, chọn hai cân quýt bỏ vào trong túi, muốn đưa cho Khả Hinh, Tưởng Thiên Lỗi lại nhận lấy, nắm ở trong tay, Khả Hinh đưa tiền, cầm lại bốn đồng, hai người cùng nhau bước đi.

"Tôi còn tưởng rằng cô muốn trả giá. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi cầm lên một trái quýt, đi ở đi giữa đường, nhàn nhạt nói.

"Tại sao?" Đường Khả Hinh không quên Osica, sợ nó đi lạc, liền nhẹ nhàng dắt nó.

"Không phải những người này mua đồ đều muốn trả giá sao?" Tưởng Thiên Lỗi bốc vỏ quýt, nói.

Đường Khả Hinh nở nụ cười, đi về phía trước nói: "Tôi biết một bà dì, cả đời tôi đều có lỗi với bà dì đó, nhà của dì trồng rất nhiều cây vải, mỗi mùa vải đến, bởi vì không đủ người, dì hái một mình, hái được một giỏ, sau đó trời còn chưa sáng đã cõng nó, từ từ xuống núi, mỗi ngày phải đi mấy lần như vậy, để bắt kịp xe hàng trong núi, rồi đến thị trấn nhỏ, ngồi xổm cả một ngày, có lúc bán ba đồng một cân, có lúc bán ba đồng rưỡi một cân, sau đó có một số người giàu có đến hỏi dì: hai đồng một cân có được không? Bà dì lắc đầu nói không được, nói không có lời. . . . . . Phải biết những người này, không phải ông chủ vựa trái cây, càng không phải là thương lái kiếm món lợi kếch xù, họ kiếm chỉ là một ít tiền lẻ, nếu anh không trả giá, hôm nay cô ấy có thể sống tốt một chút, cho nên đối với những người này, tôi vẫn luôn suy nghĩ, nếu có một ngày, cuộc sống của tôi được sung túc một chút, bọn họ nói giá tiền không quá đáng, tôi cũng không cần trả giá. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, nhìn thấy phía trước có chiếc xe đạp chạy qua, anh liền vươn tay, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, để cho cô đứng ở một bên.

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, nhìn chiếc xe đạp chạy qua, trái tim của mình lại nhảy bùm bùm.

Tưởng Thiên Lỗi buông tay cô ra, tiếp tục bước đi, vừa đi vừa bóc vỏ quýt, nói: "Bản thân mình cũng chú ý không được, còn chú ý người khác."

Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, rất sôi nổi nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Anh cũng không biết, nông dân trồng rau là nghề khổ nhất trên thế giới này! Bọn họ vất vả trồng ra rau dưa, đem bán chỉ được vài xu, hoặc hơn một đồng một cân, nhưng bị thương lái nâng giá thật cao để bán cho chúng ta. Anh biết nấm thông chứ? Người dân khổ cực bao nhiêu, dậy sớm leo lên núi, có khi một ngày có thể hái được một chút, có khi, cả ngày không có, bọn họ thật vất vả hái nấm thông đem về, đem bán cho thương lái chỉ có mấy chục đồng, hoặc trên trăm đồng một cân, nhưng đến trong tay những người kia, cũng đã tăng lên gấp mấy chục lần, cho nên tôi luôn nghĩ rằng, nếu như có một ngày, khách sạn chúng ta trực tiếp trồng rau, hoặc cho phép đặt hàng rau dưa trực tiếp tại trang trại, như vậy bọn họ có thể có một chút tiền, thu vào nhiều một chút ..., còn có, tôi đi đến nhà một bà dì, phía sau núi có mỏ than, tôi thường nhìn thấy mấy bác nông dân thật vất vả, sau khi khai mỏ xong, vì kiếm thêm một chút tiền, gánh 20 cân than, đi qua hai đỉnh núi, mới gánh tới chỗ đốc công, anh biết bọn họ gánh một gánh than, được bao nhiêu tiền không?"

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu nhìn về phía cô, lắc đầu một cái.

"Hai đồng! !" Đường Khả Hinh rất kinh sợ nói ra mấy chữ này.

Tưởng Thiên Lỗi thật yên tĩnh nhìn về phía cô.

"Aiz!" Đường Khả Hinh thở dài một hơi, tiếp tục đi về phía trước nói: "Đây chính là khoảng cách! Ánh mắt của chúng ta có thể nhìn thế giới này lâu một chút, chúng ta có thể phát hiện rất nhiều, sau đó giúp cho bọn họ một chút, chúng ta hạnh phúc như vậy, không phải càng thêm vui vẻ sao?"

Tưởng Thiên Lỗi dừng tại chỗ, nhìn Đường Khả Hinh vẫn đắm chìm trong bi thương và đồng tình, dắt con chó cưng của mình bước đi, từng bước từng bước, rất vững vàng, nhìn thật kỹ, anh thấy bóng lưng cô mảnh mai, bả vai gầy gò. . . . . .

Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên quay đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng tách một múi quýt, đưa tới bờ môi cô.

Đường Khả Hinh nhìn anh. . . . . .

"Tối nay cô ăn nhiều thứ như vậy, ăn chút quýt. . . . . . sẽ tiêu hóa. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nói.

Thì ra anh mua cho mình ăn.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, hai mắt có chút mê ly nhìn anh.

"Hả?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, lại đem múi quýt đưa đến bờ môi cô.

Đường Khả Hinh vừa nhìn anh, vừa ăn múi quýt, nhai nhẹ nhàng, mặt của cô đột nhiên nhíu lại, nói: "Chua quá. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên có chút vui vẻ, có chút buông lỏng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía cô.

"Thật sự rất chua. . . . . ." Đường Khả Hinh lại tức giận, chỉ vào anh nói: "Anh cố ý, có đúng không?"

Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được bật cười, bốc một múi quýt bỏ vào trong miệng của mình, nhai môt cái, mặt cũng hơi nhíu lại nói: "Thật sự rất chua. . . . . ."

"Ghét!" Đường Khả Hinh không để ý tới anh, dắt chó muốn băng qua đường cái, chuẩn bị tìm trạm xe bus, dọc theo đường có một xe đạp chạy tới, cô mới vừa lui một bước, bàn tay nhỏ bé lại bị người nhẹ nhàng cầm lấy, cô ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi nắm bàn tay nhỏ bé của mình, nhìn trái phải không có xe lui tới, mới tự nhiên dắt mình băng qua đường. . . . . .

Cô cứ như vậy, theo phía sau anh, từng bước từng bước đi về phía trước.

Hai người nắm tay, đi tới trạm xe bus hướng đối diện, cũng rất ăn ý không lên tiếng, lúc đầu, hai người còn có thể giữ vẻ mặt, đến cuối cùng hai người cũng không nhịn được bật cười.

Trạm xe bus ở phía trước.

Đường Khả Hinh dừng ở trước trạm xe bus, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng nói: "Tôi . . . . . Tôi đến rồi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi khẽ gật đầu, đem túi quýt đưa cho cô.

"Tôi không muốn, rất chua!" Đường Khả Hinh chợt lắc đầu một cái.

Tưởng Thiên Lỗi không nói gì, đem túi quýt móc trên bàn tay của cô, rồi dắt Osica, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, giọng nhàn nhạt nói: "Về nhà cẩn thận. . . . . .".

Đường Khả Hinh nhìn anh tối nay rất khác lạ, thật sự có chút ngạc nhiên hỏi: "Tại sao. . . . . . muốn đưa tôi đi một đoạn đường?"

Trong bóng đêm, hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, xẹt qua một chút ôn nhu, nhớ tới lúc mình đánh golf xong, mới sai người điều động phòng giám sát đến xem, thấy đêm qua lúc mình say rượu, có một cô gái một lần hai lần muốn vứt bỏ mình, nhưng cuối cùng không vứt bỏ, thật kiên nhẫn làm bạn cùng mình hết cả buổi tối, thỉnh thoảng cô cúi đầu nhìn khuôn mặt của mình, vẻ mặt lộ ra đau lòng lan ra trong phòng làm việc tối đen. . . . . .

Đường Khả Hinh vẫn thật tò mò nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô chằm chằm, nói: "Trở về đi, về đến nhà, gọi điện thoại cho tôi . . . . . Tôi muốn xác định cô đến nhà. . . . . ."

Xe buýt chậm rãi chạy tới.

Đường Khả Hinh vẫn không hiểu nhìn anh.

"Đi đi. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động của mình, nhẹ nhàng giơ lên, nói: "Nhớ gọi điện thoại."

Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, ngây ngốc đáp: "Ồ. . . . . ."

Cô vẫn nghi ngờ không hiểu xoay người, đi lên xe buýt, sau đó chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, mở cửa sổ nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, tùy ý thoải mái đứng ở bên cạnh cây ngô đồng, ngẩng đầu lên, hơi mỉm cười nhìn về phía cô, lại căn dặn: "Nhớ gọi điện thoại. . . . . ."

Đây là lần căn dặn thứ ba.

Đường Khả Hinh cảm giác trong lòng mình đột nhiên có chút men say ngọt ngào, trong hốc mắt tràn ra một giọt lệ, không thể tin nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hỏi: "Anh. . . . . . Anh. . . . . . tối nay. . . . . . anh sẽ chờ điện thoại của tôi sao?"

"Ừ. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói: "Tối nay tôi. . . . . . Chờ điện thoại của cô."

Ánh mắt của Đường Khả Hinh chớp chớp, dâng lên một cảm giác vui sướng làm cho cô không nhịn được bật cười, nhưng không chắc chắn hỏi: "Thật?"

Xe buýt chậm rãi chạy đi.

"Thật. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi đứng ở nơi thật xa, nhìn chiếc xe buýt chạy đi, nhẹ nhàng nói theo. . . . .

Chương 274: Điện thoại nội bộ

Gần tối, từng cơn gió mát thổi tới.

Cây mộc lan nhẹ nhàng lay động, truyền đến tiếng xào xạc.

Ánh đèn màu xanh dương vẫn phát ra ánh sáng rực rỡ, nghe nói đèn đường màu xanh dương, là do ban ngày thu lấy màu sắc bầu trời xanh, đây là màu sắc duy nhất mà đêm tối hiểu được ban ngày.

Từ đàng xa xe buýt chậm rãi lái tới, cuối cùng dừng ở bên đường.

Bóng dáng nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đi xuống xe, trên mặt của cô vẫn lộ ra nụ cười ngọt ngào, tròng mắt đen ở trong màn đêm nhấp nháy giống như ánh sao, thỉnh thoảng nghĩ tới câu nói của người kia, trái tim của cô không nhịn được đập mạnh một lần nữa, vẫn không thể tin được, nhưng câu kia rất chân thật quanh quẩn trong đầu của mình, cô thở ra một hơi, đè xuống tâm trạng kích động, đi qua đám người náo nhiệt trong một cửa tiệm ở dưới lầu, đi về phía căn lầu nhỏ của mình.

Cô đứng ở trước cửa sắt, chợt cảm thấy cảm xúc sôi trào, giống như giọng nói đó đang đến gần một chút, sắc mặt của cô ửng đỏ, vươn tay đè xuống mật mã, mở cửa, đi vào, đi qua ngọn đèn nhỏ màu vàng yếu ớt, từng bậc từng bậc đi lên cầu thang, đi tới trước cửa nhà, móc ra chìa khóa mở cửa ra, trong lòng đột nhiên có chút lo sợ, nếu lỡ một chút nữa, anh không nhận điện thoại thì làm thế nào?

Chìa khóa nhẹ nhàng chuyển động.

Cô vặn mở cửa, đi vào, thấy phòng khách nhỏ sáng ngời, hiển nhiên đã quét dọn qua rồi, sau đó thấy Nhã Tuệ mặc quần áo thể thao màu trắng, buộc tóc, cầm khăn lau, không ngừng lau tủ rượu đỏ, chai rượu đỏ kia vẫn thật bình yên nằm ở bên trong, chiếu ra ánh sáng lịch sử rất chân thật, cô đi đến nhìn thoáng qua bên trong. . . . . .

"Đã về rồi! ?" Nhã Tuệ cầm khăn lau, ngẩng đầu lên nhìn về phía Khả Hinh, biết gần đây cô bận rộn cuộc thi rượu đỏ, cho nên phải ở lại học tập trong nhà Trang Hạo Nhiên.

"Ừ. . . . . ." Đường Khả Hinh đáp nhẹ một tiếng, sau đó đặt túi xách và túi quýt xuống, còn xếp xong tây trang để xuống, có chút mệt mỏi nói: "Mệt quá . . . . . ."

"Nhanh đi tắm đi. . . . . . Ăn cơm chưa?" Nhã Tuệ xoay người, nhìn về phía Đường Khả Hinh hỏi, cũng không để ý quần áo xếp xong là tây trang của đàn ông.

"Ăn rồi. . . . . ." Đường Khả Hinh xoay người đi vào gian phòng.

Nhã Tuệ liếc nhìn vào trong, cầm khăn lau, nhẹ nhàng lau ghế sa lon, vừa lau vừa suy nghĩ, mới cẩn thận hỏi: "Cô. . . . . . Cô ăn với ai?"

"Với Tổng Giám đốc Trang. . . . . ." Đường Khả Hinh đứng ở trước tủ treo quần áo, lấy áo ngủ ra, chuẩn bị tắm. . . . . .

". . . . . . . . . . . ." Nhã Tuệ suy nghĩ trong chốc lát, lại cẩn thận hỏi: "Cũng chỉ ăn với Tổng Giám đốc Trang sao?"

Đường Khả Hinh cảm thấy những lời này có chút kì lạ, liền đi ra, nhìn về phía Nhã Tuệ nói: "Đúng vậy . . . . . . Thế nào? Cô. . . . . . Muốn hỏi ai vậy?"

Mặt của Nhã Tuệ đỏ lên, lập tức ah một tiếng, cười xấu hổ nói: "Không có. . . . . . Chỉ tùy tiện hỏi một chút, bởi vì bình thường, tôi thấy cô và mấy Phó tổng chơi rất vui, còn tưởng rằng mọi người ăn chung thôi?"

"Không có. . . . . . hôm nay bọn họ đi ăn chực hay sao ? . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Nhã Tuệ thở một hơi, cầm khăn lau, suy nghĩ trong chốc lát, mới nói với Đường Khả Hinh: "Khả Hinh? Mới vừa ông Lưu gọi tôi đi xuống đánh cờ với ông, tôi đi xuống chơi hai bàn, trong tủ lạnh có thức ăn, nếu cô đói bụng, hâm nóng lên ăn nha. . . . . ."

"Ừ. . . . . ." Tiếng của Đường Khả Hinh từ trong phòng tắm truyền đến.

Nhã Tuệ nghe xong, liền vội vàng giặt khăn lau, đem ra trên ban công phơi khô, liền xoay người đi ra khỏi cửa nhà.

Trong chốc lát, Đường Khả Hinh tắm xong, mặc áo ngủ Vịt Donald của cô, cầm khăn lông, lau tóc ngắn, đi ra, nhìn phòng khách gọn gàng sạch sẽ, cô mỉm cười, theo bản năng đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, vừa lúc đè ép túi xách tay, cô cúi đầu liếc mắt nhìn túi kia, khẽ chớp mắt một cái, trên mặt từ từ hiện lên nụ cười, rồi thở nhẹ một hơi, khẽ cắn môi dưới, nhẹ nhàng mở túi ra, từ bên trong lấy ra điện thoại di động màu trắng của mình, mở màn hình, ngón cái nhẹ nhàng trượt danh bạ . . . . . .

Bên trong không có số điện thoại của anh! !

Sắc mặt của Đường Khả Hinh thay đổi, lập tức nhảy dựng lên, nắm điện thoại di động, muốn khóc nói: "Trời ạ! Tôi không có số di động của anh, vậy tôi làm sao gọi điện thoại cho anh chứ? ?"

Cô bối rối, lập tức cầm điện thoại di động, đứng ở trên ghế sa lon, thật sự muốn khóc! !

Cô cầm điện thoại, ngẩng đầu lên, cau mày cố nhớ số điện thoại của Tưởng Thiên Lỗi, nhưng cô nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi, cô gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, tâm trạng phức tạp được khó chịu, suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho ai đó hỏi một chút hay không? Hỏi Trang Hạo Nhiên? Làm sao có thể? Rốt cuộc làm thế nào đây? Cô lập tức ngồi trên ghế sa lon, trong đầu có một loại cảm giác tuyệt vọng, cảm thấy đây là ý trời. . . . . .

Cô thở dài, tay buông xuống dưới, điện thoại di động nghiêng qua một bên, đang lúc cô tuyệt vọng, tròng mắt cô đột nhiên sáng lên, lập tức bấm điện thoại tổng đài Khách sạn Á Châu, có chút căng thẳng cầm điện thoại lắng nghe. . . . . .

"Xin chào! Khách sạn Á Châu nghe!" Nữ nhân viên tổng đài mỉm cười, âm thanh ngọt ngào, lễ phép truyền đến.

"A. . . . . . xin chào, làm phiền cô giúp tôi chuyển đến phòng Tổng Giám đốc. . . . . ." Cô đánh giá bản thân quá cao rồi.

". . . . . . . . . . . ." Nữ nhân viên tổng đài sững sờ, sau đó liền mỉm cười nói: "Mời cô chờ một chút. . . . . ."

Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, thật vui vẻ hào hứng cầm điện thoại di động, đứng ở trên ghế sa lon, cảm giác mình thật sự rất thông minh.

Điện thoại nối máy. . . . . .

"Xin chào, văn phòng hành chánh Tổng Giám đốc !" Giọng nói ngọt ngào của nữ nhân viên tổng đài văn phòng hành chánh truyền đến.

Trái tim của Đường Khả Hinh bùm một tiếng, rơi xuống, hơi đỏ mặt, mới phát hiện mình thật sự quá ngây thơ rồi, Tưởng Thiên Lỗi là ai, làm sao cô nói chuyển phòng Tổng Giám đốc là có thể chuyển, cô có chút thất vọng nói: "Xin chào, tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . . muốn nối máy Phòng làm việc của Tổng Giám đốc . . . . . . . . . . ."

Cô biết không có khả năng.

". . . . . . . . . . . ." Quả nhiên đối phương im lặng.

Đường Khả Hinh cười khổ một tiếng, cô cũng biết là không thể nào.

"Xin hỏi tên cô là gì để nối máy phòng làm việc Tổng Giám đốc?" Nữ nhân viên tổng đài văn phòng hành chánh vẫn không dám xúc phạm, hết sức có lễ phép hỏi.

"Tôi là. . . . . ." Lúc này Đường Khả Hinh mới nhớ, bây giờ mình không phải nhân viên của phòng ăn ngự tôn nữa, liền nói ra thân phận hiện tại của mình nói: "Tôi là thư kí hành chánh Tổng Giám đốc Trang, Đường Khả Hinh. . . . . ."

Cô thất vọng nói, biết là không có hi vọng rồi.

Nữ nhân viên tổng đài văn phòng hành chánh nghe nói thân phận này, lập tức mỉm cười cung kính nói: "Thư ký Đường, xin chào, xin chờ một chút, chúng tôi chuyển máy cho cô. . . . . ."

Con ngươi Đường Khả Hinh sáng lên, đột nhiên nghĩ tới Trang Hạo Nhiên ban tặng cho cái thân phận này, thật ra không phải chức vị thấp, vào thời điểm nào đó, cũng có thể mượn lệnh của sếp, hô mưa gọi gió, cô nhất thời vẫn có chút không dám tin, cầm điện thoại di động, thật cẩn thận lắng nghe tiếng chuông chuyển máy. . . . . .

"Xin chào, phòng thư kí Tổng Giám đốc nghe!" Tiếng của một cô gái, lưu loát, chuyên nghiệp, lễ phép truyền đến.

Đường Khả Hinh đột nhiên kích động muốn cười, thật kích động nắm điện thoại di động, nhanh chóng nói: "Xin chào, tôi là Thư ký của Tổng Giám đốc Trang, Đường Khả Hinh, tôi muốn tìm thư ký Lưu Đông Anh. . . . . ."

"Xin chờ một chút. . . . . ." Thư ký lập tức mỉm cười lại chuyển điện thoại nội bộ!

Đường Khả Hinh hồi hộp, có chút không thể tin nổi mình thật sự có thể liên lạc đến Đông Anh, thật sự là cám ơn trời đất, cám ơn Trang Hạo Nhiên!

"Xin chào, tôi là Đông Anh. . . . . ." Giọng nói ngọt ngào thân thiện của Đông Anh truyền đến.

Đường Khả Hinh kích động bật cười, cắn chặt ngón tay, cười ngọt ngào vài tiếng, mới nhanh chóng nói với Đông Anh: "Chị Đông Anh, tôi là Khả Hinh. . . . . ."

Đông Anh nghe tiếng của Đường Khả Hinh, liền mỉm cười nói: "Khả Hinh? Làm sao cô lại gọi điện thoại tới đây?"

"Tôi . . . . ." Trong lúc nhất thời Đường Khả Hinh không biết nói sao, đỏ mặt do dự một lát, trái tim đập thình thịch, dịu dàng nói với Đông Anh: "Tôi có chút chuyện. . . . . . Muốn tìm Tổng Giám đốc Tưởng một chút. . . . . . Nhưng tôi . . . . . Tôi không biết số điện thoại của anh ấy. . . . . ."

Đông Anh nghe nói như thế, đầu tiên hơi sửng sốt, mới mỉm cười nói: "Cho nên. . . . . . Cô gọi điện thoại đến phòng thư kí, tìm tôi trước . . . . . sau đó tìm Tổng Giám đốc?"

"À. . . . . ." Đường Khả Hinh cảm thấy quá mất mặt, đầu cũng thấp xuống, hơi cẩn thận hỏi: "Tổng. . . . . . Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . . Anh. . . . . . Anh ấy có ở đây không? Lúc này, anh ấy về nhà chưa?"

Cô đột nhiên nhớ tới, bây giờ đã tối.

Đông Anh mỉm cười nắm điện thoại, ngọt ngào nói: "Anh ấy đang. . . . . . Vốn là phải đi về nghỉ ngơi, nhưng tạm thời có chút việc, anh muốn xử lý, cho nên hiện tại vẫn còn ở phòng làm việc."

Đường Khả Hinh vừa nghe, trong lòng không khỏi ấm áp lên, trong thế giới tình yêu tràn đầy hoa hồng, nở rộ khắp nơi, trái tim của cô đập càng lợi hại, có chút căng thẳng hỏi: "Vậy. . . . . . Vậy. . . . . . chị có thể giúp tôi chuyển điện thoại nội bộ không? Tôi . . . . . Tôi . . . . . Thật có chút chuyện muốn tìm anh ấy. . . . . ."

"Tốt. . . . . ." Đông Anh thật sự không nhịn được cười, nhấn nhẹ điện thoại phòng làm việc Tổng Giám đốc, sau đó mới cúp điện thoại.

Điện thoại văn phòng Tổng Giám đốc vang lên.

Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, thường phục ngồi ở ghế làm việc trước Tổng Giám đốc, đang xem lại số liệu trong văn kiện và báo cáo đánh giá thẩm định, hơi phân tâm cầm điện thoại lên, lạnh nhạt đáp một tiếng, tiếp tục xem số liệu.

"Alô. . . . . . Là tôi . . . . ." Giọng nói ngọt ngào của Đường Khả Hinh yếu ớt truyền đến.

"Ừ. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi quen đáp một tiếng, vẫn còn nhìn tài liệu, chưa có lấy lại tinh thần.

". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh nghe giọng lạnh nhạt của Tưởng Thiên Lỗi, tâm trạng vui sướng mới đó, chợt lạnh lẽo, hai mắt xoay tròn, hơi mất mát nói nhỏ: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi là Khả Hinh. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng trả lời theo thói quen, nhưng nghe nói như thế, anh đột nhiên sững sờ, từ trong nội dung văn kiện, phục hồi lại tinh thần, có chút không dám tin liếc mắt nhìn điện thoại bàn nắm trong tay, không phải điện thoại di động, có hơi kinh ngạc nói: "A. . . . . . Đường Khả Hinh?"

Chương 275: Triệt để

"Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, có chút thấp thỏm đáp nhỏ.

"Sao cô gọi điện thoại nội bộ tìm tôi?" Tưởng Thiên Lỗi không thể tin nổi hỏi.

"Tôi không có số điện thoại của anh. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên có chút ủy khuất nói.

". . . . . . . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhất thời nói không ra lời.

Đường Khả Hinh cũng có chút bất đắc dĩ cúi đầu.

"Cho nên. . . . . . cô gọi điện thoại nội bộ tìm tôi?" Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại, có chút không tin, hỏi.

"Vâng. . . . . ." Đường Khả Hinh tựa vào trên ghế sa lon, co hai chân, cúi đầu, cằm đặt trên đầu gối, nghe tiếng nói dịu dàng, trong lòng có cảm giác ấm áp, lan ra cả người, nhất thời có cảm giác bay bổng, không chân thật.

"Điện thoại này gọi cũng không dễ chứ?" Tưởng Thiên Lỗi buông bút máy trong tay, sau đó tựa lưng vào ghế ngồi, mỉm cười hỏi.

"Dĩ nhiên!" Đường Khả Hinh nhất thời không nhịn được nói: "Anh cũng không biết, muốn tìm anh rất khó khăn, vốn muốn buông tay, nhưng tôi . . . . . Tôi lại sợ anh chờ điện thoại của tôi. . . . . ."

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi xoay tròn, đột nhiên mỉm cười.

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên.

Tưởng Thiên Lỗi nhịn cười một lúc lâu, mới nói: "Cô cúp điện thoại trước, tôi đổi điện thoại gọi cho cô. . . . . ."

Đường Khả Hinh đột nhiên căng thẳng, bởi vì vừa rồi chuyển line phức tạp như vậy, làm cho mình cảm giác sâu sắc, tìm anh là chuyện vô cùng không dễ dàng, nếu như đứt line, còn có thể nghe được tiếng của anh sao? Lòng của cô không khỏi căng thẳng, hỏi: "Anh. . . . . . anh biết số điện thoại di động của tôi sao?"

"Tôi biết rõ. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng nói.

Đường Khả Hinh sững sờ, đột nhiên nghĩ đến, người ta nghĩ chu đáo như vậy, có đâu đần như mình, cô đành phải im lặng cúp điện thoại.

Tưởng Thiên Lỗi nghe được âm thanh cắt đứt, tay cầm điện thoại, nhớ tới lúc nảy giọng nói của Đường Khả Hinh có chút ủy khuất, không nhịn được mỉm cười, để điện thoại xuống, cầm thoại di động trên mặt bàn điện, ngón cái nhẹ nhàng trượt danh bạ điện thoại, nhìn thấy hai chữ Khả Hinh, ánh mắt của anh lộ ra dịu dàng, ngón cái nhấn nhẹ một cái, liền đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, tay cắm nhẹ vào túi quần, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn về phía Câu lạc bộ ở nơi xa, ánh đèn phản chiếu nhiều màu sắc, nghe trong điện thoại truyền đến tiếng chuông êm tai, anh chờ đợi. . . . . .

Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon, rốt cuộc thấy màn hình điện thoại di động sáng lên, ngay sau đó rung mạnh, cô mỉm cười, kích động cầm điện thoại di động lên, nhận máy: "Alô?"

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lại lộ ra nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng: "Ừ. . . . . ."

Đường Khả Hinh cũng không lên tiếng, chỉ ngồi ở trên ghế sa lon, cầm điện thoại di động, khẽ cắn môi dưới, cười ngọt ngào.

Tưởng Thiên Lỗi cũng cười hỏi: "Về đến nhà lúc nào?"

"Cũng khá lâu, tắm rửa sạch sẽ, ngồi ở trên ghế sa lon. . . . . ." Đường Khả Hinh giống như cảm thấy loại cảm giác này quá bồng bềnh làm cho trái tim cô nhảy thình thịch, mặt đỏ rần, cả người không khỏi nóng ran.

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, chỉ đơn giản mỉm cười.

Đường Khả Hinh suy nghĩ trong chốc lát, yếu ớt hỏi: "Anh thì sao? Có phải anh còn đang bận hay không. . . . . ."

"Ừ. . . . . . Đột nhiên có chút công việc khẩn cấp phải xử lý. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng nói.

"Tôi . . . . . Tôi gọi điện thoại, có quấy rầy anh hay không?" Đường Khả Hinh vẫn hiểu chuyện hỏi.

"Không có. . . . . . Tôi vẫn chờ điện thoại của cô. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nói.

Trong lòng của Đường Khả Hinh ngọt ngào, không nhịn được cười.

Tưởng Thiên Lỗi cũng cúi đầu cười.

Hai người cứ im lặng như vậy, không ai muốn phá vỡ khoảnh khắc ngọt ngào này, mặc dù biết ngày mai có lẽ sẽ khác đi.

Đường Khả Hinh cảm thấy người đàn ông này, khẳng định có một mình ở trong phòng làm việc, đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn về phía phương xa, cô cũng biết hiện tại mình không thể lắp đầy toàn bộ hố sâu cô đơn trong thế giới của anh, hai mắt cô vẫn ửng đỏ, dịu dàng hỏi: "Tối nay . . . . . . anh còn phải làm việc đến bao lâu?"

"Có thể cần một chút thời gian. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi đáp nhẹ.

Đường Khả Hinh nghe vậy, chỉ gật đầu một cái.

Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, nhìn con tàu biển trước mặt, nghe tiếng còi tàu phát ra một lần cuối cùng trong tối nay, chậm rãi cập bờ biển, anh đưa mắt nhìn con tàu biển chở khách chạy định kỳ trở về, im lặng không lên tiếng.

Đường Khả Hinh cảm thấy hai người giống như không có đề tài, khẽ cắn môi dưới, có chút mất mát nói: "Vậy. . . . . . Nếu anh đang bận, tôi không quấy rầy nữa. . . . . . Cám ơn anh chờ điện thoại của tôi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt, cầm điện thoại di động, muốn nói gì đó. . . . . .

"Vậy tôi cúp máy đây. . . . . ." Đường Khả Hinh cảm thấy đối phương im lặng, cô liền muốn cúp điện thoại. . . . . .

"Khả Hinh?" Một tiếng gọi lại.

"À?" Đường Khả Hinh lập tức nắm điện thoại, lúc này mới phát hiện anh sửa lại cách xưng hô, mặt của cô ửng đỏ, không biết nên nói gì. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi do dự một lát, mới mỉm cười nói: "Cô còn có một thứ đồ, chưa trả lại cho tôi . . . . ."

"Cái gì?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.

"Tây trang của tôi. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên cười nói.

"A!" Đường Khả Hinh có chút miễn cưỡng cười nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi quên rồi. À, vậy thứ hai tôi đi làm, đưa đến phòng thư kí, nhờ chị Đông Anh chuyển cho anh."

Tưởng Thiên Lỗi im lặng một lát, mới cười nói: "Không cần."

"Không cần?" Đường Khả Hinh kinh ngạc nói: "Anh không cần tây trang à? Nhãn hiệu tây trang này rất đắt."

Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được mỉm cười nói: "Sáng sớm ngày mai, cô tự mình đưa tới cho tôi"

"À?" Đường Khả Hinh lại mất hồn hỏi: "Anh nói cái gì?"

Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, nhớ tới bóng dáng nhỏ nhắn làm bạn với mình đêm qua, nhẹ nhàng nói: "Sáng sớm ngày mai, cô tự mình đưa tới cho tôi . . . . ."

"Đưa. . . . . . Đưa. . . . . . Đưa đến nơi đâu?" Đường Khả Hinh cảm giác tim của mình nhảy thình thịch.

"Phòng làm việc Tổng Giám đốc. Ngày mai tôi còn có một chút chuyện, muốn sáng sớm tới xử lý. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói.

"Ồ. . . . . ." Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, hai mắt lộ ra vẻ mê ly, không biết nên làm sao?

"Quyết định như vậy đi, ngày mai. . . . . . Tôi chờ cô. . . . . . Tối hôm qua cô cũng mệt mỏi, tối nay nghỉ ngơi sớm một chút." Tưởng Thiên Lỗi nói xong, liền trực tiếp cúp điện thoại, tựa vào trước cửa sổ sát đất, cảm giác xung quanh đột nhiên thư thái, làm cho anh không nhịn được mỉm cười.

Đường Khả Hinh ôm điện thoại di động vào trong ngực, nhớ anh mới nói, ngày mai. . . . . . Tôi chờ cô. . . . . . Mặt của cô hiện lên nụ cười kích động, một giọt lệ lóe lên trong hốc mắt, cảm nhận sâu sắc trong thế giới của mình tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào.

"Cô đang nói chuyện với ai vậy?"

Một giọng nói truyền đến.

Đường Khả Hinh giật mình, cầm điện thoại di động xoay người, thấy vẻ mặt Nhã Tuệ không thể tin nổi nhìn mình, mặt của cô đỏ lên, hai mắt nhanh chóng lóe lên một cái, không biết nói sao, chỉ vội vàng cúi đầu.

"Tôi hỏi cô đang nói chuyện với ai vậy?" Nhã Tuệ rất nghiêm túc đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, cao giọng hỏi!

Đường Khả Hinh không muốn gạt Nhã Tuệ, nhưng cô thật sự không dám nói, chỉ ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía bạn thân.

Nhã Tuệ cắn răng, tức giận hỏi nữa: "Có phải Tổng Giám đốc Tưởng hay không?"

Đường Khả Hinh cúi đầu, cắn chặt môi dưới, không lên tiếng.

"Cô điên rồi?" Nhã Tuệ nhìn về phía bạn thân, tức giận nói: "Tại sao cô lại gọi điện thoại cho anh ấy?"

"Tôi không có. . . . . ." Đường Khả Hinh yếu ớt nói nhỏ, rơi lệ nhìn về phía bạn thân nói: "Đây chỉ là một cuộc điện thoại bình thường. . . . . ."

"Một cuộc điện thoại bình thường lại làm cho cô ngọt ngào, vui vẻ như vậy sao?" hai mắt Nhã Tuệ rưng rưng, nghẹn ngào hỏi bạn.

Đường Khả Hinh gấp gáp nhìn về phía Nhã Tuệ, nức nở nói: "Nhã Tuệ. . . . . . cô nghe tôi giải thích. . . . . ."

"Tôi nghe cô giải thích cái gì?" Nhã Tuệ đau lòng bật khóc nói: "Sáng sớm tôi đã phát hiện có chút không ổn, nhưng tôi không nghĩ tới cô thật sự thích anh ấy! ! Cô điên sao, cô biết anh ấy là ai không? Anh ấy là Tưởng Thiên Lỗi! ! Tổng Giám đốc tập đoàn Á Châu! ! Anh ấy có vợ chưa cưới là Nhậm Tử Hiền, anh ấy có một người tình, gọi là Như Mạt! ! Phu nhân Thị Trưởng thành phố! ! Vậy cô là cái gì? Thân phận cô là gì, cô nói cho tôi biết đi!"

Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên lăn xuống, khổ sở run rẩy, không biết nên nói gì.

"Cô không là cái gì cả, Đường Khả Hinh! !" Nhã Tuệ rất đau lòng, khóc nói: "Cô có thể sống đến bây giờ, còn có thể sống được đến bây giờ là dựa vào trái tim của cô đó, nó kiên cường cỡ nào cô biết không? Nó bị tổn thương cỡ nào cô biết không? Cô biết không?"

Đường Khả Hinh nắm chặt điện thoại di động, cắn chặt răng, không dám nói một lời, vì bạn thân đã rất tức giận, hoảng sợ đến cả người phát run! !

"Cô thật vất vả sống lại, cô còn muốn chết trong tay anh ấy sao?" Nhã Tuệ đau khổ, khóc nói: "Nhậm Tử Hiền là ai, cô không biết phải không? Nếu như cô ấy phát hiện chuyện của cô và Tổng Giám đốc, cô ấy nhất định sẽ giết cô ! ! Huống chi, cô chắc chắn Tưởng Thiên Lỗi thích cô sao?"

". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, trong lòng chua xót khổ sở, nước mắt lăn xuống, lắc đầu một cái.

"Vậy cô làm con thiêu thân lao đầu vào lửa làm gì?" Nhã Tuệ kích động đưa tay vỗ vào bả vai bạn thân, kêu khóc: "Cô sẽ chết, cô biết không? Cô sẽ chết! ! Anh ấy không thể nào yêu cô! ! Đến nay tôi vẫn còn nhớ trận mưa to tới ba năm trước đây, cô ngất ở trong mưa, thiếu chút nữa tôi quỳ xuống cầu xin anh ấy đưa cô một đoạn đường, anh ấy cũng không chịu, cô có biết, ngay lúc đó tôi lo sợ cỡ nào không? đau lòng cỡ nào không? Thương bạn thân của tôi sống rất đáng thương và hèn mọn! ! Cô biết tại sao anh không muốn đưa cô không? Bởi vì người phụ nữ trong xe kia là Như Mạt! ! Anh ấy muốn bảo vệ người phụ nữ của mình, tình nguyện để cô chết đi! ! Đoạn thời gian trước, chuyện trên du thuyền còn chưa qua, anh ấy cho rằng cô đẩy Như Mạt xuống biển, suýt chút nữa muốn đẩy cô xuống biển chôn theo! ! Đường Khả Hinh, những sự thực tàn khốc này, cô quên rồi sao?"

Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, mờ mịt nhìn về phía trước, không biết nên nói gì. . . . . .

"Nếu như cô quên mất những chuyện này, cô sống có tôn nghiêm hay không?" Nhã Tuệ khóc nhìn về phía bạn thân nói: "Tôi vì cô đã tranh cãi với anh ấy, tôi cũng không cần sự nghiệp của mình! Cô thì sao? Rốt cuộc cô đang làm gì? Thật không dễ dàng mới đi theo Tổng Giám đốc Trang, tìm về một chút tôn nghiêm làm người, tại sao còn muốn rơi vào trong thế giới của anh ấy? Cô thật vất vả mới thoát ra được! !"

Đường Khả Hinh nắm chặt điện thoại di động, cảm giác buồng tim của mình đau đớn tê liệt, nhớ tới tối hôm qua làm bạn với người đàn ông kia, cô đột nhiên nắm chặt tay bạn thân, khóc nói: "Nhã Tuệ, tôi biết rõ tôi không nên thích anh ấy, tôi biết rõ tôi không nên yêu anh ấy, giữa chúng tôi không thể nào, tôi biết rõ. . . . . ."

Nước mắt Nhã Tuệ lăn xuống, lại nhất thời đau đớn đến nói không ra lời.

"Nhưng làm thế nào đây?" Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía trước, trong lòng đau nhói, khóc nói: "Trái tim của tôi chính là như vậy, một lần hai lần rơi vào trong thế giới của anh ấy, không thể thoát ra. Anh ấy tức giận, anh ấy vui vẻ, anh cô đơn, anh ấy đau đớn, cảm xúc của anh ấy dường như tôi đều hiểu tất cả, tôi không biết tại sao, nhưng tôi hiểu tất cả. . . . . . Ngay cả khi anh ấy hiểu lầm tôi, muốn đẩy tôi vào trong biển, tôi cũng hiểu được sự phẫn nộ của anh ấy, thật ra đó không phải là tức giận, đó là một loại khổ sở, rất khổ sở . . . . . ."

"Cô điên rồi! Cái người điên này! Cô điên rồi!" Nhã Tuệ đau lòng ngã xuống sàn, liều mạng nắm lấy thân thể của cô, khóc nói: "Anh ấy muốn giết cô...cô còn hiểu nỗi khổ sở của anh ấy làm gì ? Tại sao cô có thể như vậy ?"

"Nếu như tình yêu cần có lý do, tôi có thể tìm ra một trăm lý do không thích anh ấy. . . . . ." Đường Khả Hinh rất khổ sở ngồi ở trên ghế sa lon bật khóc.

"Trời ơi! Tại sao lại như vậy?" Nhã Tuệ ngẩng đầu khóc nói: "Tại sao lại như vậy? Tại sao cô trêu chọc thứ người như thế? Nhậm Tử Hiền sẽ giết cô, cô ấy nhất định sẽ giết cô. Tôi không muốn bất cứ điều gì cả, tôi chỉ muốn bạn thân của tôi sống thật tốt, nhưng cô vì anh ấy, ngay cả mạng cũng không cần sao? Nếu anh ấy thật lòng với cô, sẽ không bỏ mặc tình cảm hiện tại, lại mập mờ với cô! Khả Hinh. . . . . . Không nên xem thường mình như vậy. . . . . . Cô là người có lòng tự trọng, thân phận kẻ thứ ba này sẽ phá vỡ triệt để thế giới của cô. . . . . ."

Đường Khả Hinh nghe xong, toàn bộ thế giới chợt bị vỡ nát, rũ xuống, ngồi trên ghế sa lon, nắm điện thoại di động, nước mắt chợt lăn xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro