C296 - 300

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 296: Em biết anh mệt mỏi

Đường Khả Hinh cũng im lặng nhìn về phía anh.

Đông Anh đứng ở phía sau, nhìn hai người bọn họ một cái, liền im lặng đi ra ngoài. . . . . .

Đường Khả Hinh cảm giác lúc Đông Anh đi qua bên cạnh mình thì quét qua một mùi thơm Hoa Bách Hợp, theo bản năng cô hít một cái, mới phát hiện đó là mùi Hoa hồng xanh còn lưu lại ở bên trong thang máy, cô ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, cất bước đi vào. . . . . . Đứng trước mặt của anh. . . . . .

Đông Anh im lặng nhấn thang máy, thông báo phòng quan sát đóng thang máy số một và đóng phím nhấn, để cho thang máy chạy lên tầng lầu Tổng Giám đốc.

Con số từng số từng số đi lên trên.

Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, biết thời gian có hạn, liền trầm ngâm không lên tiếng, nghiêng người tới trước, ngửi mùi thơm Hoa hồng xanh khắp nơi, càng đến gần Tưởng Thiên Lỗi, càng cảm giác mùi thơm này rõ ràng.

Hôm nay Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu xám tro phẳng phiu, vạt áo trước cài đóa hoa màu tím hết sức tao nhã và modern, tỏa ra một mùi nước hoa nam số 1 của Hoàng thất Anh quốc, mùi vị này là dùng đàn hương thượng đẳng, Tử Kim Hương, hoa quýt, phối hợp các loại mùi thơm, trải qua một năm lẻ tám tháng, mới điều chế riêng mùi hương kinh điển này, mùi nước hoa trong truyền thuyết cho cuộc đời, có thể dẫn dắt người xuyên qua thời không, trở lại quá khứ, cũng có thể mặc sức tưởng tượng tương lai.

Anh im lặng bất động nhìn cô càng ngày càng nhích lại gần mình, còn lại gần mũi, nhón chân lên, ngửi mùi thơm trên bả vai, liền có chút ít ngạc nhiên nhìn cô, ánh mắt dịu dàng hơn.

Đường Khả Hinh nghe được vị trí bả vai, mùi thơm này lại biến mất, liền ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Hôm nay anh xức nước hoa, không có Hoa hồng xanh ở trong. . . . . ."

Đây là câu khẳng định.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô, lại vừa nhấc mí mắt, liếc thang máy đã đến tầng lầu 30 rồi, anh chậm rãi nói: "Em tìm mùi thơm này làm gì?"

"Bài tập của em hôm nay . . . . . ."

"Cậu ta đã tha thứ cho em?"

"Không có. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi không nói nhìn cô, trong ánh mắt khúc xạ một chút nụ cười, nói: "Em rất ưa thích làm kẹo mạch nha sao?"

"À?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh, ngạc nhiên hỏi: "Nghĩa là sao?"

"Đeo dính!" Tưởng Thiên Lỗi hơi lộ nụ cười nhìn cô.

Cô cau mày nhìn anh một cái, nói: "Rất mất mặt phải không?"

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô một lát, mới nói: "Thật đáng yêu. . . . . ."

Đường Khả Hinh sững sờ, chớp mắt to nhìn anh.

Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi cũng hiện lên nụ cười nhẹ nhìn về phía cô.

Trái tim của Khả Hinh nhảy lên, nhớ tới ngày hôm qua ở phòng ăn, cô có chút áy náy cúi đầu nói: "Thật xin lỗi, ngày hôm qua em không thể đi theo anh. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi chỉ cúi đầu cười.

Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng anh như vậy, cũng không khỏi mỉm cười, lại cảm giác mùi Hoa hồng xanh kia nhẹ nhàng đưa tới, tinh thần của cô chấn động, đi phía trước vào một chút, cúi đầu lại gần đóa hoa cài trên vạt áo Tưởng Thiên Lỗi, lỗ mũi chạm nhẹ vào đóa cài áo, mới cười nói: "Em tìm được rồi, chính là hoa cài áo này!"

Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu, im lặng nhìn Đường Khả Hinh đến rất gần, liền chậm rãi vươn tay, vừa muốn ôm khẽ hông của cô, cô lại kéo đóa hoa cài áo, người thối lui đến bên tường, ngửi một cái, mới bật cười: "Rốt cuộc em tìm được! Chính là nó, có chút mùi Bluelover ! !"

Cô lập tức cầm điện thoại di động lên, đóa hoa cài áo, lấy thêm quyển vở nhỏ ghi chép mùi thơm của đóa hoa này.

Tưởng Thiên Lỗi không nói nhìn người này.

Sau khi Đường Khả Hinh nhanh chóng ghi chép xong mùi hoa, liền không nói hai lời, đem hoa cài áo nhét trả lại trong cổ áo của anh, giống như không có theo thang máy lên tới tầng lầu, lập tức muốn đi ra đi. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi lại nắm bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cả người cô trở lại, đè ở trên tường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang sững sờ, lại lộ ra một chút tiều tụy, cặp mắt to nhìn rất mệt mỏi, anh im lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng có chút căng thẳng tựa vào trên tường, hai mắt trong trẻo nhìn anh, trong lòng có chút căng thẳng.

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi tiến lên một bước nữa, cúi xuống nhìn cô, nói: "Thái độ của em như vậy để cho anh cảm giác trong cơn mưa hôm kia, anh không có hôn em. . . . . ."

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, tâm trạng hơi căng thẳng nhìn anh.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng bỏng nhìn cô.

Đường Khả Hinh im lặng một lúc lâu, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: "Hôm nay em đi chạy bộ, lúc đi mệt mỏi rất mệt mỏi, leo đến đỉnh núi, nghe được Tổng Giám đốc nói với em, mệt mỏi như vậy leo đến đỉnh núi, cô còn có hơi sức ngắm phong cảnh sao? Em nghĩ, mặc kệ đối với anh, hay đối với sự nghiệp của em, em đều có thể hiểu rõ, quá trình hưởng thụ sau này mới là quý trọng. . . . . . Hôn môi giống như tia nắng mùa thu, ấm áp, ngọt ngào, ướt át . . . . . . Bởi vì lạnh lẽo, lộ ra một chút khoảng cách, nhưng mùi vị thật sự rất hấp dẫn. . . . . . nụ hôn sẽ biến mất, sẽ đi qua, nhưng mùi vị không mất. . . . . ."

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi phát ra một chút ánh sáng nhìn cô.

Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn về phía anh nói: "Nhiều năm như vậy, em biết rõ anh mệt mỏi, để xuống một chút thôi. Vui vẻ lên chút, lúc đi đạt được lý tưởng, mới có tâm trạng hưởng thụ phong cảnh kia, nếu không, cố chấp yêu, mệt mỏi cũng không có hơi sức đi hưởng thụ ngọt ngào . . . . . ."

Cửa thang máy, chậm rãi mở ra.

Đường Khả Hinh sâu kín đi ra, lộ ra một nụ cười sáng lạn, nắm chặt điện thoại di động và cuốn sổ nhỏ, nhanh chóng đi tới thang máy kế tiếp.

Tưởng Thiên Lỗi tựa vào cửa trong thang máy, nhớ tới lời nói êm ái của cô gái lúc nảy, giống như nụ hôn rơi vào trên môi, anh không nhịn được mỉm cười một cái, lúc này điện thoại di động vang lên, anh cầm lên, mở màn hình, thấy tin nhắn của Đường Khả Hinh sau khi đi ra thang máy, nheo mắt nhìn về phía mình, cười thật đáng yêu. . . . . .

Anh không nhịn được bật cười.

Vào buổi trưa.

Gần đây Trang Hạo Nhiên thật sự hết sức nhớ nhung Truy Phong, nhất là cưỡi lên nó, sau khi nó đạp con Os­car thì anh càng yêu nó hơn, nói trước nửa giờ, sau khi dùng xong bữa trưa đơn giản, liền trực tiếp đi đến cái chuồng ở sau Khách sạn Á Châu, chuẩn bị dắt con ngựa chạy hai vòng, bọn Lâm Sở Nhai đi theo ở phía sau, đều kêu la nói: "Tiểu Đường không biết đi nơi nào rồi?"

Anh im lặng không lên tiếng, vẫn mặc áo sơ mi màu trắng kẻ sọc, quần tây dài đen, vẻ mặt thong thả đạp Sân cỏ xanh biếc, cảm thụ ánh mặt trời mùa thu ấm áp, đi tới đường cái, sau đó anh nghe tiếng ngựa hí một tràng, dừng bước lại, nhìn thấy bóng dáng màu hồng của Đường Khả Hinh cười ha ha, người huấn luyện ngựa mới vừa cho "Truy Phong" tắm rửa xong, cô và người huấn luyện cùng nhau dắt Truy Phong đứng ở dưới ánh mặt trời, một mình cô cầm một cây lược, vừa chải chuốt bộ lông cho con ngựa, vừa chải, vừa nói chuyện với nó, bên cạnh để một cái máy radio nho nhỏ đang phát nhạc jazz để nung đúc tính tình của nó!

"La la la la la. . . . . ." Cô vừa hát, vừa chải lông, một lát chạy đến bên này, một lát chạy đến bên kia, chải bên trái, chải bên phải cho con ngựa, còn muốn cầm kéo lên, còn nói lông mũi hơi dài muốn cắt, người huấn luyện ngựa lập tức ngăn cản, nói không thể cắt bỏ!

"Ồ! Không thể cắt bỏ sao !" Cô lập tức vứt bỏ cây kéo, hai tay cầm lược, chải lông cho nó, chải cho Truy Phong thoải mái không biết đến cỡ nào, thỉnh thoảng còn hí một tiếng, tỏ vẻ vui vẻ, cô nhìn thấy con ngựa vui vẻ, cô cũng vui vẻ, ra sức chảy lông!

"Trời ạ!" Lâm Sở Nhai nhìn cô, không nhịn được nở nụ cười nói: "Cô ấy so với Con gián nhà Mặc Hàn còn ương ngạnh hơn."

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, nhìn về phía cô.

Con ngựa nhìn Trang Hạo Nhiên đến, liền hí lên một tiếng.

Đường Khả Hinh quay đầu, thấy Trang Hạo Nhiên đi tới, mắt cô lập tức sáng lên, hướng về phía anh vẫy tay kêu to: "Tổng Giám đốc . . . . . ."

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô, lại không có để ý cô, nhanh chóng xoay người đi về phía sau.

Cô sững sờ ở một bên, có chút mất mát nhìn về phía anh.

Bọn Lâm Sở Nhai đuổi theo sát, lại nhìn về phía Khả Hinh ra dấu tay cố gắng lên!

Đường Khả Hinh nhìn bọn họ, đột nhiên mỉm cười, ừm một tiếng, gật đầu một cái, lại cái cầm lược chải lông ngựa, la la la la la la không biết hát cái gì, tiếp tục chải lông ngựa!

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng lùng trở lại phòng làm việc, trực tiếp ngồi vào trước bàn làm việc, mới vừa muốn mở tài liệu, lại thấy một tập tài liệu màu xanh dương đặt trước mặt của mình, phía trên có một tờ giấy note, nét chữ rất xinh đẹp viết: môn học hôm nay.

Anh do dự một lát, vẫn vươn tay lật nhẹ tập tài liệu, thấy trang đầu tiên viết: đặc điểm mùi hương: mùi hoa hồng, kèm theo ảnh chụp hoa hồng ở đại sảnh dưới lầu và ghi chú: mùi hoa hồng đỏ tươi, lộ ra một chút ngọt ngào, nhưng nhụy hoa có hơi chua, mùi thơm của nhụy hoa hồng màu phấn, hơi có mùi kem hạt dẻ, mùi hoa hồng màu trắng có mùi nhạt nhất, thậm chí nhụy hoa có một chút mùi thơm của Hoa Bách Hợp, a a, còn có một chút giống như mùi gạo. . . . . . .

Hai mắt Trang Hạo Nhiên thoáng qua vui vẻ, lại lật một tờ, nguồn gốc hoa là Hoa Bách Hợp, ảnh chụp cũng là một đóa hoa Bách Hợp, lộ ra rễ màu đỏ, giải thích: mùi thơm này giống như mùi hương vừa tắm xong trên người Tổng Giám đốc Trang chúng ta, mát mẻ, tao nhã, lại lộ ra một chút nam tính, Tổng Giám đốc Trang chúng ta cũng không bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, vừa hài hước, vừa đẹp trai, tài giỏi biết bao nhiêu !

Trang Hạo Nhiên ho khan một tiếng, trên mặt hiện lên nụ cười đắc ý, lại lật xem từng tờ một mùi thơm cùng với hình ảnh.

"Tổng Giám đốc . . . . . .. . . . . . " Đường Khả Hinh đột nhiên đẩy cửa xông tới!

Trang Hạo Nhiên lập tức thu hồi tài liệu, ném về cô, nói: "Làm cái gì?"

Đường Khả Hinh tránh thoát tài liệu kia, có chút ủy khuất nói: "Còn thiếu một sấp tài liệu bài tập, không có đưa cho anh. . . . . ."

"Cút cút cút cút cút!" Trang Hạo Nhiên rất tức giận ngồi tại chỗ, vẫn kêu lên !

Đường Khả Hinh nhìn đến anh tức giận, tài liệu cũng không dám đưa trong cho anh, nhưng mới vừa mới xoay người, thấy tài liệu trên mặt đất mở ra, trong lúc nhất thời cô có chút vui mừng nhìn về phía anh!

"Đi ra ngoài, đi ra ngoài!" Trang Hạo Nhiên lại lạnh lùng đuổi cô đi ra ngoài! !

Chương 297: Con cáo

Lúc hoàng hôn, ban ngày đột nhiên hơi nóng lên, ánh mặt trời cũng hơi gay gắt.

Trang Hạo Nhiên sải bước đi ra Khách sạn Á Châu, chỉ nói một câu nhiệt độ hơi cao. . . . . .

Đường Khả Hinh nhanh chóng tiến lên, không biết từ nơi nào tìm được một cây quạt, vừa đi vừa quạt gió cho anh, cười nói: "Anh còn nóng không?"

Trang Hạo Nhiên không để ý tới cô!

Lưu Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng vừa muốn đến trước quầy kí tên, sau đó đi phòng ăn dùng cơm, không ngờ thấy nhân tài Đường Khả Hinh, trong ngày thu này, có thể cầm cây quạt quạt gió cho Trang Hạo Nhiên, cô a một tiếng, cười nói: "Đường Khả Hinh điên rồi sao?"

Nhã Tuệ cũng đau lòng và bất đắc dĩ nhìn bộ dáng vâng vâng dạ dạ của bạn thân, nói: "Đoán chừng cũng không khác lắm."

Chiếc Audi Pikes Peak lái tới.

Trang Hạo Nhiên trực tiếp ngồi lên xe, Đường Khả Hinh lập tức ngồi lên xe điện mượn của đầu bếp Tiểu Hoàng, chạy theo phía sau xe, người ta đạp chân ga một cái, cô cũng vặn tay ga một cái, chạy theo chiếc Audi Pikes Peak tốc độ 300 km/h, cũng chạy thật nhanh về phía trước.

Trần Mạn Hồng và Lưu Nhã Tuệ nhìn thấy há mồm cứng lưỡi đi ra ngoài, nhìn chiếc xe điện lảo đảo lắc lắc, phát điên đuổi theo sát ở phía sau xe thể thao của người ta. . . . . ."Trời ạ! ! Cô ấy chạy chiếc xe điện đuổi theo Audi Pikes Peak?"

Nhã Tuệ lay động một cái, thiếu chút nữa ngã tại cạnh cửa.

Trang Hạo Nhiên nhàn nhã lái chiếc Audi Pikes Peak của mình, ánh mắt chợt lóe, nhìn kính chiếu hậu, bóng dáng nho nhỏ kia đang cưỡi xe điện đuổi đến, hai mắt anh xẹt qua nụ cười, thấy đèn đỏ trước mặt còn hơn mười hai giây, anh hơi chậm lại, dừng ở trước vạch, đèn đỏ còn có hai giây, anh lái xe, tay trái tựa nhẹ vào bên cửa sổ. . . . . .

Đường Khả Hinh cưỡi chiếc xe điện, xộc xệch chạy tới bên cửa xe Trang Hạo Nhiên, cảm giác mình thật sự rất vui vẻ, có thể bằng tốc độ của Audi Pikes Peak, cô còn gõ nhẹ cửa sổ xe người ta một cái.

Trang Hạo Nhiên cau mày, quay cửa xe xuống, quay đầu nhìn về phía người này.

"Anh đừng chờ tôi, chạy tốc độ bình thường tôi nhất định có thể đuổi theo anh!" Đôi mắt cô tỏa sáng lấp lánh, thật vui vẻ nói.

Trang Hạo Nhiên không nói nhìn chằm chằm người này, mặt cô quá dầy! Anh ra sức đóng cửa sổ, hừ một tiếng!

Đèn xanh sáng lên!

Trang Hạo Nhiên muốn đạp chân ga lao đi phía trước, nhưng vẫn điều chỉnh cần ga số hai, Đường Khả Hinh lại ra sức vặn tay ga một cái, lao đi phía trước, khói bốc lên giống như người ta hút cigar.

Trang Hạo Nhiên lái xe ngừng lại siêu thị, theo bản năng nghiêng mặt nhìn thấy người nọ đã cởi bỏ nón bảo hộ, cũng theo tới, anh thở một hơi, sau đó đi vào siêu thị, kéo một chiếc shopping cart, Đường Khả Hinh lập tức tiến lên, nhận lấy anh shopping cart trong tay nói: "Tôi đẩy, tôi đẩy! Anh mua đi !"

Trang Hạo Nhiên không để ý tới cô, nhưng để cho cô đẩy, tự mình đi chọn mua một con gà, một chút đồ hộp tiêu chuẩn, sau đó là rau Hoàng đế anh chưa từng ăn. . . . . . Anh có chút nghi ngờ cầm loại rau kia lên, thả vào mũi ngửi một cái, Khả Hinh lập tức tiến lên trước, cười nói: "Đây là rau Hoàng đế, nấu lẩu ăn ngon nhất! !"

Trang Hạo Nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn cô một cái, mới bỏ rau Hoàng đế vào trong shopping cart.

Đường Khả Hinh thật vui vẻ đẩy xe đi dạo cùng anh, không ngờ nhìn anh mới vừa muốn đi dạo đầu kia, lại phát hiện bên này có người đang kêu rao băng vệ sinh hôm nay đại hạ giá 0,7%, cô trợn mắt, há hốc miệng, thấy thật nhiều người tranh giành ở nơi đó, cô lập tức đẩy xe xông tới, nhớ tới thời tiết sắp lạnh, vừa lúc muốn mua món đồ kia, nhưng không muốn đi xuống lầu mua, cô lập tức ôm vài bọc lớn, ném vào trong shopping cart, thấy Trang Hạo Nhiên đã xách theo một phần cá sống, vừa muốn xoay người tìm người, cô nhanh chóng đẩy trở về!

Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn bỏ thức ăn vào trong xe, sau đó nhìn thấy gói băng vệ sinh màu xanh dương để chung với con gà của mình.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Tôi sai rồi!" Đường Khả Hinh lập tức ôm lấy băng vệ sinh, bỏ vào chỗ khác trong shopping cart.

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên lạnh lẽo nhưng không nói gì, mà đi về phía quầy tính tiền.

Đường Khả Hinh nhìn trời không biết vì sao lại mưa, liền cảm thán cuối mùa thu thật sự nhiều mưa, cô lập tức chạy đi, không có thời gian, muốn khởi động xe điện. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhìn cô cứ đi như vậy, xách theo một túi băng vệ sinh mua cho cô, anh tức giận thả toàn bộ đồ của mình lên, sau đó dùng chân đẩy xe. . . . . . Nhìn nhân viên thu ngân nhanh chóng kiểm giá, anh lại liếc gói băng vệ sinh một cái, liền tức giận tiến lên, bưng toàn bộ đặt lên quầy thu tiền ! !

Sau khi tính tiền xong, Trang Hạo Nhiên xách theo đồ đi ra, mới phát hiện trời đã mưa rồi, ánh mắt của anh hơi xoay tròn, cũng đã thấy Đường Khả Hinh mặc vào áo mưa màu đỏ, ngồi lên xe điện đã phát động, nhìn mình, ở trong mưa, vẫy mạnh tay một cái, anh không để ý tới cô nữa mà xoay người đi đến xe của mình.

Chiếc Audi Pikes Peak màu trắng, xe điện nho nhỏ màu trắng, chạy về phía khách sạn.

Trang Hạo Nhiên vừa lái xe trong mưa, vừa thỉnh thoảng nhìn kính chiếu hậu một chút, thấy bóng dáng màu hồng nho nhỏ đó vẫn rất cố chấp chạy theo mình, anh ho khan một tiếng, tiếp tục lái xe, hơi lỏng chân ga, chạy về phía trước.

Trang Hạo Nhiên xách theo thức ăn đi xuống xe, Đường Khả Hinh cũng nhanh chóng đi xuống xe, cả người hơi ươn ướt đi theo phía sau anh, ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn anh nói: "Tôi đi lên. . . . . . giúp anh có được không?"

Anh không lên tiếng, đi vào thang máy.
Đường Khả Hinh không biết xấu hổ đi vào.

Kết quả là, một buổi tối như vậy, Trang Hạo Nhiên làm món ăn, Đường Khả Hinh lau cái bàn, cái ghế, lau xong những thứ này, lại lau đèn thủy tinh, lau cái ly, còn thiếu chút nữa chưa lau người Trang Hạo Nhiên, không biết người đàn ông này làm món ăn thế nào, chỉ thấy anh nhanh chóng đem sốt tương vừa điều chế xong, bôi lên da con gà, làm cho nó trở thành màu vàng óng rất đẹp mắt, mới đưa lên đĩa, bỏ vào trong lò vi sóng.

Đường Khả Hinh vừa lau tủ bát, vừa rất yêu thích nhìn anh.

"Cút!" Trang Hạo Nhiên cau mày khẽ quát một tiếng, lấy cá hồi mua về, dùng dao nhỏ bén nhọn cắt thành từng mảnh, sau đó cuốn chúng lại, ở chính giữa nhỏ giọt tương salad màu trắng, quanh thân điểm một chút trứng cá, giống như đóa hoa nhỏ tươi đẹp, từng đóa đặt lên đĩa.

Đường Khả Hinh rất nghiêm túc nhìn về phía anh, nói: "Anh thật giống cha của tôi. . . . . ."

"Vậy kêu là cha đi." Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nói.

"Không muốn !" Đường Khả Hinh hí mắt cười.

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn về phía cô, đem đĩa cá hồi đặt vào, nhìn thời gian nướng gà đã xong, mình đi lên lầu giặt quần áo, Đường Khả Hinh cũng đi theo lên, cùng đi vào phòng ngủ, vừa định nói chuyện, cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên đứng ở trong phòng ngủ màu trắng, ngước nhìn trần nhà thủy tinh trong suốt, nhìn mưa phùn rơi xuống róc rách bên ngoài tầng thủy tinh trong suốt, tạo thành giọt lệ, bầu trời có chút ảm đạm, gian phòng thủy tinh hình quả cầu phát ra ánh sáng Light Blue, anh im lặng không lên tiếng xoay người, ở trước mặt cô, cởi cúc áo sơ mi thứ nhất. . . . . .

Đường Khả Hinh trừng mắt, nhìn về phía anh.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên đột nhiên lộ ra bỡn cợt, đi tới trước mặt cô, cúi xuống, nhìn cô, lại nới lỏng một cúc áo sơ mi. . . . . . .

Đường Khả Hinh không sợ anh chút nào, lập tức ngẩng đầu lên, ở khoảng cách thật gần nhìn anh.

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên đột nhiên chăm chú, sống mũi cao thẳng, đụng đến chóp mũi khêu gợi nhỏ nhắn của cô, thậm chí nhìn đôi mắt mơ mộng của cô, nhẹ nhàng chớp mắt, lông mi thật đáng yêu, tay anh nắm cúc áo thứ ba, lộ ra lồng ngực kiên cố, nhìn cô gật đầu một cái, nói: "Cô được lắm!"

Anh nhanh chóng xoay người, vừa cởi áo sơ mi, vừa đi vào phòng tắm!

Phốc! Đường Khả Hinh thật vui vẻ xoay người, nhanh chóng nhào lên trên giường, sửa sang lại ga giường hôm nay Trang Hạo Nhiên rời giường còn chưa có dọn dẹp xong, tắt hết mấy ngọn đèn nhỏ, lấy thêm khăn lau, lau bàn cho anh, lau hộc tủ, lại lau khung hình của anh, sau đó mới hưng phấn đi xuống, Trang Hạo Nhiên tắm rửa xong đi ra, mặc T-shirt màu xanh nhạt tay ngắn, quần dài thường màu trắng, vẻ mặt thong thả đi ra ngoài, tóc ướt đẫm, nhìn cả căn phòng đều dọn dẹp sạch sẽ, anh liền im lặng đi xuống lầu, đi vào phòng ăn, không nhìn thấy người, hai mắt anh lóe lên một cái, nhìn trên bàn ăn, đã để con gà nướng sốt tương xong, dùng dao hết sức bén nhọn cắt gà ra, lại ghép lại với nhau hết sức đặc sắc, cũng sắp xếp cá xong, ở giữa có một cái đĩa rau Hoàng đế nho nhỏ, dùng trứng muối tốt nhất nấu canh. . . . . .

Một bó Hoa Bách Hợp rất rực rỡ đặt ở trước bàn ăn, vẫn nhỏ giọt nước mưa lúc tới, anh chậm rãi nhìn chăm chú bó hoa bách hợp này, giống như thấy một cô gái nhỏ khoác áo mưa màu hồng đứng ở trong mưa, ngồi xổm xuống hỏi một bà dì ở ven đường mua hoa, Hoa Bách Hợp này bao nhiêu tiền? 20 đồng. . . . . . Tôi mua. . . . . . Cô trả tiền xong, ôm Hoa Bách Hợp vào trong ngực, cẩn thận đặt nó ở bên trong xe của anh.

Trang Hạo Nhiên ngồi xuống, nhìn bó hoa bách hợp, nhớ tới bóng dáng chạy xe điện ở trong mưa, khẽ mỉm cười.

Sáng sớm hôm sau.

Đêm qua Trang Hạo Nhiên ngủ một giấc ngon lành, khi tỉnh lại, thấy mưa phùn đã ngừng, nhưng sương mù nặng nề, anh thở dốc một hơi, lim dim mắt một cái, mới thuận lợi rời giường, đi vào phòng tắm, thay đồ thể thao màu trắng, đi xuống lầu, mang giày thể thao vào, mở cửa, có một cô gái nhỏ lập tức té ở bên chân, anh sửng sốt nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh mặc quần áo thể thao màu trắng, ngủ mơ mơ màng màng ôm tài liệu rượu đỏ, ngã ngồi ở bên chân Trang Hạo Nhiên, cô mắt buồn ngủ lim dim bò lên, nuốt một ngụm nước bọt nói: "Anh đã dậy rồi! Hôm nay tôi đến sớm. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một lúc lâu, mới nói: "Cô buông tha đi, tôi đã nói rồi, đã quyết định sẽ không thay đổi. . . . . ."

Đường Khả Hinh ngây ngô đứng tại chỗ, nhìn về phía anh sải bước đi vào thang máy, trong lòng của cô đau nhói, bước nhanh theo sát, đi lên, nói: "Tôi sẽ không bỏ cuộc! Sẽ không!"

Đường núi vẫn uốn lượn, mây mù vẫn bao quanh.

Bước chân Trang Hạo Nhiên vẫn vững vàng chạy lên núi, hôm nay Đường Khả Hinh buông lỏng tâm trạng, cười hì hì đi theo phía sau anh, dọc theo đường hái một hai đóa hoa nhỏ, vừa chạy vừa ngửi. . . . . Nói: "Hoa này hơi kì lạ, có chút mùi hoa tulip, còn có chút mùi quýt. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên vẫn cất bước chạy.

Cô cũng chạy theo, thỉnh thoảng hát cho anh nghe một bài, mặc dù đến giữa chừng cô đã mệt, nhưng vẫn kiên trì chạy về phía trước, vừa chạy, vừa buông lỏng tâm trạng, thật vui vẻ nhìn rừng núi tầng tầng lớp lớp, kêu to: "Tôi phải cố gắng . . . . . .. . . . . . "

Âm thanh này truyền tới trong thế giới Sơn Thần, tiếng dội lại, lặp đi lặp lại về phía thế giới của cô!

Đường Khả Hinh lại tăng tốc độ, chạy theo sau lưng Trang Hạo Nhiên, chạy về phía trước, cuối cùng cắn răng một cái, vượt qua bên cạnh anh, chạy tới phía trước! !

Trang Hạo Nhiên ngừng bước chân, nhìn bóng dáng cô chạy rất nhanh, lại im lặng không lên tiếng chạy về phía trước.

Cuối cùng, hai người lại một lần nữa đứng ở trên cao, nhìn về phía ánh mặt trời sau rừng núi, khúc xạ mãnh liệt, kích thích làn sương mù trắng, tạo thành ánh sáng nhiều màu sắc, di động ở lưng chừng núi, Trang Hạo Nhiên nhìn cảnh sắc trước mặt, đột nhiên mỉm cười, cũng đã thấy bóng dáng nho nhỏ kia, im lặng chạy xuống núi, anh nhìn bóng lưng của cô, hai mắt lộ ra nhu hòa nhiều ngày trôi qua, nhưng vẫn không chịu thay đổi quyết định.

Qua buổi trưa.

Bởi vì Trang Hạo Nhiên phải đưa bọn Lâm Sở Nhai đi thăm Triển lãm gỗ mun, cho nên rời khỏi công ty rất sớm, Đường Khả Hinh vẫn rất nhiệt tình đi theo.

Đại sảnh khách sạn.

Gió thổi bồng bềnh, mặc dù có ánh mặt trời, nhưng vẫn lạnh lẽo.

Hôm nay Đường Khả Hinh mặc một chiếc áo len màu trắng rộng rãi, quần short nhung ngắn màu đen, đội mũ rộng vành màu đỏ thẫm, giống như cái đuôi nhỏ của người ta, đi theo sau lưng Trang Hạo Nhiên, không hiểu, cười hỏi anh: "Tổng Giám đốc. . . . . . anh định đi đâu?"

"Chúng tôi muốn đi xem Triển lãm gỗ mun. Đây chính là hội triển lãm Tổng Giám đốc thích nhất." Lâm Sở Nhai cười nói: "Cô muốn đi không? Ngồi xe của tôi đi. . . . . ."

"Tốt tốt!"

"Tôi để cho cô đi sao?" Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nói.

Đường Khả Hinh lại giương mắt nhìn về phía anh.

Tô Lạc Hoành có chút hiểu cười cười, đẩy Đường Khả Hinh ngồi vào ghế lái phụ chiếc Audi Pikes Peak, nói: "Ngồi đây! Để Tổng Giám đốc đưa cô đi."

Đường Khả Hinh có chút lo sợ quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên đã lạnh lùng ngồi vào bên trong xe, cài dây nịt an toàn xong, nói: "Thắt dây nịt an toàn đi!"

Đường Khả Hinh cười vui vẻ, lập tức kéo dây nịt an toàn.

Xe chạy về phía hội triển lãm gỗ mun.

Trong quá trình đi, Đường Khả Hinh hiểu được gỗ mun là loại gỗ đắt tiền nhất trên thế giới, do vỏ trái đất thay đổi, thực vật trên mặt đất bị chôn vùi trong lòng sông cổ xưa, hoặc trong nước bùn, sau đó trải qua thiếu ôxy và áp suất cao, dưới tác động của vi khuẩn và các vi sinh vật trải qua hàng triệu năm, hoặc mấy ngàn năm, mới ra loại gỗ trân quý, cho nên còn gọi là than hoá gỗ, là đá và gỗ hợp thành, cho nên nó có tính thanh nhã của gỗ và hấp dẫn của đá, còn có tên gọi khác là Âm Mộc, làm vật trừ tà. Người xưa nói: nhà có nửa thước gỗ mun, thắng được một rương châu báu.

Trang Hạo Nhiên luôn là người nhiệt tình yêu thích văn hóa Trung Quốc, đối với truyền thống văn hóa Trung Hoa, cũng như kế thừa truyền thống có giá trị đều hết sức yêu thích, nhất gỗ mun, lần trước bởi vì sinh nhật của Tô Thụy Kỳ, anh gửi tặng kinh Kim Cang dùng tơ vàng thượng đẳng khảm trên gỗ mun, quà tặng này, sau đó được Tô Thụy Kỳ cất kỹ trong bộ đồ cổ của mình.

Trước giờ triển lãm khách quý sôi nổi đi dạo vòng quanh, bởi vì triển lãm mở buổi chiều.

Lúc đám người Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh tới trung tâm hội triển lãm, nghe nói Triển lãm gỗ mun lần này hết sức đặc sắc, hàng triệu Gỗ mun tự nhiên được trưng bày, điêu khắc tên của bốn nhân vật nổi tiếng và phong cảnh chính, còn có vô số bình phong cổ mới xuất hiện trong năm nay, trong đó có bình phong con cáo mà Trang Hạo Nhiên thích nhất.

"Tại sao Tổng Giám đốc thích con cáo vậy?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi khẽ Tô Lạc Hoành.

"Cô hỏi anh ấy đi. . . . . ." Tô Lạc Hoành nhịn cười nói.

Đã đến giờ triển lãm, Trang Hạo Nhiên cùng bọn họ đi vào khu triển lãm gỗ mun gần ngàn mét vuông, Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn các loại Gỗ mun, sáng bóng, điêu khắc hết sức hấp dẫn, nhân vật và phong cảnh, tất cả đều thể hiện rất sống động, cô nhìn đến mất hồn, thấy Trang Hạo Nhiên đã đứng ở trước tấm bình phong con cáo nổi tiếng, cao 1m, hai mắt chăm chú say mê.

Đường Khả Hinh cũng không nhịn được đi tới bên cạnh anh, ở giữa đám đông, nhìn về phía bốn con cáo màu trắng trong bình phong Gỗ mun, lông màu trắng đứng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, tựa vào trước một bó hoa nhỏ màu trắng, cuộn tròn cái đuôi nhỏ của mình, hết sức hết sức đáng yêu, cô cũng không nhịn được bật cười, quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, anh cũng hơi lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhìn về phía tấm bình phong này. . . . . .

"Tại sao anh thích con cáo vậy?" Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía anh, hỏi.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, biết cô đứng bên cạnh, vừa muốn xoay người đi khỏi, liền thấy bạn học cũ của mình, anh lập tức vươn tay bắt tay với anh, nói: "Xem ra cậu thành công rồi. . . . . . Hội triển lãm rất sinh động. . . . . ."

"Thế nào? Thích bình phong con cáo này? Nghĩ biện pháp lấy nó đi!" Bạn học nói đùa.

"Đừng cười, tôi biết rõ không lấy được. . . . . ." Trang Hạo Nhiên thật sự hết sức hết sức yêu thích con cáo nhỏ này.

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, không nhịn được lấy điện thoại di động ra chụp được tấm hình con cáo quý giá.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, không có để ý, đi về phía trước, xem gian hàng mỹ nghệ nhỏ.

Sau khi triển lãm kết thúc, Đường Khả Hinh nói mệt mỏi, muốn về nhà trước, không đi ăn tối với anh.

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.

Bóng dáng của Đường Khả Hinh nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt của anh, anh đứng ở trong gió, hơi suy nghĩ một chút, cũng không để ý, một mình đi siêu thị.

Một ngày trôi qua rất nhanh.

Sáng sớm hôm sau, Trang Hạo Nhiên tỉnh lại, thức dậy sớm hơn so với bình thường, thay quần áo thể thao Nike màu đen, nhanh chóng đi ra 'phòng tổng thống', mở cửa, trước cửa trống rỗng, hai mắt của anh ngưng tụ. . . . . .

Chương 298: Tìm được rồi

Sáng sớm ngày hôm đó, mưa lạnh giăng mờ, trên núi đường có chút trơn trợt, theo thói quen thường ngày, Trang Hạo Nhiên vẫn mặc áo mưa, không thay đổi chạy tới đỉnh núi, vừa đi vừa nghĩ tới cô gái nhỏ đi theo của mình hai ngày này, cặp mắt sáng lấp lánh, nở nụ cười rất sáng lạn, biết rõ trong lòng của cô khổ sở như thế nào, nhưng anh vẫn giữ nguyên tắc của mình, chỉ vì anh là người đàn ông cứng rắn.

Mưa phùn vẫn rơi xuống rả rích.

Hai tròng mắt nóng rực của Trang Hạo Nhiên rất kiên định, ở trong giá rét đầu thu, thoáng qua một chút ánh sáng sắc bén.

Nhưng vẫn lên tới đỉnh núi.

Anh thở gấp, nhìn về phía bên kia chân trời, ánh mặt trời lẩn trốn, sương mù quá nhiều, nó đi ra, nhưng anh nhìn không thấy, khắp đỉnh núi, giống như tấm lụa mỏng mông lung huyền bí, ánh mắt anh xoay tròn, đưa mắt nhìn phong cảnh nơi kia, thật lâu thật lâu, nhớ tới ánh mắt của một ông lão nhìn mình lộ ra chấp nhất và nhiệt tình, dùng âm thanh chậm rãi rất nhịp nhàng nói: "Cuộc sống không thể quá lưu luyến phong cảnh đỉnh núi, bởi vì mỗi một ngày chúng ta phải giữ vững thái độ và nhiệt tình trong người, cho nên, Hạo Nhiên, nếu có một ngày, con lên đến đỉnh núi, phải nhanh xuống núi!"

Trang Hạo Nhiên nghĩ tới những lời này, không lên tiếng nữa, chỉ xoay người, nhanh chóng chạy xuống núi, làm bạn của mình chỉ có nước mưa tịch mịch.

Mưa rơi càng lúc càng lớn.

Trang Hạo Nhiên trở lại 'phòng tổng thống', tùy tiện dùng điểm tâm, nghe tiếng mưa rơi tí tách, thay quần kẻ sọc đen trắng, tây trang màu xám tro, cầm hoa cài áo hình tam giác màu trắng đen, cài trước cổ áo, mới xoay người đi ra ngoài.

Trở lại công ty.

Trang Hạo Nhiên đội mưa phùn, đi vào đại sảnh, mắt nhìn xung quanh.

Tiêu Đồng lập tức dẫn ba người thư ký tiến lên, cười nói: "Lão đại, hôm nay tới sớm vậy."

"Ừ." Anh đi vào thang máy.

Tiêu Đồng cũng đi vào, nhìn về phía anh, có chút ngạc nhiên cười nói: "Tại sao. . . . . . Không thấy Khả Hinh nhỉ? Hôm nay cô ấy không có tới sao? Không phải hai ngày trước bị sốt ngã bệnh, không chịu nổi chứ?"

Trang Hạo Nhiên biết người kia không có ở dưới lầu, cũng không lên tiếng.

Mưa rơi càng to, cả thành phố đã ẩm ướt, khắp nơi đều một màu ảm đạm.

Một chợ đồ cổ.

Đường Khả Hinh mặc một áo T-shirt màu đen có mũ đội đầu, váy ngắn xếp li màu trắng, mang giày da màu đen, chống cây dù nhưng cả người vẫn có chút ướt đẫm, vẫn bước dọc theo tiệm bán đồ cổ, nhìn qua xem lại, vẫn không có hài lòng, cô lại thở dài một cái, trực tiếp qua hàng vỉa hè bên kia, nhìn từng cái bình hoa kiểu cổ, bình phong, hồ lô nhỏ, còn có bàn toán nhỏ làm thủ công, nhưng không có bình phong nhỏ hợp mắt mình.

Trên đường phố càng ngày càng ẩm ướt.

Cuối cùng Đường Khả Hinh đứng ở một sạp hàng, thấy một ông lão tám mươi tuổi, ngồi xổm ở lều lớn, trước mặt để rất nhiều bình cổ lớn nhỏ giống như mẫu thêu, cô vừa che dù, vừa một tay cầm lên một tấm bình phong nhỏ trong đó, trong lòng của mình tính toán màu sắc của con cáo kia, còn chưa đúng, liền lắc đầu một cái. . . . . .

"Cháu gái, cháu muốn chọn cái gì?" Ông lão tám mươi tuổi ngồi xổm ở trên đất, vẫn tươi cười rạng rỡ nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh nhắc cây dù, nhìn về phía ông chủ, mỉm cười nói: "Cháu muốn tìm một tấm bình phong nho nhỏ, màu đen bóng giống như Gỗ mun. . . . . ."

Ông lão kia vừa nghe xong, liền cười nhạo cô nói: "Cháu gái nhỏ, Gỗ mun là thứ đồ tốt ngàn năm, tôi làm mộc mười năm, cũng không biết nơi nào có thể tìm được thứ gỗ có màu sắc giống Gỗ mun, không thể nào. Không bằng hỏi cháu ba mẹ của mình một chút, có bảo vật gia truyền ngàn năm hay không, còn có thể."

Đường Khả Hinh cố ý trừng mắt về phía ông lão, nhưng vẫn bất đắc dĩ mỉm cười, che dù đứng lên, bước đi ở trong mưa, vừa đi vừa nghĩ: "Làm gì có bảo vật gia truyền ngàn năm. . . . . ."

Cô dừng ở tại chỗ, che dù, trong đầu không tự chủ nhớ lại một hình ảnh nhiều năm trước, đó là một hình ảnh mông lung và mơ hồ, mình mặc váy nhỏ màu trắng tinh, nhảy nhót đi đến trước mặt cha, nhìn cha đang thỏa mãn cầm một tấm bình phong nhỏ có con rồng bay rất đẹp, dưới ánh mặt trời rực rỡ, cười rất vui vẻ, tấm bình phong đó. . . . . . tấm bình phong đó. . . . . .

Cô thật kích động suy nghĩ, sau này tấm bình phong qua nơi nào? . . . . . . Hai mắt của cô chợt lóe, lập tức che dù, chạy thẳng phía trước.

Con hẻm nhỏ, tích tí tách.

Đường Khả Hinh núp ở đầu ngõ hẻm kia, che dù thật căng thẳng chờ đợi, sau đó không lâu, quả nhiên Lý Tú Lan mặc áo bông màu trắng giá rẻ, quần dài màu đen, có chút gấp gáp đi ra, thấy con gái, bà vui mừng mỉm cười, che dù đi lên trước, gọi nhỏ: "Khả Hinh. . . . . ."

"Mẹ!" Đường Khả Hinh lập tức nắm chặt tay của mẹ, nhìn mặt bà, căng thẳng nói: "Con có chuyện muốn hỏi mẹ !"

"Aiz! Con nói đi!" Lý Tú Lan thấy con gái gấp gáp như vậy, bà cũng vội vàng gật đầu đáp.

Đường Khả Hinh nhìn khuôn mặt mẹ già nua tiều tụy, trong lòng rất do dự, nhưng vẫn nói: "Lúc con còn bé, nhớ có một hình ảnh, lúc đó cha có một tấm bình phong cổ rất đẹp mà cha rất ưa thích. . . . . . đúng không?"

Lý Tú Lan cũng không nghĩ ngợi, nhưng ánh mắt ngơ ngác nhìn Khả Hinh nói: "Đúng vậy. . . . . ."

"Vậy tấm bình phong đó ở đâu ?" Đường Khả Hinh lại nhanh chóng gấp gáp hỏi: "Nó ở đâu? Có phải anh trai cầm đi hay không? Con nhớ chuyển đi rất nhiều đồ trong nhà, nhưng không có không có. . . . . . bình phong này. . . . . ."

Lý Tú Lan nhìn chằm chằm con gái, hốc mắt có hơi hồng nhuận xin lỗi nói: "Tấm bình phong này. . . . . . Không có cho anh trai lấy đi. . . . . ."

Đường Khả Hinh trợn to hai mắt nhìn mẹ, vui mừng nói: "Có thật không? Nó ở nơi nào? Mẹ cất hả?"

Lý Tú Lan có chút ngạc nhiên nhìn Khả Hinh, nói: "Mẹ không có. . . . . ."

Đường Khả Hinh thất vọng nhìn mẹ: "Vậy. . . . . . tấm bình phong này. . . . . ."

"Tấm bình phong này. . . . . ." Lý Tú Lan nói với con gái: "Vẫn ở chỗ của con. . . . . ."

"À?" Đường Khả Hinh khiếp sợ nhìn mẹ, không thể tin nổi nói: "Ở chỗ của con? ? ? Làm sao có thể ? Con không nhìn thấy . . . . . ."

"Lúc ấy trước khi cha của con đi khỏi, đem một chút vật tương đối có giá trị cất giấu vào một cái rương lớn, căn dặn cho dù có chuyện gì, con cũng tuyệt đối không thể bán nó, đó là đồ cưới của con sau này, con quên sao? Chính là cái rương lớn màu đỏ. Vật này, mẹ vẫn không có dám động tới, cho dù bị đánh đến chết, chúng ta cũng chỉ vất vả kiếm tiền, cũng không dám có chủ ý với nó. . . . . ."

"Trời ạ!" Đường Khả Hinh đột nhiên vui vẻ nói tiếng cám ơn mẹ, đã phát điên xoay người chạy ra ngoài.

"Aiz! Khả Hinh. . . . . ." Lý Tú Lan nhìn về phía con gái, kêu to: "Mẹ muốn nói với con, không biết vì sao, trong khoảng thời gian này mẹ được khu phố điều vào làm việc ghi chép xe vận tải trong văn phòng, tiền lương đã tăng rất nhiều. . . . . ."

Con gái đã biến mất tại cái hẻm nhỏ.

***

Hôm nay Nhã Tuệ đi làm giờ trưa, cho nên vùi ở trong chăn, ngủ say sưa, tuy nhiên cô nghe được gian phòng từng trận âm thanh lôi lôi kéo kéo, cộc cạch vang dội, cô lật người, kéo chăn qua trùm kín đầu, nhưng trận âm thanh kéo kéo cộc cạch vẫn truyền tới, cô thở ra một hơi, vén chăn lên, nhìn về phía trần nhà trước mặt, nói: "Đường Khả Hinh. . . . . . cô muốn làm gì vậy?"

Trận âm thanh kéo kéo cộc cạch tiếp tục truyền đến.

Cô gào khóc một tiếng, xoay người, hai mắt tỉnh táo trợn lên, có thể nhìn thấy Đường Khả Hinh khom người ngồi xổm ở bên giường, lôi hết rất nhiều đồ dưới sàng, giầy, cái hộp, linh tinh ... ra ngoài, sau đó tự mình chui vào bên trong đáy giường, không biết đẩy cái gì, soạt soạt. . . . . . Nhã Tuệ lập tức vén chăn lên, chân không đi xuống, thấy cô lật tung cả gian phòng, liền ngồi xổm xuống, nhìn Khả Hinh ở giữa giường, gọi: "Này! Cô ở bên trong làm gì vậy ?"

Một lát sau, Đường Khả Hinh cũng chưa đi ra, chỉ nghe được âm thanh soạt soạt, sau đó làm âm thanh cô đang đẩy một cái gì đó, lộ ra cái rương lớn đầy bụi bậm, một trận gió thổi qua, bụi bậm bay lên.

"Ôi chao, cô làm gì thế à?" Nhã Tuệ thật sự bất đắc dĩ lấy tay quạt phủi bụi bậm, nói: "Cái rương này mấy chục năm cũng không động tới, hôm nay cô lật ra làm cái gì? Muốn tìm cái gì?"

Nhã Tuệ cũng không biết trong rương này có đồ vật gì, ba mẹ cũng không cho mình mở ra.

"Tôi tìm món đồ rất quý giá!" Cả người Đường Khả Hinh cũng đầy bụi bậm, trên tóc, trên mặt tất cả đều bụi bám, chỉ có cặp mắt to tròn chớp một cái, cô vừa dứt lời, cũng đã nhanh chóng muốn mở cái rương vừa dầy vừa nặng, nhưng không ngờ cái rương này bị khóa lại rồi, cô quát to một tiếng: "Tại sao phải khóa lại?"

"Nói nhảm! Cái rương không khóa, tại sao phải đặt ở trong rương? Có thể là đồ tương đối quý trọng đấy?" Nhã Tuệ cũng có chút tò mò, bởi vì lúc ấy sau khi cha của Khả Hinh xảy ra chuyện, nhà hàng Trung Quốc đã cho anh trai rồi, đồ còn sót lại trong nhà không nhiều lắm, tất cả đều bán trả nợ. . . . . . Hơn nữa lúc ấy chú Đường còn có tài sản kinh người, có ba nhà hàng pháp, nhưng ẩn biến mất khó hiểu theo hoàn cảnh.

"Tôi bổ nó!" Hai mắt Đường Khả Hinh nóng lên nói.

"Bổ. . . . . . Bổ?" Nhã Tuệ lập tức nhìn cái cái rương dầy nói: "Không có chìa khóa sao?"

"Tôi vẫn chưa từng mở ra, cho dù có chìa khóa, tôi cũng không biết nó ở nơi nào, tôi đi lấy dao. . . . . ." Cô không nói hai lời, liền nhảy dựng lên, vọt vào phòng bếp, cầm lấy dao, trong vẻ mặt căng thẳng Nhã Tuệ nhìn chăm chú, cô đi tới trước rương gỗ, vung dao lớn lên, chát một tiếng, bổ vào ổ khóa !

Ổ khóa rơi trên mặt đất.

Nhã Tuệ đi đến bên cạnh cô, ngồi cạnh cô.

Đường Khả Hinh quỳ gối trước cái rương, tập trung run rẩy đưa hai tay ra, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt rương, dùng sức kéo một cái, ầm một tiếng mở rương ra, trước mắt xuất hiện rất nhiều cái hộp sáng chói đắt tiền, phía trên tầng một là khung hình người cả nhà lúc ấy và một số cuốn sách dạy nấu ăn quý giá, bên trong còn có thực đơn món ăn gia truyền nhà họ Đường do cha đặc chế, vật này, anh trai vẫn luôn mơ ước muốn có, nhưng anh vẫn không biết ở đâu, rất oán trách chuyện này.

"Trời ạ. . . . . ." Nhã Tuệ lật mấy chục cuốn sách dạy nấu ăn, kinh ngạc nói: "Đường Khả Hinh, tôi vẫn oán trách tại sao lúc ấy chú đem nhà hàng Trung Quốc để lại cho anh của cô, cũng không để lại cho cô một vật gì, thì ra đã giữ lại rất nhiều đồ rất quý giá. . . . . ."

Đường Khả Hinh cũng trợn mắt há mồm giơ thực đơn trong tay, đột nhiên cảm thấy kích động, hai mắt lập tức đỏ bừng.

Nhã Tuệ cũng giúp cô, thật sự tò mò lật xuống, thấy một cái hộp Gỗ màu đỏ, cô tò mò nâng lên, mở ra xem, lại là một cái ly rượu màu đỏ.

"Cái ly?" Cô kêu nhỏ.

Đường Khả Hinh lập tức để thực đơn xuống, cầm lấy cái Ly Tulip cao cổ, giơ lên, thói quen xem độ mỏng và độ cao của nó, suy nghĩ có lẽ cái ly này có cái gì sâu xa? Nhưng cô nhìn xung quanh vẫn không nhìn ra, có thể là kỷ niệm của cha ở một lúc nào đó, cô lại xem từng món, từng món, có vòng tay ngọc Phỉ Thúy thượng đẳng hơn hai trăm năm, một chiếc nhẫn Ngọc Kỳ Lân của Hoàng thất Thanh triều đã thất truyền thật lâu, còn có một viên trân châu Hải Nam thật lớn. . . . . .

Đây mới thật là đồ cưới.

Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức rưng rưng, tâm trạng kích động lật tiếp, tiếp theo là một số ảnh chụp lúc mình còn bé và lúc một tuổi đã nắm ngọc Phỉ Thúy, cô đang cầm mọi thứ quý giá, đặt ở lòng bàn tay khẽ vuốt một lúc lâu, mới buông chúng xuống, lại nhanh chóng tìm, chỉ thiếu chút nữa chui vào trong rương.

"Rốt cuộc cô muốn tìm cái gì vậy?" Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh kinh ngạc hỏi.

"Tìm một vật rất quý giá. . . . . ." Đường Khả Hinh lấy ra từng món quần áo nhỏ màu trắng mình mặc lúc sinh ra, cùng mũ quả dưa, lại lật ra vòng tay mình mang khi còn bé, rốt cuộc nín thở nhìn thấy một cái hộp gỗ màu đen tầng dưới chót nhất, bên ngoài khắc hoa mai thật tinh tế, lộ ra một chút ngọc khí màu trắng nhìn rất sống động. . . . . . Cô chăm chú nhìn cái hộp này, theo bản năng có một loại trực giác vật kia đang ở bên trong. . . . . .

Trên mặt của cô không nhịn được lộ ra nụ cười, run rẩy vươn tay, bưng cái hộp gỗ lớn thật nặng, để dưới đất, tập trung tinh thần bình tĩnh mở cái hộp ra! ! Một tấm bình phong Gỗ mun hình rồng đen sáng bóng đột nhiên xuất hiện! ! Cô ah một tiếng, ôm tấm bình phong này lên, cười ha ha ha ha ha nói: "Tôi tìm được rồi ! ! !"

Chương 299: Quá muộn

Vào buổi trưa, mưa vẫn tí tách rơi xuống.

Cỏ non cũng ướt đẫm nước mưa.

Sau khi Trang Hạo Nhiên đến Khách sạn Á Châu họp xong, liền cùng bọn Lâm Sở Nhai đi nhà khách đại dương dùng cơm.

Bốn người đàn ông tự chống cây dù màu đen của mình.

Tiêu Đồng chống cây dù trong suốt, đi theo Trang Hạo Nhiên tiến về phía trước.

Nước mưa ào ào trút xuống.

"Kì lạ. . . . . . Tại sao không thấy Tiểu Đường? Không phải là không kiên trì nổi nữa chứ? Con bé này không giống . . . . . ." Tô Lạc Hoành vừa đạp sân cỏ ướt át đi về phía trước, vừa nghi ngờ nói.

Lâm Sở Nhai nghĩ ngợi, có chút tức giận nhìn về phía bóng lưng Trang Hạo Nhiên bước nhanh về phía trước nói: "Có người lòng dạ rất ác độc, người ta bị cảm lạnh phát sốt vẫn làm bữa ăn sáng bữa trưa bữa ăn tối cho anh ấy, còn lái xe điện đuổi theo chiếc Audi Pikes Peak của anh ấy, cũng không chịu tha thứ, trái tim của Tiểu Đường đã nguội lạnh rồi !"

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ sải bước đi vào phòng ăn biển.

Tiêu Đồng nhìn anh một cái, cũng im lặng đuổi theo.

Nhã Tuệ và Kỳ Gia Minh đứng ở lối vào, mỉm cười chờ.

Trang Hạo Nhiên nhìn Nhã Tuệ một cái, cũng không lên tiếng, đi vào, ngồi ở vị trí ngày đó, tùy tiện chọn vài món ăn, Lâm Sở Nhai cũng chọn một phần beefsteak tây, anh đóng thực đơn lại, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhã Tuệ, rõ ràng tâm trạng buông lỏng, cười nói: "Đúng rồi, muốn hỏi Phó quản lý Lưu một chút, tại sao hôm nay Tiểu Đường không tới? Có phải không thích chúng tôi nữa hay không?"

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, cầm nước ấm uống.

Nhã Tuệ cũng nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, hơi cười nói: "Cô ấy ở nhà. . . . . ."

Hai mắt Trang Hạo Nhiên rõ ràng không vui.

"Ở nhà làm gì?" Tào Anh Kiệt ngẩng đầu lên nhìn về phía Lưu Nhã Tuệ, có hơi thất vọng hỏi.

Nhã Tuệ trầm ngâm trong chốc lát, chỉ mỉm cười nói: "Cô ấy ở nhà làm một chút chuyện khéo tay rất tâm linh."

"Chuyện khéo tay?" Lâm Sở Nhai rất hứng thú cười nói: "Tôi chỉ biết Tiểu Đường biết làm cơm, pha coffee hạng nhất, nhưng không biết cô ấy còn khéo tay, cô ấy làm gì vậy ?"

"À. . . . . . Khó nói lắm. . . . . ." Nhã Tuệ im lặng một lúc, chỉ cầm thực đơn, khẽ gật đầu, lui xuống.

"Chuyện này kỳ lạ. . . . . ." Lâm Sở Nhai nhìn bộ dạng Nhã Tuệ một chút cũng không liên quan tới tôi, thái độ giống như không có chuyện gì, thật sự buồn cười nói: "Chẳng lẽ. . . . . . Cô ấy thật bỏ qua?"

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, cầm khăn ăn, mở nhẹ ra, nhớ tới nụ cười ngọt ngào của Đường Khả Hinh đi lên đỉnh núi, trầm ngâm trong chốc lát, lại nâng nước ấm uống một hớp nhỏ.

Thời gian càng sau giờ trưa, bầu trời càng tối, lộ ra một chút sắc ảm đạm.

Mưa to vẫn rơi xuống tí tách.

Sau giờ Ngọ, ngôi lầu nhỏ cũng đã mở đèn huỳnh quang, cánh cửa sổ gian phòng này chỉ mở nửa cánh, nhìn thấy bên ngoài mưa rơi tầm tả giống như tuyết rơi, phía trước cửa sổ có một cô gái, mặc váy ngủ màu trắng thật dài, bên ngoài khoác một cái chăn, ngồi ở trên sàn nhà bằng gỗ, xung quanh để rất nhiều loại chỉ thêu hạng nhất, trước mặt để tấm bình phong Gỗ mun chín con rồng ngậm hạt châu, còn có một tấm hình bình phong con cáo được phóng to in ra từ điện thoại di động. . . . . .

Cô một mình cầm trong tay bàn thêu màu tím, đè ép tấm khăn lụa Tô Hàng thượng đẳng, ngón tay thon dài, nắm nhẹ một cây kim nhỏ gắn liền với một sợi dây nhỏ màu trắng sữa, nhẹ nhàng xuyên qua bàn thêu, nhìn cánh hoa nhỏ xinh đẹp, dần dần đã thành hình, cô vui vẻ mỉm cười, nhớ tới mẹ cũng đã từng là người rất khéo tay, thêu cho mình một cái yếm có đóa hoa Mai nhỏ màu trắng sữa, vô cùng xinh đẹp, cô nghĩ tới đây, may mắn mình được di truyền một chút khéo tay và kỹ thuật vẽ tranh của mẹ, bởi vì khi còn bé, cha đích thân dạy mình cầm bút máy, vẽ các loại tranh căn bản về bữa điểm tâm, bởi vì trước khi đầu bếp thiết kế món ăn, phải phác họa hình. . . . . .

Cô dựa theo hình vẽ mẫu, tinh xảo và tỉ mỉ từng chút một thêu hình vẽ trong lòng mình muốn, màu xanh trước cửa sổ cũng đã lộp độp rơi xuống hạt mưa làm bạn với cô gái kiên cường này, chạy đua với thời gian.

Hai mắt của cô kiên định cầm cây kim nhỏ, im lặng chăm chú thêu đóa hoa nhỏ màu trắng, nhớ con cáo nhỏ núp ở trong bụi hoa nhỏ, đầu có lập tức cảm giác đong đưa, cô hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn về phía hình ảnh con cáo nhỏ ở dưới đèn bàn, khẽ mỉm cười, tiếp tục chăm chú thêu hình vẽ này. . . . .

Nước mưa vẫn rơi xuống tí tách.

Khắp nơi đều ướt đẫm nhưng tập đoàn Hoàn Cầu không chút hư hao, người đứng đầu chuỗi khách sạn trên thế giới, chuẩn bị triệu tập cuộc tranh tài chuyên gia hầu rượu ba năm một lần thật đặc sắc, hiện tại đã tiếp nhận ghi danh toàn cầu.

Sáng sớm hôm sau. Tin tức mới vừa phát ra thì có vô số ký giả xông tới trước khách sạn Á Châu, lúc này khó có được Tổng Giám đốc Tập đoàn Hoàn Cầu và Tập đoàn Á Châu đều đang ở trong nước, thông qua họp báo lần này, các ký giả hỏi hai vị Tổng Giám đốc có tuyển thủ trong lòng hay không, đến cuối cùng có thể thu được cổ phần vườn nho hay không, Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu bạc, áo sơ mi đen, cổ áo mở ra, phong cách cao quý, nhưng vẫn từ chối người ngoài ngàn dặm, không trả lời vấn đề của ký giả, chỉ ký tên của mình vào bảng giao kết cuộc so tài lần này.

Hôm nay Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu xanh dương đậm theo phong cách England, áo sơ mi màu xanh nhạt, vạt áo trước cài con bướm màu bạc, cũng chỉ mỉm cười, ký vào tên của mình.

"Hai vị Tổng Giám đốc cũng không có người chọn thích hợp sao?" Một ký giả vọt tới ký giả trước bàn, gấp gáp hỏi.

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn về phía phóng viên kia, mỉm cười bí ẩn.

Tiêu Hào Oánh mặc bộ ghi lê màu đen, quần dài màu đen thẳng đứng, vẫn bộ dáng quý phái, gỡ mắt kiếng xuống, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, khẽ mỉm cười.

Không tới bao lâu cuộc họp báo liền kết thúc.

Tưởng Thiên Lỗi dẫn đầu đi trước, căn dặn Đông Anh ở sau lưng: "Lập tức gọi Laurence cho tôi!"

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng bước đi, Tiêu Đồng theo sát phía sau, nhanh chóng nói: "Thời gian ghi danh chỉ có ba ngày, qua thời hạn đó, tất cả danh sách đều không có hiệu lực, hôm nay Khả Hinh còn chưa tới sao? Vậy. . . . . . bảng ghi danh. . . . . . Tôi có cần. . . . . . giữ lại cho cô ấy hay không. . . . . ."

"Giữ lại làm gì?" Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nói: "Cô ấy là nhân viên Hoàn Cầu sao? Cô ấy có tư cách gì tham gia?"

"Chuyện này. . . . . ." Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi khỏi đại sảnh khách sạn Á Châu.

Tiêu Đồng đứng ở trong hành lang, nghĩ tới nghĩ lui, ngay lập tức nhanh chóng đi về phía phòng ăn biển, thùng thùng thùng đi xuống lầu, thấy Nhã Tuệ đang đứng ở một bên chiêu đãi khách, cô lập tức tiến lên, kéo tay của Nhã Tuệ, rất gấp gáp hỏi: "Cuộc tranh tài đã sớm bắt đầu rồi, Khả Hinh đi đâu? Đã hai ngày cô ấy chưa xuất hiện? Bảng ghi danh, tôi cũng đã giữ lại cho cô ấy, hay là cô ấy xin Tổng Giám đốc thử xem, có thể vượt qua kiểm tra hay không!"

Nhã Tuệ nhìn Tiêu Đồng, suy nghĩ chuyện này, nói: "Cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại cho cô ấy."

Điện thoại di động trong ngôi lầu nhỏ nhanh chóng vang lên.

Cô gái đã một ngày một đêm không ngủ, giống như không chút mỏi mệt, tay cầm bàn thêu, tay cầm cây kim nhỏ, từng chút từng chút thêu cái đuôi con cáo thật đẹp, mặc cho điện thoại di động reo vang. . . . . .

Nhã Tuệ gấp gáp cầm điện thoại di động, nghe tiếng chuông, dậm chân suy nghĩ, rốt cuộc con bé này đang làm gì ?

Một chiếc xe Mercedes phiên bản dài chạy nhanh tới đại sảnh khách sạn Á Châu, toàn thân Laurence mặc tây trang màu đen lịch lãm, tinh thần sáng láng đi ra ngoài, đi theo phía sau là chuyên gia hầu rượu xuất sắc nhất Á Châu tham dự tập huấn, nở nụ cười đi về phía sảnh tiệc lầu hai báo danh, nghe được trợ lý nói, toàn bộ chuyên gia hầu rượu Á Châu đã thông qua kiểm tra ghi danh, ông ta nghe xong liền gật đầu, dẫn tuyển thủ cùng lên lầu hai.

Tất cả đồng nghiệp trước đại sảnh, còn có bọn Từ Trạch Minh cũng rối rít nhìn xem cuộc so tài này đều có chút lo lắng suy nghĩ cho bạn thân của Nhã Tuệ, không biết Khả Hinh như thế nào. . . . . .

Lần này em họ của Tào Ngọc Tinh cũng được lựa chọn trong đám chuyên gia hầu rượu, cô hả hê buông lời, đối với em gái đoạt giải, rất có lòng tin.

Trần Mạn Hồng khinh bỉ cô không biết ngượng ngùng!

Thời gian vô cùng quý trọng và bận rộn.

Các chuyên gia hầu rượu ở nước ngoài của Tập đoàn Hoàn Cầu cũng đã chính thức thông qua kiểm tra, đưa vào một nhân viên duy nhất tiến hành ghi danh, mà một bộ phận chuyên gia hầu rượu, ít ngày nữa sẽ trở về nước, sớm tiến hành luyện tập vòng đấu loại, rất nhiều trang trại rượu đỏ, vì cuộc tranh tài lần này, đưa tới rượu đỏ mẫu của mình miễn phí, bởi vì đây là cơ hội quảng bá quý giá và có đủ lực!

Hai ngày nay, khách đến Khách sạn Á Châu càng nhiều hơn.

Nhã Tuệ bận rộn đến choáng váng đầu, đây đã là ngày thứ hai, ngày mai sắp hết hạn báo danh, trong lòng của cô rất gấp gáp đang suy nghĩ: "Khả Hinh! ! Rốt cuộc cô xong chưa? Tại sao muốn thêu cái này?"

Ngôi lầu nhỏ.

Mưa phùn vẫn mờ mịt, ngày rét lạnh, Đường Khả Hinh mặc áo T-shirt màu trắng dài tay, quần thể thao màu trắng, hít hít lỗ mũi đỏ bừng, khoác chăn bông thật dầy, tay cầm bàn thêu, ngón tay sưng đỏ cầm cây kim nhỏ, nhẹ nhàng thêu đầu con cáo, hai con ngươi linh động hết sức khó thêu, cô ngừng lại, híp mắt, hít thở sâu một cái, mạnh chống thân thể hai ngày hai đêm không ngủ, nuốt cổ họng khô rát, cầm chỉ màu đen hướng hai con mắt trong bản vẽ, nhẹ nhàng đâm xuống. . . . . .

Thời gian lặng lẽ trôi qua không một tiếng động, bên này đại sảnh Á Châu đã bận rộn hai ngày, đến lúc tối, ghi danh căn bản đã hoàn thành, nhân viên hành chính hơi bận rộn, tra xét tất cả danh sách chuyên gia rượu đỏ, bàn tán ai có cơ hội đoạt giải.

8 giờ, Nhã Tuệ tan việc, vọt vào trong tắc xi thật nhanh, kêu to: "Trở về phố Tây Hoa! ! Mau! !"

Tắc xi một đường lao thẳng về phía trước!

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước cửa sổ sát đất, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đang cầm rượu đỏ, nhìn phong cảnh hoàn toàn trắng bệch mơ hồ, suy nghĩ rốt cuộc cô có tới hay không? Tại sao muốn buông tha?

Một bóng dáng khác, Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu đen, quần tây đen ngồi ở trên ghế sa lon 'phòng tổng thống', tay nâng ly Chardonnay, hoàng hậu của các loại rượu, hai mắt lạnh lùng nhìn ra phía trước, ngón tay nhẹ nhàng xoay thân ly, dò xét ly rượu, vẻ mặt đông lạnh, không lên tiếng.

Tắc xi chạy nhanh đến ngôi lầu nhỏ.

Nhã Tuệ lao ra tắc xi, đội mưa, chạy về nhà, vọt vào trong nhà, kêu to: "Đường Khả Hinh . . . . . ."

"Ừ. . . . . ." Đường Khả Hinh đã sửa xong mắt con cáo, bắt đầu cầm sợi chỉ màu tím nhạt thêu hoa lan. . . . . .

"Rốt cuộc cô đang làm gì ?" Nhã Tuệ vứt túi xách, quỳ gối trước mặt cô, rất gấp gáp nói: "Thời hạn ghi danh tranh tài rượu đỏ sắp hết rồi ! Cô vẫn còn làm cái này làm gì? Mau! Ghi danh trước rồi nói. . . . . ."

"Bây giờ tôi không còn là nhân viên của Hoàn Cầu. . . . . ." Đôi mắt to của Đường Khả Hinh vẫn sáng lấp lánh.

"Vậy cô đi xin Trang Hạo Nhiên thử xem! ! Mà không phải ở chỗ này thêu! !" Nhã Tuệ thật sốt ruột nói! !

Đường Khả Hinh không nói gì thêm, chỉ cầm sợi chỉ màu tím nhạt thật dài đã xỏ xong, nhẹ nhàng đâm xuống bàn thêu!

"Ôi chao, cô thật sự làm người ta lo lắng chết rồi! !" Nhã Tuệ nổi điên nói!

Đường Khả Hinh không lên tiếng, liếc nhìn con cáo nhỏ bên cạnh một bó hoa lan nhỏ, lại im lặng vung kim thêu trong tay.

Mưa bên ngoài ngôi lầu nhỏ, chìm trong đêm tối tiếp tục rơi xuống, ánh đèn bàn sáng rực.

Nhã Tuệ tắm rửa xong, hoảng sợ nhìn về phía Khả Hinh, nói: "Đã ba giờ sáng. . . . . . Cô nghỉ ngơi một lúc đi, đã hai ngày hai đêm cô không ngủ rồi. . . . . ."

Đường Khả Hinh không lên tiếng, ánh mắt thật bình tĩnh vung sợi chỉ màu xanh nhạt trong tay, nhẹ nhàng thêu cành lan, hơi nhắc mí mắt, liếc nhìn con cáo nhỏ nấp dưới một tảng đá nhỏ màu xám tro, được phân bố chỉ ba màu, cô tiếp tục im lặng bình tĩnh thêu cành cây, ngón tay ở phía trước nhẹ nhàng nhắc tới, nơi đầu ngón tay có thật nhiều lỗ kim, thêu lên có một chút máu, cô ngậm tay trong miệng, mút nhẹ, tiếp tục thêu.

Thời gian, đối với vài người mà nói, quý giá đến cỡ nào?

Nhưng bạn không biết, bạn chia tay đêm tối, bình minh sẽ tới rất nhanh . . . . . . Dưới ánh đèn, cô gái vẫn bình tĩnh thêu tảng đá kia, đường chỉ cuối cùng, nhớ lại mẹ từng nói, vật động khó thêu, thật ra vật tĩnh càng khó thêu hơn. . . . . . Cô hết sức hết sức bình tĩnh kéo chặt lòng ngón tay ở dưới sợi chỉ, để cho hình dáng từ từ rõ ràng. . . . . .

Hôm nay mưa phùn vẫn mờ mịt, nghe Nhã Tuệ nói, xế chiều hôm nay năm giờ hết hạn bỏ phiếu, muốn cô cho dù có chuyện gì, nhất định phải đến Hoàn Cầu vào buổi trưa.

Đường Khả Hinh nghe xong, vào lúc giữa trưa, rốt cuộc hai mắt đỏ bừng nâng nhẹ con cáo nhỏ, hao tổn công sức ba ngày ba đêm không ngủ thêu xong, so với tấm hình lớn, mặc dù không thêu đẹp như chuyên gia, nhưng cũng hết sức tinh xảo, cô khẽ thở dài một hơi, ba ngày nay giống như đã trải qua sự thay đổi khủng khiếp, để cho cô hiểu, bình tĩnh chống đỡ bất cứ chuyện gì, đều là cần thiết.

Cô thở hổn hển, lau sạch nước mắt, nhanh chóng lấy cái hộp nhỏ, đem khăn lụa màu trắng đã thêu xong, rất cẩn thận gấp lại, bỏ vào, sau đó sẽ nhanh chóng mang ra cái hộp đen, đặt tấm bình phong Gỗ mun vào đóng lại, lập tức mang ba lô nhỏ, lao ra cửa nhà, thấy một chiếc tắc xi, cô lập tức vọt vào nói: "Đi chợ đồ cổ! ! Mau!"

Một giờ 30 phút !

Nhã Tuệ muốn phát điên ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường, nức nức nở nở nói: "Xảy ra chuyện gì sao? Còn chưa tới! !"

Hai giờ ! !

Đường Khả Hinh vọt vào một tiệm sửa chữa và gia công đồ cổ, đem bình phong và khăn thêu của mình nện ở trên quầy, kêu to: "Bà chủ! ! Mau! ! Tôi muốn trang trí bình phong! !"

Bà chủ vừa nghe, ngay lập tức đi ra, mở nắp hộp, nhìn thấy loại Gỗ mun thượng đẳng, bà ta giật mình nói: "Gỗ tốt !"

"Đừng nói nhiều! Tôi muốn khảm vào bình phong!" Đường Khả Hinh lập tức lấy ra khăn lụa mình đã thêu xong!

"Được, được, được! Tôi lập tức bảo công nhân gia công cho cô."

"Phải làm bao lâu! ?"

"Hai giờ. . . . . ."

"À? ?" Đường Khả Hinh kêu lên: "Làm như thế phải mất hai giờ?"

"Cô gái nhỏ!" Bà chủ không có cách nào nói với cô: "Tấm bình phong chín rồng của cô phải mở ra trước, móng vuốt kẹp chặt vải, cũng không phải là người bình thường có thể làm được, tôi nhìn thấy cô gấp gáp mới gia công cho cô hai giờ! Người bình thường tôi phải làm nó một ngày !"

"Được, được, được, bà đừng nhiều lời! Mau!" Đường Khả Hinh lập tức dậm chân nói!

Bà chủ nghe vậy, biết cô gấp gáp, liền nhanh chóng xắn ống tay áo, cùng nhân viên khảm cho cô.

Đường Khả Hinh gấp gáp nhắc cổ tay, nhìn thời gian đã qua 2 giờ rồi, cô thở dài một hơi, cầu xin ông trời, ông làm cho thời gian trôi qua chậm một chút ! !

Thời gian luôn vô tình, ngược lại trời mưa có thể nhẹ nhàng một chút.

Bà chủ và ba công nhân nhanh chóng tháo tấm bình phong, hai cô gái nhanh chóng mở bức tranh thêu con cáo nhỏ của Khả Hinh, lại tìm vải lụa trắng, sau đó so sánh bức tranh, tìm các loại thủy tinh gắn vào cho cô, tất cả đều bận rộn làm việc.

Khả Hinh ngồi xổm ở trước cửa tiệm, vừa lạnh vừa đói lại mệt mỏi ho khan, đoán chừng sau khi phát sốt xong đã phát bệnh, cô run rẩy vươn tay, nhấc viền nón của mình lên, đội lên đầu, rất sốt ruột chờ đợi.

4 giờ 27 phút ! !

Khả Hinh lập tức nhảy dựng lên, khóc nhìn về phía bọn họ nói: "Còn chưa xong sao?"

Bà chủ cầm lên một con ốc gỗ cuối cùng, dán keo trắng, nhẹ nhàng vặn vào, mới lau mồ hôi trên trán, thở gấp gáp nói: "Được rồi. . . . . ."

Đường Khả Hinh lập tức nhào tới trước, giương mắt nhìn tấm bình phong Gỗ mun chín con rồng cha để lại cho mình, hiện tại khảm vào hình con cáo nhỏ thật vất vả thêu được, giống như thoáng qua chút dịu dàng, sau đó bà chủ nhẹ nhàng xoay bình phong nói: "Ôi, vật này giày vò chết chúng tôi, lúc ban đầu còn tưởng rằng là khảm bình thường, làm rất lâu mới hiểu được, hai bên cạnh nó có ốc gỗ, bình phong này có thể xoay được."

Bà nói xong, lại đem bình phong trong suốt lật nhẹ ra phía sau, lại xoay trở lại cho Đường Khả Hinh xem, con cáo nhỏ hiện ra trước mắt.

Khả Hinh mỉm cười, ôm lấy bảo bối, cho 1000 đồng, đã phát điên bỏ nó vào trong hộp, chạy ra ngoài.

"Cô gái nhỏ cũng đừng chà đạp vật này! Đây chính là một khối gỗ mun mấy ngàn năm hiếm có!" Bà chủ có chút gấp gáp đi ra, nói với Đường Khả Hinh nói.

Đường Khả Hinh đã vọt vào tắc xi, nói với tài xế: "Mau! ! Khách sạn Á Châu!"

4 giờ 50 phút! !

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng đi vào đại sảnh Á Châu, thời gian ghi danh còn có năm phút sẽ hết hạn, bọn họ thực hiện nghi thức bàn giao hiệp nghị cuộc so tài một lần nữa.

Ký giả rối rít cầm máy chụp hình, chụp hình ảnh đặc sắc của hai người đàn ông! !

Đông Anh và Tiêu Đồng đứng ở bên cạnh hai Tổng Giám đốc, ngẩng đầu lên nhìn về phía đồng hồ treo ở giữa, vừa đúng năm giờ, bọn họ mỉm cười cùng nhân viên tham gia ghi danh đứng dậy, vỗ tay cười nói: "Thời gian ghi danh đã hết hạn, chúc mừng các vị tuyển thủ, tham gia cuộc so tài chuyên gia hầu rượu lần này !"

"Chờ một chút . . . . . .. . . . . . " Tiếng của Đường Khả Hinh từ ngoài đại sảnh truyền đến! !

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi mới vừa muốn ngồi xuống, nghe tiếng kêu như thế, đồng thời ngẩng đầu lên.

Cả người Đường Khả Hinh ướt đẫm, thở hổn hển ôm cái cái hộp màu đen, vọt vào đám người, nhào tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, ngẩng đầu nhìn anh nghẹn ngào nói: "Tôi . . . . . Tôi tới ghi danh! ! Tôi muốn ghi danh!"

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn về phía cô nói: "Cô đã tới quá muộn !"

Chương 300: Bình phong của tôi

Sắc mặt của Đường Khả Hinh càng trắng bệch, ngẩng đầu lên nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, đã qua năm giờ năm phút!

Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh cũng không buông tha nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, khóc nói: "Không phải anh vẫn luôn dạy tôi, làm người phải linh hoạt một chút sao? Cho tôi một cơ hội đi, Tổng Giám đốc! Xin cho tôi một cơ hội, Tổng Giám đốc! Tôi cầu xin anh !"

Trang Hạo Nhiên cười lạnh lùng nhìn về phía cô nói: "Đường Khả Hinh, cô thật sự là không đổi tính xấu, hết lần này đến lần khác khiêu chiến quy định khách sạn. Cô cảm thấy, mấy ngàn người tranh tài, là chuyện đùa sao? Hay là có rất nhiều rất nhiều người, bọn họ vẫn còn ở trên đường, cũng không kịp thời gian, tôi cũng cho bọn họ một cơ hội? Cơ hội dễ dàng có được như vậy sao? Tôi nói một lần, quy định là để tuân thủ, không phải để cho cô phá hư!"

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nghiêm nghị chợt lóe, nhưng vẫn bất đắc dĩ thở dốc một hơi.

Ký giả nhìn cảnh tượng này, rối rít cầm cameras, chụp lại hình ảnh kì lạ này.

Tiêu Hào Oánh cũng đứng ở trong đó, nhìn cảnh tượng này.

Nước mắt Đường Khả Hinh rơi xuống, dùng tấm lòng rất đơn thuần của mình, nhìn về phía khuôn mặt vô tình và lạnh lùng của Trang Hạo Nhiên, nói: "Chẳng lẽ. . . . . . ở trên đường, anh phát hiện thật sự có một người rất thích rất thích rất thích rượu đỏ, cô ấy có thể vì nó dâng hiến tất cả, nhiệt tình dâng hiến tất cả, cũng không chịu mở một con đường sao?"

Trang Hạo Nhiên dừng lại nhìn cô một lúc lâu, mới nói: "Không được!"

"Trang Hạo Nhiên!" Đường Khả Hinh rất đau lòng khóc kêu anh: "Cho tôi một cơ hội! ! Cầu xin anh! Cầu xin anh!"

Hai mắt Trang Hạo Nhiên mãnh liệt chợt lóe, nhìn về phía cô nói: "Cô không có tư cách so tài chuyên gia hầu rượu lần này, cũng không có tư cách đi vào Khách sạn Á Châu, cô không phải là khách! ! Kéo cô ấy đi ra ngoài! Không nên quấy rầy cuộc họp báo của chúng ta !"

"Trang Hạo Nhiên! Có chừng mực! !" Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía anh, gầm nhẹ một tiếng, liền để cho Đông Anh dịu dàng tiến lên đỡ cô đi ra ngoài!

"Tổng Giám đốc. . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh khóc buông tay của Đông Anh và hai bảo vệ ra, lại đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, thân thể đã cực độ mệt mỏi và hư mềm, bởi vì mắc mưa, thân thể nhanh chóng phát sốt, nhưng vẫn ôm chặt cái hộp kia, nhìn về phía anh, khổ khổ rơi lệ nói: "Cho tôi một cơ hội! Cầu xin anh ! Cho tôi một cơ hội! Mỗi ngày tôi chạy bộ lên núi với anh, tôi . . . . . mỗi ngày tôi làm bữa sáng cho anh. . . . . . Được không? Cho tôi một cơ hội đi, xin anh. . . . . ."

Laurence mới vừa từ sảnh tiệc lầu hai đi xuống, nghe tiếng khóc, cũng tò mò đi vào đám người, không ngờ nhìn thấy Đường Khả Hinh, ông ta kêu lên: "Là cô?"

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng đứng ở nơi đó, nhìn về phía cô nhưng vẫn tức giận nói: "Nói cho tôi biết, tại sao tới trễ?"

"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh cũng không quen cường điệu nổ lực của mình đối với người khác, cô không biết nói gì, chỉ ôm chặt cái hộp gỗ, hai mắt hiện lên nước mắt, thật gấp nhìn về phía anh, mới vừa muốn mở miệng. . . . . .

"Ngay cả một lý do cô cũng không có sao?" Trang Hạo Nhiên gầm nhẹ: "Có chuyện gì tới trễ ? Có chuyện gì tới trễ? Đã xảy ra chuyện gì, từ nhà cô đến Khách sạn Á Châu, cần ba ngày sao? Lộ trình chỉ ngắn ngủn nửa giờ! ! Cần ba ngày sao? Cô cho tôi một lý do!"

Giọng nói lạnh lẽo. Tưởng Thiên Lỗi cũng nghi ngờ nhìn về phía cô, nhanh chóng nói: "Đường Khả Hinh! ! Trước mặt nhiều người, cho Tổng Giám đốc Trang một lý do! Cho mọi người một lý do, tại sao tới trễ?"

"Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi muốn để cho anh chính thức tha thứ cho tôi, muốn cho anh hiểu tấm lòng của tôi, để cho tôi làm thư ký của anh, tham gia cuộc tranh tài lần này, đem kiến thức anh dạy cho tôi, thể hiện cho mọi người, tôi thực sự rất khát vọng. . . . . ." Đường Khả Hinh thật gấp gáp ôm cái hộp kia, nước mắt lăn xuống, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Nhã Tuệ nghe được tin tức, lúc này cũng vọt vào đám người, nhìn bạn thân bị uất ức như vậy, hai mắt của cô đỏ lên, đau lòng rơi lệ. . . . . .

"Tôi không cần biết cô có tâm tư gì! Tôi đã nói với cô một lần, công việc là công việc! Chuyện riêng là chuyện riêng! Hôm nay trước mặt mọi người, ngay trước truyền thông toàn thế giới, cô bỏ đi quy tắc và chuẩn mực của chính mình, cô đã không đạt yêu cầu! ! Tình cảm riêng dùng để giải quyết chuyện sau này, không phải cho cô lợi dụng đạt tới mục đích !" Trang Hạo Nhiên giận dữ nói!

Nhã Tuệ nghe nói như thế, nghĩ tới bạn thân vất vả ba ngày này, thật là uổng phí, cô lập tức xông lên trước, vừa muốn nói gì đó.

Đường Khả Hinh lại ngăn ở trước mặt của Nhã Tuệ, rất gấp gáp ôm hộp gỗ của mình, cả người gần như ngất xỉu nhìn Trang Hạo Nhiên trước mặt nói: "Tôi sai rồi!"

"Cô lại sai rồi! Rốt cuộc đến khi nào thì cô mới học được không cần nói xin lỗi! ! Làm một chút chuyện để cho tôi cảm thấy cô làm đúng! Luôn phạm sai lầm ở trước mặt nhiều người!" Trang Hạo Nhiên thật sự hết sức tức giận, hận cô vô dụng như thế ! !

"Hạo Nhiên! Đủ rồi!" Tưởng Thiên Lỗi lại tức giận kêu anh.

"Anh muốn cô ấy thì anh nhận đi! ! Bây giờ cô ấy đã không phải của nhân viên của tôi! Tôi không quản lý cô ấy, tôi cũng không muốn trông nom cô ấy!" Trang Hạo Nhiên nói dứt lời, cũng đã vòng qua cái bàn, cũng không ký tài liệu, trong ánh mắt mọi người, sải bước đi qua bên cạnh Đường Khả Hinh, muốn rời khỏi.

"Tổng Giám đốc. . . . . ." Đường Khả Hinh xoay người, toàn thân nóng lên, đầu nặng trĩu choáng váng, nước mắt ào ào chảy xuống, nhưng vẫn mơ hồ nhìn về phía người đàn ông trước mặt sắp đi khỏi.

Nhã Tuệ tức giận đến khó chịu, đau lòng hét to với Đường Khả Hinh: "Tôi bảo cô đừng thêu vật này! Vì cái này ba ngày ba đêm không ngủ! ! Người ta cũng không lãnh tình của cô! Mất việc, còn bỏ qua cuộc tranh tài này, tôi hận chết vật này! !"

Cô nói xong, chụp hộp gỗ trong tay Đường Khả Hinh ném đi!

Hộp gỗ bộp một tiếng rơi trên mặt đất, nắp gỗ bung ra, bốp một tiếng, tấm bình phong Gỗ mun chín con rồng văng ra ngoài. Thủy tinh bắn ra bốn phía! !

"A . . . . . . . . . . . . " Đường Khả Hinh nhìn về phía này tấm bình phong, vừa khóc, vừa xông lên trước ôm lấy tấm bình phong này!

Trang Hạo Nhiên nghe tiếng động như thế, chậm rãi xoay người, nhìn thấy một tấm bình phong nhỏ bằng Gỗ mun, thủy tinh bể tan tành bắn ra bốn phía, hình ảnh con cáo nhỏ quen thuộc nhanh chóng đập vào trước mắt của mình, anh kêu khẽ một tiếng, nhìn Đường Khả Hinh khóc ôm lấy tấm bình phong, tay đâm vào trong thủy tinh, khóc rống: "Vỡ rồi! Vỡ rồi! Làm sao đây ? Làm sao đây?"

Cô khổ sở ngẩng đầu khóc xong, cả người cảm thấy choáng váng, trước mặt bỗng tối sầm, liền ngã xuống đất.

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nhìn về phía bóng dáng ngất đi, đồng thời kinh hãi, chạy gấp tới, Trang Hạo Nhiên đã vượt lên trước một bước, ôm lấy thân thể Khả Hinh, nhìn hai mắt cô đóng chặt, đau lòng kêu to: "Đường Khả Hinh! !"

"Khả Hinh . . . . . ." Nhã Tuệ lập tức tiến lên, đau lòng xin lỗi khóc nói: "Tôi sai rồi, thật xin lỗi, tôi không nên đập vỡ bình phong của cô! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!"

Trang Hạo Nhiên thở dài, lập tức ôm cô chạy về phía phòng cấp cứu, kêu to: "Kêu bác sĩ! ! Mau! !"

***

Bệnh viện nằm ở phía sau Câu lạc bộ Á Châu, một tòa nhà trang nhã màu trắng, được nước mưa nhẹ nhàng tẩy rửa, vô cùng sạch sẽ.

Bệnh viện là nơi, hoặc là bạn bị thương tiến vào để được cứu chữa, hoặc là bạn đã được chữa khỏi, vui vẻ rời đi.

Chỉ khổ cho những người vẫn còn bị thương.

Một phòng bệnh VIP đặc cấp ở cuối bệnh viện, bên ngoài là một ao sen, bởi vì mùa thu đã đến, cho nên có chút lá xanh đã bắt đầu tàn lụi, bên trong phòng bệnh bày biện trang nhã, sang trọng, bởi vì đây là tuyến bệnh viện Tưởng thị mở ra, chuyên dùng để đón tiếp khách và nhân viên cấp cao của tập đoàn, cho nên lắp đặt thiết bị hết sức sang trọng, nhưng mùi thuốc này làm cho người ta cảm giác, nơi này là một nơi để cho người ta dưỡng bệnh.

Có một cô gái nằm ở trên khăn trải giường trắng tinh, đôi tay quấn băng gạc, ngủ say. . . . . . Bởi vì đã ba ngày ba đêm cô không ngủ, đoán chừng là mệt mỏi, mới vừa truyền dịch xong, thân thể càng không khỏe.

Trang Hạo Nhiên ngồi trên ghế sa lon ở mép giường, ngón tay chạy ở trên môi, hai mắt lộ ra dịu dàng nhìn về phía cô gái hôn mê trên giường, nhìn thật lâu thật lâu, nhớ tới lúc nảy ở đại sảnh cô nói: muốn cho anh chính thức tha thứ tôi, muốn cho anh hiểu tấm lòng của tôi, để cho tôi làm thư ký của anh, tham gia cuộc tranh tài lần này, đem kiến thức anh dạy cho tôi, thể hiện cho mọi người, tôi thực sự rất khát vọng. . . . . . Anh ngẫm nghĩ những lời này, hơi nhắc mí mắt, nhìn cô gái trên giường, cô vẫn ngủ say, đôi bàn tay nhỏ bé, quấn băng gạc, lộ ra ngón tay út màu hồng, anh nhìn chăm chú. . . . . .

Tiếng gõ cửa vang lên.

Anh mới từ từ quay đầu, đáp khẽ: "Vào đi. . . . . ."

Bác sĩ đi tới.

Trang Hạo Nhiên có chút lo lắng lập tức đứng dậy, nhìn về phía bác sĩ.

Bác sĩ Lưu cung kính nói với Trang Hạo Nhiên nói: "Trang tổng, chúng tôi đã xét nghiệm máu cho cô ấy, còn có chụp X quang, kết quả cho ra, cô ấy bị viêm phổi nhẹ, có thể do mấy ngày trước vẫn còn bị sốt, không có nghỉ ngơi tốt, lại mắc mưa, cho nên mới như vậy. . . . . ."

"Vậy. . . . . ." Trang Hạo Nhiên thật căng thẳng hỏi.

"Ngài yên tâm, không có gì đáng ngại, truyền dịch, hạ sốt. . . . . . Ở trong bệnh viện quan sát hai ngày, có lẽ không đáng ngại." Bác sĩ Lưu an ủi anh trước, mỉm cười nói.

"Cám ơn ông, bác sĩ." Trang Hạo Nhiên nói xong, liền không nhịn được quay đầu nhìn Khả Hinh nằm ở trên giường, khuôn mặt tái nhợt, lộ ra một chút đau buồn tĩnh mịch, hai mắt anh trở nên dịu dàng, chậm rãi ngồi ở bên giường của cô, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, ngón cái nhẹ nhàng xẹt qua ngón tay nhỏ bé của cô, nhìn cô gái đang ngủ say, đau lòng thở dốc. . . . . .

Thời gian không biết qua bao lâu.

Mưa phùn vẫn rơi xuống.

Bên trong phòng bệnh yên tĩnh, truyền đến một tiếng thở dốc.

Đường Khả Hinh có chút khó chịu nằm ở trên giường, ngón tay khẽ nhúc nhích, hai mắt nhẹ nhàng di động, chớp nhẹ lông mi.

Một bàn tay, nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của cô, xoa lấy.

Bàn tay của cô ấm áp, nhất thời cảm giác cả người đều ấm áp, một cảm giác thư thái chạy khắp thân thể, từ trong choáng váng, cô chậm rãi mở mắt, thấy Nhã Tuệ đang lo lắng nhìn mình, Tiểu Nhu cũng nhìn mình, chớp chớp mắt một cái, thật lo lắng. . . . . . Cô thở dốc một hơi, kêu nhỏ. . . . . ."Bình phong của tôi. . . . . . Bình phong của tôi đâu?"

Nhã Tuệ nghe nói như vậy, ánh mắt ngưng tụ, khổ sở nhìn về phía cô.

Tiểu Nhu cũng buồn bã nhìn về phía cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro