C301 - 305

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 301: Không nên hành động bừa bãi

Đường Khả Hinh nhìn thấy nét mặt của các cô, trong lòng run lên, hai mắt lập tức tràn lệ, đau lòng hỏi: "Có phải Bình phong đã mất rồi hay không ?"

Nhã Tuệ nhìn chằm chằm Khả Hinh, đột nhiên bất đắc dĩ mỉm cười, nói: "Không phải cô đưa bình phong cho người khác sao? Cho nên người ta cầm đi rồi. . . . . ."

"À?" Đường Khả Hinh sững sờ, hồ đồ nhìn về phía Nhã Tuệ, nói: "Cầm đi?"

"Đúng vậy, đúng vậy!" Tiểu Nhu chu miệng một cái, lập tức có chút buồn bực và tức giận nói: "Nếu như là tôi, bình phong quý thế này, tôi không nỡ cho anh ấy đâu? Tôi còn cố ý đi hỏi quản lý về cái gọi là Gỗ mun, hay Gỗ mun tơ vàng gì đó, không ngờ quản lý nói với tôi, cái đồ vật này đã có ở thời đại khủng long! Trời ạ! Vậy không phải vật này thật đắt đỏ sao? Khả Hinh! Nghĩ biện pháp đem nó trở về đi! Tôi nói mẹ của tôi chặt cây bạch dương lớn trước cửa nhà chúng tôi, đưa cho anh ấy một cái!"

Phốc! Nhã Tuệ không nhịn được bật cười.

Khả Hinh cũng khó nín cười, suy yếu nhìn về phía Nhã Tuệ, mang theo một chút an ủi nhìn bạn thân, nhẹ nhàng hỏi: "Tổng Giám đốc. . . . . . Anh ấy tha thứ cho tôi không ?"

Nhã Tuệ nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, sau đó im lặng nghiêng người tới trước, đem một phần tài liệu đặt trên bàn nhỏ ở giường ngủ, cầm qua, đưa cho cô, mỉm cười nói: "Đây là. . . . . . thư ký Tổng Giám đốc Trang đưa tới cho cô sáng sớm hôm nay. . . . . ."

Đường Khả Hinh sững sờ, hơi sợ hãi, chống mạnh thân thể suy yếu, nhận lấy phần tài liệu kia, cẩn thận mở ra, rút ra một phần tài liệu, phía trên viết: Thư mời nhận việc. . . . . . Cô sững sờ, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ cũng nhịn cười, thật dịu dàng nhìn về phía cô.

Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức tràn lệ, đầu ngón tay run rẩy nắm phần tài liệu kia, nín thở tập trung nhìn xuống thư mời nhận việc: Tập đoàn Hoàn Cầu chính thức dùng văn bản này mời Đường Khả Hinh đảm nhiệm chức vụ thư kí điều hành của Tổng Giám đốc, kiêm Phó Quản lý lĩnh vực rượu khu vực Châu Âu, tiền lương 30.000 đồng, không kể phúc lợi, cô kích động đến nói không ra lời, cho rằng mình nhìn lầm rồi, run rẩy vui sướng giơ văn bản này lên, nhớ tới mấy ngày này kiên trì, dài dằng dặc giống như một thế kỷ, cô muốn cười, nhưng cảm giác từng cơn sóng dâng trào trong thân thể của mình, làm cho đầu óc mình choáng váng!

Cô thở hổn hển, chớp mắt một cái, nước mắt rơi xuống, lại nhìn kỹ văn bản kia, quả thật là Thư mời nhận việc Đường Khả Hinh ! !

Cô đột nhiên cảm động khóc.

Hai mắt Nhã Tuệ cũng đỏ bừng, mỉm cười an ủi, tiến lên, ôm nhẹ bạn thân, cảm thán nói: "Khả Hinh, chúc mừng cô, chúc mừng cô kiên trì được. . . . . . Bước đi này quá mệt mỏi, cô vất vả rồi. . . . . ."

Đường Khả Hinh thật kích động, rất quý trọng ôm chặt phần tài liệu kia, không nói nên lời, chỉ kích động khóc.

"Xem tiếp đi!" Nhã Tuệ kích động cười nói.

Đôi mắt Đường Khả Hinh đẫm lệ nhìn bạn thân một cái, mới nhẹ nhàng mở phần tài liệu thứ hai, bên trong rõ ràng bảng đăng kí dự thi chuyên gia hầu rượu, cô khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn bạn thân.

Nhã Tuệ mỉm cười gật đầu, cảm động nói: "Sáng sớm hôm nay, lúc tôi nhìn thấy tài liệu này, tôi cũng giật mình, sau đó thư ký Tiêu nói với tôi, thật ra bảng đăng kí dự thi này, ba ngày trước Tổng Giám đốc Trang đã chuẩn bị xong cho cô, tự mình giúp cô điền mẫu, tự mình giúp cô đóng dấu, tự mình cắt hình của cô dán lên cho cô, ba ngày nay anh ấy vẫn luôn chờ cô, nhưng cô chưa từng xuất hiện, anh tức giận cũng là có lý do, Tổng Công ty Hoàn Cầu tổ chức cuộc so tài chuyên gia hầu rượu lần này, bất kể là ai, bao gồm cả hai Tổng Giám đốc của tập đoàn cũng không thể lấy lý do cá nhân, tự ý sửa đổi bất kỳ nguyên tắc và quy định của tổ chức đã đặt ra, nói cách khác, lý do anh ấy tức giận không phải vì cô tới trễ, mà anh ấy biết, có một số chuyện ngay cả bản thân anh ấy cũng không có biện pháp thay đổi và không thể không tuân thủ. . . . . ."

Đường Khả Hinh cảm động đến nói không ra lời, ngón tay hồng nhẹ nhàng quét qua tên của mình, cảm giác lúc người đàn ông kia đang điền tên cho mình nhất định rất nghiêm túc, ánh mắt rất chăm chú, lúc viết trong lòng tràn đầy mong đợi và nặng nề, trong lòng của cô đau nhói, nước mắt lăn xuống, rơi vào trên tờ giấy trắng, nhìn hình của mình rất ngọt ngào, chụp sau khi nhận chức được mấy ngày, anh vẫn nói nhìn rất đẹp. . . . . .

Trong lòng của cô lại ngọt ngào, nhìn mình trong hình, cười thật vui vẻ và tràn đầy mong đợi.

Nhã Tuệ hơi kích động nhìn Khả Hinh, nói: "Còn có, mặc dù lần này cô tới chậm mấy phút, nhưng quy định cứng nhắc không thể thay đổi! Tổng Giám đốc Trang vì để cho cô dự thi công bằng, tự mình ở trước mặt truyền thông, thừa nhận mình đã sơ sót ở phương diện quản lý, để xảy ra tình trạng ngoài ý muốn lần này, cũng tự mình cúi người nhận lỗi với lãnh đạo cấp cao của Hoàn Cầu và người dự thi, sau đó làm công văn kiểm điểm, lần nữa lấy danh nghĩa Tổng Giám đốc, tự mình đến văn phòng Tổng Công ty Hoàn Cầu trình bảng đăng kí dự thi cho cô, sáng sớm hôm nay, văn phòng Tổng Công ty mới chính thức tiếp nhận, may mắn Laurence tiên sinh, đảm nhận chức vụ Tổng phụ trách lĩnh vực rượu của Hoàn Cầu, ông ấy cũng lấy một năm tiền lương viết giấy bảo đảm cho cô, lúc này văn phòng Tổng Công ty mới chính thức nhượng bộ, thụ lý bảng đăng kí dự thi của cô. . . . . ."

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn về phía bạn thân. . . . . .

Tiểu Nhu thật sự không nghĩ ra nói: "Không phải là năm phút đồng hồ sao? Tại sao làm lớn chuyện như vậy chứ ?"

Nhã Tuệ cũng hơi nặng nề nói: "Suy nghĩ thử xem, bình thường chúng ta làm việc cũng đã phạm phải sai lầm lớn nhỏ nhưng cuộc tranh tài lần này là so đấu cổ phần trang trại rượu đỏ của công ty, cho nên vô cùng nghiêm túc! Điều này cũng khó trách Tổng Giám đốc Trang tức giận như vậy. . . . . ."

Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng, rơi lệ nhìn Bảng đăng kí dự thi, nghĩ tới ánh mắt Trang Hạo Nhiên bình thường hay đùa cợt, hoặc quan tâm, hoặc nghiêm túc, cô kích động ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhã Tuệ nghẹn ngào hỏi: "Bây giờ Tổng Giám đốc ở đâu?"

Nhã Tuệ mỉm cười nói: "Đoán chừng vào lúc này rất mệt mỏi, tối hôm qua bởi vì cô không thoải mái, anh ấy canh giữ cả một buổi tối, hôm nay Tổng Giám đốc Tưởng dẫn os­car theo, mới đuổi anh ấy đi được! Trước khi đi, mang theo bình phong, còn trách tôi, có chuyện gì thì từ từ nói. . . . . . tức giận ném đồ vật này, chẳng may rớt bể thì làm thế nào. . . . . ."

Nhã Tuệ nói tới chỗ này, không nhịn được bật khóc.

Đường Khả Hinh cũng ôm tài liệu, ôm Nhã Tuệ bật khóc, nói: "Thật xin lỗi, để cho cô lo lắng."

"Tôi không lo lắng cho cô! Trải qua chuyện này, tôi không lo lắng cho cô nữa. Tương lai cho dù tôi xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ xử lý tốt. Chúc mừng cô, Khả Hinh. . . . . . Vất vả cho cô rồi. . . . . . Cố gắng lên. . . . . . Quý trọng cơ hội không dễ có, đây đều là máu và mồ hôi . . . . . ." Nhã Tuệ bật khóc nói.

Đường Khả Hinh vội vàng gật đầu.

Nhân tài Tiểu Nhu đứng ở một bên, cũng không nhịn được lau nước mắt, khóc.

"Đừng khóc. . . . . ." Nhã Tuệ vui mừng bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn thân, nói: "Cô không biết, văn phòng Tổng Công ty Hoàn Cầu mới vừa thụ lý bảng đăng kí của cô, họ đã giao thật nhiều tài liệu rượu đỏ, bao gồm tài liệu trang trại nho ở trong nước và ngoài nước, trả lại cho cô thẻ làm việc, thẻ căn cước của cô, có thể đến văn phòng Tổng Công ty Hoàn Cầu nhận lấy từng loại rượu đỏ mẫu trên toàn thế giới, trong thời gian dự thi còn có thể tham gia đại hội thử nghiệm rượu của các nơi vô điều kiện, tự do ra vào thư viện nội bộ Hoàn Cầu, phía trên có tài liệu quan trọng và quý giá về rượu đỏ, bạch trà, trà bánh, tùy ý để cho cô xem. . . . . ."

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, thật sự rất vui mừng nở nụ cười, cả người giống như bay bỗng, kích động nhìn về phía Nhã Tuệ nói: "Tôi không ngờ, sau khi tham gia dự thi, có thể có rất nhiều thứ có thể học tập!"

"Cho nên cô phải cố gắng lên! Cám ơn Tổng Giám đốc Trang! Anh ấy vì cô tốn không ít tâm tư rồi." Nhã Tuệ kích động cười nói.

Đường Khả Hinh vội vàng gật đầu, kích động hỏi: "Bây giờ anh ấy ở đâu ?"

"Vào lúc này, đoán chừng ở Hoàn Cầu, bởi vì phải mở một cuộc họp khẩn cấp. . . . . ." Nhã Tuệ mỉm cười nói.

"Tôi muốn đi tìm anh ấy! ! Tôi muốn gặp anh ấy! ! Tôi muốn gặp anh ấy ngay! !" Đường Khả Hinh không nói hai lời, lập tức vén chăn lên, muốn nhảy xuống.

"Cô đừng vội vã như vậy! Gấp cái gì ?" Nhã Tuệ thật căng thẳng đỡ người của cô nói: "Anh ấy nhất định sẽ sang đây thăm cô. . . . . ."

"Tôi muốn gặp anh ấy! Lập tức!" Đường Khả Hinh không nói hai lời, cũng không chú ý trên người mặc quần áo gì, liền cầm áo khoác màu hồng của mình để ở một bên, mặc vào, đã phát điên mang dép bệnh viện, chạy như bay đi ra ngoài! !

"Cô trở lại cho tôi! ! Còn nói làm chuyện gì, không nên hành động bừa bãi! !" Nhã Tuệ thật sự tức chết con bé này xung động !

Đường Khả Hinh hoàn toàn không nghe thấy, chỉ chạy như bay về phía trước, mỗi một bước, cũng cảm giác cuộc sống của mình thật sự ổn định, cảm giác vui sướng giống như học sinh mới, làm cho cô vui vẻ nở nụ cười, đôi bàn tay nhỏ bé băng bó, cầm quả đấm nho nhỏ, chạy thật nhanh về phía trước.

Trụ sở Hoàn Cầu.

Tiêu Đồng đang nhanh chóng in tài liệu khách sạn dưới nước, xem đi xem lại một lần nữa, ngay lập tức đi ra phòng thư kí, đi tới phòng họp, lại nhìn thấy một bóng dáng màu hồng xa xa đi về phía bên này, cô dừng bước chân, hơi híp tròng mắt, thấy Đường Khả Hinh rất vui vẻ đi tới, cô đột nhiên vui vẻ mỉm cười.

"Chị Tiêu Đồng ! !" Đường Khả Hinh thở hổn hển lập tức chạy đến trước mặt của Tiêu Đồng, thật kích động mỉm cười kêu to.

"A . . . . . . . . . . . " Hai cô gái, chị nhìn tôi, tôi nhìn chị, đều cười thật vui vẻ.

"Chúc mừng cô, Đường Khả Hinh! !" Tiêu Đồng lập tức ôm chặt Khả Hinh, cười nói.

"Cám ơn!"

"Cố lên nhé ! !"

"Vâng." Từ đáy lòng Đường Khả Hinh và Tiêu Đồng nhìn nhau, thật kích động nở nụ cười, đồng nghiệp bộ phận hành chính bên kia, hai ngày nay chứng kiến Khả Hinh vui vẻ, tất cả cũng đều vỗ tay, nói: "Cố lên!"

"Cám ơn! !" Đường Khả Hinh khom lưng gật đầu chào đồng nghiệp một cái, lập tức nôn nóng hỏi: "Tổng Giám đốc đâu?"

"Anh ấy mới vừa họp xong cuộc họp khẩn cấp, đang cùng Tưởng. . . . . ." Tiêu Đồng còn chưa nói hết lời, Đường Khả Hinh đã thật kích động lướt nhanh như một trận gió, phịch một tiếng, đường hoàng đẩy cửa phòng làm việc của Trang Hạo Nhiên, kêu to: "Tổng Giám đốc . . . . . .. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên không ngờ mình mới vừa muốn nằm trên người của Tưởng Thiên Lỗi, vừa nghe giọng nói này, bọn họ lập tức nhảy dựng lên, thật căng thẳng và kích động nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh cũng khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng chợt run lên, ngón tay chỉ ra, nói: "Các người. . . . . . Các người. . . . . ."

Tiêu Đồng cũng ngẩn ngơ, tài liệu trong tay rớt xuống, hoảng sợ.

Chương 302: Tối nay anh đến thăm em

"Cô cô cô cô cô cô. . . . . ." Trang Hạo Nhiên tức giận đứng lên, giống như người có tật giật mình, chỉ vào Đường Khả Hinh rống lên: "Mới vừa dạy dỗ xong, phục chức không tới một tiếng đồng hồ, dám xông vào phòng làm việc của cấp trên! ! Còn ra thể thống gì? Muốn cút ra khỏi Hoàn Cầu đúng không?"

"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh vẫn sững sờ nhìn về phía hai người đàn ông này, nhất là Tưởng Thiên Lỗi cũng nhanh chóng đứng lên, sửa sang lại tây trang, nặng nề ho khan, mới ra sức trợn mắt nhìn Trang Hạo Nhiên một cái!

Trái tim Đường Khả Hinh lại vỡ tan, cô đột nhiên phát hiện người đàn ông này yêu Như Mạt, không phải là chuyện đau lòng và đáng sợ nhất thế giới, cô giương mắt nhìn về phía anh, vẻ mặt như bị táo bón muốn khóc.

Tưởng Thiên Lỗi ý thức được ánh mắt của Đường Khả Hinh, anh lập tức cau mày nhìn về phía cô, hỏi: "Em. . . . . . Em . . . . . Em nghi ngờ cái gì?"

Vẻ mặt Đường Khả Hinh như bị thương nhìn anh!

"Lão đại. . . . . .Anh. . . . . ." Tiêu Đồng cũng mất hồn vội vàng đóng cửa lại.

Trang Hạo Nhiên nhìn Tiêu Đồng đóng cửa lại, cũng có chút sợ nhìn về phía cô, giống như mình sẽ phải chịu sỉ nhục nói: "Tại sao cô đóng cửa ? Cô muốn làm chuyện gì không thể để người khác trông thấy sao?"

Tiêu Đồng ủy khuất nhìn người đàn ông không biết xấu hổ, dậm chân kêu lên: "Là các người làm chuyện không thể để người khác trông thấy đấy?"

"Chúng ta làm chuyện gì không thể để người khác trông thấy? Anh có sao?" Trang Hạo Nhiên quay đầu hỏi Tưởng Thiên Lỗi!

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, tức giận nói: "Tôi có sao? Cậu còn không biết xấu hổ hỏi tôi? Mới vừa rồi tại sao cậu dán vào tôi? dán vào làm gì?"

"Tôi . . . . . Tôi không phải muốn nói nhỏ với anh sao?" Trang Hạo Nhiên gấp gáp nói.

"Hai người đàn ông ở trong một gian phòng lớn, còn phải nói nhỏ?" Đường Khả Hinh thật sự không thể hiểu, thật gian nan nhìn bọn họ.

"Chúng tôi nói nhỏ, liên quan gì tới cô?" Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, rất không khách khí hỏi.

"Tôi . . . . . Tôi muốn nghe cậu nói nhỏ lúc nào hả ?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía anh, tức giận nói.

"Nhưng mới vừa rồi. . . . . . chúng tôi rõ ràng nhìn thấy anh rất mập mờ với Tổng Giám đốc. . . . . ." Đường Khả Hinh hết sức cẩn thận, hoảng sợ nói với Tưởng Thiên Lỗi.

Tiêu Đồng vội vàng gật đầu!

"Cô hoa mắt phải không?" Trang Hạo Nhiên chợt tức giận nói.

"Không có!" Đường Khả Hinh trở nên kích động thất thường nhìn hai người đàn ông này, nhớ tới mấy ngày trước Tưởng Thiên Lỗi hôn mình, cô đột nhiên cảm thấy buồn nôn muốn ói.

Tưởng Thiên Lỗi ngửa mặt, không thể tin nổi nhìn cô, sau đó sải bước đi tới trước mặt cô, gầm nhẹ: "Rốt cuộc em đang nghi ngờ cái gì? Nghi ngờ anh sao? Nghi ngờ. . . . . . Nghi ngờ anh . . . . ."

Anh chỉ về phía Trang Hạo Nhiên nói: "Nghi ngờ anh thích cái tên kia?"

Trang Hạo Nhiên quả thực không thể tiếp nhận nói: "Tôi làm sao có thể thích anh? Tôi không giống Tào Anh Kiệt, tại sao tôi phải thích anh ?"

Anh tức giận nói câu đầu tiên là nói với Tưởng Thiên Lỗi, câu kế tiếp là nói với Tiêu Đồng và Đường Khả Hinh! !

"Đủ rồi!" Tưởng Thiên Lỗi thật sự tức giận nói: "Tại sao tôi phải ở chỗ này giải thích tôi có thích đàn ông hay không? Có thích cậu hay không? Chuyện này thực sự quá kì cục ! ! Sự thật là tôi mới vừa ngồi ở chỗ này, cậu muốn nói nhỏ với tôi một chút! ! Trước kia cậu không sờ tay của tôi thì cũng sờ chân! ! Cậu đã sớm không bình thường! !"

"Anh. . . . . . Anh đừng nói tôi như vậy," Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, người đàn ông cao lớn này, nói: "Anh là đàn ông, năm nay cũng đã 32 tuổi rưỡi, lại vẫn còn là trai tân, bọn Lâm Sở Nhai cũng sớm đã nghi ngờ anh! Tiêu Đồng, cô nói có đúng không?"

Anh hãm hại người khác, kéo cấp dưới xuống nước!

"Trang Hạo Nhiên! !" Tưởng Thiên Lỗi tức giận gọi anh! !

Đường Khả Hinh và Tiêu Đồng, hai người đồng thời trợn to hai mắt, há miệng, giống nhìn thấy con con khỉ trong vườn thú lột vỏ chuối tiêu, nhìn về phía anh!

Vẻ mặt của Tưởng Thiên Lỗi đỏ bừng, tức giận đi đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, duỗi tay ra níu cổ của anh, lạnh lùng nói: "Tôi cho cậu biết, còn dám nói lung tung với tôi ! Tôi bảo os­car cắn cậu! ! Làm sao cậu biết tôi là trai tân?"

Bản thân Trang Hạo Nhiên cũng không nhịn được bật cười nói: "Tính tính toán toán thời gian, có lẽ là như vậy!"

Anh giống như đang nói đến kinh nguyệt của người ta!

"Cậu . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi thật muốn vung quyền đánh anh!

"Được rồi, được rồi!" Tiêu Đồng và Đường Khả Hinh đi lên trước, nhẹ nhàng tách hai người bọn họ ra, Tiêu Đồng nói không nên vọng động, Đường Khả Hinh nói: "Đúng vậy, không nên hành động bừa bãi, chuyện giới tính, thật sự không phải do chính mình. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Em không tin tưởng anh sao? Không tin anh sao?"

Anh hỏi hai câu!

Đường Khả Hinh chớp mắt một cái nhìn về phía anh nói: "Em. . . . . Em . . . . . đang suy nghĩ, anh đã 32 tuổi rưỡi vẫn là một trai tân, em nghe xong, không biết nên may mắn hay bất hạnh cho anh đây?"

Phốc!

Tiêu Đồng không nhịn được nở nụ cười.

"Chúng ta đừng nói đến vấn đề này nữa! !" Tưởng Thiên Lỗi lập tức đẩy Đường Khả Hinh ra, chỉ vào mũi Trang Hạo Nhiên nói: "Cậu nhớ cho tôi! ! Chuyện ngày hôm nay, tôi và cậu chưa xong đâu!"

"Tại sao anh và tôi chưa xong? Anh khinh miệt tôi táy máy tay chân đối với anh, đã làm tổn thương nhân cách và tâm hồn của tôi ! Tôi cũng chỉ nói anh là trai tân mà thôi! Trai tân không có tội! !" Trang Hạo Nhiên vẫn không buông tha người, nói! !

"Cậu. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lại tiến lên, thật muốn đánh anh!

"Đi đi đi đi một chút!" Đường Khả Hinh lập tức đẩy Tưởng Thiên Lỗi đi ra ngoài! !

Tưởng Thiên Lỗi bị Đường Khả Hinh đẩy đi, tức giận trợn mắt nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, mới lạnh lùng đi ra ngoài! !

Trang Hạo Nhiên muốn tiến lên nói mấy câu, Tiêu Đồng lại đưa tay kéo anh lại, gấp gáp nói: "Được rồi, được rồi! Anh muốn làm gì ? Không nên ồn ào! Rốt cuộc tại sao các người muốn trộn chung một chỗ vậy?"

Trang Hạo Nhiên lập tức im lặng, nhớ tới chuyện ngày hôm qua suýt chút nữa hủy bỏ tư cách dự thi của Khả Hinh, ngoại trừ Tổng Công ty cho mình và Laurence một chút mặt mũi, Tưởng Thiên Lỗi cũng ra mặt bảo đảm, nửa uy hiếp, nửa thỉnh cầu đối với người tổ chức của Tổng Công ty, vấn đề mới được giải quyết, đây không phải lúc nảy muốn sáp lại, trêu chọc hai người bọn họ và nói tiếng cám ơn, không ngờ người còn chưa có sáp lại, cô đã xông vào!

Anh nghĩ tới Đường Khả Hinh, mới tức giận nói: "Con bé đáng chết này! Đi vào phá hư chuyện tốt của tôi!"

Đường Khả Hinh tiễn Tổng Giám đốc đại nhân đi vào thang máy, vẫn dùng ánh mắt rất kì quái, nhìn về phía anh nói: "Tổng Giám đốc đại nhân, anh đi thong thả. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên trong thang máy, không nói nhìn về phía người này, tức giận nói: "Không phải còn nghi ngờ anh chứ? Người khác không tin anh không có quan hệ, em không tin tưởng anh sao?"

"À. . . . . ." Con ngươi Đường Khả Hinh quẹo trái quẹo phải, không biết nên nói gì cho tốt. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, khuôn mặt tức giận, chợt nắm chặt tay của cô, lập tức kéo cô vào thang máy, phịch một tiếng, nhấn nút lên lầu cuối! !

"Aiz!" Khả Hinh bị anh ném trên tường thang máy, khẽ kêu một tiếng: "Đau quá!"

Đôi tay Tưởng Thiên Lỗi bộp một tiếng, chống trên tường thang máy, bao vây ở trước người Đường Khả Hinh, cúi xuống, hai mắt nóng rực nhìn cô, nói: "Sẽ không thật. . . . . . Nghi ngờ anh chứ?"

Đường Khả Hinh bị bao quanh ở trong ngực của anh, ngẩng đầu lên, mở mắt to nhìn anh hôm nay mặc áo sơ mi màu hồng, tây trang màu đen, vạt áo trước cài corsages hoa hồng, so thường ngày có vẻ mới mẻ và đặc biệt, trái tim cô không khỏi nhảy lên, nhưng vẫn không nhịn được cười nói: "Em . . . . . Em . . . . . chẳng qua em chỉ cảm thấy. . . . . . tại sao anh đã. . . . . . 32 tuổi rưỡi. . . . . . vẫn còn. . . . . ."

Cô không dám nói tiếp, nhưng thật sự sợ hãi nhìn anh. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi cũng bất đắc dĩ nhìn cô, tâm trạng cũng bình tĩnh lại, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: "Thật ngạc nhiên sao?"

Đường Khả Hinh nghiêng mặt, liếc mắt vẫn có chút sợ hãi nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn cô.

"Anh. . . . . . Anh. . . . . . Tính. . . . . . giữ thân trong sạch vì chị ấy. . . . . ." những lời này Đường Khả Hinh hỏi quá tuyệt hảo và khó khăn.

Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được bật cười, cúi đầu cụng nhẹ trán của cô, cảm thán nói một câu: "Vì em mà. . . . . ."

Trong lòng của Đường Khả Hinh ngọt ngào, không nhịn được cười, nhìn anh.

"Hai ngày nay anh rất lo lắng, sợ em bị áp lực, lại không dám quá lộ liễu. . . . . ." Anh nói xong, vươn tay nâng nhẹ mặt của cô, cúi xuống hôn trên môi của cô.

Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt mềm mại, ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm anh, như một cô vợ nhỏ thật dịu dàng.

Tưởng Thiên Lỗi bưng cầm mặt của cô, nóng bỏng nhìn cô một cái, mới chậm rãi cúi xuống hôn trên môi của cô, đầu lưỡi xông vào trong miệng của cô, cùng đầu lưỡi nho nhỏ nhẹ nhàng quấn lấy.

"Ưmh. . . . . ." Đường Khả Hinh lại say, vươn tay ôm cổ của anh, nhón chân lên, đón nụ hôn của anh.

Cửa thang máy mở ra, lập tức là khoảng không thủy tinh trong suốt, mưa phùn đang phất phới bên ngoài.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức ôm chặt eo của Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng ôm cả người cô ra thang máy, đứng ở trong không gian trong suốt, đón mưa phùn rất nhỏ, hai người cuồng nhiệt quấn lấy, triền miên hôn, thân thể Tưởng Thiên Lỗi lại kích thích, tay xoa nhẹ ở hông của cô, lại cảm thấy thân thể của cô có chút lạnh lẽo, đau lòng dừng nụ hôn lại, thật dịu dàng nhìn cô nói: "Thân thể còn chưa khỏe, tại sao còn phải chạy đến, bác sĩ nói em bị viêm phổi nhẹ."

"Em . . . . ." Đường Khả Hinh không biết nên nói gì, chỉ cúi đầu.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng của cô, cũng hiểu, khẽ mỉm cười, vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: "Trở về bệnh viện sớm một chút, nghỉ ngơi cho tốt. . . . . . Tối nay. . . . . . anh đi qua thăm em. . . . . ."

Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

Chương 303: Không có bảo cô gọi

Đường Khả Hinh mang theo một chút ngọt ngào Tưởng Thiên Lỗi lưu cho mình, mỉm cười đi thang máy trở lại tầng lầu Tổng Giám đốc, thấy Tiêu Đồng mới vừa từ trong phòng làm việc của Trang Hạo Nhiên đi ra, cô lập tức vui vẻ nghênh đón, hỏi: "Tổng Giám đốc đâu?"

Tiêu Đồng nhìn về phía Đường Khả Hinh, có chút sững sờ cười nói: "Ở bên trong đấy, cô tìm anh ấy?"

"Ừm!" Đường Khả Hinh lập tức gật đầu một cái.

Tiêu Đồng mỉm cười nói: "Vào đi. Gõ cửa nhé !"

Đường Khả Hinh bật cười nói: "Vâng!"

Tiêu Đồng im lặng đi khỏi.

Đường Khả Hinh nhớ tới chuyện mới vừa rồi, mình còn chưa nói cám ơn anh, liền đầy xúc động đi tới trước cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ cửa.

"Vào đi". Giọng nói trầm thấp mà chăm chú, đoán chừng anh đang xem văn kiện.

Khả Hinh suy nghĩ một chút, vẫn cứ mỉm cười đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hôm nay Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu trắng, áo sơ mi màu xanh nhạt, hơi nới lỏng cổ áo, vạt áo trước cài corsages hoa màu xanh nhạt, đang cúi đầu xem tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên, cô im lặng nhìn anh thật lâu, rốt cuộc chậm rãi đi tới trước mặt của anh, gọi nhỏ: "Tổng Giám đốc. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên cũng không ngẩng đầu lên, đang căng thẳng xem tài liệu Thái Hiền mang về từ Hàn Quốc.

Đường Khả Hinh biết anh vẫn nghe, vẫn cứ dịu dàng mà biết ơn nói: "Cám ơn anh. . . . . . Cám ơn anh để cho tôi trở lại Hoàn Cầu một lần nữa."

Trang Hạo Nhiên vẫn im lặng xem tài liệu.

"Tôi nhất định sẽ cố gắng thật tốt, cố gắng làm việc, cố gắng học tập, tranh thủ lấy được thành tích tốt ở trong trận đấu để đền đáp anh đã hao tổn tâm trí tranh thủ cơ hội cho tôi. . . . . ." Đường Khả Hinh dịu dàng nói.

Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên xem tài liệu xong, ngẩng đầu lên, nhìn cô gái trước mặt, mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác màu hồng, đang rụt rè đứng ở trước mặt của mình, hai mắt anh thoáng qua nụ cười, để xuống bút máy, nói: "Cô không cần cám ơn tôi, cơ hội này là cô tranh thủ được."

Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, có chút đỏ mặt giải thích: "Thật ra tôi không biết so tài trước thời hạn, chỉ thêu xong mới đến . . . . . ."

"Cô cho rằng tôi vì bình phong này, cho nên cho cô một cơ hội?" Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía cô, hỏi.

Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô, lạnh nhạt nói: "Cô luôn biết cá tính của tôi, đối với cấp dưới yêu cầu rất cao, mặc dù tôi cho phép cho mọi người tự do, nhưng công ty không phải của một mình tôi, năng lực của mọi người, tài hoa của mọi người, là thể hiện cho công ty này, thể hiện cho bản thân mình, không phải thể hiện cho tôi, Cho nên cho dù cô đối với tôi có thật tốt đi nữa, nếu cô không đạyt yêu cầu, tôi cũng sẽ không cần cô. Tôi ích kỷ, sẽ có lỗi với Hoàn Cầu. Thử hỏi trên thế giới này, ai không sống mà còn sống rất thành kính ?"

Đường Khả Hinh đồng ý với lời của anh, nhưng vẫn giải thích: "Tôi cũng không có nghĩ tới, muốn đối tốt với anh, để đạt được mục đích gì, tôi chỉ muốn nói cho anh biết quyết tâm của tôi, nhưng bởi vì tôi thật sự nhìn thấy anh thật sự thích bình phong này, cho nên. . . . . . Muốn làm một phần tâm ý tặng cho anh. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên trầm ngâm nhìn cô một lúc lâu, nói: "Cám ơn cô. . . . . ."

Đường Khả Hinh hơi sững sờ nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên chớp mắt hai mắt, đột nhiên cúi đầu cười, đứng lên, vòng qua bàn làm việc, đứng ở trước mặt của cô, cởi tây trang của mình ra, nhẹ nhàng khoác lên trên người của Khả Hinh, kéo bả vai cô, nhẹ nhàng nắm chặt, muốn nói gì đó nhưng vẫn còn chỉ gật đầu một cái, nói: "Cố gắng lên!"

Đường Khả Hinh vui vẻ mỉm cười, nói: "Tôi biết rồi! Anh yên tâm! Bây giờ tôi trở lại Hoàn Cầu, cho dù không thể thắng ở cuộc tranh tài, tôi cũng vui vẻ!"

"Đồ vô dụng!" Trang Hạo Nhiên lại hung hăng nhìn cô một cái, nhưng vẫn không nhịn được bật cười.

"Ôi chao! Đừng nghiêm túc như vậy mà. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng nắm tay của anh, lấy lòng cười nói.

"Đi đi đi! Không nên động tay động chân! Lão tử mới vừa mới chọc một xì căng đan, thêm một cái nữa, tôi còn cưới vợ được hay không?" Trang Hạo Nhiên liều mạng rút tay ra, một mình đi thẳng ra ngoài!

"Anh muốn đi đâu?" Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, ngạc nhiên hỏi.

"Đưa cô trở về bệnh viện ! Cứ chạy đến như vậy, sốt lên thì làm thế nào? !" Trang Hạo Nhiên đã đi ra ngoài trước !

"Aiz, anh đưa tôi trở về bệnh viện, tại sao anh còn đi nhanh hơn tôi vậy?" Đường Khả Hinh giống như cái đuôi nhỏ của người ta, đi tới trước, muốn kéo cánh tay Trang Hạo Nhiên. . . . . .

"Cô đừng lôi lôi kéo kéo có được hay không? Con gái phải dè dặt một chút!" Trang Hạo Nhiên lập tức vừa buông tay của cô ra.

"Sợ cái gì? Dù sao anh không có bạn gái!" Đường Khả Hinh ồn ào nói.

"Phi! Tôi không có bạn gái, có quan hệ tới cô sao?" Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn cô nói!

"Tại sao không có quan hệ? Tương lai anh thật không có bạn gái, anh lấy tôi, Dù sao đồ cưới của tôi cũng cho anh rồi!" Chỉ cần đến gần Trang Hạo Nhiên, Đường Khả Hinh rất muốn cười giỡn.

Ngược lại Trang Hạo Nhiên thật sự giật mình nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Có nghĩa là sao?"

Đường Khả Hinh đứng ở trước thang máy, nheo mắt nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Tấm bình phong đó. . . . . . Là đồ cưới của cha tôi để lại cho tôi. . . . . ."

"Trời ạ!" Trang Hạo Nhiên phát điên duỗi ra ngón tay, chỉ vào Đường Khả Hinh kêu nói: "Tôi biết ngay cô tâm cơ rất nặng mà! Nói, cô yêu thích tôi đã bao lâu?"

"Hắc...!" Đường Khả Hinh nghe xong, liền tức giận phủi tay của anh, nói: "Anh nói lời này cũng không biết xấu hổ? Bây giờ anh thích đàn ông hay phụ nữ, tôi cũng không biết đấy? Tôi làm sao có thể sẽ thích anh chứ? Tôi tình nguyện thích loài Khỉ đột tôi còn có chuối tiêu để ăn ! ! Thích anh, tôi làm thế nào?"

Lúc này cửa thang máy mở ra!

Trang Hạo Nhiên nghiến răng tiến lên, một tay vòng chặt cổ của cô, tóm cô đi vào, mới ra sức nói: "Tôi muốn xem trong miệng cô có răng chó hay không, có thể mắng chửi người như vậy!"

"Ôi chao!" Đường Khả Hinh bị Trang Hạo Nhiên kẹp không thở nổi, thở hổn hển nói: "Cho dù trong miệng của tôi có răng chó, cũng là anh lắp cho tôi!"

"Tôi ôm lên đập chết cô!" Trang Hạo Nhiên nghe xong, ra sức bế ngang cô, muốn đập!

"A . . . . . ." Đường Khả Hinh bị dọa đến thét chói tai vừa cười to.

Cửa thang máy đóng lại!

Tất cả đồng nghiệp hành chánh đều rất tò mò ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai người lúc nảy, nói: "Bọn họ đang làm gì thế?"

Tiêu Đồng chậm rãi như mỹ nữ cổ đại, nhìn về phía bọn họ nói: "Không nhìn thấy à? Té ngã ! !"

Khắp bầu trời nổi lên mưa phùn!

Trang Hạo Nhiên cùng với Đường Khả Hinh đùa nghịch một chút, cười vui vẻ đi trở về bệnh viện, Khả Hinh nghe nói bọn Trần Mạn Hồng tới, lập tức vui vẻ đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh bệnh viện mua đồ mời mọi người ăn.

Lúc Trang Hạo Nhiên từ trong ví tiền rút ra thẻ ngân hàng cho cô cầm đi quẹt, mới căn dặn: "Hôm qua cô mới sốt cao, cho nên đừng ăn thức ăn lạnh và đồ chiên!"

"Biết rồi!" Đường Khả Hinh một tay lấy chi phiếu, liền biến mất!

Trang Hạo Nhiên nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô, đột nhiên mỉm cười, mới vừa muốn xoay người đi trở về phòng bệnh trước, anh đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng màu xanh nhạt rất quen thuộc thoáng qua trước mặt của mình, ánh mắt của anh nhấp nháy, không thể tin nổi ngẩng đầu lên đi phía trước nhìn kỹ, một phụ nữ mặc váy dài màu xanh dương tao nhã, bên ngoài khoác áo da màu đen, tóc dài phất phới bước đi, trong tay còn cầm hai toa thuốc, đầu óc của anh nhất thời nổi sóng lớn, không dám tin, cũng vô cùng hưng phấn đi về phía trước, gọi: "Tinh Xuyên?"

Quả nhiên Tinh Xuyên quay đầu, có chút sững sờ nhìn về phía trước.

Một trận gió thổi qua, phất lên mái tóc dài bồng bềnh.

Ầm!

Ánh mắt của Tổng Giám đốc Trang vĩ đại bị mũi tên thần tình yêu bắn trúng một lần nữa, bốc lên hai trái tim đỏ thẫm, anh kích động đến nói không ra lời, chỉ lắc đầu một cái, cười rất đáng yêu, vui vẻ đi tới nói: "Trời ạ! ! Chúng ta rất có duyên? Ngay cả ngã bệnh cũng cùng ngã bệnh?"

Nhìn xem đầu óc anh rất linh hoạt?

Tinh Xuyên không nói nhìn về phía anh, nở nụ cười nói: "Anh ngã bệnh?"

"Hội chứng down. . . . . . cô thì sao?" Trang Hạo Nhiên thật sự rất đáng yêu nhìn về phía Tinh Xuyên.

Tinh Xuyên lại bất đắc dĩ nhìn anh, nói: "Tiên sinh! Hội chứng down, bình thường dùng tầm soát cho phụ nữ trước khi mang thai, anh làm sao vậy?"

"Vậy thì bị sốt thôi. . . . . . Cô thì sao?" Trang Hạo Nhiên nhìn khuôn mặt xinh xắn của Tinh Xuyên, xinh đẹp giống như một đóa Mẫu Đơn không bao giờ tàn lụi, anh càng yêu thích hơn, nói.

Tinh Xuyên quay đầu đi, thở dài một hơi, suy nghĩ người này đẹp trai như vậy, nhưng thật sự đáng tiếc trí thông minh..., bất đắc dĩ đưa biên lai trong tay, có chút nhàm chán nói: "Hai bảo bối song sinh của tôi bị sốt, ở nằm viện theo dõi, tôi đi đóng tiền. . . . . ."

"Con của chúng ta làm sao bị sốt ?" Anh khiếp sợ hỏi.

Tinh Xuyên im lặng nhìn người này, đột nhiên thật sự hoảng sợ có chút nói không ra lời!

"Đi! Chúng ta đi xem một chút!" Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, cứ như thân sĩ England, đỡ nhẹ bả vai người khác, bước đi.

Tinh Xuyên thật sự kinh hãi, thân thể không tự chủ để cho anh đẩy đi về phía trước.

Đường Khả Hinh mới vừa mua xong rất nhiều ăn ngon trở lại, trong miệng ngậm một cây kẹo que, vừa nhìn băng gạc trong tay mình, lại cảm giác trước mắt có bóng người thoáng một cái, ngẩng đầu lên cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên cùng cô gái tên Tinh Xuyên đi về phía khác, cô không khỏi trợn to hai mắt, há to mồm, nói: "Có chuyện gì?"

Cô suy nghĩ một chút, liền thật sự tò mò đi theo, nhưng vừa đi vào hành lang đã không thấy tăm hơi hai người bọn họ, cô hơi sửng sốt, liền dọc theo đường nhìn phòng bệnh xung quanh, rốt cuộc tại trước cửa một căn phòng bệnh nào đấy, thấy Trang Hạo Nhiên đứng ở trước hai chiếc giường bệnh nhỏ, đang ngẩn người nhìn hai đứa bé bốn tuổi thật đáng yêu trước mặt, giống nhau như đúc, cô có chút kinh ngạc đi vào, nói: "Hai đứa bé này. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên thật vui vẻ cúi xuống, nhìn hai bảo bối này, mặc đồ bệnh nhân màu trắng giống nhau, công chúa nhỏ có mái tóc ngắn khả ái, hoàng tử nhỏ cũng cắt tóc ngắn, trên trán của bọn chúng đồng thời dán một tấm hạ sốt dán, chân nhỏ cuộn lên vô cùng đáng yêu, hít mũi một cái, ngây thơ khả ái giống như hai con heo con biết bao nhiêu, mắt to sáng long lanh, miệng chu chu nhìn về phía mình, anh đột nhiên hưng phấn kích động kêu lên: "Ôi, mẹ ơi! Hai bảo bối này thật đáng yêu! Cô xem hoàng tử nhỏ này rất giống tôi?"

Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông không biết xấu hổ này!

"Cô xem, công chúa nhỏ kia, rất giống như mẹ của nó!" Trang Hạo Nhiên cười thật kích động, lại khom người xuống, cười thật đáng yêu nhìn hai đứa bé trước mặt nói: "Bảo bối. . . . . . ! Gọi ba đi!"

Toàn bộ đồ ăn vặt rơi trên mặt đất!

Con ngươi Đường Khả Hinh cũng muốn rớt ra, nhìn người đàn ông không biết xấu hổ này, khiếp sợ nói: "Ba?"

"Không có bảo cô gọi tôi đâu?" Trang Hạo Nhiên trừng mắt về phía cô, tức giận nói! !

Chương 304: Chiều cao

"Ai gọi anh hả ?" Đường Khả Hinh tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, mới lại quay đầu nhìn về phía hai người bạn nhỏ, có thể do bị sốt, cho nên có chút yếu mềm không còn hơi sức, nhưng vẫn giống như con cọp con mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên, cô không nhịn được mỉm cười, khom người xuống nhìn cô bé con cực kỳ xinh đẹp, nhẹ nhàng nói: "Nào! Gọi mẹ!"

"Này! Cô không biết xấu hổ!" Trang Hạo Nhiên tức giận chỉ hướng Đường Khả Hinh, nói: "Tại sao cô có thể như vậy ? Đứa bé là cô sinh sao?"

"Đứa bé cũng không phải là anh sinh !" Đường Khả Hinh muốn nôn mửa vì anh.

"Đứa bé là tôi sinh. . . . . ." Tinh Xuyên dẫn bác sĩ, đứng ở cửa vừa nhìn hai người này, im lặng nói.

Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh cùng nhau ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tinh Xuyên, cũng không nhịn được ho khan một tiếng, đứng thẳng người, hơi cách ra một chút.

Tinh Xuyên lạnh lùng nhìn anh một cái, mới chậm rãi đi tới, thấy Đường Khả Hinh, hai mắt chợt lóe, nở nụ cười.

Đường Khả Hinh thấy cô, cũng mỉm cười.

Trang Hạo Nhiên nhìn thấy vẻ mặt hai người các cô, anh đột nhiên đứng ở trước mặt của Đường Khả Hinh, nhìn về phía Tinh Xuyên, cười rất đẹp trai.

Tinh Xuyên nhìn đến anh, sắc mặt lập tức thu lại, đi qua bên cạnh anh, nhìn bác sĩ và y tá lập tức cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cho hai người bạn nhỏ. . . . . .

"Mẹ!" Công chúa nhỏ vừa nhìn thấy y tá, mở trừng hai mắt, ô ô một tiếng, mím môi, cọ chân nhỏ, muốn khóc.

"A, đừng khóc đừng khóc! Nào để chú ôm. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lập tức đi tới, rất đáng yêu ngồi ở bên giường, vươn tay ôm cô bé vào trong lòng, anh đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, thân thể của mình cũng có con, nở nụ cười rất dịu dàng thương yêu.

Tinh Xuyên không còn lời nào để nói, nhìn người này.

Phốc! Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, không nhịn được cười.

Thật ra Bác sĩ và y tá cũng không biết mặt Tổng Giám đốc cao nhất, huống chi là nhân viên bệnh viện, y tá nhìn người đàn ông đẹp trai này, suy nghĩ chắc hẳn anh không phải là cha của đứa bé. . . . . .

Cô bé vừa mím môi khóc, vừa ngẩng đầu lên, mắt to rơi lệ nhìn chằm chằm về phía chú đẹp trai một chút, có chút không hiểu anh là ai.

Dáng vẻ Trang Hạo Nhiên giống như là cha của người ta nhìn cô bé, vẻ mặt rất khoa trương nói: "Bảo bảo ngoan, để chú xem một chút nhiệt độ trên người bảo bảo là bao nhiêu, không có chích thuốc, sẽ không chích thuốc. . . . . . !"

Anh nói xong, ngay lập tức giơ tay, nhận lấy nhiệt kế y tá đưa tới, nhìn cô bé nói: "! Há miệng ra! A . . . . . . . . . . . "

Anh nói xong, há miệng mình ra!

Cô bé trừng mắt thật to, rưng rưng nhìn người này.

Bác sĩ và y tá cùng Tinh Xuyên cùng nhau im lặng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên thấy cô bé cũng không nhúc nhích, hơi đổ mồ hôi, anh lại không biết xấu hổ cầm nhiệt kế, đưa tới khóe miệng cô bé, nói: "! Há miệng ra, a . . . . . ."

Lúc này, vẻ mặt cô bé thay đổi một chút, nghiêng đầu đi nhìn về phía người này.

Bé trai bên cạnh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, khóe miệng cong lên, nở nụ cười, chậc!

Tinh Xuyên ôm vai ngẩng đầu nhìn về phía hai bảo bối của mình, không khỏi mỉm cười.

Đường Khả Hinh nhìn cảnh tượng này, hai mắt cô lập tức sáng lên, đi tới, dùng bả vai đẩy Trang Hạo Nhiên, nhận lấy nhiệt kế, khom người xuống, cười thật ngọt ngào và rực rỡ nhìn cô bé, cảm thấy trong bụng cô bé không biết chứa bao nhiêu ý nghĩ xấu xa, cô cười ha ha ha, cầm nhiệt kế, đưa về phía cô nhóc này, nói: "Bảo bối, cháu có muốn chích thuốc hay không?"

Bảo bối bốn tuổi nhìn về phía Đường Khả Hinh, lập tức lắc đầu một cái.

"Không muốn đúng không?" Đường Khả Hinh lại cười, nhìn bảo bối nói: "Nhưng nếu như cháu không muốn đo nhiệt độ, dì sẽ thăm dò bằng tay. . . . . ."

Cô lập tức đặt tay lên trán bé gái, kêu ah một tiếng !

Cô bé sợ hết hồn, tựa vào bên trên giường, mắt to đề phòng nhìn chằm chằm dì.

Đường Khả Hinh lập tức rất khoa trương, rất kinh ngạc nói: "Trời ạ! Nóng rất lợi hại! Không cần đo nhiệt độ! Nhất định nhất định là bị sốt! ! Lấy một cây kim lớn nhất, chích vào mông cô !"

Mắt và miệng của Bé gái nhất thời tạo thành chữ A, không nói hai lời, liền giành lấy nhiệt kế trong tay Đường Khả Hinh, lập tức đặt ở trong miệng, nằm ở trên giường cũng không nhúc nhích!

Đường Khả Hinh đột nhiên cười xấu xa, nói với cô: "Đúng rồi! Lúc này mới ngoan"

Cô nói xong, con ngươi liếc qua, nhìn về phía đứa bé trai kia.

Bảo bối nhỏ không nói hai lời, ngay lập tức cầm lấy nhiệt kế trong tay y tá, ngậm trong miệng, nằm xuống, mặt nhìn lên trời.

Tinh Xuyên có chút giật mình nhìn về phía cô gái mỉm cười.

"Tốt lắm!" Đường Khả Hinh giống như cô giáo vườn trẻ, nhìn hai bảo bối, mỉm cười nói: "Các cháu đều ngoan ngoãn, nhưng nếu không kéo chăn đắp, bị cảm lạnh rồi, bị sốt, vẫn phải bị chích thuốc!"

Hai người bạn nhỏ ngồi dậy, nắm chăn, soạt một tiếng đắp lên trên người của mình, ngoan ngoãn ngậm nhiệt kế, không dám nói gì !

Tất cả bác sĩ và y tá đều nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi bị hai đứa nhóc này quậy tưng bừng không có cách nào.

Tinh Xuyên cũng rất dịu dàng nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thật thúi đứng ở nơi đó, nhìn Đường Khả Hinh cười xinh đẹp như hoa, anh lại cắn răng lách cách.

Không tới một lúc, y tá lấy nhiệt kế của bảo bảo, 38,5 độ, bác sĩ đề nghị uống thuốc theo dõi, Tinh Xuyên hiểu rõ, sau khi cám ơn bác sĩ, liền đưa Trang Hạo Nhiên và Khả Hinh đi ra phòng bệnh, Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn tiến lên nói chuyện, cũng đã thấy Tinh Xuyên mỉm cười nói với Khả Hinh nói: "Lúc nảy thật sự cám ơn cô, không ngờ, cô đối với đứa bé lại hết lòng như vậy, bởi vì đứa bé này, từ nhỏ đã sống với cha hai năm mới về đến bên cạnh tôi, cho nên có lúc tôi cũng hơi luống cuống. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, nhìn Tinh Xuyên nói chuyện, vẻ mặt lộ ra dịu dàng, quyến rũ hấp dẫn, anh nhìn ngây người.

"Ôi chao, không nên nói như vậy! Bởi vì khi còn bé tôi cũng là đứa bé rất bướng bỉnh, tôi biết rõ trong lòng chúng nó. Hai đứa bé của chị Tinh Xuyên thật xinh đẹp! Người cha nhất định rất đẹp trai chứ?" Đường Khả Hinh rất nhiệt tình hỏi.

Tinh Xuyên suy nghĩ một chút, hơi mỉm cười, gật gật đầu nói: "Tạm được. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên vẫn tình thâm sâu nhìn về phía cô.

Sau khi trò chuyện vài câu, hai người liền chia tay.

Trong lòng Đường Khả Hinh vui vẻ ôm theo đồ ăn vặt của mình, bước đi.

"Cô muốn làm gì?" Trang Hạo Nhiên hồi tức giận tiến lên, nhìn Đường Khả Hinh tức giận hỏi!

"Nghĩa là sao?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi ngược lại anh.

"Tôi . . . . ." Trang Hạo Nhiên có khổ không nói ra được, nhìn Đường Khả Hinh, đau lòng muốn chết nói: "Làm thế nào tôi cũng nghĩ không ra, tình địch của tôi lại là cô!"

Đường Khả Hinh há hốc miệng nhìn về phía anh.

"Cô nói xem! !" Trang Hạo Nhiên chỉ Đường Khả Hinh, tức giận đến run rẩy hỏi: "Giới tính của cô có vấn đề hay không?"

"Giới tính của anh mới có vấn đề đấy! !" Đường Khả Hinh lập tức cầm đồ ăn vặt ném trên người anh, tức giận nói: "Lúc tôi còn nhỏ, ngay cả khỉ đột đực cũng thích đấy! !"

"Làm sao cô biết là khỉ đột đực chứ?" Trang Hạo Nhiên nói xong, chỉ thẳng vào Đường Khả Hinh tức giận nói: "Tôi cảnh cáo cô! Cô không có việc gì, không nên trêu chọc Tinh Xuyên nhà tôi cùng hai bảo bối nhà tôi !"

"Anh thật ghê tởm! Người ta cũng không thích anh, lại còn nhà tôi nhà tôi !" Đường Khả Hinh chắt lưỡi liếc anh một cái, mới xoay người bước đi.

"Đứng lại!"

Đường Khả Hinh càng đi càng nhanh, cuối cùng gia tăng tốc độ đi tới phía trước.

Trang Hạo Nhiên theo sát phía sau tiến lên, lập tức ôm cả người cô, nhốt bên cạnh thùng rác.

"A . . . . . ." Cả người Đường Khả Hinh bị lộn ngược, làm cho cô cười to ha ha ha.

Hai người vừa nói vừa cười trở lại phòng bệnh, đã thấy Trần Mạn Hồng, Tiểu Nhu, Nhã Tuệ, đám người Lâm Sở Nhai nói cười ở trong phòng, thậm chí Tào Anh Kiệt không chút nào kiêng kỵ mà từ sau lưng ôm Trần Mạn Hồng, muốn hôn trên mặt của cô, mặt của Trần Mạn Hồng đỏ lên, muốn đẩy anh ra, nhưng Tào Anh Kiệt muốn ôm cô, hôn ở trên mặt của cô, Tiểu Nhu đỏ mặt, quay đầu nhìn thấy Khả Hinh trở lại, con ngươi cô lập tức sáng lấp lánh, gọi: "Khả Hinh! !"

Mọi người cùng nhau nhìn ra phía ngoài, bọn Trang Hạo Nhiên đi tới, lập tức mỉm cười đứng thẳng người, nói: "Khả Hinh đã về rồi!"

"Tổng Giám đốc. . . . . ." Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng, Tiểu Nhu lập tức rất cung kính chào.

"Ngồi đi, ngồi đi, ngồi đi!" Trang Hạo Nhiên kêu bọn họ ngồi xuống, sau đó đỡ Đường Khả Hinh nằm lại trên giường, đắp kín chăn cho cô, mới xoay người nói: "Tán gẫu chuyện gì hăng say như vậy?"

"Chúng tôi đang nói chuyện cao phú suất!" Tô Lạc Hoành vừa nói, vừa nhìn Tiểu Nhu buộc hai bím tóc, mặc chiếc váy dài dây đeo màu trắng, đeo mắt kính đen thật to, ngồi ở một bên, cầm quả táo, rất khéo léo muốn tìm dao gọt táo, nhưng cô cầm quả táo to nhìn xung quanh không tìm được con dao !

Lãnh Mặc Hàn ngồi ở một bên, thấy thế, đột nhiên xoay cổ tay một cái, ngay trước mặt Tiểu Nhu, vèo một tiếng, một con dao nhỏ màu bạc sắc bén cắm vào quả táo ở trong lòng tay cô!

Con ngươi Tiểu Nhu cũng muốn rớt ra, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, hoảng sợ đến phát run, không nói ra lời !

Tô Lạc Hoành nhìn về phía cô nhóc kia, không nhịn được mỉm cười.

"Cao phú suất!" Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên giường, cầm một quả nho liền nhét vào trong miệng Đường Khả Hinh, mới có chút hả hê cười nói: "Nói đến cao phú suất, tôi không xứng sao?"

"Phi. . . . . ." Lâm Sở Nhai dội cho anh gáo nước lạnh, cười nói: "Anh cũng không biết, hiện tại trong diễn đàn khách sạn đang cho điểm anh và Tổng Giám đốc Tưởng, nói người nào đẹp trai, người nào có tiền hơn, người nào cao hơn!"

"Tôi thua?" Trang Hạo Nhiên tức giận kêu lên!

"Không biết! Trước mắt chỉ có thể kết luận, chính là chiều cao của hai người dường như giống nhau!" Hôm nay tâm trạng của bọn Lâm Sở Nhai cũng thật tốt.

"Phi! Chiều cao của tôi và anh ấy không giống nhau! ! Tôi cao 1m88, anh ấy cao 1m85!" Trang Hạo Nhiên không chịu phục nói.

Tất cả mọi người không nhịn được bật cười.

Lúc này Đường Khả Hinh cũng cười thật vui vẻ, không ngờ vào lúc này điện thoại vang lên, cô vừa cười vừa lấy điện thoại di động ra, thấy Tưởng Thiên Lỗi gọi tới, cô sững sờ, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn mọi người, suy nghĩ trong chốc lát, liền giả bộ như bạn bè bình thường, nhận máy: "Alô. . . . . ."

Trước khi Tưởng Thiên Lỗi mở cuộc họp nhỏ, gọi điện thoại cho Khả Hinh, trước mặt rất nhiều lãnh đạo cấp cao chuẩn bị ngồi, trên mặt của anh lộ ra nụ cười hỏi: "Chuyện gì náo nhiệt như vậy. . . . . ."

"Chúng tôi đang nói chuyện cao phú suất!" Đường Khả Hinh nhớ tới lời của Trang Hạo Nhiên, lại không nhịn được bật cười.

Lại nghe đến ba chữ này!

Tưởng Thiên Lỗi có chút nghi ngờ cười, nói: "Rốt cuộc cao phú suất là cái gì?"

"Không biết à? Lên mạng tra một chút đi" Đường Khả Hinh trêu chọc anh.

"Anh mới không nhàm chán như vậy. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi cười nhẹ nói.

"Đúng rồi!" Đường Khả Hinh nghe Trang Hạo Nhiên còn đang tự biên tự diễn, liền cầm điện thoại di động, hỏi khẽ: "Em hỏi anh một việc. . . . . ."

"Ừ. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi đáp.

"Anh cao bao nhiêu?" Đường Khả Hinh đột nhiên rất hứng thú hỏi anh.

Tưởng Thiên Lỗi nghe hỏi vậy, hai mắt lộ ra một chút dịu dàng nói: "Hỏi chuyện này làm gì? Sợ em hôn anh, không với tới?"

Rất hiếm thấy anh nói đùa.

"Ghét!" Đường Khả Hinh kêu nhỏ, lại căng thẳng hỏi: "Rốt cuộc chiều cao bao nhiêu vậy?"

Chương 305: Cô ấy không thích anh

Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ một chút, liền nói: "Không rõ lắm, lúc học đại học là 1m88. . . . . ."

Đường Khả Hinh vừa nghe xong, con ngươi sáng lên, nói: "Có thật không?"

"Anh chưa bao giờ nói dối. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nói.

Đường Khả Hinh vừa nghe vậy, lập tức nói cúp máy! !

Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, sửng sốt.

Đông Anh nhẹ nhàng đặt tài liệu trước mặt của anh, nhìn bộ dáng của anh, liền dịu dàng cười hỏi: "Tổng Giám đốc, anh có chuyện gì muốn hỏi hay cần căn dặn?"

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi không biết biểu lộ như thế nào, nhìn về phía Đông Anh, có chút mất hồn hỏi: "Đông Anh. . . . . ."

"Vâng . . . . ." Đông Anh đáp nhẹ.

". . . . . . . . . . . ." Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi vẫn không biết nên biểu lộ ra sao.

Đông Anh hơi cúi đầu, nghi ngờ nhìn về phía anh.

"Đàn ông. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đông Anh mở miệng nói: "Đàn ông. . . . . . Thân cao 1m88, còn thấp sao?"

Đông Anh đột nhiên mỉm cười, nói: "1m88 còn thấp à? 1m88 rất cao. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi cảm giác mình cũng rất cao, chẳng lẽ người kia 1m58.59 còn muốn tìm đàn ông cao 2m? Rốt cuộc anh có chút mất hứng nâng nhẹ Laptop, cau mày mở Baidu (google) ra, nhìn khung địa chỉ phía trên, muốn gõ vào ba chữ mình muốn, đột nhiên đầu óc nóng lên, tâm trạng không vui suy nghĩ, tôi mới không có thói quen như vậy, chẳng lẽ tôi còn hỏi mình phải cao phú suất hay không? Tôi không đủ cao sao? Tôi không đủ đẹp trai sao? Tôi không đủ có tiền sao?

Vậy rốt cuộc cao phú suất có nghĩa là gì?

Anh càng nghĩ, càng không nhịn được mở máy vi tính ra, do dự một lát, nhanh chóng gõ lên: "Cao. . . . . . Phú. . . . . . suất. . . . . ."

"Tổng Giám đốc. . . . . ." Đông Anh lại đem một phần tài liệu, đưa đến trước mặt của anh!

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đóng máy vi tính, ngẩng đầu lên, nóng nảy nhìn về phía cô!

Đông Anh giật mình nhìn về phía anh, có chút hoảng hốt hỏi: ". . . . . . . . . . . . Anh. . . . . . Anh có chuyện gì sao?"

Tưởng Thiên Lỗi thở dốc một hơi, chớp mắt hai cái, cầm lấy tài liệu cô đưa, mới nói: "Lúc đến đây phải một tiếng, làm giật mình. . . . . ."

"À?" Đông Anh kinh ngạc nhìn anh một cái, chỉ à một tiếng, nói: "Tốt. . . . . . Tôi . . . . . Tôi xin lỗi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng.

Đông Anh im lặng, ngạc nhiên, nghi ngờ đi ra ngoài.

Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt, nhìn Đông Anh thật đi ra ngoài, anh mới chậm rãi mở máy vi tính ra, nhìn xuống dòng chữ cao phú suất, không ngờ còn có từ điển bách khoa, chắt lưỡi một tiếng, mở từ điển bách khoa ra, thấy: cao phú suất là từ ngữ lóng, tần số xuất hiện dày đặc ở các diễn đàn lớn, nó miêu tả người đàn ông chiều cao tám thước, tài năng, giàu có, vóc dáng hoàn mỹ vô khuyết. . . . . .

Anh hơi nheo mắt, hơi có chút hài lòng, tiếp tục nhìn xuống: nhưng trong cuộc sống hiện thực ngày nay, từ ngữ cao phú suất phần lớn dùng để giễu cợt kẻ kiêu ngạo cuồng vọng, không tự biết mình! !

Ầm! !
Anh tức giận đóng máy vi tính!

Tất cả lãnh đạo cấp cao cùng dừng lại động tác, im lặng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, ngạc nhiên anh có chuyện gì vậy ?

Đông Anh cũng kinh ngạc ngồi ở dưới khán đài, nhìn anh.

"Họp đi! !" Tưởng Thiên Lỗi tức giận để máy vi tính xuống, mở tài liệu ra, quát khẽ.

Tất cả mọi người giật nảy mình.

"Đường Khả Hinh!" Tưởng Thiên Lỗi tức giận kêu cái tên này, nói: "Anh rất không có tự biết rõ, cuồng vọng tự đại sao? Anh không cao, anh không đẹp trai, anh không giàu? Em gả cho khỉ đột đi!"

"Haxxì! !"

Đường Khả Hinh nằm ở trên giường bệnh, đột nhiên hắc xì một cái, cô hít mũi một cái, mới nói: "Người nào mắng tôi?"

"Thế nào?" Tất cả người trong phòng bệnh đều dừng động tác, nhìn về phía cô.

Trang Hạo Nhiên chế giễu nhìn cô, nói: "Cô làm chuyện có lỗi à?"

"Mới không có!" Đường Khả Hinh lại hít mũi một cái.

"Vậy đúng là có người mắng cô rồi !" Tiểu Nhu rất mê tín, vừa nói, vừa bóc hạt kê, đưa đến trong tay Lãnh Mặc Hàn.

Lãnh Mặc Hàn cũng không nhìn nơi khác, ăn.

Tiểu Nhu rất cam tâm trạng nguyện cúi đầu, dùng ngón tay nho nhỏ bóc vỏ hạt kê của nhà mình cho Lãnh Mặc Hàn, kể từ sau khi cô nhìn thấy đao pháp của anh, đối với anh sùng bái rối tinh rối mù, cô vừa dùng dao nhọn mở ra một cái lổ nhỏ trên hạt kê, mới hỏi nhỏ: "Con gián trong nhà của anh đã đi chưa?"

Lãnh Mặc Hàn nghe hỏi, suy nghĩ rất nghiêm túc, mới nói: "Dường như lại trở về rồi. . . . . ."

"Ồ. . . . . ." Tiểu Nhu rất nghiêm túc gật đầu một cái, lại nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: "Nếu không như vậy đi, con mèo cái nhà tôi mới vừa sinh ba con, cho anh một con."

Lãnh Mặc Hàn quay đầu nhìn Tiểu Nhu hỏi: "Tại sao?"

"Anh không biết?" Tiểu Nhu há hốc miệng thành chữ A, nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: "Mèo ăn con gián !"

"Con mèo nhà cô ăn Con gián?" Rốt cuộc trên mặt người đàn ông núi băng Lãnh Mặc Hàn có một chút cảm xúc, nhìn cô.

"Ngày mai. . . . . . Tôi ôm tới cho anh một con! Ở trong nhà anh kêu một tiếng, con gián cũng chạy mất! Trong nhà của chúng tôi rất nhiều gạo, cũng không có gián, bởi vì con mèo cái nhà tôi kêu rất lợi hại!" Tiểu Nhu cầm hạt kê, lại gần Lãnh Mặc Hàn, thần bí nói: "Anh yên tâm! Trên thế giới này, ngoại trừ ba mẹ của tôi sinh ra tôi gien bất thường, thì chắc là cha mẹ của nó phải có con chứ!"

Cô nói xong rất cảm động lòng người!

Lãnh Mặc Hàn nhìn bộ dáng thật thà của cô, không biết nên nói gì cho phải.

"Quyết định như vậy đi!" Cô bóc hạt kê cuối cùng cho anh ăn, mình cũng thật vui vẻ nhảy lên, nhẹ nhàng chạy đi rửa tay.

Tô Lạc Hoành phù một tiếng, không nhịn được cười nhìn theo bóng lưng Tiểu Nhu.

Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, nhìn bạn bè đồng nghiệp bên cạnh, mọi người vô cùng náo nhiệt, trong lòng của cô vừa động, có chút cảm động nhìn mọi người xung quanh, tất cả đều thoải mái, cười rất vui vẻ, hơi cảm thán nghĩ: nếu như thế giới xung quanh có thể vui vẻ cả đời như vậy, thật tốt. . . . . . Cô nghĩ tới đây, lại cảm động nhìn về phía Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng đang gọt trái cây, Lâm Sở Nhai muốn ôm Tào Anh Kiệt, Tào Anh Kiệt liều mạng tránh ra khỏi anh, cô yếu ớt mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại, có lẽ bởi vì quá mệt mỏi, rốt cuộc ngủ thiếp đi.

Trang Hạo Nhiên và mọi người vừa cười đùa, vừa quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, cô gái yếu đuối, rốt cuộc mệt rã rời, nằm ngủ ở trên giường bệnh trắng như tuyết, nhưng trên khuôn mặt vẫn tràn đầy nụ cười ôn nhu, hai mắt anh lộ ra dịu dàng nhìn cô, nhớ tới vẻ mặt cô khổ sở rơi lệ khi bình phong rơi trên mặt đất, giống như mảnh vụn của tấm gương nào đấy, đâm vào trái tim của mình.

Anh không nhịn được. . . . . . vươn tay, nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, có chút kiên định, tan chảy ở trong tay cô.

Sau lúc hoàng hôn.

Khả Hinh tỉnh lại trong cảm giác hư mềm và ánh trăng mờ nhạt, nhìn thấy một mình Nhã Tuệ ngồi ở bên giường, đem hạt kê Tiểu Nhu đưa tới, rất kiên nhẫn bóc từng hạt, đặt ở trên đĩa, cô khẽ mỉm cười, nhìn bạn than, âm thanh khàn khàn, kêu nhỏ: "Nhã Tuệ. . . . . ."

Nhã Tuệ lập tức ngẩng đầu lên, thấy Khả Hinh đã tỉnh lại, cô mỉm cười, đứng lên ngồi ở bên giường, nhìn bạn thân nói: "Có cảm thấy khá hơn một chút hay không?"

"Tôi đã không có việc gì . . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

"Không có việc gì, cũng phải ở lại theo dõi một buổi tối. . . . . ." Nhã Tuệ phủ thêm chăn cho cô.

Đường Khả Hinh nuốt cổ họng khô rát một cái, hai mắt không khỏi nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, đã sáu giờ chiều, nghĩ có thể Tưởng Thiên Lỗi sắp đến, cô có chút lo lắng nhìn Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ cũng nhìn Khả Hinh, cảm thấy trong ánh mắt của cô hơi kí lạ, liền cười hỏi: "Thế nào?"

Đường Khả Hinh biết bạn thân phản đối Tưởng Thiên Lỗi, không nhịn được nhẹ nắm tay Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ cũng nhẹ nắm tay của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi tái nhợt, không yên lòng hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì?"

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng chớp mắt, khẽ mỉm cười nói: "Không có việc gì. . . . . ."

Cô chậm rãi quay đầu, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, suy nghĩ lúc nào người đàn ông kia tới?

Phòng họp số một Tập đoàn Á Châu!

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên ngồi ở vị trí chủ trì, nghe báo cáo dự án khách sạn dưới nước lần thứ hai!

Kỹ sư Trưởng đang báo cáo kết quả thí nghiệm thủy tinh dẻo của dự án khách sạn dưới nước lần thứ hai, Trang Hạo Nhiên hết sức yên lặng lắng nghe, độ dầy thủy tinh dẻo, rốt cuộc phù hợp yêu cầu của mình, anh tiếp tục im lặng.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, vừa nhìn tài liệu, vừa hơi nghiêng người sang Trang Hạo Nhiên, nhàn nhạt nói: "Tôi nói. . . . . . Nếu độ dầy thuỷ tinh dẻo còn chưa đủ, tôi quyết định dùng nó làm một chiếc quan tài. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên kì quái quay đầu nhìn người này, nhẹ nhàng nói: "Làm quan tài làm chi?"

"Nhốt cậu ở bên trong, để vạn người kính ngưỡng." Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nói.

"Anh. . . . . ." Trang Hạo Nhiên hơi cao giọng nhìn anh.

Cả phòng họp cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía mọi người, đột nhiên ho mạnh một tiếng.

Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi tràn qua nụ cười, lại cảm thấy điện thoại di động trong ngực đang chấn động, là tin nhắn của Khả Hinh, hai mắt của anh hơi lộ ra dịu dàng, ngón cái nhẹ nhàng mở tin nhắn, vừa nhìn: tối nay Nhã Tuệ sẽ ở bên cạnh em, hay là anh đừng tới nữa, bởi vì cô ấy không thích anh lắm, em sợ anh đến rồi, cô sẽ đuổi anh ra ngoài. Em không muốn nhìn thấy anh bị mất mặt. . . . . . .

Anh nhíu mày, nhìn tin nhắn này, đột nhiên tức giận!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro