C306 - 310

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 306: Khi tình yêu đến gần

Hoàng hôn đã qua, tia sáng cuối cùng rút đi, màn đêm buông xuống.

Nhưng chân trời bên kia, còn cất giấu một mảng lớn đỏ sậm, lúc có người đi qua, giống như hình cắt màu đen của mỗi người, nghe nói đây là điềm báo sẽ có một cơn bão táp sắp đến.

Gió thật lớn.

Khả Hinh đưa Nhã Tuệ đi ra bệnh viện, bởi vì cô phải kí thẻ của phòng ăn, cô mỉm cười nhìn bóng dáng của bạn thân, đi tới chân trời màu đỏ, cô khẽ mỉm cười, xoay người đi vào bệnh viện, đi tới phòng bệnh của mình.

Lúc này điện thoại di động vang lên.

Cô đi trên hành lang thật dài, cầm điện thoại di động, thấy điện thoại của Tưởng Thiên Lỗi, trong lòng có chút vui vẻ, ngay lập tức nhận máy, alô một tiếng.

Giọng nói lạnh nhạt của Tưởng Thiên Lỗi truyền đến: "Thật không cần anh đi qua cùng em?"

Đường Khả Hinh trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhưng vẫn hơi gật đầu, dịu dàng nói: "Ừm. . . . . ."

". . . . . . . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi không biết nói gì cho phải, trên mặt hơi không vui.

Đường Khả Hinh tiếp tục đi vào trong phòng bệnh, mỉm cười nói: "Nhã Tuệ vẫn. . . . . . Rất sợ thân phận của anh sẽ mang đến cho em tổn thương, lần trước bởi vì chuyện này, suýt chút nữa đã đoạn tuyệt quan hệ với em. . . . . ."

"Cho nên. . . . . . em cảm thấy thân phận của anh không xứng với thư ký Đường em?" Tưởng Thiên Lỗi cau mày không nói nên lời.

Đường Khả Hinh đứng ở cạnh cửa phòng bệnh của mình, nghe những lời này, lập tức nói: "Ôi chao không phải ý này..., anh hiểu mà."

"Vậy là ý nào?" Tưởng Thiên Lỗi hỏi.

Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng kéo cửa phòng bệnh, đi vào, mới dịu dàng nói: "Em không muốn bạn bè tốt nhất của em không vui. . . . . ."

"Sau đó thì sao?"

"Em cũng không muốn anh không vui. . . . . ." Đường Khả Hinh đi tới trước bình Hoa Bách Hợp, duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa, lại thật lòng nói: "Em đã từng nhìn thấy anh khổ sở, cho nên em muốn tránh khỏi loại khổ sở này, em không muốn lựa chọn, em tình nguyện cô đơn một mình. . . . . . Em tin có một số việc, sẽ từ từ sẽ rõ ràng. . . . . . Thời gian, nếu như anh biết quý trọng, thật ra là một chuyện rất tuyệt vời. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, nghe lời này, hai mắt hơi lộ ra dịu dàng, trên mặt hiện lên nụ cười, mới chậm rãi nói: "Cho nên, em tình nguyện không gặp anh . . . . ."

"Em . . . . ." Đường Khả Hinh mới vừa muốn nói chuyện, cầm điện thoại di động, lại sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn về phía chiếc gương trong suốt ở trước mặt, phản chiếu hình ảnh một người đàn ông kiên nghị, cô kinh ngạc trợn to hai mắt, chậm rãi xoay người, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đã tựa vào cạnh cửa, nở nụ cười, dịu dàng nhìn mình, cô khiếp sợ nắm điện thoại, không thể tin nổi nhìn về phía anh. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên cửa, dịu dàng nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, hai mắt rưng rưng, thật kích động tiến lên, nhào tới anh, lập tức vọt vào trong ngực của anh.

Tưởng Thiên Lỗi đưa tay nhận không kịp, ôm lấy trọng lực của cô tựa vào bên tường, đột nhiên mỉm cười.

Đường Khả Hinh vẫn cho rằng đang nằm mộng, thở mạnh, ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu nhìn cô, trong tròng mắt thoáng qua một chút ánh sáng nóng bỏng.

Hai người không nói lời nào, chỉ im lặng ôm nhau, hôn cuồng nhiệt, đôi tay to lớn của anh ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, ngón tay vuốt ve eo của cô, đầu lưỡi kích động xông vào cùng với đầu lưỡi cô nặng nề quấn lấy, mút chút hương ngọt ngào, mỗi lần hôn cũng giống như được hồi sinh, mang đến cảm giác mới lạ, tốt đẹp, nghĩ tới đây, anh đột nhiên ôm chặt eo nhỏ của cô, bế cô lên.

Đường Khả Hinh ôm cổ của anh, ấm áp nhìn hai mắt anh.

Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng nhìn cô, nhẹ nhàng đè cô xuống giường, nhìn chằm chằm, mới chậm rãi cởi tây trang của mình, để nó qua một bên, lại cúi đầu mút nhẹ cánh môi giống như hoa anh đào. . . . . .

Đường Khả Hinh hơi cuộn hai chân, vươn tay ôm nhẹ cổ của anh, đón nhận nụ hôn của anh, cảm thấy hơi thở đàn ông của anh đang nhào về phía mình, cô say sưa, cô trầm mê, cô lại trầm mê một lần nữa.

Tưởng Thiên Lỗi nửa ngồi ở trên giường, nửa ôm cô gái trước mặt, sau một lúc cuồng nhiệt ôm hôn, anh mới dịu dàng kết thúc nụ hôn kia, hơi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, đôi mắt mơ mộng lấp lánh, con ngươi anh hơi xoay chuyển, giọng nói hơi khàn khan, cảm tính hỏi: "Em muốn cái gì?"

"À?" Đường Khả Hinh có chút không hiểu ôm cổ của anh, hai mắt mê ly không hiểu nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn thật sâu khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, càng đau lòng hỏi: "Ở bên cạnh anh, không uất ức sao? Thời gian có thể sẽ rất khổ sở. . . . . ."

Anh cũng đã từng vượt qua thật nhiều năm tháng như vậy, nghe được câu kia, thời gian, nếu như anh biết quý trọng, thật ra là một chuyện rất tuyệt vời, tim của anh lại đau như dao cắt.

Hai mắt Đường Khả Hinh tràn lệ, nhìn anh, thật lòng cười nói: "Em muốn bất cứ cái gì anh đều cho em không?"

Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, còn có đôi mắt to chân thành, khẽ mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng rơi vào lông mày của cô, mới thật chậm rãi đáp: "Ừ. . . . . ."

Đường Khả Hinh nhìn anh thật sâu, khẽ chớp mắt, nói: "Em muốn anh hạnh phúc. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi hơi trầm ngâm nhìn cô, có chút kinh ngạc nói: "Chỉ như vậy?"

"Chỉ như vậy. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm nói.

"Anh cho là. . . . . . Em sẽ muốn cái khác. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi ở khoảng cách thật gần nhìn đôi mắt to xinh đẹp của cô, đầy ắp vô hạn dịu dàng.

"Cái gì?" Đường Khả Hinh nhẹ nhàng hỏi anh.

Tưởng Thiên Lỗi khẽ mỉm cười, nói: "Anh . . . . . ."

Đường Khả Hinh trừng mắt nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ môi ngọt của cô, mới thở dài nói: "Em là đồ ngốc."

Đường Khả Hinh lại mỉm cười nói: "Nếu anh yêu em, nếu anh là của em, anh không được hạnh phúc, vậy chúng ta ở chung một chỗ, còn có ý nghĩa gì? Em chỉ hy vọng anh có thể hạnh phúc, sau này anh và người nào ở chung một chỗ, em cũng sẽ chúc phúc cho anh. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này có ẩn ý khác, hỏi: "Em không tin anh sao?"

". . . . . . . . . . . ." Cô im lặng nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi lại cúi đầu nhìn cô nói: "Không tin chúng ta có thể ở bên nhau sao?"

"Em không thể gây thêm áp lực cho anh. . . . . . Thoải mái một chút. . . . . ." Đường Khả Hinh lại nhẹ nhàng nhìn anh nói.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, đột nhiên có chút bất đắc dĩ cười nói: "Em bảo anh làm sao có thể không thương em?"

Đường Khả Hinh tinh nghịch mỉm cười, nói: "Này! Đừng nói lời này, lúc mới quen em, anh ném em ở trên đường, rất tuyệt tình. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi chợt mỉm cười, dịu dàng nói: "Lúc nào cũng vậy nói chuyện, không phải tức giận thì xấu tính kêu la, gọi cả tên họ của người ta, có lúc anh cũng cảm giác giữa chúng ta có khoảng cách thật lớn. . . . . ."

"Không phải sao? Anh là Tổng Giám đốc. . . . . . Em chỉ là một thư ký, đây vốn là khoảng cách rất lớn. . . . . ." Đường Khả Hinh ngọt ngào nói.

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, cúi đầu nhìn cô, khẽ mỉm cười nói: "Anh có một cách, chính là rút ngắn khoảng cách giữa chúng ta. . . . . ."

Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh.

Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi hơi lộ ra ngượng ngùng, nói: "Tối nay anh ở lại, giữa chúng ta sẽ không còn khoảng cách nữa. . . . . ."

"Anh. . . . . ." Đường Khả Hinh tức giận, muốn đưa nắm tay nhỏ đấm anh, Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng chụp lấy, nhìn cô thật lòng nói: "Gọi tên của anh. . . . . ."

Trong lòng của Đường Khả Hinh ấm áp, sửng sốt nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô thật sâu, hơi lộ ra nụ cười ôn nhu, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé mềm mại, rất bá đạo nhưng giống như cầu xin: "Sau này. . . . . . Không được gọi cả tên họ của anh . . . . . Gọi tên của anh thôi!"

Trên mặt Đường Khả Hinh tràn qua nụ cười, trong trong long dâng lên cảm xúc thật kích động, nhìn khuôn mặt kiên nghị hoàn mỹ của người đàn ông, nổi có chút dũng khí, nhẹ nhàng mở môi, gọi nhỏ: "Thiên Lỗi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng gọi này, hai mắt lộ ra ánh sáng nóng rực, nhìn cô, chậm rãi mỉm cười, lại cưng chìu ra lệnh: "Gọi nữa. . . . . ."

"Thiên Lỗi. . . . . ." Đường Khả Hinh gọi rất ngọt ngào, mặt đột nhiên đỏ bừng.

Tưởng Thiên Lỗi lại nghe tiếng gọi này, trong thân thể trào dâng lên khát vọng, cúi xuống cuồng nhiệt hôn cô gái trước mặt, mút nhẹ cánh môi của cô, giống như từng đợt sóng tuôn trào, kéo tấm nệm màu trắng đắp lên lẫn nhau.

Đường Khả Hinh căng thẳng, ánh mắt nóng bỏng nhìn anh, khẽ nhắm mắt lại, tiếp nhận kích tình.

***

Hành lang lộ thiên ngoài phòng bệnh, gió thật to! !

Hai tay Đường Khả Hinh chống ở trên thành cửa, trên mặt lộ ra ngọt ngào, nhìn về phía rừng trúc chìm ở trong bóng đêm, lay động mạnh, trong lòng của cô từ từ bị ngọt ngào bao quanh, nhộn nhạo, hai mắt xoay tròn, nhớ tới Tưởng Thiên Lỗi mới vừa ở trong chăn, hôn nhẹ mình, giống như nói lời thì thầm, thật bá đạo hỏi: "Yêu anh không?"

Yêu . . . . . .

Tiếng đáp lại rất ngọt ngào bay trong không khí.

Đường Khả Hinh không nhịn được mỉm cười, đón gió lớn, có chút xấu hổ nhớ tới Tưởng Thiên Lỗi hôn ở trên người mình, cảm thấy người đàn ông này rất khát vọng, mặt của cô đỏ lên, thở ra một hơi, không nhịn được xoay người, nhìn về phía người đàn ông nửa nằm ở trên giường, anh có chút mệt mỏi đã ngủ, giống như ngày bình thường, cánh tay gác nhẹ ở trán, trong tao nhã lộ ra một chút thâm trầm.

Cô ngọt ngào cúi đầu, ngẩng đầu lên nhìn ánh sao trên bầu trời, ngắm nhìn thật lâu thật lâu, trong lúc bất chợt thật nhớ cha, nhẹ nhàng kêu lên: "Cha. . . . . . Con có người trong lòng. . . . . . Không biết sau này anh ấy có thể cùng với con đi thăm cha một chút không?"

"Có thể. . . . . ." Một giọng nói trầm ấm từ phía sau truyền đến.

Cô sững sờ, quay đầu nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đã cầm chăn nhẹ nhàng phủ lên trên người của cô, nắm nhẹ bả vai của cô, lại từ sau lưng ôm nhẹ cô, hôn mái tóc cô, mới nói: "Có thời gian, anh với em đi gặp chú. . . . . ."

Một tiếng gọi kia.

Đường Khả Hinh có chút kích động xoay người, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cũng cúi xuống nhìn cô, hai mắt nóng rực lóe lên ở trong màn đêm.

Trong lòng Đường Khả Hinh vừa động, đột nhiên vươn tay, ôm cổ của anh, hôn lên môi mỏng của anh.

Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười, cũng ôm chặt thân thể của cô, cúi xuống hôn lên môi ngọt của cô.

Bóng đêm rất yên tĩnh, bóng trúc lay động thật mạnh làm cho ánh trăng dịu dàng cũng lắc lư.

Hai người rất cuồng nhiệt dán vào nhau, nhiệt tình hôn đối phương.

Ao nhỏ mùa thu gợn lên những con sóng nhỏ, nhộn nhạo nhu tình vô hạn.

"Kì lạ, tại sao Nhã Tuệ còn chưa trở lại?" Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, thần bí mỉm cười.

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt kia, liền tức giận đánh bờ vai của anh một cái, nói: "Anh lại làm gì vậy ? Hai ngày nay cô ấy đã rất vất vả rồi, vẫn còn giao chuyện cho cô ấy làm?"

"Anh sẽ bồi thường cho cô ấy. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt Khả Hinh, bật cười nói.

"Ghét!" Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của anh, đấm mạnh vào lồng ngực của anh, mặt lại ửng đỏ dán trong lồng ngực kiên cố của anh.

Bóng đêm vẫn thật sâu.

Nhã Tuệ một mình đi qua sân sau Câu lạc bộ Á Châu, bước qua một con đường mòn tối, đi về phía bệnh viện, vừa đi vừa suy nghĩ, không biết Khả Hinh có chờ mình hay không, nếu cô ở một mình nhàm chán, làm thế nào? Cô nghĩ tới đây, liền gia tăng tốc độ đi về phía trước.

Một bóng đen di động ở trước một bụi cây vạn tuế cao lớn, trong tay lóe ra một thanh dao nhỏ bén nhọn.

Chương 307: Đau khổ và hèn mọn

Nhã Tuệ bước từng bước đi về phía trước, lại cảm giác phía sau lưng có chút tiếng động kì lạ làm cho tim cô không khỏi run lên, cô hơi căng thẳng dừng bước lại, đột nhiên xoay người! !

Trước mặt vẫn là con đường mòn tối tăm mình mới vừa đi qua, còn có cây vạn tuế hấp dẫn Thần chết và âm hồn trong truyền thuyết.

Nhã Tuệ chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, xoay người, suy nghĩ bởi vì quá muộn, có thể bản thân mình nghĩ quá nhiều, liền bước nhanh về phía trước.

Cái bóng đen kia nhanh chóng di động tới phía trước, ở cây vạn tuế đong đưa giống như thần chết.

Nhã Tuệ nhìn bệnh viện ở cách đó không xa, cô thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục gia tăng tốc độ đi về phía trước, không ngờ ở trong ánh trăng, cô giống như nhìn thấy có một vật kim loại sắc bén lóe sáng, trái tim của cô chợt lạnh lẽo, chậm rãi dừng bước lại, một cảm giác da đầu tê dại xông lên, để cho hơi thở cô dồn dập, hai mắt lập tức tràn lệ, cô lại không dám quay đầu lại, còn muốn cất bước thì lại thấy bóng đen sau lưng dần dần lướt qua thân thể của mình, kéo dài ở tại trước mắt của mình, trán của cô trước lập tức đổ mồ hôi, hoảng sợ đến sợ vỡ mật, chợt xoay người một cái, một người đàn ông áo đen che mặt, như âm hồn chợt tay cầm đao nhọn, đầy sát khí nhanh chóng đến gần mình!

"A . . . . . .. . . . . . " Một tiếng thét chói tai đáng sợ, ở con đường mòn, nhanh chóng vang lên! !

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên mở mắt, nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, nghe tiếng thét khác thường vội vàng mở cửa!

Đông Anh căng thẳng nói: "Phó quản lý Lưu đã xảy ra chuyện!"

Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi ngưng tụ!

Đường Khả Hinh nằm ở trên giường mới vừa thiếp đi, nghe được tiếng của Đông Anh, trong lòng cô chợt run lên, nhảy dựng lên hỏi: "Cái gì? Quản lý Lưu nào đã xảy ra chuyện?"

"Quản lý Lưu Lưu Nhã Tuệ! Đang ở trước con đường mòn cách bệnh viện không xa. . . . . ." Đông Anh lại căng thẳng nói!

"A! !" Đường Khả Hinh chợt nhảy xuống giường, xông ra bên ngoài bệnh viện!

Tưởng Thiên Lỗi cũng lập tức đi cùng với Khả Hinh, nhanh chóng đi thẳng ! !

Bảo vệ, nhân viên y tế xem náo nhiệt ở phía trước, còn có cảnh sát đã tới, bao vây toàn bộ con đường mòn, ánh đèn xanh đỏ lóe ánh sáng.

Đường Khả Hinh thấy tình hình trước mắt, giật mình, rơi lệ gọi Nhã Tuệ . . . . . .

Nhã Tuệ khoác cái chăn lông, mềm nhũn trong ngực người nào đấy, ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm phía trước.

Đường Khả Hinh khóc vọt vào đám người, vừa muốn kêu to, lại thấy Nhã Tuệ tựa vào trong ngực Lãnh Mặc Hàn, hoảng sợ đến rơi lệ, cô nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhào tới đến trước mặt của bạn thân, quỳ trên mặt đất, bưng mặt của cô muốn bật khóc, hỏi: "Cô không sao chứ? Xảy ra chuyện gì?"

Nước mắt Nhã Tuệ lăn xuống, người vẫn còn đắm chìm trong sợ hãi và sự thật kinh hoàng mới vừa gặp phải, run rẩy nghẹn ngào nắm bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, khóc nói: "Lúc tôi mới vừa trên đường đi về, đụng phải một người đàn ông cầm dao, muốn giết tôi . . . . ."

Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt run lên, kêu to: "Cái gì? Giết cô?"

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhanh chóng đi vào trong đám người, đè nén cảm xúc, bình tĩnh nhìn về phía Nhã Tuệ bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, hỏi nhanh: "Xảy ra chuyện gì?"

Lãnh Mặc Hàn vẫn nửa ôm Nhã Tuệ, giọng nói vẫn lạnh lẽo nói: "Có người muốn giết Quản lý Lưu, lúc trước ở Trung tâm spa, Tổng Giám đốc chúng tôi đã phát hiện có chút không ổn, nên bảo đi cùng với Quản lý Lưu ở thời điểm nhạy cảm. . . . . ."

Nhã Tuệ vẫn còn đang ngạc nhiên tại sao Lãnh Mặc Hàn lại xuất hiện, ngay lập tức ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn về phía anh.

Lãnh Mặc Hàn hiểu nghi ngờ của cô, liền sâu kín nói: "Tôi muốn đi cùng với cô, dĩ nhiên sẽ không gần cô, như vậy chỉ làm bứt dây động rừng. . . . . ."

"Người đâu?" Tưởng Thiên Lỗi hỏi nhanh.

"Chạy mất!" Lãnh Mặc Hàn lạnh nhạt nói: "Cánh tay trúng một dao của tôi, chạy mất."

Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe, lập tức ra lệnh: "Nhanh chóng phong tỏa Câu lạc bộ Á Châu, cùng với Khách sạn Á Châu, cùng các lối ra bệnh viện, cho bảo vệ kiểm tra những người đàn ông có cánh tay trái bị thương!"

Bảo vệ lập tức lên tiếng trả lời, ngay lập tức đến các lối ra kiểm tra!

"Vậy cô có sao không?" Đường Khả Hinh vẫn rất run sợ đỡ chặt cánh tay Nhã Tuệ, căng thẳng hỏi.

Nhã Tuệ chậm rãi lắc đầu một cái, nói: "Không có việc gì. . . . . . chỉ là cánh tay trầy một chút, Lãnh Phó tổng kịp thời cứu tôi. . . . ."

Lãnh Mặc Hàn không nói gì thêm, biết Nhã Tuệ chảy máu, liền bế ngang cô lên, đi tới bệnh viện!

Đường Khả Hinh cũng vội vàng đi theo!

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở giữa đường, nhanh chóng nhìn hoàn cảnh xung quanh một vòng, ánh mắt chợt lóe.

***

Khách sạn Á Châu!

Tất cả nhân viên và quản lý cũng chuẩn bị tan việc, Trần Mạn Hồng cũng cảm thấy thời tiết hơi lạnh muốn tới đến trước quầy, ký giao ban, không ngờ cô nhìn thấy nhiều bảo vệ với vẻ mặt nghiêm túc, sau khi nghe được chỉ thị, bước nhanh về phía trước, vẻ mặt hết sức nặng nề, cô ngạc nhiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Mấy nhân viên làm việc ở quầy tiếp tân cũng sững sờ, hơi nghiêng người nhìn về phía trước, nói: "Chúng tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng lúc nảy bảo vệ đi vào, rối rít kiểm tra cánh tay trái của nam đồng nghiệp, nhìn có khác thường hay không, mới rời khỏi."

"À?" Trần Mạn Hồng khẽ kêu một tiếng.

Một loạt tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến.

Mọi người cùng nhau ngẩng đầu lên.

Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu trắng, T-shirt màu xanh dương nhạt, nhìn ra anh mới vừa nghỉ ngơi, cho nên quần áo tùy ý, nhưng vẻ mặt anh lại hết sức nặng nề đi về phía trước, mấy người Tào Anh Kiệt cũng đuổi theo sát, Trần Mạn Hồng lập tức gọi nhỏ: "Anh Kiệt?"

Tào Anh Kiệt nghe gọi, liền ngừng chân bước, xoay người thấy Mạn Hồng, liền tạm thời tụt lại phía sau đi về phía cô, gấp gáp nói khẽ: "Nhã Tuệ trên đường đến bệnh viện, đã xảy ra chuyện, thiếu chút nữa bị người dùng dao ám sát!"

"A! !" Trần Mạn Hồng hoảng sợ đến muốn vỡ mật, quyển sổ trong tay lập tức rơi xuống đất, kêu lên sợ hãi!

***

Bệnh viện!

Nhã Tuệ ngồi ở trên giường bệnh, để y tá nhanh chóng băng bó cho mình, Đường Khả Hinh vẫn kinh hồn chưa bình tĩnh lại ôm lấy người bạn thân, hoảng sợ đến cả người phát run, càng không ngừng nhớ lại: "Chúng ta xúc phạm người nào sao? Tại sao. . . . . ."

Sắc mặt Nhã Tuệ vẫn tái nhợt ngồi ở trên giường, không nói ra lời.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trên ghế sa lon, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ.

Cửa phịch một tiếng bị đẩy ra!

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi tới, căng thẳng nhìn về phía Nhã Tuệ bị thương ngồi ở trên giường để cho y tá băng bó, anh lập tức nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Giống như anh dự đoán. . . . . ." Lãnh Mặc Hàn nói.

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên im lặng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên thấy Khả Hinh ở đây, nên nói: "Đừng hỏi!"

Tưởng Thiên Lỗi lập tức không lên tiếng, cúi đầu nghĩ đến chuyện Trung tâm spa.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là chúng tôi không biết sao? Như vậy quá đáng sợ!" Đường Khả Hinh thật sợ hãi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi.

Hai người đàn ông đồng thời không lên tiếng.

Cửa 'phòng tổng thống' bị đẩy ra!

Nhậm Tử Hiền mặc một bộ váy cúp ngực thật dài, lần đầu tiên để cho một người đàn ông say rượu đưa mình trở về phòng, cô đè nén cảm giác say rượu, thấy người này là vị thiếu gia của một tập đoàn, cô say đến mơ hồ mỉm cười, vươn tay nắm cằm của anh, nói: "Yêu thích tôi sao?"

Vị thiếu gia kia đỡ thân thể Tử Hiền xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, cảm giác bộ ngực chọc người của cô dán chặt mình, anh đột nhiên mỉm cười, đè nén kích động nói: "Thích có ích lợi gì? Cô không phải là tôi. . . . . ."

"Tối nay anh dám muốn tôi..tôi sẽ là của anh!" Nhậm Tử Hiền nhíu lông mày, nhìn về phía anh, nói nhanh!

Người đàn ông nhìn về phía cô!

Nhậm Tử Hiền cũng ngửa mặt, rất khiêu khích nhìn về phía anh.

"Thật hay giả?" Tay của anh ôm chặt hông của cô, một tay đã xoa bộ ngực của cô, chậm rãi bóp một cái.

Nhậm Tử Hiền hơi ngưỡng mặt, cảm giác thân thể của mình có chút phản ứng và kích tình, cô đột nhiên xúc động rất thương cảm bật cười, nước mắt lăn xuống, nói: "Mạnh thêm một chút!"

Vị thiếu gia kia ỷ vào mấy phần say rượu, có chút kích động nói: "Tổng Giám đốc Tưởng sẽ không giết tôi chứ?"

"Đồ vô dụng!" Nhậm Tử Hiền chợt đẩy anh ra!

Vị thiếu gia kia chợt tiến lên, đè cô ở trước cửa, đè xuống khóa tâm, hôn lên môi của cô, rốt cuộc đã có người phụ nữ này, anh kích động hỏi: "Tối nay anh ấy sẽ trở về sao?"

"Sẽ không!" Nhậm Tử Hiền ngẩng đầu lên, rơi lệ nói.

Anh vui vẻ, lập tức hôn lên môi của cô, mặt của cô, cổ của cô, dọc theo ngực của cô, tay đã nhắc chân dài của cô, để cho giữa hai chân mình dán vào thân thể của cô.

"A . . . . . ." Tử Hiền rất kích thích kêu lên, cười, nước mắt lại từng viên lăn xuống.

Anh phát ra một hơi giống như có độc! hưởng thụ ngón tay đâm vào nơi thần bí, ướt át giữa hai chân của cô.

"Ha ha ha. . . . . ." Nhậm Tử Hiền thật vui vẻ bật cười.

Anh không chịu nổi cô phóng túng, chợt đẩy ngã trên mặt đất, nhắc hai chân của cô, cắn nhẹ, nhanh chóng buông áo sơ mi ra. . . . . .

Nhậm Tử Hiền đang chờ đợi, tay cầm một phần tài liệu đặt ở trên đất, cô sững sờ, nắm phần tài liệu này, nương theo ánh đèn nhỏ ở trong vách tường, chậm rãi mở ra.

Đàn ông chịu đựng không nổi thân thể trần truồng, quần áo không tới một nửa, đè người xuống, nặng nề cắn bộ ngực no đầy của cô, phát ra tiếng thở hưởng thụ giống như dã thú khát máu !

Nhậm Tử Hiền ở trong từng trận kích tình, mở phần tài liệu kia ra, nhanh chóng xem nội dung trước mặt, hai mắt của cô trừng to, chợt đứng lên, tức giận kêu: "A . . . . . . . . . . . . "

Người đàn ông kia giật mình ngẩng đầu lên nhìn về phía cô hỏi: "Thế nào?"

"Cút!" Nhậm Tử Hiền thê thảm kêu to một tiếng.

Anh nghe tiếng kêu này, có chút hoảng sợ, lập tức mặc quần áo vào, nhanh chóng chạy trốn ra ngoài.

Nhậm Tử Hiền tức giận đứng lên, chợt mở nội dung tài liệu phía trên, càng xem trong lòng càng đau, nước mắt từng viên lăn xuống, quát to một tiếng: "Tưởng Thiên Lỗi! Nhiều năm yêu anh như vậy! ! Cũng không chiếm được một chút tin tưởng của anh! ! Anh thật quá đáng! Anh có thể nghi ngờ em ! Rốt cuộc anh có cái gì? Để hôm nay em sống đau khổ và hèn mọn thế này! !"

Cô chợt nhìn bóng đêm đáng hận phía ngoài cửa sổ, ah một tiếng, thét chói tai, phát điên xé rách tờ giấy, ném lên không trung, một lần nữa sụp đổ thất thanh khóc rống! Hai mắt dữ dằn lướt qua sát khí, giống như ma quỷ hiện ra! !

Chương 308: Bị thương

Đêm hỗn loạn! !

Tại hiện trường chuẩn bị buổi tiệc tối, một số phu nhân và chủ tịch tổ chức từ thiện đang ở trước kịch viện, bàn về chuyện thứ tự các minh tinh xuất hiện trong đêm từ thiện.

Như Mạt mặc váy dài màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác lông thú màu đen, cảm thấy trái tim có chút không thoải mái, liền chậm rãi xoay người đi vào phòng nghỉ ngơi VIP, ngồi xuống, cởi nhẹ giày cao gót, uốn éo chân trần, lại nghe được bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nghe có người nói: "Nhậm tiểu thư, phu nhân của chúng tôi đang nghỉ ngơi ở bên trong, một chút nữa cô vào có được không?"

"Tránh ra!"

Một âm thanh thủy tinh vỡ nát.

Trái tim của Như Mạt chợt run lên, ngẩng đầu lên, thật căng thẳng nhìn về phía cánh cửa đóng chặt.

Ầm!

Cánh cửa màu vàng chợt bị đẩy ra!

Nhậm Tử Hiền mặc váy dài màu đen, giống như màu đen của chết chóc, trong tay cầm một phần tài liệu, đứng ở trước cửa, lạnh lùng nhìn về phía Như Mạt!

Sắc mặt của Như Mạt lập tức tái nhợt, vẻ mặt căng thẳng, hoảng sợ, run rẩy nhìn về phía Tử Hiền, muốn gọi cô, nhưng bởi vì quá sợ, gọi không ra tiếng, vẻ mặt run rẩy nhìn về phía cô.

"Phu nhân. . . . . ." Người giúp việc gấp gáp đi tới, nhìn về phía Như Mạt.

Nhậm Tử Hiền phịch một tiếng, đóng cửa lại, ánh mắt lạnh lùng, giống như chết nhìn về phía Như Mạt!

Như Mạt lại căng thẳng nhìn về phía cô.

Nhậm Tử Hiền đột nhiên mỉm cười, từng bước từng bước xinh đẹp đi về phía Như Mạt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, sâu kín nói: "Tôi vẫn luôn mơ. . . . . ."

Như Mạt ngồi ở trên ghế dựa, căng thẳng nín thở nhìn về phía cô.

Hai mắt Nhậm Tử Hiền đỏ bừng nhìn về phía cô nói: "Tôi vẫn luôn mơ, sẽ có một ngày, Như Mạt cô đột nhiên bị bỏ rơi. . . . . ."

Hai mắt Như Mạt kịch liệt đỏ bừng, nhìn về phía cô.

Nhậm Tử Hiền đột nhiên bật cười, có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nắm chặt tài liệu trong tay, tức giận đến mạch máu trong thân thể muốn vỡ tung, tuôn chảy khắp nơi, cô thở dốc một hơi, đè nén thân thể bị thương và lung lay, lại nhìn về phía Như Mạt nói: "Hôm nay giấc mộng này đã thành hiện thực. . . . . ."

Như Mạt nghi ngờ nhìn về phía cô.
Nhậm Tử Hiền mỉm cười nhìn ánh mắt nghi hoặc của Như Mạt, nói: "Cô cũng nghi ngờ chứ? Cô cũng cảm thấy ngạc nhiên chứ? Trên thế giới này, bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể sẽ vứt bỏ cô, nhưng Tưởng Thiên Lỗi thì không thể! Có phải cô cũng cho rằng như thế hay không?"

Như Mạt đột nhiên có loại dự cảm xấu nhìn về phía cô.

Nhậm Tử Hiền đột nhiên mỉm cười, cảm thán nói: "Tôi cũng cho là như vậy, cho nên tôi vẫn cảm thấy, anh ấy vứt bỏ cô mà lựa chọn tôi, đây là một giấc mộng của tôi. . . . . . Nhưng hôm nay giấc mộng này, có thể thành hiện thực, không! Nó thành hiện thực một nửa! Anh ấy từ bỏ cô, tôi cũng không có được anh ấy! ! Không nghĩ tới chứ? Tưởng Thiên Lỗi cũng sẽ có một ngày như thế! Ha ha!"

Cô cười hai tiếng, sắc mặt thu lại, nhớ tới nội dung trong tài liệu kia, Tưởng Thiên Lỗi vì điều tra chuyện Đường Khả Hinh bị hại ở Trung tâm spa, điều tra mình ngày hôm đó đi chỗ nào, thậm chí điều tra mình tiếp xúc qua người nào, anh không tin mình! Anh lại có thể cho rằng mình muốn đi giết con kiến hôi như Đường Khả Hinh! ! Đâm sâu vào trái tim của mình, cô cắn răng nghiến lợi nhớ tới vận mệnh bi thảm của mẹ mình, ít nhất còn có thể trú ẩn một trái tim lương thiện, còn trái tim của mình lại bị một người đàn ông mà mình yêu nhiều năm, dội nước bẩn ! ! !

Nước mắt tức giận, thê lương lăn xuống!

Cô lại nhìn về phía Như Mạt, kích động bật cười, lau đi nước mắt trên mặt, đem một phần tài liệu ném tới trên người của cô, mới nói: "Thật ra tôi. . . . . . Vẫn rất biết ơn Đường Khả Hinh! Tại sao? Bởi vì cô ấy khiến cho Tưởng Thiên Lỗi bỏ rơi cô! Để cho cô từ nay về sau rơi vào trong cạm bẫy của nhà họ Tần, cũng không thể thoát ra được nữa! Tôi hết sức hết sức vui vẻ nhìn thấy loại phụ nữ như cô rơi vào địa ngục!"

Trong lòng của Như Mạt mãnh liệt rét lạnh, nghe lời của cô..., cảm giác nặng nề, có một loại dự cảm không tốt đang lan rộng ra trong thân thể của mình, hai mắt của cô mê man, mất hồn, mang theo một chút hoảng sợ, một chút kinh hoàng, đầu ngón tay rét run rút hình bên trong ra, đột nhiên thấy hình Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh ôm hôn nhau ở trong Dạ Vũ, ánh mắt của cô nhấp nháy, lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, ôm chặt thân thể nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh, kịch liệt hôn môi của cô, đầu óc của Như Mạt nhất thời chao đảo, hình ảnh trước mắt giống như chia ra mấy chục hình ảnh, nhìn thấy Thiên Lỗi hôn Khả Hinh thì có thể tưởng tượng khi đó hai người rất cuồng nhiệt, trái tim đau đớn giống như bị vặn chặt, nước mắt tràn ra trong khóe mắt, rung động, chậm rãi tạo thành hàng, rơi xuống. . . . . .

Cô thở hổn hển, đè xuống trái tim khổ sở và xé rách, run rẩy lại nhìn xuống một tấm hình, Tưởng Thiên Lỗi đã bế Đường Khả Hinh lên, đi vào ngôi lầu nhỏ đó. . . . . .

Trái tim ầm một tiếng, vỡ tan !

Như Mạt đột nhiên đè chặt trái tim, cảm giác từng trận đau đớn, sắp làm cho sinh mạng mình biến mất, tay của cô mềm nhũn, hình ào ào rơi xuống đất, tất cả đều là hình thân mật của Tưởng Thiên Lỗi và Khả Hinh, còn có hình anh cười thật vui vẻ, đã thật lâu thật lâu mình cũng không có nhìn thấy anh cười như vậy, cô giống như hoài niệm khoảnh khắc như thế trong anh, khẽ nở nụ cười, trước mặt bỗng tối sầm, cả người ngã xuống đất ngất đi, trước khi ngã xuống, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng, vô tình của Nhậm Tử Hiền . . . . . .

Xe cứu thương vọt đi trong màn đêm! !

Như Mạt nằm ở trên giường di động, thở oxy, nhưng ý thức sinh mạng đang từ từ biến mất, bác sĩ thấy đường điện tâm đồ đã dần dần rơi xuống, lập tức cầm kim tăng áp, tiêm vào cổ tay của cô, gọi: "Lái nhanh một chút! ! Bệnh nhân gặp nguy hiểm!"

Hai người y tá thật căng thẳng nhìn về phía Như Mạt trên giường.

Cô đã nhắm hai mắt, nhớ lại đêm mưa thê lương, bà Tần quỳ gối trước mặt của mình, nắm chặt đôi tay, khóc nói: "Như Mạt, mẹ cầu xin con đừng rời bỏ Vĩ Nghiệp, từ nhỏ nó chỉ thích con, lần đầu tiên nhìn thấy con, liền không thể rời bỏ con, hiện tại mẹ sống đến tuổi này rồi, không có cầu xin gì, mẹ van con, cầu xin con đồng ý hôn sự này đi. . . . . ."

Bà Tần nói xong, khổ sở, chống hai tay dập đầu khóc xin rất đáng thương.

Trong mộng, cô cũng khổ sở rơi lệ quỳ xuống, hai tay đỡ mẹ nuôi, khóc nói: "Mẹ. . . . . . Mạng của con là mẹ cho, mẹ muốn cái gì, con cũng cho mẹ, nhưng trái tim của con, thật sự không cho anh trai được. . . . . . Thật xin lỗi, mẹ bỏ qua cho con đi. . . . . ."

"Như Mạt, mẹ biết làm như vậy rất ích kỷ, nhưng mẹ nhìn Vĩ Nghiệp chỉ vì con đã ba ngày không ăn cơm, bộ dáng tiều tụy, nếu như mất con, mẹ lo lắng nó có thể ngay cả mệnh cũng không cần, Như Mạt, con không thể ích kỷ như vậy, ba mẹ nuôi dưỡng con nhiều năm, cũng không sánh bằng một đoạn tình yêu của con sao? Nếu như lúc ấy không có mẹ và cha của con, con cũng không có hôm nay . . . . . ." Bà Tần lại khóc nói.

Nước mắt Như Mạt từng viên lăn xuống, bất đắc dĩ khổ sở nhìn về phía bà Tần, muốn phản bác, nhưng không nói ra được một câu nào.

"Như Mạt, mẹ cầu xin con đồng ý với mẹ đi, cứu Vĩ Nghiệp đi, cứu mẹ đi, nếu như con quyết định muốn rời khỏi Vĩ Nghiệp, mẹ sẽ đập đầu chết ở trước mặt của con. . . . . ." Bà Tần đau khổ kêu khóc.

Thân thể Như Mạt ngã ngồi xuống, nhìn về phía mẹ nuôi, nước mắt của cô từng viên lăn xuống.

Xe cứu thương ở trong bóng đêm, xông vào bệnh viện hạng nhất gần Câu lạc bộ Á Châu.

Tròng mắt Như Mạt nhẹ nhàng nhắm lại, nước mắt rơi xuống.

Y tá ngẩng đầu lên, nhìn về phía đường điệm tâm đồ, kịch liệt nhảy lên mấy cái đã thành đường thẳng tắp sắp rơi xuống một chỗ khác, cô lập tức kêu to: "Bệnh nhân không xong! ! Mau! !"

Bác sĩ thấy thế, lập tức quỳ gối trước người của cô, hai bàn tay bắt chéo, đè ở trái tim của cô, ấn mạnh xuống! !

Thân thể Như Mạt đột nhiên nhún nhảy, lại rơi vào hôn mê như chết! !

Bác sĩ nhấn mạnh xuống, vặn bung miệng của cô, hà hơi cho cô!

Xe cứu thương nhanh chóng lái vào lối đi phòng cấp cứu bệnh viện! !

Viện trưởng cùng bác sĩ khoa cấp cứu nghe nói Thị Trưởng phu nhân phát bệnh tim, lập tức nhào ra, sau lưng, hai người y tá nhanh chóng đẩy xe ra, xông về phía sau xe cấp cứu, mở cửa xe ra, bác sĩ và y tá lập tức đẩy giường di động, đẩy giường xuống xe, bác sĩ cấp cứu lập tức nói: "Nhịp tim của bệnh nhân đã sắp hết! Đánh mạnh tăng áp cũng vô hiệu! Tranh thủ một chút cơ hội cuối cùng làm cộng hưởng điện từ !"

"Mau!" Viện trưởng nói nhanh! ! !

Đám bác sĩ lập tức đẩy xe di động đi tới phòng cấp cứu! !

Đầu hành lang bên này cũng truyền tới tiếng bước chân gấp gáp ! !

Đông Anh nhào tới trước phòng bệnh của Khả Hinh, phịch một tiếng, đẩy cửa ra, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nghẹn ngào nói: "Không xong, Như Mạt tiểu thư giống như không khỏe, hiện tại cô ấy ở trong phòng cấp cứu của bệnh viện chúng ta!"

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên chợt đứng lên, khiếp sợ nhìn cô một cái, liền chạy thẳng ra bên ngoài ! !

Đường Khả Hinh cũng khiếp sợ nhìn về phía Đông Anh, hỏi: "Thị Trưởng phu nhân làm sao không khỏe? Xảy ra chuyện gì?"

"Dường như bị chuyện gì kích thích! Tôi đi trước một chút!" Đông Anh căng thẳng xông ra ngoài, ở trong lòng của cô, phụ nữ Thiên Lỗi yêu nhiều năm như vậy, thật ra là người thật dịu dàng và hiền lành, mặc kệ là lúc nào cũng lấy người khác làm đầu, nhớ tới cô cười khổ nói: sống vì người khác quá mệt mỏi. . . . . . Nhưng cô vẫn luôn dịu ngoan và thỏa hiệp, chưa từng lớn tiếng nói câu nào đối với người nào, không muốn oán trách người nào, trong lòng bị uất ức, tự mình một mình im lặng chịu đựng, có lần mình bị phỏng tay, Như Mạt tiểu thư lập tức cầm tay của mình, dùng bày tay lạnh băng xoa cho mình, sau đó thật dịu dàng chăm sóc mình, nghĩ tới đây, lòng của cô chua xót, cất bước chạy như bay về phía trước.

Đường Khả Hinh ngồi ở trên giường, đột nhiên lo lắng, cũng nhấc chăn lên, nói: "Tôi . . . . . Tôi cũng đi xem. . . . . ."

"Khả Hinh! !" Nhã Tuệ lập tức đỡ chặt thân thể của cô, đau lòng nói: "Cô không thể đi qua! Mặc kệ Như Mạt tiểu thư sống hay chết, cô nhất định sẽ bị thương! Không nên đi!"

Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, nhìn về phía Nhã Tuệ.

Chương 309: Kiên cường và mạnh mẽ

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nhào tới trước cửa phòng cấp cứu, đã thấy viện trưởng nhanh chóng đi ra, căn dặn trợ lý bên cạnh: "Lập tức liên lạc chuyên gia ngoại khoa tốt nhất ! !"

"Vâng! !" Bác sĩ trợ lý lập tức bay về phía trước ! !

Tưởng Thiên Lỗi nghe được câu này, tim của anh chợt run lên, đi về phía viện trưởng, hỏi nhanh: "Viện trưởng! ! Như Mạt xảy ra chuyện gì?"

"Đúng vậy! Hai ngày trước không phải người còn rất tốt sao?" Trang Hạo Nhiên căng thẳng hỏi.

Viện trưởng bất đắc dĩ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nói: "Tình huống cụ thể, tôi cũng không quá rõ ràng, chúng tôi tiếp nhận Thị Trưởng phu nhân thì phát hiện nhịp tim của cô ấy đã dừng lại. . . . . ."

Trái tim Tưởng Thiên Lỗi giống như bị vỡ tan nhìn về phía viện trưởng!

Trang Hạo Nhiên sốt ruột gầm lên: "Người đâu?"

"Làm cộng hưởng điện từ xong, tạm thời người đã bình phục lại, nhưng trái tim vẫn đau yếu, cho nên chúng tôi muốn tìm bác sĩ khoa tim giỏi nhất, nếu không hậu quả khó lường được!" Viện trưởng nói nhanh.

"Lập tức liên lạc với bác sĩ Trần! Anh ấy vẫn phụ trách Như Mạt!" Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, đang lúc hoảng thần, đưa cho Đông Anh!

Đông Anh nhanh chóng nhận lấy điện thoại di động, run rẩy gọi điện thoại cho bác sĩ Trần.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức bước nhanh tới cửa trước phòng cấp cứu, nhìn về phía này ánh đèn đỏ nhỏ nhỏ, bao nhiêu lần, trái tim khi đối mặt ánh đèn trước mặt, vỡ vụn, thở gấp, không hiểu nghĩ: Như Mạt, đã xảy ra chuyện gì làm cho em kích động như vậy, không để ý đến mạng sống?

Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, lập tức nhìn về phía người giúp việc đứng ở một bên đã khóc thành lệ người, nghiêm túc hỏi: "Trước khi phu nhân của cô trong người không tốt, xảy ra chuyện gì?"

Người giúp việc khóc nói: "Lúc ấy Tử Hiền Tiểu thư không biết bởi vì chuyện gì, rất xung động chạy vào. . . . . ."

"Tử Hiền?" Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt chợt lóe, không thể tin nổi gầm nhẹ: "Tại sao cô ấy đi tìm Như Mạt?"

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng đứng ở một bên, nói: "Tại sao? Lý do chỉ có chính anh mới biết thôi."

Tưởng Thiên Lỗi chợt xoay người nhìn về phía Trang Hạo Nhiên!

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn về phía anh nói: "Không cần đoán anh cũng biết chứ? Hai người phụ nữ tranh đấu, không phải chỉ vì anh sao?"

"Tôi có hỏi cậu sao?" Tưởng Thiên Lỗi khổ sở hỏi anh.

"Người đẩy cô ấy vào chỗ chết, không phải Tử Hiền, là anh đấy! !" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía anh, khổ sở nói.

"Là tôi, ! Đúng vậy! ! Chính là tôi." Tưởng Thiên Lỗi nặng nề, khổ sở nói: "Tôi đáng tội chết ngàn lần! Được chưa? Tôi không thể cho cô ấy một tương lai, được chưa?"

"Mấu chốt là tại sao anh muốn trêu chọc người phụ nữ thứ ba! ! Để cho hai người phụ nữ khổ sở như vậy! !" Trang Hạo Nhiên tức giận hỏi! !

"Trang Hạo Nhiên! !" Tưởng Thiên Lỗi tức giận tiến lên, vừa muốn níu áo của anh, Trang Hạo Nhiên lại đưa tay bắt lấy tay anh, mới nặng nề mà đau khổ nói: "Hoặc là anh cho cô ấy một tương lai, hoặc là anh thẳng thắn một chút, cô ấy nằm ở bên trong, mặc kệ sống và chết, bây giờ anh xoay người đi khỏi, anh làm được sao?"

Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt áo của anh, gân xanh nổi lên, tức giận nhìn anh!

Nơi xa, bóng dáng nho nhỏ kia nhìn cảnh tượng này.

"Anh làm được sao?" Trang Hạo Nhiên gầm nhỏ!

"Tôi không làm được! !" Tưởng Thiên Lỗi khổ sở nói: "Cho nên tôi đáng chết! Sẽ để cho thiên lôi đánh tôi trước, tôi chết trước cô ấy một bước, có thể tất cả đều giải thoát!"

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi chợt đẩy mạnh tay của anh ra, hai mắt bởi vì đau lòng khổ sở nhanh chóng đỏ thắm, xoay người nhìn về phía bức tường màu trắng trước mặt, lại một lần nữa thiên nhân cách xa nhau, chỉ cần mình lui về phía sau cô một bước, ngay lập tức sẽ có tường màu trắng lấp kín, cách ly thế giới của mình, kể cả tình yêu, sự nghiệp, tình than, toàn bộ ngăn cách bên ngoài, anh khổ sở bất đắc dĩ nói: "Tôi muốn cưới người phụ nữ này, mặc kệ cô ấy có thể sống mấy ngày, rốt cuộc trái tim có thể chịu đựng bao lâu, tôi cũng muốn cưới người phụ nữ này, nếu như cô ấy đồng ý gả cho tôi..tôi sẽ bỏ hết tất cả, cùng cô ấy sống mỗi ngày, cho dù ngày mai là Ngày Tận Thế, tôi cũng khát vọng dắt tay của cô ấy, nếu cô ấy đồng ý gả cho tôi..tôi sẽ cho cô ấy một hôn lễ thế kỷ, tập trung hoa hồng đẹp nhất trên thế giới, chỉ cần cô ấy muốn, cho dù ánh trăng trên trời, tôi cũng bắt thang lên trời thực hiện ước mộng cho cô ấy. . . . . . Nhưng cô ấy không cần tôi đấy! Tôi không thể làm được gì ! !"

Anh nói tới chỗ này, khổ sở không thốt nên lời, đầu đụng bên tường, nghĩ tới sau một giây cô có thể sẽ rời khỏi mình, loại kiên quyết buông tay trở thành một loại tội lỗi !

Đường Khả Hinh ngã ngồi ở hành lang đầu kia, rơi lệ nhìn về phía cảnh tượng trước mặt, trái tim lại như dao cắt, đau đến không thở được.

Vành mắt Nhã Tuệ mắt ửng đỏ, ngồi xổm người xuống, nhìn Khả Hinh, nghẹn ngào nói: "Không phải đã nói rồi sao? Tới đây sẽ bị thương . . . . . ."

Trái tim Đường Khả Hinh đau đến nói không ra lời, mặc cho nước mắt từng viên lăn xuống, nghiêng nhìn về phía người đàn ông khổ sở ở trước mặt, cô muốn tiến lên, nhưng phát hiện thế giới của anh đột nhiên cách mình thật xa, thật xa, xa tới mức không kịp chạm tay, mặc dù mới vừa rồi còn thắm thiết hôn nhau, cái loại cảm giác mãi mãi có nhau, giống như áng mây, mặc dù trong lòng của cô, đối với tình yêu tới rất nhanh, thật không có lòng tin, rất thấp thỏm không yên. . . . . .

Cô thở ra một hơi, muốn chống thân thể đứng lên, nhưng dưới chân mềm nhũn, không đứng nổi, muốn bật khóc, lại sợ kinh động người trước mặt, mà để cho hơi thở như tơ mềm, đè chặt vị trí trái tim, cắn chặt răng, liều mạng đứng lên, nắm chặt cổ tay Nhã Tuệ, từng bước từng bước xoay người rời khỏi.

Nhã Tuệ đau lòng dắt bạn thân, cũng im lặng bước đi.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn đưa lưng về phía bóng dáng nho nhỏ kia, nhìn về phía ngọn đèn trước mặt, khổ sở nhắm mắt lại.

Đường Khả Hinh mở to đôi mắt đẫm lệ để cho nước mắt rõ ràng thế giới của mình, từng bước từng bước đi về phía trước.

Bác sĩ Trần bước nhanh tới, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi trầm trọng gọi: "Tổng Giám đốc!"

"Mau! Xem tình huống của Như Mạt ra sao!" Tưởng Thiên Lỗi lập tức căng thẳng nói.

"Vâng!" Bác sĩ Trần lập tức đi vào phòng cấp cứu, đóng cửa lại !

Trang Hạo Nhiên lập tức cầm điện thoại di động lên, muốn báo cho Tần Vĩ Nghiệp và người Nhà họ Tần!

Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt tay của anh!

Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn về phía anh, hỏi: "Thế nào?"

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt lóe lên một cái, lộ ra vẻ mặt chưa từng thỏa hiệp, trầm trọng van xin: "Để cho tôi ích kỷ một lần! Tạm thời đừng thông báo cho bất cứ ai, để cho tôi ở bên cô ấy đi."

Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn chằm cằm về phía cánh cửa kia.

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ thở dài một cái, buông tay, xoay người, đôi tay gõ mạnh vào mặt tường, cúi xuống suy nghĩ: chuyện như vậy, rốt cuộc đến khi nào thì có kết quả?

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi đỏ bừng, khổ sở mãnh liệt nhớ nhung cô ở bên trong.

Thời gian đã hơn ba giờ, sắp rạng sáng.

Cuối cùng bác sĩ Trần đã đi ra ngoài, trầm trọng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cũng gấp gáp bi thương nhìn về phía anh.

Bác sĩ Trần chớp mắt một cái, buông lỏng khẩu trang, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hết sức bất đắc dĩ và khổ sở nói: "Rất xin lỗi, Tổng Giám đốc, Như Mạt tiểu thư mặc dù cứu được, nhưng. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nín thở nhìn về phía anh.

"Nhưng. . . . . ." Bác sĩ Trần bất đắc dĩ nhìn về phía anh nói: "Trái tim lại một lần nữa lặp lại kết quả của ba năm trước đây, xuất hiện tình trạng bài xích. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi khiếp sợ nhìn về phía anh, vẻ mặt bởi vì không thể tin mà co quắp. . . . . ."Cái gì?"

Trang Hạo Nhiên nghe như thế, khổ sở xoay người, thở ra một hơi, cầm điện thoại di động, đập mạnh vào mặt tường một cái ! !

"Chúng tôi đã kiểm tra lặp đi lặp lại, xác định trái tim xuất hiện tình trạng bài xích, hơn nữa lần này, trái tim co lại rất nhanh, điều này có liên quan đến ý chí của cô ấy. . . . . ." Bác sĩ bất đắc dĩ nói: "Tôi đã căn dặn cô ấy, gặp chuyện phải bình tĩnh, trong lòng phải bình tĩnh, nhưng cô ấy. . . . . . Aiz. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi dựa vào bên tường, cúi xuống, hai mắt nhanh chóng tràn lệ, nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Như Mạt, cũng sắp biến mất, cái loại cảm giác khổ sở tuyệt vọng và giày vò lan ra cực nhanh, ăn mòn thân thể của mình, anh cắn chặt răng, thân thể bắt đầu khổ sở run rẩy, không muốn nói chuyện, tay đè chặt bên môi, làm cho môi mỏng run rẩy, nuốt xuống khổ lệ, nặng nề thở ra một hơi, bi thương xông vào tim.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên đỏ bừng đứng ở một bên, nói không ra lời.

Bác sĩ nhìn về phía hai người đàn ông im lặng, nói: "Trước hết không nên nản chí, bởi vì chúng ta có thể thử cấy ghép tim một lần nữa. . . . . ."

Trên thế giới này, có rất nhiều người biến mất trên thế giới này, nhưng mỗi một lần cũng không có trùng hợp và có liên quan tới sinh mạng yếu ớt kia như vậy.

Tưởng Thiên Lỗi rất tuyệt vọng đứng tại chỗ, nói không ra lời.

Trang Hạo Nhiên im lặng.

Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra, Như Mạt trong cơn ngủ say, được tất cả y tá im lặng đẩy đi ra.

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên lập tức tiến lên, cúi người nhìn Như Mạt, sắc mặt của cô tái nhợt, ngủ mê, lông mi thật dài nhẹ rũ xuống, đôi tay buông nhẹ hai bên, yếu ớt cuộn một chỗ, Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, đi theo xe nhẹ nhàng đi tới phòng bệnh ở đầu kia, đi qua phòng của Khả Hinh, ánh mắt của anh vẫn rơi vào trên người của Như Mạt. . . . . .

Đường Khả Hinh ngồi ở trước giường bệnh, hai mắt trống rỗng nhìn bóng đêm về phía ngoài cửa sổ.

Bác sĩ và y tá cùng Tưởng Thiên Lỗi cùng nhau đưa Như Mạt đi vào phòng bệnh, Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, im lặng nhìn về phía người giúp việc của Như Mạt.

Cô lập tức hiểu ý im lặng gật đầu một cái, không dám vào bên trong, giống như trong lòng có chuyện gì muốn nói, nhưng cuối cùng không dám nói.

Trang Hạo Nhiên không có lưu ý, đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đã ngồi ở bên giường bệnh, nắm bàn tay nhỏ bé của Như Mạt, thâm tình chăm chú nhìn cô, anh thở dài một hơi, nghĩ tới trong bệnh viện này còn có một bệnh nhân khác, liền im lặng lui ra ngoài, từng bước từng bước vòng qua một hành lang, đi tới trước phòng bệnh, xuyên qua cửa sổ nhỏ, nhìn thấy Khả Hinh ngơ ngác ngồi ở trên giường, nhìn khu rừng trúc phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt lộ ra đau thương trống rỗng, anh im lặng một lúc, rốt cuộc đẩy nhẹ cửa ra.

Nhã Tuệ ngồi ở trên ghế sa lon, thấy Trang Hạo Nhiên đi tới, lập tức đứng lên, có chút căng thẳng nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, mỉm cười.

Nhã Tuệ hiểu rõ, liền im lặng đi ra ngoài, lại thấy Lâm Sở Nhai đứng ở một bên, mỉm cười nhìn mình, cô sửng sốt.

"Tối hôm nay cô gặp phải chuyện này, tôi theo lệnh ở lại với cô!" Lâm Sở Nhai cười nói.

"Anh biết đánh nhau sao? Có đao pháp như thần hay không?" Nhã Tuệ đột nhiên cảm thấy trong lòng thật nặng trĩu, muốn nói đùa một chút.

"Dĩ nhiên! Đi thôi!" Lâm Sở Nhai vươn tay, đỡ nhẹ bả vai của cô đi về phía trước.

Trang Hạo Nhiên im lặng đi tới bên giường, nghiêng mặt nhìn cô một cái, trên mặt khẽ lộ ra nụ cười, đột nhiên nằm ở trên giường bệnh, đầu gối vào trên đùi Đường Khả Hinh!

Đường Khả Hinh sững sờ, cúi đầu nhìn người đàn ông đẹp trai, hoàn mỹ đến hít thở không thông, cái khuôn mặt cười kia rất cần ăn đòn, cô có chút tức giận nói: "Tại sao dựa vào ?"

Trang Hạo Nhiên đã quen mười giờ tối phải lên giường ngủ, bây giờ đã rạng sáng, anh thở dài một hơi, nhắm mắt lại, mới sâu kín nói: "Trước kia lúc tôi rất đau lòng, ông Tưởng đã từng nói với tôi, nếu như cháu muốn làm một người kiên cường thì cố chịu đựng đau khổ này. . . . . . Nếu như cháu muốn làm một người mạnh mẽ thì cháu đem loại khổ sở này, tiêu hóa trong thế giới của mình, giúp người khổ sở khác. . . . . ."

Đường Khả Hinh sâu kín ngẩng đầu lên, suy nghĩ những lời này.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi mở mắt, vươn tay véo nhẹ cằm của cô, dịu dàng cảm tính hỏi: "Cô muốn làm một người kiên cường, hay muốn làm một người mạnh mẽ?"

Đường Khả Hinh cúi đầu, rưng rưng nhìn anh, thanh âm run rẩy, yếu ớt hỏi: "Anh thì sao?"

Hai mắt dịu dàng của Trang Hạo Nhiên xẹt qua một chút nụ cười, đột nhiên ngồi dậy, từ phía sau ôm chặt Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, mới cảm thán nói: "Tôi làm một người mạnh mẽ."

Anh nói xong, lại buộc chặt cánh tay, ôm cô vào trong lòng.

Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, đột nhiên trong lòng đau xót, thật im lặng xoay người lại, tựa vào trong ngực của anh, mặt dán vào lồng ngực của anh, hơi nức nở, nước mắt nóng bỏng rơi xuống.

Trang Hạo Nhiên nghe tiếng khóc, lại ôm chặt cô gái trong ngực, tay nhẹ vuốt ve khuôn mặt của cô tư phía sau, đau lòng khẽ thở dài một cái.

Tiếng nức nở nhanh chóng lan ra trong phòng bệnh, giống như cái đêm anh say rượu, cũng đau thương như vậy, xúc động như vậy, quyết tuyệt như vậy !

Chương 310: Ứng cử viên thích hợp

Sáng sớm hôm sau.

Đám sương nhẹ nhàng quanh quẩn ở giữa rừng trúc, thổi vào một chút gió lạnh.

Như Mạt nằm ở trên giường, cảm thấy hơi lạnh lẽo, cô thở nhẹ một hơi, rốt cuộc chậm rãi mở mắt ra, tiếp xúc màu trắng tinh của bệnh viện, một loại cảm giác hư mềm yếu ớt thật sâu, từ trong trái tim đi ra, để cho thân thể của mình càng không ngừng trầm xuống, cô khẽ nuốt cổ họng khát khô, mới vừa muốn gọi y tá, lại nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của mình bị Tưởng Thiên Lỗi nhẹ nhàng nắm lấy, anh đang ngồi ở bên giường, tay chống trán nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ánh mắt của cô chuyển động, hơi lạnh nhạt nhìn về phía anh, nhẹ nhàng rút bàn tay nắm trong tay anh.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức tỉnh giấc, nhìn về phía Như Mạt đã tỉnh lại, anh buông lỏng mỉm cười, cưng chìu gọi nhỏ: "Như Mạt. . . . . ."

Như Mạt chớp đôi mắt mộng mơ, lại sâu kín quay đầu đi, không để ý tới anh.

Tưởng Thiên Lỗi sững sờ, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, cô từ chối mình, anh lập tức nghiêng người tới trước, gọi nhỏ: "Như Mạt. . . . . ."

"Anh tới làm gì?" Như Mạt quay đầu, nhìn rừng trúc xanh biếc phía ngoài cửa sổ, nhớ tới nụ hôn nóng bỏng lúc hai người ôm chặt nhau trong tấm ảnh, ngay sau đó hai mắt đầy tràn nước mắt.

"Như Mạt?" Tưởng Thiên Lỗi lại căng thẳng gọi cô.

Nước mắt Như Mạt lăn xuống, nhìn phía ngoài cửa sổ Rừng trúc, thở nhẹ một hơi, mới sâu kín nói: "Lúc em và anh đi chung với nhau, vốn nghĩ rằng tình yêu có thể làm cho em và anh vui vẻ, em có thể làm cho anh vui vẻ, nhưng tối hôm qua em phát hiện, em và anh ở chung một chỗ, cũng không phải vui vẻ nhất . . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi lập tức nghi ngờ nhìn về phía cô!

Như Mạt lại nhẹ nhàng nhìn về phía bóng trúc ngoài cửa sổ, giống như nhìn thấy linh hồn của gió, bay trên không trung, nước mắt lăn xuống, nóng hổi trên da thịt khuôn mặt lạnh lẽo của mình, cô có chút đau lòng nói: "Nếu em biết anh thật không còn yêu em nữa, em sẽ không nắm tay của anh, nếu anh không yêu em nữa, em sẽ buông tay. . . . . . Nhưng rốt cuộc em biết em đã sai, em không buông tay, anh làm sao có thể không yêu em?"

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi đỏ bừng nhìn về phía cô.

"Sinh mạng yếu ớt của em, rốt cuộc dính dấp bao nhiêu hạnh phúc và bi thương của anh?" Như Mạt khổ sở run rẩy nói: "Em vẫn không có cách nào đối với tình yêu quá mãnh liệt của anh, nhưng em có nên cám ơn Đường Khả Hinh đã đưa anh ra khỏi thế giới của em hay không?"

"Như Mạt!" Tưởng Thiên Lỗi khổ sở nắm chặt tay của cô, đặt ở bên môi hôn, mới căng thẳng nói: "Em đừng như vậy!"

Như Mạt nhẹ nhàng rút ra bàn tay nhỏ bé của mình, rơi lệ nói: "Tình yêu của em đã lên Thiên đường, cũng sẽ không quay lại nữa. . . . . . Tánh mạng của em, khẳng định cũng sẽ không lâu, rơi vào địa ngục cũng sẽ không trở lại. . . . . . Đối mặt với em như vậy, anh buông tay đi, buông tay tìm hạnh phúc của anh, tình yêu của anh, em không liên quan đến anh, em không níu kéo anh, em không chia rẽ anh. . . . . ."

Cô nói xong, nhẹ nhàng nằm ở trên giường, khe khẽ khổ sở nức nở.

Tưởng Thiên Lỗi cắn chặt răng, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, cúi đầu hôn nhẹ, mới đau lòng nói: "Xin lỗi, anh xin lỗi. . . . . ."

"Tình yêu đến thì đến, đi thì đi thôi. . . . . . Không có lỗi, cũng không có xin lỗi, bởi vì mỗi người chúng ta, đều cam tâm tình nguyện. . . . . . Anh đi đi. . . . . . Em không muốn gặp lại anh nữa. . . . . . Anh đi tìm cô ấy đi. . . . . . sống cuộc sống hạnh phúc của anh đi. . . . . ." Như Mạt rơi lệ che mặt khổ sợ khóc nói.

Tưởng Thiên Lỗi căng thẳng nhìn cô, gọi : "Như Mạt! !"

"Anh đi đi. . . . . . Em không muốn gặp lại anh nữa . . . . . . Anh đi đi. . . . . . Hôm nay xem như anh phản bội tình yêu giữa chúng ta, anh nợ em, kiếp sau trả lại thôi. . . . . . kiếp sau em làm bó hoa hồng của anh trên bệ cửa sổ, xin cho em một chút nước mắt. . . . . ." Như Mạt khổ sở che miệng khóc.

Tưởng Thiên Lỗi càng khổ sở nhìn cô.

"Anh đi đi. . . . . . Anh đi đi! Em không muốn nhìn thấy anh nữa ! Không để cho em mềm lòng nữa !" Như Mạt vươn tay, đẩy tay anh xuống.

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi nhìn cô.

Như Mạt đưa lưng về phía anh, cuộn tròn thân thể, thật khổ khóc.

Tưởng Thiên Lỗi nhớ tới nụ cười ngọt ngào của cô gái đó, mặc kệ gặp phải chuyện gì, cũng sẽ kiên cường đối mặt, cô đón nụ hôn của mình, dịu dàng nói với mình: Em hi vọng anh hạnh phúc. . . . . . hai mắt anh nhanh chóng chớp lóe, cảm thấy cô đang ở cách đó không xa, mãnh liệt khát vọng mình, trái tim từ từ trở nên nguội lạnh, anh chậm rãi cúi đầu, nhìn về phía người phụ nữ thương yêu nhiều năm, co rút thân thể, khổ sở nức nở, anh cắn chặt răng, đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài cửa, lặng lẽ nặng nề bước đi.

Như Mạt cảm thấy bước chân của anh, nặng nề chậm rãi đi ra phía ngoài, trái tim của cô bị bóp chặt, lại đè nén tâm trạng khổ sở, cắn chặt mu ngón tay, mặc cho nước mắt rơi xuống, nhưng rốt cuộc không lên tiếng van xin.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Một cảm giác thống khổ to lớn ập đến, Như Mạt đột nhiên nức nở ra tiếng, ngồi dậy rơi lệ không thôi nhìn về phía cạnh cửa, lại sửng sốt. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên cửa, tay nhè nhẹ nhấn khóa tâm.

Nước mắt Như Mạt rơi xuống, không thể tin nhìn về phía anh.

Tưởng Thiên Lỗi khẽ mỉm cười, hai mắt xẹt đỏ thắm và đau lòng.

Trong lòng của Như Mạt đau nhói, lại rất vui mừng nhảy xuống giường, nhào vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt thân thể của cô, cúi đầu, hôn nhẹ lên tóc của cô, đôi tay khẽ vuốt ve cái ót của cô, để cho cô tựa vào mình, mới thâm tình nói: "Anh sẽ không đi khỏi em. . . . . . Anh yêu em. . . . . ."

Nước mắt Như Mạt lăn xuống, lại cười vui vẻ, ôm chặt Tưởng Thiên Lỗi! !

***

Người ở một phòng bệnh khác.

Cô gái trên giường đang ngủ say, lại đi vào trong một giấc mộng kì lạ, trong mộng rất nhiều sương mù, hai bên đều là dãy núi xanh chồng xếp đáng sợ, cô ngạc nhiên nhìn hoàn cảnh xung quanh, đang suy nghĩ mình ở chỗ nào? Dưới chân lạnh băng? Cô ngạc nhiên cúi đầu, nhìn thấy một mặt đá cẩm thạch bóng loáng, cô ngạc nhiên suy nghĩ, dãy núi cao như vậy, ở đâu ra mặt đá cẩm thạch bóng loáng như vậy?

"Phía trên là. . . . . ." Một âm thanh thật lớn, từ đầu núi kia truyền đến, giống như âm thanh dời sông lấp biển, chấn động đáng sợ truyền đến, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một tảng đá đen khổng lồ, ầm một tiếng đè mạnh ở trên người mình, cô ah một tiếng, đưa hai tay ra đỡ, kêu to: "Cứu mạng . . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở đầu kia, lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, xoay người đi khỏi!

Cô nhìn cảnh tượng này, khóc kêu to: "Tưởng Thiên Lỗi . . . . . ."

Đường Khả Hinh hét to một tiếng, chợt ngồi dậy, bởi vì ác mộng mà tỉnh giấc, nhớ tới Tưởng Thiên Lỗi tuyệt tình đi khỏi, trái tim đau đớn tê dại, làm cho trên trán cô đầy mồ hôi, cô khổ sở kêu lên.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, nghe tiếng hét, đột nhiên đứng lên, thấy Đường Khả Hinh tỉnh lại, khổ sở níu chặt áo, khổ sở khóc, anh kinh hãi, lập tức gọi to tên của cô, ngay lập tức nhấn mạnh chuông cấp cứu ở đầu giường, bọn Nhã Tuệ và Lâm Sở Nhai ngủ ở một bên nhìn thấy cảnh tượng này, mơ hồ tỉnh lại, đột nhiên phát hiện Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, vô cùng khổ sở, bọn họ lập tức kêu lên, Nhã Tuệ thất thanh khóc rống gọi: "Khả Hinh . . . . . .. . . . . . "

Cả phòng bệnh nhất thời ồn ào.

Người nhà họ Tần và Tưởng Thiên Lỗi cùng nhau vây quanh Như Mạt bởi vì tác dụng của thuốc vẫn ngủ mê, nghe tiếng kêu như thế, Tần Vĩ Nghiệp nắm chặt tay của vợ, hơi nghiêng đầu trầm giọng nói: "Sáng sớm, người nào ở bên ngoài cãi nhau, quấy rầy người khác nghỉ ngơi?"

Thị Trưởng buông lời, y tá lập tức xoay người đi ra ngoài, quay trở lại có chút lo lắng, nói: "Là nữ bệnh nhân ở gian phòng VIP sát vách, bởi vì thân thể không thoải mái, cho nên tất cả mọi người khẩn trương gọi bác sĩ. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe, hai mắt mãnh liệt lóe lên một cái, đôi tay rũ xuống một bên, vẻ mặt cứng ngắc, nhìn về phía Như Mạt ngủ say, hai mắt của anh đột nhiên nguội lạnh, đôi tay hơi co lại nắm chặt, ánh mắt vẫn đuổi theo Như Mạt thật chặt, không còn có người khác. . . . . .

Bà Tần nghe được, liền nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Thiên Lỗi. . . . . . mang nữ bệnh nhân đó đi đi, có lẽ cô ấy là người Hạo Nhiên quen biết, nhưng tôi không muốn cô ấy quấy rầy Như Mạt nghỉ ngơi."

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt chớp lóe, trong lòng trầm xuống, trầm giọng nói: "Tốt. . . . . "

Đông Anh nhất thời ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

"Đông Anh. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi chớp mắt, ngửa mặt trầm giọng gọi.

"Vâng . . . . ." Đông Anh cảm giác trái tim đập thật nhanh.

"Sắp xếp cho nữ bệnh nhân cách vách đến phòng bệnh độc lập, cách xa phòng VIP . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nói xong từng chữ từng chữ, hai mắt nhanh chóng nhấp nháy, lại lộ ra quyết tuyệt và vô tình.

Đông Anh ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, đành bất đắc dĩ thở dài, đáp nhẹ: "Vâng . . . . ."

Cô im lặng xoay người đi ra ngoài, đóng nhẹ cửa, khẽ chuyển qua căn phòng cách vách, thấy phòng bệnh to lớn đã mở ra, bác sĩ và y tá gấp gáp đi vào bên trong, Đường Khả Hinh thật khổ sở nằm ở trên giường, nước mắt từng viên lăn xuống, trái tim cực kỳ khổ sở, bác sĩ lập tức nghe chẩn đoán bệnh cho cô trước, Trang Hạo Nhiên cùng mọi người sốt ruột chờ đợi, Đông Anh đi tới bên cửa, nhẹ nhàng gõ cửa.

Trang Hạo Nhiên và mọi người cùng nhau xoay người.

Đông Anh đè xuống trái tim khổ sở và cảm giác bất đắc dĩ, không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Khả Hinh nói: "Bởi vì. . . . . . Thị Trưởng phu nhân cần nghỉ ngơi, cho nên Tổng Giám đốc hạ lệnh, Tiêu tiên sinh kiểm tra thân thể cho Đường tiểu thư xong, chuyển đến phòng bệnh độc lập. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên chợt quay đầu, tức giận nhìn về phía Đông Anh!

Đường Khả Hinh nghe Đông Anh nói lời này, trái tim vô cùng đau đớn, đột nhiên thật khổ sở ngửa mặt bật khóc, nước mắt từng viên rơi xuống, nhỏ giọt ướt gối đầu trắng tinh.

Trong lòng của Nhã Tuệ cũng đau nhói, ngồi xuống, ôm Khả Hinh khổ sở run rẩy, im lặng rơi lệ.

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên lạnh lẽo, nhanh chóng đứng dậy, đi ra phòng bệnh, chuyển qua hành lang, sải bước tức giận vừa muốn đi vào phòng bệnh, nhưng vừa lúc nhìn thấy bác sĩ Trần đứng ở ngoài phòng bệnh, nói với Tưởng Thiên Lỗi và người Nhà họ Tần: "Trái tim của Thị Trưởng phu nhân xuất hiện tình huống bài xích, chuyện này đã bị xác định, nhưng tôi lại không loại trừ có thể làm cấy ghép tim một lần nữa, chúng tôi đã trưng cầu trái tim thích hợp trên toàn thế giới, nhưng việc cấy ghép tim và tình trạng bài xích của phu nhân đều là nhân tố không chắc chắn, mọi tình huống đều cần kịp thời làm giải phẩu, nhưng ba năm qua, tuổi tác của tôi đã cao, không có cách nào làm cuộc phẫu thuật quan trọng như vậy. . . . . ."

Tần Vĩ Nghiệp nghe xong, lập tức căng thẳng nhìn về phía vị bác sĩ tuổi chừng 60 tuổi, hỏi: "Vậy. . . . . . Giáo sư Trần có đề cử bác sĩ ngoại khoa ưu tú nào trong cả nước hay không?"

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn về phía Giáo sư Trần, nói: "Đúng vậy! ! Ông có đề cử bác sĩ ưu tú nào hay không?"

Giáo sư Trần suy nghĩ một chút, liền ngẩng đầu lên nói với mọi người: "Tôi cũng có một ứng cử viên thích hợp, mặc dù cậu ấy không cầm dao đã nhiều năm, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy có thể đảm nhiệm vai trò bác sĩ ngoại khoa phẫu thuật ghép tim lần này, và tư vấn cung cấp chuyên nghiệp nhất cho phu nhân. Nhưng bởi vì thân phận cao quý của cậu ấy, chỉ sợ cậu ấy sẽ không đồng ý. . . . . ."

"Người nào?" Mọi người cùng nhau thật căng thẳng hỏi.

Trang Hạo Nhiên trầm ngâm lắng nghe.

"Cháu trai của Thủ tướng. . . . . . cậu chủ Tô. . . . . . Tô Thụy Kỳ. . . . . ." Giáo sư Trần nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro